—
Cửa khách phòng khẽ mở, bụi bặm bay ra, chứng tỏ căn phòng này đã lâu không có ai ở. Vậy mà còn dùng nó để tiếp đãi mình.
Minh Ý chẳng nói gì, giả vờ ngắm nhìn hoa văn trạm trổ trên xà nhà rồi bước vào.
Tôn Liêu quay sang gọi vài tên hộ vệ có tu vi cao, chỉ tay về phía khách phòng: “Giữ chặt cửa, cho nước cho cơm, nhưng không được để trốn đi.”
“Rõ!”
Thần khí đắt đỏ như vậy, gã ta thường xuyên mua về mà không dùng hết, chi bằng giữ người lại trong phủ để đúc thần khí cho mình.
Nếu ngoan ngoãn đúc thì tốt, còn nếu không ngoan, dám chống đối, thì gã ta cũng chẳng ngại lấy mạng luôn. Dù sao, đã hạ được nhà họ Tiền, toại nguyện rồi thì có rời khỏi Nguyên Sĩ Viện cũng chẳng sao.
Ánh mắt đầy sát khí, Tôn Liêu sải bước trở về viện của mình, tiếp tục giả bệnh.
Có chú khí sư trong phủ, Tôn phủ đương nhiên cũng không thu thêm những món thần khí bình thường kia nữa. Số tiền gấp đôi đã thỏa thuận trước đó cũng lập tức được hủy bỏ, gã ta còn sai người đi đập phá trạch viện kia, xóa bỏ mọi dấu vết từng tồn tại của Minh sư phụ ở bên ngoài.
Tu Vân đứng bên bờ tường phủ Tư Đồ, lắng nghe tiếng động từ bên cạnh, trợn tròn mắt: “Hắn ta đúng là vô liêm sỉ.”
Lúc đầu Tư Đồ Lĩnh không hiểu ý đồ của Minh Ý, nhưng trước loại hành vi như này của Tôn phủ, y cũng ngộ ra, chớp mắt, cảm thán: “Vẫn là Minh tỷ tỷ lợi hại, vừa có tiền lại vừa có chính nghĩa, chẳng bỏ sót thứ gì.”
Tu Vân khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Không có gì.” Tư Đồ Lĩnh vẫy tay: “Ngươi cứ ở đây ngoan ngoãn, đừng gây phiền phức cho Minh tỷ tỷ là được.”
Tu Vân không phục phồng má: “Ta mới không phải là phiền phức, ta chỉ lo lắng, nàng ấy bị Tôn phủ bắt đi rồi thì làm thế nào?”
Đã bị bắt đi rồi mới có cảnh này chứ.
Tư Đồ Lĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng khoát tay: “Không sao đâu.”
Chút nguyên lực của Tôn phủ, còn chả lợi hại bằng Lương Tu Viễn.
Minh Ý ở lại Tôn phủ, hẳn là đang tìm kiếm bằng chứng gì đó, y đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi, vội vàng dặn dò Phù Việt cùng y đi vào nội viện, trước tiên phải ngăn chặn hành động xử lý Tiền Lật của Đại Tư.
Những người xung quanh vội vã biến mất sạch trơn, Tu Vân đứng bên tường viện lơ lửng một lúc, nghe tiếng đập phá dữ dội, lòng hoảng hốt, suy nghĩ mãi, quyết định đi ngồi chồm hổm bên cửa chính đợi Minh Ý quay lại.
Tuy nhiên, Minh Ý thì không đợi được, lại nhìn thấy Kỷ Bá Tể.
Vẻ mặt hắn u ám, từ từ bước xuống xe thú, không quan tâm đến hai hàng thiếu nữ cầm đèn đứng bên cửa, lạnh mặt định vào cửa.
“Đại nhân!” Tu Vân gọi một tiếng.
Kỷ Bá Tể dừng chân, hắn quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Tu Vân vẻ mặt vừa e dè vừa như thể không còn cách nào khác.
Đoán chừng là liên quan đến Minh Ý, Kỷ Bá Tể trong lòng hừ lạnh, nàng lợi hại như vậy, rời khỏi hắn cũng có thể sống tốt, có thể gặp phải rắc rối gì mà không giải quyết được?
Hắn mới không thèm quan tâm đến nàng, gọi nàng về nàng không về, gặp rắc rối cũng là đáng đời.
Kỷ Bá Tể cảm thấy rất ung dung, rất khoái trá, phất tay áo quay người đi.
—Hướng về phía phủ Tư Đồ, bước từng bước lớn đi qua.
“Đại nhân!” Nhìn thấy hắn đi tới, trong mắt Tu Vân lóe lên tia hy vọng, vội vàng nói: “Minh cô nương bị người Tôn phủ bắt đi rồi, nàng biết đúc thần khí, ta sợ Tôn Liêu muốn hại nàng ta!”
Thần khí? Tôn Liêu?
Kỷ Bá Tể cau mày: “Trước đây hắn đem đến Kim Ngã Lai Thời và Lôi Đình Vạn Quân, đừng nói là…”
“Là Minh cô nương đúc!”
“…”
Nàng biết nhiều thứ thật, thảo nào hắn luôn cảm thấy những món thần khí kia có mùi vị quen thuộc, hóa ra đều từ nàng mà ra.
Với tài năng này, tự nàng đi vào Nguyên Sĩ Viện là được, sao phải chịu sự sai khiến của Tôn Liêu?
Hay là do hắn mà nàng không muốn vào Nguyên Sĩ Viện?
Lòng hắn chìm rồi nổi, nổi rồi chìm. Trước đây Kỷ Bá Tể hoàn toàn không biết cảm xúc của mình có thể thay đổi nhiều như vậy, giống hệt như thời tiết, bản thân hắn cũng không thể kiểm soát được.
Hắn bực bội vẫy tay, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Tu Vân ngây ngốc, ngơ ngác nhìn hắn: “Làm gì…đương nhiên là đi cứu Minh Ý rồi.”
“Đưa nàng về phủ ta, phải không?” Hắn gật đầu: “Được, như ý ngươi.”
Tu Vân: ?
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều mình muốn có phải cái này đâu.
Kỷ Bá Tể sải bước trở lại xe thú, giọng điệu vui vẻ hơn trước hai phần: “Đến Tôn phủ.”
Bất Hưu do dự một lát: “Tần sư trưởng trước đây đã dặn dò, bảo ngài không nên gây rắc rối cho Tôn Liêu.”
“Ta đây là gây rắc rối sao?” Kỷ Bá Tể nhướn mày: “Ta đây là đi hoàn thành tâm nguyện của một thường dân đáng thương và bất lực. Chúng ta là những chiến binh, mạnh mẽ nhưng không thể quên nguồn cội, chuyện của chủ thành quan trọng, chuyện của dân cũng quan trọng, đi thôi.”
Bất Hưu: “…” Trước đây cũng chưa thấy chủ nhân nhà mình có trách nhiệm với thiên hạ như vậy.
***
Minh Ý dễ dàng trốn thoát khỏi những căn phòng có lính gác, dọc đường tìm kiếm khắp trong phủ.
So với Kỷ phủ, nơi đây canh gác quá mức lỏng lẻo, nàng ra vào dễ dàng như ở nhà mình. Chỉ trong chốc lát đã lục tung sổ sách Tôn phủ.
Tôn phủ vì chuyện mua quan bán tước và tiếp đãi tạo quan hệ mà đã bỏ ra một khoản tiền lớn, vài năm gần đây luôn trong tình trạng thâm hụt. Số tiền nàng nhận được không ghi trên sổ sách, nhưng một khoản tiền lớn như vậy, không có nguồn gốc và đi đâu, chắc chắn có vấn đề.
Lòng chùng xuống, Minh Ý căm phẫn nghĩ, nếu gã dám đưa ngân phiếu khống, nàng nhất định sẽ thay trời hành đạo.
Tuy nhiên, ngoài những thứ này, trong phủ cũng không có bằng chứng gì khác để buộc tội gã, muốn định tội Tôn Liêu thực sự không dễ dàng.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng ồn từ xa lại gần: “Kỷ Bá Tể có gì ghê gớm, bức bách quá thì giả chết rồi đổ lỗi cho hắn. Cho dù hiện nay hắn phong quang vô hạn thì sao, hại chết chú khí sư duy nhất cũng đủ cho hắn nếm mùi cay đắng.”
Minh Ý giật mình, vội vàng núp sau giá sách.
Cửa mở ra, người đã gặp trước đó dẫn theo Tôn Liêu đi vào, giọng nói nặng nề: “Trong phủ thiếu tiền trầm trọng, nếu con còn lêu lổng ở thành chính thì sớm muộn gì nhà ta cũng sẽ sụp đổ.”
Tôn Liêu rất không cam tâm: “Nếu trước đây không phải gặp trúng Kỷ Bá Tể, ta sẽ không bị loại khỏi kỳ thi tuyển chọn nhanh như vậy, hắn chính là cố ý! Ta phải nghĩ cách, không chỉ khiến hắn ăn một chén đắng, mà còn khiến hắn bị cô lập.”
Minh Ý nghe xong nhíu mày.
Trong buổi tuyển chọn, thắng thua là chuyện thường, có gì mà phải cố ý hay không cố ý, e là Kỷ Bá Tể còn chẳng nhớ nổi cái bản mặt của gã ta đâu.
“Tên chú khí sư mà con bắt về có nghe lời không?”
“Nghe chứ, nhốt lâu như vậy cũng không than vãn, ta sai người đi hỏi, hắn chỉ bảo có việc gì thì cứ sai bảo.” Tôn Liêu khẽ cười khẩy: “Kẻ khốn cùng không có chỗ dựa, ta trị được.”
“Thế thì không vội, con còn có thể ở lại Nguyên Sĩ Viện thêm vài ngày.” Tôn lão gia trầm ngâm: “Ta ra ngoài đón Kỷ Bá Tể, chắc hắn cũng chẳng làm được gì đâu.”
“Được.” Tôn Liêu gật đầu, nghiêng người nhường đường cho ông, rồi tiện tay vơ lấy vài tờ ngân phiếu bối tệ trong chiếc hộp gỗ sơn mài bên cạnh, nhét vào trong lòng rồi đi theo ra ngoài.
Đợi đến khi họ đi xa, Minh Ý mới bước ra, vỗ vỗ cuốn sổ sách bị mình làm nhăn, cầm nó trèo tường lợp ngói trở về phòng khách.
“Ôi chao, Kỷ đại nhân đại giá quang lâm, phủ đệ của ta thật vinh dự làm sao.” Tôn lão gia mở cửa ra đón, cười rạng rỡ cúi đầu chào hắn: “Chờ ngài đã lâu, không biết đại nhân có gì chỉ giáo?”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Điền vào chỗ trống: “Bản Tuyên ngôn Độc lập là hoa, là quả của bao nhiêu máu đã đổ và bao nhiêu tính mạng đã hy sinh của những người con anh dũng của Việt Nam trong tù, trong …, trong những hải đảo xa xôi, trên máy chém, trên chiến trường.” (12 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)