Nhập Thanh Vân

Chương 171: Đại cục đã định




Thắng thua của trận cuối cùng đương nhiên nằm trong tay bọn họ. 

Trước đây, ngoại trừ Minh Hiến, thứ hạng của những người khác như thế nào bọn họ đều có thể sắp xếp, thêm cho ai vài điểm, bớt của ai vài điểm đều do bọn họ định đoạt, dù sao chênh lệch giữa các đấu giả thượng đẳng cũng không có bao nhiêu, vài điểm hay mười mấy điểm cũng đủ để thay đổi cục diện. 

Cũng chính vì như thế mà họ luôn được các thành trì tôn kính, số hậu lễ mỗi năm thu được rất nhiều, sống những ngày tháng còn dễ chịu hơn so với làm Đại Tư, sao bọn họ có thể chịu cúi đầu trước tiểu tử như Kỷ Bá Tể. 

Nhưng hiện giờ, thằng nhóc này lại dám khiêu khích bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, còn cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ cho các người nhìn xem, thắng bại của trận này rốt cuộc do ai làm chủ.”

Mấy lão già này tức muốn chết, quyết định trong trận kế tiếp sẽ không cho hắn lật điểm số. 

Nhưng mà, Kỷ Bá Tể người này cũng không thèm nói lý. Người tiếp theo đi lên là Ngụy Trường Sinh, người ta còn đang muốn mở miệng nói chuyện, lời còn chưa nói ra đã bị Kỷ Bá Tể tung cho một chưởng, nguyên lực màu đen như lốc cuốn, phá nát lá chắn của người ta, sai đó nguyên lực cường đại lại đè nặng lên hắn ta, y như vừa rồi, từng cái đập mạnh lên ngực.

Ngụy Trường Sinh ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ hai chưởng đã bị đập đến phun máu. 

Những người đang xem đồng loạt ồ lên. 

Trong trí nhớ, trước kia khi Minh Hiến lên sân, ra rất nhiều chiêu thức, ngươi tới ta đi đánh nhau hoa cả mắt, nhìn là thấy rất lợi hại. Mà Kỷ Bá Tể này quả thật chính là kiểu một mình áp chế đánh tơi bời, hoàn toàn không thèm bàn đến cái gì sách lược cái gì đường đi nước bước, cứ thế đánh người ta đến kinh mạch gần như bị hủy hoại, thần trí không rõ, bò cũng không bò dậy nổi. 

Lão giả kia không lật thẻ cũng không sao, dù sao đối phương cũng không chiếm được một phân nào, cùng lắm thì mọi người ngồi ở đây cho đến thiên hoang địa lão luôn đi. Chỉ cần người thành Triều Dương có thể nguyện ý chấp nhận đấu giả của bọn họ ở dưới mí mắt bọn họ chết ngay trên đài thi đấu là được. 

Người thành Triều Dương kỳ thật cho dù có nguyện ý đi nữa thì cũng không chịu nổi lời bàn tán sôi nổi của người khác. Lúc trước bọn họ ngược đãi đấu giả đã làm họ mất sạch thanh danh, bây giờ nếu còn mặc kệ Kỷ Bá Tể đánh chết người trên đài, chỉ sợ danh tiếng càng thêm thối nát. 

Vì thế khi rơi vào đường cùng, người thành Triều Dương cũng chỉ có thể nhận thua, cho người khiêng Ngụy Trường Sinh xuống dưới.

Các lão giả kia tức giận đến mức nhảy dựng, mắng to Kỷ Bá Tể không tuân thủ quy củ. Nhưng cũng chỉ có thể mắng cho có mắng mà thôi, không có quy định nào nói rõ thời điểm đánh nhau không thể đánh chết đối thủ. Chỉ cần Kỷ Bá Tể làm đối thủ mất đi năng lực tác chiến, điểm số bọn họ cho cũng chẳng còn giá trị gì. 

Hai thành giao đấu, thành Triều Dương lại dừng chân ở vòng thứ hai, dù đã lọt vào danh sách tam thượng thành, nhưng nhìn toàn bộ Đại hội Lục Thành lần này, bọn họ đừng nói tam thượng thành, ngay cả tam hạ thành thì cũng ở vị trí sau cùng.

Người thành Triều Dương không thể chấp nhận được, lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, không đợi kết quả cuối cùng, đi cũng không ngoái đầu lại.

Kỷ Bá Tể đã thắng hai vòng, đối thủ cuối cùng chỉ còn lại Trịnh Thiều.

Trịnh Thiều thân mang trọng thương, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định nhận thua, chỉ nhìn Kỷ Bá Tể cười: “Hôm nay thật là ngày tốt, ta cuối cùng lại có thể đấu với ngươi rồi.”

Kỷ Bá Tể cũng thay đổi sự hung bạo ban đầu, nghiêm túc bày ra thế đấu: “Ta không chiếm lợi thế của ngươi, ngươi tay bị trọng thương, ta cũng chỉ dùng một tay, nhất định đánh đến khi ngươi thỏa mãn.”

“Được!”

Khán giả từ nãy đến giờ cứ xem một bên đánh đập đến choáng váng, cuối cùng cũng đợi được một trận đấu chính nghĩa.

Trịnh Thiều cũng đã từng bị điểm số lừa gạt, khó có lần không thèm nhìn vào điểm số, hắn cũng thoải mái đấu với Kỷ Bá Tể.

Minh Ý nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Nói Trịnh Thiều là chiến binh cố gắng nhất trong Lục Thành cũng không sai, một năm qua, hắn tiến bộ rất nhiều, trong nguyên lực tím còn xen lẫn nhiều tia nguyên lực đen, tốc độ ra đòn nhanh, lực đạo mạnh, chiêu thức cũng thành thạo.

Kỷ Bá Tể tuy không có kinh nghiệm phong phú như hắn, nhưng lợi ở nguyên lực dồi dào, phản ứng nhanh nhẹn, hai người đấu qua lại, cũng đủ năm mươi chiêu.

Trên đài, các lão giả nheo mắt, cho Trịnh Thiều một điểm, bên Kỷ Bá Tể vẫn không có điểm nào.

“Ta thua rồi.” Trịnh Thiều lùi vài bước, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn, “Ngươi đã đánh trúng ta năm mươi sáu lần, ta chỉ đánh trúng ngươi hai mươi bảy lần.”

Nói xong, liếc nhìn điểm số, khẽ cười một tiếng, tự mình nhảy xuống đài.

Kỷ Bá Tể xoa xoa ngực và cánh tay đau nhức, nhìn mấy lão giả trên đài mặt mày xanh xao, cười lạnh: “Làm sao đây, vẫn là ta thắng.”

“Thắng không điểm, đúng là chuyện vô lý?!” Mấy lão giả giận dữ đập bàn, “Nói ra cũng không sợ người ta cười nhạo!”

Tuy nhiên, phía dưới khán giả đã hò reo lên, người thành Mộ Tinh cầm đầy tay các loại tiền tệ bắt đầu tung rải, cờ Mộ Tinh cũng được giương cao, bay phấp phới trong gió.

“Bọn họ đích thực sẽ cười nhạo, nhưng chắc chắn không phải cười nhạo ta.” Kỷ Bá Tể nhướng mày, “Nếu không phục, các ngươi cũng có thể xuống đây đấu với ta.”

Các lão giả bị hắn nói làm cho nghẹn lời, lần lượt đứng dậy đi tìm người chủ trì thành Trục Nguyệt kháng nghị.

Tuy nhiên, đại cục đã định, kháng nghị thì có ích gì. Sức mạnh của Kỷ Bá Tể ai cũng nhìn thấy, dù có thi đấu lại, cũng chỉ có thêm vài người bị thương mà thôi.

Đơn Nhĩ nhìn hoàng hôn phía chân trời, lạnh lùng nghe tiếng reo hò của người thành Mộ Tinh bên tai, thu dọn y phục rời khỏi hội trường.

“Chúc mừng thành Mộ Tinh giành được quán quân Đại hội Lục Thành lần này, thành Phi Hoa đứng thứ hai, thành Trục Nguyệt đoạt hạng ba.”

Tiếng thông báo cùng tiếng pháo vang dội, truyền khắp thành Trục Nguyệt, thậm chí cả Thanh Vân Giới.

Mọi người thành Mộ Tinh đều phấn khích nhảy nhót, không còn tâm trạng nán lại thành Trục Nguyệt, vội vã thu dọn đồ đạc, nhanh chóng trở về Mộ Tinh để báo tin mừng.

Minh Ý cũng vui mừng, nhưng phía sau có người đi qua, lại nói với nàng một câu: “Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình.”

Nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng vài sứ giả Triều Dương.

Sự lo lắng trong lòng nàng càng mạnh mẽ hơn, nàng nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu. Đã chiến thắng Đại hội Lục Thành, còn gì phải sợ nữa.

Tần Thượng Vũ hiếm hoi lần đầu tiên chất đầy rượu lên xe thú phi hành, mọi người trên đường về thành đã bắt đầu náo nhiệt ăn mừng, Kỷ Bá Tể ngửa đầu uống một ngụm rượu, ánh mắt sáng ngời hỏi nàng: “Được rồi chứ?”

Minh Ý biết hắn hỏi gì, không khỏi đảo mắt: “Đại nhân, bên ngoài đang khen ngợi ngài dũng mãnh vô song, phong thái tuyệt vời, ngài có thể tạm gác những chuyện này lại không?”

“Không thể.” Hắn đặt cằm lên vai nàng, hơi có vẻ ủy khuất nói, “Nhịn không được nữa.”

Tai nàng đỏ ửng, Minh Ý quay mặt đi.

Khi động tình, hắn thật giống yêu tinh, đôi môi mỏng khẽ mím, sống mũi cứng rắn hơi đỏ, đôi mắt quyến rũ vô cùng, nhìn thêm một cái cũng bị hắn kéo vào vực sâu.

Đây không phải nơi có thể thân cận, đối diện La Kiêu Dương còn đang lưỡi líu lô kính rượu hắn.

“Kỷ đại nhân, Bá Tể! Đừng nhìn Minh cô nương nữa, nhìn ta này!” Hắn cũng uống cao, lớn tiếng gọi.

Kỷ Bá Tể liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không có chút nào mềm mại như nhìn Minh Ý, chỉ lãnh đạm nói: “Ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.