Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Thành Mộ Tinh lần đầu tiên giành được khôi thủ Đại hội Lục Thành, sự náo nhiệt trên đường kéo dài suốt một thời gian dài. Minh Ý đang ngủ thì bị đánh thức, duỗi tay sờ sờ thì thấy vị trí bên cạnh đã lạnh từ lâu.
Nàng xoa mắt mơ màng đứng dậy, lẩm bẩm một tiếng nói người này thật là bận rộn, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài dạy Phục Linh và Bạch Anh đúc thần khí.
Tiểu cô nương thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh, nàng nhìn thấy mà rất hài lòng, thuận tiện tạo thêm hai ống pháo hoa.
Nếu nàng thành thân, những ống pháo hoa này sẽ rất hữu ích.
Ngoài các ống pháo hoa, giá y¹ cũng rất quan trọng. Theo phong tục ở Lục Thành, giá y thường được mẫu thân khâu vá cho, nhưng nàng không có mẫu thân, chỉ có thể nhờ Tuần ma ma đến chôc Chương Đài đặt một bộ.
¹váy cưới
Hôm nay Tuần ma ma dường như hơi mất tập trung, nàng gọi mấy tiếng bà mới hoàn hồn, lẩm bẩm nhìn vàng trong tay nàng: “Cô nương, giá y này… không cần vội.”
“Còn có mấy ngày chính là người thừa kế phong điển rồi, sao có thể không vội được.” Minh Ý lắc đầu, “Một bộ giá y may thêu rất lâu, càng sớm càng tốt.”
“Cô nương rất muốn cùng đại nhân thành thân ư?” Tuần ma ma hỏi.
Minh Ý cười khẩy: “Đừng nói như thể ta ghét gả đi lắm vậy, không phải ta ghét gả đi, chỉ là cảm thấy nếu có thể bái đường thành thân với hắn, có đủ tự tin tự gọi mình một tiếng là phu nhân của hắn thì một năm bận rộn này của ta cũng có kết quả.”
Ngôn Tiếu thường nói Kỷ Bá Tể không đàng hoàng, luôn không chịu thành thân. Nếu hắn nguyện ý thành thân với nàng, đi qua những lễ nghi lộng lẫy như vậy thì Minh Ý nghĩ, trong lòng hắn hoặc ít hoặc nhiều cũng thật sự có chỗ cho nàng.
Tuần ma ma cụp mắt nhìn xuống đất, đứng đó một lúc lâu mới yên lặng mà nhận lấy túi vàng lui ra ngoài.
Hôm nay Kỷ Bá Tể về nhà liền thấy trong viện của Minh Ý có thêm rất nhiều đồ vật màu đỏ, nào là nến long phượng thùng tử tôn, hoa lá lòe loẹt chất đống một chỗ.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt mà bước qua chúng, bế Minh Ý đang ngủ gục lên giường.
Minh Ý tỉnh giấc, dụi mắt hỏi hắn: “Hôm nay sao ngươi về trễ vậy?”
Kỷ Bá Tể cười đáp: “Ngày mai sẽ còn về muộn hơn nữa, nàng nhớ ta à?”
“Ai thèm nhớ ngươi.” Nàng quay mặt đi, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy eo hắn.
“Ngày kia là lễ phong điển rồi, hai ngày này dù nghe thấy gì nàng cũng đừng ra khỏi cửa.” Hắn đặt nàng vào trong chăn gấm, thấp giọng nói, “Đợi lễ phong điển kết thúc, ta sẽ là của nàng.”
Trong lòng mềm nhũn, Minh Ý ngoài mặt vẫn mạnh miệng nói: “Ai thèm ngươi chứ, La Kiêu Dương người ta được làm quan lớn, Phàn Diệu và Sở Hà được hưởng bổng lộc hậu hĩnh, còn ta chỉ được mỗi ngươi thôi sao?”
“Ta còn tốt hơn quan to hay bổng lộc nữa.” Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, “Quan to hậu lộc sẽ không đặt nàng vào lòng, còn ta thì có.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Nàng oán trách nhưng người trước mặt bỗng tiến gần lại, trán chạm vào nhau, nhìn sâu vào mắt nàng, “Người mà cả đời này ta muốn cưới chỉ có nàng thôi.”
Tai nàng ửng đỏ, Minh Ý tức giận đạp hắn một cái: “Lại gần như thế làm gì!”
Bàn chân ngọc ngà bị hắn nắm lấy đặt vào trong lòng bàn tay, Kỷ Bá Tể tiến gần hơn, âu yếm chạm vào cổ nàng: “Còn có thể gần hơn nữa, nàng cũng không đạp ta được.”
“…”
Tiếng pháo nổ rộn ràng che giấu tiếng thở dốc, những dải lụa đỏ đung đưa trên các cột đá trong viện, ánh mắt kéo xa, trên đường phố Mộ Tinh bên ngoài, cũng đầy những dải lụa đỏ đã được buộc sẵn.
Hôm nay, vừa mới sáng sớm, Minh Ý muốn đi ra ngoài nhưng Kỷ Bá Tể đã nói trước, hôm nay dù thế nào cũng không được rời khỏi trạch viện này. Nàng có chút buồn chán, chỉ có thể sắp xếp lại những đồ vật dùng chuẩn bị cho lễ thành thân của mình.
Đến giữa trưa, trên phố lại vang lên tiếng pháo nổ vang trời, Minh Ý bịt tai, lớn tiếng hỏi Tuần ma ma: “Ăn mừng gì nữa vậy? Lễ phong điển không phải ngày mai sao?”
Tuần ma ma cúi đầu nói: “Thành Mộ Tinh thắng Đại hội, gần đây có rất nhiều người mua pháo đốt chúc mừng, cô nương không cần để ý.”
Nghĩ cũng đúng, Minh Ý quay đầu đi chú khí đài, bắt đầu xem những bản vẽ mà Kỷ Bá Tể đưa cho nàng.
Kỷ Bá Tể nói thành Mộ Tinh thực ra không thiếu người, nhưng bởi vì thiếu thốn thần khí nên thực lực quân đội mới kém. Lần này đã ngồi trên vị trí khôi thủ, cần phải tăng cường quân bị, vì vậy hắn đưa cho nàng vài bản vẽ thần khí, yêu cầu nàng dẫn người chế tạo hàng loạt.
Tốc độ học chú khí của Bạch Anh và những người khác đã truyền cảm hứng cho Minh Ý, nàng không định tuyển thêm nam nhi học đúc thần khí, dù sao cũng là việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, thể lực chỉ chiếm một phần nhỏ, tuyển nữ nhi ngược lại sẽ nhanh và tốt hơn.
Vì thế, giữa tiếng trống và sáo trúc vang vọng bên ngoài, Minh Ý tập trung hoàn thành kế hoạch, bắt đầu chiêu mộ những nữ tử muốn học chú khí.
Minh Hiến như một chiêu bài sống, việc chiêu mộ của nàng diễn ra rất thuận lợi, không chỉ nữ nhi của các gia đình bình thường, mà thậm chí mốt số thứ nữ của các gia đình quyền quý cũng nguyện ý đến học.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, viện chú khí mới của Minh Ý đã có hơn hai trăm người.
Nàng rất cao hứng, muốn đợi Kỷ Bá Tể về để chia sẻ với hắn. Nhưng hôm nay, cho đến nửa đêm, Kỷ Bá Tể vẫn chưa đến.
Khi đêm đã khuya, sao trời lấp lánh, Minh Ý ngáp một cái, trở mình và quấn chăn ngủ tiếp.
Ngày hôm sau là ngày lễ phong điển. Vì thân phận đặc biệt của nàng, cần phải tránh bị dị nghị, Minh Ý tiếp tục ở trong sân huấn luyện những cô nương mới chiêu mộ.
Sáu cô nương của thành Thương Tuyết bên cạnh nàng trở thành những trợ thủ đắc lực, giúp nàng phân tổ giáo tập, bắt đầu từ việc đúc ám khí đơn giản nhấ, khi phát hiện ra những cô nương có thiên phú, sẽ chuyển bọn họ sang học đúc thần khí cao cấp hơn.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chỉ sau ba ngày, món thần khí đầu tiên đã được những cô nương này tạo ra.
Minh Ý cao hứng không thôi, cầm lấy thần khí đi tìm Kỷ Bá Tể, muốn cho hắn xem thành quả.
Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể rất mệt mỏi, vừa vào cửa liền bổ nhào vào người nàng, kéo cả nàng ngã xuống giường.
“Làm sao vậy?” Nàng cau mày vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Thành Triều Dương gây chuyện.” Hắn thở dài, “Ta vừa mới trở thành người thừa kế, bọn họ đã gửi thư hạ chiến, nói rằng với tư cách là người thừa kế thành Mộ Tinh, ta đã đâm vào xe thú phi độ của bọn họ trên Thanh Vân, khiến cho người thừa kế Triều Dương là Minh Tâm gặp nạn, đây là hành động khiêu khích thành Triều Dương.”
Minh Ý sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Lúc đó người ngồi trên xe thú phi độ kia là Ung Vương Minh Tâm?”
“Đúng vậy.”
Rắc rối rồi, mặc dù thành Triều Dương đã thua ở Đại hội Lục Thành, nhưng thực lực tích lũy của thành trì vẫn vượt xa thành Mộ Tinh. Nếu bọn họ muốn nhân cơ hội này để gây khó dễ, thành Mộ Tinh có thể không chống đỡ nổi.
“Bọn họ không thể thua, cũng không muốn thua, để không phải cống nạp, cách tốt nhất là tiêu diệt thành Mộ Tinh.” Kỷ Bá Tể xoa xoa ấn đường, “May mắn là ta đã chuẩn bị từ trước, lương thực và sắt mềm của chúng ta đều đủ nhiều, cũng không đến mức đi vào đường cùng.”
Thậm chí phải nghiêm trọng đến mức hai thành trì khai chiến? Minh Ý nhíu mày, hỏi hắn: “Đại Tư nói gì?”
Mặc dù Đại Tư thành Mộ Tinh đã nhường vị trí người thừa kế cho hắn, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, sẽ không dễ dàng giao quyền binh cho hắn…
“Ý của Đại Tư là để cho ta dẫn quân xuất chinh.” Kỷ Bá Tể lên tiếng, cắt ngang lời nàng, đầu ngón tay lắc lư một chiếc binh phù, ký hiệu ngôi sao trên đó sáng ngời bắt mắt.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Tên tất cả các chú chó của em Hiểu đã và đang nuôi, xếp theo thứ tự bảng chữ cái của chữ đầu tiên trong tên (18 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)