Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Rắc——
Minh Vực trên bầu trời thành Triều Dương nứt ra, người trong thành hoảng hốt không yên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vết nứt ngày càng lớn, sau đó toàn bộ Minh Vực vỡ tung như pha lê rơi xuống.
Bọn họ hét lên, sợ hãi trốn vào nhà của mình, chờ đợi quân đội thành Mộ Tinh tiến vào chiếm lĩnh.
Tuy nhiên, cổng thành đã mở toang nhưng mãi một lúc lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh.
Có những bá tánh gan dạ lén nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Lá khô rơi đầy đất, có người dẫm lên lá cây bước vào, váy màu sương tre quét qua lá khô, phát ra âm thanh xào xạc.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời đang từ từ lên cao ở đằng xa, từng bước một, trong sự tĩnh lặng tiến gần đến cánh cổng nội viện đang đóng chặt.
“Người của thành Mộ Tinh không vào thành ư?” Có người thì thầm nghị luận.
“Người vào trong là Minh Hiến, không, là Minh Ý.”
Mọi người nhìn nàng bước vào bỗng hiểu ra: “Binh lính thành Mộ Tinh không vào thành, chúng ta không bị xem là bị công chiếm.”
Chỉ cần không bị công chiếm, Đại Tư của bọn họ không nhất thiết phải tuẫn thành.
Minh Ý thoạt nhìn thì có vẻ máu lạnh vô tình, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ ơn dưỡng dục nhiều năm của Đại Tư và Tư hậu. Vì vậy việc rời khỏi Triều Dương trước đây chắc chắn không phải là ý của nàng, nhất định là nội viện đã làm điều gì đó khiến nàng phải rời đi.
Bây giờ trở lại, có lẽ chỉ là để đòi lại công đạo?
Những bá tánh thành Triều Dương đang lẩn trốn vội vã kéo nhau thử nhìn ra ngoài, tiếng bàn tán cũng ngày càng sôi nổi.
Minh Ý bước vào nội viện, vượt qua những hộ vệ đã sức cùng lực kiệt mà đi vào trong.
Tuy nhiên, trong Trung Viện không có Tư thượng, chỉ có Mạnh quý phi.
“Nhiều năm như vậy, ta gần như đã thắng được Ngôn tần, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn không có được gì.” Mạnh quý phi ngồi dưới đất, lưng thẳng tắp, đôi mắt căm hận nhìn nàng, “Ngươi không nên sinh ra trên đời này, nếu vậy ngay từ đầu bà ta sẽ không có ý định tráo con, Kỷ Bá Tể vẫn là người của thành Triều Dương, sẽ không đến mức đánh chủ thành như vậy.”
Nếu trước đây nghe thấy những lời này, Minh Ý có lẽ sẽ tự vấn lại bản thân mình, xem mình đã làm sai điều gì khiến người ta không hài lòng.
Nhưng bây giờ, nàng đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Ta là do mẫu thân sinh ra, bà ấy muốn sinh ta, vậy thì ta có mặt trên đời này. Việc tráo con là tội lỗi của Ngôn tần, không phải của ta. Việc tấn công thành Triều Dương là quyết định của Kỷ Bá Tể, cũng không phải của ta.”
“Ngươi vì tranh sủng mà tay đã nhuốm máu bao nhiêu người vô tội, rơi vào kết cục hôm nay là do ngươi đáng phải nhận.” Minh Ý vỗ tay, “Ngươi tự mình chọn đi, hoặc là đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đến giữ lăng mộ.”
“Mẫu tộc của ta là trọng thần của thành Triều Dương, ngươi dám sao?”
“Đến cả công thành ta còn dám, còn gì ta không dám?” Minh Ý nhún vai, nhìn quanh một vòng, không thấy Tư thượng, lập tức quay lại tiếp tục tìm kiếm.
Có nội thị run rẩy lên bẩm báo: “Tư thượng… tiền Tư thượng đang ở bên Ngôn tần.”
Minh Ý ngạc nhiên, quay đầu theo hắn đi về phía trước.
Ngôn tần nằm gục trên đầu gối của Minh Lễ, như thể đang ngủ. Minh Lễ vuốt ve mái tóc dài của bà, thấy Minh Ý vào, bỗng nhiên cười với nàng.
Bước chân khựng lại, Minh Ý đứng ở cửa, hơi nhíu mày.
Tư thượng rất ít khi cười với nàng, dù là khi mới thắng Đại hội Lục Thành, hay khi thân phận bị bại lộ, dường như nàng chưa từng lọt vào mắt ông ta, đối với ông ta, nàng chỉ là một công cụ có thể dùng hoặc không thể dùng.
Nhưng ngay lúc này, ông ta lại cười, đôi mắt nhìn nàng, khoé mắt nheo lại tạo nên vài nếp nhăn.
“Ngươi đã trưởng thành rồi.” Ông ta nói, “Sau này dù không có phụ vương và mẫu hậu, ngươi cũng có thể dẫn dắt thành Triều Dương tiến lên.”
Minh Ý nhìn quanh, chắc chắn rằng ông đang nói chuyện với mình, không khỏi cười theo: “Tư thượng hồ đồ rồi, ta đâu có phụ vương hay mẫu hậu nào?”
“Ngươi là hài tử của Minh An, nhưng lại do ta bế ngươi lớn lên.” Minh Lễ nói, “Khi ngươi mới đến chỉ lớn bằng hai bàn tay, một chiếc áo choàng có thể bọc gọn ngươi trong đó. Ta đã thay tã cho ngươi, cũng đã cho ngươi ăn, thời gian ở bên ngươi còn nhiều hơn cả những hài tử của Ung Vương và Tề gia cộng lại.”
Quả thật vậy, vì sợ hồng mạch của nàng bị người khác làm hại, Minh Lễ đã có thời gian đi triều mà vẫn bế nàng trong tã lót.
Minh Ý ngồi xuống đối diện ông ta, cười như không cười: “Nuôi ta lớn lên, đổi lấy bảy năm thu nhiều cống phẩm nhất của thành Triều Dương, cũng không tính là thiệt thòi chứ?”
Minh Lễ lắc đầu: “Đến lúc này rồi, ta làm sao còn tính toán được mất với ngươi, chỉ là muốn nói với ngươi một câu, ngươi là hài tử làm ta tự hào nhất.”
Minh Ý khựng lại, rồi cười khẩy: “Đa tạ Đại Tư.”
“Ngươi oán trách ta là đúng thôi, ta chưa bao giờ làm tốt vai trò của một người phụ thân, bao nhiêu năm qua chỉ làm một vị quân chủ.” Minh Lễ thở dài, “Ta chưa bao giờ khen ngợi ngươi, cũng chưa bao giờ quan tâm đến ngươi, thậm chí mỗi lần ngươi thắng Đại hội, phần thưởng cũng không đến tay ngươi. Những gì mẫu hậu đã đối xử với ngươi bao nhiêu năm qua ta đều thấy, nhưng ta không ngăn cản.”
Lòng bàn tay chậm rãi siết chặt, Minh Ý cười lạnh: “Đương nhiên, bởi vì sau cùng thì ta cũng không phải ngươi thân sinh.”
“Nhưng suốt những năm tháng đó, ta chẳng hề hay biết gì, vẫn luôn xem ngươi là nhi tử thân sinh.” Minh Lễ lắc đầu, “Ta chỉ sợ, sợ ngươi kiêu căng, sợ ngươi không thể nâng vác được gánh nặng của thành Triều Dương, sợ cơ nghiệp của tổ tiên nhiều năm bị huỷ hoại trong tay ta.”
Trong mắt ông ta lúc này có nước mắt, nhưng rồi ông ta lại nuốt chúng xuống, nhìn thẳng vào nàng: “Giờ đây ta không còn sợ nữa, ta đã làm hết những việc mình có thể làm, vấn mệnh kế tiếp của thành này, sẽ do ngươi quyết định.”
Minh Ý cảm thấy thú vị: “Nếu hôm nay người tiến vào không phải là ta, mà là Kỷ Bác Tể, ngươi sẽ nói gì?”
“Ta sẽ cầu hắn đối xử tốt với bá tánh của thành Triều Dương.” Minh Lễ nhìn rũ mắt, “Nhưng khi ngươi tiến vào liền không cần, ta biết ngươi sẽ đối xử tốt với bọn họ. Ngươi hài tử này, trời sinh đã có lòng Bồ Tát.”
“Không cần phải khen ta.” Nàng đứng dậy, “Ngươi chẳng bao giờ thích khen ta, giờ cũng không cần phải miễn cưỡng.”
Minh Lễ nhìn nàng lên: “Năm ngươi ba tuổi đã biết cách điều khiển nguyên lực, là người thức tỉnh sớm nhất trong tất cả đấu giả Lục thành. Lần đầu sử dụng năng lực để bắt con chim trên cành cách cây ba trượng, làm rất tốt.”
Lúc đó ông ta không khen nàng, sợ nàng kiêu căng.
“Năm tuổi, năng lực của ngươi có thể đối kháng với một đấu giả lớn hơn ngươi mười tuổi, có màu trắng thuần cũng do thiên phú mà ra, rất lợi hại.”
Lúc đó ông ta cũng không khen nàng, sợ nàng lạc lối.
“Bảy tuổi, tất cả danh sư danh tiếng trong thành tranh giành để đưa ngươi vào làm đồ đệ, vi phụ thật sự rất tự hào.”
“Mười tuổi, lần đầu tham gia Đại hội Lục Thành, đoạt được khôi thủ, ta quỳ trong từ đường, từng lời báo cáo với tất cả tổ tông, Minh gia chúng ta có một hài tử tuyệt vời.”
“Mười một tuổi, ngươi liên tục giành khôi thủ, thành Triều Dương cũng nhờ những cống phẩm đó mà có cuộc sống tốt hơn, đều là công lao của ngươi.”
“Mười hai tuổi, ngươi cùng các tử đệ thế gia đi tham dự Đại hội Lục Thành. Bọn họ thật sự kéo chân sau ngươi, nhưng ngươi vẫn thắng. Từ đó các thế lực gia thế lớn đều nguyện ý giúp ta, giúp ta rất nhiều.”
“Mười ba tuổi…”
“Đủ rồi.” Minh Ý đanh giọng nói, “Giờ đây ta đã trưởng thành rồi, không còn cần những lời khích lệ này nữa.”