Nhập Thanh Vân

Chương 179: Thống nhất




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Thanh Vân Giới vốn là một quốc gia thống nhất, sau khi quyền lực của vương thất suy yếu mới dần phân chia thành các thành, tạo nên Lục thành đã có lịch sử hơn trăm năm, mỗi thành trì đều có tham vọng một lần nữa thống nhất Thanh Vân, nhưng luôn thiếu một người vừa có dã tâm vừa có mưu lược lại có năng lực.

Minh Ý cảm thấy, Kỷ Bá Tể chính là một người như vậy.

Hắn có thể sử dụng mười mấy vạn binh lính trong tay tạo ra khí thế của mấy chục vạn quân, cũng có thể hợp tung liên hoành mưu sâu tính xa. Chỉ cần hắn ở tiền tuyến, quân lính luôn tràn đầy ý chí chiến đấu, dường như không thua bất kỳ trận nào.

Thực tế cũng đúng như vậy, chiến tranh kéo dài một năm, quân đội dưới trướng của Kỷ Bá Tể không hề có một lần thất bại, những người vốn chỉ tuân theo binh phù của thành Mộ Tinh, dần dần trở thành những người ủng hộ trung thành nhất của hắn.

Khi Kỷ Bá Tể không có mặt ở thành Mộ Tinh, Cung Vương và những người khác cũng có ý định chiếm đoạt quyền lực, nhưng đều bị Tư thượng phát hiện trấn áp. Tư thượng nghĩ mình còn trẻ, chưa đến lúc thoái vị. Nếu Kỷ Bá Tể đã giúp ông ta chiếm được năm thành khác, ông ta chắc chắn muốn làm đế vương một lần.

Tuy nhiên, sau khi ký kết hiệp nghị với thành cuối cùng là thành Thương Tuyết, Kỷ Bá Tể không trở về thành Mộ Tinh.

Hắn dẫn người, uy nghiêm tiến đến thành Triều Dương, mặc cho Đại Tư thành Mộ Tinh ra bao nhiêu mệnh lệnh thúc giục hắn trở về phục mệnh, hắn cũng coi như không thấy.

Một năm gió táp mưa sa, Kỷ Bá Tể không hề tỏ ra mệt mỏi, ngược lại còn toát ra dáng vẻ đáng tin cậy hơn, lông mày sắt như đao, mũi cao như núi, chiếc áo choàng màu xanh thẫm tung bay sau lưng, làm các cô nương bên đường không ngừng hét lên: “Kỷ đại nhân!”

“Cung nghênh Kỷ đại nhân chiến thắng trở về!”

Minh Ý đứng sau hắn, cùng hắn tiến vào nội viện.

Khi gần đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Trong hơn một năm qua nàng một bên đảm nhiệm chức Đại Tư của thành Triều Dương, một bên thỉnh thoảng dẫn binh tiếp viện cho Kỷ Bá Tể, hai người có sự ăn ý tự nhiên, phối hợp vô cùng hoàn hảo. Giang sơn này có được sự ổn định, một nửa công lao là của nàng.

Nhưng điều khiến hắn cao hứng không phải là điều đó, mà là từ nay về sau, hắn không còn phải lo lắng gì nữa, cuối cùng có thể yên tâm ở bên nàng.

Hắn mỉm cười đưa tay ra, nói: “Nếu nàng mệt ta sẽ cõng nàng.”

Minh Ý đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cười lắc đầu: “Giữa chốn đông người thế này, nhìn không ra thể thống gì hết.”

“Ta bây giờ là người trên vạn người, ai dám nói ta. Cũng chỉ có nàng là không chịu nghe lời ta.” Hắn giả vờ thở dài, nhưng vẫn cúi người bế nàng lên, bước vào cửa nội viện.

Minh Ý vòng tay qua cổ hắn, nhìn hắn từng bước một đi lên những bậc thang cao phía trước.

Phía sau hắn, Tần Thượng Vũ, Xà Thiên Lân, La Kiêu Dương, Phàn Diệu, Sở Hà và những người khác chia thành hai hàng, theo bước chân hắn cùng nhau tiến về đỉnh cao quyền lực.

Từ đây sáu thành hợp làm một, tiền tệ thống nhất, đo lường nhất quán, Kỷ Bá Tể lấy thành Triều Dương làm đô thành và tuyên bố xưng đế.

Thành Mộ Tinh tất nhiên là nơi đầu tiên không hài lòng, hoặc phải nói là Đại Tư thành Mộ Tinh.

Ông ta nhìn những chiếu thư không được hồi đáp của mình, tức giận cho gọi Tư Đồ Lĩnh: “Đã đến lúc sử dụng cổ độc trên người hắn rồi.”

Tư Đồ Lĩnh ngẩng đầu nhìn người ngồi trên cao, khẽ mỉm cười: “Thần đã bị Đại Tư lạnh nhạt hơn một năm, đã mất liên lạc với Minh tỷ tỷ, bây giờ đột ngột muốn sử dụng cổ độc, e rằng không thể được.”

Vị Tư thượng này của bọn họ lòng nghi ngờ nặng, lòng đố kỵ cũng lớn, một mặt cho rằng Kỷ Bá Tể thu phục năm thành khác là có lợi cho Mộ Tinh, mặt khác lại cho rằng hắn công cao át chủ, lôi kéo võ tướng, có ý đồ bất chính. Vì vậy, những người có mối quan hệ thân thiết với Kỷ Bá Tể và Minh Ý, trong năm qua đều bị lạnh nhạt, bao gồm cả y.

Tư thượng híp mắt nhìn hắn: “Ta cho ngươi xe thú phi độ, cho phép ngươi cầm tiết¹ đi tìm Minh Ý, mặc kệ dùng cách nào cũng phải đưa nàng ta trở về Mộ Tinh.”

¹kiểu cái miếng như lệnh bài ấy.

“Thần tuân lệnh.” Tư Đồ Lĩnh sảng khoái đáp lời.

Sau đó y mang theo hành trang và Phù Việt, ngồi lên xe đi đến thành Triều Dương.

Hơn một năm không gặp, y chỉ nghe được trong lời đồn rằng Kỷ Bá Tể rất sủng ái Minh tỷ tỷ, cũng nghe nói hai người sống chết có nhau, cùng nhau đánh hạ thành Trục Nguyệt, thậm chí còn có tin đồn rằng tân hậu nhất định sẽ là Minh Ý.

Tư Đồ Lĩnh nhìn trời xanh cuộn trào bên ngoài, lắc đầu liên tục.

Đế vương từ xưa vốn vô tình, Minh tỷ tỷ của hắn, đến giờ vẫn chưa biết sự thật.

***

Kỷ Bá Tể đang bôi thuốc lên vết thương trên vai của Minh Ý, bất ngờ cảm thấy có chút lo lắng.

Hắn kỹ lưỡng băng bó vết thương cho nàng, rồi nhẹ nhàng ôm cả người nàng vào lòng.

“Sao vậy?” Nàng thắc mắc.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất may mắn khi có nàng bên cạnh.” Hắn mím môi, “Trên con đường xưng đế này, ta buộc phải sử dụng nhiều thủ đoạn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tính toán với nàng nữa, vì vậy sau này dù có chuyện gì xảy ra, nàng có thể cho ta thêm một cơ hội không?”

Lời này nói ra, như thể trước kia đã làm điều gì tội lỗi tày trời.

Minh Ý cười, nhướn mày: “Đường đường đế vương mà cũng có lúc căng thẳng sao?”

“Có chứ.” Hắn yên lặng nhìn nàng.

Thành Mộ Tinh vẫn chưa gửi văn thư chúc mừng hắn đăng cơ, hắn vẫn phải đối mặt với tòa thành trì đó, cùng những việc chưa kết thúc ở thành trì ấy.

Kỷ Bá Tể cảm thấy rất bất an, nắm chặt tay nàng.

Minh Ý không quá để tâm.

Nàng đã quen với việc mỗi ngày Kỷ Bá Tể đều kể lể những chuyện có cũng như không, chẳng qua chỉ muốn nàng cảm nhận được rằng hắn yêu nàng.

Hắn thật sự yêu nàng, dù trước mặt chiến sự có bao nhiêu khẩn cấp cũng chưa từng nổi giận trước mặt nàng, việc đầu tiên khi yên ổn là lấp đầy tư khố của nàng bằng vàng, mỗi tối đều ôm nàng vào giấc ngủ, chỉ cần nàng khẽ cử động, hắn sẽ lập tức siết chặt tay, mơ mơ màng màng hỏi nàng đi đâu.

Minh Ý hiếm khi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như vậy, nàng cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng ngày hôm đó, khi Bất Hưu đến thì thầm vài câu, trên mặt Kỷ Bá Tể thoáng qua một chút khó chịu, nhưng quay lại với nàng thì nở nụ cười dịu dàng: “Hôm khác ta sẽ cùng nàng ra phố được không? Bên thành Mộ Tinh có chút việc cần giải quyết.”

“Được.” Nàng gật đầu, tiễn hắn đi vội vã về phía tiền điện, đợi khi bóng hắn khuất sau góc rẽ, nàng liền nâng váy, phấn khích nói với Tuần ma ma: “Đi nào, chúng ta tự ra phố.”

Tuần ma ma hoảng hốt, lập tức ngăn cản: “Sao có thể được, giờ đây ngài là…”

Nói đến đây bà ngừng lại.

Giờ Minh Ý là gì đây? Thành chủ thành Triều Dương? Kỷ Bá Tể xưng đế được nửa tháng, nhưng vẫn chưa có ý định lập hậu, đãi ngộ của Minh Ý trong cung tuy không khác gì Đế Hậu, nhưng vẫn thiếu danh phận.

Nhận thấy sự lúng túng của bà, Minh Ý mỉm cười: “Ta ra ngoài không cần nghi thức, nói đi là đi, rất tiện lợi, và trong thành này chẳng ai có thể làm ta bị thương, ma ma lo lắng gì chứ?”

Tuần ma ma cúi đầu lau nước mắt, miễn cưỡng nói: “Vậy lão nô sẽ tìm thêm vài nô tỳ đi cùng người.”

“Được, ta sẽ đợi ma ma ở cửa.” Minh Ý vỗ tay nhẹ nhàng, nhìn Tuần ma ma chần chừ đi tìm nô tỳ.

Rồi nàng quay người, chạy nhanh ra cửa lớn, chiếc váy màu xanh lục vẽ một đường cong vui vẻ trong gió, trong chớp mắt đã biến mất sau cửa đỏ.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Trong sách An ninh kinh tế và nền kinh tế thị trường Việt Nam do NXB Công an Nhân dân xuất bản, phần “Một số vấn đề an ninh kinh tế trong toàn cảnh kinh tế thế giới và Việt Nam thời gian gần đây” do ai viết? (13 ký tự, có cách, viết hoa chữ cái đầu theo thể thức viết tên riêng, có dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.