Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Hắn sớm đã dặn dò Tuần ma ma, không được để Minh Ý tiếp xúc riêng với người biết chuyện, cũng không để nàng chạm mặt người của thành Mộ Tinh. Lộ trình của Minh Ý trong cung đều đã được lên kế hoạch, dù thế nào cũng không nên gặp Hòa Luân.
Kỷ Bá Tể chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như thế này, hắn đứng dậy rời khỏi chủ điện, không ngồi kiệu, mà bước lên phi kiếm bay nhanh về phía trước.
Minh Ý người này, từ nhỏ đã chưa bao giờ được đối xử tốt, cũng giống như hắn, rất khó để tin tưởng người khác. Nhưng suốt hơn một năm qua, nàng đã dần dần tin tưởng hắn, có thể yên tĩnh ngủ trong vòng tay hắn, có thể chiến đấu đến giây phút cuối cùng chờ đợi viện binh của hắn một cách vững chắc.
Chỉ cần hắn đứng sau nàng, nàng thậm chí có thể yên tâm ngã ra sau, hắn chưa bao giờ để nàng ngã xuống đất.
Nhưng việc của Hòa Luân, hắn thật sự không có lựa chọn thứ hai. Khi cần thành Mộ Tinh xuất binh, Tư thượng đã đưa ra điều kiện này. Kỷ Bá Tể lúc đó nghĩ rằng chẳng có gì to tát, cưới một người không yêu, hoàn toàn không có gì nghiên trọng, đối phó với nữ nhân hắn rất am hiểu, thậm chí có thể biến Hòa Luân thành quân cờ của mình.
Hắn có thể giấu Minh Ý, chỉ cần thành Mộ Tinh cũng không chiến mà hàng, hắn có thể hưu Hòa Luân, đón nàng làm hậu. Vì vậy, hắn đã trả một cái giá lớn thương lượng với Nhị Thập Thất, cũng cắt đứt mọi liên lạc giữa nàng và người biết chuyện ở thành Mộ Tinh, tự nghĩ rằng kế hoạch này hoàn hảo không kẽ hở.
Không ngờ giấy không gói được lửa.
Trên đường bay nhanh Kỷ Bá Tể nghĩ ra rất nhiều lời để biện hộ cho mình, chẳng hạn như Hậu vị chỉ dành cho nàng, chẳng hạn như hắn và Hòa Luân thậm chí chưa từng thật sự viên phòng, chẳng hạn như chỉ cần kiên trì thêm hai tháng nữa, hắn có thể quét sạch mọi chướng ngại, báo thù cho Bạc thị, và thống nhất thiên hạ, mang lại cho nàng vinh quang vô thượng.
Tuy nhiên, khi đuổi đến ngoài nội viện nắm lấy cổ tay nàng, nhìn thấy dấu tay đỏ sưng trên mặt nàng, Kỷ Bá Tể đau đớn trong lòng, nhất thời không nói nên lời.
“Có một thời gian ta nghĩ làm Minh Ý sẽ hạnh phúc hơn Minh Hiến, nàng có thể khóc có thể náo, có thể dựa vào người khác, có người đem nàng đặt ở trong lòng, quý trọng như trân bảo.”
Hắn không nói gì, nàng lại cười, “Nhưng bây giờ ta cảm thấy suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, Minh Hiến mạnh mẽ hơn Minh Ý nhiều, hắn không động lòng với bất cứ ai, tự nhiên cũng không bị ai lừa dối.”
Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của hắn, nàng nghiêng đầu: “Ta không trách ngươi, ngươi giống ta chưa từng cảm nhận tình yêu là gì, tự nhiên cũng không thể yêu người khác.”
“Không phải…” Hắn cứng ngắc mở miệng, “Ta sẽ.”
“Vậy là ngươi không biết yêu ta.” Nàng gật đầu, “Cũng phải, ngươi luôn thích những nữ tử nghe lời, dịu dàng ngoan ngoãn, ta từ trước đến giờ chưa từng như vậy.”
Ngón tay trắng bệch vì nắm chặt, Kỷ Bá Tể nghiến răng: “Nàng và ta đã cùng trải qua bao nhiêu khó khăn, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà chia tay?”
“Bệ hạ nói quá lời, ngài và ta chưa từng ở bên nhau, nói gì đến chia tay.” Nàng cười nhắm mắt lại, “Ta là Thành chủ của thành Triều Dương, ngài là Đế Vương của Lục thành, ta là thuộc hạ của ngài, sau này cũng vẫn sẽ tuân lệnh ngài, vì vậy ngài không cần sợ mất thành Triều Dương, ta làm thần tử sẽ ngoan ngoãn hơn làm nữ nhân.”
Minh Ý giật tay khỏi hắn, hành lễ chào Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể luôn không thích thất lễ, hắn luôn phong độ nhẹ nhàng, ngay cả khi đàm phán với người khác và cần đến họ, hắn cũng chưa bao giờ cúi đầu.
Nhưng giờ đây, hắn thật sự không màng đến nhiều thứ, bước nhanh chặn đường nàng, thấp giọng nói: “Nàng cùng ta trở về, ta sẽ cho nàng một công đạo được không?”
Nụ cười trên mặt Minh Ý nhạt dần: “Bệ hạ còn cần phải nói rõ ràng hơn sao?”
Kỷ Bá Tể ngừng thở, bối rối nhìn nàng.
“Ta không còn hứng thú với ngài nữa, dù ngài định làm gì, đối với ta cũng chẳng còn ý nghĩa. Giờ đây khi nhìn ngài, ta chỉ nghĩ đến hơn một năm qua ta đã ngây ngốc thế nào mà chẳng hay biết gì, trong lòng ta ngoại trừ hận ra, không còn suy nghĩ nào khác.”
“Điều ta ghét nhất trên đời này là sự lừa dối.”
“Trên đời này có rất nhiều nam nhân, ta không cần phải níu giữ một người đã lừa dối mình. Giờ ta là Thành chủ, muốn nam nhân như thế nào mà không có.”
“Nàng dám!” Hắn lo lắng nói, “Trên đời này ngoài ta, còn ai xứng đáng với nàng?”
Minh Ý nhìn hắn một cách nghiêm túc: “Bệ hạ, ngài cũng không thật sự thích ta, chỉ là ta biết đấu thuật, biết nguyên lực, biết chú khí, không giống những nữ nhân khác, nên ngài nghĩ một nữ nhân khác biệt như thế này nên là của ngài.”
“Nhưng ngài cũng thấy rồi đó, những nữ tử khác chỉ thiếu cơ hội học như ta, thiếu một cơ hội được đối xử công bằng, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, sẽ có Minh Ý thứ hai, Minh Ý thứ ba, rất nhiều.”
“Lần đầu tiên chúng ta chia tay, ta quá bình tĩnh, không vội vàng quay lại, nên ngài tức giận, muốn lừa gạt ta trở lại, để ta không thể rời xa ngài, thỏa mãn ham muốn chinh phục của ngài.”
“Bây giờ tốt rồi, ta đã thỏa mãn ngài—— Ta thật sự rất buồn, cũng rất đau khổ, vì suốt hơn một năm qua, ta đã thực sự coi ngài là phu quân, đặt ở đầu quả tim.”
“Nhưng ngài không thể vừa làm tổn thương người ta, vừa muốn người ta tiếp tục ở lại bên cạnh ngài chứ?”
Nàng vỗ nhẹ vào vai hắn, Minh Ý thu tay lại, không ngoái đầu lại bước về phía trước.
Kỷ Bá Tể đứng ngẩn người tại chỗ.
Hắn chưa bao giờ nghe những lời chói tai như vậy, muốn giơ tay níu kéo nàng lại nhưng lại có chút tức giận.
Hắn đã hạ thấp mình đến mức này, tại sao nàng lại không chịu nhường một bước?
Hắn bây giờ là Đế Vương, chỉ cần nàng quay đầu lại, nàng sẽ trở thành Vương Hậu, tại sao nàng lại coi thường như vậy, như thể nỗ lực của hắn suốt hơn một năm qua đều là trò cười.
Nàng nói hắn không thực sự thích nàng, tại sao nàng lại dám chắc chắn như vậy?
Đúng, có một điều nàng đoán đúng, lần đầu tiên chia tay, nàng quá dứt khoát nên đã khiến lòng hiếu thắng hắn, bởi vì suốt hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ thất bại trong việc chinh phục nữ nhân. Có rất nhiều người vì hắn mà đứt ruột đứt gan, có rất nhiều người khóc cầu xin được ở lại bên cạnh hắn, tại sao nàng lại không buồn, người buồn dường như lại là hắn?
Nhưng mà, nàng thật sự nghĩ rằng sau đó hai người cùng chung chăn gối sóng vai mà đi đều là lòng hiếu thắng của hắn sao?
Trong lòng khó chịu, sau đó tức giận càng lớn, Kỷ Bá Tể phất tay áo trở về, lạnh mặt nghĩ, nếu nàng không chịu nhường một bước, thì hắn có nhiều cách khác để đưa nàng trở về, dù sao thành Triều Dương giờ nằm dưới chân thiên tử, nàng giận dỗi một lúc thì thoải mái, sao có thể cắt đứt hoàn toàn với hắn được?
“Chủ tử?” Bất Hưu đi theo hắn, lo lắng đỡ cánh tay hắn.
“Ta không sao.” Hắn cười lạnh, “Ta rất ổn.”
“Bệnh của ngài vẫn chưa khỏi, bây giờ…” Bất Hưu chưa nói hết câu, đã thấy hắn ngã về phía trước.
Hơn một năm lao lực cuối cùng đã biến thành bệnh, trước khi mất đi ý thức Kỷ Bá Tể còn nghiến răng dặn dò: “Chuẩn bị tấn công thành Mộ Tinh.”
Trong số các thành thì Mộ Tinh là thành dễ dàng thu phục nhất mà không cần một binh một tốt nào, chỉ cần công chúa Hòa Luân có thể trở thành Vương Hậu, chỉ cần Kỷ Bá Tể đáp ứng truyền đế vị cho nhi tử của Hòa Luân công chúa sau này.