Nhập Thanh Vân

Chương 188: Tỷ tỷ, đêm nay ở lại chứ?




Ngôn Tiếu là con cháu Ngôn gia, nhưng thiên phú nguyên lực lại bình thường, từ nhỏ đã không được phụ mẫu kỳ vọng, y cũng không quan tâm, cùng một lang trung trong giang hồ sống qua ngày.

Lang trung ấy không con không cái, năm mươi tuổi cũng không có sở thích gì, chỉ thích hành y cứu người. Ban đầu thấy Ngôn Tiếu ăn mặc giàu sang, không định nhận y, nhưng kết quả đêm giao thừa Ngôn Tiếu mang rượu đến tặng, lang trung mềm lòng, bắt đầu dạy y nhận biết dược liệu và bắt mạch.

Tất cả y thuật của Ngôn Tiếu đều do lang trung ấy dạy, khi ốm đau hay bị thương, người nhà không quan tâm, đều do lang trung vừa càu nhàu vừa bôi thuốc cho y, vì thế Ngôn Tiếu coi lang trung ấy như một nửa phụ thân của mình.

Năm Ngôn Tiếu mười tuổi, lang trung cứu một tiểu thiếp của nhà kia, có lẽ đã chọc giận chính thê, ngay lập tức ông ấy đã bị vu oan bán thuốc giả hại người. Ngôn Tiếu nhìn quan binh bắt lang trung đi, trong lòng hoảng sợ chỉ biết về nhà cầu cứu.

Tuy nhiên, phụ mẫu của y đang bận chăm sóc đệ đệ có thiên phú tử mạch¹, mặc y quỳ bên ngoài nửa canh giờ cũng không nhìn y một cái.

¹nguyên lực màu tím.

Đúng lúc đó Minh An xuất hiện. Lúc ấy ông đang đến Ngôn gia để xem đứa trẻ có thiên phú tử mạch, thấy Ngôn Tiếu quỳ bên ngoài, liền tiến lại hỏi chuyện gì xảy ra.

Ngôn Tiếu khóc nói về chuyện của lang trung, vốn không hy vọng gì, dù sao trong mắt gia tộc này, một lang trung trong giang hồ còn rẻ mạt hơn cỏ rác, có gì đáng để bận tâm. Nhưng Minh An lại lắng nghe, còn dẫn y ra cửa, đến nha môn kêu oan.

Vụ kiện kéo dài hơn nửa năm, Minh An tận lực hết mình, tốn không ít tiền của, cuối cùng mới để lang trung được thả ra.

Ngôn Tiếu khi ấy đã quỳ lạy Minh An, nói: “Ta bây giờ còn quá nhỏ, không thể báo đáp ân nhân, đợi ta lớn hơn chút nữa, ân nhân có gì cần sai bảo, cứ việc dặn dò.”

Vì vậy năm hai mươi ba tuổi, khi Kỷ Bá Tể rời khỏi chợ nô lệ thành Mộ Tinh, y cũng được cử đi thành Mộ Tinh.

Minh An bảo y làm hai việc rất đơn giản: Thứ nhất, chăm sóc Minh Ý, để nàng có thể sống yên ổn. Thứ hai, mỗi tháng báo cáo một lần động tĩnh của Kỷ Bá Tể.

Vì vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ý trong yến tiệc, Ngôn Tiếu cũng nhắc nhở nàng rằng Kỷ Bá Tể không phải là người dễ đối phó, thậm chí muốn tự mình đem nàng về chăm sóc. Ai ngờ nàng lại là người có chính kiến riêng, nhất quyết đi theo Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể là bằng hữu đầu tiên của y ở thành Mộ Tinh, cũng là người nói chuyện hợp ý với y nhất, y đương nhiên không muốn hại hắn, vì vậy khi hắn hạ độc hại chết Bình Vương, y đã giả vờ không biết, để mặc hắn đổ tội cho Minh Ý.

Không phải không muốn bảo vệ Minh Ý, mà là y biết, với thủ đoạn của Kỷ Bá Tể, chắc chắn sẽ bảo vệ nàng an toàn. Lui một bước, dù hắn không muốn giữ, y vẫn có hậu chiêu để cứu nàng.

Kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến y tự cho rằng mình ngụy trang hoàn hảo, mọi hành động đều hợp lý, không lộ sơ hở.

Gần đây khi y đến chợ nô lệ thăm Minh An, Minh An nói rằng ân đã báo hết, từ nay không cần làm việc cho ông nữa. Ngôn Tiếu nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm, vốn vui vẻ trở về định cùng Kỷ Bá Tể đánh cờ, không ngờ…

Nhìn người bên cạnh, Ngôn Tiếu hít một hơi sâu: “Ngươi có việc gì muốn ta làm nữa không?”

Kỷ Bá Tể đứng trước gió lạnh, híp mắt nói: “Có.”

Không còn cách nào, Ngôn Tiếu cúi đầu nghĩ, nợ chưa trả xong, phải tiếp tục cố gắng.

“Ngươi nói đi.” Y cắn răng nói, “Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, việc gì ta cũng đồng ý.”

Kỷ Bá Tể nghiêm túc nhìn y, giơ một ngón tay lên.

Ngôn Tiếu căng thẳng nuốt nước bọt, sợ hắn đòi một căn nhà, nhưng chỉ thấy hắn xoay cổ tay, chỉ vào mình, rồi nghiêm túc nói: “Ngươi tắm rửa sạch sẽ cho ta.”

“…”

Căng thẳng biến mất, Ngôn Tiếu hai tay chống sau, bất lực cười: “Ngươi vẫn nên để ta đi giết người phóng hỏa đi.”

Dù là tri kỷ y cũng phải nói, có những thứ không thể rửa sạch, y cũng không có cách nào.

Kỷ Bá Tể bĩu môi, nhắm mắt dựa ra sau.

Ngôn Tiếu vội đỡ lấy hắn: “Bệ hạ, phía sau không phải giường êm, sẽ rơi xuống.”

Người này không còn động tĩnh gì, có lẽ đã say, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Ngôn Tiếu bất lực, đỡ hắn xuống khỏi mái nhà, giao cho Bất Hưu, rồi đi kê hai thang thuốc, bảo Tuần ma ma đi nấu.

Kỷ Bá Tể khi bệnh trông thật giống ngọc dương chi, mắt có sương mù, môi mỏng yếu ớt, eo thon như liễu. Ngôn Tiếu nghĩ, nếu Minh Ý nhìn thêm vài lần, có khi sẽ mềm lòng, dù sao nàng rất thích người có dung mạo đẹp, mà Kỷ Bá Tể lại có nhan sắc nghiêng thành.

Tiếc thay, Minh Ý giờ đã có người khác.

Chu Tử Hồng sau khi được sủng hạnh liền được thăng làm quý nhân, khiến Tư Đồ Lĩnh tức giận đến mức môi có thể treo ấm trà, sáng sớm đã tội nghiệp nhìn Minh Ý, khiến nàng cảm thấy áy náy: “Đây là cháo nấu bằng nước hầm bồ câu, ngươi còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”

Tư Đồ Lĩnh lắc đầu: “Tối nay tỷ tỷ có ở lại chỗ ta không? Ta cũng muốn thăng quan.”

Minh Ý dở khóc dở cười: “Hậu cung không phải là nơi thăng quan, hơn nữa, chức vụ của ngươi ở tiền triều còn cao hơn Tử Hồng nhiều.”

“Tỷ còn gọi hắn là Tử Hồng nữa!” Tư Đồ Lĩnh càng tức giận, “Tại sao tỷ không gọi ta một tiếng Đồ Lĩnh?”

“Đại nhân.” Phù Việt nhịn không được nhắc nhở y, “Họ Tư Đồ là họ kép.”

Gọi Đồ Lĩnh sao mà được.

“Ta không quan tâm!” Tư Đồ Lĩnh tức mình dậm chân, “Trước đây chỉ có mình ta là quý nhân, còn có khác biệt một chút, bây giờ tự nhiên có người ngang hàng, ta không muốn.”

Y như đang làm nũng, nhưng nắm bắt đúng mức, vừa đáng thương vừa đáng yêu, ba phần tức giận, bảy phần làm nũng, mắt tròn xoe.

Minh Ý bị y làm cho vui vẻ, chống cằm nói: “Sáng nay ai là người trong triều nghiêm nghị dâng lời can gián, cãi nhau với ta tận ba lần hả?”

“Là ta!” Tư Đồ Lĩnh ưỡn ngực, “Chuyện thương mại vốn là sở trường của thành Triều Dương, bến tàu giao thương với thành Thương Tuyết đương nhiên phải sớm sửa chữa cho xong, không có gì để tranh cãi. Tỷ tỷ cũng nói rồi, vào hậu cung không tính chuyện tiền triều, ta bây giờ không phải là Tư Đồ Lĩnh của Hình Bộ, ta bây giờ là quý nhân Tư Đồ.”

Minh Ý thở dài, nhìn xà nhà: “Được rồi quý nhân Tư Đồ, tối nay ta sẽ ở lại chỗ ngươi.”

Tư Đồ Lĩnh tươi cười, lập tức ra lệnh: “Nghe thấy chưa, tối nay chủ nhân sẽ sủng hạnh ta, các ngươi chuẩn bị nước nóng, xông hương, những gì Chu Tử Hồng có, ta cũng phải có.”

“Dạ!” Các nội thị nín cười đồng ý, nối đuôi nhau đi chuẩn bị.

Minh Ý cảm thấy thật ngạc nhiên, hóa ra khi có người cạnh tranh, người bị tranh giành cảm thấy thế nào? Không thấy họ khó coi, ngược lại cảm thấy mình được quan tâm.

Không trách từ xưa các bậc đế vương đều thích nhiều thê thiếp, cũng không trách được trước kia Mạnh quý phi có ác độc đến mấy mà Minh Lễ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ cần đối tượng bà ta thể hiện ác y không phải là ông ta, người ngồi vững trên cao sao có thể quan tâm những việc nhỏ nhặt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.