Nhập Thanh Vân

Chương 19: Đích tử¹ Minh gia




Đích tử Minh gia được công nhận là người có nguyên lực mạnh nhất trong sáu thành. Mười hai tuổi, với tư cách là đấu giả, đã đại diện cho thành Triều Dương tham gia Đại hội Lục Thành và liên tiếp chiến thắng trong bảy năm, chưa từng gặp đối thủ. Trong nhiều năm, người duy nhất có thực lực gần bằng y là Trịnh Thiều của thành Phi Hoa.

Và tại Đại hội Lục Thành năm nay, Kỷ Bá Tể đã chiến thắng Trịnh Thiều với khí thế áp đảo hoàn toàn. Điều này làm cho sáu thành chấn động, đồng thời khiến mọi người vô cùng mong chờ màn đối đầu giữa hắn và đích tử Minh gia.

Ai ngờ, chỉ ba ngày trước khi thi đấu, thành Triều Dương đột ngột tuyên bố rút lui, sau đó đích tử Minh gia cũng biệt tăm biệt tích. Tin đồn lan truyền khắp nơi, có người nói y bị hại, cũng có người nói thành Triều Dương biết thắng không được nên cố ý né tránh Kỷ Bá Tể.

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng đích tử Minh gia không xuất hiện thêm lần nào nữa, như thể đã biến mất khỏi thế gian. Người Minh gia cũng tuyệt nhiên không nhắc một chữ về y.

Tuy Kỷ Bá Tể được xem là vị vua không ngai của Đại hội Lục Thành lần này, nhưng Ngôn Tiếu cảm thấy chắc hẳn hắn rất tiếc nuối vì không có cơ hội giao đấu với cao thủ như vậy. Vị trí của hắn trong những trận đấu sau đó cũng bị thay thế bởi một số quý tử nhà giàu ở thành Mộ Tinh.

“Nói đến hắn làm gì.” Kỷ Bá Tể khẽ nhíu mày: “Kẻ hèn nhát, ngay cả nhìn thẳng mặt ta cũng không dám.”

“Nội tình thành Triều Dương phức tạp, biết đâu hắn có nỗi khổ riêng” Ngôn Tiếu nhún vai: “Dù sao cũng là nhân vật lợi hại, sao có thể cam tâm chịu không đánh mà thua.”

“Ai mà biết được.” Kỷ Bá Tể đặt cờ ăn một quân đen: “Biết đâu là do thực lực không bằng ta, dung mạo cũng không bằng ta, nên tự ti không muốn đứng chung sân khấu với ta.”

Ngôn Tiếu: “…”

Tìm khắp chốn thiên hạ này cũng chưa chắc tìm được người nào yêu bản thân như hắn. 

Lắc đầu, hai người tiếp tục chơi cờ. 

Vụ án mạng của các đại phu ở Bách Thảo Đường vẫn còn là bí ẩn, khiến cho việc canh gác trong cung càng thêm nghiêm ngặt. Đại điển tế tự được bảo vệ cẩn mật, người ra vào đều bị kiểm tra. Yến tiệc nội bộ dành cho tôn thân sau đó cũng được bố trí binh lính canh gác cẩn thận, các vũ cơ đều bị lục soát từng người, thức ăn cũng có người nếm thử. Mỗi một tấm thiệp ra vào cũng được kiểm tra kỹ. 

Minh Ý ngồi trước mặt Chương Đài, nghe tiếng thở dài của nàng ấy: “Thật không biết chúng ta đến đây để làm gì. Toàn là những quý nhân kiêu căng, coi chúng ta như đồ trang trí. Mà điệu múa do Ti Lạc Phường cung cấp lại quá khó, ta học cả nửa tháng mà vẫn chưa thành thạo.”

Chương Đài vừa nói vừa trông mong nhìn Minh Ý, chờ nàng đáp lại.

Thế nhưng, Minh Ý giống như không nghe thấy gì, chỉ hỏi: “Chưởng sự² nói ngươi lại bị bệnh, đã uống thuốc chưa?”

Chương Đài bĩu môi: “Còn có thể là bệnh gì nữa, ngươi cũng đâu phải mới ngày đầu quen biết ta. Gió thổi qua một cơn đủ làm ta ho cả tháng, cũng chỉ có thể uống mấy loại thuốc cũ đó đỡ thôi.”

Nói rồi lại nhìn Minh Ý thêm vài lần: “Ta nghe nói ở ngoài kia ngươi được sủng lắm đúng không, sao lại nghĩ đến chuyện về thăm ta thế?”

“Được sủng ái thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi.” Minh Ý cụp mắt: “Cuộc sống của ta thế nào chỉ bản thân ta biết— Dạo này có chút rảnh rỗi nên ta về thăm ngươi.”

Hai người quen biết là do tình cờ gặp gỡ, nhưng cũng vì nhan sắc có phần hơn người nên bị các vũ cơ khác ghen ghét, có thể xem như là đồng bệnh tương liên. Chương Đài tuy rằng cũng không phục Minh Ý luôn rực rỡ hơn mình, nhưng cũng cảm thấy nàng có tiền đồ, nên vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp với nàng để phòng khi cần dùng đến.

Minh Ý cũng rõ ràng điều này, không có tình cảm sâu nặng gì với nhau, một khi mở lời nhờ vả, ắt phải có gì để trả giá.

Nhưng nàng không thích trả giá, nàng chỉ thích kiếm lời mà thôi. 

Vậy nên, nàng nhàn nhạt hỏi: “Ngày mai mấy giờ ngươi ra ngoài? Ta sẽ sắc thuốc cho ngươi.”

Chương Đài xụ mặt: “Ta còn chưa quyết định đi hay không nữa…”

“Cái này cũng không đi?” Minh Ý ngạc nhiên: “Vừa nãy chưởng sự còn nói mới ta thiếu người đó.”

Kể từ vụ việc Tư Phán đánh chết vài vũ cơ khi điều tra, bên này đã thiếu người, người mới tới thì chưa được đào tạo tốt, số người cũ thì thỉnh thoảng cứ đau rồi ốm. Các yến tiệc khác còn có thể xoay sở, thiếu vài người cũng không sao, nhưng lần này là yến tiệc nội bộ quan trọng, cực kì đặt nặng thể diện. Bên trên đã dặn xuống, bằng cách nào cũng phải đến đủ, cho dù có bò cũng phải bò đến nơi. 

Chương Đài cũng không giấu diếm, buồn rầu nói: “Thật ra ta gần đây không thể nhảy múa được. Nếu ngươi biết nấu thuốc, không bằng thay ta đi cho có lệ. Các vị tôn thân kia ngươi cũng biết, họ sẽ không đụng đến vũ cơ đâu, nên ngươi cũng sẽ không gặp rắc rối gì.” 

Không phải chỉ là cảm mạo thôi à, sao lại không thể nhảy múa được?

Minh Ý nhìn nàng với vẻ hoang mang, ánh mắt từ từ di chuyển từ khuôn mặt xuống bụng.

Chương Đài giật mình, vội vã kéo chăn che bụng: “Ta, ta… Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

“Ta không nghĩ gì cả.” Minh Ý chớp mắt: “Chỉ thấy dạo này ngươi có vẻ béo lên một chút.”

Vốn dĩ vũ cơ luôn coi trọng vóc dáng, Chương Đài lại là người có kỷ luật, không thể đột nhiên tăng cân nhiều như vậy.

Nhớ đến khuôn mặt hiền hậu, chất phác của chưởng sự, Minh Ý khẽ cười, không nói gì, quay đầu nhìn sang bình phong bên cạnh: “Cái kia là váy múa của ngươi à?”

“Không phải.” Chương Đài có chút lúng túng: “Năm nay nội viện cần tiết kiệm chi tiêu, không may váy mới nữa, ngày mai dự tiệc quan nội thị dặn mặc váy múa cũ là được. Cái treo trên kia là váy thường của ta, váy múa của ta… đều dơ cả rồi.”

Minh Ý: ?

Làm bẩn một bộ váy múa còn có thể nói là vô tình, nhưng làm bẩn tất cả, nếu nói không cố ý thì ai mà tin. 

Nàng cười hỏi: “Lần này ta giúp ngươi đi, nếu Kỷ đại nhân trách tội ta, ghét bỏ ta, ngươi bồi thường cho ta thế nào?”

Chương Đài mặt mày ủ rũ kéo kéo vạt áo nàng: “Muội muội tốt, chúng ta đều là người mệnh khổ, lần này ngươi giúp ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình, lần sau ngươi có việc cần đến, ta cũng nhất định sẽ giúp ngươi.”

Đúng vậy, kiếm được ân tình tốt hơn nhiều so với nợ ân tình.

Minh Ý khó xử một lúc, thở dài đáp lời: “Ta và ngươi đã quen biết nhau, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu phạt. Ngày mai ta sẽ thay ngươi đi, chỉ là, nếu bị phát hiện, ngươi nhất định phải nhớ che chở cho ta.”

Chương Đài vui mừng gật đầu: “Yên tâm, có ta và chưởng sự ở đây, không ai phát hiện được đâu.”

Vũ cơ mà, ai cũng có kha khá phục sức, hơn nữa vốn dĩ cũng không có quy định phải mặc gì, Minh Ý hoàn toàn có thể trà trộn vào mà không ai hay biết.

Chương Đài tràn đầy tự tin.

Tuy nhiên, nàng ấy đã bỏ qua một vấn đề, đó là khuôn mặt của Minh Ý. Dù cho trang điểm khác biệt hoàn toàn so với trước đây, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn. Khi các vũ cơ vừa bước vào, đã có người trên bàn tiệc thốt lên khen ngợi.

“Gần đây Ti Lạc Phường quả thật là nhân tài xuất chúng, người mà Kỷ Bá Tể mang đi trước đây đã có nhan sắc như hoa như ngọc, không ngờ nơi đây còn có người có nhan sắc xuất chúng như vậy.”

Người nói là Mạnh Dương Thu, đảm nhiệm chức vụ tại Ty Án Nha Môn, cũng là thứ tử ở phủ Hiền Vương.

Vừa dứt lời, một số tôn thân bên cạnh đều nhìn về phía Minh Ý, gật đầu lia lịa: “Có những nữ tử này làm lung lạc nhân tâm, cũng không sợ lòng dân thành Mộ Tinh không ổn định.”

Trong mắt tôn thân, không có gì gọi là mỹ sắc, họ cho rằng nữ tử đều là công cụ của xã tắc, chỉ phân chia thành hữu dụng và vô dụng. 

Dù vậy, vẫn có người vẫy tay gọi Minh Ý: “Ngươi đến đây.”

Minh Ý không hiểu, nhưng vẫn cúi đầu bước từng bước nhỏ đi qua, quỳ xuống hành lễ.

“Bộ trang phục này của ngươi khá đặc biệt.” Gã hoài niệm nhìn chiếc váy, ra hiệu cho nàng đến gần hơn: “Cũng nhiều ngày ta không nhìn thấy màu sắc này rồi.”

Chú thích:

¹Đích tử: con trai trưởng (do vợ cả sinh)

²Chưởng sự: hay còn có chỗ gọi là quản sự, người phụ trách trông coi trong ngoài ở các cung, phủ.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Base64 sau: eXV4aWFvbHU= (8 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.