Nhập Thanh Vân

Chương 191: Thứ gì nàng cũng xem như báu vật nắm trong tay




Cứu hắn trước?

Minh Ý cảm thấy từ lúc Kỷ Bá Tể lên ngôi xong hình như đầu óc có vấn đề rồi. Chu Tử Hồng không có chút nguyên lực nào, ngã từ độ cao này xuống sao có thể sống nổi? Còn hắn, đừng nói là tường thành này, ngay cả từ giữa không trung ngã xuống có hắc long bảo hộ, không chết được.

Thế nhưng nghe giọng nói nặng nề của Kỷ Bá Tể, cảm thấy dường như hắn thật sự tức giận, Minh Ý thở dài, quay đầu lại cung kính nói: “Người của ta thân thể yếu ớt, mong Bệ hạ lượng thứ.”

Chu Tử Hồng yếu đuối cúi đầu, tiếp lời: “Bệ hạ nếu muốn trách, xin trách ta. Tư thượng chỉ là lo lắng cho ta mà thôi.”

Một câu nói làm Kỷ Bá Tể cảm thấy đau đớn trong lòng.

Kỷ Bá Tể chậm rãi đứng thẳng người, mím chặt môi: “Đúng là một đôi uyên ương, ta nào dám trách các ngươi.”

“Đa tạ Bệ hạ.” Minh Ý cũng đỡ Chu Tử Hồng đứng lên, do dự nhìn hắn một cái rồi nói: “Chu Tử Hồng bị kinh hãi, chi bằng sau này để thần theo ngài tuần thành.”

Đây vốn là điều Kỷ Bá Tể mong muốn, nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại không vui nữa.

Cái gì nàng cũng coi là bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay.

“Chu đại nhân không thể đi được sao?” Hắn liếc mắt nhìn qua.

Chu Tử Hồng thâm trầm nhìn Minh Ý, ánh mắt lo lắng hơn cả khi Minh Ý nhìn hắn, nghe vậy khẽ lắc đầu, nắm chặt tay nàng: “Thần có thể đi được, nguyện ý theo ngài.”

Minh Ý có chút dở khóc dở cười.

Thành thật mà nói, toàn bộ sáu thành chỉ có nàng đứng trước mặt Kỷ Bá Tể là có khả năng tự bảo vệ, người khác thì không làm được, sao nàng lại cần hắn lo lắng? Chu Tử Hồng cũng biết Kỷ Bá Tể có thể dễ dàng lấy mạng hắn, nhưng vẫn nhìn nàng đắm đuối, muốn đi cùng nàng.

Đột nhiên Minh Ý hiểu được tại sao Kỷ Bá Tể lại thích câu dẫn người khác như vậy, cảm giác được người ta lúc nào cũng nâng niu trong lòng thật tốt, dù không cần ai bảo vệ, nhưng nếu có người muốn bảo vệ, cũng thấy vui lòng.

Vì vậy nàng nắm chặt tay Chu Tử Hồng, cười với Kỷ Bá Tể: “Bệ hạ thứ lỗi.”

Vẻ mặt này như muốn nói: “Nội nhân của ta quá yêu ta, ta cũng muốn chiều chuộng, mong Bệ hạ rộng lượng”, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

Không phải đã thất sủng sao? Không phải đã lâu không được triệu kiến sao? Bộ dạng này muốn chọc tức ai đây?

Kỷ Bá Tể đứng ở cửa thành, một cơn gió thổi qua làm hắn ho khan.

Thể chất của hắn mạnh mẽ hơn Chu Tử Hồng nhiều, nhưng bây giờ mặc áo choàng màu lam đứng đó, gió thổi vào tay áo, lộ ra cổ tay mạnh mẽ, trông cũng có chút yếu đuối.

Nhưng ai bảo Minh Ý là đấu giả chứ, đấu giả nhìn đấu giả, chỉ xem nguyên lực sâu cạn, chẳng ai để ý đến việc có phải hắn mới bệnh dậy không. Nhìn gió nổi lên, phản ứng đầu tiên của nàng là sửa lại áo choàng cho Chu Tử Hồng.

“Sao lại mặc ít thế mà ra ngoài?” Minh Ý nói nhỏ, “Không biết hôm nay gió lớn à?”

“Bệ hạ triệu vội, thần đâu dám chậm trễ.”

Liếc Chu Tử Hồng một cái đầy trách móc, Minh Ý lấy áo choàng của mình ra khoác lên vai hắn.

Chu Tử Hồng không né tránh, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, khóe miệng cười như có mật ngọt.

Kỷ Bá Tể đứng thẳng lưng, một mình đi phía trước, giọng lạnh lùng: “Có cần ta dừng lại đợi các ngươi không?”

“Không cần.” Minh Ý vẫy tay, “Thần có thể theo kịp, Bệ hạ cứ đi.”

“…” Kỷ Bá Tể vung tay áo, bước đi nhanh chóng.

Minh Ý buộc xong áo choàng, quay đầu chạy theo, vừa đi vừa chỉ ra ngoài: “Đây đều là tường thành mới xây, vừa hoàn thành vào tháng trước, vốn là khoản chi từ trong cung, cũng nên báo cáo với Bệ hạ một tiếng.”

Kỷ Bá Tể vô cảm nghe xong, mỉa mai nói: “Lục thành thống nhất, quốc lực đều đổ vào thành Triều Dương, thành mới chuyển đi, thành cũ cũng sửa chữa, truyền ra ngoài sợ các thành khác sẽ phản đối.”

“Bệ hạ nói sai rồi.” Minh Ý lắc đầu, “Thành Triều Dương dời cả thành lên đảo Phù Không, nơi cũ này phải sửa thành đô thành của Lục thành, đâu phải quốc lực đều đổ vào thành Triều Dương? Xây đô thành tiêu tốn rất nhiều.”

Theo lý là vậy, nhưng nếu không phải hắn mềm lòng, thành Triều Dương không thể nhanh chóng dời thành như thế.

Kỷ Bá Tee liếc nhìn Minh Ý: “Các thành đều biết ta thích vàng, tặng lễ cho ta nhiều lắm, sao không thấy ngươi có động tĩnh gì?”

Nàng cười: “Đó là vì các thành chủ khác không hiểu Bệ hạ, nào giờ Bệ hạ có thích vàng đâu? Bệ hạ thích mỹ nhân mới đúng. Nhưng hậu viện của thần chỉ có mỹ nam, không có mỹ nữ, không biết Bệ hạ có để ý không?”

“Từ khi ta đăng cơ, hậu cung không có một mỹ nhân.” Kỷ Bá Tể lạnh giọng, lại cảm thấy như đang giải thích với nàng, vội vàng bổ sung: “Chỉ là không cầu mà có thôi.”

“Ồ?” Minh Ý nhướng mày, “Công chúa Hòa Luân luôn ở trong hậu cung, không có danh phận?”

Nàng nghĩ ngợi, gật đầu: “Cũng đúng, cựu thành chủ thành Mộ Tinh đột nhiên bệnh nặng, Hiền Vương nhiều lần bày tỏ thiện ý với ngài, vừa nắm quyền đã ngay lập tức dâng lễ mừng để tỏ lòng trung thành, Bệ hạ bây giờ không cần phải lập công chúa Hòa Luân làm hậu nữa.”

Ai cũng biết, đối với Kỷ Bá Tể, những nữ tử vô dụng sẽ không được để vào lòng.

Kỷ Bá Tể bị ánh mắt thông suốt của nàng chọc tức.

Nàng thì biết cái gì chứ? Nàng không biết gì cả! Thành chủ thành Mộ Tinh cẩn trọng, Cung Vương và Hiền Vương luôn tranh giành ngôi vị thành chủ mà không được, nếu không phải hắn tốn công giúp Hiền Vương một phen, làm sao có cục diện hôm nay.

Nàng lại cho rằng Hòa Luân vô dụng nên hắn mới không cần… Hắn chưa bao giờ định cần nàng ta!

Kỷ Bá Tể suy nghĩ rất lâu, nếu có một nữ nhân khiến hắn cam tâm tình nguyện suốt đời bên nhau, thì chỉ có thể là…

“Tử Hồng, sắc mặt ngươi sao tái vậy.” Minh Ý nắm tay Chu Tử Hồng, “Thấy khó chịu ở đâu à?”

Chu Tử Hồng gượng cười, giọng khàn khàn: “Không sao, đêm qua ngủ không ngon.”

Minh Ý mím môi, thở dài: “Ít cãi nhau với ta không phải tốt hơn sao, khiến ta giận phải đi nơi khác ngủ, ngươi xem, ta đi nơi khác cũng không ngủ ngon.”

Nàng kéo mí mắt dưới cho Chu Tử Hồng xem mạch máu đỏ.

Yết hầu của Chu Tử Hồng khẽ động, muốn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhưng tay vừa đưa ra thì chợt nhớ bên cạnh còn có người, lại thu về, chỉ cười: “Tối nay chúng ta đều ngủ ngon đi.”

Minh Ý cười, vừa định đồng ý thì nghe bên cạnh có tiếng: “Tối nay không được, nàng không rảnh.”

“Tại sao?” Nàng nhíu mày quay đầu lại.

Kỷ Bá Tể nghẹn lời, cười như không cười: “Lục thành phải thống nhất pháp trị, tối nay có hội nghị tu chỉnh, nàng có đi hay không?”

Pháp trị là chuyện lớn, đúng lúc Minh Ý  có nhiều ý tưởng muốn nói, lập tức đáp: “Đi!”

“Vậy mang chăn gối theo, việc này không đến năm ba ngày thì không xong được đâu.”

“Được!”

Minh Ý quay đầu lại, sờ tay Chu Tử Hồng: “Ngươi ngoan ngoãn ở hậu viện đợi ta, xong việc ta sẽ tìm ngươi.”

Chu Tử Hồng có chút thất vọng, nhưng cũng biết Minh Ý muốn làm gì, mím môi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó ngẩng lên, Chu Tử Hồng nhìn thấy Kỷ Bá Tể đứng đối diện y hệt như con gà trống vừa đá thắng trận, ngẩng cao đầu vênh mặt với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.