—
Tống Lan Chi nhận ra Minh Ý. Nàng vừa định lên tiếng nói rằng đây là hiểu lầm thì bị Minh Ý đã ngăn lại.
“Chuẩn bị bút mực” Minh Ý phân phó cho người bên cạnh.
Bạch Anh dâng bút mực, hộ vệ mang tới chiếc bàn dài, Minh Ý ngay trước mặt mọi người viết thư hòa ly, rồi đưa cho mẹ chồng của Tống Lan Chi: “Ấn dấu tay xuống, chúng ta chỉ dẫn con dâu ngươi đi.”
“Con dâu cái gì, đây chỉ là kẻ mặt dày, bám lấy nhi tử ta không buông,” Lão bà tử lẩm bẩm, nhận lấy thư hòa ly xem qua, bối rối nói, “Ta không biết chữ.”
Tống Lan Chi đọc nhỏ: “Phàm là nhân duyên phu phụ, tiền kiếp ba đời kết duyên, mới có thể kết hợp phu phụ kiếp này. Nếu duyên phận không hợp, là oan gia đối đầu. Đã hai lòng khác nhau, khó quay về một ý, nhanh chóng gặp gỡ các chư nhân, mỗi người trở về con đường của mình…”
“Dừng dừng dừng, nghe không hiểu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết viết cái này rồi thì ngươi không còn liên quan gì đến nhi của ta nữa phải không?” Lão bà tử không kiên nhẫn phẩy tay.
Tống Lan Chi cúi đầu gật đầu, không nhịn được nói: “Phu quân trước khi đi đã dặn dò ta chăm sóc ngài…”
“Ngươi nào phải muốn chăm sóc ta, rõ ràng là tham gia tài của con ta!” Lão bà tử tức giận nói, “Trước khi đi, những phòng sản¹ địa khế² của hắn giao phó cho ngươi, còn có những phô diện³ kia nữa, tất cả phải trả lại cho ta!”
¹bất động sản
²khế đất/giấy tờ nhà đất
³mặt tiền cửa hiệu
Nói xong, dùng sức ấn dấu tay xuống thư hòa ly.
Minh Ý thu lại thư hòa ly, hỏi Tống Lan Chi: “Gia tài gì?”
Tống Lan Chi hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào một lúc mới nói: “Phu quân từng kinh thương kiếm được không ít tiền, nhưng khi mậu dịch với thành Thương Tuyết thì trên thuyền hàng bí mật mang theo nữ tử làm hàng hóa. Hắn không biết, nhưng lại bị đồng bạn liên lụy mất hết gia đương, không chịu nổi mà tự sát. Trước khi chết, hắn đặc biệt phân phó ta chăm sóc tốt mẫu thân hắn.”
“Nhưng, đại nhân minh giám, thực ra nhà đã mất hết điền sản phòng khế, không còn gì cả. Ta sợ mẹ chồng quá đau buồn, nên nói dối rằng nhà còn có cửa hàng cho thuê, để bà có thể sống. Thực ra, đó là tiền ta kiếm được từ việc ban ngày chép sách ở Thư Giáo.”
Lão bà tử nghe vậy liền nổi giận: “Miệng không có một lời thật thà, nhi tử ta phú quý ngập trời, làm sao có thể không còn gì? Rõ ràng là ngươi đã giấu đi, suốt ngày còn đem chút canh thịt vụn để lừa ta.”
Lão bà tử vừa nói vừa ngồi bệt xuống đất khóc lóc: “Thương thay con ta ơi, không để lại nổi một tử tự, cả đời chỉ rước về phụ nhân độc ác này!”
Minh Ý phẩy tay: “Không cần vội, ta sẽ cho người điều tra hộ tịch, sẽ biết rõ rốt cuộc nhà các ngươi còn những gì.”
Sau khi Kỷ Bá Tể thống nhất Lục thành hắn đã ghi lại hộ tịch của người trong Lục thành, bao gồm cả những điền sản phòng khế dưới tên bọn họ, tất cả đều được đăng ký tại một nơi, lúc đầu không ai hiểu hắn làm việc này để làm gì, nhưng giờ khi cần tra lại rất tiện.
Hộ tịch của Tống Lan Chi cũng được gửi đến Lại Bộ thẩm tra, việc điều tra cũng không khó, chỉ một lát sau đã có người mang đến.
Minh Ý cẩn thận xem xét, phát hiện rằng thực sự dưới tên nàng không có gì cả, thậm chí tiểu viện mà nàng đang ở cũng là thuê.
“Nàng chắc chắn đã nghĩ cách giấu đi!” Lão bà tử hoảng hốt, khóc lớn: “Đứa con tội nghiệp của ta, trước khi chết vẫn còn lo lắng cho lão bà tử này, nhưng cuối cùng lại gửi gắm sai người, rơi vào tay kẻ này, đến một bối tệ cũng không còn!”
Tống Lan Chi ghét nhất là mỗi khi có chuyện bà lại khóc thương nhi tử bà, nàng lạnh lùng nói: “Hôm nay ta ra đi, không mang theo gì cả. Cả viện này, kể cả bộ y thường trên người ta! Tất cả đều cho bà!”
Nàng nói rồi cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc áo trong.
Vừa khi áo ngoài rơi xuống đất, lão bà tử nhanh chóng nhặt lên, vội vàng lục lọi trong túi áo, lôi ra hai mươi bối tệ, vui mừng vô cùng, lại còn nhổ vào nàng một bãi nước bọt: “Chỉ có thế này thôi à, chắc chắn còn giấu trong phòng.”
Tống Lan Chi quỳ xuống hành lễ, rồi đứng dậy nói: “Thư hòa ly đã ký, từ nay ta không còn là người nhà Lưu gia nữa, sinh tử bần phú không còn liên quan. Cái lạy này, coi như cảm ơn bà đã sinh ra một người nhi tử tốt.”
Lão bà tử cười khẩy, quay vào trong phòng nàng lục soát.
Lục soát một hồi, chỉ thấy một ít y thường rách, còn có nửa lượng vàng được bọc kỹ nhiều lớp, chắc là để dành lúc khẩn cấp.
Dù sao thì cũng có, lão bà tử lập tức kêu lên: “Nói thì trong sạch lắm, cuối cùng cũng ém nửa lượng vàng của nhi tử ta, có vàng mà cho ta ăn canh thịt chứ không ăn thịt, hừ!”
Tống Lan Chi nhẹ nhàng nói: “Đó là tiền để mua thuốc cho bà.”
“Ngươi còn nguyền rủa ta phải uống thuốc!”
Không để ý đến tiếng kêu la trong nhà, Tống Lan Chi bước ra khỏi tiểu viện.
Bạch Anh bên cạnh mang theo áo choàng đến giúp nàng khoác, nàng mới tỉnh lại, cúi đầu chào Minh Ý: “Để đại nhân phải chứng kiến cảnh này—— Đại nhân đến tìm ta hôm nay, là có chuyện gì?”
Minh Ý bước đi song hành cùng nàng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cũng không có chuyện gì lớn.”
“Ồ.” Tống Lan Chi gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán sẽ đến Thư Giáo Phường để sao thư có chỗ ngủ qua đêm, như vậy vừa có tiền kiếm được lại có chỗ nghỉ, quả là một công việc tốt.
Rồi nàng nghe thấy Minh Ý tiếp tục: “Chỉ là trong triều đình, Lễ Bộ thị lang đang trống, muốn mời ngươi đảm nhận.”
Quán bánh bao bên cạnh vừa mở nắp nồi hấp, một làn hơi nước phả vào mặt.
Tống Lan Chi trong làn sương trắng mờ mịt chớp mắt ngơ ngác, như đang trong mơ: “Mời ta làm, làm gì?”
“Lễ Bộ thị lang, chính quan tam phẩm của triều đình.” Minh Ý nói, “Ban đầu ngươi có thể không được trọng dụng, vì thân phận của ngươi sẽ khiến nhiều người dị nghị, nhưng ngươi đã thông thạo Tứ Thư Ngũ Kinh, lại am hiểu lễ nghi cổ kim, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ được công nhận.”
Tống Lan Chi ngạc nhiên trong giây lát, rồi từ từ hiểu ra: “Đại nhân muốn ta làm gương cho nữ tử, cho bọn họ biết rằng dù là một quả phụ bị bỏ rơi, cũng có thể làm mệnh quan triều đình?”
Minh Ý mỉm cười: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Nguyện ý!” Tống Lan Chi siết chặt nắm tay, “Ta sẽ không làm đại nhân thất vọng.”
Sự thông minh can đảm, chính là điều nàng mong muốn.
Minh Ý dẫn nàng đến Lại Bộ, sắp xếp cho nàng nơi ở và tùy tùng.
Khi rời khỏi Lại Lễ nàng vô cùng phấn khích, đã có thể tưởng tượng được vài ngày tới triều đình sẽ sóng to gió lớn thế nào.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, từ xa một đạo nguyên lực xé gió lao thẳng về phía mặt nàng.
Minh Ý nghiêng đầu tránh, bắt đầu dùng nguyên lực phục hồi kinh mạch, nhưng những đợt tấn công tiếp theo lại liên tiếp nhắm vào tính mạng của nàng.
Các hộ vệ bên cạnh lập tức dựng lên hộ thuẫn, Bạch Anh cũng đứng trước bảo vệ nàng, nhưng không ngăn được vài đợt tấn công từ phía sau, trước khi kịp điều động nguyên lực, Minh Ý đã bị thương ở cánh tay.
May mắn là không bị thương nặng, sau khi bị thương, hộ thuẫn màu trắng xung quanh nàng cũng đã hoàn thành.
Nàng phản đòn khiến một vài thích khách ẩn náu phải lộ diện.
Người đó vốn không định sống, sau khi yểm hộ cho những người khác rút lui, liền lạnh lùng nhìn nàng: “Muốn biết ai phái ta đến? Ta nói cho ngươi biết, cả triều đình này ai ai cũng mong ngươi chết, bách tính trong thành cũng vậy. Ngươi tưởng mình đang vì dân mà lo liệu, nhưng trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tiện nhân đang cố thâu tóm quyền lực!”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Show “Khuê nữ nhà tôi”, trong tập đi chơi với Cici, Lư Dục Hiểu đã làm rớt một món ăn xuống đất, món này là? (8 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)