—
Kỷ Minh Thần nghĩ có lẽ vì những người xung quanh hắn đều có tình cảm quá viên mãn, khiến hắn đặt quá nhiều kỳ vọng vào mối tình của chính mình.
Nhất định phải ân ái lâu dài như phụ hoàng mẫu hậu, nhất định phải sống vui vẻ hạnh phúc như tỷ tỷ tỷ phu.
Vì thế, hắn sợ chọn sai người, cũng sợ lòng người dễ thay đổi.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ, tình yêu không phải là một kế hoạch hoàn hảo đã được sắp xếp ngay từ đầu, nó là sự hòa hợp qua thời gian hai người cùng nhau cố gắng tương trợ, hắn thậm chí còn không dám bước bước đầu tiên thì làm sao có được câu chuyện tiếp theo?
Kỷ Minh Thần rời khỏi tiểu viện của Hải Thanh.
Hải Thanh nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, một mình lặng lẽ ngồi rất lâu.
Sáng hôm sau, nàng như thường lệ chuẩn bị tu tập thì thấy nô bộc trong nhà vội vã chạy đến báo: “Cô nương, có người trong cung đến cầu hôn.”
Nàng nhíu mày, kéo váy chạy về phía tiền viện.
Người đến không phải là Bệ hạ và Vương hậu, mà chính là Kỷ Minh Thần. Hắn không mặc y phục của Thái Tử mà trông giống như một công tử nhà bình thường. Nhưng đồ sính lễ trong sân thì nhiều đến mức gần như không thể chứa nổi.
Hải đại nhân ngồi ở thượng vị, sắc mặt không rõ cảm xúc, Kỷ Minh Thần đứng trước mặt ông ấy, khẩn thiết cúi đầu: “Nếu sau này ta đối xử không tốt với nàng dù chỉ một chút, nhạc phụ đại nhân cứ việc cầm dao tiến cung, tuyệt đối không ai dám cản.”
“Chưa vào cửa, đừng gọi bừa.” Hải đại nhân lau mặt: “Việc này phải xem ý của Thanh nhi.”
“Nàng đang giận ta, không chịu tin ta thật lòng muốn cưới nàng nên ta đành mặt dày đến nhờ nhạc phụ nhạc mẫu giúp đỡ.” Kỷ Minh Thần thành khẩn cúi đầu trước hai người.
Dù sao hắn cũng là Thái tử đương triều, lễ này làm bọn họ không dám nhận nên vội vàng đứng dậy đỡ hắn.
Hải phu nhân nhíu mày hỏi: “Chúng ta giúp được gì?”
Kỷ Minh Thần không nói lời nào, chỉ rút ra từ sau lưng một cây roi mây.
Vì vậy, Hải Thanh vừa bước qua tấm bình phong bên cửa hông, đã thấy phụ thân nhà mình giơ cao cây roi mây, còn Kỷ Minh Thần thì đang quỳ dưới đất không hề nhúc nhích.
Trong lòng căng thẳng, nàng vội lao tới giữ chặt phụ thân, lo lắng nói: “Chuyện gì thế này?”
Hải đại nhân hừ lạnh: “Hắn phụ ngươi, còn dám đến cầu hôn, dù có là Thái Tử, ta cũng phải đánh cho một trận rồi vào triều tấu lên Bệ hạ.”
“Đâu đến mức đó!” Hải Thanh lắc đầu liên tục, một tay đẩy người đang quỳ dưới đất: “Ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi đi!”
Kỷ Minh Thần ương bướng: “Không đi, trừ khi ông ấy đồng ý gả nàng cho ta.”
Hải Thanh sững sờ.
Kỷ Minh Thần đúng là thiên chi kiêu tử, dù khi còn bé không ít lần phải chịu khổ, nhưng cả Lục Thành này chẳng ai thật sự dám động đến hắn, vậy mà giờ hắn lại đến tận cửa để cho phụ thân nàng đánh, chỉ vì muốn cưới nàng sao?
“Ngươi đừng ngăn lại, chúng ta cũng đã ghét hắn từ lâu rồi.” Hải phu nhân đứng bên cạnh tiếp lời: “Hắn đã làm lỡ mất bao nhiêu năm của ngươi, giờ còn mặt mũi đến đây cầu hôn.”
Hải Thanh không suy nghĩ nhiều liền nói: “Chẳng phải vì làm lỡ bao nhiêu năm nên người ta mới đến cầu hôn sao, hai người không vui thì thôi, cớ gì còn đánh người, dù sao đây cũng là Thái tử Điện hạ đó.”
Hải đại nhân nhướn mày: “Ngươi không ghét hắn sao?”
“Ta, ta ghét hắn làm gì, nhiều lắm là chỉ giận hắn bạc tình mà thôi.” Nàng lẩm bẩm.
Kỷ Minh Thần mím môi, không nhịn được mà phản bác: “Ta không có.”
“Ngươi nói lại một lần nữa thử xem?” Hải Thanh quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Không phải ngươi vứt đồ của ta ra khỏi cung à?”
“Cô nãi nãi ơi, ta đã cho người đóng gói mọi thứ bằng những chiếc hộp gấm tốt nhất, còn nhờ người mang đến tận tay cho nàng, sao lại gọi là vứt?”
“Dù sao ý cũng như nhau cả thôi.” Nhắc đến chuyện này, Hải Thanh liền nổi giận, nàng cầm lấy cây roi từ tay phụ thân mình, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi quen ta bao nhiêu năm, còn quen nàng ta được bao lâu, ngươi chỉ là thích của mới thôi đúng không?”
“Không phải thích mới mẻ, ta đã nói rồi mà, ta chỉ là muốn xem những nữ tử khác trông thế nào thôi, nếu không đến khi ta và nàng thành thân mà ta mới nhìn, thì chẳng phải còn buồn cười hơn sao?”
“Miệng lưỡi trơn tru! Ngươi còn để nàng ta ở cung điện của ta, mà nơi đó lại rất gần với tẩm cung của ngươi.”
“Thì nàng cũng biết là rất gần mà.” Hắn mím môi: “Nàng còn ở đó lâu hơn nàng ta nhiều.”
Mặt đỏ bừng, Hải Thanh tức giận quất mạnh cây roi xuống đất: “Ngươi nói thật đi, chẳng lẽ ngươi không có chút động lòng nào với nàng ta sao?”
“Không, với nàng thì nhiều hơn.”
“…”
Thầm trách hắn nói năng thẳng thừng, Hải Thanh ném cây roi ra xa rồi cũng quỳ xuống bên cạnh hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Ta xin phụ thân mẫu thân hãy thành toàn.”
Tình cảnh bây giờ đã rầm rộ, trong ngoài ai cũng biết Thái tử đến đây cầu hôn, nếu hôm nay hắn không cầu được mà về, sợ rằng sẽ bị chê cười rất lâu. Hải Thanh tự hỏi lòng mình, nàng vẫn còn tình cảm với hắn, vậy thì không cần dằn vặt nữa, cứ xuống thang thôi.
Đôi mắt Kỷ Minh Thần sáng lên, hắn quay sang hỏi nàng: “Nàng đồng ý rồi sao?”
Hải Thanh tức giận trợn mắt một cái: “Ừ.”
Phu phụ Hải gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi mỗi người đỡ một người dậy. Sau đó, bọn họ nói chuyện với Kỷ Minh Thần thêm vài câu, rồi bảo người viết hôn thư.
Kỷ Minh Thần rất vui mừng, nhưng Hải Thanh chỉ cảm thấy vui bình thường.
Nàng nhìn người bên cạnh, không biết khi nào sẽ xuất hiện một “Ngụy Lăng” khác.
Thái tử đại hôn, người vui nhất chính là phu phụ Đế Vương, bọn họ không chỉ vui vì nhi tử cuối cùng đã thành thân, mà còn vì Kỷ Bá Tể đã đặt ra quy định, sau khi Thái Tử thành hôn thì sẽ chính thức kế vị.
Cuối cùng Kỷ Bá Tể cũng có thể cùng Ý nhi rong chơi khắp chốn, không cần phải lo lắng cho cái đuôi này nữa!
Tất nhiên không thể biểu lộ suy nghĩ này quá rõ ràng nên Kỷ Bá Tể vẫn nghiêm túc tham dự đại hôn của nhi tử mình, tiện thể trao luôn cả chìa khóa tư khố của Kỷ Minh Thần cho nàng.
“Các nữ quyến hoàng gia khác với nữ tử dân gian, không thể tự do ra ngoài mưu sinh, vì vậy con phải giữ kỹ những thứ này.” Minh Ý tỉ mỉ dặn dò Hải Thanh: “Nếu nó ức hiếp con thì con cứ mang hết những thứ này đi.”
Hải Thanh ngơ ngác nhìn chìa khóa trong tay, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Thật không ngờ trên đời lại có một bà bà1 tốt đến thế!
1mẹ chồng.
Điều tuyệt vời hơn là, sau khi trao của cải xong bà bà cũng không đặt ra bất kỳ quy củ nào cho nàng. Rồi chỉ một tháng sau đại hôn, bọn họ đã lập tức rời cung đi du sơn ngoạn thủy.
Tân Đế kế vị, vạn vật đổi mới.
Năm đầu tiên, Hải Thanh cảm thấy Kỷ Minh Thần đối xử với mình rất tốt, biểu hiện ổn định.
Năm thứ hai, hắn vẫn chăm sóc nàng chu đáo.
Đến năm thứ ba, thứ tư, Hải Thanh bèn thắc mắc: “Ngươi giả bộ lâu như vậy không thấy mệt sao?”
Kỷ Minh Thần suýt nữa bị nàng làm tức chết: “Giả bộ gì chứ? Ta thật lòng yêu nàng mà.”
“Ồ.” Hải Thanh đáp lại, nhưng biểu cảm của nàng lại cho thấy nàng vẫn không mấy tin tưởng.
Thế là, trong khi vị tân Đế cần mẫn trị quốc, điều khiến hắn đau đầu nhất lại là làm sao để Vương hậu tin rằng mình thực sự yêu nàng.
Thậm chí sau này hắn còn bắt sử quan phải ghi chép lại tình cảm của mình dành cho Vương hậu trong sử ký, tuy nhiên, điều này đã bị sử quan thẳng thừng từ chối. Nhưng dù sao đi nữa thì tân Đế vẫn dành trọn đời yêu thương Vương hậu như thuở ban đầu, và cuối cùng, tên Hải thị cũng được ghi lại trong sử sách.
Vượng hậu hiếu hiển Hải thị được Đế vương yêu thương suốt đời, là mẫu nghi thiên hạ được hợp táng cùng Đế vương trong hoàng lăng.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Ngô Thì Nhậm tự là gì? (Theo SGK Ngữ Văn 11) (6 ký tự, viết liền, viết hoa theo thể thức tên riêng, không dấu)