—
Một cơn gió mát thổi qua, khiến quần áo của Kỷ Bá Tể hơi bay lên.
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Tuy rằng Mộc Lan Thanh hiếm có, nhưng cũng không phải trân bảo độc nhất. Ngươi kiểm tra tiệm vải còn chưa đủ, còn cần kiểm tra phần thưởng của Cung vương sao?”
“Kỷ đại nhân thứ lỗi.” Triệu Tư phán đưa tay ra: “Nếu không có nhân chứng mới, ta sẽ không bao giờ tới làm khó ngài.”
“Ồ?”
“Vũ cơ Chương Đài của Ti Lạc Phường, hôm nay đột nhiên vạch trần Chưởng sự Hứa Lam của Ti Lạc Phường, nói gã đang cho lời khai giả vì lợi ích cá nhân, đồng thời cũng nói một số chuyện khác.” Triệu Tư Phán cười nửa miệng: “Ví dụ như trên ngày Bình Vương bị giết, Minh cô bên cạnh ngài cũng có đến dự tiệc, ví dụ như chiếc váy Mộc Lan Thanh đó quả thật là của Minh cô nương.”
Mí mắt Kỷ Bách Tái giật giật.
Chương Đài không phải luôn ở phủ của hắn sao? Hắn còn đặc biệt dặn Bất Hưu phải canh chừng nhiều hơn, tại sao đột nhiên nàng ta lại chạy ra ngoài vạch trần Hứa Lam? Chuyện này không tốt cho nàng ta chút nào, và nàng ta cũng sẽ bị trừng phạt.
Bị hối lộ rồi à? Ngược lại, thai phụ sẽ không bao giờ sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để tham tiền mới phải.
Vậy thì tại sao?
Đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Kẻ hèn này không hiểu ý của Triệu Tư Phán. Nếu ngài đã có kết luận cho vụ án, hãy trực tiếp đến gặp Đại Tư triệu tập kẻ hèn này là được.”
Nói xong, Kỷ Bá Tể phất tay áo đi về phía trước.
Triệu Tư Phán đứng sau lưng hắn và hét lên: “Kỷ đại nhân, ngài đang lo lắng phải không?”
Đùa gì vậy, hắn sao lại lo lắng được? Chuyện chỉ mới tra đến đâu, muốn tra đến hắn còn cách xa lắm. Trước tiên cứ liên hệ được Mộc Lan Thanh và cái chết của Bình Vương đi rồi nói.
Nhưng… hắn có chút bực bội nghĩ, nếu Chương Đài thay đổi lời khai thì Tư Phán Đường sẽ có quyền triệu Minh Ý để thẩm vấn, nếu bảo vệ nàng ắt hẳn sẽ liên lụy hắn. Nhưng nếu không bảo vệ nàng, với tính cách yếu đuối của nàng, không biết liệu có thể thích nghi với Tư Phán Đường hay không.
Thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, đồ ăn không hợp khẩu vị, mỗi ngày nàng chỉ ăn một bữa, càng đừng nói đến những bữa đạm bạc ở Tư Phán Đường. Lỡ như khi đói, nàng choáng váng, đi đứng không vững té ngã, xung quanh không có ai đỡ nàng.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Thư Trọng Lâm vừa mới ra khỏi phòng, xa xa nhìn thấy Kỷ Bá Tể đang đi tới trước mặt mình, vui vẻ bước tới vỗ vai hắn: “Tối nay đi Hoa Mãn Lâu đi…”
Thư Trọng Lâm còn chưa nói xong thì đã có một luồng nguyên lực cuồng bạo xông về phía hắn ta, cứng ngắc hung hãn.
Thư Trọng Lâm sợ gần chết, vội vàng dùng nguyên lực né tránh, toàn thân bị treo lên trên tường cao, run rẩy: “Bá Tể, là ta!”
Kỷ Bá Tể hồi thần, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Trèo cao như vậy làm gì?”
“Để cảm ơn đại ân đại đức của ngươi.” Thư Trọng Lâm vẫn còn sợ hãi, té oạch xuống đất: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Không có gì thì tự nhiên nổi điên làm gì? Thư Trung Lâm muốn hỏi nhưng không dám, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn: “Tối nay ngươi đi Hoa Mãn Lâu không?”
“Đi, sao lại không đi? Qua đêm cũng được.”
Thư Trọng Lâm có chút kinh ngạc: “Qua đêm? Gần đây không phải ngươi luôn về nhà sớm để ở cùng Minh Ý cô nương sao.”
Kỷ Bá Tể cười cười, tùy ý hỏi: “Ai nói cho ngươi biết?”
“Ngôn Tiếu đó, hắn nói ngươi rất quan tâm đến Minh Ý cô nương. Bây giờ ngươi luôn về nhà sớm, còn mang về đồ chơi để chọc cô ấy vui.” Thư Trọng Lâm cảm thán, “Ngươi có bao giờ đối xử với ai như vậy đâu “
“Hắn đang nói vớ vẩn.”
“Hả?”
“Ngày nào cũng về sớm không phải vì Minh Ý, cũng chẳng đem thứ gì cho nàng ta chơi cả, chỉ là có người khác cần dỗ dành.” Kỷ Bá Tể bình tĩnh nói: “Minh Ý đến phủ ta đã được nửa tháng rồi, có chút chán.”
Thư Trọng Lâm sửng sốt, bước chân chậm lại, nhìn bóng lưng Kỷ Bá Tể, không hiểu vì sao trong chốc lát lại cảm thấy có chút cô đơn.
Tại sao không thể giữ một người bên mình lâu hơn?
Nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng và địa vị tối cao của hắn, Thư Trọng Lâm lại hiểu ra, ông trời luôn công bằng, ban cho hắn nguyên lực mạnh mẽ bẩm sinh, ắt sẽ lấy đi của hắn thứ gì đó.
Minh cô nương tuy động lòng người, nhưng cũng chỉ là một nữ tử mà thôi.
Vài bước đã đuổi kịp Kỷ Bá Yể, hai người cùng nhau đi bộ, trò chuyện, cùng cười đùa khi rời khỏi nội viện và đi về phía Hoa Mãn Lâu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Bất Hưu im lặng rời khỏi xe của Kỷ Bá Tể, một mình trở về nhà.
Hắn có chút tự trách mình, chuyện này là trách nhiệm của hắn. Hôm đó Tuân ma ma phát thưởng, mọi người đều rất vui vẻ, hắn cũng không phải làm việc nên uống thêm hai ly nữa. Không ngờ, lại bỏ quên Chương Đài đang ở khách viện.
Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, trong khách viện có mấy nha hoàn cùng bà tử theo dõi, bản thân hắn cũng thường xuyên mang đồ tới đó. Theo lý mà nói, Chương Đài không có khả năng đột nhiên nổi điên vạch trần cha đẻ của đứa con trong bụng. Nguyên nhân thật sự là gì?
Con ngựa dưới thân ngoặt một vòng, Bất Hưu liền thấy rất nhiều người đang vác thùng nước chạy qua chạy lại trên đường Nhị Cửu. Nhìn hướng họ chạy, sao lại có chút quen thuộc.
Hắn sững người, vội vàng chặn một người lại, cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra ở phía trước vậy?”
Người đó lau mồ hôi trên trán, lo lắng nói: “Hỏa hoạn, lửa lớn lắm, đã cháy hai canh giờ rồi, vừa mới nhỏ lại được một chút. Nếu huynh rảnh rỗi, cũng đến giúp một tay đi.”
Bất Hưu có chút khó hiểu, con phố này từ trước đến nay đều nghiêm ngặt chống hoả hoạn, làm sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật mà cháy được, lại còn gần nơi ở của quan lại trong thời gian lâu như vậy?
Cưỡi ngựa lại gần, muốn xem nhà ai xui xẻo như vậy, nhưng khi nhìn kỹ hơn, mẹ ơi, là Kỷ phủ!
Kỷ phủ!
Bất Hưu giật mình quay người xuống ngựa rồi lập tức chạy về phía chủ phủ từ cửa hông.
Khói cuồn cuộn bốc lên, toàn bộ nha hoàn, bà tử trong phủ đều vội vã lấy nước dập lửa, ngay cả Tuân ma ma cũng lấm lem. Vừa thấy hắn quay lại, bà vội vàng nắm tay hắn, nói: “Đi báo với đại nhân nhanh lên, gọi người của Ti Bình Hoả¹ đến đi. Ngọn lửa này lớn quá, bao nhiêu nước đổ vào cũng không dập được. Nếu muộn hơn thì cả phủ sẽ bị thiêu rụi mất!”
Nhanh chóng gật đầu đồng ý, ra lệnh cho người đi thông báo với đại nhân, bối rối hỏi: “Sao tự dưng lại bốc cháy?”
“Ta làm sao biết được? Chúng ta đang dùng bữa trưa thì người của Tư Phán Đường đến muốn gặp Minh cô nương. Để tránh bị nghi ngờ, Minh cô nương đã dẫn tất cả người hầu chúng ta ra tiền viện. Sau đó nhà kho ở hậu viện đột nhiên bốc cháy.”
Tuân ma ma vừa nói vừa cảm thấy đau lòng: “Trong kho có rất nhiều đồ quý, nhưng hiện tại đã đốt cháy hoàn toàn, không còn sót lại chút gì!”
Nghe vậy, mi tâm Bất Hưu khẽ nhíu lại.
Hắn không kìm được mà quay đầu nhìn về phía người con gái đang đứng trong sân.
Nàng khoác lên mình bộ váy phượng đuôi dài màu đào lộng lẫy, tay cầm quạt tròn vẽ hoa sen, đứng tách biệt ở rìa đám đông, ngẩng đầu nhìn cuồn cuộn khói đen ngút trời.
Làn khói đen dày đặc phản chiếu vào mắt nàng, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy.
Nàng như nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, liếc nhìn hắn một cái rồi bày ra vẻ mặt đau khổ vẫy tay với hắn: “Bất Hưu, ngươi mau tới đây. Tới đây chào hỏi Quan Tư Phán đi, rồi nói cho người ta biết nhà kho đang cháy đáng giá bao nhiêu tiền!”