—
Giữa màn sương mù dày đặc, Kỷ Bá Tể mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy mình đang lội trong dòng sông đầy cá răng đao¹, lòng sông vừa rộng vừa sâu, cá răng đao thì hung hãn khát máu. Hắn chỉ có thể dùng nguyên lực dày đặc để bảo vệ bản thân, từng chút một bơi về bờ.
¹Còn có tên khác là cá cọp, cá piranha, là loại cá nước ngọt thuộc họ Hồng Nhung Characidae, một con cá trưởng thành có kích thước khoảng 14 – 26cm.
Nhưng có lẽ do hắn tu luyện chưa đủ nên nguyên lực hao hụt rất nhanh. Nhìn ra bờ sông còn xa tít mù, mà lúc này cá răng đao đã cắn thủng lá chắn nguyên lực, cắn vào cánh tay hắn.
Cơn đau chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu, hắn hất mạnh con cá răng đao ra, lại liều mạng tiếp tục vận khí dùng nguyên lực.
Chưa đủ, là do hắn chưa đủ mạnh, nên lá chắn nguyên lực này mới mỏng manh như vậy.
—
Luồng nguyên lực màu đen cuồng bạo hóa hình thành hắc long², vần vũ gào thét bay khắp trong ngoài phủ đệ, sát khí bừng bừng cuồn cuộn không dứt. Đám nha hoàn tiểu tư sợ hãi chạy tán loạn, ngay cả Tuân ma ma và Bất Hưu cũng hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Ngôn y quan đâu rồi?”
²Gốc là Huyền long, nhưng vì thấy huyền và hắc về cơ bản đều là chỉ đến màu đen trong trường hợp này, nên mình xin phép được dùng từ Hắc long vì cảm thấy nó sẽ gần gũi với mọi người hơn. Về sau nếu có thay đổi gì về ý nghĩa của từ Huyền/Hắc long, mình sẽ sửa lại.
Tên tiểu tư đi mời người mặt mày ủ rũ đáp: “Đã đi mời ngài ấy tới nhưng Ngôn y quan còn đang ở nội viện chẩn mạch cho Đại Tư, muốn về tới phủ phải tầm một canh giờ nữa.”
Phải làm sao bây giờ?
Tuân ma ma quay đầu nhìn Minh Ý, lại phát hiện trong mắt nàng không có nhiều sợ hãi, ngược lại còn hơi cau mày.
“Đại nhân nhà các người… Trước đây có từng bị ngược đãi hay không vậy?” Nàng đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tuân ma ma và Bất Hưu đều sững sờ, sau đó lộ vẻ nghi ngờ nhìn nàng: “Cô nương vì sao lại nói vậy?”
Minh Ý tự biết mình lỡ lời, cúi thấp đầu: “Trước đây khi ta còn ở nội viện học múa cũng từng bị ngược đãi, cho nên mỗi khi bị bệnh nặng, trong lòng đều vô cùng bất anm ngay cả trong mơ cũng không ngừng vung tay.”
Khi nghe những lời này, hai người kia cũng cảm thấy có lý, sự đề phòng trong mắt họ dần trở nên lúng túng: “Cô nương còn có quá khứ như vậy.”
“Đúng vậy, ta xuất thân bần hàn, gặp những chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Nhưng, đại nhân thân phận cao quý, sao lại gặp chuyện như vậy?” Nàng đầy vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm tự nói.
Bất Hưu chăm chú nhìn nàng một lúc, phát hiện ra Minh cô nương dường như thực sự đang thương xót cho đại nhân, suy nghĩ một chút rồi hắn quyết định nói cho nàng biết.
“Trước khi tham gia Đại hội Lục Thành lần trước, đại nhân vẫn luôn sống trong trại nô lệ. Mười tuổi bị cai ngục phát hiện có nguyên lực, cai ngục vì muốn lập công với Đại Tư nên đã ép buộc đại nhân tu luyện đấu thuật thượng đẳng. Khi đó đại nhân còn nhỏ, tuy có thiên phú nhưng cơ thể lại không chịu nổi nên tu luyện rất chậm. Khi đó nếu không hoàn thành bí kíp đấu thuật mà cai ngục đưa ra sẽ bị đánh đập tàn bạo.”
Có lẽ vì lý do này nên khi mất đi ý thức, đại nhân mới phóng ra nhiều nguyên lực như vậy để bảo vệ bản thân.
Đồng tử Minh Ý hơi co lên, sắc mặt cũng trắng bệch.
Trước kia nghe nói Kỷ Bá Tể lớn lên ở trại nô lệ, nàng còn tưởng chỉ đơn giản là sống vất vả, khổ cực hơn người ta một chút, không ngờ lại bị đối xử vô nhân tính đến thế. Không hiểu tên kia nghĩ gì, đáng lý biết hắn có thiên phú thì càng nên bồi dưỡng hắn thật tốt mới phải, ngược đãi hắn làm gì?
Minh Ý cắn móng tay, đi qua đi lại tại chỗ hai bước, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự bực bội mà bản thân cũng không nhận ra: “Trước kia hắn như vậy các người làm thế nào?”
Tuân ma ma thở dài lắc đầu: “Đại nhân không bao giờ cho chúng ta nhìn thấy bộ dạng này của ngài ấy. Trước kia đều tự mình dưỡng thương ở một nơi nào đó mới trở về, lần này được cô nương mang về chúng ta mới biết.”
Tự dưỡng thương? Minh Ý nghe mà cau mày, quá trình tự chữa lành sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực của đấu giả, nghiêm trọng hơn còn có thể tổn thương kinh mạch.
Kỷ Bá Tể đối với bản thân nhẫn tâm thật đấy.
Minh Ý suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy cho ta một chậu nước nóng, ta vào xem.”
Tuân ma ma hoảng hốt, vội vàng khuyên can: “Cô nương đừng đi, đại nhân hiện tại không có ý thức, lỡ như làm cô nương bị thương…”
“Ta sẽ cẩn thận.” Nàng khoát tay: “Bây giờ mạng của ta cũng chẳng quý giá gì, đại nhân mới là quan trọng. Ngài ấy còn gánh vác trọng trách thì sao có thể ngã quỵ được, nếu để người khác biết được lại càng thêm ồn ào.”
Bất Hưu liếc nhìn Tuân ma ma rồi lại nhìn sang nàng, cảm thấy vị Minh cô nương này tuy rằng bình thường chỉ yêu tiền, không tuân thủ quy củ, nhưng đến lúc quan trọng lại có thể liều mình vì đại nhân.
Bên cạnh đại nhân qua lại bao nhiêu người, chỉ có nàng là chân thành nhất.
Suy nghĩ một chút, Bất Hưu gọi người mang nước nóng đến đưa cho nàng.
Minh Ý nhận lấy xong thì suýt chút nữa đã cắm đầu vào thau, kêu lên một tiếng: “Cái này nặng quá, làm bằng vàng à?”
Nàng ghét bỏ đổ đi một ít nước, sau đó lại bưng lên, không hề suy nghĩ liền đi về phía trạch viện – nơi nguyên lực đang cuộn trào.
Hắc long cảm nhận được nàng đang đến gần, nó cẩn thận quan sát rồi gầm lên một tiếng, nhe nanh nhọn muốn nhào đến ngăn cản nàng.
Minh Ý phớt lờ nó, vừa đi vừa suy nghĩ tại sao cái chậu này lại nặng đến vậy.
Hắc long tức giận lại gầm lên một tiếng nữa rồi bay lên không trung xoay vài vòng, khí thế như sấm rền bổ xuống. Hạ nhân xung quanh sợ hãi hét lên chạy biến, ngay cả Tuân ma ma và Bất Hưu cũng phải lùi lại. Nhìn thấy cảnh này nó vô cùng đắc ý, hung hăng lao đến trước mặt Minh Ý.
Minh Ý đứng im không động, vận chuyển nguyên lực hóa thành một con mèo trắng. Mèo con nhảy xuống đất đứng trước mặt nàng, lười biếng khoanh tay, đợi đến khi hắc long bay đến gần, nó ra tay nhanh như chớp, vung một móng vuốt vả vào miệng hắc long.
Hắc long sững sờ một lúc, tức giận thở phì phò vào mặt mèo trắng, há miệng muốn nuốt chửng nó.
Mèo trắng lại vung một móng vuốt đánh vào mặt nó.
Hắc long: “…”
Cơ thể khổng lồ cứng đờ trên không trung, nó không thể tin nổi nhìn con mèo trắng, mèo trắng lạnh lùng nhìn lại nó, hai bên nhìn nhau hồi lâu, hắc long khẽ vẫy đuôi, nhường đường cho Minh Ý.
Minh Ý vừa than vãn cái chậu nặng quá, vừa bước tìm Kỷ Bá Tể.
Mèo trắng biến mất sau khi đi theo nàng vào trong.
Hắc long im lặng hồi lâu, sau đó dứt khoát coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục đi dọa nạt người khác để lấy lại chút thể diện.
Bước vào trong Minh Ý mới phát hiện ra, lúc này Kỷ Bá Tể vì giải phóng nguyên lực quá mức mà toàn thân như ngâm trong máu, máu từ khóe miệng không ngừng trào ra, người vẫn căng cứng, gân xanh trên cổ tay nổi lên.
Nàng tiến đến đặt chậu nước sang một bên, vắt khăn, thong thả cởi áo cho hắn, chậm rãi đặt lên ngực hắn.
Sự ấm áp bất chợt ập đến khiến Kỷ Bá Tể khựng lại, hắn không tỉnh dậy, nhưng cổ tay co cứng lại thả lỏng đôi chút.
Minh Ý ở bên cạnh chờ đợi, thấy khăn sắp nguội thì đổi cho hắn một cái khác, vừa đổi vừa lẩm bẩm: “Ngài đã rất lợi hại rồi, trong sáu thành tạm thời không ai có thể thắng ngài về thuật đấu, nên không cần phải căng thẳng.”
“Bếp đã hầm thịt ngỗng, đại nhân tỉnh dậy có thể ăn một ít.”
“Nguyên lực tu luyện không dễ dàng đâu, đại nhân tiết kiệm chút đi.”
“Này, ta nói cho đại nhân cái này, bộ đồ của ngài nhuộm màu máu đẹp thật, bên ngoài chắc không mua được đâu.”
Chỉ có một người mà cứ líu lo như chim, nói mãi không thôi.
Trong giấc mơ, Kỷ Ba Tể vốn đang chật vật qua sông, đột nhiên lại thấy cá răng đao dần biến mất, nước sông cũng biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một đàn ong vo ve.
Hắn bực bội mở mắt.
Hắc long như có linh cảm, lập tức vẫy đuôi bay về trong cơ thể hắn, Minh Ý giật mình, nhảy dựng lên một cách khoa trương: “Ôi chao, nguyên lực mạnh quá, làm nô tỳ sợ chết khiếp!”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Hex sau: 6a 69 62 6f 7a 61 69 6d 69 6e 67 79 69 (13 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)