“Nữ nhi bây giờ cũng rất tốt, bệ hạ đối với nữ nhi cũng tốt.”
“Ai, A Nhu à, con từ nhỏ đã có chủ kiến, đây là chuyện tốt, nhưng cái tính chỉ báo tin vui không báo tin buồn này không biết giống ai nữa?”
43
Có lẽ là bị thủ đoạn của hoàng đế trấn áp, chuyện thân phận thật giả của ta cũng không còn ai nhắc đến nữa, dù sao vì chuyện này mà chết, cũng chẳng vẻ vang gì.
Dao Dao sau khi được phong công chúa lại càng thêm tùy ý, thế nhưng hoàng đế lại hết mực sủng ái, ta cũng đành bất lực. Con bé ấy cậy mình thông minh, chẳng chịu học hành đàng hoàng, chỉ cần nói vài câu liền tìm cách trốn đi chơi.
“Con như vậy cẩn thận không ai lấy đấy.” Ta trêu con bé.
Con bé lại không hề xấu hổ: “Sao có thể chứ, con là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm, đến lúc đó chắc chắn là con chọn họ.”
Quả thật là tự tin, nhưng nói cũng đúng sự thật, mấy năm nay hoàng đế không tuyển tú, dường như muốn cứ thế mà sống tiếp.
Mỗi người có một số phận riêng, ta và Mộ Hòa như vậy, hài tử cũng sẽ như vậy.
Đối với ta mà nói, cuộc đời như vậy cũng rất tốt, ít nhất không tốn nhiều tâm tư đã đi đến đỉnh cao mà phần lớn nữ tử thế gian đều mơ ước. Nếu ta lại sống dai hơn hoàng đế, trở thành thái hậu, vậy thì càng khiến người khác ngưỡng mộ hơn nữa.
(Toàn văn hoàn)
[Lệ Vương phiên ngoại]
1
Vương phi của bổn vương là do chính bổn vương chọn, ngoài phụ hoàng ra, người khác đều tưởng là phụ hoàng nhất thời hứng thú mà chọn.
Lần đầu gặp Triệu tam cô nương là ngày bổn vương khải hoàn trở về kinh, nàng cũng giống như những cô nương khác, ngồi ở Trạng Nguyên Lâu bên cửa sổ nhìn xuống. Đến giờ bổn vương vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó nàng mặc một bộ y phục màu vàng non, càng làm nổi bật vẻ xinh xắn vốn có của nàng, bên thái dương cài một cây trâm tua rua.
Lúc đó bổn vương không biết nàng là cô nương nhà ai, chỉ cảm thấy nàng khác biệt, không phải là trang phục hay dung mạo, mà là đôi mắt. Cô nương mười lăm mười sáu tuổi, rất ít người có được vẻ trầm ổn như nàng, đôi mắt bình lặng không gợn sóng.
Lần thứ hai là khi phụ hoàng triệu bổn vương vào cung, đưa cho không ít bức họa để bổn vương chọn một người làm vương phi, bức họa của nàng cũng ở trong đó, lúc đó bổn vương mới biết, nàng là tam cô nương của phủ Ninh Quốc công.
2
Thực ra, bổn vương không hiểu, tại sao đến tuổi lại nhất định phải cưới thê tử sinh hài tử, chẳng lẽ bổn vương không thể sống một mình sao? Phụ hoàng nói, trong phủ cần có một nữ chủ nhân để quản lý mọi việc, nhưng rõ ràng những chuyện này quản gia cũng có thể làm được.
Huống chi, vương phi vốn dĩ là một phiền toái. Bổn vương không phải là chưa từng có vị hôn thê. Vị hôn thê đầu tiên là do phụ hoàng chọn, còn chưa kịp gặp mặt, người đã bệnh chết, vì chuyện này bổn vương còn bị gán cho cái danh khắc thê.
Vị hôn thê thứ hai, cũng là do phụ hoàng chọn, nói bát tự rất hợp với bổn vương. Đêm tân hôn bổn vương liền phát hiện, nữ nhân này có liên quan đến thái tử. Bổn vương không để ý đến nữ nhân là thật, nhưng cũng không muốn đội nón xanh. Đã gả vào rồi mà còn dây dưa với nam nhân khác, vậy thì chết đi.
Kết quả thì hay rồi, chẳng bao lâu sau không chỉ cái danh khắc thê ngày càng lan rộng, bổn vương còn bị gán cho cái danh sát tinh. Bổn vương dẫn binh đánh trận, làm sao có thể không giết người, giết vài người thì sao chứ, chẳng phải là vì bảo vệ thiên hạ này sao.
3
Vậy nên, nhìn đống họa trước mặt, bổn vương miễn cưỡng chọn Triệu tam cô nương, hy vọng đây là một người thông minh.
Phụ hoàng gật đầu, nói gì đó phủ Ninh Quốc công gia phong thanh chính, là một lựa chọn tốt. Họa đều đã đưa đến trước mặt phụ hoàng, ai còn có thể là kẻ phá gia chi tử chứ.
May mắn là, lần đại hôn này không xảy ra vấn đề gì, vương phi là một người rất quy củ.
Bổn vương cũng cảm thấy hài lòng, xem ra, nữ nhân vẫn là phải tự mình chọn.