Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Chương 4: Chương 4




12

Hôn kỳ khá gấp, từ khi ta nói ta gả, sự chú ý của cả nhà dường như lại quay trở lại với ta. Nương ngày đêm may giá y cho ta, ta đã xem qua danh sách hồi môn, mấy trang giấy còn nhiều hơn cả khi các tỷ tỷ xuất giá.

“Để lại cho A Hòa đi ạ.” Ta nhìn Mộ Hòa bên cạnh nói.

“Con bé còn chưa vội, nương và phụ thân muốn giữ nó thêm vài năm nữa.” Nương vỗ nhẹ tay ta nói.

“Nhưng mà…” Ta có chút do dự, nàng bằng tuổi ta, giữ thêm vài năm nữa chẳng phải sẽ lớn tuổi sao?

Nương nhìn ra ý nghĩ của ta, nói: “Nó không giống con, chúng ta chỉ mong nó gả vào một gia đình bình thường, có người chống lưng, sống vui vẻ là được rồi.”

Mộ Hòa cũng gật đầu ở bên cạnh: “Vâng ạ, nương nói nhà quyền quý gia quy nhiều quá, con không thông minh bằng tỷ tỷ, sợ là học không nổi.”

“A Nhu, nếu không phải thánh thượng chỉ hôn, nương và phụ thân cũng mong con được bình an vô sự.”

Ta cảm thấy mắt mình có chút cay cay, cuối cùng vẫn là ta đa tâm rồi, dù Mộ Hòa đã trở về, phụ mẫu vẫn đối xử với ta rất tốt, chỉ tiếc là thế sự khó lường mà thôi.

13

Trước ngày thành thân, Mộ Hòa đến thăm ta, nhắc đến mối hôn sự này, nàng nói: “Tỷ tỷ, thực ra tỷ vốn dĩ không nợ muội.”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nghe nàng nói tiếp: “Là muội nợ tỷ, nếu phụ thân không cố bảo vệ muội, đã không chết rồi, tỷ tỷ, là muội nợ tỷ một mạng.”

Nói xong, nàng ôm chầm lấy ta.

“Không sao không sao, A Hòa, ta không chỉ vì muội đâu.”

Ta cũng vì chính mình mà, người ta có thể dựa vào chỉ có phủ Ninh Quốc công này thôi. Vậy nên, ta luôn phải làm gì đó, tính toán cho bản thân. Bằng không, dựa vào đâu mà họ bảo vệ một người không liên quan như ta chứ.

Chỉ là, ta quá nhỏ nhen rồi, hoàn toàn không giống họ, lương thiện như vậy.

14

Khi ca ca cõng ta lên kiệu hoa, ca ca nói với ta, sau này chịu ủy khuất thì cứ về nhà.

Nghe vậy, ta lại muốn khóc. Đây là nơi ta đã sống mười sáu năm, dù sau này thế nào, ít nhất khoảnh khắc này, trong lòng họ ta vẫn là một phần của nơi này.

Bái đường, sau đó tiến vào động phòng.

Cho đến khi Lệ Vương vén khăn hỷ, lòng ta vẫn còn bấn loạn. Vị vương gia truyền thuyết khắc thê này, nhìn cũng tuấn tú phi phàm, chẳng phải là dáng vẻ ba đầu sáu tay gì.

Trong phòng không dùng hương xông.

Là người là tốt rồi.

Một đêm xuân tiêu, sáng hôm sau dậy đi vào cung tạ ơn, thân thể có chút không thoải mái. Hoàng thượng chỉ theo lệ nói vài câu cát tường, rồi lại đi thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu cũng vậy. Vốn dĩ còn phải đi thỉnh an sinh mẫu của Lệ Vương, nhưng sinh mẫu của hắn đã qua đời nhiều năm trước, vậy nên chúng ta liền trở về.

Quyền quản gia hắn cũng giao cho ta, dường như mọi thứ đều tốt đẹp, cũng chẳng phải là hang hùm miệng sói gì.

Khi về nhà, ta vốn dĩ còn tưởng rằng phải một mình ta về, nào ngờ ngày hôm đó hắn lại không đến quân doanh, mà cùng ta về nhà ngồi chơi một lát, xem như đã cho ta đủ mặt mũi rồi.

Nương nói với ta, phụ thân chuẩn bị nhận Mộ Hòa làm dưỡng nữ. Lòng ta giật mình, vội hỏi lại Mộ Hòa có đồng ý không? Nương gật đầu, nói với ta: “Con đã gả cho Lệ Vương rồi, Triệu gia chúng ta còn đâu ra thêm một nữ nhi nữa chứ?”

“Nương, con…” Ta muốn nói, thực ra ban đầu con không hề nghĩ đến chuyện này.

“Nương biết mà, con cũng là vì A Hòa thôi. A Nhu, con là cô nương mà nương dốc lòng dạy dỗ, nương hiểu con.”

Nhưng, không thể không nói, tin tức này vẫn khiến ta vui mừng rất lâu, ít nhất, trên gia phả ta vẫn là nữ nhi Triệu gia. Chỉ là, lại cảm thấy có lỗi với phụ mẫu ruột thịt, một đứa nữ nhi như ta có lẽ không xứng đáng làm con của họ.

15

Những ngày sau khi thành thân, bình đạm trôi qua.

Lệ Vương không hứng thú với nữ sắc, cả ngày hoặc ở thư phòng hoặc đến quân doanh, ta cũng được rảnh rang, mỗi tháng chỉ chung phòng vài ngày.

Người hắn tuy nhìn lạnh lùng, nhưng cũng không có sở thích biến thái như lời đồn.

Nghĩ như vậy, những chuyện trước kia có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.