Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 253: Khôi phục thân thể, đột phá Phong Thân cảnh




Bên trong chiếc nhẫn cũng không có gì nhiều, một bình đan dược, một mảnh da thú cùng số lượng lớn thượng phẩm linh thạch. Có điều chiếc nhẫn này không gian cực lớn, so sánh với chiếc nhẫn Hạ Thi Điệp đưa cho Thiên Vân còn muốn rộng hơn gấp ba.
Thiên Vân không chút do dự, đem bình đan dược cùng mảnh da thú lấy ra nhìn một chút. Bình đan dược vừa bay ra, lập tức bị Thiên Vân khống chế lại, đưa đến trước người quan sát. Thiên Vân sử dụng khống vật thuật thay thế cánh tay, đem phù chú phong ấn miệng bình gỡ ra, khống chế miệng bình lại gần quan sát một phen.
Miệng bình một chút mùi hương cũng không có, Thiên Vân còn tưởng đan dược bên trong giá trị rất thấp. Thế nhưng vừa nhìn vào trong bình, Thiên Vân vẻ mặt biến thành mừng như điên, mở miệng bật thốt. "Thiên Sinh Đan, hơn nữa phẩm chất lại là cực phẩm hoàn mĩ"
Thiên Vân bản thân vốn thích đọc sách, kiến thức của hắn có thể nói trải rộng khắp mọi lĩnh vực. Tuy tất cả chỉ là lý thuyết, thế nhưng biết cùng không biết vẫn tốt hơn rất nhiều. Tuy Thiên Vân chưa từng luyện đan, nhưng phân biệt đan dược hắn vẫn là biết. Trong một cuốn điển tịch có tên "Cổ Đại Đan Phương", Thiên Vân đã từng nhìn thấy ghi chép của loại đan dược này. Đan này công dụng lớn nhất chính là khôi phục thọ nguyên, chữa lành mọi loại thương tổn. Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, nếu phàm nhân nuốt vào đan này, chỉ cần thọ mệnh chưa tẫn, chết đi chưa quá ba ngày, ăn nó liền có thể hồn quy thân thể, một lần nữa sống lại. Tất nhiên điều kiện là người đó chưa vượt quá 100 tuổi, nếu đã vượt qua, ăn vào cũng là vô dụng.
Thiên Vân vẻ mặt mừng như điên, lập tức dốc miệng bình, lấy ra một hạt đan dược. Bên trong cả thảy có ba viên, đối với Thiên Vân mà nói, Thiên Sinh Đan quá mức trân quý, thế nên vừa lấy ra một viên, hắn liền đem miệng bình phong kín, lần nữa cất đi.
Thiên Vân không chút do dự đem viên đan dược nuốt vào, một tia nghi kị cũng không có. Lúc người áo đen xuất hiện, Thiên Vân đã nhìn ra trên người y cùng mình có nhân quả. Lại liên tưởng tới lời Annie từng nói lúc mình vừa tỉnh lại, hắn đoán kẻ mang bản thân tới biệt thự nhà Annie tất nhiên chính là người áo đen. Càng làm cho Thiên Vân kinh ngạc chính là, người áo đen mang cho hắn một cảm giác thân thuộc. Không phải giống với tên nam tử áo trắng chỉ có hoảng sợ, mà là cảm giác thân thiết, tựa như đối mặt với trưởng bối, không hề có cảm giác xa cách.
Thiên Vân không biết người áo đen rốt cuộc là người nào, nhưng hắn tin tưởng, người này không có ý muốn hại hắn, ngược lại y đang giúp hắn thoát khỏi vận mệnh con cờ.
Đan dược chui vào bụng, Thiên Vân liền có cảm giác toàn thân ngứa ngáy, da thịt vốn đã hư thối, bầm tím, lúc này bắt đầu bài xuất độc tố, máu đen từ từ bị ép ra. Thiên Vân rõ ràng cảm nhận được, toàn thân sinh cơ bừng bừng, tóc dài tuy vẫn một màu trắng như cước, có điều thọ mệnh của hắn đã sắp bù đắp hoàn toàn.
Thiên Vân cứ như vậy ngồi đó, vừa hấp thu linh tính khôi phục pháp lực, vừa tiến hành luyện hóa đan dược, bù đắp thọ nguyên cùng sinh mệnh. Bên ngoài nhìn vào, có thể thấy từng tấc da thịt hắn bắt đầu sinh ra. Thân thể vốn khô héo như lão già, lúc này dần biến thành hồng hào, căng tràn sức sống, sáng bóng săn chắc hơn không ít.
Một tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua, mãi tới lúc này, Thiên Vân mới xem như hoàn toàn khôi phục, tứ chi cốt cách đã được nối liền, cùng lúc trước chỉ hơn không kém. Hắn đem thần thức quét một vòng thân thể, thấy không có gì ẩn tật, lúc này mới thở ra, lại đem sự chú ý đặt vào hai gốc WZMBm đạo thụ.
Hai gốc đạo thụ lúc này đã thôi không còn phát triển. Cả hai vậy mà sóng vai đứng thẳng, cao gần hai ngàn trượng, khí tức cực hạn khiến phiến không gian này có chút méo mó vặn vẹo. Thiên Vân hiện tại đã không còn gì phiền não nữa, lúc này không tranh thủ đột phá Phong Thân cảnh, còn đợi tới khi nào?
Thiên Vân nghĩ là làm, lập tức xuất ra một bình sứ trắng, vô số thượng phẩm linh thạch, ngay cả yêu đan cũng bị hắn lấy ra hết, toàn lực hấp thu. Thấy đã không sai, lúc này hắn mới dốc miệng bình sứ, miệng bình vừa dốc xuống, một viên đan dược mùi thơm nhức mũi liền rơi vào trong tay. Thiên Vân nhìn viên đan dược, trong lòng có chút xoắn xuýt. Trước nay Thiên Vân vốn rất bài xích đan dược, hắn rất sợ mảnh thế giới này sẽ giống như trong bàn cờ, tới lúc đó bản thân sẽ đánh mất đi chính mình, mãi mãi trầm luân. Thế nhưng trong quá trình tu hành, hắn nhiều lần phải sử dụng đan dược khôi phục thọ nguyên, nếu không có những loại đan dược đó, hắn đã không thể đi tới một bước này.
"Phong Thân Đan cực phẩm! Năm đó giành được vị trí đạo tử, ta vốn không đánh chủ ý lên ngươi. Căn bản không cần tới ngươi, ta lúc đó có bảy thành nắm chắc sẽ thành công bước vào Phong Thân. Thế nhưng hiện tại khác biệt, ta tu con đường cực hạn, những kinh nghiệm trước kia có lẽ không đủ. Đột phá thất bại, nhẹ thì hạ cảnh giới, nặng thì thân tử đạo tiêu. Ta không có cơ hội làm lại, thời gian của ta không còn nhiều nữa..." Thiên Vân do dự một hồi, cuối cùng đem viên đan dược ném vào trong bình, một lần nữa phong kín.
Hắn điều chính hô hấp một chút, lúc này ánh mắt liền nghiêm lại, đem Hạ Thi Phệ Linh Kinh, Vạn Tướng Pháp Điển cùng Bách Luyện Bảo Thể cùng lúc vận chuyển. Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Bách Luyện Bảo Thể hiện tại linh lực đã hòa làm một, không phân sai biệt, lại có Vạn Tướng Pháp Điển làm trung gian, cả ba cùng lúc vận hành, gần như không có nguy hiểm gì đáng nói. Thiên Vân chỉ cần không quá chủ quan, ba môn công pháp sẽ không xảy ra hiện tượng bài xích.
Ba môn công pháp cùng lúc vận hành, khí cơ trên người Thiên Vân cũng theo đó thay đổi, càng lúc càng cất cao, càng lúc càng mạnh mẽ. Hai gốc đạo thụ bắt đầu đem linh căn cắm sâu vào đoàn linh tính quang cầu, một ít lại hóa thành từng sợi trong suốt, bám vào đống linh thạch Thiên Vân vứt bên ngoài thân thể, điên cuồng hấp nuốt.
Pháp lực của Thiên Vân cứ thế tăng lên, hai gốc đạo thụ cũng vào lúc này đột phá giới hạn, bắt đầu thô to, bắt đầu biến cường.
Một năm pháp lực, hai năm pháp lực, ba năm pháp lực... Pháp lực bắt đầu tăng lên, hiện tại nó không còn tính nhiều ít, mà tính bằng tháng năm. Thiên Vân thấy rõ, hai gốc đạo thụ bắt đầu phát sinh biến dị, bên trong từ từ xuất hiện một đường vân lờ mờ, nếu đường vân này thành hình, hắn sẽ chính thức bước một chân vào Phong Thân cảnh.
Mười năm pháp lực, hai mươi năm.... Tốc độ hấp nuốt thiên địa linh khí mỗi lúc một tăng cao, linh thạch Thiên Vân chất đống xung quanh đã có một nửa hóa thành đá vụn. Thiên Vân sắc mặt hơi lộ vẻ ngưng trọng, nếu cứ chiếu theo cái đà này, hiển nhiên năng lượng dùng để đột phá có chút không đủ.
Thiên Vân cắn răng, đem toàn bộ số linh thạch mình còn giữ, một hơi toàn bộ ném ra hết.
Ba mươi năm pháp lực, bốn mươi năm... sáu mươi năm...
Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua, mãi tới ngày thứ tư, pháp lực của Thiên Vân mới chạm ngưỡng trăm năm. Đây không chỉ là một gốc đạo thụ, mà là hai gốc, hơn nữa cả hai gốc đều tu luyện con đường cực hạn.
Thiên Vân lúc này mới thở ra một hơi, hiện tại hắn xem như đã bước nửa bước chân vào cảnh giới Phong Thân.
Vào lúc này, trời cao bắt đầu phát sinh dị trạng, mưa lớn rơi như trút, gió lạnh gào thét thổi qua.
Thiên Vân biết kiếp nạn lúc này mới tới, hắn đã sớm có chuẩn bị, lập tức đem phóng xuất đạo thụ hình chiếu.
Hai gốc đạo thụ tựa như hai cây trụ chống trời, cao lớn gần hai ngàn trượng cứ thế hiên ngang đứng thẳng.
Mưa gió bắt đầu thổi tới, từng tiếng sấm đì đùng không ngừng vạch phá tầng không.
Đạo thụ muốn chính thức lột xác, bắt buộc phải độ một trận bão tố, một lần mặt trời thiêu đốt. Nếu trong trận bão tố cùng thiêu đốt này, đạo thụ có thể đứng vững không đổ, thân cây sẽ sinh da lớp vỏ cứng chắc, từ nay về sau sẽ không cần lo lắng đạo thụ tổn thương nữa. Tất nhiên nếu chịu công kích không quá lớn, đạo thụ có thể bình yên không tổn hại. Nhưng nếu là loại công kích vượt xa sức chịu đựng, nó vẫn có thể gặp nguy hiểm.
Trúc Cơ tu sĩ, một khi đạp bước vào cảnh giới Kim Đan, họ sẽ phải trải qua lôi kiếp tẩy lễ, từ đây Tinh Khí Thần hợp nhất, thành tựu Kim Đan Chân Nhân. Quá trình độ kiếp này có thể nói hung hiểm vạn phần, rất nhiều người bởi vì chịu không được Tử Tiêu Thần Lôi oanh kích, bỏ mạng trong thiên kiếp.
Con đường thuận tu tuy không phải độ lôi kiếp, có điều họ phải trải qua mưa gió tẩy lễ, cũng phải trải qua ánh nắng thiêu đốt, tuy tỉ lệ vẫn lạc không bằng nghịch tu, thế nhưng số lượng hiển nhiên không thấp chút nào.
Nhân gian có câu, nhất thủy nhì hỏa, ắt không phải lời nói sáo rỗng.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.