Bảy vị tu luyện giả bản thổ thêm cả Keva Susan chứng kiến một màn này, sắc mặt không khỏi tái nhợt đi mấy phần. Muốn đem một ngọn núi trấn nát, hoặc di chuyển đi, bọn họ có thể làm được. Thế nhưng khiến một mảnh núi rừng biến mất không một tiếng động, họ làm không được. Đừng nói họ làm không được, nay cả tu luyện giả cảnh giới thứ tư cũng làm không được. Cái này có thể gọi là thần tích, cũng chỉ có thần linh mới đủ sức làm được việc này.
Bảy vị tu luyện giả bản thổ mồ hôi rịn ra, vội vàng cúi đầu. Ông lão kia dù sao cũng là thủ lĩnh, biết nếu mình không thể khiến Thiên Vân hài lòng, rất có thể hắn sẽ trở mặt. Vội vàng chắp tay, cung kính nói. "Xin thượng thần giơ cao đánh khẽ, là chúng ta có mắt không tròng, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa"
Thiên Vân thấy dáng vẻ ông ta khúm núm như vậy, cũng không tiếp tục chấn nhiếp, phất tay một cái nói. "Không sao! Ta đã nói đó chỉ là cảnh cáo mà thôi, về sau việc gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi đừng hỏi. Người ta có câu "ếch chết tại miệng", đừng biến bản thân thành con ếch. Lời ăn tiếng nói phát ra, tốt nhất nên suy nghĩ thật kĩ. Tốt rồi, ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, các ngươi tiến vào nơi này bằng cách gì hay chưa?"
Thấy Thiên Vân không có ý muốn trách tội, bảy tu luyện giả bản thổ không khỏi thở ra một hơi. Đối với đám người họ, mình chết cũng không sao. Thế nhưng nếu vì chuyện này, chiêu họa cho toàn bộ Sơn Hoang, vậy bọn họ chết không hết tội.
Ông lão hướng Thiên Vân kính cẩn cúi đầu, tỏ rõ sự biết ơn, mở miệng đáp ngay. "Thưa thượng thần, chuyện này phải nói tới hơn trăm vạn năm về trước. Đúng như ngài nói, năm vị cổ thần sau khi đem bảy người đồng bạn phong ấn tại nơi đây, họ đã bày ra một cự đại trận pháp, cũng trục xuất đám sinh linh bản thổ ra khỏi vùng đất này. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trận pháp trải qua thời gian quá dài, thần tính cùng tà tính va chạm lâu ngày, cuối cùng phát sinh biến đổi lớn"
"Ồ! Ngươi có thể nói kĩ càng hơn một chút sao?" Thiên Vân hơi kinh ngạc với thuyết pháp này, vội vàng hỏi.
Ông lão cũng không giấu giếm, mở miệng giải thích. "Ngài thấy đấy, ở bên trong mộ địa này, thần tính liệu có bao nhiêu? Nếu nói không ngoa, chín phần năng lượng ở nơi này đều là tà tính. Bởi vì thần tính, sớm đã bị tà tính đồng hóa, ngay cả thiên địa linh khí cũng bị tà tính xâm nhập, khiến bản chất của nó khác biệt mất rồi"
Thiên Vân nghe được lời này, đôi con ngươi không khỏi nhảy lên, hắn tung đôi cánh bướm, thẳng hướng trời cao mà bay. Bay tới độ cao hơn vạn mét, hắn lặng yên cảm nhận một hồi, sắc mặt cũng vì đó mà biến đổi mấy lần.
Dò xét một hồi, Thiên Vân cuối cùng cũng quay trở lại, mặc kệ đám người đang nghi hoặc đánh giá đôi cánh sau lưng. Thiên Vân trực tiếp thu nó lại, mở miệng nói. "Ngươi nói không sai, quả thực thần tính đã gần chạm ngưỡng cửa tan biến. Tà tính thì ngược lại, không ngừng khuếch trương thanh thế, chỉ e một đoạn thời gian ngắn nữa thôi, tất cả sẽ trở thành thiên địa của tà ma"
"Nếu thượng thần đã nhận ra, chắc hẳn ngài cũng hiểu vì cớ gì trận pháp phát sinh lỗ hổng rồi chứ?" Ông lão lần nữa mở miệng hỏi.
Thiên Vân hai tay chắp sau lưng, nhìn trời, lại nhìn đất, thở dài nói. "Nếu ta đoán không sai, thiên địa linh khí đang chuyển từ thân thần, sang thân với tà. Tà khí càng mạnh, sẽ lần át linh khí. p0VLv Lại nói, trận pháp bảo vệ phiến di tích này cũng thường xuyên phải tiêu hao một số lượng lớn linh khí. Trải qua thời gian quá dài, tránh không được linh khí cùng tà khí mất cân bằng, trận pháp cũng vì thế mà bất ổn. Các ngươi là lợi dụng sơ hở này, tiến vào phiến di tích này, đúng chứ?"
Ông lão nghe vậy thì gật đầu, nhưng lại lắc đầu, miệng nói. "Ngài nói chỉ đúng một phần mà thôi, đúng là chúng ta đã thông qua vết rách trận pháp tiến vào. Thế nhưng vốn dĩ sơ hở đó không phải chúng ta tìm ra, mà là người của Cựu lục địa phát hiện. Chính họ đã đem trận pháp này phá ra một ít khe hở, cũng thông qua khe hở này, tiến vào nơi Sơn Hoang mười hai bộ, thỏa thích tàn sát cướp giết"
Thiên Vân nghe được lời ấy, lông mày không khỏi chau lại, hắn nhìn sang Keva Susan. Thấy nàng cũng tỏ vẻ nghi hoặc, lúc này mới hỏi. "Theo như lời ngươi nói, chính người của Cựu lục địa đang tự lấy đá đập chân mình rồi?"
Ông lão thở dài một cái, lại không cho là đúng nói. "Thượng thần sai rồi, họ không những không lấy đá đập chân, mà đang giúp trận pháp này duy trì càng lâu hơn một chút"
Thiên Vân nghe vậy cũng là khó hiểu, hắn ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới lộ vẻ chợt hiểu. "Bên trong trận pháp linh khí đã biến yếu, vậy chỉ còn cách đem linh khí từ bên ngoài dẫn vào. Cũng dẫn tà khí từ bên trong thoát ra, giúp phiến di tích này trở nên cân bằng, có phải không?"
Ông lão đắng chát gật đầu, cũng không nói cái gì thêm.
Một vị tu luyện giả bản thổ khác thấy ông lão chán nản lắc đầu, lúc này mới lên tiếng. "Bẩm thượng thần, người tu vi thông thiên, chắc cũng đã nhìn ra trên thân chúng ta cùng tu luyện giả bình thường khác biệt rồi chứ?"
Thiên Vân nhìn người này, y là một nam tử trẻ tuổi, trên mình xăm chi chít đồ hình màu đen, đôi con ngươi đen láy, khuôn mặt cương nghị, xem ra rất có khí chất. Y sợ Thiên Vân, thế nhưng không có chọn cách tránh né, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn mà hỏi.
Thiên Vân thấy y rất có khí chất, không khỏi mỉm cười gật đầu, cũng mở miệng nói. "Đã nhìn ra, các ngươi cùng tà khí tuy rằng hơi khác biệt, nhưng xét về khía cạnh nào đó, xem như đồng nguyên đi"
Gã thanh niên gật đầu, gằn giọng nói. "Đám người kia mỗi lần tiến vào mộ địa, liền đem tà khí từ bên trong dẫn ra, lại đem linh khí từ bên ngoài dẫn vào. Đáng giận hơn nữa, bọn họ còn đem tu luyện giả của mười hai bộ lạc chém giết thẳng tay. Cũng chỉ vì họ không muốn chúng ta tu luyện, làm hao tổn linh khí trong thiên địa. Thời gian dài trôi qua, chúng ta chỉ có thể bị tà khí cảm nhiễm, đánh mất dần lí trí. Cũng may mười hai bộ lạc đã hợp sức lại, cố gắng nghiên cứu ra một phương pháp tu hành khác, chính là lợi dụng tà khí thành tựu bản thân. Chẳng qua con đường này trước nay chưa có người đi, chúng ta chỉ có thể tự mình phấn đấu. Trăm vạn năm đến nay, chúng ta mới chỉ bước vào cảnh giới thứ ba, hơn nữa còn rất yếu, khó lòng cùng tu luyện giả Cựu lục địa tranh phong. Hơn ngàn năm trước, một vị tiền bối trong Hoa Sơn bộ lạc đã tiên đoán, trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra một trận đại hạo kiếp. Cũng vì lý do này, chúng ta mới phải cắn răng tiến vào mộ địa, cố gắng ngăn cản trận hạo kiếp này. Chúng ta chết cũng được, nhưng Sơn Hoang mười hai bộ còn có rất nhiều dân thường, chúng ta không thể để toàn bộ bị chôn vùi được"
Gã thanh niên nói đến đây, hốc mắt vậy mà cũng biến thành đỏ.
Thiên Vân nhìn vào mắt y, lại nhìn vào mắt những người khác, hắn hiểu được, bọn họ đã tới bước đường cùng rồi.
Thiên Vân ngẩng đầu nhìn trời, buồn bã thở dài. Hắn không có trách cứ đám người Cựu lục địa, bọn họ làm vậy cũng là vì nghĩ cho nòi giống của họ. Nếu bỏ mặc cho các vị cổ thần thức tỉnh, với thần trí điên loạn đó, với hận ý vì bị bằng hữu phản bội đó. Họ không đem không gian xé ra, lần nữa tiến về Cựu lục địa, đem tất cả chôn vùi mới là lạ.
Thế nhưng họ làm đúng sao? Vì mình được sống, không tiếc đem một phiến thế giới khác diệt vong. Làm như vậy là đúng sao?
Thiên Vân tự hỏi mình, nếu một ngày Thiên Trì đại lục cũng phải gánh chịu vận hạn như vậy, mình sẽ làm như thế nào? Học theo người của Cựu lục địa, đem tai họa vứt cho một phiến thế giới khác gánh, tiện tay vơ vét tài nguyên, đem về cho dân tộc của mình sử dụng. Hay là chống mắt lên mà xem toàn bộ tuyệt diệt?
Những suy nghĩ miên man ấy khiến tâm tình của hắn có chút xao động, có chút khó chịu. Chọn bất kỳ một con đường nào, đều sẽ trở thành tội nhân. Chọn bảo vệ nơi hắn sinh ra, vậy sẽ là tội nhân của một phiến địa vực khác. Thế nhưng chọn khoanh tay đứng nhìn, hắn lại trở thành tội nhân của dân tộc mình.
"Lòng ngươi có thiếu a. Vẫn biết rằng việc làm là sai trái, thế nhưng nhiều lúc vẫn phải cắn răng đi làm. Nếu làm có lẽ sẽ phải hối hận, nhưng không làm, vậy sẽ chẳng còn hai từ có lẽ nữa". Thiên Vân lẩm bẩm trong lòng, một bộ không vui thần sắc.
Thấy hắn không vui, đám người cũng không ai dám quấy rầy, cẩn thận từng li từng tí ngồi ở một bên, bắt đầu vận công trị thương.
Keva Susan rón rén đi tới, miệng muốn nói gì, cuối cùng lại không nói thành lời.
Thiên Vân đã nhận ra nàng đi tới, có điều hắn cũng không muốn cùng nàng nói chuyện, chỉ yên lặng tự hỏi lòng mình.
Hắn nhớ tới những trận chiến tranh Đại Việt từng phải gánh chịu. Nhất là đoạn thời gian Đại Chu tiến đánh quê hương, vô số người dân chạy nạn, vô số xác người chôn vùi trong đất tuyết. Những năm tháng khói lửa chiến tranh ấy, hắn tuy rất ít rời đi làng chài, nhưng hắn là người tu tiên, việc hắn muốn biết sẽ không thể giấu được.
Hắn lại nhớ tới những trận chiến tranh được ghi lại trong cổ tịch. Trong những trận chiến ấy, biết bao nhiêu người con Đại Việt phải phơi thây nơi chiến trường. Biết bao nhiêu mẹ già mất con, biết bao nhiêu nữ nhân mất đi phu quân, cũng có biết bao nhiêu đứa trẻ chưa từng biết mặt cha nó trông như thế nào.
"Tất cả cũng chỉ vì yếu đuối mà thôi, nếu đủ mạnh, vậy cần gì phải tính toán với người khác? Chỉ cần đủ mạnh, ta có thể đem những người thân thuộc cứu đi, thậm chí đem tai nạn bóp chết trong trứng nước. Ta đang nghĩ cái gì vậy? Vì cái gì phải phiền não về chuyện này kia chứ? Ta không phải là người của Cựu lục địa, vì cớ gì không thể nói bọn họ bất nhân? Vì sao không thể đồng cảm với người của nơi này?" Thiên Vân đến lúc này mới hiểu rằng, thì ra mình đã bị kéo theo câu chuyện của đám người này, biến mình thành một phần tử trong bọn họ.
Bọn họ không sai, bọn họ có quyền được sống, có quyền được mưu cầu tự do, sự bình đẳng. Họ có thể tu luyện, có thể trường sinh, cớ gì lại đem những quyền ấy chặt đứt?
"Nhân vô thập toàn, thế nên mới sinh ra đủ thứ cảm tình. Cảm tình đủ nhiều, sẽ biến thành cảm tính. Cuối cùng con người sẽ tự nhốt mình trong thể giới của bản thân, ngoài lợi ích của bản thân, những thứ khác căn bản không quan trọng. Con người chính là như vậy, sửa không được, vậy vì sao còn muốn sửa. Nếu một ngày đại kiếp đến, ta đem một phiến thế giới khác hủy diệt, cứu lấy dân tộc. Họ sẽ cảm kích ta sao? Sẽ nói rằng ta là anh hùng sao? Có lẽ sẽ có người tung hô, thế nhưng cũng không thiếu người chán ghét. Con người chẳng phải là như vậy ư? Ai cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, là vì sao sáng nhất trên bầu trời. Bất kì ngôi sao nào dám cùng họ tranh sáng, vậy đều đáng chết". Thiên Vân thở ra một hơi dài, tâm trạng không còn như vừa rồi ngưng trọng. Thay vào đó là hiểu ra, là đại triệt đại ngộ.
Khí cơ trên người hắn không còn bá đạo, mà thay vào đó là cảm giác cao thâm khó dò.
Thiên Vân cười nhạt, thốt ra một câu. "Nói cho cùng, cái ta hiểu nhất, chính là lòng người. Không phải sao?
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ