Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 339: Truyền tống rời đi.




Chương 339: Truyền tống rời đi.
"Nói như vậy, hiện tại ngươi đã có thể ổn định lại hai chiều không gian?" Thiên Vân gật đầu, lại tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, tuy rằng vẫn có chút hơi miễn cưỡng, nhưng so với ba mươi vạn năm trước, tính ổn định tốt hơn rất nhiều. Nếu ngài có thể bước vào Sinh Hoa cảnh giới, vậy tỉ lệ thành công sẽ càng lớn hơn". Bảo tháp lập tức xác nhận.
Thiên Vân gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu hỏi. "Có một điều ta vẫn thắc mắc, nếu ngươi đã có thể ổn định lại hai chiều không gian, tại sao không lập tức đưa ta thoát ly nơi này, lại muốn chờ hơn ba mươi năm thời gian?"
"Ổn định hai chiều không gian là một việc, có điều vẫn cần phải đợi đến lúc hai đầu không gian gần nhau nhất. Chỉ khi hai chiều không gian đến gần nhau, lúc đó quãng đường phải vượt qua mới là gần nhất, không gian phong bạo cũng là yếu nhất. Nếu hiện tại lập tức xuất phát, quãng đường phải vượt qua sẽ vô cùng xa, ta sẽ không thể bảo đảm ngài an toàn. Thêm vào đó là không gian phong bạo cắt chém, tỉ lệ sống sót gần như bằng không". Bảo tháp lập tức giải thích cho Thiên Vân biết lý do.
Thiên Vân trong đầu dù sao cũng cất giữ một lượng lớn tri thức, chỉ nghe qua liền hiểu tất cả vấn đề. Lại nhớ tới ngọc giản mà ngươi mặc áo bào đen thần bí đưa cho mình, khoảng thời gian để ly khai cũng gần như tương đương, Thiên Vân càng là tin tưởng không ít.
"Rất tốt! Ngươi đem độ khó khảo nghiệm của bọn họ hạ thấp một chút, sau khi bọn chiến thắng, lập tức thi triển truyền tống đưa bọn họ ly khai là được. Còn có một việc, ta muốn lưu tại Sơn Hoang mười ba bộ một đoạn thời gian, đợi khi xong việc ta sẽ liên hệ ngươi. Dù sao đã tới thế giới này, cũng nên đi thăm thú Trung Châu một lần mới được". Thiên Vân mở miệng phân phó một chút, sau đó liền xoay người, men theo đường cũ, thẳng hướng động đá mà đi.
Tuy Thiên Vân không mang theo bảo tháp cùng rời đi, thế nhưng liên kết thần hồn vẫn còn nguyên đó. Hắn có thể tùy thời đem bảo tháp này tiêu diệt bất kì lúc nào. Tỏa Hồn Liên là thần thông vô cùng kinh khủng, Thiên Vận Tử dùng nó để nô dịch vô số tinh cầu, làm sao có thể đơn giản giải trừ đây.
Bảo tháp cũng thừa hiểu hiện tại bản thân đã là cá nằm trên thớt, sinh tử không thể tự định đoạt, chỉ có thể y theo lời Thiên Vân nói mà làm.
Tiểu Hắc cùng cự hổ chiến đấu đến nay cũng đã chuẩn bị phân ra thắng bại. Chỉ thấy lúc này Tiểu Hắc toàn thân là thương tích, chật vật không chịu nổi, thế nhưng bốn cái đuôi vẫn còn nguyên không sứt mẻ. Cự hổ tuy không chật vật như Tiểu Hắc, thế nhưng một bên cánh đã bị xé toạc, không thể phi hành được nữa. Nó gào rống không ngừng, bốn móng vuốt to lớn điên cuồng vung vẩy, từng đạo khổng lồ phong nhận ầm ầm phóng ra, cắt phá bát phương. Cả một mảnh rừng rậm thoáng chốc biến thành tro bụi.
Tiểu Hắc đang chật vật trái tránh phải né, đúng lúc này đầu cự hổ thân hình hơi co giật. Dường như gặp phải áp chế vô hình nào đó, tu vi từ tứ phẩm hậu kỳ, vậy mà hạ xuống trung kỳ cảnh giới.
Tiểu Hắc dùng tu vi tứ phẩm sơ kỳ, có thể chiến tới hiện tại, đủ biết nó không yếu hơn cự hổ bao nhiêu. Thấy đối thủ cảnh giới biến yếu, nó lập tức chớp thời cơ, thân ảnh loé một cái đã tiến lại gần, móng vuốt sắc như đao vung mạnh, đem một bên cánh còn lại trên lưng cự hổ chém rụng.
Cự hổ bởi vì đột ngột bị hạ thấp tu vi, nhất thời không kịp làm ra phản ứng, bi thống gào lên một tiếng thật to. Mắt hổ đỏ như máu, điên cuồng hướng về Tiểu Hắc đánh tới, hiện tại nó đã không thèm quan tâm gì nữa, chỉ muốn phát tiết cảm xúc trong lòng.
Tiểu Hắc thấy cự hổ phát điên, vậy mà không hề hoảng sợ. Nó nhún hai chân sau, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, tránh né toàn bộ công kích. Mặc kệ đầu cự hổ điên cuồng, nó vẫn như cũ bình tĩnh không một chút hoang mang. Đầu cự hổ căn bản không thể đánh trúng nó dù chỉ một lần, có điều mỗi khi cự hổ để lộ sơ hở, nó liền chớp lấy thời cơ đánh tới.
Một bên rượt, một bên chạy, đầu cự hổ trên thân ngày càng nhiều thương tích, máu tươi chảy tràn trên mặt đất, mùi tanh nồng nặc khiến chiến trường nhiều thêm mấy phần thê lương.
Cự hổ đánh tới lúc này, cũng biết không thể thắng được Tiểu Hắc, nó há miệng phun ra một trận yêu phong. Yêu phong đen kịt, che khuất một vùng không gian rộng lớn. Cự hổ nhân cơ hội này thân ảnh vụt một cái, bỏ lại đối phương mà trốn.
Có điều Tiểu Hắc dường như đã sớm biết đối phương sẽ bỏ chạy, dấu ấn hình trăng khuyết trên trán lóe sáng. bắn ra một chùm tia sáng chói mắt. Chùm sáng khóa chặt thân ảnh cự hổ, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổ bắn mà ra.
Cự hổ tưởng rằng đối phương đã bị mình bỏ rơi, nào ngờ mới chạy được không bao xa một chùm tia sáng đã vạch phá yêu phong phóng tới. Cự hổ vốn không đề phòng, lập tức bị chùm sáng đánh trúng người. Chỉ nghe một trận ầm vang, máu thịt trên người IrTq3S nó trực tiếp nổ tung, thú hồn cũng không kịp chạy trốn, trực tiếp bị chùm sáng diệt sát.
Yêu phong rất nhanh liền tản đi, thân ảnh Tiểu Hắc lảo đảo bước ra. Nó cẩn thận quan sát cái xác cự hổ một hồi, thấy không có gì bất thường, lúc này mới nhảy tới. Móng vuốt nhỏ nhưng vô cùng sắc bén vạch một cái, đem da bụng con hổ vạch phá, từ bên trong lấy ra một viên yêu đan đỏ như máu.
Tiểu Hắc không chút do dự, đem yêu đan nuốt xuống. Sau khi đem yêu đan nuốt vào bụng, nó hếch cái mũi nhỏ, ngửi ngửi một chút, sau đó quay đầu thẳng hướng vị trí Thiên Vân mà đi.
Trận chiến giữa Tiểu Hắc và cự hổ vừa xong, ba người Diệu Linh, Keva Susan cùng Huyền Thanh sư huynh cũng đã tới hồi kết. Cả ba cũng không khác gì Tiểu Hắc, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cảnh giới của đối thủ bỗng dưng hạ thấp. Chính vì vậy, cả ba đều rất nhẹ nhàng đánh giết đối thủ, cũng từ đó thu được thật lớn cơ duyên. Có người nhận được yêu đan cùng da lông yêu thú. Có người lại kiếm được không ít dược liệu.
Cả ba còn chưa kịp vui vẻ, đúng lúc này cảnh vật xung quanh bỗng dưng thay đổi. Cả ba chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, giống với cảm giác bị truyền tống vậy.
Trung Thiên đại lục, một vách núi hiểm trở nằm chếch một góc phía bắc Lương quốc, hai thân ảnh một nam một nữ trống rỗng hiện ra. Hai người này, người nam vô cùng tuấn mĩ, người nữ thì khuôn mặt thường thường. Lại chẳng phải Diệu Linh cùng Huyền Thanh sư huynh, còn ai vào đây?
Hai người lảo đảo một hồi, khi định thần nhìn lại, mới biết bản thân đã trở lại vách núi lúc trước. Cả hai nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt đối phương một trận nghi hoặc.
Diệu Linh nhìn quanh một vòng, lại không thấy Thiên Vân cùng Keva Susan, lúc này mới mở miệng nói. "Xem ra một trong bốn người trúng ta đã có người tìm ra mắt trận, từ đó đem đại trận phá giải. Chỉ không biết, vì sao phu quân của ta cùng Susan tiểu thư không truyền tống tới nơi này với chúng ta"
Huyền Thanh ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới lên tiếng nói. "Khả năng cao trận pháp trong sơn cốc đó đã khóa chặt nơi xuất phát điểm của chúng ta. Một khi đem chúng ta truyền tống trở lại, liến trực tiếp dựa vào ấn kí lúc đầu chuyển dịch"
Diệu Linh hơi gật đầu, xem như đồng ý với cách lí giải của Huyền Thanh sư huynh. Nàng quét mắt một vòng, lúc này mới bất ngờ phát hiện, sư huynh của nàng vậy mà đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ. Nàng kinh hãi lắp bắp nói. "Sư... sư huynh, ngươi vậy mà đã đột phá Nguyên Anh, hơn nữa còn là trung kỳ cảnh giới"
Huyền Thanh lắc đầu thở dài, miệng đáp. "Ta gặp một ít cơ duyên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại bất ngờ đột phá. Có điều bởi vì đột phá không tính trước, cảnh giới lúc này chỉ là chuẩn Nguyên Anh mà thôi. Nếu chưa độ kiếp, rất nhanh sẽ hạ xuống Kết Đan kỳ đỉnh phong"
Huyền Thanh chưa nói dứt câu, bất ngờ trên tầng không xuất hiện tầng tầng kiếp vân. Kiếp vân đen kịt một màu, vô số điện quang chớp tắt liên hồi, thanh thế có thể nói vô cùng kinh khủng. Nhất là khi một ít tia sét màu tím lóe lên, khí tức hủy thiên diệt địa làm cả hai sắc mặt không khỏi tái mét.
Diệu Linh nhìn màn trời chỉ trong chốc lát đã biến thành màu đen, Tử Tiêu Thần Lôi chớp tắt, không khỏi ngưng trọng hẳn lên. Nàng hướng Huyền Thanh sư huynh hỏi. "Sư huynh! Ngươi có mấy thành nắm chắc vượt qua lôi kiếp này? Nên nhớ sau lôi kiếp còn có phong kiếp, âm dương nhị kiếp a"
Huyền Thanh lắc đầu, cười khổ nói. "Ta không tuân theo mệnh trời, liên tiếp đột phá mấy cái cảnh giới. Nếu không phải sơn cốc kia bị tự nhiên trận pháp che đậy, chỉ sợ kiếp vân sớm đã tới rồi. Hiện tại bản thân ta bị thương, muốn vượt qua lôi kiếp có lẽ không thành vấn đề, nhưng phong kiếp cùng âm dương nhị kiếp, ta thực không có nắm chắc. Sư muội! Nếu ta không thể vượt qua kiếp nạn lần này, nhờ muội mang thi cốt của ta trở lại trong cung. Chuyến đi lần này ta đã không làm tốt chức trách, để quá nhiều sư đệ, sư muội vẫn lạc, tội không thể tha thứ..."
"Sư huynh đừng nói như vậy, ngươi đã làm hết sức rồi. Mấy lão quái vật kia đều hung danh vang xa, chúng ta chỉ là đám Kết Đan kì tiểu bối, giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi". Diệu Linh không cho là đúng nói.
"Ài! Sư huynh cũng chỉ mong các vị trưởng lão cùng cung chủ cũng nghĩ như muội. Tốt rồi, điều cần nói sư huynh đã nói. Ta đã cảm nhận được thần lôi muốn đánh xuống, sư muội hãy tránh xa nơi này một chút". Huyền Thanh sư huynh gật đầu một cái, nói dứt lời liền thẳng hướng mỏm đá lớn trước mặt đứng thẳng. Quanh thân y lúc này pháp lực phun trào, mạnh mẽ khó nói thành lời. Y cũng đem một ít trận cụ ném ra, tạo thành một ít trận pháp cỡ nhỏ.
Thiên Kiếp vốn là do tu sĩ đột phá mà sinh, chỉ người ứng kiếp mới có thể độ. Nếu người khác dám làm ngăn cản, vậy uy lực của nó sẽ tăng thêm mấy lần. Đây không phải là giúp người, mà là hại người hại mình.
Diệu Linh thấy sư huynh chuẩn bị độ kiếp, bèn phi thân bay tới một đỉnh núi cách đó năm ngàn mét, khoanh chân ngồi xếp bằng.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.