Nhất Nhân Chấn Thiên

Chương 12: Tối Huyệt Cổ Lâm




Chương 12: Tối Huyệt Cổ Lâm
Một ngày sau, lúc chạng vạng, trời vừa dứt cơn mưa nhẹ, mây mù như tấm lụa xám phủ khắp bầu trời phía tây nam, từng cơn gió từ núi xa thổi tới, mang theo mùi đất ẩm và hương rừng cổ mục nồng nặc.
Trên một con đường mòn ít người qua lại, ẩn giữa những ngọn đồi thấp trập trùng, Bùi Phàm chậm rãi bước đi, mỗi bước đều ổn định, không vội vã, cũng chẳng ngừng nghỉ, sau lưng hắn là một chiếc bao vải dài, bên hông giắt ngắn kiếm, lưng mang túi linh đan, trong tay là một tấm bản đồ cũ kỹ đã bị mưa tạt loang lổ.
Hắn đang tiến gần tới Tối Huyệt Cổ Lâm vùng cấm nơi giáp ranh giữa biên giới phía nam của Lăng Thiên Tông và phần lãnh thổ hoang dã, chưa từng bị thế lực nào chiếm giữ hoàn toàn.
Vùng đất đó, theo truyền thuyết, từng là chiến trường của một vị cổ tu thời Thượng Cổ, nơi linh khí đảo loạn, tà khí lẫn lộn, không gian méo mó, như từng bị phá nát rồi khâu vá lại bằng máu và xương của hàng vạn tu sĩ.
Tiến vào nơi đó, đồng nghĩa với việc đánh cược mạng sống.
Hai bên đường bắt đầu chuyển sắc, cây cối dày đặc, thân cây càng lúc càng cao lớn, rễ ngoằn ngoèo như rồng cuộn dưới đất, lá cây ở đây không còn xanh tươi mà nhuốm màu xám tro, lác đác lộ ra vài gốc đại thụ đen sì, khô khốc như đ·ã c·hết cả trăm năm.
Trên cao, từng đàn chim đen bay lượn không theo lối, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu the thé kỳ quái khiến người nghe phải rùng mình. Một vài con còn có hai đầu, cánh mọc lệch và đôi mắt đỏ như máu.
Dưới chân là lớp lá khô dày đặc, giẫm lên phát ra những âm thanh giòn khẽ, nhưng Bùi Phàm bước đi không hề phát ra tiếng động, hắn đã vận dụng pháp quyết hành khí, khiến thân thể hòa làm một với cảnh vật, như chiếc bóng mờ lướt qua thế giới đầy bụi rêu.
Trên đoạn đường dẫn vào biên giới, hắn dừng lại hai lần.
Lần đầu là để chôn một mảnh linh phù đặc biệt dưới gốc cây, dùng làm tọa tiêu dẫn đường trở ra, đề phòng lạc phương hướng trong không gian hỗn loạn.
Lần thứ hai là khi đi ngang qua một bãi đất trũng phủ đầy sương trắng, nơi đó, một bầy côn trùng như tằm dài chừng ba tấc đang gặm nhấm t·hi t·hể một con linh thú không rõ tên, chúng cắn tới tận xương, máu rỉ ra đen kịt, mang mùi tanh kinh dị.

Bùi Phàm không dám lỗ mãng, hắn lùi xa năm trượng, lấy ra một tấm bùa trấn tà, kích phát bằng một tia linh lực, rồi ném xuống đất, một vòng sáng hiện lên bao lấy thân hình hắn, giúp hắn lặng lẽ vượt qua mà không kinh động đàn trùng.
Càng đi sâu, trời càng âm trầm, ánh dương đã tắt từ lâu, nhưng bóng đêm ở đây không giống đêm thường, nó đặc sệt, dày như sương mực, dường như có thể nuốt lấy ánh mắt người.
Cuối cùng, sau một khúc ngoặt quanh một khe núi hẹp, trước mặt hắn hiện ra biên giới mờ ảo của Tối Huyệt Cổ Lâm.
Không có cột mốc, không có rào chắn, chỉ có một tấm bia đá bị rêu phủ kín, chữ khắc mơ hồ như đã bị thời gian ăn mòn, nhưng linh thức hắn vừa chạm tới, lập tức bị phản chấn nhẹn một trận pháp cổ đang vận hành âm thầm, phân tách thế giới bên ngoài với u lâm bên trong.
Phía sau tấm bia đá là một khu rừng đen kịt không thấy đáy, gió từ đó thổi ra, lạnh đến buốt xương, tiếng rì rào của lá cây như tiếng thở dài ai oán từ những linh hồn bị lạc.
Bùi Phàm không bước vào ngay.
Hắn đứng trước bia đá, từ từ tháo bao vải sau lưng, trải ra trên tảng đá lớn, bên trong là một bộ trận bàn đơn giản, vài lá phù hộ mệnh, một viên Linh Nhãn Châu dùng để chiếu sáng trong nơi không có ánh dương, cùng một quyển sổ nhỏ ghi chú tỉ mỉ các địa điểm khả nghi trong rừng.
Hắn kiểm tra lại lần nữa, rồi ngồi xếp bằng trước bia đá, thở chậm.
Ngón tay phải ấn lên đan điền, vận hành Hỗn Độn Khí âm thầm.
Một lát sau, từ giữa bụng hắn, năm điểm đốm sáng li ti lập lòe hiện lên, là năm phần Hỗn Độn điểm, vừa như linh hỏa, vừa như phôi thai một đạo thể.
Ánh sáng ấy như một ngọn đèn nhỏ giữa bóng tối nặng nề, hắn cảm nhận rõ, khí cơ trong rừng đã bắt đầu phản ứng với hắn, Tối Huyệt đang dõi theo, đang chờ đợi.
Bùi Phàm mở mắt, ánh nhìn hắn lạnh lẽo, vững như đá ngàn năm, ồi hắn siết chặt thanh đoản kiếm, một bước tiến vào bóng tối.

Trời mỗi lúc một tối, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng bị tầng mây dày che khuất, trong Tối Huyệt Cổ Lâm, đêm xuống nhanh như một cú chém tàn nhẫn, gió lặng, cây đứng im như tượng, mọi âm thanh dường như bị một thế lực vô hình cắt lìa khỏi thế giới này.
Bùi Phàm lặng lẽ băng qua một con suối cạn, theo dấu chỉ trong tay mà tiến về sâu hơn mười trượng, đột nhiên, bước chân hắn khựng lại.
Ngay trước mặt, mặt đất đột ngột lõm xuống, tạo thành một vòng tròn tự nhiên, giữa đó là sáu cây trụ đá đen thẫm, có trụ đã vỡ, có trụ sụp xuống, chỉ còn vài đường phù văn mờ nhạt hiện lên như ẩn như hiện trong bóng tối.
Không khí ở đây, bất ổn.
Linh thức vừa chạm đến rìa trận, lập tức bị phản chấn trở lại như chạm vào một bức tường vô hình.
“Là trận pháp, nhưng đã tàn.”
Bùi Phàm khẽ nhíu mày, ánh mắt thâm trầm quét qua sáu trụ đá, một loại khí tức lạnh lẽo như xuyên qua cốt tủy đang thầm vận chuyển bên trong khu vực này, dù mờ nhạt nhưng không hề tan biến, đấu vết của thời gian phủ dày, song bản chất vẫn ẩn giấu sát cơ.
Hắn vòng quanh một vòng, quan sát cẩn thận, trong lòng âm thầm phân tích: “Là một loại trận pháp phong ấn cổ, lấy khốn, sát, ẩn làm trụ, nhưng đã bị hủy quá nửa, chỉ còn mạch trung tâm là chưa gãy hoàn toàn.”
Bùi Phàm không mượn phù chú hay pháp khí bình thường, hắn trầm ngâm một lúc, rồi ngồi xuống sát mép trận, chậm rãi vận chuyển Hỗn Độn khí trong đan điền.
Khí hỗn độn chảy ra như tơ sương, lượn lờ trên đầu ngón tay hắn, mờ ảo như khói, hắn nhẹ đưa tay lên, để sợi khí đó áp sát một phù văn còn nguyên vẹn trên trụ đá.

Vụt!
Phù văn như b·ị đ·ánh thức, đột nhiên sáng bừng lên một tia tím u linh, khiến toàn bộ sáu trụ đá run rẩy như sắp tỉnh lại, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, luồng Hỗn Độn khí trong tay Bùi Phàm bất ngờ co rút, tách tách phá tan phần linh vận đang cố vùng dậy kia.
“Chính là chỗ này” Hắn dứt khoát tung tay, đưa một đạo hỗn độn khí xoáy thẳng vào tâm trận.
Ầm
Không có t·iếng n·ổ, chỉ có một luồng chấn động như gợn sóng lặng lẽ lan ra, toàn bộ khu vực trước mặt hắn liền rụng sạch phù văn, mạch lạc đứt đoạn, những luồng khí tức âm trầm bị ép tan ra thành sương xám rồi tan vào đất.
Trụ đá run lên lần cuối rồi vỡ vụn.
Trận pháp vỡ tan như tro bụi bị gió cuốn.
“Không sai, loại khí tức này, là khắc tinh của những thứ lấy quy tắc thế gian làm cơ sở.”
Ánh mắt Bùi Phàm trầm tĩnh, lòng càng thêm khẳng định Hỗn Độn khí không chỉ để luyện hóa tài nguyên, mà còn có thể phá giải những thứ ràng buộc quy tắc, như trận pháp, phong ấn, thậm chí đạo vận.
Khi làn khí cuối cùng tan đi, nơi trung tâm trận bỗng hiện lên một lỗ trống nhỏ hình vuông, tựa như một hộc giấu vật. Bùi Phàm nhướng mày, cẩn trọng dùng một tia hỗn độn khí dò xét, không có sát khí.
Hắn đưa tay chạm vào, lấy ra một vật, là một phiến ngọc giản ngả màu nâu đỏ, mặt trên khắc một dòng chữ mờ:
“Tàn quyển Trấn Linh đạo pháp, cấm sử ngoại truyền.”
Khoé môi Bùi Phàm khẽ nhếch.
Tối Huyệt Cổ Lâm quả nhiên là đất cơ duyên.
Mà cơ duyên, chỉ mở lối cho kẻ dám bước qua ranh giới sinh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.