Sức khỏe của Lương Dã vốn luôn rất tốt, nhưng đêm đó anh lại lên cơn sốt cao.
Bếp sưởi trong nhà thật ấm, chăn bông thật dày, cơ thể anh cũng đang nóng bừng nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Trong cơn mơ màng, anh với tay lấy chiếc áo phao màu đen đắp lên người. Chiếc áo giúp anh cảm thấy ấm hơn, nhưng đồng thời cũng khiến anh như bị đè nặng bởi hàng nghìn cân.
Áp lực ấy khiến anh rơi vào cơn ác mộng. Lương Dã liên tục mơ thấy cảnh thầy Phương nhảy xuống từ mái nhà, máu tươi của thầy nở tung trên nền tuyết trắng. Sau đó, người đứng trên mái nhà không còn là thầy Phương nữa mà trở thành Dương Kim.
Dương Kim đứng ở rìa mái nhà nhìn xuống anh, nói: "Đã bảo rồi mà, em còn sợ hơn anh."
Sợ gì? Cậu sợ điều gì?
Lương Dã cố gắng chạy về phía trước, muốn hét lớn, nhưng đã quá muộn. Dương Kim mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc chân, mũi chân chạm vào không khí lạnh lẽo của mùa đông rồi rơi xuống từ mái nhà.
Lương Dã giật mình tỉnh dậy.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngực anh phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập mãi không thể bình ổn.
Cúi đầu nhìn, anh thấy mình vẫn đang nắm chặt chiếc áo phao màu đen. Chiếc áo mà người đã tặng nó cho anh cũng chính là người anh đã gặp lần cuối dưới cầu sắt treo, người đã hỏi anh thế nào mới được coi là "bình thường", người đã nói lời xin lỗi và bày tỏ nỗi sợ hãi nhưng lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ anh.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen. Lương Dã vẫn cảm thấy khó chịu, cơn sốt như càng nặng thêm.
Lẽ ra anh nên nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không thể nào ngủ được.
Cái chết của thầy Phương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Lúc tỉnh thì nghĩ, lúc ngủ thì mơ, và khi nghĩ hoặc mơ, nhân vật chính trong câu chuyện lại trở thành Dương Kim.
Trong trạng thái gần như mất kiểm soát, Lương Dã trườn xuống giường run rẩy mặc quần áo và xỏ giày. Khi mở cửa, anh mới nhận ra trời vẫn còn tối.
Tiếng động của anh đã đánh thức Tôn Hiền. Bà hỏi anh có phải đang không khỏe hay không. Anh rất muốn kể cho bà nghe về cơn ác mộng của mình, nhưng anh không thể.
Đau quá.
Nỗi đau lớn lao mà lặng lẽ. Và nỗi đau ấy, Dương Kim phải gánh chịu mỗi ngày.
Mở to mắt, anh nằm bất động trên giường cho đến khi trời tờ mờ sáng. Anh ra khỏi nhà, chạy thẳng đến trường Trung học số 3.
Trong thời tiết âm 10 độ, Lương Dã vừa sốt vừa đứng bất động ở cổng trường số 3 gần một tiếng nhưng không thấy Dương Kim.
Anh tiến tới hỏi bác bảo vệ: "Bác có biết một học sinh tên là Dương Kim không? Đeo kính, học lớp 11, da trắng, gầy gò."
Bác bảo vệ nhìn anh từ đầu đến chân. Có lẽ thấy diện mạo và cách ăn mặc của anh chẳng giống học sinh trung học tử tế, bác liền gắt gỏng: "Cậu là ai? Tìm học sinh trường chúng tôi làm gì? Đi đi, mau đi đi!"
Lương Dã bị đuổi đi.
Cảm giác lo sợ mãnh liệt bủa vây lấy anh. Anh hy vọng là do mình sốt đến mơ màng nên đã nhìn nhầm, bỏ sót Dương Kim. Nhưng anh đã nhìn kỹ từng học sinh bước qua cổng trường. Anh thậm chí còn thấy đám người thường xuyên bắt nạt Dương Kim nhưng tuyệt nhiên không thấy cậu ấy đâu.
---
Buổi trưa, Lương Dã quay về tiệm tạp hóa lấy vài bao thuốc loại tốt rồi quay lại trường Trung học số 3 đưa cho bác bảo vệ và nhờ bác chú ý đến Dương Kim vào giờ tan học.
Kết quả là không biết bao thuốc ấy có coi như uổng phí hay không, nhưng sau giờ tan học, Lương Dã gần như bấm mắt mở ra chăm chú nhìn từng học sinh rời khỏi cổng trường vẫn không thấy Dương Kim đâu.
Bác bảo vệ hút thuốc anh đưa, cũng lắc đầu nói: "Ôi dào, làm sao mà tôi nhìn nhầm được? Tôi nhớ rõ đấy, học sinh đeo kính ở trường này chẳng có mấy đứa. Cậu nhóc ấy ngày nào cũng đi học một mình, tan học cũng một mình, dễ nhận ra lắm. Tôi chắc chắn là không bỏ sót đâu."
Lương Dã đành rời khỏi trường Trung học số 3.
Rời đi, nhưng cứ mỗi bước lại quay đầu nhìn lại, hy vọng sẽ có một người từ trong trường bước ra, và người đó sẽ là Dương Kim.
Nhưng không có ai cả.
Cái chết của thầy Phương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Anh nhìn thấy máu của thầy, thấy thịt của thầy, thấy cơ thể thầy đập xuống đất tan nát và vỡ vụn. Hóa ra cơ thể con người lại mong manh đến thế.
Bước chân của Lương Dã ngày càng nhanh, rồi anh bắt đầu chạy, không biết là lần thứ mấy trong ngày. Chạy về nhà lấy xe đạp, không nói lời nào đạp thẳng đến khu dân cư Hữu Nghị.
Phía sau, Tôn Hiền gọi anh, hỏi anh đang sốt mà còn định đi đâu nhưng anh chẳng buồn để ý.
Đến nơi rồi.
Tòa số ba, dãy số 1, căn hộ 501 ở khu Hữu Nghị. Tối om, không một ánh sáng.
Anh đạp xe quá nhanh, gió lạnh như đôi bàn tay vô hình cào rách da mặt anh. Má anh khô nứt, đau nhức như thể sắp bong một lớp da.
Đau thật sự.
Nhưng liệu cơn đau ấy có sánh được với cú sốc điện trong trại "chữa đồng tính" không? Liệu có bằng nỗi đau khi nhảy từ mái nhà xuống, thân thể đập tan nát trên mặt đất không?
Tại sao ngày đó dưới cầu sắt treo, anh lại không hỏi cậu ấy: "Tại sao cậu lại sợ hơn? Cậu sợ điều gì?"
Tại sao ngoài việc biết rằng "một cậu nam sinh tên là Dương Kim, đeo kính, học lớp 11, da trắng, gầy gò", anh chẳng biết gì thêm về cậu ấy?
Tại sao ngay từ đầu lại cứu cậu ấy, nhưng sau khi cứu thì không chịu trách nhiệm đến cùng?
Mùa đông ở miền Đông Bắc còn lâu mới kết thúc. Lương Dã đứng dưới tòa nhà bị cơn gió lạnh lẽo thổi thấu xương, cơn sốt làm anh run lên từng hồi. Anh đứng đó, liệt kê từng "tội lỗi" của mình và nhận ra chúng nhiều không kể xiết.
Khi lại leo lên xe đạp, Lương Dã đã mất đi khả năng phán đoán. Theo bản năng, anh cứ đạp xe về phía trước. Đến khi dừng lại, anh nhận ra mình đang ở trước cổng sân nhà cũ của Dương Kim.
Chính tại nơi này, anh từng nói với Dương Kim:
"Cho nên cậu phải cẩn thận chút đi, học sinh ngoan à."
Cũng chính ở đây, anh đã lừa Dương Kim rằng mình sẽ đi xem cậu biểu diễn piano nhưng rồi bỏ chạy.
Những lần mâu thuẫn, những hành động mâu thuẫn lặp đi lặp lại nơi anh, và hậu quả của những mâu thuẫn ấy Dương Kim lại phải gánh chịu. Anh đúng là một kẻ tồi tệ. Rất tồi tệ.
Cửa sổ nơi từng có thể nhìn thấy Dương Kim chơi piano giờ tối om, chẳng có ai cả.
Lương Dã bắt đầu nghi ngờ liệu cơn sốt của mình có khiến anh mơ màng hay không. Có lẽ tất cả những chuyện xảy ra hai ngày qua chỉ là ảo giác, và thực ra Dương Kim vẫn đang đi học bình thường, không hề biến mất.
Lạnh quá, gió bắc lạnh, cơ thể cũng lạnh. Dù không muốn rời đi, bản năng sinh tồn vẫn mách bảo anh rằng mình cần tìm một nơi ấm áp hơn.
Lương Dã trèo lên xe đạp.
"Ê, anh là..."
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Lương Dã quay đầu, nhìn thấy một cô gái tết tóc đuôi sam. Anh cảm thấy cô có vẻ quen mắt.
Đầu óc anh như một mớ hỗn độn, mãi lâu sau mới nhớ ra. Cô là cô gái anh từng gặp trước cổng trường Trung học số 3, sống cùng khu nhà với Dương Kim, tên là Diêu Văn Tĩnh.
Diêu Văn Tĩnh nhìn anh từ trên xuống dưới, dò hỏi: "Anh... anh đến tìm Dương Kim à?"
Nghe đến cái tên đó, tim Lương Dã bỗng dưng thắt lại. Anh vội hỏi: "Cậu ấy có ở đây không?"
"Cậu ấy dọn đi từ lâu rồi, anh... anh không biết à?" Diêu Văn Tĩnh nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Lần trước gặp Diêu Văn Tĩnh ở cổng trường, Lương Dã đã giả vờ mình là bạn của Dương Kim. Nhưng giờ đây, với tư cách là bạn lại không biết cậu ấy đã chuyển nhà, dĩ nhiên sẽ khiến người khác sinh nghi.
Trước mắt, cô gái ấy là nguồn thông tin duy nhất của anh. Lương Dã cắn răng hỏi tiếp: "Cậu ấy hai hôm nay không đến trường đúng không?"
Thấy ánh mắt cảnh giác của Diêu Văn Tĩnh, Lương Dã vội bổ sung: "Tôi tìm cậu ấy có việc nhưng không gặp được. Tôi vừa đến nhà mới của cậu ấy nhưng không có ai nên mới quay lại đây."
"Anh..." Diêu Văn Tĩnh ngập ngừng, rồi bỗng hỏi: "Anh học trường nghề số 3 à? Hay là... làm ở tiệm tạp hóa?"
Lương Dã sững người.
Diêu Văn Tĩnh lập tức đổi giọng: "Thôi, bỏ đi."
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Lương Dã vội nhảy xuống xe hỏi: "Sao vậy?"
Cô lại hỏi lần nữa: "Anh phải không?"
Lương Dã không biết nên trả lời thế nào.
Diêu Văn Tĩnh nhanh chóng xua tay, "Thôi, anh coi như tôi chưa nói gì. Tôi không biết gì cả, chắc là tôi hiểu nhầm thôi."
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ngước mắt nhìn anh — với ánh nhìn đầy quả quyết.
Cô nói với Lương Dã: "Tôi cũng không biết Dương Kim đi đâu nhưng đúng là hai hôm nay cậu ấy không đến trường. Trước đây cậu ấy thường xuyên bị bắt nạt. Bọn họ đổ nước tiểu lên chỗ ngồi của cậu ấy, nói rằng Dương Kim là đồ 'thỏ đực'."
"Bọn họ luôn đòi tiền của Dương Kim. Tôi không biết cậu ấy có đưa tiền hay không — bọn họ nói là không, nhưng tôi nghĩ bọn họ đang nói dối. Họ còn nói... nếu Dương Kim không đưa, họ sẽ dán chuyện cậu ấy thích một nam sinh trường nghề số 3 lên bảng thông báo của trường."
Nói xong Diêu Văn Tĩnh nhanh chóng bước đi, chỉ để lại một câu cuối cùng: "Dương Kim hình như không có bạn bè. Anh có thể... có thể giúp cậu ấy được không?"
Mùa đông dài đằng đẵng, tuyết rơi trên vai Lương Dã nhưng vẫn không thể so được với một phần vạn nỗi đau mà Dương Kim phải chịu đựng.
Anh muốn ngay lập tức lao vào khu nhà này túm lấy đám người đã bắt nạt Dương Kim, đánh từng đứa đến nát đầu chảy máu.
Cuối cùng Lương Dã chỉ trở về nhà. Vừa bước vào cửa, anh đổ gục lên giường. Anh không còn chút sức lực nào, chỉ nghe loáng thoáng tiếng mẹ anh hỏi anh không ngừng rằng anh có sao không. Sau đó, chú Khổng cũng đến. Vì chân bà Tôn Hiền không tiện, chú Khổng giúp liên tục chườm khăn ướt hạ sốt cho anh.
"Phải ăn nhiều thịt vào. Hai mẹ con cậu cả năm trời chỉ có Tết mới chịu mua thịt, thế này sao mà được? Hôm nào tôi sẽ mang chút đồ từ quán nướng cho hai mẹ con, nhé?"
Lương Dã cố gắng mở miệng muốn nói một câu cảm ơn. Nhưng anh khó chịu đến mức không nghe rõ tiếng mình, cũng không biết mình có nói ra thành lời hay không.
Anh cũng không hiểu nổi tại sao những người lương thiện lại phải chết, còn những kẻ ác độc đã hành hạ họ thì vẫn ung dung tồn tại trên đời.
Chỉ vì họ là người đồng tính sao? Đồng tính thì không bình thường sao?