Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 42: Lương Dã là tên khốn!




Lời hứa của Lương Dã vẫn văng vẳng bên tai Dương Kim kéo dài cho đến mùa đông năm sau.

Gió lạnh từ cao nguyên Siberia ùa về cuốn qua không chút cản trở khiến Cáp Nhĩ Tân lại chìm trong giá rét. Những làn khói trắng bốc lên từ ống khói nhà máy càng rõ rệt hơn so với mùa hè, chúng hòa vào nhau vẽ nên đường viền u ám và lạnh lẽo của thành phố này.

Dương Kim đã bước vào năm cuối cấp ba.

Để thi đỗ vào Đại học Công Nghiệp, cậu cắm đầu vào sách vở suốt ngày, cảm thấy mắt mình có lẽ lại tăng độ.

Dương Thiên Cần nói cậu phải học tiếng Bồ Đào Nha, liền thuê hẳn một giáo viên từ khoa Ngoại ngữ của Đại học Công Nghiệp đến nhà dạy kèm năm buổi mỗi tuần. Thời gian học bị thu hẹp lại, Dương Kim chỉ có thể thức khuya học bù sau mỗi buổi học tiếng.

Một hôm tan học.

Diêu Văn Tĩnh tham gia lớp bồi dưỡng Toán học Olympic, sắp tới sẽ đi thi cấp tỉnh. Cô ghé lại hỏi Dương Kim một bài toán hình học không gian mà cô đã loay hoay suốt cả ngày. Dương Kim chỉ cần mười phút để giải xong.

Diêu Văn Tĩnh thán phục: "Dương Kim, cậu giỏi quá! Chưa từng học Olympic mà cũng giải được bài này."

Dương Kim thu dọn sách vở, đáp: "Bài này chủ yếu dựa vào khả năng tưởng tượng không gian, tôi chỉ may mắn khá về khoản đó thôi. Nếu cậu hỏi bài khác có lẽ tôi sẽ không làm được đâu."

Diêu Văn Tĩnh khen cậu khiêm tốn, rồi hỏi: "Sao cậu không tham gia thi Olympic nhỉ? Được giải thì có thể tuyển thẳng, Đại học Công Nghiệp có nhiều ngành hay tuyển sinh qua diện này lắm."

Dương Kim chỉ đáp: "Gia đình tôi có sắp xếp khác."

Thực ra nếu không bị Dương Thiên Cần ngăn cản, cậu nhất định đã đăng ký thi. Nhưng lớp bồi dưỡng Olympic đòi hỏi phải học tập trung vào mùa hè, mà khi ấy Dương Thiên Cần lại ở nhà, Dương Kim không thể giấu ông để đi học.

Cái chết thật kỳ lạ.

Chuyến đi Macao mà hai mẹ con cậu từng mong chờ, Dương Thiên Cần đã trì hoãn cả đời, còn mẹ cậu cũng đợi chờ cả đời. Cuối cùng, chỉ đến khi biết mình sắp chết, Dương Thiên Cần mới quyết định thực hiện.

Dương Kim hiểu rằng lúc này cậu chưa đủ khả năng đối đầu với ba, đành ngoài mặt tỏ ra tuân theo kế hoạch của ông: học tiếng Bồ Đào Nha, chuẩn bị hồ sơ du học Macao. Còn trong thâm tâm, cậu ngấm ngầm chuẩn bị thi đại học, định sẽ liều một phen khi đến lúc nộp nguyện vọng.

Tan học, Dương Kim chào tạm biệt Diêu Văn Tĩnh rồi đi thẳng về phía ngõ Đại học Công Nghiệp.

Hôm nay giáo viên tiếng Bồ Đào Nha xin nghỉ dạy, đã một tuần rồi cậu chưa gặp Lương Dã – quá lâu rồi.

Gần đây, mỗi lần gặp nhau, Lương Dã đều bế cậu vào phòng trong đặt lên chiếc ghế sofa nhỏ, để cậu ngồi trên đùi anh, ôm chặt như một chú gấu túi. Thỉnh thoảng anh còn hôn lên trán cậu.

Mùa đông đến rồi, ôm như vậy rất ấm áp. Nghĩ đến đây, cậu lại thấy má mình nóng bừng, vội vùi mặt vào cổ áo khoác.

Khi đến hẻm Đại học Công Nghiệp, Dương Kim thấy cửa tiệm đóng kín, không có ai.

"Chà, đây chẳng phải là cậu nhóc tóc húi cua đó sao?"

Một giọng nói già cỗi vang lên phía sau khiến Dương Kim giật mình. Cậu quay lại, thấy một ông lão tóc bạc trắng đi cùng một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi đang tiến về phía mình.

Dương Kim chưa từng gặp họ, bèn ngạc nhiên hỏi: "Các ông... biết Lương Dã sao?"

"Biết chứ, thằng nhóc đó từng đến chỗ tôi coi bói không biết bao nhiêu lần rồi." Ông lão liếc nhìn cậu bé bên cạnh, tiếp lời: "Hôm nay thằng nhóc này đòi ăn kẹo mút, tôi mới đưa nó đến đây mua chút đồ."

Cậu bé chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi mà vẫn đòi ăn kẹo mút? Ánh mắt của Dương Kim chuyển sang nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu bé lộ rõ vẻ khó chịu như thể vừa bị vu oan.

Ông lão nghiêng đầu nhìn về phía tiệm.

"Ơ, chưa mở cửa à? Chà, trí nhớ của tôi dạo này tệ quá, cậu ta nói rồi mà, hôm nay phải đi Duyệt Nguyệt Lâu uống rượu tiếp khách với ông chủ."

"Đi thôi, đi thôi nhóc con, hẹn gặp lại nhé!" Nói xong, ông lão dắt cậu bé đi mất.

Uống rượu. Lại là uống rượu.

Dương Kim mím môi, trong lòng không vui.

Sau lần Lương Dã hứa không uống rượu nữa, anh cũng giữ lời dù đã có hai lần bị cậu bắt gặp nhưng uống rất ít. Từ khi cậu bắt đầu học tiếng Bồ Đào Nha cũng không thấy Lương Dã uống nữa.

May mà cậu biết Duyệt Nguyệt Lâu nằm ở đâu. Hồi hè, Dương Thiên Cần từng đưa cậu và Liễu Chi Quế tới đó ăn một lần. Đây là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở Cáp Nhĩ Tân.

Đứng trước cửa Duyệt Nguyệt Lâu, Dương Kim chờ.

Đêm tháng mười đã lạnh, cậu kéo chặt áo khoác, chợt nhớ chiếc khăn quàng cổ mà Lương Dã từng quấn cho cậu vào mùa đông năm ngoái.

Chiếc khăn đó thô ráp, vốn dĩ cậu không thích cảm giác ngứa rát khi quàng khăn nhưng chiếc khăn ấy lại là ngoại lệ. Không ngứa mà còn rất mềm mại và ấm áp.

Đợi chờ luôn là một việc kéo dài lê thê. Dương Kim ngồi xuống lề đường hồi tưởng lại mùa đông trước. Từ việc Lương Dã rụt tay không muốn nắm lấy cậu đến việc ôm cậu vào lòng như bây giờ, tựa như một giấc mơ vậy.

Cậu còn muốn cùng Lương Dã trải qua thêm rất nhiều mùa đông nữa. Vì vậy, tối nay nhất định phải nói rõ bảo anh đừng uống rượu nữa, tốt nhất cũng đừng hút thuốc, quá có hại cho sức khỏe. Làm sao có thể sống đến một trăm tuổi cùng nhau nếu cứ thế này? Lương Dã đúng là một người khiến người ta vừa yêu vừa phiền lòng.

Đồng hồ treo ở sảnh Duyệt Nguyệt Lâu chỉ chín giờ, Lương Dã bước ra.

Anh đang dìu một người đàn ông dáng đi lảo đảo ra ngoài, khuôn mặt người này Dương Kim chưa từng thấy, chắc lại là một mối quan hệ mới của anh.

Dương Kim lùi về phía sau nép mình vào góc tường.

Lương Dã dìu ông ta đến một chiếc xe con. Năm 1993, xe hơi cá nhân vẫn là một món đồ xa xỉ hiếm thấy ở Cáp Nhĩ Tân.

Trước khi lên xe, người đàn ông vỗ mạnh vào vai Lương Dã: "Cậu uống ghê thật, đúng là lần đầu tiên tôi bị quật ngã ở Cáp Nhĩ Tân!"

"Ngài quá khen, chắc chắn vẫn còn giữ sức mà, tôi thì chịu không nổi nữa rồi, giờ đi đường cũng không nhìn rõ đây này." Lương Dã cười, nhắc khéo, "À, còn chuyện cửa tiệm của tôi..."

Người đàn ông vỗ ngực đầy tự tin: "Chắc chắn xử lý ổn thỏa cho cậu, cứ yên tâm đi!"

Chiếc xe nổ máy, khói trắng từ ống xả phun ra hòa lẫn vào không khí lạnh giá đầu đông.

Lương Dã đứng yên tại chỗ nhìn theo hướng chiếc xe rời đi. Anh quay lưng về phía Dương Kim, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Bất ngờ, Lương Dã đưa tay ôm bụng như thể dùng hết sức giữ chặt chỗ đau. Lưng anh từ từ cong xuống, cả người co quắp lại rồi đổ xuống mặt đất.

Ngay lúc anh ôm bụng, Dương Kim đã chạy ra, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, cậu vẫn không thể ngăn Lương Dã ngã mạnh xuống đất.

Cậu quỳ xuống bên cạnh nhìn anh đau đớn nhắm chặt mắt lại.

Dương Kim cố gắng kéo Lương Dã dậy, vừa thử lay vừa gọi khẽ: "Lương Dã, Lương Dã."

Lương Dã nhíu chặt mày, đôi mắt chỉ hé mở một đường nhỏ rồi lại nhắm nghiền, đôi môi khô khốc khó nhọc mấp máy chỉ nói được một chữ: "...Đau."

Tim Dương Kim thắt lại như thể cậu đã trở thành một phần cơ thể của Lương Dã. Anh đau, cậu cũng đau.

Dương Kim ép bản thân phải bình tĩnh, buông tay Lương Dã ra, chạy đến quầy lễ tân của Duyệt Nguyệt Lâu để cầu cứu, hỏi xem có xe lăn hay cách nào đưa anh đến bệnh viện không.

May mắn thay, đây là nhà hàng sang trọng nhất Cáp Nhĩ Tân, quầy lễ tân có điện thoại cố định, họ nhanh chóng gọi xe cấp cứu giúp cậu.

Những năm 90, điện thoại chậm, xe cấp cứu cũng chậm, mọi thứ đều chậm, chỉ có trái tim Dương Kim là gấp gáp.

Cậu ôm lấy Lương Dã, người lúc này đã không còn mở mắt hay nói được lời nào, lo lắng nhìn ra phía ngã tư đường, trong đầu vẽ ra mọi viễn cảnh tồi tệ nhất.

Ban đầu cậu nghĩ rằng khi Lương Dã tỉnh lại, nhất định sẽ mắng anh một trận thật thậm tệ. Nhưng rồi lại sợ anh không thể tỉnh lại. Nếu anh không tỉnh thì phải làm sao? Cậu không biết mình còn có thể cùng ai vượt qua mùa đông kế tiếp.

Một đời bên nhau, chẳng phải đã hứa vậy sao?

Cơ thể này sao có thể bị hành hạ đến mức này? Những lời thề thốt đều là giả dối sao? Lương Dã đúng là một kẻ nói dối, có phải anh thật sự muốn biến mất khỏi cuộc đời cậu không?

Xe cứu thương đến. Những nhân viên y tế mặc áo blouse trắng nhanh chóng đưa Lương Dã lên cáng, hỏi sơ qua tình trạng của anh, cuối cùng quay sang hỏi Dương Kim: "Cậu là gì của anh ấy? Cậu có thể ký tên giúp không?"

Dương Kim ngớ người, vô thức siết chặt dây đeo ba lô, đáp: "Tôi... tôi là bạn của anh ấy."

"Bạn?" Bác sĩ đánh giá cậu vài giây. Một người đàn ông cạo đầu, say đến bất tỉnh lại kết bạn với một học sinh đeo kính đeo ba lô, thật khó hiểu.

Bác sĩ nói: "Vậy thì cậu không ký được đâu. Đợi vào bệnh viện, sau khi tình trạng anh ta ổn định, gọi gia đình anh ta đến nhé."

Xe cứu thương khởi động, đèn đỏ và xanh nhấp nháy liên hồi, ánh sáng quét qua màn đêm lạnh lẽo của mùa đông Cáp Nhĩ Tân. Dương Kim ngồi bên cạnh Lương Dã, muốn nắm lấy tay anh nhưng chỉ có thể bất lực như những ánh đèn đan xen đứng ngoài mọi chuyện.

Bạn bè. Gia đình. Cậu không ký được đâu.

Kính lại mờ đi. Đây là dấu tích của mùa đông, từ ngoài trời lạnh bước vào trong xe ấm, kính sẽ như thế này. Không phải cậu muốn khóc đâu.

Đến bệnh viện, Lương Dã bị gắn các ống dẫn và kim tiêm lên người. Bác sĩ thúc giục Dương Kim gọi gia đình anh đến, nhưng cậu không muốn rời khỏi bên anh.

Mặc dù bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng nhưng cậu vẫn không thể rời đi.

Cậu sợ hãi, không thể kiểm soát trí tưởng tượng của mình mà luôn nghĩ đến cái chết. Nếu thế giới không còn Lương Dã thì sự tồn tại của Dương Kim cũng chẳng còn ý nghĩa.

Cậu bịa ra một lời nói dối, bảo bác sĩ rằng gia đình Lương Dã ở xa, cậu đã báo tin ở nhà hàng, họ cần thời gian để đến.

Cậu không muốn nửa đêm gõ cửa tiệm tạp hóa nhà họ Lương, nói với Tôn Hiền rằng, "Lương Dã đang bất tỉnh trong bệnh viện, cô cần đến ký tên." Thật đáng sợ.

Đáng sợ quá. Lương Dã. Anh đúng là tên khốn!

---

Lương Dã tỉnh dậy, trời đã sáng.

Trước mắt anh là trần nhà trắng xóa của bệnh viện. Anh xoay đầu sang bên cạnh thấy Dương Kim đang ngồi ngay ngắn bên giường, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Khi không biểu lộ cảm xúc, cả con người Dương Kim toát lên vẻ xa cách và lạnh lẽo. Đó vốn là khí chất tự nhiên của cậu. Nhưng Lương Dã, sau thời gian tiếp xúc, đã nhận ra bên dưới vẻ lạnh lùng ấy là một thế giới đầy cảm xúc khác biệt.

Lương Dã khẽ nhấc tay muốn chạm vào bàn tay Dương Kim đang đặt bên cạnh giường.

"Học sinh ngoan, cửa hàng của anh được cứu rồi. Nó sắp trở lại với anh, cuối cùng anh cũng có thể kiếm tiền được nữa rồi." Giọng anh còn lẫn chút mơ màng, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn. Những chuyện xảy ra tối qua anh cũng chẳng nhớ rõ, nhưng điều đầu tiên anh nghĩ tới vẫn là báo tin này cho Dương Kim.

Thế nhưng, Dương Kim không nói gì cả, nét mặt không thay đổi cũng không phản ứng.

Lương Dã khựng lại. Anh tự nhủ có lẽ mình vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu óc còn lơ mơ. Dương Kim sẽ không như thế này với anh.

Anh cầm lấy tay cậu, cố nói nhiều hơn để trấn an: "Anh tìm được nhà đầu tư mới rồi. Ông ấy sẽ giúp anh lấy lại cửa hàng. Ông ấy thích uống rượu cho nên anh phải—"

"Em không muốn ở bên anh nữa." Dương Kim ngắt lời, rút tay ra khỏi tay anh, giọng bình thản nhưng đầy quyết đoán. "Anh có kiếm bao nhiêu tiền em cũng không cần!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.