Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 47: Một trăm tuổi vẫn ôm em.




Đêm đó, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi, mùa đông năm 1993 âm thầm đến.

Lương Dã và Dương Kim nằm ôm nhau trên tầng năm của tiểu khu Hữu Nghị, gió và tuyết như chẳng liên quan gì đến họ.

Trong mơ, Lương Dã thấy Dương Kim thi đậu Đại học Công Nghiệp, cửa tiệm ở hẻm Đai học của anh ngày càng phát đạt. Sau đó, họ sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nắm tay nhau đi hết một đời, đến bạc đầu vẫn không rời xa.

Tỉnh dậy, anh thấy Dương Kim đang ngủ trong vòng tay mình, hơi thở đều đặn, đáng yêu vô cùng. Lương Dã cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, rồi rời giường vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Xong xuôi, anh quay lại gọi cậu dậy.

Dương Kim có thói quen gắt ngủ mỗi sáng. Trước đây, khi ở lại tiệm qua đêm vài lần, Lương Dã đã nhận ra điều đó.

Anh luôn phải dỗ dành cậu rời giường, hôn nhẹ lên trán, vu.ốt ve khuôn mặt, cúi người ôm lấy cậu. Phải lặp lại mấy lần như vậy, Dương Kim mới chịu lí nhí gọi "Lương Dã." Rồi không tình nguyện đưa tay ra để bám vào người anh mà ngồi dậy.

Sau khi đưa Dương Kim đến trường, Lương Dã trở lại tiệm. Việc đầu tiên anh làm là dán thông báo tuyển dụng.

Có vẻ trước kỳ thi đại học, nhà Dương Kim sẽ không có ai ở lại. Anh không yên tâm để cậu sống một mình, càng không thể nhìn cậu tự nấu những món ăn lộn xộn chẳng ra gì. Năm lớp 12 là thời điểm căng thẳng, Dương Kim phải ăn uống đủ chất để đảm bảo sức khỏe.

Vậy nên, Lương Dã quyết định thuê một nhân viên làm ca đêm. Người này sẽ trực từ chiều tối đến sáng hôm sau, để anh có thể đến chăm sóc và ôm cậu ngủ mỗi tối.

Ba ngày sau, Lương Dã tuyển được nhân viên. Người này là đồng hương trong cùng một làng, vừa từ quê lên tỉnh. Thấy anh chàng thật thà, chăm chỉ, lại có quan hệ đồng hương, Lương Dã liền nhận vào làm.

Từ đó, mỗi ngày đúng giờ tan học, Lương Dã đạp xe đến trường Trung học số 3 đón Dương Kim về tiểu khu Hữu Nghị. Hai người cùng nấu ăn rồi cùng nhau thưởng thức bữa cơm.

Những ngày Dương Kim học tiếng Bồ Đào Nha, trước khi giáo viên đến, Lương Dã sẽ rời nhà cậu, quay lại tiệm để làm việc. Đến giờ đi ngủ, anh lại quay về khu Hữu Nghị. Giáo viên dạy tiếng là do Dương Thiên Cần tìm đến nên họ phải hết sức cẩn trọng.

---

Mùa đông tiếp tục sâu dần, gió bắc lại trở nên buốt giá.

Chiều tối hôm ấy, Lương Dã bàn giao công việc cho nhân viên rồi khoác chiếc áo phao đen Dương Kim tặng năm ngoái, quấn khăn lên cổ, đi tới trường Trung học số 3 để đón cậu.

Dương Kim bước ra từ cổng trường, bên cạnh là Diêu Văn Tĩnh. Hai người có vẻ đã khá thân thiết.

Diêu Văn Tĩnh vừa nhìn thấy anh liền cười nói gì đó với Dương Kim. Mặt không biểu cảm nhưng đôi tai đã đỏ bừng cả lên.

Nói lời tạm biệt với Diêu Văn Tĩnh, Dương Kim đi về phía anh.

Lương Dã nhìn thấy chiếc cổ trống trơn của Dương Kim, liền cau mày lập tức tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng vào cổ cậu, trách móc: "Anh đã nói bao nhiêu lần là phải quàng khăn rồi, em cứ cứng đầu không chịu nghe gì cả."

Dương Kim cúi đầu nhìn chiếc khăn bất ngờ xuất hiện trên cổ, nhíu mày, đưa tay định tháo ra.

"Không cần đâu anh, vướng víu quá."

"Dương Kim." Lương Dã nghiêm giọng gọi tên cậu, mạnh mẽ kéo chiếc khăn lên che kín nửa khuôn mặt cậu. "Hôm nay lạnh lắm em."

Dương Kim ngước mắt nhìn anh không nói gì thêm, ngoan ngoãn giữ chiếc khăn trên cổ.

Lương Dã ra hiệu bằng ánh mắt bảo cậu ngồi lên yên sau xe đạp, rồi đạp xe về tiểu khu Hữu Nghị.

Trên đường đi, anh vô tình nói: "Ngày mai anh về hẻm Lương Hữu một chuyến thăm mẹ anh. Tối mai em ở nhà một mình được không?"

"Vậy em cũng về thăm dì."

"Em ngoan ngoãn về nhà học bài đi, chờ đến kỳ nghỉ hãy tới thăm. Sắp nghỉ đông rồi."

Người phía sau im lặng một lúc, rồi nói: "Vậy mai không gặp được nhau rồi."

Dừng lại rất lâu, cuối cùng cũng nói ra điều cậu thật sự muốn hỏi: "Thế... anh có nhớ em không?"

Một câu hỏi về nỗi nhớ bị lật qua lật lại mới nói ra được, nhưng Lương Dã chỉ thấy tiếc là mình đang đi xe, không thể nhìn trọn biểu cảm trên gương mặt cậu.

Ý nghĩ trêu chọc lại trỗi dậy, Lương Dã cố tình nói: "Mới một ngày thôi mà. Nhớ gì chứ? Không nhớ."

Người phía sau lại im lặng rất lâu, cho tới khi xe dừng dưới chân tòa nhà một.

Xe vừa dừng, Dương Kim lập tức nhảy xuống, không thèm quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

Lương Dã ngớ người một lúc mới nhận ra cậu đã tức giận cả quãng đường. Anh bật cười bất đắc dĩ, nhanh chóng khóa xe rồi đuổi theo.

Anh gọi mấy câu "Sao vậy?" nhưng không được đáp lại, đành theo cậu vào nhà, nắm lấy cổ tay cậu ép vào cánh cửa.

Lương Dã cúi người xuống, giọng trầm ấm hỏi: "Giận rồi à? Giận chuyện gì?"

Dương Kim quay mặt đi, không nhìn anh cũng không trả lời.

Lương Dã đưa tay giữ lấy cằm buộc cậu phải quay mặt lại. Nhưng Dương Kim vẫn cứng đầu không chịu nhìn vào mắt anh.

"Nhìn anh nào." Lương Dã nói.

Dương Kim khẽ run rẩy hàng mi, ánh mắt dao động, nhưng vẫn không chịu nghe lời.

Lương Dã hạ giọng xuống mức thấp nhất: "Dương Kim."

Dương Kim mím chặt môi không cam lòng ngước mắt lên, trong đôi mắt đầy sự bướng bỉnh và ấm ức.

Chỉ một ánh mắt đó thôi cũng đủ làm Lương Dã cảm thấy không chịu nổi. Nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt kia chẳng phải chỉ là một nốt ruồi mà như một giọt lệ vĩnh viễn đọng lại ở đó có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.

Huống hồ Dương Kim còn đang ấm ức trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng bật ra câu nói đã nén suốt cả quãng đường:

"Vậy thì em cũng không nhớ anh. Bao nhiêu ngày cũng không nhớ, cả đời không gặp lại cũng không nhớ!"

Lòng Lương Dã như tan vỡ từng mảnh. Anh lập tức hạ giọng mềm mỏng hơn, dỗ dành: "Bé con ơi, anh chỉ đùa thôi mà, em không nghe ra à?"

Dương Kim vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó, nghiêm túc nói: "Em chẳng thích đùa tẹo nào."

"Được rồi, được rồi, không đùa nữa." Lương Dã đáp. "Em còn không thích gì nữa nói hết ra cho anh biết đi, anh sẽ nhớ hết, nhé?"

Dương Kim nhìn thẳng vào anh.

"Không thích anh bây giờ không ôm em."

Cục cưng, đúng là cục cưng sống mà.

Lương Dã vội đưa tay ôm cậu vào lòng. Trước khi ôm còn không quên tháo kính cho cậu.

Hơi ấm từ hệ thống sưởi tràn ngập khắp căn phòng. Hai người vừa về chưa kịp cởi áo đã quấn lấy nhau, cả người vừa mềm mại vừa ấm áp. Dẫu vậy, Lương Dã vẫn siết chặt vòng tay hơn, không để chút lạnh giá nào của mùa đông có cơ hội chạm đến Dương Kim.

Dương Kim dựa vào ngực anh, nói: "Lương Dã, sau khi em đậu Đại học Công nghiệp, em không muốn ở ký túc xá. Em muốn ở cùng anh. Mình vẫn ở nhà em được không anh?"

Lương Dã bật cười, vừa mới hứa không đùa mà giờ đây lại không kìm lòng trêu cậu: "Thích ngủ với anh vậy à?"

Dương Kim dường như đã có khả năng tự động lọc bỏ những lời bông đùa của anh, bình thản đáp: "Trước đây em ngủ một mình, một đêm tỉnh dậy rất nhiều lần. Nhưng dạo gần đây khi em thức dậy, trời đã sáng rồi."

Trái tim Lương Dã mềm nhũn.

Như thể lần đầu tiên nuôi một chú thỏ con, bạn nghĩ nó không tin tưởng bạn. Nhưng một đêm nọ thức giấc, bạn bất chợt thấy nó nằm sát bên ngủ ngon lành, hơi thở đều đặn, trông như hoàn toàn phụ thuộc vào bạn.

"Lương Dã, em muốn anh luôn ôm em."

"Ừ, tám mươi tuổi vẫn ôm em."

"Không được, mình phải sống đến một trăm tuổi."

"Được, một trăm tuổi vẫn ôm em."

Ngoài cửa sổ, những cành cây trơ trụi sau mùa lá rụng bị gió bắc thổi lay động. Trong suốt mười chín năm qua, chưa một mùa đông nào với Lương Dã là dễ chịu, đặc biệt là mùa đông năm anh mười hai tuổi.

Sau cái chết của ba, anh luôn chênh vênh giữa sự an ổn và tự do, giống như những nhánh cây ngoài cửa sổ bị gió bắc vùi dập kia, luôn cảm thấy cô độc và lạnh lẽo.

Nhưng giờ đây anh không còn lưỡng lự nữa. Bởi vì những khát vọng tự nhiên không thể diễn tả bằng lời, chẳng cần đến lý lẽ về tình yêu luôn tồn tại. Bạn yêu một người chính là yêu một người, không liên quan đến việc họ mang đến cho bạn sự bình yên hay xáo trộn.

Anh nghĩ, chỉ cần trong vòng tay luôn có Dương Kim thì mọi mùa đông sau này đều sẽ ấm áp, không còn khó khăn nữa.

---

Ngày hôm sau, Lương Dã tiễn Dương Kim đi học xong liền quay về hẻm Lương Hữu.

Anh đã đổi ca với nhân viên mới, hôm nay người đó trực ban ngày còn anh trực ban đêm. Hôm nay anh muốn đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra. Trước đó, mẹ anh đã nói muốn để thêm vài ngày, Lương Dã đã nhượng bộ nhiều lần nhưng không thể trì hoãn thêm nữa.

Khi thấy anh đến, Tôn Hiền biết ngay lý do, thở dài một hơi nhưng không phản đối, để anh đẩy xe đưa mình đến bệnh viện.

Tuyết rơi suốt ba ngày đã ngừng lại, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt bà Tôn Hiền, dường như có thể lấp đầy những nếp nhăn do khó khăn chồng chất.

Nhưng bà vẫn nói: "Giả sử mà khám ra bệnh gì nghiêm trọng, mẹ không muốn chữa đâu."

Lương Dã vội vàng trấn an: "Mẹ nói gì thế? Mình cứ kiểm tra trước, biết đâu chẳng có vấn đề gì. Mẹ chưa khám mà đã lo trước thế này, ba ở trên kia cũng không yên lòng đâu."

Nhắc đến ba anh, Tôn Hiền chỉ thở dài nặng nề không nói thêm gì nữa.

Đến bệnh viện, Lương Dã làm thủ tục đăng ký khám cho mẹ. Bác sĩ đưa ra nhận định giống y tá trước đó: nếp gấp trên dái tai có thể liên quan đến vấn đề tim mạch. Ông hỏi mẹ anh có hay bị đau ngực không.

Tôn Hiền liếc nhìn con trai vài lần trước khi trả lời, điều đó khiến anh biết ngay rằng mẹ đang giấu điều gì. Anh nghiêm nghị gọi: "Mẹ."

Bà lúc này mới thú nhận: "Thỉnh thoảng có nhưng không nặng. Chỉ mùa đông mới bị còn mùa ấm thì không sao. Mẹ tưởng là do trong nhà đốt lò sưởi bí khí nên vậy..."

Bác sĩ lập tức kê đơn cho các xét nghiệm.

Họ chuyển từ nông thôn lên thành phố, hộ khẩu vẫn ở quê, nên mọi chi phí phải tự thanh toán trước, sau đó mới có thể về quê làm thủ tục bảo hiểm y tế nông thôn. Lương Dã đã mang theo số tiền anh nghĩ là đủ, nhưng sau khi thanh toán, trong túi chỉ còn lại hai xu lẻ.

Quy trình kiểm tra phức tạp và mất thời gian. Đến tận ba giờ chiều mới hoàn thành.

Kết quả siêu âm và điện tâm đồ có ngay, đánh giá ban đầu không tốt lắm. Hai tiếng sau, kết quả xét nghiệm máu trả về, các chỉ số nhảy loạn xạ khiến anh rối bời, vội vã quay lại hỏi bác sĩ.

Bác sĩ xem qua và nhận xét chức năng tim mạch không ổn, khuyên làm thêm chụp mạch vành để xác định chính xác.

"Máy chụp mạch vành được nhập từ nước ngoài năm ngoái, là công nghệ tiên tiến nhất hiện nay. Kết quả sẽ rất chính xác. Tuy nhiên, đây là phương pháp xâm lấn có thể gây dị ứng. Chi phí hơi cao và không được bảo hiểm y tế chi trả."

"Bà nhà cậu tôi chẩn đoán ban đầu là bệnh mạch vành. Căn bệnh này có thể sống được lâu hoặc ngắn, có người kéo dài mười mấy hai mươi năm. Gia đình cứ cân nhắc nhé."

"Bác sĩ, chụp mạch vành hết bao nhiêu tiền?"

Bác sĩ nói ra một con số, anh lập tức im lặng.

Tiền thuốc men anh còn phải quay lại cửa hàng lấy thêm mới có đủ để thanh toán.

Đưa mẹ ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã lặn, khuất sau màn khói dày đặc từ những nhà máy ở phía xa để lại một bầu không khí cô quạnh, khó mà tin được nó từng rực rỡ vào ban ngày.

Tôn Hiền vỗ vai anh, nói: "Con à, đừng làm cái gì mà chụp chụp gì đấy nữa."

"Mẹ..." Lương Dã ngồi xổm trước xe lăn của mẹ, nắm lấy tay bà. "Mình cứ chụp đi, nếu có gì thì chữa trị cho đàng hoàng. Tiền con có, mẹ đừng lo lắng chuyện tiền nong nữa."

"Con lớn rồi, giờ tự kiếm tiền được rồi, mẹ cũng yên tâm. Nhưng nếu có chuyện gì, mẹ sẽ về quê với bác con." Bà dừng lại thật lâu, ngước nhìn về phía mặt trời vừa lặn, "Ba con ở đó."

"Chú Khổng vào trại giam xong mẹ thường mơ thấy ba con." Tôn Hiền siết chặt tay anh, giọng nói chất chứa đau khổ: "Ông ấy nói ông ấy hối hận rồi."

"Hối hận vì ngày đó tranh cãi với mấy thương lái, hối hận vì không an phận làm ruộng, hối hận vì để mẹ con mình bơ vơ trên đời."

"Ông ấy nói những người như mình, tiền tài, tình yêu, sách vở hay thuốc men, tất cả đều không thuộc về mình. Thứ không có trong mệnh mà cưỡng cầu thì phải trả giá."

"Chúng ta sinh ra từ cát bụi, cuối cùng cũng phải trở về với cát bụi mà thôi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.