[Nguy hiểm thật, thật sự quá nguy hiểm, may mà chị Lâm đi ngang qua, nếu không đạo diễn Tô ngộ độc thực phẩm rơi vào hôn mê, Hàng Tư Tư còn tưởng ông ấy ngủ quên mất rồi.]
[Hàng Tư Tư: "Chất lượng giấc ngủ của đạo diễn Tô tốt thật, ban ngày ban mặt mà lăn ra ngủ được."]
[Tuy rằng thế này không tốt, nhưng thật sự buồn cười quá ha ha ha.]
[Hàng Tư Tư: "Đi cùng nhau mà lại nhặt được thỏ, có cô đúng là phúc khí của tôi." Đạo diễn Tô: "Có cô tôi đúng là 'phúc khí'."]
Nhân viên trạm cứu hộ đến rất nhanh, đi cùng còn có đội cứu viện.
Chuyện ngộ độc thực phẩm không thể lơ là, nhân viên khiêng cáng xuống, đưa Tô Vũ Hành lên xe cứu thương.
Bác sĩ hỏi: "Ai trong hai người đi cùng? Phải có một người đi theo."
Hàng Tư Tư nói: "Để tôi đi cho, tôi hiểu rõ tình hình hơn."
Dù sao việc xử lý và nấu nướng con thỏ đều là cô và Tô Vũ Hành cùng làm, chẳng phải chỉ có thể dựa vào cô sao.
Lâm Thiên Du gật đầu: “Được, giữ liên lạc."
Tính thời gian, Tô Vũ Hành ăn thỏ cũng chưa được bao lâu, dùng nước xà phòng gây nôn kịp thời, bây giờ chắc đã nôn sạch rồi, vấn đề không lớn.
Thời gian không chờ đợi ai, Hàng Tư Tư đi theo lên xe, cửa xe vừa đóng, tài xế lập tức khởi động.
Lâm Thiên Du ôm cú tuyết vào lòng, vòng tay bịt tai nó lại, tránh tiếng gầm rú của động cơ xe làm cú tuyết Bắc Cực có thính giác nhạy bén sợ hãi.
Cú tuyết ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không có chút phản ứng nào với việc xe cứu thương rời đi, mắt chậm rãi chớp một cái, quay đầu vùi vào lòng cô.
Lâm Thiên Du xoa đầu cú tuyết, dập tắt đống lửa: “Đi thôi, không đi nữa là không kịp thời gian rồi."
Không thể chỉ tính thời gian đi, lúc về cũng phải tính đến, nửa đêm đội gió tuyết về căn cứ thì quá khó khăn rồi.
"Kéc!"
Càng đi vào trong, càng cách xa biển.
Cây cối ngày càng nhiều, cây trên đảo Bắc Cực đa phần là mấy giống nổi tiếng chịu lạnh, bên này so với nửa đảo kia, cây cối đều to khỏe hơn.
Trước mắt cũng là một màu xanh và tuyết trắng đan xen, thân cây vân sam đứng sừng sững giữa đó.
Dưới chân không còn là lớp băng dày bị tuyết che phủ, mà là mặt đất lốm đốm phủ những mảng rêu nhỏ.
Lâm Thiên Du tìm một cành cây chọc thử, lật lớp rêu bề mặt lên: “Chỗ này trông sao giống lãnh nguyên thế nhỉ."
Nhưng vị trí địa lý không đúng, có thể chỉ là do biến đổi khí hậu dẫn đến hệ sinh thái trên đảo thích ứng với khí hậu hóa, cộng thêm sự tu sửa nhân tạo của hòn đảo này, từ từ phát triển thành bộ dạng hiện tại.
So với Nam Cực, nơi này giống lãnh nguyên Bắc Cực hơn.
Lãnh nguyên Bắc Cực còn được gọi là vành đai đông thổ, là dải đầm lầy đông thổ rộng lớn giữa bờ biển Bắc Băng Dương và rừng Taiga.
Có lớp đất đóng băng vĩnh cửu rất dày, dày nhất có thể vượt quá sáu trăm mét.
Nơi này tự nhiên không thể so sánh với sự rộng lớn của lãnh nguyên Bắc Cực, hơi giống phiên bản thu nhỏ, được đặt trên hòn đảo này.
Lâm Thiên Du vê vê đám rêu đặt lại vị trí cũ, đứng dậy đưa mắt nhìn quanh đánh giá xung quanh: “Thật là kỳ diệu."
Trên đảo Bắc Cực, dường như đã dùng sức người tạo ra một Bắc Cực thu nhỏ giàu tài nguyên.
Nói không chính xác thì, bỏ qua kích thước, động vật tồn tại trên đảo đã vượt xa Bắc Cực rồi.
[Đẹp quá đi à à à!]
[Thiên nhiên thật sự quá kỳ diệu, ở nhiệt độ này tôi sống không nổi một ngày, vậy mà còn có cây xanh có thể sinh trưởng ở đây.]
[Động vật nhỏ ở Bắc Cực đi lạc vào hòn đảo này, thức trắng đêm viết Đào Hoa Nguyên Ký 2.]
[Vậy nên lúc mới lên đảo, môi trường tươi đẹp mà mọi người tấm tắc khen ngợi, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trên hòn đảo này thôi à?]
Lâm Thiên Du nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, thực vật đa phần đều mọc ở bên này."
Khu vực lãnh nguyên cũng là nơi bò xạ hương và nai sừng tấm yêu thích.
Tuyết Đoàn hôm qua không lẽ đã chạy tới đây bắt bò xạ hương?
Nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt, dường như mọi mệt mỏi trên đường đi trong khoảnh khắc này đều tan biến.
Thiên nhiên chính là có ma lực như vậy.
Cạn kiệt thể lực chỉ để nhìn một cái, cũng khiến bạn cảm thấy đáng giá.
Cú tuyết bay lượn săn mồi trên trời.
Lâm Thiên Du đi sâu vào trong hơn: “Tiểu Cưu đừng chạy quá xa, tối chúng ta về sớm."
"Kéc!"
Tiếng kêu trong trẻo thánh thót vọng đến từ không trung.