Quan Thắng Thắng nuôi một ổ mèo, đây là Tạ Ngôn Chiêu phát hiện khi video call với cô ta.
Quan Thắng Thắng mới vừa quay xong một bộ phim, nói muốn đến tìm Tạ Ngôn Chiêu chơi, buổi tối vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi video cho cô.
Miệng cô ta nói: “Tôi không thích mèo, nuôi mèo thật phiền, ngày nào cũng phải dọn phân, nó còn rụng lông khắp nơi, lại không hiểu tiếng người, chỉ biết kêu meo meo, phiền chết đi được.”
Giây tiếp theo nghe thấy tiếng mèo con nôn mửa, cả người cô ta bật dậy, chạy như bay qua xem xét tình hình, cuối cùng phát hiện là nôn ra búi lông, vội vàng cho nó uống thuốc tiêu lông và dầu cá.
Lúc trở về còn than thở với Tạ Ngôn Chiêu: “Cô xem, nuôi mèo đúng thật là phiền phức!”
Tạ Ngôn Chiêu tò mò: “Phiền phức như vậy, sao cô còn nuôi một ổ?”
Quan Thắng Thắng nói: “Không có cách nào, tôi không nuôi, chúng nó sẽ chết đói mất.”
Ổ mèo đó là Quan Thắng Thắng gặp được khi bị gãy xương quai xanh nằm viện, chúng thường xuyên lui tới gần cổng khu điều trị, canh gà Thẩm Liên Chi mang đến sau đó đều vào bụng mấy con mèo con này.
Nhìn màu lông và hoa văn thì không giống một nhà — một con mèo mướp lớn, một con mèo trắng nhỏ, một con mèo tam thể nhỏ, còn có một con mèo vằn nhỏ. Nhưng Quan Thắng Thắng vô cùng chắc chắn, nói chúng là một nhà bốn mèo đến.
Khi Quan Thắng Thắng xuất viện thấy bọn chúng đáng thương, liền gói mang đi hết.
Cô ta quả thật không thích mèo, hoặc nói đúng hơn là, không thích động vật nhỏ, bởi vì cảm thấy rất phiền phức. Chúng nó cần người chăm sóc, mà cô ta thường xuyên ở đoàn phim quay phim, không có cách nào ở nhà lâu dài, cô ta không thể trở thành một người chủ tốt.
Chỉ là nếu cô ta không nuôi ổ mèo con đó thì có lẽ chúng sẽ không sống được, cho nên cuối cùng cô ta vẫn mang về.
Hơn nữa theo lời cô ta nói, cô ta bởi vì chuyện đổ canh gà cho mèo hoang mà bị cư dân mạng mắng rất nhiều. Đã bị mắng rồi, cô ta không thể không bù đắp chút gì đó.
“Chúng nó phải trông nhà cho tôi!” Quan Thắng Thắng chỉ vào mấy con mèo con, ra lệnh cho chúng.
Mèo con nhìn thấy ngón tay cô ta vươn ra, tò mò chạy tới cọ cọ mũi vào đầu ngón tay cô ta. Quan Thắng Thắng “Í” một tiếng, đầu ngón khẽ chạm vào giữa đầu mèo con.
Màn hình chuyển đến một chiếc "xe tải" to mập, nhìn màu sắc và hoa văn thì là một con Ragdoll hai màu Hải Sơn.
Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy quen mắt: “Sao cô lại nuôi Ragdoll?”
“Không phải tôi.” Quan Thắng Thắng xoay màn hình lại, “Là mèo của ảnh đế.”
Tạ Ngôn Chiêu biết không phải Ôn Nam Trúc, mà là Thẩm Liên Chi. Cô cho rằng Quan Thắng Thắng không biết, nhưng ngay sau đó nghe cô ta sửa lời: “Nói sai rồi, là bạn gái của ảnh đế.”
“Vậy sao lại ở chỗ cô?”
Quan Thắng Thắng hừ lạnh một tiếng: “Ôn Nam Trúc đưa cô ta đi nơi khác giải sầu, không tiện mang mèo theo, anh ta biết tôi nuôi mèo, hỏi có thể gửi ở chỗ tôi không.”
“Vậy cô không phải thường xuyên đi nơi khác quay phim sao? Cô có thời gian sao?”
“Tôi không có thời gian.” Quan Thắng Thắng di chuyển màn hình lên trên, hướng về phía ghế sô pha trong phòng khách: “Nhưng mẹ tôi có.”
Trong khoảng thời gian này Quan Thắng Thắng về nhà ở, mấy con mèo đều để hết ở nhà. Mẹ Quan Thắng Thắng là chủ nhiệm biên tập của một nhà xuất bản, tính chất công việc cơ bản không cần đi công tác, là người ổn định nhất trong nhà bọn họ.
Chiếc "xe tải" trên màn hình lúc này đang nằm sấp trên vai mẹ cô ta làm nũng, tay mẹ cô ta đang đan đồ, còn rảnh ra một tay gãi gãi cằm "xe tải".
“Nhìn thấy không, tự tay đan khăn quàng cổ cho nó đấy.” Quan Thắng Thắng chua lè chua lét nói: “Tôi lớn như vậy rồi, bà ấy còn chưa đan cho tôi cái gì!”
Mẹ Quan Thắng Thắng nghe thấy cô ta oán giận, liếc xéo cô ta một cái: “Cái bộ dạng ham hư vinh trước kia của con, không phải là hàng hiệu thì không thèm mặc. Còn đan khăn quàng cổ cho con, tốn thời gian của mẹ không nói, lỡ như mẹ đan con không thích thì chẳng phải phí công mẹ. Con mèo béo nhà chúng ta thì khác.”
Bà nói rồi ôm "xe tải" lên đùi, “Đan cho nó cái gì nó cũng vui vẻ.”
Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ, quả nhiên là mẹ ruột, cái gì cũng dám nói thẳng mặt.
"Xe tải" dụi đầu vào cằm mẹ Quan Thắng Thắng, khiến bà ấy mềm lòng: “Ôi chao, ngoan thật sự! Sau khi Ôn Nam Trúc kia trở về, mèo cũng không trả lại cho anh ta.”
Quan Thắng Thắng lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy mẹ đi đánh một trận với anh ta đi.”
Cô ta vừa dứt lời, một chiếc gối ôm chính xác nện vào đầu cô ta.
(hai)
Một khắc khi Đường Tô biết được Tạ Ngôn Chiêu và Hạ Tàng Phong ở bên nhau, chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nó xảy ra, cậu vẫn không thể chấp nhận được.
Cậu không hề phát tác tại chỗ, chỉ im lặng thu dọn đồ đạc một mình trở về Mật Thành. Tạ Ngôn Chiêu đi theo cậu cùng nhau trở về, nhìn cậu mỗi ngày ngồi trên ban công rơi nước mắt, cả người đa sầu đa cảm như Lâm muội muội.
*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng
Cậu nói với Tạ Ngôn Chiêu: “Em biết, có thêm một người yêu chị là chuyện tốt, chỉ là em rất khổ sở, cảm thấy chị lập tức sẽ không còn thuộc về gia đình chúng ta nữa.”
Tình cảm của con người phong phú phức tạp, tình thân, tình bạn kỳ thực đều giống như tình yêu, đều có tính chất biệt lập. Chỉ là một cái dựa trên huyết thống, một cái dựa trên quan hệ bạn bè, đều không đương nhiên tới như tình yêu.
Đường Tô dù sao cũng không thể nói với Tạ Ngôn Chiêu rằng: “Cả đời này chị chỉ có thể yêu một mình em.”
Điều này không thực tế, hơn nữa nếu cậu vừa nói ra những lời này, chắc chắn sẽ lập tức bị Đường Đình và Tạ Du áp giải đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý khám bệnh.
Nhưng cậu khổ sở là chuyện thật việc thật, cậu tưởng tượng đến tương lai Tạ Ngôn Chiêu sẽ cùng một người khác xây dựng gia đình, trọng tâm cuộc sống dần dần nghiêng về một bên khác, cậu liền rất thống khổ.
Đã không thể giải bày, lại không thể tự an ủi mình.
Cuối cùng cậu nghĩ ra một biện pháp miễn cưỡng, nói: “Nếu sau này hai người kết hôn, em có thể ở cùng hai người không?”
Giây tiếp theo, Đường Đình giơ tay cho cậu một cái tát vào gáy: “Con có bệnh à!”
Đường Tô biện giải: “Không phải nói ở chung một phòng, là nói ở ngay cửa, hoặc là trên lầu dưới lầu! Nếu bọn họ ở biệt thự, vậy cho con một phòng trống, cũng không khó, Đúng không, chị?”
“Sao, con là thuốc cao bôi trên da chó à, cứ dính lấy chị con?” Đường Đình còn muốn đánh cậu.
Đường Tô lập tức chạy ra sau lưng Tạ Ngôn Chiêu, vừa trốn vừa nói: “Làm sao chứ! Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, vậy con gần chị con một chút, có vấn đề gì sao? Lỡ như sau này chị của con bị bắt nạt, con bước vài bước là có thể đến.”
“Được chứ.” Tạ Ngôn Chiêu cười nói: “Vậy ở cùng nhau.”
“Thật sao?!” Đường Tô kích động nói.
“Thật sự, chuyện này vốn dĩ không có vấn đề gì.”
Xong việc, Tạ Ngôn Chiêu hỏi Đường Tô: “Vì sao em luôn ảo tưởng chị sẽ rời khỏi cái gia đình này vậy? Chẳng lẽ không thể là người khác gia nhập vào sao?”
Đường Tô bừng tỉnh, đây là một góc độ mới mà cậu chưa từng nghĩ tới!
“Cho nên, chúng ta vẫn là quan trọng nhất, đúng hay không?”
“Đương nhiên, nhà của chị vĩnh viễn ở chỗ này.” Tạ Ngôn Chiêu dịu dàng nói: “Nơi này có ba mẹ mà chị yêu nhất, còn có người em trai tốt nhất trên thế giới.”
Đường Tô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Chị, em không tốt được như chị nói.”
Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, nhìn vào đôi mắt cậu: “Đường Tô là người em trai tốt nhất trên thế giới!”