Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 14: Câu hỏi




Trong đĩa của Hạ Thừa Dục có 50 tệ.

 

【 Dục Dục của chúng ta tính toán thật là tỉ mỉ, vừa đủ một bữa cuối cùng cho anh ấy và người đại diện trong kỳ này. 】

 

Trong đĩa của Thẩm Liên Chi là 238 tệ.

 

【! ! Sao lại còn nhiều như vậy? 】

 

【 Giỏi tiết kiệm như vậy? Ai đem Chi Chi treo lên được không? Tôi muốn chụp về nhà! 】

 

Cao Phùng Hạc thừa lại 72 tệ.

 

【 Đây là phần tiền cho ba người đúng không? Mọi người đoán xem, phần thứ ba này là dành cho ai? 】

 

【 Đại ca à, đừng đâm đầu vào Tạ Ngôn Chiêu nữa, giờ cô ấy không phải là fan của anh nữa đâu! Tỉnh táo lại đi! 】

 

【 Biết Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là chị em ruột, Cao Phùng Hạc có phải là đang mừng thầm không? 】

 

Lúc biết Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là chị em ruột, tâm trạng của Cao Phùng Hạc quả thật không tệ, dù sao cũng bớt đi một cái vướng bận.

 

Cuối cùng là Quan Thắng Thắng, trong đĩa có 23 tệ 8 mao.

 

Cô ta đã rất kiềm chế, tuần này không uống một ly cà phê nào. Nghĩ tới chỉ còn lại một đêm cuối cùng này thôi, nhịn một chút rồi sẽ qua.

 

【 Quan Thắng Thắng hôm nay tính không ăn tối sao? 】

 

【 Nhìn có vẻ như vậy, hơn hai mươi tệ kia có vẻ là phần tiền của người đại diện để lại. 】

 

【 Sao tôi có cảm giác... Cô ấy cũng ổn? Bình thường đều là dáng vẻ đại tiểu thư kiêu ngạo, phải nhịn tận một tuần mà cũng không chiếm phần tiền của người đại diện. 】

 

*

 

Sau khi nhóm khách mời giao lại số tiền còn dư, tổ tiết mục liền công bố luật chơi —— đó là để khách sạn chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ dựa theo số tiền còn dư đó.

 

Không nghi ngờ gì nữa, nhóm của Thẩm Liên Chi là được ăn tốt nhất, thêm hai nam sinh nữa cũng được.

 

Nhóm của Quan Thắng Thắng được chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngày mai, một cái bánh bao nhân xá xíu.

 

Âu Dương Lam bẻ một nửa đưa cho Quan Thắng Thắng: "Ăn đi."

 

"Không ăn, buổi tối không ăn tinh bột." Quan Thắng Thắng mạnh miệng nói.

 

"Hiện tại mới 6 giờ, cách 12 giờ còn tận 6 tiếng. Em ăn chút lót dạ, không thôi bị tụt huyết áp lại phải vào bệnh viện." Âu Dương Lam cố chấp để cô ta ăn.

 

Bởi vì lúc Quan Thắng Thắng vừa tiến vào giới giải trí nhìn qua ống kính có hơi béo, mặc dù bình thường có thể tính là gầy nhưng là khi lên sóng nhìn rất mập mạp cồng kềnh, vì thế cô ta liều mạng ăn uống điều độ giảm béo, không được mấy ngày tại thời điểm đang quay phim thì té xỉu phải vào bệnh viện.

 

Sau này Âu Dương Lam tìm cho cô ta chuyên viên dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình, chậm rãi giúp cô ta giảm béo và điều dưỡng tốt cơ thể.

 

"Được rồi, nếu chị đã nói thế thì em ăn một chút vậy." Quan Thắng Thắng cố gắng bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, nhận lấy một nửa cái bánh bao nhân xá xíu.

 

*

 

Trên bàn ăn, chỉ có trước mặt Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là không có gì.

 

【 Không chỉ đói bụng, còn phải xem người khác ăn, tôi thấy xấu hổ giùm luôn... 】

 

【 Đạo diễn không thông báo trước chuyện này, có phải là cố ý không? 】

 

【 Như vậy mới có gì đó để xem chứ, không thì kỳ này quá nhàm chán. 】

 

Đường Tô hỏi Tần Y: "Hôm nay tôi cũng làm việc, hẳn là có thể đổi bữa tối đi?"

 

Tần Y trả lời: "Bình thường thì có thể, nhưng hôm nay thì không. Một giờ trước, công việc của cậu đã kết thúc, quyền lợi cũng theo đó mà hết hiệu lực."

 

Sau khi xác nhận rằng nhân viên phục vụ sẽ không đưa cơm cho họ nữa, Cao Phùng Hạc lại muốn dùng lại "chiêu cũ" để chia đồ ăn cho họ.

 

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Liên Chi đã nhanh chóng giành trước một bước: "Đạo diễn, chúng ta có thể chia sẻ đồ ăn không?"

 

Hỏi một cách rất nghiêm túc, tư thái ngoan ngoãn.

 

【 Tôi tuyên bố! Thẩm Liên Chi chính là cô bé thiện lương nhất! 】

 

【 Có thể cùng Chi Chi nhà tôi quay chương trình, mấy người kia chắc là lén lút vui vẻ đi. 】

 

【 Trong chương trình sống còn này không đạp người khác xuống đã là rất tốt rồi, cũng chỉ có Thẩm Liên Chi là cái ngốc bạch ngọt, lại còn chia sẻ, thật ra là tự mình ăn không hết. 】

 

Tần Y khi nói chuyện với cô ta, cũng không tự giác mà hạ thấp âm lượng: "Đương nhiên có thể, đó là đồ ăn của cô, cô có quyền quyết định nó."

 

Thẩm Liên Chi ngồi bên tay phải của Đường Tô, nghe vậy, lập tức kéo đồ ăn trước mặt vào giữa, sau đó cười tươi nói: "Tiểu Tô, chị Ngôn Chiêu, chúng ta cùng nhau ăn nhé."

 

Khách sạn có giá cả khá đắt đỏ, tuy bọn họ có hơn hai trăm tệ, nhưng để cho bốn người trưởng thành ăn thì chắc chắn ai cũng không đủ no.

 

Đường Tô suy tư một chút, định từ chối, nhưng cậu không xác định được suy nghĩ của Tạ Ngôn Chiêu.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn qua, dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn thẳng cậu vài giây rồi quay sang Thẩm Liên Chi bên cạnh cậu nói: "Cảm ơn ý tốt, hai người cứ ăn trước đi."

 

Đường Tô lập tức cảm thấy có chút mờ mịt —— không phải đồng ý, cũng không phải từ chối, mà là ăn trước.

 

Ăn trước này... có ý nghĩa gì nhỉ? Chẳng lẽ là để Thẩm Liên Chi và người đại diện ăn trước, sau đó dùng phần còn thừa lại? Không thể nào! Tạ Ngôn Chiêu là người giữ mặt mũi, tuyệt đối không làm được những chuyện như vậy.

 

Cậu nghĩ như thế nào cũng không ra, ngay sau đó thì nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.

 

Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi cô có yêu cầu gì.

 

Tạ Ngôn Chiêu ra hiệu cho nhân viên phục vụ cúi đầu xuống.

 

Nhân viên phục vụ là một chàng trai trẻ, ngoại hình thanh tú, giống như mới tốt nghiệp trung học.

 

Cậu ta hiểu ý Tạ Ngôn Chiêu, khom lưng cúi người, xoay mặt sang, đưa tai về phía cô.

 

Khi Tạ Ngôn Chiêu nói chuyện với cậu ta, camera ghi lại được toàn bộ gương mặt đỏ bừng của cậu ta, thậm chí còn lan xuống cả cổ.

 

【 Cậu nam sinh ngây thơ này từ nơi nào chạy tới, xem cậu ấy xấu hổ kìa. 】

 

【 Đừng nói cậu ấy, để Tạ Ngôn Chiêu nói chuyện với tôi ở khoảng cách gần như vậy, mặt tôi chắc chắn cũng đỏ như đít khỉ. 】

 

【 Không biết cô ấy dùng loại nước hoa gì, gần thế này nhất định là ngửi được mùi hương trên người cô ấy! 】

 

【 Tổ tiết mục đừng không biết tốt xấu, mau mời tôi đi! Tôi cũng muốn nghe! 】

 

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu nói với nhân viên phục vụ xong, nhân viên phục vụ  nhỏ giọng nói: "Cô chờ tôi một lát, tôi đi hỏi ý kiến giám đốc."

 

Một lát sau, giám đốc khách sạn tự mình đến đây một chuyến, hắn cùng đạo diễn nói chuyện một lúc, trong quá trình đó có thể thấy Tần Y vẫn luôn cau mày.

 

Tần Y lúc thì nhìn giám đốc khách sạn, lúc thì nhìn Tạ Ngôn Chiêu, cuối cùng cười.

 

Tức (quá hoá) cười.

 

【 Nói gì vậy? Có thể nói thẳng ra được không! 】

 

【 Còn có cái gì mà phiên bản cao cấp VIP không thể nghe hả?! 】

 

【 Đạo diễn cười cái gì vậy? Có gì vui vẻ nói ra cho chúng tôi cùng vui theo nào. 】

 

Sau khi giám đốc rời đi, khoảng mười lăm phút sau, nhân viên phục vụ bưng đến một phần đồ ăn, đặt giữa Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu, "Tạ tiểu thư, điều ước của cô đã được thực hiện, mời dùng."

 

Tạ Ngôn Chiêu mỉm cười cảm ơn, sau đó làm theo động tác của Thẩm Liên Chi vừa rồi đem đồ ăn dời qua, mời: "Cùng nhau ăn."

 

Cùng một hành động, cùng một lời nói, làm cho Thẩm Liên Chi ngay lập tức cảm thấy tiểu tâm tư của mình bị vạch trần nên có chút lúng túng. Lúng túng lại lập tức chuyển thành tức giận không tên khiến cô ta hạ quyết tâm, nhất định phải loại bỏ nhóm của Đường Tô.

 

Không khí đang vi diệu thì bỗng có một giọng nói lảnh lót đánh vỡ bầu không khí.

 

"Đạo diễn, sao bọn họ có thể thêm cơm vậy? Tôi cũng muốn —— "

 

Quan Thắng Thắng chưa nói xong đã kêu lên một tiếng.

 

Âu Dương Lam ở dưới bàn đạp chân cô ta.

 

Cô ta rất tức giận nhưng biết Âu Dương Lam là đang nhắc nhở mình, để mình giữ im lặng, không được gây thêm rắc rối, nếu không thì cái sự cố trong ngày phát sóng đầu tiên có khả năng sẽ lặp lại ở ngày cuối cùng.

 

Cô ta chịu đựng cơn đau, nuốt lại lời nói vào trong cổ họng.

 

"Cô muốn nói gì?" Tần Y không định bỏ qua cô ta.

 

"Không có gì!" Quan Thắng Thắng liên tục lắc đầu, "Tôi không định nói gì hết."

 

【 Quan Thắng Thắng sao tự nhiên lại làm trò khôi hài vậy nhỉ. 】

 

【 Sợ nói gì sai lại bị lên hot search chăng. 】

 

【 Tần đạo diễn đừng hỏi nữa, xem cô bé sợ tới mức nào rồi kìa. 】

 

【 Quan Thắng Thắng chắc đang muốn hỏi nhóm Đường Tô tại sao đột nhiên lại được thêm cơm nhỉ? Tôi cũng muốn biết, đạo diễn, mau nói cho cô ấy đi! 】

 

【 Có phải Tạ Ngôn Chiêu dùng mỹ nhân kế với nhân viên phục vụ không? 】

 

【 Tôi không tin, vì chuyện nhỏ đó mà sử dụng mỹ nhân kế, quá không đáng giá. Trừ khi cô ấy dùng với tôi một lần thì tôi mới tin. 】

 

【 Chị em lầu trên, bàn tính của bạn rơi rớt hết xuống đầu tôi rồi nè. 】

 

*

 

Ăn cơm xong, đạo diễn bảo nhân viên thu dọn bàn ăn, sau khi mặt bàn được dọn dẹp sạch sẽ thì lấy ra mười tấm thẻ câu hỏi, đưa cho mười khách mời mỗi người bốc ngẫu nhiên một tấm.

 

Bên trong thẻ câu hỏi có viết một vấn đề được chọn ra từ khu "Câu hỏi người xem" của chương trình, những câu hỏi này được chọn ra từ những cái được chú ý nhất.

 

Người xem thích xem tiết mục xé mặt nhau cho nên mười câu hỏi này chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.

 

Đạo diễn đọc quy tắc: "Mỗi một thẻ mọi người đang cầm trên tay không nhất định là câu hỏi của chính mình, mọi người trước tiên mở ra nhìn một cái, sau đó theo thứ tự từ trái qua phải đọc lên. Câu hỏi cho người nào thì người đó trả lời."

 

Người đầu tiên đọc là Hạ Thừa Dục: "Người được hỏi là Cao Phùng Hạc. Câu hỏi là..."

 

Ánh mắt anh ta nhanh chóng đảo qua một hàng chữ phía dưới, mày nhíu lại, ánh mắt mang theo chút châm chọc: "Anh và Tạ Ngôn Chiêu quá khứ có chuyện gì không thể nói với mọi người sao? Bây giờ tâm lý của anh đối với cô ấy là gì? Xem cô ấy là fan? Hay là người mà anh thích?"

 

【 Má! Câu hỏi đầu tiên đã bạo như thế này! 】

 

【 Chị em nào hỏi câu này, ra đây chịu khen nào! 】

 

【 Mọi người mau nhìn Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu, tôi mắc cười chết mất ha ha ha ha 】

 

Ống kính đang tập trung vào Hạ Thừa Dục thì lướt ngang qua Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu.

 

Hai người lúc này đang mím chặt môi, mày nhíu lại thành đỉnh núi. Hai gương mặt giống hệt nhau, đều mang theo biểu cảm một lời khó nói hết.

 

【 Ha ha ha ha, không hỗ là chị em ruột. 】

 

【 Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tạ Ngôn Chiêu có biểu cảm phong phú như thế, ha ha ha ha, nhưng dù sao mỹ nữ nhíu mày cũng vẫn đẹp! 】

 

【 Cách một cái màn hình, tôi đều cảm nhận được bọn họ vô cùng cạn lời... 】

 

【 Chị em hỏi câu này cũng quá dũng cảm, không sợ bị Đường Tô ám sát sao? 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.