Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 22: Xui xẻo




Hồ nhân tạo không quá lớn, nếu muốn đi qua phía đối diện thì còn có thể vòng qua mà đi, chỉ là đường đi có hơi khó khăn, đi bộ khoảng 2 km.

 

Đường Tô không cho Tạ Ngôn Chiêu bước chân xuống đất, cậu nhất quyết ôm cô về.

 

Đi được một đoạn, Tạ Ngôn Chiêu không nhịn được nói: “Hay là em để chị xuống đi, chị đâu có què, vẫn có thể tự đi được mà.”

 

Vẻ mặt Đường Tô nghiêm túc, từ chối: “Không được, em mới băng bó tốt miệng vết thương xong, lỡ như chị dùng sức một cái lại chảy máu nữa thì sao?”

 

“Nhưng mà phải đi xa lắm, chị sợ em chịu không được.”

 

“Sao chị lại lo lắng chuyện này chứ, chị còn không nặng bằng cục tạ em nằm đẩy mỗi ngày đâu, chị nghĩ em đến phòng tập chỉ để tiêu tiền thôi à?”

 

Đường Tô “Hây” một tiếng rồi nói: “Đáng lẽ ra không nên đổi phòng, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này. Đạo diễn của chúng ta thật là, một chút chủ kiến cũng không có, người khác nói gì thì liền làm theo như vậy.”

 

Đường Tô vừa dứt lời thì phía sau vang lên tiếng còi ô tô.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, lại đang ở nơi hoang vu hẻo lánh, tiếng còi này bỗng dưng xuất hiện giống như là quỷ nháo sơn trang. 

 

*Quỷ nháo sơn trang (鬼闹山庄) là một cách diễn đạt để miêu tả âm thanh hoặc tình huống có tính chất đáng sợ, kỳ quái hoặc hỗn loạn, thường liên quan đến cảm giác rùng rợn hoặc ma quái.

 

May mà Đường Tô thời thời khắc khắc nhớ rõ rằng trong lòng mình có người bị thương, hai tay cậu ôm rất vững chắc.

 

Tạ Ngôn Chiêu thì thật sự bị dọa sợ, cả Đường Tô cũng cảm nhận được cô giật mình một cái.

 

Đường Tô quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe ngắm cảnh mui trần. Người lái xe là người phụ trách căn cứ phim vừa mới gặp, ngồi bên cạnh là Tần Y.

 

Tần Y vẫy tay với họ, nói: “Lên xe đi, đi bộ quá xa.”

 

Đường Tô thầm nghĩ, vận khí của mình cũng quá tệ rồi, nói xấu sau lưng người ta còn bị bắt gặp.

 

Dù vậy nhưng cậu không hề hoảng loạn, ngược lại còn rất bình tĩnh.

 

Cậu cảm thấy mình nói không sai, rõ ràng là hắn không có chủ kiến. Tự mình đặt ra quy tắc là bốc thăm chọn phòng, cuối cùng lại theo ý của người khác mà thay đổi phòng.

 

Trên xe có tổng cộng ba hàng ghế, Đường Tô đặt Tạ Ngôn Chiêu lên hàng ghế thứ hai, sau đó vòng qua bên kia rồi lên xe, ngồi cạnh cô.

 

Đường đi phía bên này bằng phẳng, xe ngắm cảnh chạy khá êm.

 

Tạ Ngôn Chiêu đang hóng gió đêm, hưởng thụ sự yên tĩnh, bỗng nhiên nghe Tần Y mở miệng nói: “Về chuyện đổi phòng, tôi cảm thấy đề nghị đó rất hợp lý. Hơn nữa cô cũng không phản đối, không phải sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy những lời này là nói với mình, nhíu mày: “Ý anh hôm nay tôi bị thương là do tự mình chuốc lấy à?”

 

Tần Y phủ nhận: “Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho là cô cũng hài lòng với sự sắp xếp này thôi. Nếu không thì với tính tình của cô, hẳn là đã sớm từ chối rồi.”

 

Trong nháy mắt Tạ Ngôn Chiêu bị lời ngụy biện của hắn làm cho thuyết phục. Cũng may gió đêm thổi một cái, cô lại tỉnh táo.

 

Quy tắc là hắn đặt ra, ý kiến là người khác đề xuất, sắp xếp cuối cùng cũng là hắn thông qua, rõ ràng cô chẳng làm gì vậy mà lại chụp cái nồi này lên đầu cô.

 

Hơn nữa cô đã không muốn truy cứu trách nhiệm rồi, hắn còn dám ở đây hưng sư vấn tội?

 

*Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó. Câu này có từ thời Tống.

 

“Tính tình tôi như thế nào?” Cô lạnh lùng hỏi.

 

“Cô……” Tần Y định trả lời, bỗng phát hiện giọng điệu này của Tạ Ngôn Chiêu là đang tức giận. Hắn nhớ lại lời mình nói, rốt cuộc cũng ý thức được những lời vừa nói có vấn đề.

 

Hắn muốn giải thích, nhưng Đường Tô không cho hắn cơ hội.

 

Đường Tô giận không kìm được: “Nếu anh cảm thấy những gì tôi nói sau lưng anh là sai thì đến lý luận với tôi này, sao lại xả lên đầu chị tôi chứ?”

 

“Chuyện này có thể trách anh, trách Thẩm Liên Chi, trách anh ta……” Đường Tô chỉ tay vào người phụ trách, rồi lại chỉ vào chính mình, “Thậm chí có thể trách tôi, nhưng không thể trách chị tôi! Chị ấy là người bị hại, sao anh có thể nói người bị hại đáng trách như thế?”

 

Người phụ trách bị điểm danh, nghĩ thầm sao hai người họ cãi nhau lại cãi lên đầu hắn rồi. Hắn nghiêng người liếc nhìn đạo diễn ngồi ở bên cạnh, thấy sắc mặt hắn ta trầm xuống, liền cảm thấy chắc chắn đạo diễn cũng bị làm cho khó chịu.

 

Hai người bọn họ hiện tại đang cùng một chiến tuyến, nếu hắn phản kích lại, đạo diễn nhất định sẽ giúp hắn nói chuyện. 

 

Nghĩ như vậy, hắn dũng cảm mở miệng: “Tôi thật sự không ngờ lại gặp phải chuyện này, đây là ngoài ý muốn, tai bay vạ gió, đơn thuần là do xui xẻo mà thôi.”

 

Tần Y đột nhiên xoay mặt qua trừng hắn, ánh mắt như muốn giết người: “Anh đừng có mà nói hươu nói vượn được không? Trong chuyện này căn cứ của mấy người có trách nhiệm lớn nhất!”

 

Người phụ trách không ngờ được Tần Y lại không cùng chiến tuyến với hắn, bỗng dưng bị nói như vậy khiến hắn sợ tới mức tay lái cũng run lên. Trong lòng vô cùng hối hận: Biết vậy chỉ cần lái xe cho tốt thôi là được rồi, nhiều chuyện làm gì chứ!

 

Sau khi Tần Y nói dứt câu, xe cũng chạy tới dãy nhà đối diện.

 

Đường Tô không cho Tạ Ngôn Chiêu đi một bước nào, ôm cô xuống xe rồi đưa cô lên phòng luôn.

 

Sau khi ra ngoài đóng cửa kỹ lại thì thấy cửa phòng cách vách hé mở.

 

Thẩm Liên Chi đứng ở khung cửa, lò đẩu ra hỏi: “Tiểu Tô, chị cậu sao vậy?”

 

Thoạt nhìn có vẻ rất quan tâm.

 

“Chân bị cầu gỗ làm trầy.” Đường Tô nói ngắn gọn.

 

Thẩm Liên Chi đã xem phát sóng trực tiếp, biết chuyện gì xảy ra nên cũng không hỏi thêm.

 

“Thật là xui xẻo, cậu phải ôm chị ấy về suốt quãng đường sao?”

 

Nghe thấy câu đầu tiên cô ta nói, Đường Tô hơi nhíu nhẹ mày, “Ôm một đoạn, sau đó đạo diễn cho chúng tôi đi nhờ xe ngắm cảnh.”

 

“Vậy cũng vất vả cho cậu quá rồi.”

 

“Có gì mà vất vả chứ?”

 

“Chăm sóc người bị thương chắc chắn rất vất vả, nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi ở ngay bên cạnh, chuyện gì cũng đều có thể giúp. Mấy ngày sắp tới, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc chị Ngôn Chiêu.”

 

Thẩm Liên Chi cười ngọt ngào nhưng trong tiềm thức Đường Tô lại cảm thấy có chút mâu thuẫn, tuy vậy cậu vẫn hiểu đạo lý là ‘tay hung không đánh mặt cười’ nên không nói gì.

 

*Bậc cổ nhân thường nói: Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười

 

Khi bước ra khỏi dãy nhà thì thấy xe ngắm cảnh vẫn còn ở đó.

 

Cậu lên xe, ba người im lặng suốt một đường.

 

*

 

5 giờ sáng ngày hôm sau, nhóm người xem đầu tiên đã xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ muốn xem ai là người đầu tiên rời giường nhận đồ ăn.

 

Bọn họ đoán có thể là người đại diện của ai đó, hoặc là Thẩm Liên Chi, nhưng không ngờ được người đó lại là Hạ Thừa Dục.

 

【 Anh tôi là vừa mới dậy hay là không hề ngủ vậy? 】

 

【 Tôi tình nguyện tin rằng anh ấy không ngủ…… Quá không bình thường…… Trước đây phỏng vấn anh ấy nói dậy sớm chính là nhân gian khổ hình, thà không ăn cũng phải ngủ cho no giấc mà. 】

 

Hạ Tàng Phong như thường lệ trước tiên cầm bột mì và trứng gà, sau đó là các món chay, mặn mỗi thứ lấy một ít.

 

【 Rất tốt, dinh dưỡng đều đều. 】

 

【 Lấy nhiều như vậy ăn hết được sao? 】

 

【 Lầu trên quản làm gì, người ta 5 giờ đã dậy, lấy nhiều một chút thì có làm sao? Đây là đặc quyền của người dậy sớm! 】

 

Sau khi Hạ Tàng Phong lấy xong nguyên liệu nấu ăn thì không ai tới nữa. Mãi cho đến 8 giờ, Âu Dương Lam đến, sau đó nữa là Đường Tô, Cao Phùng Hạc, cuối cùng mới là Thẩm Liên Chi.

 

Ngoại trừ Hạ Tàng Phong lấy nhiều một chút, những người khác lấy khá vừa phải, cho nên dù Thẩm Liên Chi là người cuối cùng nhưng nguyên liệu nấu ăn còn lại cũng đủ cho một ngày.

 

Sau khi lấy được nguyên liệu nấu ăn, cô ta không về nấu ngay mà chạy sang dãy nhà đối diện.

 

Hiệu suất làm việc của căn cứ này còn tính là cao, lúc này cầu gỗ đã được sửa xong.

 

Hai dãy nhà có cấu trúc giống nhau, phòng bếp đều ở lầu một và nhà ăn thì ở bên cạnh.

 

Thẩm Liên Chi nghe thấy tiếng động trong bếp thì liền đi qua, sau đó bắt gặp Hạ Tàng Phong và Đường Tô đang nấu ăn ở bên trong.

 

“Hai người làm món gì mà ngon vậy, thơm quá, sao còn có cả bánh bao?” Thẩm Liên Chi nhìn thấy nồi hấp ở bên cạnh đang bốc khói nghi ngút, vừa mở ra thì thấy, ở bên trong là những chiếc bánh bao nhỏ xinh đẹp với vỏ ngoài mềm mại.

 

【 Đồ tham ăn Chi Chi online! 】

 

【 Vừa nhìn thấy đồ ăn ngon là hai mắt sáng rực lên, bảo bảo của tôi dễ thương quá. 】

 

“Là ai làm vậy?” Thẩm Liên Chi hỏi.

 

Hạ Tàng Phong vừa cho đậu nành vào máy xay làm sữa đậu nành, ngay lập tức tiếng “Ong ong ong” như máy khoan vang lên khắp cả phòng.

 

Giữa tiếng ồn đinh tai nhức óc như vậy, Hạ Tàng Phong trả lời một câu: “Tôi làm.”

 

“Tự mình nhào bột băm nhân sao? Lợi hại ghê!” Thẩm Liên Chi khen nói.

 

Khoé môi Hạ Tàng Phong cứng đờ kéo ra một vòng cung, khóe miệng nhấc lên, không nói gì.

 

Thẩm Liên Chi đi qua, dựa gần Hạ Tàng Phong, dùng một bàn tay đặt bên miệng, cao giọng hỏi: “Tôi có thể lấy mấy cái không? Tôi không lấy không đâu, tôi sẽ dùng đồ ăn đổi.”

 

Cô ta đã hỏi qua tổ tiết mục, lần này vẫn có thể trao đổi đồ ăn như cũ. Nhưng mà chín đổi chín, sống đổi sống.

 

Thẩm Liên Chi cầm giỏ rau nâng lên, “Cậu xem có nguyên liệu nào mà cậu thích không? Cứ chọn thoải mái, tôi về nấu rồi đem tới cho cậu.”

 

【 Đồ ngốc Chi Chi, trong giỏ toàn là đồ thừa, cô còn bảo người ta chọn! 】

 

【 Nếu biết Hạ Thừa Dục là người đầu tiên chọn nguyên liệu nấu ăn, chắc cô ấy sẽ xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất mất. 】

 

【 Hạ Thừa Dục chắc chắn đang cười trộm trong lòng. 】

 

Có người đi ngang qua thắc mắc:

 

【 Dù Hạ Thừa Dục có phải là người đầu tiên hay không, Thẩm Liên Chi chắc chắn là người cuối cùng. Hơn nữa cô ta cũng biết mà, nhân viên công tác đã nói cho cô ta để cô ta mang hết nguyên liệu nấu ăn còn thừa đi rồi. Giờ làm như vậy nhìn giống như……】

 

Fans lên tiếng giải thích:

 

【 Mấy người không cần vạch trần, nhóc ngốc kia thực ra chỉ muốn ăn bánh bao thôi. 】

 

【 Nhường cô ấy một chút đi, bình thường cô ấy chăm chỉ như vậy, hôm nay chắc chắn dậy muộn, không có biện pháp. 】

 

Hạ Tàng Phong mượn cơ hội đi lấy đồ trong tủ lạnh, bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách. “Hôm nay làm không được nhiều, có khả năng không đủ đâu.”

 

Môi Thẩm Liên Chi hơi phồng lên, biểu cảm có chút tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại giơ lên khuôn mặt tươi cười, nói với anh: “Tiểu Dục ăn uống thật tốt, thật hâm mộ cậu.”

 

【 Tiểu tham ăn chờ đợi thất bại ~ thương tâm nha ~】

 

【 Một mình anh ta ăn hai lồng à? Chia một cái cũng không được sao? 】

 

【 Xem ra họ Hạ cũng rất bảo vệ đồ ăn. 】

 

Hạ Tàng Phong bỏ sữa đậu nành vào bình giữ ấm, lại cho một lồng bánh bao vào trong hộp cơm, cuối cùng gói tất cả vào một cái túi xách.

 

Thẩm Liên Chi nghi hoặc: “Cậu đây là muốn đưa cho ai sao?”

 

Hạ Tàng Phong “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.

 

“Cho ai vậy?” Thẩm Liên Chi truy hỏi.

 

Hạ Tàng Phong đáp: “Tạ Ngôn Chiêu.”

 

“Cho chị Ngôn Chiêu à…… Đúng rồi, chân chị ấy bị thương, cần ăn nhiều cho khỏe lại, bồi bổ thân thể.” Thẩm Liên Chi gật đầu, như hiểu ra, rồi nói: “Nhưng đồ ăn cậu nấu, chị ấy có thể ăn sao? Không vi phạm quy tắc của chương trình hả?”

 

Hạ Tàng Phong: “Có thể trao đổi, tôi đổi với Đường Tô.”

 

“Vậy sao……” Thẩm Liên Chi nhìn về phía Đường Tô ở bên cạnh, thấy cậu đang nấu cháo ngao nấm tuyết, “Ủa? Tiểu Tô không phải nói cậu không biết nấu ăn sao?”

 

Đường Tô đang cắt trái cây, hàm hồ nói: “Thật ra thì biết một chút.”

 

“Vậy có vẻ như hôm qua khiêm tốn…… Đây cũng là chuẩn bị cho chị Ngôn Chiêu phải không? Tôi có thể giúp cậu mang qua cho chị ấy. Dù sao cũng ở ngay bên cạnh, sau này ba bữa cơm tôi đều có thể giúp cậu đưa qua.” Thẩm Liên Chi xung phong nhận việc.

 

【 Chi Chi của chúng ta thật sự tốt bụng. 】

 

【 Thôi bỏ đi, chắc gì người ta đã biết ơn, một hai cứ phải mặt nóng dán mông lạnh, Thẩm Liên Chi là thánh mẫu chuyển thế phải không. 】

 

Có người qua đường nhẹ nhàng đưa ra ý kiến:

 

【 Tôi nhìn từ góc độ bên kia, Tạ Ngôn Chiêu vì đi qua dãy nhà đối diện ăn cơm nên mới bị ngã trầy chân. Thật ra nếu Thẩm Liên Chi không đưa ra đề nghị đổi phòng, Tạ Ngôn Chiêu cũng sẽ không bị thương, càng không có những chuyện sau này. 】

 

Khi bình luận này vừa xuất ra, đã bị fans dồn dập tấn công.

 

【 Sao lại trách Chi Chi? Chi Chi xuất phát từ lòng tốt, cô ấy cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. 】

 

【 Cái khúc gỗ đó đã sớm mục nát, dù không phải là Tạ Ngôn Chiêu thì cũng sẽ có người khác gặp sự cố thôi, cô ấy là do xui xẻo nên mới gặp phải việc này. 】

 

【 Thẩm Liên Chi còn có ý định giúp đưa cơm, chạy qua chạy lại như vậy cũng đủ mệt rồi, mọi người đừng quá thù ghét mỹ nữ. 】

 

Người nọ im lặng.

 

*

 

Thật ra Đường Tô muốn tự mình đưa qua cho Tạ Ngôn Chiêu hơn, nhưng chưa nghĩ ra lời nào phù hợp để từ chối Thẩm Liên Chi.

 

Lúc này đạo diễn thông báo cho mọi người tập trung ở dãy nhà phía nam. Thông báo bổ sung thêm rằng mọi người có thể mang theo bữa sáng vừa ăn vừa nói chuyện.

 

Vì thế Đường Tô liền có lý do chính đáng.

 

Trên bàn ăn Tần Y thông báo một sự kiện, ngày mai sẽ có một vị khách vô cùng quý đến thăm, đó là Ôn Nam Trúc.

 

Ôn Nam Trúc hiện tại là tam kim ảnh đế, tổ tiết mục mời anh ta đến chỉ đạo cho năm nghệ sĩ, hy vọng có thể nâng cao kỹ năng cho họ.

 

Kết thúc kỳ này sẽ tổ chức một cuộc thi, ba người một nhóm biểu diễn một vở kịch nhỏ trên sân khấu — Ôn Nam Trúc có thể chọn hai nghệ sĩ cùng tham gia để tạo thành một nhóm, ba người còn lại sẽ tự động tạo thành một nhóm khác.

 

Tất nhiên không phải chọn ngẫu nhiên, mà yêu cầu mỗi người phải chuẩn bị cho mình một tiết mục, có thể là hát, múa, chơi nhạc cụ hoặc diễn kịch.

 

Ôn Nam Trúc sẽ xem họ biểu diễn và quyết định nghệ sĩ mà mình muốn chọn.

 

Đường Tô hỏi: “Có thể để người đại diện hỗ trợ biểu diễn không?”

 

Tần Y suy nghĩ một chút: “Có thể, nhưng tốt hơn hết vẫn là tự mình lên.”

 

Đường Tô chỉ nghe được câu phía trước, sau đó bất chấp tất cả mà chọn nhạc cụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.