Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 24: Biểu diễn (1)




Sau khi Thẩm Liên Chi quyết định sẽ biểu diễn múa ba lê, đầu tiên tìm một phòng tương đối rộng rồi nhờ tổ đạo cụ nhanh chóng chuẩn bị một cái gương lớn để cô ta sử dụng, coi như là phòng tập nhảy tạm thời.

 

Chiều hôm đó cô ta dành trọn thời gian ở bên trong để luyện tập, chạng vạng tối, Lãnh Xu mang đến cho cô ta tin tốt về chuyện Tạ Ngôn Chiêu bị công kích tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng không giới hạn người tham gia.

 

Mấy ngày gần đây tâm trạng của Thẩm Liên Chi không được tốt cho lắm, các nam nghệ sĩ trong dãy nhà phía bắc đối xử với cô ta quá lãnh đạm, đến cả fans hâm mộ cũng bảo rằng cô ta mặt nóng dán mông lạnh. Là cô ta muốn dán sao? Mặc dù trong lòng cô ta cũng rất xem thường việc này nhưng vì xào CP, cô ta chỉ có thể nhịn xuống.

 

Tin tức mà Lãnh Xu mang đến này là tin tốt nhất đối với cô ta trong mấy ngày qua.

 

Ngày cuối cùng của kỳ đầu tiên Thẩm Liên Chi đã muốn mượn tay fans hâm mộ của Hạ Thừa Dục để loại bỏ Tạ Ngôn Chiêu, nhưng không nghĩ tới fans nhà trai lại rất bình tĩnh, vẫn luôn không có động tĩnh gì.

 

Lần này Tạ Ngôn Chiêu chủ động cầm dao kề cổ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn đối với Thẩm Liên Chi.

 

Tâm trạng Thẩm Liên Chi tốt nên liền có động lực luyện vũ đạo.

 

Cô ta đã bỏ dở việc múa ba lê suốt bảy năm, sớm đã quên đi rất nhiều kiến thức cơ bản cho nên lần này không tính thắng bằng kỹ thuật mà tập trung chủ yếu vào vẻ bề ngoài, sử dụng sức hút của chính cô ta.

 

“Chị Xu, bộ váy em nhờ chị mua đã giao đến rồi phải không?” 

 

“Giao đến rồi, đã được giặt sạch sẽ treo ở trong phòng em.” Lãnh Xu trả lời.

 

Đó là một bộ vũ phục với phần trên là những đai nhỏ có kiểu dáng đặc biệt, từ phần eo trở xuống có ba tầng váy xòe 360 độ, màu váy chuyển dần dần thành màu vàng nhạt.

 

Buổi biểu diễn lần này sẽ được tổ chức ở bên cạnh hồ nhân tạo, kết hợp với mùa hiện tại và hiệu quả của ánh đèn sân khấu, khi mặc lên múa sẽ như một chiếc lá bạch quả lả lướt trong gió, tạo ra một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

 

Cô ta đoán rằng ở hiện trường không có nhiều người hiểu biết về múa ba lê chuyên nghiệp, mà trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có rất nhiều người chỉ dùng mắt để cảm nhận, cô ta sẽ kéo không khí lên thật cao.

 

Loại được một Tạ Ngôn Chiêu không biết chơi đàn ghi-ta, còn lại bốn đối thủ, cô ta không tin với khả năng của mình mà không nắm được 50% cơ hội kia.

 

*

 

9 giờ tối, các khách mời tập hợp ở một bên hồ nhân tạo, đèn và ghế dựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ôn Nam Trúc ngồi ở vị trí trung tâm, sau đó là Tần Y, năm nghệ sĩ và khách mời chia ra ngồi ở hai bên hắn.

 

Tư thế giống như lão đại đang đánh giá thành quả luyện tập của đám đàn em.

 

Trình tự biểu diễn được xác định bằng cách cho các nghệ sĩ rút thăm.

 

Hạ Thừa Dục là người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, kế tiếp là Quan Thắng Thắng, Cao Phùng Hạc, Thẩm Liên Chi, và cuối cùng là Đường Tô.

 

Cậu đưa tờ giấy cho Tạ Ngôn Chiêu, Tạ Ngôn Chiêu mở ra nhìn thấy ghi “Năm” liền không nhịn được mà nói: “Em có vận may thật tốt.”

 

Đường Tô do dự: “Tốt…… Sao?”

 

“Rất tốt đấy.” Trên mặt Tạ Ngôn Chiêu hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Cuối cùng thì mới để lại ấn tượng được.”

 

Vốn dĩ trong lòng Đường Tô vô cùng bất an, cậu đoán không được hôm nay Tạ Ngôn Chiêu có nắm chắc hay không. Thực ra mà nói, nếu cuối cùng bị mất mặt, cậu tình nguyện người đó là bản thân mình hơn.

 

Cậu không muốn Tạ Ngôn Chiêu bị người khác cười nhạo. Người tự tin kiêu ngạo như vậy, hẳn là nên đứng ở vị trí mà người khác phải ngước nhìn.

 

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tạ Ngôn Chiêu, cậu liền cảm thấy an tâm.

 

Lúc này, các khách mời khác đều đang hóng chuyện, cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

 

Dựa vào độ nổi tiếng của phong trào rút thăm trúng thưởng không giới hạn đối tượng kia, số người xem trực tiếp tối nay lại lập kỷ lục mới, hệ thống bị quá tải, server suýt nữa hỏng mất, phải mời rất nhiều lập trình viên cao cấp đến giúp.

 

Vì vậy, vốn dĩ định bắt đầu phát sóng lúc 8 giờ, phải hoãn đến tận 9 giờ.

 

Phòng phát sóng trực tiếp rất náo nhiệt, mọi người bắt đầu đánh cược.

 

【 Cùng đoán xem, cuối cùng là ấn tượng hay là thất bại. 】

 

【 Chắc chắn là thất bại…… 】

 

【 Hôm nay tôi ở đây nói, cô ta không thất bại thì tôi thất bại, hôm nay chúng ta nhất định phải có người thất bại! 】

 

【 Cô ta nói nhảm nhiều như vậy, tôi không đành lòng xem. 】

 

【 Tôi cũng không đành lòng, không thì đến lúc cô ta lên biểu diễn tôi sẽ rời đi, chờ có kết quả, mấy người đá tôi một cái. 】

 

“Cao âm phổ hào” cũng đang trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người hỏi ý kiến cô ta, cô ta trả lời:

 

【 Kết quả đã định rồi. Dù Tạ Ngôn Chiêu có thiên phú âm nhạc dị bẩm có thể học chơi ghi-ta trong một ngày rưỡi thì vẫn chỉ ở trình độ của người mới. Ôn Nam Trúc là ảnh đế, nhưng trong lĩnh vực âm nhạc cũng có thành tựu. Theo tôi được biết, anh ta có học chơi ghi-ta, một người mới học đàn ghi-ta ở trước mặt anh ta căn bản không có gì đáng để xem. 】

 

Dưới sự phân tích chuyên nghiệp của cô ta, mọi người càng cảm thấy tối nay Tạ Ngôn Chiêu nhất định sẽ vứt mặt mũi đến tận Thái Bình Dương.

 

*

 

Người đầu tiên lên sân khấu là Hạ Tàng Phong, anh ấy biểu diễn với đàn ghi-ta điện.

 

Đàn ghi-ta được trang bị một dây đeo bằng da trâu, anh vòng dây qua cổ và treo ở trên vai.

 

Âm thanh của đàn ghi-ta điện tự nó đã có chút hoang dã và lười biếng, kết hợp với hình tượng hoàn hảo như xé sách bước ra của Hạ Tàng Phong, phần trình diễn này mang một nét mê hoặc kỳ lạ.

 

Khi âm thanh đầu tiên của đàn ghi-ta vang lên, không khí trong trường quay nhanh chóng bị thổi lên cao, tiết mục này ngay lập tức làm hài lòng tâm lý của khán giả. Fans liền rơi vào trạng thái cuồng nhiệt, la hét “A a a!” như quỷ khóc sói gào ở khu bình luận.

 

Nếu như chữ có thể phát ra âm thanh, chắc chắn sẽ toàn là những tiếng hét vang dội phá tan bão tố.

 

Quan Thắng Thắng trình diễn một đoạn « Macbeth » trong vở độc thoại Macbeth phu nhân kinh điển.

 

Năng lực nghề nghiệp của cô ta là cái duy nhất không bị cư dân mạng chê bai, khi cô ta tiến vào trạng thái nhân vật, ở trước mặt tất cả mọi người trình diễn kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, đó là lúc cô ta thu hút nhất, khác hoàn toàn so với lúc bình thường.

 

Cao Phùng Hạc diễn một đoạn lời thoại của nam chính trong bộ phim điện ảnh có tên là《 Khăn che mặt 》, toàn bộ lời thoại bằng tiếng Anh, rất lưu loát, tình cảm dạt dào, cảm xúc của nhân vật trùng hợp với nam chính trong bộ phim điện ảnh, đau khổ, giãy dụa, khinh bỉ và hèn mọn đều được hắn trình diễn rất chân thật.

 

Cao Phùng Hạc giống như Quan Thắng Thắng, cũng có năng lực chuyên môn nhất định nên mới thuận lợi chuyển từ thần tượng sang làm diễn viên.

 

Tuy nhiên, hắn khác với Quan Thắng Thắng. Quan Thắng Thắng là thực sự yêu thích công việc này, đem tất cả nhiệt tình cùng đam mê dồn hết vào nó. Còn Cao Phùng Hạc chỉ xem đây là một công việc bình thường, hắn chỉ cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình.

 

Tiếp theo là Thẩm Liên Chi, cô ta khoác lên mình bộ vũ phục, tỏa ra khí chất thần tiên nhẹ nhàng bước vào giữa sân khấu. Dưới ánh đèn, cô ta là cái bóng uyển chuyển và mềm mại. Khi tay chân chuyển động theo điệu nhạc, làn váy xòe ra phiêu động, tựa như một chiếc lá lượn lờ lướt qua.

 

Bình luận đều là những từ ngữ tán dương như 【 tiên nữ sao 】 【 tiên tử hạ phàm 】

 

Cuối cùng cũng đến lượt Tạ Ngôn Chiêu, cô cảm giác như khi mình bước lên sân khấu, mọi thứ xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

 

Cô không giống như đang ở trên sân khấu, mà giống như đang đứng trước pháp trường, mọi người đều nín thở chờ đợi khoảnh khắc lưỡi dao dừng lại trên cổ của cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu tìm một chiếc ghế, cô ngồi xuống, ôm đứng cây đàn ghi-ta trước ngực.

 

Rất nhiều người có mặt ở hiện trường xuất hiện vẻ mặt vặn vẹo (mắc cười), nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên họ phải nín lại.

 

Người xem qua phát sóng trực tiếp thì không cố kỵ gì, thấy động tác của Tạ Ngôn Chiêu thì ngay lập tức cười ầm lên:

 

【 Ôm đàn ghi-ta mà dựng đứng như vậy!! 】

 

【 Tôi còn mong chờ vào cô ấy, nhưng ngay cả tư thế đúng cũng chưa học được à?? 】

 

【 Cô ấy không phải đến để diễn hài đó chứ?? 】

 

【 Đạo diễn, dùng lương tâm đi, đến đây thôi, đừng để cô ấy tiếp tục mất mặt nữa. 】

 

“Cao âm phổ hào” thậm chí còn phán thêm một câu:

 

【 Có vẻ như có thể mở thưởng trước được rồi. 】

 

……

 

Tần Y nhìn tư thế không thuần thục của Tạ Ngôn Chiêu thì trong lòng thấp thỏm không yên. Trong giây phút hỗn loạn ấy, hắn thậm chí có suy nghĩ hoang đường muốn cho ngừng buổi biểu diễn lại hoặc tắt phòng phát sóng trực tiếp đi.

 

Ngoài những ý tưởng không thực tế đó, điều hắn nghĩ tới nhiều nhất chính là ngày hôm qua đáng lẽ ra phải giúp cô đổi chủ đề.

 

Phòng phát sóng trực tiếp không thiếu nhất chính là những người thích xem trò cười của người khác, nhưng cũng có một số người giàu lòng nhân đạo, tìm cách giúp cô giảm bớt tình huống xấu hổ:

 

【 Cũng không phải là hoàn toàn dựng đứng, tư thế có hơi nghiêng. Cô ấy sử dụng đàn ghi-ta cổ điển, ôm như vậy cũng không sao. 】

 

【 Đúng vậy, từ góc độ chuyên nghiệp, kiểu tư thế này giống như là……】

 

Cư dân mạng giàu lòng nhân đạo này còn chưa đánh xong câu, ngón tay bỗng dưng dừng lại.

 

Sau một loạt những lời bình luận trào phúng, im lặng hai giây, sau đó hoang mang và nghi vấn bao trùm toàn bộ màn hình.

 

【 Tiếng gì vậy??? 】

 

【 Vừa rồi rốt cuộc là tiếng gì vậy??!! 】

 

【 Cô ấy đang đánh ghi-ta à??? Chắc chắn là ghi-ta chứ??? 】

 

【 Tai tôi bị hỏng rồi sao?? 】

 

……

 

Tạ Ngôn Chiêu ôm đàn ghi-ta, đầu ngón tay phải lướt nhanh trên dây đàn trầm sâu và nhanh chóng, âm thanh cương nghị và sắc bén như tiếng chén bạc chợt vỡ, trực tiếp xé tan sự im lặng của đêm tối.

 

Các ngón tay liên tục nối liền nhau lướt trên dây đàn với lực từ nhẹ đến mạnh, tốc độ từ từ tăng lên, từng nốt nhạc đều rõ ràng, đồng thời lại mượt mà uyển chuyển. 

 

Không khí đang bùng nổ mãnh liệt, đưa những người vẫn còn đang mơ màng trong điệu nhạc tao nhã vào một vùng sa mạc bao la vô tận. Lại sau đó nữa, đầu ngón tay lướt một đường dài trên dây đàn, khói bốc lên tứ phía mờ mịt khiến mọi thứ không rõ ràng.

 

Có cư dân mạng đã từng học qua khúc nhạc này nhanh chóng phản ứng lại:

 

【 Vãi nồi!! Tần vương phá trận nhạc!!!!! 】

 

【 Kỹ thuật của cô ấy, âm thanh ấy, là đàn tỳ bà! AAA!!!! 】

 

【 Kỹ xảo quá điêu luyện, rốt cuộc có bao nhiêu người hiểu được chứ!!!! 】

 

【 Tôi hiểu tôi hiểu, tôi cũng học đàn tỳ bà!! 】

 

【 Có cảm giác rất mạnh, tôi như đã ở trên chiến trường vung đao chém giết vậy!! 】

 

Những người đã từng học qua đàn tỳ bà đều kích động đến mức hận không thể ra ngoài chạy vài vòng mới có thể bình tĩnh lại được một chút, mà những người ngoài nghề thì còn đang phát ngốc:

 

【 Không phải chứ… Đàn ghi-ta sao có thể phát ra âm thanh như thế này??? 】

 

【 Thật sự là đàn ra à?? Không phải âm thanh bật lên từ chỗ khác sao??? 】

 

【 Lỗ tai của tôi nói nó là đàn tỳ bà, nhưng mắt tôi thì lại nói nó là đàn ghi-ta, cho nên rốt cuộc cái nào là thật! Cái nào là giả! 】

 

Có người tương đối hiểu biết đi ra giải thích:

 

【 Cô ấy chắc chắn có luyện tập kỹ thuật đặc biệt, nếu không âm thanh của hai loại nhạc cụ không giống nhau, kỹ thuật bình thường không thể đánh ra loại âm thanh này được. 】

 

【 Thật ra nếu mọi người cẩn thận nghe, vẫn sẽ có thể nghe được âm thanh của đàn ghi-ta đang cộng hưởng, dù sao cũng là hai loại nhạc cụ khác nhau, không có khả năng giống nhau như đúc được. 】

 

【 Nhưng nói thật, đem đàn ghi-ta đánh như đàn tỳ bà, còn có thể đánh ra trình độ này, thật sự là bản lĩnh vô cùng thâm hậu, thiên phú cũng tuyệt đối. 】

 

【 Còn nữa còn nữa, cô ấy đánh đàn ghi-ta vừa nhanh vừa mạnh như vậy, ngón tay nhất định sẽ vô cùng đau!! Nhưng tôi thấy cô ấy thật sự rất bình tĩnh……】

 

【 Tôi có cảm giác nếu tôi mà đánh đàn như vậy, ngón tay đã sớm phế đi từ lâu.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.