Nước L có tổng cộng 8 tỉnh thành, chia nhỏ ra 23 đơn vị hành chính, 《 Hoa Lộ 》được tổ chức quay tại thủ đô, nằm ở vùng trung tâm của cả 8 tỉnh.
Lần này tới có cả Chủ tịch tỉnh, Bộ trưởng Bộ phát triển và cả Bộ trưởng Bộ giáo dục - người phụ trách quản lý về các vấn đề giáo dục trong nước.
Khách sạn sắp xếp cho bọn họ một gian phòng thoạt nhìn trông có chút "xa hoa" để bọn họ tiện trao đổi chuyện quan trọng.
Nghiêm Bạch và Quan Thắng Thắng muốn tới gần nghe lén nhưng bị nhân viên chính phủ đứng ngoài cửa chặn lại nên bọn họ đành phải quay về nhà ăn.
Quan Thắng Thắng nói thầm: "Hay là cô ta ở bên ngoài phạm phải chuyện gì nên bị bắt lại."
Nghiêm Bạch gãi gãi nhúm tóc như rễ cây, nói "Muốn bắt thì bắt nhanh lên, đừng làm liên luỵ đến chúng ta."
Những người khác lúc này đều đang tụ tập ngoài cửa nhà ăn, thấy hai người họ trở về thì liền hỏi: "Biết chuyện gì không?"
Nghiêm Bạch bực bội nói: "Không biết, không cho nghe. Nhưng mà nhiều người đến như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt."
Quan Thắng Thắng suy đoán: "Anh nói xem mỗi ngày cô ta đều mang về nhiều hoa hồng như vậy, có khi nào là trộm không?"
Đường Tô vốn dĩ đang đứng ở hàng phía sau, vừa nghe được lời này liền lập tức vọt lên phía trước, chỉ vào hai người họ.
Cậu đang định chửi thì bị Thẩm Liên Chi đánh gãy.
"Chị Thắng Thắng đừng nói bậy, chị Ngôn Chiêu có tiền như vậy mà, sao lại trộm được. Em thấy, có khi nào là do chị ấy ra ngoài chơi rồi không cẩn thận va chạm vào động vật hoang dã làm nó bị thương rồi hay không?"
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này nên vô cùng khẩn trương chú ý sự việc.
【 Thẩm Liên Chi nói câu này nghe cũng không tốt hơn chút nào. 】
【 Tại sao đều nghĩ là chuyện xấu vậy, không thể là chuyện tốt được à? 】
【 Đúng vậy, Tạ Ngôn Chiêu mỗi ngày chỉ leo có hai tầng lầu mà lúc nào cũng than mệt người, thân thể như vậy, muốn bị thương cũng là động vật hoang dã làm cô ấy bị thương chứ? 】
Nghiêm Bạch cũng không ủng hộ suy đoán của Thẩm Liên Chi, “Động vật hoang dã do Bộ lâm nghiệp quản lý, chủ tịch tỉnh đến làm gì?”
“Biết đâu ở chỗ này phân cấp cơ quan phụ trách chuyên môn khác với nước chúng ta thì sao? Chúng ta lại không hiểu.” Lãnh Xu nói.
Hạ Tàng Phong không tới góp vui xem náo nhiệt, anh còn ngồi trong nhà ăn, lúc này lên tiếng nói: “Mấy người đừng đoán mò nữa, chắc là cô ấy ra ngoài làm việc tốt nên được chính phủ tuyên dương.”
Một câu này của anh dẫn câu chuyện đang đi xa quay trở về.
Nghiêm Bạch nói: “Làm sao có thể? Chúng ta tới đây mới được có bốn năm ngày, cô ấy có thể làm được việc tốt gì mà phải đích thân chủ tịch tỉnh tự mình tới tuyên dương chứ?”
Hạ Tàng Phong hỏi lại: “Vậy anh nghĩ cô ấy có thể làm ra chuyện xấu gì mà đích thân chủ tịch tỉnh phải đến đây bắt người? Nếu muốn bắt thì cũng phải do cảnh sát đến bắt.”
Trước khi Nghiêm Bạch nói ra câu vừa nãy của Lãnh Xu, Hạ Tàng Phong lại bổ sung thêm một câu: “Nhiệm vụ của cảnh sát thì ở đâu cũng giống nhau.”
Nghiêm Bạch bị nói cho á khẩu, nổi giận đùng đùng mà ngồi xuống: “Vậy chúng ta liền chờ xem, xem tôi đúng hay là cậu đúng.”
Câu chuyện trong gian phòng “xa hoa” kia mãi không có dấu hiệu kết thúc, những người khác đứng không nổi nữa nên cũng ngồi xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, những vị khách kia cuối cùng cũng đứng dậy.
Họ bắt tay với Tạ Ngôn Chiêu, sau đó còn chụp ảnh chung, Tạ Ngôn Chiêu đứng ở giữa, được mọi người bao xung quanh.
【 Nhìn tư thế chụp ảnh kia, hẳn là cô ấy không phạm tội đâu nhỉ. 】
【 Mọi người không thấy mấy người kia cười rất tươi à? 】
【 A? Vậy là chị của tôi đã làm chuyện tốt gì? Nhanh nói cho tôi biết, tôi gấp không chờ nổi! 】
Tạ Ngôn Chiêu và nhân viên khách sạn cùng nhau đưa những người đó lên xe, chờ sau khi đối phương rời đi, mấy người nhân viên vây quanh Tạ Ngôn Chiêu, tất cả đều tò mò nhìn vào tấm bảng dày trong tay cô.
Tạ Ngôn Chiêu liền đưa cho bọn họ cầm xem.
Họ chụm đầu vào nhau, xem vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn che miệng phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc.
Nghiêm Bạch bị những tiếng thán phục đó làm cho ngứa ngáy. Hắn cũng tiến lại gần xem, nhưng có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành nên hắn đọc không hiểu.
Hắn quay đầu lại xin giúp đỡ, Quan Thắng Thắng nhìn thấy hắn đang khó xử thì chạy tới kéo hắn ra, động tác như đang nói: Để tôi!
Quan Thắng Thắng từ nhỏ đã học trường quốc tế của giới quý tộc, trình độ tiếng Anh rất tốt.
Cô ta nhìn nhìn, chân mày nhăn lại, cuối cùng dùng một loại ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tạ Ngôn Chiêu, sau đó im lặng đi vào nhà ăn. Chỉ nhìn dáng vẻ ấy thôi cũng có thể cảm nhận được cô ta đang rất suy sụp.
Lòng hiếu kỳ của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị lôi ra tới:
【 Rốt cuộc là gì vậy? Mau nói đi! 】
【 Vò đầu bứt tai, tâm trạng bứt rứt khó chịu, có thể đừng úp úp mở mở nữa có được không! 】
【 Mấy từ trên bìa hình như là giấy chứng nhận vinh danh, phía dưới còn có hàng chữ nhỏ là danh xưng nước L, chắc chắn là được chính phủ tuyên dương. 】
Nghiêm Bạch hỏi Quan Thắng Thắng: “Trên đó viết cái gì vậy?”
Quan Thắng Thắng hừ một tiếng, không tình nguyện nói: “Cảm ơn đồng chí Tạ Ngôn Chiêu đã đóng góp cho sự nghiệp giáo dục và giao thông của nước L.”
Khi những người khác còn đang gian nan tiêu thụ những tin tức trong lời nói ấy, Quan Thắng Thắng đã đặt câu hỏi cho Tạ Ngôn Chiêu: “Mấy ngày qua rốt cuộc cô ở bên ngoài làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ đi dạo thôi.”
Tạ Ngôn Chiêu ngồi xuống tiếp tục ăn bữa trưa của mình, đồ ăn đã hơi lạnh, ăn vào không còn ngon nữa, cô nhíu mày rồi phun ra.
Cô dùng khăn giấy chậm rãi lau miệng, nhìn thấy mấy chữ ‘Đùa bà đây à!’ trên gương mặt tràn đầy tức giận của Quan Thắng Thắng rồi từ từ nói: “Tôi phát hiện trẻ con ở đây đều không được đi học, đường xá thì gồ ghề lồi lõm rất khó đi, cho nên tôi liền quyên góp vài trường học, sửa vài con đường, thuận tiện tặng thêm vài chiếc xe công cộng.”
Tức giận trên mặt Quan Thắng Thắng dần dần chuyển thành kinh ngạc không thể tin nổi.
【 Ôi mẹ ơi, chị gái đến du lịch rồi còn tiện thể làm từ thiện luôn à? 】
【 Thảo nào chủ tịch tỉnh phải tự mình tới, đây là kim chủ đó! Đại kim chủ! 】
*
Mấy ngày nay Tạ Ngôn Chiêu cũng không hoàn toàn là đi dạo chơi không, mảnh đất “phồn hoa” ở đất nước này cũng chỉ giới hạn trong nội thành mà thôi, chỉ cần đi ra ngoài một chút là có thể nhìn thấy hoàn cảnh sống cằn cỗi và nơi ở của người dân.
Cô còn vô tình gặp lại được cô bé vào ngày đầu tiên cô đến, cô bé vẫn bán hoa, lần này đôi giày trên chân đã đứt hoàn toàn, nửa cái chân dậm hẳn lên trên mặt đất, nhưng cô bé có vẻ cũng không để ý đến.
Tân Sa nói cho Tạ Ngôn Chiêu, ở đây rất nhiều người không mang giày vì điều đó có thể giúp họ tiết kiệm được một khoản tiền. Cô bé có mang giày chứng tỏ người nhà đối xử với cô bé rất tốt.
Tạ Ngôn Chiêu hỏi mua hoa cho cô bé, còn tặng cô bé một đôi giày mới. Cô bé nhớ rõ cô, nói muốn mời cô về nhà uống trà.
Không phải là rất xa, Tân Sa lái xe mất khoảng hai mươi phút. Nhưng đường đi lại xóc nảy vô cùng, Tạ Ngôn Chiêu bị xóc đến suýt nữa thì nôn ra.
Cái được gọi là “nhà” thật ra chỉ có bốn bức tường bao quanh, còn không bằng những căn chung cư bị bỏ hoang. Trong nhà không có bất kỳ đồ dùng gia dụng nào, mọi thứ đều để trên mặt đất, ngủ cũng trên mặt đất, đặt một chiếc giường đơn là được. Ở đây là vùng nhiệt đới, bốn mùa mùa nào cũng như mùa hè nên không có chăn.
Trong nhà không có ai khác, chỉ có một cô em gái, khoảng năm sáu tuổi. So với cô chị, cô em nhìn ổn hơn chút, quần áo sạch sẽ gọn gàng, tóc cũng khô xơ nhưng được thắt bím hai bên.
“Ba mẹ đâu?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi hai chị em.
Chị gái tên Paran, cô bé trả lời “Đi làm trong núi.”
Tân Sa giải thích, đất nước của họ sản xuất ngọc bích, người nào không có việc làm sẽ đến khu vực khai thác mỏ để kiếm sống. Công việc khá vất vả, có khi còn gặp nguy hiểm, tiền lương cũng không cao, nhưng đủ sống.
Tài nguyên và khoáng sản có hạn, đá quý được khai thác cũng chỉ đủ để quốc gia duy trì ở mức độ cơ bản, dân cư vẫn rất nghèo.
Tạ Ngôn Chiêu muốn giúp các bé đi học, nhưng khi trò chuyện với nhau mới biết được, ở đây không chỉ là người dân không có tiền, mà chính phủ cũng không có tiền, căn bản là không có nhiều trường học cho bọn họ học.
Vì vậy Tạ Ngôn Chiêu liền tìm đến cơ quan phụ trách chuyên môn để quyên góp tiền xây dựng trường học và sửa chữa đường xá.
Cũng vì thế cho nên trong những bức ảnh hằng ngày của cô đều có một đám trẻ con rất đáng yêu. Chúng không phải là người qua đường gặp gỡ ngẫu nhiên, mà là những người bạn nhỏ vì biết được tương lai của mình sắp có sự thay đổi nên mang lòng biết ơn.
Mà hoa hồng cô nhận được mỗi ngày chính là quà đáp lễ từ gia đình những người bạn nhỏ đó.
Thực ra Tạ Ngôn Chiêu chỉ mới quyên góp tiền, còn chưa bắt đầu thi công đâu mà các quan viên chính phủ đã đích thân đến tặng giấy chứng nhận tuyên dương cho cô, hơn nữa họ còn rất coi trọng chuyện này, còn nói sẽ dùng tên cô đặt làm tên trường học và tên đường.
Cô cảm khái, đất nước này thực sự là rất nghèo. Chút tiền ấy của cô đối với các công trình công cộng trong nước chỉ giống như muối bỏ biển, nhưng với đất nước này thì như lửa cháy ngang mày.
*Lửa cháy ngang mày /燃眉之急/: nói đến một vấn đề khẩn cấp, cấp bách, quan trọng như lửa cháy lông mày
Hệ thống không thể hiểu nổi cô, mấy ngày nay nó trơ mắt nhìn cô bỏ ra mấy ngàn vạn, chỉ hận không thể mọc tay ra cản cô lại: “Cho dù cô có tiền thì cũng không thể tiêu hoang như vậy!”
Đó là phần lớn số tiền mà mấy năm nay Tạ Ngôn Chiêu tích góp được, nhưng cô nghĩ rất đơn giản: “Tiền tôi kiếm được ở đây cũng không mang về được, lại không thể để lại cho nữ phụ, vậy tôi làm gì mà không tiêu đi chứ?”
Ít ra vào thời điểm này cô còn có thể nghe được những âm thanh vui mừng, còn lưu lại danh tiếng tốt đẹp.
“Còn nữa, tôi vẫn có thể tiếp tục kiếm thêm tiền mà.” Tạ Ngôn Chiêu nói.
Hệ thống nghe cô nói vậy, hình như cũng không sai chút nào.