Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 43: Sao trời (1)




“Thi đấu tổ hợp không thể hiện ra được thực lực của bản thân đâu, chị Ngôn Chiêu vừa độc lập lại mạnh mẽ, nhìn là biết không phải kiểu người sẽ dựa vào người khác để lấy thứ hạng. Không bằng đổi thành thi đấu cá nhân, dùng bản lĩnh của mình để nói chuyện.”

 

Thẩm Liên Chi muốn dùng phép khích tướng để buộc Tạ Ngôn Chiêu chủ động từ bỏ thi đấu tổ hợp.

 

Tạ Ngôn Chiêu đang ăn canh, nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, buồn bực nói: “Sao tôi lại để cho cô có loại ấn tượng như thế? Chắc cô nhìn nhầm rồi, tôi rất thích lười biếng. Huống chi đây còn là em trai tôi, không phải người khác, lười biếng cũng không sao cả.”

 

Đường Tô còn tưởng rằng Tạ Ngôn Chiêu sẽ bị kí.ch th.ích cơ, không nghĩ tới cô không bị ảnh hưởng chút nào. Cậu phụ họa nói: “Đúng thế! Tôi lại không phải người khác, mấy kỳ trước đều là chị ấy gánh tôi, lần này cuối cùng cũng có những thứ tôi am hiểu. Tôi còn ước có thể gánh chị ấy.”

 

【 Nếu có người gánh cho tôi thì sướng muốn chết, sao phải đi lao lực làm gì cho khổ. 】

 

【 Có thể chứng minh được thực lực của bản thân thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu không chứng minh được, còn làm vụt mất thứ hạng, đó không phải là rất ngu ngốc sao. 】

 

【 Tôi chơi game, nếu trong đó có đại lão nào gánh tôi, toàn bộ hành trình tôi đều có thể lười biếng, vô cùng vui sướng!! 】

 

【 Thẩm Liên Chi có khả năng chưa từng lười biếng, nên mới không biết cảm giác có người gánh thật sự rất thoải mái! 】

 

【 Cô ta lười biếng không được, bằng vào trình độ người đại diện của cô ta, chỉ biết kéo chân sau mà thôi. 】

 

Lãnh Xu cũng biết trình độ của mình không được tốt, ăn cơm chiều xong liền chủ động quay lại bãi tập tăng cường rèn luyện.

 

Từng mảnh đèn chiếu sáng lên phiến thảo nguyên, khi mũi tên của Lãnh Xu lại lần nữa bắn trượt ra khỏi tấm bia, Thẩm Liên Chi thở một hơi dài nặng nề trong bóng đêm.

 

Tạ Ngôn Chiêu tìm một chiếc ghế dựa rồi ngồi ở bên cạnh, không phải cô muốn xem bọn họ xấu mặt, cô chỉ muốn ngồi ở chỗ này ngắm sao trời mà thôi.

 

Thảo nguyên rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn thấy được cả chân trời, hơi nước mỏng manh, sao trời ở đây không giống với những chỗ khác, khi ngẩng đầu sẽ có cảm giác ngôi sao đang buông xuống, cách rất gần. Bầu trời đầy sao trên dải ngân hà lấp lánh, nếu may mắn thì còn có thể nhìn thấy sao băng xẹt qua.

 

Tạ Ngôn Chiêu ngửa đầu, suy nghĩ miên man theo những vì sao, đúng lúc này, bên cạnh đột ngột vang lên một đạo âm thanh thúy: “Oa, thật là nhiều sao!”

 

Cô quay đầu qua thì nhìn thấy Quan Thắng Thắng cũng đem ghế dựa ngồi lại đây, trong tay còn cầm một chén dưa hấu, bên trong là dưa hấu đã cắt thành từng khối, dùng nĩa cắm lên.

 

“Chị Ngôn Chiêu, ăn dưa hấu không?” Quan Thắng Thắng đem chén đưa tới trước mặt cô, “Hơi lạnh, nhưng rất ngọt!”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn cô ta: “Tôi không ăn, ban đêm ở đây lạnh, cô cũng ăn ít thôi.”

 

Quan Thắng Thắng đem một khối dưa hấu bỏ vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ: “Được, em sẽ ăn một ít rồi thôi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu tiếp tục xem sao trên trời, Quan Thắng Thắng thì tự tìm niềm vui cho mình. Cô ta nhìn một vòng bốn phía xung quanh, thấy khu vực bắn tên cách đó không xa, Lãnh Xu còn đang siêng năng luyện tập bắn tên, Thẩm Liên Chi đứng ở bên cạnh đen mặt không nói một lời.

 

Quan Thắng Thắng “Phụt” cười một tiếng, nước dưa hấu cũng đều phun cả ra.

 

“Thẩm Liên Chi và người đại diện của cô ta lúc này cứ như là đổi thân phận cho nhau. Nghệ sĩ thì nhìn hùng hổ doạ người như người đại diện, ngược lại người đại diện thì lúng túng quẫn bách, giống nghệ sĩ đang bị dạy dỗ.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe cô ta miêu tả thì nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi lại ánh mắt, nhìn về Quan Thắng Thắng ở bên cạnh. Cô ta che miệng, nhưng vẫn là một bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui.

 

Tạ Ngôn Chiêu không khỏi tò mò: “Hôm nay cô luyện tập thế nào?”

 

“Em? Em không được, bắn mười mũi thì có đến chín mũi không biết đã bay đi nơi nào.” Quan Thắng Thắng vẫn cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng, không giống như đang nói chính mình, mà là nói người khác.

 

“Vậy người đại diện của cô thì sao?”

 

“Chị ấy so với em thì tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.” Quan Thắng Thắng đưa lên ba ngón tay, làm cái “một chút” thủ thế.

 

“Hai người không luyện tập lại sao?”

 

“Còn luyện cái gì nữa, ngày mai là phải thi đấu rồi. Xếp cuối cùng thì cứ xếp cuối cùng thôi, em thấy mấy bộ trang phục kia đều khá đẹp, em có thể chấp nhận được hết. Hơn nữa không lên trang tạp chí kia với em cũng không sao cả.”

 

Quan Thắng Thắng có những lúc rất dễ dàng hành sự xúc động, ví dụ như thời điểm đối mặt với Thẩm Liên Chi. Nhưng khi đối mặt với những sự tình khác, suy nghĩ của cô ta lại phá lệ rõ ràng.

 

Giống như bây giờ cô ta biết bản thân mình tới tham gia chương trình này để làm gì.

 

Cô ta cũng không phải thật sự muốn hai hạng mục tài nguyên cuối cùng kia, cho dù có muốn, cũng không nhất định là sẽ có. Chủ yếu là vì cải thiện danh tiếng của bản thân nên mới đến, trước mắt xem ra là đã có chút hiệu quả.

 

Xếp hạng hiện tại của cô ta không đến mức làm cho bản thân bị đào thải, như vậy đã rất tốt rồi. Cho dù khi thi đấu bắn tên có thể giành lấy một thứ hạng tốt đi nữa thì cũng không quá quan trọng. 

 

So với lãng phí thời gian để làm chuyện vô ích, còn không bằng ngồi đây ăn dưa hấu.

 

【 Cũng tốt, không cần lên tạp chí, đơn giản liền không cần phải phí công luyện tập. 】

 

【 Sao đầu óc Quan Thắng Thắng lúc này lại linh hoạt như vậy? 】

 

【 Chắc bởi vì ban ngày trên sân tập, bên trái là Đường Tô, bên phải là Hạ Thừa Dục nên bây giờ không nhận rõ hiện thực nữa rồi. 】

 

Quan Thắng Thắng miệng đầy dưa hấu, nói: “Chị Ngôn Chiêu, em cảm thấy hai người rất có hy vọng lấy hạng nhất đó, ngày mai lại để Đường Tô nỗ lực hơn là được.”

 

“Có hy vọng?” Tạ Ngôn Chiêu khó hiểu, bọn họ không phải là chắc chắn lấy được hạng nhất rồi sao?

 

Quan Thắng Thắng xem bộ dáng này của cô là biết cô không hiểu biết về “Tình hình chiến đấu” trước mắt.

 

“Hôm nay hai người chắc là không chú ý các nhóm khác có phải không? Hạ Thừa Dục cũng rất lợi hại, mỗi lần cậu ấy đều có thể bắn trúng 10 mũi tên. Hơn nữa cậu ấy không chỉ lợi hại mà còn rất nỗ lực. Chị xem kìa, cậu ấy lại tới luyện tập.”

 

Quan Thắng Thắng chu chu môi, Tạ Ngôn Chiêu ngẩng đầu nhìn qua hướng sân tập thì thấy người nọ quả nhiên mang theo cung tiễn.

 

Màn đêm buông xuống, một bóng dáng cao dài chiếu nghiêng trên mặt đất. Bầu trời đầy sao rọi vào mặt anh, trầm như nước.

 

Sau khi anh tới, Lãnh Xu càng khẩn trương hơn, mũi tên còn chưa gắn tốt đã bắn ra ngoài.

 

Quan Thắng Thắng “tấm tắc” hai tiếng: “Chị nhìn đi, xem Lãnh Xu sợ tới mức nào rồi kìa, đây chắc là tâm lý cạnh tranh đi? Cao thủ thích ngược gà mờ như vậy, còn may là em tự mình hiểu lấy mình.”

 

Quan Thắng Thắng nói mà Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên im lặng, xoay qua nhìn thì thấy sắc mặt cô ngưng trầm nên cho rằng cô đang lo lắng cho ngày mai, liền an ủi: “Chị Ngôn Chiêu, chị đừng sợ, em thấy Đường Tô vẫn rất lợi hại. Chị cũng không kém, trình độ của chị so với Ngô Hãn thì cao hơn một chút, Ngô Hãn không ổn định lắm. Ngày mai thi đấu, hai người chắc chắn có phần thắng!”

 

Tạ Ngôn Chiêu chậm rãi thu hồi ánh mắt, hỏi cô ta một vấn đề không chút liên quan gì: “Có phải cô bằng tuổi với tôi đúng không?”

 

Giữa trưa hôm nay khi cô ta cãi nhau với Nghiêm Bạch, hình như cô nghe được cô ta cũng 25 tuổi.

 

“Đúng vậy, em bằng tuổi với chị Ngôn Chiêu.” Giọng nói Quan Thắng Thắng ngọt xớt.

 

Cô ấy và mình có cùng một số tuổi, đây chính là một loại duyên phận!

 

Tạ Ngôn Chiêu hỏi: “Vậy tại sao cô lại xưng hô với tôi như thế?”

 

Mở miệng ra là chị, chẳng khác nào Thẩm Liên Chi, làm cô phiền không thôi.

 

“Đó còn không là do gọi chị vừa thân quen lại vừa tôn kính sao?” Quan Thắng Thắng dừng một chút, “Chị không thích à?”

 

Tạ Ngôn Chiêu không nói gì.

 

Quan Thắng Thắng ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc tỏ thái độ: “Vậy về sau không gọi như vậy nữa.”

 

Cô ta nghĩ thầm, sao không nói sớm là không thích chứ, mình kêu nhiều ngày như vậy, hoá ra vẫn luôn nhảy nhót trên đống lửa.

 

Nhưng nghĩ lại, Thẩm Liên Chi cũng kêu như vậy, xem ra Tạ Ngôn Chiêu cũng không thích Thẩm Liên Chi nên mới không nói chuyện này cho Thẩm Liên Chi biết, chỉ nhắc nhở mỗi mình mình.

 

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là trọng lượng của bản thân mình ở trong lòng cô ấy nặng hơn so với Thẩm Liên Chi a!

 

Quan Thắng Thắng nghĩ như vậy liền vui vẻ ra mặt: “Vậy tôi không gọi cô là chị nữa, gọi bằng tên của cô đi? Từ Nghi rất dễ nghe, gọi cô là……”

 

“Gọi cái đầu cô!”

 

Nửa đoạn sau Quan Thắng Thắng còn chưa kịp nói ra đã bị âm thanh trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra làm cho hoảng sợ.

 

“Từ Nghi là tên mà cô có thể gọi sao? Đó là nhũ danh của chị ấy! Chỉ có người thân trong nhà mới được gọi như vậy!”

 

Đường Tô đột nhiên xuất hiện, bưng cả Tạ Ngôn Chiêu và ghế dựa lên đi vài bước, để cô cách Quan Thắng Thắng xa một chút.

 

Quan Thắng Thắng ngốc lăng, sau một lúc mới hoàn hồn, nhìn Đường Tô rồi buột miệng thốt ra: “Cậu bị bệnh tâm thần à! Làm tôi sợ muốn chết!”

 

Mắng xong mới kịp phản ứng lại đây là em trai của Tạ Ngôn Chiêu, cô ta khẩn trương nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu, thấy cô cũng không có phản ứng gì với những lời này, chỉ đang ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Đường Tô, dường như cũng bị cậu làm cho hoảng sợ.

 

Vì thế Quan Thắng Thắng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Không cho gọi thì không gọi, vậy tôi lại đổi xưng hô, gọi là……”

 

Quan Thắng Thắng muốn nói, gọi là “Tiểu Chiêu” đi, nhưng tên này vừa nghĩ tới, cô ta liền phủ quyết ngay lập tức.

 

Không được không được, không thể gọi cái tên mà tiện nam nhân Cao Phùng Hạc kia đã gọi được!

 

Cô ta còn chưa nghĩ ra tên gọi gì để vừa có vẻ thân mật lại vừa không đột ngột thì Âu Dương Lam đã lại đây, cầm lấy chén dưa hấu và thúc giục cô ta đi rửa mặt.

 

“Thời gian không còn sớm nữa, sắp hạ nhiệt độ rồi, em nhanh rửa mặt rồi vào phòng ngủ đi.”

 

Trên thực tế, Quan Thắng Thắng đúng là cảm thấy có chút lạnh. Hơn nữa còn ăn nhiều dưa hấu mát lạnh, bụng ọc ọc hai tiếng, ẩn ẩn có dấu hiệu tiêu chảy.

 

Cô ta chào tạm biệt với Tạ Ngôn Chiêu rồi liền theo Âu Dương Lam rời đi.

 

*

 

Bên này cách nhà bọn họ khá xa nên đêm nay Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô cũng ở lại thảo nguyên.

 

Mỗi người đều có một chiếc lều hình tròn, đồ dùng thiết bị đơn sơ nhưng chăn gối cũng đủ ấm, trong lều còn có máy sưởi, có thể đảm bảo cho mọi người ngủ ngon. Ngoại trừ việc không có nhà vệ sinh là khá bất tiện.

 

Du khách ở đây nếu muốn rửa mặt hay đi vệ sinh thì đều phải đến địa phương công cộng bên ngoài, may mà tổ tiết mục sắp xếp cho mỗi nhóm khách mời một chiếc xe nhà, khách mời có thể rửa mặt trong xe, sau đó quay về lều ngủ.

 

Tạ Ngôn Chiêu ở trên xe tắm rồi đi ra, trên người bọc áo ngủ thu đông thật dày, trên đầu đội mũ lông xù xù mà Tạ Du chuẩn bị cho cô, bên sườn mũ mọc ra hai lỗ tai cừu trắng vô cùng đáng yêu.

 

Đường Tô đang nấu trà sữa ở trong phòng, camera man vẫn chưa tan làm, cậu để camera man đi quay phong cảnh bên ngoài, tuyên truyền một vài cảnh đẹp ở Mật Thành.

 

Camera man như lời cậu đi quay sao trời, thảo nguyên xanh, ống kính không cẩn thận lia tới Tạ Ngôn Chiêu ở nơi xa.

 

Tạ Ngôn Chiêu một đường chạy chậm trở về lều của chính mình, lỗ tai trên mũ cũng theo đó tung ta tung tăng lên.

 

【 Ai đó ai đó? Tạ Ngôn Chiêu sao? Đáng yêu như vậy?! 】

 

【 Lần đầu tiên thấy cô ấy như thế này đó, cute quáaaa!! Ô ô, tôi phải làm fan mama! 】

 

【 Một thân từ đầu đến chân đều vô cùng đáng yêu! Có thể quay liên tiếp được không? 】

 

【 Là mẹ của cô ấy chuẩn bị cho phải không? Ở trong lòng người mẹ, con gái bảo bối luôn bé bỏng. 】

 

【 Áo ngủ hình như là Đường Tô mua? Kỳ thứ hai cô ấy cũng mặc một cái cùng loại. 】

 

Nhiệt độ không khí bên ngoài càng ngày càng thấp, gió cũng càng lúc càng lớn. Rõ ràng trước khi tắm rửa mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài vẫn thấy bình thường, nhưng bây giờ thì lại lạnh đến mức tay chân Tạ Ngôn Chiêu muốn đóng băng luôn.

 

Vào lúc Tạ Ngôn Chiêu sắp chạy được vào trong lều, một cơn gió mạnh mang theo hơi lạnh bỗng nhiên thổi đến, ngay lập tức liền xốc bay mất chiếc mũ trên đầu cô.

 

Cô đành phải vòng trở lại để nhặt mũ. Bởi vì không nhanh bằng gió, cô đuổi theo một lúc, đến khi cho rằng sắp nhặt được rồi, vừa ngồi xổm xuống thì trận gió kia lại đem mũ thổi đi tiếp.

 

Cứ như thế lặp lại ba lần, Tạ Ngôn Chiêu đứng bất động.

 

【 Có phải tức giận rồi hay không, ha ha ha ha ha 】

 

【 Có thể không tức giận sao? Cơn gió đó như muốn chơi cô ấy, nếu là tôi thì tôi cũng tức giận! 】

 

【 Anh camera man đừng quay nữa, nhanh đi hỗ trợ đi a. 】

 

【 Tạ Ngôn Chiêu đứng bất động, có phải là đang suy nghĩ có nên gọi Đường Tô hay không? 】

 

Tạ Ngôn Chiêu đúng là đang tính toán như vậy, cô nghĩ, nếu cơn gió kia lại tiếp tục thổi, cô liền gọi Đường Tô lại đây. Đường Tô chạy nhanh, nhất định có thể trị cơn gió yêu ma này!

 

Thần kỳ là, khi cô đứng bất động, cơn gió kia cũng bất động.

 

Tạ Ngôn Chiêu thử nhặt mũ lần cuối, khi cô nhanh tay chạm đến thì mũ lại chợt bị gió thổi đi.

 

Tạ Ngôn Chiêu phát cáu, chống chân đứng lên, mở miệng ra muốn kêu Đường Tô. Bỗng nhiên có một mũi tên dài mang theo tiếng xé gió truyền đến, Tạ Ngôn Chiêu quay đầu lại thì thấy mũ của mình bị một mũi tên bắn rớt, nằm trên cỏ.

 

Sau một lúc lâu, đuôi chiếc mũi tên kia bị một cánh tay thon dài cầm trên tay, đối phương rút nó ra khỏi mặt đất, mũ cũng được rút lên theo. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.