Vị khách mời tham gia quay chương trình thay Nghiêm Bạch là nam, có một khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, tuổi nhìn không lớn, đeo mắt kính gọng đen, cả người toát ra khí chất học sinh.
Cậu lễ phép đến chào hỏi từng khách mời một, đến phiên Tạ Ngôn Chiêu, hai tai cậu đỏ lên, mắt đảo quanh không biết nhìn đi đâu, thanh âm nói lắp lộ ra vẻ khẩn trương: “Đàn…… Đàn…… Đàn chị.”
Mọi người vừa rồi còn đang cố gắng hết sức nhớ lại xem đã từng gặp qua người này ở đâu, cho đến khi xưng hô này được thốt ra, tất cả đều lập tức nghĩ tới —— đã gặp qua ở bãi chăn nuôi, nhưng mà lúc ấy cách một cái màn hình.
Đối với người chỉ mới gặp mặt một lần, mọi người đương nhiên không nhớ nổi tên, nhưng mà bởi vì ấn tượng về đêm đó quá lớn, nên người này vẫn được nhớ tới.
【 Đây là…… Em trai Nghiêm Bạch sao? 】
【 Không phải cậu ta nói sẽ không vào giới giải trí sao? 】
【 Cậu ấy đi theo Nhạc Khang, chắc chắn là thay anh trai tới lập công chuộc tội. 】
Suy đoán của cư dân mạng là đúng, Nghiêm Mặc xem lại phát sóng trực tiếp, đã biết một loạt những chuyện mà anh trai mình đã làm, cũng thông qua Nhạc Khang biết được công ty quản lý của Nghiêm Mặc và Nhạc Khang bị hao tổn kinh tế. Để bù đắp tổn thất, cậu ấy cùng đối phương ký hợp đồng quản lý lâm thời, đồng ý tiếp nhận quay nốt chương trình cho anh trai.
Sau đó Nhạc Khang liên lạc lại với tổ tiết mục, hai bên đạt thành nhất trí, chỉ cần Nghiêm Mặc hoàn thành công tác quay chương trình thay cho Nghiêm Bạch, hợp đồng vẫn sẽ giữ nguyên, số tiền còn lại cũng sẽ được thanh toán đầy đủ.
Đây thực sự là chuyện vui không thể nghi ngờ.
Nghiêm Mặc là người mới hoàn toàn chưa từng lộ mặt, lần đầu tiên xuất hiện trước ống kính, nhiệt độ nhất định sẽ không thấp. Rốt cuộc thì những tác phẩm được giải của Nghiêm Bạch có độ truyền xướng rất cao, mọi người đều biết sau lưng hắn có một người tài ba như vậy, trong nghề có không ít công ty vẫn luôn muốn hợp tác cùng hắn.
Nghiêm Mặc đánh xong một trận tiếp đón thì liền đứng yên ở bên cạnh Tạ Ngôn Chiêu. Cậu không biết nói gì nên tìm chuyện để nói: “Đàn chị, thật trùng hợp, có thể gặp được chị ở chỗ này. Em phải ở đây quay một tuần, chị thì sao?”
Tạ Ngôn Chiêu mỉm cười: “Không khéo, hôm nay tôi phải đi rồi.”
【 A? Vẫn muốn đi sao? 】
【 Mới vừa rồi không phải là đã lên trấn trên mua đồ rồi à? 】
【 Cô ấy muốn đi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nơi thâm sơn cùng cốc này sao có thể có những thứ cô ấy muốn. 】
Tạ Ngôn Chiêu ngay từ đầu đã muốn đi, nhưng Tần Y để cô vào thị trấn nhìn xem trước.
Vừa rồi khi cô đi bệnh viện chụp X-quang, trên đường nhìn, không nói đến chuyện mỗi ngày cô đều phải dùng mỹ phẩm dưỡng da, đi ngủ phải mặc áo ngủ bằng tơ lụa, nơi này đến cả bộ đồ bằng cotton cũng không mua được.
Ăn, mặc, ở, đi lại, ngoại trừ môi trường ở cô còn chưa rõ ràng lắm, ba cái còn lại đều không ổn. Hơn nữa hoàn cảnh…… Chỉ cần có mắt nhìn liền biết, nơi này cũng không thể thoải mái được.
Làm sao cô có thể tồn tại được qua bảy ngày?
Cô lý luận với Tần Y: “Anh kêu tôi đi lên trấn mua, tôi đã đi rồi, nhưng mua không được, bây giờ tôi nhất định phải đi.”
Tần Y như là mắt điếc tai ngơ đối với những lời Tạ Ngôn Chiêu nói, hỏi cô một câu không liên quan: “Vừa rồi khi cô đi lên trấn trên, có nhìn thấy cây cầu nào không?”
“Cây cầu gì?” Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy không thể hiểu được hắn.
Không giải quyết được vấn đề nên bắt đầu nói sang chuyện khác sao?
【 Cây cầu gì? 】
【 Có, hình như tôi nhìn thấy được, ống kính chợt lướt qua. 】
Khi xuất phát đi bệnh viện, mọi người trên xe ba bánh ai cũng có tâm sự, chỉ có Lục Thành Tư nhàn nhã quan sát hoàn cảnh quanh thôn.
Lục Thành Tư nói: “Tôi nhìn thấy, cách nơi này không xa, một cây cầu xi măng bắc qua sông đúng không?”
【 Quào, mắt anh trai này cũng khá tinh đấy. 】
【 Mấy khách mời còn lại hình như cũng nghĩ như vậy, lầu trên xem sáu gương mặt mờ mịt của bọn họ kìa. 】
Tạ Ngôn Chiêu không chỉ không nhìn thấy cầu, ngay cả sông cô cũng không nhìn thấy. Nhưng mà, cái này thì có liên quan gì tới cô đâu?
“Liên quan gì đến tôi?” Cô cảnh cáo Tần Y: “Anh đừng nói sang chuyện khác.”
Tần Y ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hỏi về cây cầu: “Cô có biết cây cầu kia gọi là gì không?”
Tạ Ngôn Chiêu nghĩ, tên này không lẽ có bệnh, bóng dáng cây cầu cô cũng chưa nhìn thấy, làm sao có thể biết tên nó.
“Anh bị bệnh……”
Từ “thần kinh” còn chưa được nói ra, bởi vì Đường Tô từ phía sau bịt chặt miệng cô lại. Bàn tay cậu to rộng, một vuốt này, đem hơn phân nửa khuôn mặt của Tạ Ngôn Chiêu che lại. “Tạ Du hiện tại cũng đang xem phát sóng trực tiếp, chúng ta nói chuyện văn minh một chút.”
Trước đó khi nào Tạ Du rảnh thì mới xem phát sóng trực tiếp, nhưng từ khi trải qua đêm sinh nhật hôm đó của Tạ Ngôn Chiêu, bà bắt đầu xem phát sóng trực tiếp đúng giờ, công việc của bãi chăn nuôi toàn bộ ném cho Đường Đình xử lý.
Đại đa số cha mẹ, chắc chắn là hy vọng con mình nói năng văn nhã, hành vi cử chỉ đoan trang hào phóng. Đường Tô sợ Tạ Du nhìn thấy hình ảnh táo bạo này của Tạ Ngôn Chiêu sẽ dạy dỗ cô nên liền trực tiếp cắt ngang Tạ Ngôn Chiêu.
Đôi mắt của Tạ Ngôn Chiêu còn lộ ra ngoài, tức giận đến muốn bốc lửa.
Trên mặt Tần Y treo một nụ cười “thân thiết”, như chủ nhà nói với khách đến chơi: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi đã chuẩn bị cho mọi người một bữa trưa rất phong phú, cơm nước xong, trong thôn sẽ có người đến dẫn mọi người đi tham quan cây cầu kia.”
Lúc ra khỏi bệnh viện đã quá giờ cơm, mấy khách mời đói đến mức ngực dính vào lưng, vừa nghe được ăn cơm, lập tức không khí trở nên vui mừng.
Quan Thắng Thắng cũng khuyên Tạ Ngôn Chiêu: “Chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói.”
Còn ăn cơm cái gì nữa, tâm Tạ Ngôn Chiêu nói: Tức đến no rồi. Hiện tại cô như là đánh vào bông, trước kia sao lại không phát hiện người này vô lại như vậy.
Sau đó, Quan Thắng Thắng nói một câu: “Cô muốn đánh Tần đạo thì cũng cần phải có sức lực, không phải sao.”
Tạ Ngôn Chiêu: Hình như cũng có lý.
【 Quan Thắng Thắng, cô nói nhỏ tiếng lại, chúng tôi nghe được hết nè. 】
【 Đạo diễn chắc chắn cũng nghe được rồi, không biết hiện tại anh ta đang nghĩ gì, muốn phỏng vấn một chút. 】
【 Hôm nay có thể lại nhìn thấy bộ dạng táo bạo của Tạ Ngôn Chiêu đêm đó sao? Xoa tay mong chờ! 】
【 Đạo diễn: Không màng đến sống chết của tôi có phải không?! 】
*
Địa điểm ăn cơm là trong nhà của trưởng thôn.
Trưởng thôn Lâm Mậu Thụ năm nay mới hơn 40 tuổi, nhưng nhìn như 50-60 tuổi, dáng người khá cao, có lẽ do quanh năm làm lao động chân tay nên thân thể gầy gò, có một ít tóc bạc, khuôn mặt gầy, gò má nhô cao, trên mặt có nhiều nếp nhăn ngang dọc đan xen.
Bàn ăn cơm được ghép lại từ những chiếc bàn gỗ, không biết có phải mượn từ nhà khác hay không, dài ngắn không đều, các góc bàn cũng không thẳng hàng.
Cơm trưa là cơm nhà, đựng đầy trong chén tráng men hoặc gốm sứ. Không nói đến bát dĩa, không nói đến bàn ăn, đồ ăn kết hợp cả chay lẫn mặn, số lượng món ăn cũng khá nhiều.
Trước khi ăn cơm, trưởng thôn Lâm Mậu Thụ có một bài diễn thuyết đầy cảm xúc: “Cảm ơn tổ tiết mục, cảm ơn các vị khách mời đã đến thôn Thắt của chúng tôi để quay chương trình, điều kiện ở đây còn khá khó khăn, nhưng phong cảnh không tồi, không khí lại trong lành, đồ ăn thức uống tốt cho sức khỏe. Hy vọng mọi người sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời trong bảy ngày tới đây, cũng hy vọng thôn Thắt của chúng tôi có thể để lại ấn tượng tốt cho khán giả trên TV.”
“Tôi nói nhiều rồi, không làm phiền mọi người ăn cơm nữa. À đúng rồi, rau dưa của chúng tôi không sử dụng thuốc trừ sâu, đều là tự trồng trong vườn nhà, gà và heo cũng được cho ăn thực vật xanh. Mọi người nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Lâm Mậu Thụ nói rất dài, nhưng một vài khách mời khi nghe được tên thôn thì đã không còn tâm tư nghe tiếp nữa.
Thôn cướp? Sao lại đặt tên như vậy? Thôn dân đồng ý hết sao?
Phòng phát sóng trực tiếp cũng có nhiều người chú ý tới:
【 Cái gì? Thôn Cướp? Không phải chứ, đây không phải là thôn đen sao? 】
【 Cái tên này nghiêm túc à……】
【 Hơi lo lắng cho sự an toàn của các khách mời. 】
Như là biết được suy nghĩ của mọi người, sau khi thôn trưởng nói xong, Tần Y liền giải thích: “Thôn Thắt, thắt là kết trong kết hợp kết nối, không phải là ý kia.”
Mọi người hiểu rõ: Thì ra là từ này.
【 Tuy không phải cướp, nhưng thắt cũng không dễ nghe chút nào. 】
【 Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái tên này vậy. 】
*
Quan Thắng Thắng đói thảm, đũa vẫn luôn cầm trong tay, vừa nghe có thể ăn cơm liền lập tức động đũa. Cô nếm một miếng gà xào ớt, thịt gà rất non, không bị dai một chút nào, ớt xào lên cũng rất thơm. Vị cay xông lên, rất kíc.h th.ích vị giác.
“Ưm, ăn ngon!” Quan Thắng Thắng phồng quai hàm lên nói.
Lâm Mậu Thụ hơi cong người, hai tay đan vào nhau xoa xoa vài cái, vẻ mặt có chút gượng gạo. Nghe Quan Thắng Thắng nói vậy, lưng liền thẳng lên một chút, trên mặt lộ ra tươi cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: "Hợp khẩu vị của mọi người là tốt rồi!"
Quan Thắng Thắng vừa ăn vừa hỏi Tần Y: “Đạo diễn, các anh trả tiền rồi chứ hả?”
Tần Y thậm chí còn không liếc nhìn cô ta lấy một cái: “Tất cả vật tư đều được thanh toán hết rồi, mọi người không cần lo lắng.”
Hỏi câu này là có ý gì? Sợ cho bọn họ ăn không trả tiền sao?
Nghiêm Mặc ngồi nghiêng đối diện với Tạ Ngôn Chiêu, cậu thấy Tạ Ngôn Chiêu vẫn luôn không động đũa nên liền chủ động gắp một miếng thịt kho tàu vào trong chén cô: “Đàn……Đàn chị, chị gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút.”
Nghiêm Mặc đã ăn thử tất cả các món ở trước mặt, món thịt kho tàu này thực sự rất chuẩn vị. Thịt ba chỉ có màu đỏ au bóng bẩy, được hấp thơm mềm, khi ăn có vị béo ngậy nhưng không hề ngán.
Cậu lấy hết dũng khí, vừa gắp miếng thịt đặt vào trong bát của Tạ Ngôn Chiêu thì lại bị một đôi đũa khác gắp đi mất.
Đường Tô đem thịt nhét vào trong miệng, sau khi nuốt xuống thì nói với cậu ta: “Đàn chị của cậu không ăn thịt mỡ.”
Nghiêm Mặc vừa nghe vậy liền đỏ mặt, thần sắc hoảng loạn giống như đã làm gì sai: “Tôi…… Tôi không biết……”
Tạ Ngôn Chiêu dương môi, nhàn nhạt cười với cậu ta một chút, “Cậu cứ ăn đi, không cần gắp đồ ăn cho tôi.”
Mặt Nghiêm Mặc vốn đã đỏ, bây giờ lại càng đỏ hơn, tựa như có thể nhỏ ra máu, “Đàn chị, em…… Em biết rồi.”
Đường Tô nhìn Nghiêm Mặc rồi lại nhìn Tạ Ngôn Chiêu, hai đôi lông mày nhăn lại thành một ngọn núi, sau đó, cậu dùng ngón tay đè khóe miệng của Tạ Ngôn Chiêu xuống, “Có gì buồn cười đâu chứ, không được cười.”
Tạ Ngôn Chiêu không cười nữa, quay đầu trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.
【 Ha ha ha ha, Đường Tô có phải có cảm giác nguy cơ hay không? 】
【 Còn không phải là rất có nguy cơ hay sao, ai lại không thích một cậu đàn em ngoan ngoãn hiểu chuyện lại tài hoa hơn người chứ. 】
【 Nhưng tôi lại thích Đường Tô hơn một chút, vừa nhìn liền biết là đầy tớ trung thành của chị gái, ha ha ha ha. 】
Sau khi cơm nước xong, có một người phụ nữ lạ mặt bước vào sân. Trông cô ấy chưa đến ba mươi tuổi, làn da rám nắng khỏe mạnh, mái tóc đen bóng mượt và vóc dáng cân đối.
Lâm Mậu Thụ giới thiệu với mọi người: “Đây là bí thư chi bộ của thôn chúng tôi, Trần Tĩnh Hảo. Lát nữa, cô ấy sẽ kể cho mọi người nghe chuyện xưa của cây cầu.”
Một cây cầu thì có thể có chuyện xưa gì, chẳng lẽ nó có lịch sử lâu đời, là di sản văn hoá của thôn này sao? Tuy trong lòng mọi người nghĩ thầm như vậy, nhưng vẫn im lặng chấp nhận hoạt động này.
Trước khi xuất phát đi tham quan cây cầu, Trần Tĩnh Hảo chào hỏi, bắt tay với từng khách mời.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Tô cảm thấy khi cô ấy bắt tay với Tạ Ngôn Chiêu, ánh mắt phá lệ mà ý vị thâm trường.
Con sông kia cách nhà trưởng thôn khoảng 5km, bởi vì số lượng người tương đối nhiều nên đều quyết định đi bộ tới. Chân Tạ Ngôn Chiêu vừa bị ngã, không thể đi bộ đường dài như vậy, Đường Tô liền tìm một chiếc xe đạp đẩy cô đi.
Khi đó Nghiệm Mặc chủ động đề nghị giúp đỡ Đường Tô: “Anh, hay là em giúp anh đẩy một đoạn nhé."
Đường Tô lập tức từ chối: “Không cần, việc này lại không tốn sức.”
Nghiêm Mặc không bỏ cuộc: “Vậy em có thể giúp gì được không?”
“Cậu giúp chị tôi lấy lại điện thoại và chứng minh thư từ tay đạo diễn được thì tốt quá.”
Ai cũng nghe ra được đây chỉ là nói đùa, nhưng Nghiêm Mặc thật sự đi tìm Tần Y.
Cậu ta chạy đến bên cạnh Tần Y, giọng điệu thành khẩn: “Đạo diễn, anh có thể đưa điện thoại và chứng minh thư của đàn chị cho chị ấy được không? Chị ấy hình như không thể thích ứng với hoàn cảnh nơi này.”
Tần Y có chút cạn lời với cậu ta, mục đích của cậu ta quá rõ ràng, như thể tham gia chương trình này chỉ vì Tạ Ngôn Chiêu.
Tần Y nhìn quanh trong đám người, muốn gọi Nhạc Khang tới quản cậu ta, nhưng lại phát hiện Nhạc Khang đang ở cuối đoàn, thong thả bước đi, trông rất nhàn nhã, nhìn giống như đang đi du lịch.
Nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, sau khi trải qua một người khó quản lý và thường xuyên gây rắc rối như Nghiêm Bạch, thì Nghiêm Mặc này được xem như vô cùng hiểu chuyện. Khó có khi Nhạc Khang không cần phải lo lắng đề phòng trong chương trình, lúc này tổ tiết mục còn chưa bắt đầu giao nhiệm vụ, so với đi du lịch cũng không khác lắm.
Nhiều người nên đi chậm, sau nửa giờ mọi người mới tới được bờ sông.
Sông sâu không đến 50 mét, hiện tại lại đang là mùa khô nên nước rất cạn.
Trần Tĩnh Hảo đi tuốt đằng trước, dẫn mọi người bước lên cây cầu kia.
Cô ấy từ từ kể cho mọi người nghe “Tôi không phải người địa phương, mới đến thôn Thắt này được hai năm. Cây cầu này, mọi người đừng nhìn tạo hình nó có chút cũ kỹ, thực ra nó còn rất mới đấy, chưa đến hai năm, chỉ xuất hiện sau tôi vài tháng thôi.”
Ngày nay cầu thường được xây dựng bằng vật liệu thép, bê tông và vật liệu kiểu mới, có thiết kế đơn giản và thẳng tắp hoặc mang cảm giác khoa học viễn tưởng tương lai, tạo hình tràn ngập nét nghệ thuật hiện đại. Nhưng cây cầu dưới chân bọn họ có kiểu dáng hình vòm cổ xưa, trụ cầu và mô cầu (phần đỡ hai đầu cầu) được xây dựng gọn gàng, chắc chắn, lan can được làm bằng xi măng, tạo thành một vòng bảo vệ kín đáo, trông thế nào cũng giống như di tích từ thế kỷ trước.
“Cây cầu này có một cái tên rất dễ nghe.” Trần Tĩnh Hảo nhìn về phía mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tạ Ngôn Chiêu: “Gọi là Chiêu Chiêu.”
【 Ơ? Sao nghe như tên người vậy? 】
【 Lại còn là tên của một cô gái nữa. 】
【 Biết đâu là tên người thật, có mấy cây cầu được đặt theo tên người mà, thường là để tưởng nhớ về người đó. 】
Khách mời tại hiện trường vốn đang mệt mỏi rã rời, nghe thấy tên cây cầu thì tỉnh táo hẳn.
Lục Thành Tư: “Thôn mọi người đặt tên đều thật đặc biệt.”
Hắn nói tương đối uyển chuyển, thực ra là muốn nói, tên thôn nghe không giống một cái thôn, tên cầu nghe cũng không giống như một cái cầu.
"Tấm bia đá này có ghi lại nguồn gốc cái tên." Vừa nói, Trần Tĩnh Hảo vừa chạy đến giữa cầu.
Bên phải của cô ấy là một tấm bia đá được gắn vào giữa lan can của cây cầu. Trên bia có ghi tên đơn vị thi công, đơn vị thiết kế, đơn vị xây dựng, và dòng cuối cùng là ngày xây dựng, đúng thật là cách đây hai năm.
Ở ngay giữa bia đá có một hàng ba chữ lớn: "Cầu Chiêu Chiêu". Bên dưới tên cầu có một dòng chữ nhỏ: "Cây cầu này do nữ sĩ Tạ Ngôn Chiêu quyên tặng, xin chân thành cảm tạ."
Mọi người khiếp sợ nhìn Tạ Ngôn Chiêu, còn Tạ Ngôn Chiêu thì ngơ ngác nhìn Trần Tĩnh Hảo.
Cô không nhớ rõ mình đã quyên góp xây cầu khi nào, lúc đầu cô còn nghĩ có thể là một cái tên rất long trọng, nhưng khi nhìn thấy tên cây cầu là "Chiêu Chiêu", cô lại không dám chắc lắm.
Khi Tạ Ngôn Chiêu ra nước ngoài du học, đôi khi cũng sẽ lướt dạo một vài trang web xã hội, ID dùng cho các trang web đó đều là “Ngôn Nhất Chiêu Chiêu”. Vì tính chất của những trang web này nên trên đó có không ít tin tức về thiên tai nhân họa, có lúc Tạ Ngôn Chiêu nhìn cảm thấy đáng thương, sẽ liền quyên góp chút tiền, ký tên bằng ID.
Nhưng cô thật sự không nhớ rõ bản thân mình có quyên góp xây cầu, lại còn để lộ ra họ tên thật cho đối phương?
Như là nhìn ra nghi vấn của cô, Trần Tĩnh Hảo giải thích: “Lúc ấy Tạ tiểu thư không quá nguyện ý nói tên, nhưng bởi vì cây cầu này của chúng tôi phải được ghi lại trên huyện chí, dùng ID không đủ nghiêm túc, cho nên tôi đã hỏi tên thật của cô. Ở chỗ này, vẫn mong Tạ tiểu thư thông cảm, mặt khác, cũng muốn chính thức biểu đạt cảm tạ đối với cô.”
Nghe cô ấy nói như vậy, cuối cùng Tạ Ngôn Chiêu cũng nhớ ra, đúng là có một chuyện như vậy.
Con người Tạ Ngôn Chiêu không có quá nhiều sở thích, một trong số đó là nhạc cụ, một sở thích khác, là tiêu tiền —— tiêu tiền nghe tiếng vang. Dù sao cũng đều là phàm phu tục tử ăn ngũ cốc, có chút ham hư vinh cũng không ảnh hưởng gì đến sự phong nhã.
Cô nghe đối phương nói sẽ ghi lại tên mình vào huyện chí, lại thấy đối phương đưa cả chứng minh thư ra, những cái này không thể giả được, liền nói tên mình ra.
*
Trần Tĩnh Hảo không phải là dân địa phương, cô ấy là cán bộ được đảng uỷ cử xuống thôn Thắt để hỗ trợ xóa đói giảm nghèo. Hai năm trước cô ấy vừa mới nhậm chức, việc đầu tiên cô ấy làm là đi điều tra tình hình cụ thể của từng hộ nghèo.
Thông qua những lần đến thăm hỏi, cô ấy nhận ra rằng, ngoài vấn đề kinh tế khó khăn, thôn còn gặp một vấn đề giao thông tiềm ẩn, đó là không có cầu để đi qua sông.
Trường học nằm ở bên kia bờ sông, trước kia trẻ em trong thôn đi học đều phải lội sông. Vào mùa mưa, nước sông dâng cao, các em phải đi đường vòng rất xa, trời còn chưa sáng đã phải ra khỏi nhà. Trên con sông này từng xảy ra một chuyện vô cùng thương tâm, đó là vào mùa mưa, một học sinh lớp 6 không muốn đi đường vòng xa, ôm tâm lý may mắn, lội qua sông, kết quả bị nước lũ cuốn trôi mất.
Để xây một cây cầu cần một khoản chi phí rất lớn, chi phí vật liệu cộng thêm nền, móng, đê, và các công trình khác, muốn một cây cầu chắc chắn, ít nhất cũng phải hai trăm vạn. Mà tổng thu nhập một năm của cả thôn còn không đến hai mươi vạn, căn bản là không có tiền để xây cầu.
Lúc đó Trần Tĩnh Hảo nghĩ sẽ tuyên truyền ý thức an toàn trước, đợi khi người dân giàu có hơn, sẽ bàn lại chuyện xây cầu sau.
Cô ấy đem những gì mình biết được về thôn trong những ngày qua viết lại và đăng lên mạng, lượt xem không cao, nhưng không ngờ có một ngày bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, nói rằng có thể quyên góp tiền cho bọn họ.
Đó là lần đầu tiên Trần Tĩnh Hảo tiếp xúc với Tạ Ngôn Chiêu, chỉ biết cô là một phú bà chuyển tiền cực kỳ hào phóng. Sau lần đó, hai người không còn liên lạc nữa. Gần đây cô ấy xem một ít tin tức trên mạng, biết Tạ Ngôn Chiêu đã về nước, còn tham gia một chương trình truyền hình.
Cô ấy thử gọi điện cho đài truyền hình, nói cho bọn họ biết về mối liên hệ sâu sắc giữa cây cầu này và Tạ Ngôn Chiêu, và cũng hỏi xem liệu bọn họ có thể đến thôn Thắt để quay một kỳ hay không. Đối phương do dự một chút, nói cần phải hỏi ý kiến của cấp trên.
Hơn một tuần cũng chưa nhận được phản hồi, cô ấy còn tưởng rằng chuyện không thành, không ngờ hai ngày trước đột nhiên nhận được thông báo từ phía chương trình, nói rằng đề xuất đã được thông qua.
Lúc này Trần Tĩnh Hảo đã được gặp Tạ Ngôn Chiêu ngoài đời thực, ánh mắt nóng rực, bày tỏ sự chân thành: "Xây cầu mở đường, từ xưa đến nay vốn là việc thiện mang lại lợi ích cho muôn đời. Thực sự vô cùng cảm ơn cô, tôi thay mặt cho tất cả trẻ em trong thôn xin cảm ơn cô."
Đột nhiên Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy mình được đặt lên một vị trí rất cao, còn có người đội lên đầu cô một chiếc "vòng hào quang khổng lồ".
Trong tiềm thức cô cảm thấy đây là một cái "bẫy", nhưng là một cái "bẫy" rất dịu dàng làm cho tâm tình cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trần Tĩnh Hảo nói: “Thôn chúng tôi hiện tại đã khác hẳn so với hai năm trước lúc cô nhìn thấy. Kinh tế được phát triển toàn diện, tôi rất mong cô có thể thấy được sự thay đổi đó. Nếu cô có thời gian, tôi muốn dẫn cô đi tham quan một vòng, được không? Chiêu Chiêu. Tôi gọi cô như vậy có được không?”
【 Mọi người còn nhớ lúc ở nước L, Nghiêm Bạch chất vấn Tạ Ngôn Chiêu tại sao lại không quyên góp tiền cho vùng núi nghèo trong nước không? Bảo sao lúc đó cô ấy bình tĩnh thế. 】
【 Chị gái này đúng là thật sự có tiền, hào phóng lại còn thiện lương, làm từ thiện khắp nơi. 】
【 Đây chỉ là những chuyện được tiết lộ thôi, những chuyện chưa công khai ra chắc cũng rất nhiều. 】
Tạ Ngôn Chiêu nghe đối phương nói đến mức choáng váng, sau một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng mình đáp lại: "Được"
Thật ra cô chỉ đồng ý việc gọi tên, còn việc tham quan thôn thì cô còn muốn suy nghĩ thêm. Nhưng Trần Tĩnh Hảo đã kích động nhảy dựng lên.
"Thật tốt quá! Tối nay mọi người ở đâu? Tôi có thể gọi người giúp mọi người dọn phòng."
Lúc này, Tần Y bước lên nói: "Chúng tôi ở nhà trưởng thôn, không cần mọi người giúp dọn phòng đâu, chúng tôi tự làm được. Chỉ là, có một việc cần cô giúp đỡ."
Trần Tĩnh Hảo: "Anh nói đi."
Tần Y: "Hành lý của Tạ lão sư bị mất ở dọc đường, không biết cô có thể giúp mua sắm một ít đồ dùng cá nhân như quần áo, đồ dùng vệ sinh hàng ngày được không?"
"Không thành vấn đề, Chiêu Chiêu, cô viết danh sách những đồ đã mất ra đi, đồ giống hệt thì ở đây có thể không mua được, nhưng tôi sẽ mua đồ thay thế bổ sung cho cô." Trần Tĩnh Hảo nói với Tạ Ngôn Chiêu.
Đồ thay thế bổ sung là có ý gì? Đầu óc Tạ Ngôn Chiêu vừa nghĩ đến những lời này, giật mình sợ hãi, vội vàng thanh tỉnh lại.
Chuyện gì thế này! Cô còn chưa nói là sẽ ở lại mà, sao bây giờ mọi người đều mặc định là cô đồng ý rồi vậy?
Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt chân thành và nhiệt tình của đối phương, lời từ chối không thể nào nói ra khỏi miệng.
Lúc này, Tạ Ngôn Chiêu đã có chút nhận ra ý đồ của đối phương. Trần Tĩnh Hảo thực sự cảm kích cô, và cũng thực sự muốn cô ở lại.
Bởi vì cô ở lại, cây cầu này mới có đề tài, đồng thời thu hút sự chú ý của xã hội đến thôn này. Nói không chừng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài, nếu nhiệt độ đủ cao, việc phát triển du lịch trong tương lai cũng không phải là không thể. Dù sao nơi đây cũng có cảnh quan non xanh nước biếc, chỉ là cơ sở hạ tầng chưa được đầu tư đúng mức.
Hiện tại Tạ Ngôn Chiêu bị đẩy lên một vị trí cao, không thể đi xuống. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Tần Y lại muốn cô đến xem cây cầu.
Quả nhiên, thương nhân thì luôn đầy mưu mẹo.
Hiện tại Tạ Ngôn Chiêu chỉ có thể về nhà trưởng thôn trước, viết ra danh sách những đồ dùng cần thiết của mình.
Quan Thắng Thắng ghé vào sát mép bàn, thấy Tạ Ngôn Chiêu ghi rõ chất liệu quần áo và nhãn hiệu đồ dùng tẩy rửa.
"Chiêu Chiêu, cô viết cụ thể như vậy cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta đi lên trấn xem rồi, ở đây không bán đâu."
"Cứ viết trước đã, biết đâu người ta có cách thì sao?" Tạ Ngôn Chiêu lạc quan mà nghĩ. Quay sang nhìn Quan Thắng Thắng: "À? Cô vừa gọi tôi là gì?
Quan Thắng Thắng cười hắc hắc: “Chiêu Chiêu. Bí thư Trần gọi được, sao tôi lại không được chứ? Tôi nhất định phải gọi, Chiêu Chiêu!”
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp, "Mộ Mộ" gào lên:
【 A! Đó vốn là biệt danh độc quyền của tôi mà! Sao ai cũng gọi thế! 】
Các cư dân mạng khác khuyên cô ấy:
【 Bình tĩnh một chút nào, bây giờ không chỉ gọi người như thế, mà ngay cả gọi cây cầu cũng như thế kìa! 】