Sau khi đóng cửa lại, Quan Thắng Thắng rướn cổ lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không còn âm thanh nào nữa, liền dùng cánh tay chống giường, nhích người lên trên, đầu tựa vào đệm đầu giường, mắt liếc nhìn Âu Dương Lam.
"Chị cảm thấy cô ta nói đúng sao?"
Âu Dương Lam nhìn mặt đoán ý trước một phen, chậm rãi mở miệng: "Chị cảm thấy..."
"Không được gạt em!"
"... Có một phần đạo lý."
Thế mà lại có một phần đạo lý? Quan Thắng Thắng "hừ" một tiếng: "Nói thử xem."
Âu Dương Lam cẩn thận lựa lời: "Cô ta nói cái phương pháp cải thiện danh tiếng kia hẳn là có hiệu quả, còn về..."
Cô ấy còn chưa nói hết câu, đã nghe Quan Thắng Thắng "phi" một tiếng rất lớn, "Ai muốn làm bạn với cô ta chứ! Cho dù chỉ là diễn kịch thì em cũng không làm! Ghê tởm chết em!"
"Nếu như vậy, vì sao vừa nãy em không trực tiếp từ chối cô ta luôn?"
"Cô ta chơi trò tâm kế với em, vậy em không thể chơi lại cô ta sao? Cũng phải để em tính kế cô ta một vố chứ!"
Âu Dương Lam nghe xong cái lý do này, im lặng quay mặt đi.
Người ta là than tổ ong, một người cầm chày gỗ nhận làm kim châm như cô nàng mà đòi chơi tâm cơ với người ta? Đừng để đến cuối cùng tính kế không rõ ràng, quay đầu lại tự mình lật thuyền. Đương nhiên, đó đều là ý nghĩ trong lòng Âu Dương Lam, cô ấy sẽ không nói thẳng với Quan Thắng Thắng.
"Ngày mai cô ta tới hỏi em câu trả lời, em định trả lời thế nào?"
Quan Thắng Thắng tặc lưỡi: "Xem tình hình đã."
"Xem tình hình?" Âu Dương Lam nghi hoặc nói: "Xem tình hình gì?"
"Xem Chiêu Chiêu cô ấy đối xử với em tốt hay không tốt. Ngày mai đúng lúc được hoạt động tự do, em muốn đi nghe cô ấy kéo đàn."
"...Thật ra thì, Tạ Ngôn Chiêu không phải là người như Thẩm Liên Chi nói đâu, tính cách cô ấy vốn dĩ đã lạnh nhạt, đối với em còn tính là được."
Quan Thắng Thắng ậm ừ một tiếng: "Em biết."
Chuyện Thẩm Liên Chi vừa nói, Tạ Ngôn Chiêu và Ôn Nam Trúc sau khi kết thúc chương trình vẫn luôn giữ liên lạc, chuyện này Quan Thắng Thắng biết, bởi vì sau đó Tạ Ngôn Chiêu đã giúp cô ta liên hệ với đối phương, để hắn chỉ dạy kỹ năng diễn xuất cho cô ta.
Chuyện này chỉ có vài người bọn họ biết, Thẩm Liên Chi không biết.
Cũng chính từ đây, đầu óc Quan Thắng Thắng tỉnh táo hơn một chút, cô ta nhận ra tối nay Thẩm Liên Chi chuẩn bị gây chia rẽ đến cùng.
Cô ta muốn xem đối phương còn có chiêu trò gì, bởi vì biết bản thân mình rất dễ bị cảm xúc chi phối, sợ bị đối phương nhìn thấu, thế nên cô ta rụt đầu vào trong chăn, vùi mặt xuống.
Quan Thắng Thắng tính toán, trước tiên mình cứ cùng cô ta vòng vo một chút, cho cô ta nếm chút ngọt ngào, để cô ta nhìn thấy chút hy vọng, rồi lại ‘đánh’ cho cô ta một cú bất ngờ.
Lần nào cũng chỉ có mình mình chịu thiệt, cô ta cũng muốn xem bộ dạng Thẩm Liên Chi chịu thiệt.
Trong lòng Quan Thắng Thắng rõ ràng, Tạ Ngôn Chiêu chưa bao giờ có chuyện ưu ái đàn ông hơn phụ nữ, ai cô ấy cũng như vậy, đó là do tính cách lạnh nhạt trời sinh, kỳ thực cô ấy đối xử với mình cũng không tệ.
Nhưng mà...
"Cô ấy đối xử với Nghiêm Mặc quả thật tốt hơn đối xử với em!" Quan Thắng Thắng lẩm bẩm nói.
Âu Dương Lam sửng sốt một chút, "Em không thể so sánh với Nghiêm Mặc được!"
"Vì sao lại không thể so sánh với cậu ấy? Rõ ràng là em đến trước!"
"Không phải, nhưng nếu xét về thứ tự trước sau, thì người ta đến trước. Em quên hai người họ là bạn cùng trường sao?"
Quan Thắng Thắng nghẹn lời, sau đó đạp hai chân trong chăn: "... Em mặc kệ!"
Giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, Âu Dương Lam bất đắc dĩ nói: "Vậy nếu ngày mai cô ấy vẫn không cho em nghe cô ấy kéo đàn violin, em sẽ đồng ý với Thẩm Liên Chi, hợp tác nhắm vào cô ấy sao?"
Quan Thắng Thắng im lặng không hé răng.
Oán giận thì oán giận, chứ cùng Thẩm Liên Chi hợp tác làm hại Tạ Ngôn Chiêu thì mình cũng quá xấu xa rồi.
Cô ta không phải là người như vậy.
"Được rồi, ngủ đi, mai dậy rồi nói." Âu Dương Lam cởi quần áo, chuẩn bị lên giường ngủ.
Cô ấy vừa nhìn dáng vẻ của Quan Thắng Thắng liền biết cô ta sẽ không đồng ý với Thẩm Liên Chi. Thầm nghĩ: Không đồng ý thì không đồng ý thôi, lột da hổ xưa nay đâu phải chuyện dễ làm. Lỡ có ngày đối phương phản bội, cô ta sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Âu Dương Lam lên giường, sau khi tắt đèn, nghe thấy trong bóng tối vang lên một giọng nói rầu rĩ: "Về chuyện ăn nói, chị đừng vội, em đang tiến bộ rồi."
Âu Dương Lam im lặng cong khóe miệng, giọng nói mang chút vui mừng: "Chị biết."
Tuy rằng Thẩm Liên Chi đưa ra phương pháp cải thiện danh tiếng hiệu quả, nhưng cũng không phải chỉ có một cách đó. Nền tảng của diễn viên trước sau vẫn là kỹ năng diễn xuất, Âu Dương Lam tin tưởng, chỉ cần Quan Thắng Thắng mài giũa kỹ năng diễn xuất tốt, khán giả nhất định sẽ một lần nữa chấp nhận và tán thành cô ta.
Mà chuyện mài giũa kỹ năng diễn xuất này, cô ta đã và đang làm.
*
Lãnh Xu từ dưới lầu đi lên, vẻ mặt uể oải.
Cô ta không thể mang tin tức tốt về cho Thẩm Liên Chi.
"Chị vừa mới nói được hai câu, Nghiêm Mặc còn chưa mở miệng thì Nhạc Khang đã từ chối chị rồi." Lãnh Xu thở dài một hơi.
"Nhạc Khang? Anh ta vậy mà lại thay Tạ Ngôn Chiêu nói chuyện?" Thẩm Liên Chi ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, cũng không thấy anh ta có giao tình gì với Tạ Ngôn Chiêu trong chương trình, chẳng lẽ là vì anh ta quá chán ghét Nghiêm Bạch?"
Có cái gọi là, kẻ thù của kẻ thù là bạn?
Thẩm Liên Chi không ủng hộ suy đoán của Lãnh Xu: "Nếu anh ta cực kỳ chán ghét Nghiêm Bạch, thì sao có thể chung sống hòa bình với Nghiêm Mặc được? Chị không khuyên thêm vài lần nữa sao?"
"Người ta căn bản không cho chị nói chuyện, một mực khẳng định Tạ Ngôn Chiêu làm người rất tốt. Nhưng mà anh ta cũng nói, về sau sẽ giữ thái độ trung lập."
Thẩm Liên Chi gật gật đầu: "Cũng được."
Nhạc Khang lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, thái độ vẫn luôn là không tham gia, không bày tỏ thái độ, gặp chuyện có thể trốn thì trốn.
Hắn ta coi "người đại diện" như một công việc bình thường, không mong cầu đại phú đại quý, chỉ cần có lương ổn định là được.
Trước đây khi dẫn dắt Nghiêm Bạch thì luôn nơm nớp lo sợ Nghiêm Bạch tự tìm đường chết. Hiện tại đến một người cũng giống như mình, không có ý tưởng hay theo đuổi gì với ngành giải trí này là Nghiêm Mặc, Nhạc Khang chỉ muốn cùng đối phương yên tĩnh hoàn thành chương trình.
Hắn ta không định tham gia vào bất kỳ cuộc đấu tranh của "phe phái nhỏ" nào, bởi vì hắn ta nhận thức rõ ràng rằng một khi phát sinh xung đột mâu thuẫn, người đầu tiên hy sinh chính là hắn ta.
*
Trong phòng, camera đã bị Lãnh Xu tắt. Nghiêm Mặc tò mò hỏi Nhạc Khang: "Sao anh biết đàn chị của em là người tốt? Vừa nãy không phải chị Xu nói cô ấy thường xuyên bắt nạt anh trai của em sao?"
"Đó là do anh trai cậu tự làm tự chịu, anh ta vu khống Đường Tô đạo nhái còn chưa đủ, cậu có biết anh ta đã làm gì ở nước L không?"
Nhạc Khang không chút kiêng dè, trước mặt Nghiêm Mặc vạch trần tật xấu của anh trai cậu ta.
Nghiêm Bạch không xem phát sóng trực tiếp ở nước L, tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Thế là Nhạc Khang đem chuyện Nghiêm Bạch bán đứng Tạ Ngôn Chiêu ở nước L ra kể rõ mồn một: "Anh trai cậu thật sự rất có lỗi với người ta, Tạ Ngôn Chiêu người ta còn không so đo chuyện cũ, để anh ta về nước, cũng không vạch trần anh ta trước truyền thông, đủ tử tế lắm rồi."
Nghiêm Mặc nghe xong trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ: "Anh trai em khốn nạn như vậy sao?!!"
"Đúng vậy, nên không thể trách Tạ Ngôn Chiêu có ý kiến với anh ta được, đúng không? Đánh anh ta một cái, cũng không thật sự làm anh ta bị thương."
"Như vậy không được tính là đánh! Đàn chị chỉ đẩy anh ấy một chút thôi, quá lương thiện!"
"Lương thiện! Là rất lương thiện, còn trả tiền cho tôi mà!"
"Hả? Trả tiền cho anh?"
"Ừ, cô ấy biết nhà tôi có người thân bị bệnh, trả tiền viện phí cho tôi."
Sở dĩ Nhạc Khang một mực khẳng định Tạ Ngôn Chiêu là người tốt trước mặt Lãnh Xu, là bởi vì trước đó cô ấy trả tiền viện phí cho hắn ta.
Nhớ lại tình hình lúc đó, Nhạc Khang vẫn còn chút thổn thức.
Trong mấy ngày Nghiêm Bạch rời khỏi chương trình, hắn ta ở bệnh viện chăm sóc người thân, cả người lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên.
Sau đó, một buổi tối hắn ta nhận được điện thoại của Tạ Ngôn Chiêu, hỏi hắn rốt cuộc là ai trong nhà bị bệnh, bệnh gì.
Nhạc Khang liền nói đúng sự thật cho cô biết, là mẹ hắn ta bị bệnh, u lympho ác tính, mọc trong não, có nguy cơ khuếch tán, chỉ cần điều trị bằng hóa trị thì sẽ không chết. Nhưng bệnh sẽ tái phát, cứ tái phát mãi. Cho nên nguồn kinh tế của hắn ta không thể bị gián đoạn được.
Tạ Ngôn Chiêu nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi hắn ta số tài khoản ngân hàng, chuyển cho hắn ta một khoản tiền. Đó là một khoản đủ để hắn ta không cần lo lắng về chi phí hóa trị sau này.
Hắn nghĩ mình đã làm việc nhiều năm như vậy, trong vòng quen biết không ít người, có một số người thậm chí có thể gọi là bạn bè, nhưng bọn họ chỉ hỏi han vài câu lúc ban đầu, sau đó dần dần xa lánh, như sợ hắn ta vay tiền vậy.
Ngược lại, Tạ Ngôn Chiêu, cô ấy chỉ cùng hắn ta quay một kỳ chương trình, trong suốt quá trình không nói chuyện nhiều, quan hệ với nghệ sĩ của hắn ta cũng rất tệ, nhưng cô ấy lại sẵn lòng ra tay giúp đỡ hắn ta một phen.
Bất kể số tiền đó có ý nghĩa gì đối với Tạ Ngôn Chiêu, nhưng đối với hắn ta, đó chính là đưa than ngày tuyết. Lúc đó hắn ta đã cảm thấy, đây thật sự là một người tốt.
"Đàn chị của em tốt như vậy, vậy sao anh lại nói với chị Lãnh Xu là muốn giữ thái độ trung lập? Đáng lẽ anh phải phản bác lại, sửa chữa những sai lầm của bọn họ chứ!" Nghiêm Mặc nghiêm giọng nói.
"Giới giải trí quá phức tạp, tôi tính toán không lại người khác, cậu cũng vậy. Hai chúng ta cứ an an ổn ổn quay đến kỳ cuối cùng, nhận được tiền là xong việc. Đương nhiên, đó là tôi nói vậy thôi, cậu có ý tưởng gì thì cứ tự mình quyết định."
"Vậy em cũng không thể nhìn đàn chị bị bắt nạt!"
"Cậu đừng thể hiện ra quá rõ ràng." Nhạc Khang dừng một chút, nói: "Có thể lén giúp."
*
Sáng sớm hôm sau, tất cả khách mời đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Việc đầu tiên Quan Thắng Thắng làm sau khi rời giường là đi xuống lầu tìm Tạ Ngôn Chiêu, kết quả phát hiện cô không có ở trong phòng.
Cô ta mang theo tâm trạng phức tạp đi gõ cửa phòng Nghiêm Mặc, trong một phút đó, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều: Nếu Tạ Ngôn Chiêu ở trong phòng cậu ấy, mình phải đối mặt với thái độ gì? Tức giận? Giận dỗi? Hay là hèn mọn cầu xin?
Cũng may sau khi mở cửa, cô ta nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu không ở đây.
Quan Thắng Thắng vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm lầu bầu: "Không sao không sao, đối xử bình đẳng, chắc là cô ấy đi cùng Đường Tô đến thôn bên cạnh ăn tiệc rồi."
Nhưng ngay sau đó, cô ta nghe thấy Nghiêm Mặc nói: "Không có đâu, bây giờ đàn chị chắc là đang ở nhà Tiểu Nguyệt."
Quan Thắng Thắng: Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt là ai?!
Sao lại là tên một người phụ nữ xa lạ? Chẳng lẽ Tạ Ngôn Chiêu vừa đến đây mấy ngày mà đã có "tình mới" rồi sao? Hơn nữa Nghiêm Mặc biết người này, còn mình thì không!
Quan Thắng Thắng tức giận đùng đùng đi tìm, hỏi những người cùng đường, cuối cùng cũng tìm được nhà Tiểu Nguyệt.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn violin du dương mỹ diệu, còn thấy Tạ Ngôn Chiêu đứng trong sân kéo đàn, trước mặt cô là một đám trẻ con 11-12 tuổi đang ngồi.
Thì ra là trẻ con! Vậy thì không sao.
Quan Thắng Thắng cười hì hì chạy vào sân, chào hỏi cô: "Chiêu Chiêu! Sao cô lại ở đây vậy! Oa, nhiều bạn nhỏ quá!"
Tạ Ngôn Chiêu bị cô làm gián đoạn khúc nhạc, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Quan Thắng Thắng, cô đừng có la lối om sòm."
"Đây là bạn của chị hả?" Tiểu Nguyệt hỏi.
Quan Thắng Thắng định nói "Đúng vậy", nhưng lời đến bên miệng lại bị cô ta gắng gượng nuốt xuống. Cô ta muốn nghe xem Tạ Ngôn Chiêu trả lời như thế nào.
Sau đó, cô ta nghe được Tạ Ngôn Chiêu không nặng không nhẹ mà "Ừ" một tiếng.
Trước mắt Quan Thắng Thắng lập tức như có pháo hoa nổ tung, nổ đến đầu váng mắt hoa.
Cô ta nhanh chóng vào nhà kéo ra một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh đám trẻ con, vẫy vẫy tay với Tạ Ngôn Chiêu: "Chiêu Chiêu, cô cứ kéo tiếp đi, tôi không làm phiền cô đâu."
Tạ Ngôn Chiêu liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục kéo đàn.
5 phút sau, Quan Thắng Thắng lặng lẽ nói với Tiểu Nguyệt bên cạnh: "Chiêu Chiêu kéo hay đúng không?"
"Hay! Tuy em nghe không hiểu, nhưng cảm thấy đặc biệt hay." Tiểu Nguyệt nói.
"Chiêu Chiêu của chúng ta hại lắm đó, cô ấy là sinh viên tài năng của học viện âm nhạc Sokoya, còn là thủ tịch của ban nhạc Hoa Quốc nữa đó. Em có biết Sokoya không?"
Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Không biết ạ."
"Vậy ban nhạc Hoa Quốc thì sao?"
"Cũng không biết ạ."
"Không sao, để chị kể cho em nghe..."
Quan Thắng Thắng nói chuyện hăng say, hoàn toàn không chú ý tiếng đàn đã dừng lại. Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Ngôn Chiêu giận không kiềm được mà nhìn chằm chằm mình: "Quan Thắng Thắng, cô mà còn nói nữa thì đi luôn đi."
Quan Thắng Thắng giơ tay che miệng: "Tôi không nói."
Giữa trưa Tạ Ngôn Chiêu trở về ăn cơm, Quan Thắng Thắng theo sau hỏi: "Hôm nay sao cô lại đi kéo đàn cho trẻ con vậy? Không cùng Đường Tô đi sang thôn bên cạnh à?"
"Mấy ngày trước tôi cũng vậy mà."
"Hả?"
Hai ngày trước Tạ Ngôn Chiêu cũng không phải lúc nào cũng ở cùng Đường Tô, ban ngày Đường Tô đi diễn tấu nhạc tang cho người ta, Tạ Ngôn Chiêu thì ở nhà Tiểu Nguyệt kéo đàn cho cô bé và các bạn của cô bé, bởi vì Trần Tĩnh Hảo quen biết gia đình làm đám tang kia, ban ngày cô ấy qua giúp đỡ, đến giờ cơm thì Trần Tĩnh Hảo sẽ đạp xe chở Tạ Ngôn Chiêu đi ăn cỗ.
Hôm nay không đi ăn cỗ là bởi vì gia đình làm đám cưới kia Trần Tĩnh Hảo không quen, cô ấy không cần qua giúp đỡ, mặc dù cô ấy đã đề nghị có thể đưa Tạ Ngôn Chiêu qua, nhưng Tạ Ngôn Chiêu từ chối. Cô không muốn làm phiền người khác mãi, hơn nữa số khoai lang đỏ mà Đường Tô đào được ngày đầu tiên vẫn còn thừa không ít, đủ cho cô ứng phó hai bữa.
Sau khi trở về nhà trưởng thôn, phát hiện Thẩm Liên Chi cũng ở đó. Thẩm Liên Chi thấy hai người họ đi cùng nhau thì liếc nhìn Quan Thắng Thắng với ánh mắt thâm trầm đầy ẩn ý.
Quan Thắng Thắng mắt nhìn thẳng, coi như không thấy gì.
*
7 giờ tối, Quan Thắng Thắng ôm quần áo xông vào phòng vệ sinh — cô ta muốn tranh thủ tắm trước mọi người.
Lúc cô ta chuẩn bị đóng cửa phòng tắm thì Thẩm Liên Chi chen vào.
"Cô! Cô làm gì!" hai tay Quan Thắng Thắng khoanh trước ngực, tư thế phòng ngự.
Chẳng lẽ muốn giở trò lưu manh à? Hay là muốn khoe thân? Nhưng ở đây lại không có camera, có gì mà khoe! Hơn nữa mình còn chưa đồng ý giả vờ làm bạn với cô ta đâu!
Thẩm Liên Chi thấy dáng vẻ lúng túng kia của cô ta thì cười nhạo một tiếng: "Em chỉ muốn hỏi chị, chuyện hôm qua chị suy nghĩ thế nào rồi?"
"Tôi... tôi chưa nghĩ ra." Một mình ở trong một không gian với Thẩm Liên Chi, lại còn là phòng vệ sinh chật hẹp, không hiểu vì sao Quan Thắng Thắng lại cảm thất có một sự khủng hoảng không tên.
"Là chưa nghĩ ra? Hay là nghĩ kỹ rồi, không nói cho em?" Khuôn mặt Thẩm Liên Chi không còn vẻ ngọt ngào vô hại như trước, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cũng trầm xuống.
Quan Thắng Thắng cứng cổ lặp lại: "Chưa nghĩ ra!"
Thẩm Liên Chi im lặng nhìn chằm chằm cô ta, Quan Thắng Thắng cố gắng nhìn chằm chằm lại.
"Tốt." Thẩm Liên Chi nhếch môi cười lạnh: "Vậy ngày mai em lại hỏi chị. Chị tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, là muốn tiếp tục làm li.ếm cẩu, hay là vì sự nghiệp của mình mà cố gắng một phen. Em nhắc chị, người được li.ếm cũng sẽ không để ý đến sống chết của chó li.ếm đâu."
Thẩm Liên Chi nói xong rồi rời khỏi phòng vệ sinh.
Quan Thắng Thắng nghe thấy cô ta ví mình là chó li.ếm thì tức đến run người, đáng tiếc nơi này không thể la to, nếu không cô ta nhất định phải gọi Thẩm Liên Chi lại cãi nhau một trận.
*
11 giờ tối, Đường Tô vẫn chưa trở về, Tạ Ngôn Chiêu định gọi điện thoại cho cậu, nhưng cô lại không có điện thoại. Cô muốn tìm Nghiêm Mặc mượn.
Dùng ngón trỏ khẽ gõ nhẹ hai tiếng lên cửa phòng, âm thanh không lớn. Trong phòng không có động tĩnh, cũng không có đèn, có vẻ như hai người đó đã ngủ.
Một lát sau, một cánh cửa khác mở ra. Hạ Tàng Phong mặc một bộ đồ ngủ, đứng ở cửa, hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Chuyện gấp, Tạ Ngôn Chiêu không có thời gian suy nghĩ xem có nên nhờ anh giúp đỡ hay không. Cô trực tiếp đi qua, nói: "Đường Tô chưa trở về, tôi muốn gọi điện thoại cho em ấy, các anh có điện thoại không? Có thể cho tôi mượn một chút được không?"
"Tôi đi lấy cho cô."
Hạ Tàng Phong lập tức quay vào phòng lấy điện thoại của Ngô Hãn.
Tạ Ngôn Chiêu cầm lấy điện thoại, đầu ngón tay nhanh chóng ấn dãy số. Gọi mấy lần, bên kia đều là tiếng bận, không ai bắt máy.
Trực giác Tạ Ngôn Chiêu mách bảo Đường Tô đã xảy ra chuyện.
Hai ngày trước bận việc tang lễ cũng không đến mức muộn như vậy, hôm nay là đám cưới thì càng không thể.
"Cô đừng vội, cô có biết là nhà nào không? Tôi đi tìm cùng cô."
"Tôi biết."
"Vậy cô đợi tôi một chút."
Hạ Tàng Phong về phòng mặc thêm quần áo, dặn dò Ngô Hãn vài câu rồi sau đó cùng Tạ Ngôn Chiêu ra cửa.
Trong sân có mấy chiếc xe đạp, là do tổ tiết mục để lại. Hạ Tàng Phong đẩy một chiếc, chở Tạ Ngôn Chiêu đi về hướng thôn bên cạnh.
"Điện thoại của tôi ở trong túi áo, cô lấy ra, giúp tôi soi đèn."
Biết bọn họ đến đây quay chương trình, Lâm Mậu Thụ đã kéo vài đường dây điện quanh nhà mình, treo vài bóng đèn để làm đèn đường tạm thời. Vì vậy, khi mới ra khỏi nhà, Hạ Tàng Phong vẫn còn nhìn thấy đường, nhưng càng đạp xe đi xa thì càng không thấy gì nữa.
Tạ Ngôn Chiêu làm theo, mò tìm điện thoại, túi áo của anh không rõ ở đâu, Tạ Ngôn Chiêu sờ soạng một hồi mới tìm được, sau đó đưa tay vào thăm dò.
Cô không ngờ túi áo đàn ông lại sâu như vậy, sờ soạng hồi lâu mới lấy được điện thoại ra, sau đó bật đèn pin, vòng tay qua eo anh chiếu đường phía trước cho anh.
Mùa đông vùng núi đặc biệt yên tĩnh, ban đêm chỉ nghe thấy tiếng gió rít. Bầu trời sao thưa thớt, bóng cây hai bên đường núi lay động, bóng đen của dãy núi xa xa hiện lên cao vút, giống như một con quái thú khổng lồ há miệng muốn nuốt chửng cả thôn. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, khiến lòng người hoảng hốt.
Từ lực đạo cánh tay Tạ Ngôn Chiêu nửa vòng qua eo mình, Hạ Tàng Phong biết, lúc này trong lòng cô chắc chắn đang rất sợ hãi.
"Cô đừng sợ." Hạ Tàng Phong an ủi nói: "Đường Tô sẽ không sao đâu."
"Thôn Thắt và thôn Pháo Đốt dân phong thuần phác, chưa từng có tin tức tiêu cực nào về xã hội. Hơn nữa người dân trong thôn đều biết Đường Tô là người của tổ tiết mục, sẽ không ai dám làm hại cậu ấy. Nói không chừng cậu ấy ở bữa tiệc uống hơi nhiều, say rồi nên ở lại nhà chủ nhà nghỉ ngơi."
Tạ Ngôn Chiêu không đáp lời.
Tửu lượng của Đường Tô không tệ, hơn nữa cậu ấy cũng sẽ không làm chuyện một mình uống say ở bên ngoài như vậy, cậu ấy luôn biết chừng mực.
Họ đến nhà chủ tiệc, thấy tiệc đã tàn, sân chưa kịp dọn dẹp, trên mặt đất toàn là thức ăn thừa và vỏ chai rượu rơi rớt bừa bãi.
Thấy nhà chính vẫn còn sáng đèn, Hạ Tàng Phong bảo Tạ Ngôn Chiêu đứng đợi bên ngoài, còn anh đi vào hỏi thăm.
Vài phút sau, anh đi ra.
Tạ Ngôn Chiêu thấy vẻ mặt anh ngưng trọng thì biết chắc chắn không có tin tốt.
Quả nhiên cô nghe anh nói: "Cậu ấy đi từ lúc 8 giờ rồi.”
"Vậy là trên đường đã xảy ra chuyện?"
"Ừ, bọn họ cũng nói vậy. Bảo ở đây nhiều đường nhỏ, có khả năng là bị lạc đường."
"Vậy chúng ta đi tìm xem."
Bây giờ là 11 giờ tối, một mảnh đen như mực, núi rừng phức tạp, không thích hợp để đi tìm người, nhưng Hạ Tàng Phong không phản bác cô, chỉ nói: "Chúng ta ít người quá, tôi gọi điện thoại cho tổ tiết mục trước, xem họ có thể cho thêm người đến tìm không."
Nhiều người cũng an toàn hơn.
Tạ Ngôn Chiêu gật đầu: "Được."
Bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Thực ra cô đã nghĩ đến việc báo nguy, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, Đường Tô vẫn chưa mất tích đến 24 giờ, hơn nữa cũng không có bằng chứng chứng minh cậu ấy đã bị thương, không đủ điều kiện để báo nguy.
Khi bọn họ đang bàn bạc đối sách thì một người đàn ông từ nhà chính bước ra.
Đó là chủ nhà làm tiệc rượu hôm nay, hắn ta nghe Hạ Tàng Phong nói Đường Tô chưa về, do dự hồi lâu, quyết định cùng bọn họ đi tìm, dù sao người cũng rời đi ở chỗ họ, phải tìm được người trở về mới được.
*
Tần Y vẫn chưa ngủ, đang phân tích số liệu phát sóng trực tiếp mấy ngày nay. Phát hiện chỉ có ngày đầu tiên và đêm qua có một đỉnh nhỏ, xu hướng những ngày ở giữa liên tục ảm đạm.
Hắn nhận được điện thoại của Hạ Tàng Phong, lập tức gọi tất cả nhân viên công tác còn ở trong thôn dậy, xuất phát đi thôn Pháo Đốt.
Camera man đặc biệt tận tâm, vác cả camera đi cùng, trên đường đi hỏi Tần Y: "Đạo diễn, có phát sóng trực tiếp không?"
Tần Y không hề nghĩ ngợi, trả lời một chữ: "Phát."
Gần đây những sự kiện đột phát thế này vừa có đề tài, vừa có độ nóng, có thể kéo số liệu; thứ hai, phát sóng trực tiếp cũng là để đảm bảo an toàn cho chính họ, dù sao đêm hôm lên núi rừng, ai cũng không biết bên trong có gì.
Sau khi mọi người đến đông đủ, chủ nhà lấy ra mấy chiếc đèn pin mượn từ nhà hàng xóm, dẫn bọn họ vào núi. Để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ còn mang theo liềm, xà beng và các dụng cụ nông nghiệp khác.
"Nói trước nhé, chúng ta chỉ tìm kiếm ở gần đây thôi, không thể đi sâu vào trong, nhất định phải đợi đến bình minh." Trước khi xuất phát, chủ nhà dặn dò bọn họ.
Nhiều người như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì mình không gánh nổi trách nhiệm.
Người của tổ tiết mục đương nhiên hiểu ý của hắn ta. Tần Y bảo Tạ Ngôn Chiêu quay về chờ, Tạ Ngôn Chiêu không muốn. Lúc này trong lòng cô đang nóng như lửa đốt, làm sao còn ngồi yên được.
"Vậy cô đi phía sau chúng tôi." Tần Y dặn dò cô: "Nhất định phải đi chậm một chút."
"Tôi biết."
Đoàn người men theo con đường nhỏ vào núi, khi chưa đến chân núi, ánh đèn pin còn tính là sáng, nhưng khi vào rừng, bóng cây lay động, mấy chùm ánh đèn chiếu vào bỗng nhiên như cá bơi vào biển, chỉ có thể bắt được một chút hình ảnh khi vừa bơi vào.
Gió lạnh thổi qua rừng cây, phát ra tiếng kêu như quỷ khóc, ánh đèn pin chao đảo, tựa như ngọn lửa sắp tắt vì gió thổi.
Tạ Ngôn Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy tay nhân viên công tác run run.
Chủ nhà đi ở phía trước nói: "Xem tình hình này, chắc sắp mưa rồi, chúng ta phải đi nhanh lên."
Số lượng đèn pin không đủ, không có cái nào cho Tạ Ngôn Chiêu. Cô đi ở phía sau đám người, Hạ Tàng Phong vốn là đi song song với Tạ Ngôn Chiêu, nhưng anh bước nhanh, thỉnh thoảng lại vượt lên trước cô, nhưng không xa, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô.
Hạ Tàng Phong cũng không có đèn pin, anh đưa điện thoại của Ngô Hãn cho Tạ Ngôn Chiêu để cô chiếu đường.
Tạ Ngôn Chiêu vừa đi vừa dừng, cẩn thận xem xét xung quanh xem có manh mối nào hữu ích không.
Ước chừng một tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.
Nhân viên công tác trong đội bắt đầu nhỏ giọng thảo luận:
"Có thể là cậu ấy đã quay về rồi không?”
"Có khả năng."
"Cũng có khả năng cậu ấy không bị mất tích trong núi, chúng ta cứ tìm như thế này cũng không phải là cách."
"Ôi, ở đây tối om, thật đáng sợ."
Tiếng nói chuyện lẫn trong tiếng gió hú, Tạ Ngôn Chiêu nghe được không rõ ràng. Bỗng nhiên, ánh đèn điện thoại quét tới một vật gì đó, phát ra một vệt sáng phản quang.
Tạ Ngôn Chiêu đi tới, nhặt lên xem, đó là một miếng vàng, to bằng móng tay cái, trên mặt khắc ngày sinh của Đường Tô.
Tạ Ngôn Chiêu nhận ra đây là một bộ phận trên chiếc vòng tay của cậu.
Đường Tô luôn đeo một chiếc vòng tay, kết từ ngọc lam, ở giữa đính một khối vàng màu đỏ cam.
Đây là khi cậu gặp phải những tin tức tiêu cực, Tạ Du mua cho cậu để đổi vận. Vì ba mẹ không biết làm thế nào để giúp cậu, lại rất lo lắng cho cậu, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thần phật.
Bây giờ không chỉ vòng tay bị rơi mất, mà sợi dây xích xâu bên trong cũng đứt.