Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 69: Năm mới




Quan Thắng Thắng bắn một vạn quả pháo hoa hình sứa cho Tạ Ngôn Chiêu, trải dài dọc bờ sông rộng mênh mông, giống như một bức tường sứa khổng lồ.

 

Quan Thắng Thắng hỏi: “Đẹp không? Cảm động không? Đặc biệt bắn cho cô đấy.”

 

Tạ Ngôn Chiêu rất phối hợp nói: “Đẹp, cảm động.”

 

Ánh sáng pháo hoa rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Tạ Ngôn Chiêu, làn da quả thực trắng đến phát sáng, đôi mắt long lanh, đôi môi hồng nhuận, trên mặt nở nụ cười. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà trông cô vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

 

Quan Thắng Thắng nhìn đến ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Chiêu Chiêu thật là xinh đẹp.” Sau đó nhón chân hôn chụt một cái lên má Tạ Ngôn Chiêu.

 

Lần đầu tiên Tạ Ngôn Chiêu bị một người trưởng thành hôn, có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

 

Cô còn chưa kịp hoàn hồn, những người khác đã kinh ngạc kêu lên: “Quan Thắng Thắng, cô làm gì vậy!”

 

Quan Thắng Thắng ôm chặt Tạ Ngôn Chiêu: “Không làm gì cả, chỉ ôm một cái, hôn một cái thôi. Ghen tị không? Ghen tị cũng vô dụng!”

 

Hiện tại Quan Thắng Thắng hoàn toàn là tiểu nhân đắc thế, một bộ dáng vênh váo tự đắc, Âu Dương Lam cũng không dám nhìn thẳng.

 

Trong tiếng pháo hoa nổ vang ầm ĩ, Quan Thắng Thắng ôm Tạ Ngôn Chiêu, không kìm được cảm thán: “Chiêu Chiêu, cô đối với tôi thật tốt. Tôi đã biết hết rồi...”

 

“Biết gì?”

 

“Cô bảo tạp chí 《 DX 》tìm tôi chụp ảnh bìa cho khổng tước phục, nhưng mà khí chất của tôi không đủ, sau đó bọn họ hẹn tôi năm sau chụp trang trong. Tất cả đều là vì cô nghĩ cho tôi, sao cô lại tốt với tôi như vậy!”

 

“Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu cũng không ngờ Phương Hảo lại thật sự để trong lòng, còn hành động nhanh như vậy.

 

“Giải thích chính là che dấu, theo bản năng cô nghĩ đến tôi đầu tiên, chứng minh trong lòng cô có tôi.” 

 

Tạ Ngôn Chiêu: “……” 

 

Lời nói của Quan Thắng Thắng, những người khác nghe đều cảm thấy kỳ quái. 

 

Âu Dương Lam ở sau lưng cô ta nhắc nhở: “Em đừng có lên cơn, đừng làm Tạ lão sư sợ, lần sau người ta không dám nhắc đến em đâu.” 

 

Quan Thắng Thắng: “Sẽ không đâu, Chiêu Chiêu nhà chúng ta rất dễ mềm lòng.”

 

Âu Dương Lam ghét bỏ nói: “Em cũng chỉ dám không kiêng nể gì khi Đường Tô không có ở đây mà thôi.” 

 

Nếu Đường Tô có ở đây, chỉ một giây là có thể lôi cô ta xuống khỏi người Tạ Ngôn Chiêu. 

 

“Cho nên bây giờ phải ôm nhiều một chút.” Quan Thắng Thắng gối cằm lên vai Tạ Ngôn Chiêu, mặt dụi vào gáy Tạ Ngôn Chiêu, mũi ngửi ngửi nói: “Người Chiêu Chiêu thơm quá.” 

 

Thơm sao? Tạ Ngôn Chiêu giơ tay lên ngửi thử, hôm nay cô không xịt nước hoa, không ngửi thấy mùi gì, đoán có lẽ vừa rồi nhiễm mùi hoa. 

 

Quan Thắng Thắng được hương thơm bao quanh, cả người đều say mê, sau đó bỗng nhiên nghe thấy có người bên cạnh nói: “Vậy tôi có thể ôm không? Đàn chị, em cũng muốn ôm một chút.” 

 

Quay đầu nhìn lại, là Nghiêm Mặc với vẻ mặt chờ mong đứng bên cạnh. 

 

Quan Thắng Thắng cao giọng nói: “Không được!” 

 

Mặt Nghiêm Mặc dài ra như quả dưa chuột: “Vì sao chứ!”

 

Quan Thắng Thắng đương nhiên: “Cậu là nam, không tiện.” 

 

Nghiêm Mặc thầm nghĩ, đã là thời đại nào rồi còn ôm tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân đó. Nhưng mà Tạ Ngôn Chiêu không nói gì, vậy chắc là không được ôm. 

 

Bọn họ cùng nhau chụp ảnh, sau đó mỗi người đều đi về nhà. 

 

Quan Thắng Thắng muốn đưa Tạ Ngôn Chiêu về, Hạ Tàng Phong rốt cuộc không nhịn được nữa. Anh đưa người đến, gần như toàn bộ hành trình đều bị cô ta ôm, đến cả việc đưa về mà cô ta cũng muốn chiếm đoạt sao?! 

 

Anh cố gắng bình tĩnh nói: “Để tôi đưa đi, tài xế của cô không quen đường, tôi đưa chắc chắn sẽ nhanh hơn. Đã muộn thế này rồi, để cô ấy về nghỉ ngơi sớm một chút.” 

 

Trước mắt quả thật đã khá muộn, hôm nay Tạ Ngôn Chiêu lại làm việc cường độ cao, quả thật nên để cô về nghỉ ngơi sớm, Quan Thắng Thắng cũng không kiên trì nữa. 

 

Trên đường về, Quan Thắng Thắng cầm máy ảnh xem đi xem lại những bức ảnh vừa chụp, trên mặt vui mừng khôn xiết. 

 

Âu Dương Lam nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, không khỏi hỏi: “Em thật sự muốn làm bạn với Tạ Ngôn Chiêu sao?” 

 

“Đương nhiên rồi!” Tầm mắt Quan Thắng Thắng vẫn dừng trên màn hình máy ảnh. 

 

“Vậy em thẳng thắn với cô ấy đi.” 

 

“Thẳng thắn cái gì?” 

 

“Kỳ đầu tiên của 《 Hoa Lộ 》, em bảo chị chuẩn bị cho cô ấy cái váy xanh đó. Nếu là bạn bè, thì không thể có thương tổn và giấu giếm.” 

 

Mắt Quan Thắng Thắng chuyển từ màn hình sang mặt Âu Dương Lam. 

 

Cô ấy không nói, suýt chút nữa Quan Thắng Thắng đã quên mất chuyện này. Nhưng bây giờ cô ấy nhắc đến, Quan Thắng Thắng không thể không đối mặt. 

 

Trong khoảng thời gian này cô ta theo Ôn Nam Trúc khổ luyện kỹ năng diễn xuất, Ôn Nam Trúc dạy cô luyện ánh mắt, bắt cô luyện tập theo phương pháp của diễn viên hí kịch. Ngoài việc dạy kỹ xảo, thỉnh thoảng hắn ta cũng giảng cho cô ta những điều khác. Ví dụ như nói cho cô ta, lời dạy xưa trong giới diễn viên, “Học nghệ trước(tiên) học đức, diễn trò trước(tiên) làm người”. 

 

Cô ta vẫn luôn biết việc trước đây mình xa lánh những nữ diễn viên xinh đẹp là sai lầm, lần này quyết tâm sửa đổi. Nhưng đối mặt với Tạ Ngôn Chiêu, cô ta có chút muốn trốn tránh. 

 

“Lỡ như em nói, cô ấy không còn để ý đến em nữa thì sao bây giờ?” Quan Thắng Thắng lo lắng. 

 

“Chẳng phải em nói cô ấy rất dễ mềm lòng sao? Em cứ mặt dày mày dạn một chút.” 

 

“Ừm... Để em nghĩ lại đã, tìm một thời điểm thích hợp sẽ nói với cô ấy.” 

 

Thấy Quan Thắng Thắng như vậy, Âu Dương Lam vô cùng vui mừng, thật là không uổng công tham gia cái chương trình này. 

 

 

Trên đường về, Tạ Ngôn Chiêu ngủ suốt một đường. Lần này ngủ khá sâu, xe dừng ở dưới lầu chung cư, Hạ Tàng Phong gọi tên cô một lần, cô không tỉnh. 

 

Các đèn khác trong xe đều tắt, chỉ có một chiếc đèn đọc sách ở giữa ghế lái và ghế phụ phía trước là còn bật. 

 

Tạ Ngôn Chiêu nhắm mắt, hàng mi dài cong vút phủ một lớp ánh sáng mỏng, đổ bóng xuống mí mắt. Khi đôi mắt nhắm lại, vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày cũng biến mất, trên mặt chỉ còn sự trầm tĩnh nhu hòa, còn có một chút mệt mỏi yếu ớt. 

 

Ánh mắt Hạ Tàng Phong từ mặt cô đi xuống, dừng lại trên môi cô. Dáng môi rõ ràng, đầy đặn đỏ tươi, màu sắc từ ngoài vào trong nhạt dần, giống như cánh hoa đang nở rộ. Yết hầu anh vô thức chuyển động, Hạ Tàng Phong ý thức được suy nghĩ của mình, vội vàng dời tầm mắt đi.

 

Anh nhìn về phía mặt cô, làn da trắng ngọc không tì vết bỗng nhiên ánh lên một vệt ửng hồng, đó là vết son môi của Quan Thắng Thắng.

 

Vết son kia nhìn chướng mắt, Hạ Tàng Phong vươn tay, muốn lau giúp cô, lòng bàn tay chạm vào mặt cô mềm mại nhẵn mịn, đầu ngón tay như có dòng điện chạy qua, tê dại lan đến cả cánh tay. Anh do dự một chút, rút ra một tờ giấy từ hộp giấy bên cạnh, dùng một góc khăn giấy nhẹ nhàng lau.

 

Anh lau đến lần thứ hai thì Tạ Ngôn Chiêu tỉnh.

 

Trong mắt lộ ra vẻ mê mang, tựa hồ không nhớ rõ chuyện trước khi ngủ, ngay cả giờ phút này bản thân đang ở đâu cũng không nhớ nổi.

 

Tạ Ngôn Chiêu cứ như thế hai mắt mơ màng nhìn Hạ Tàng Phong một lát, suy nghĩ và ngũ cảm dần dần hồi phục.

 

Khứu giác hồi phục đầu tiên, trong không gian tối tăm khép kín, hương hoa hồng và mùi gỗ trên người anh quấn quýt lấy nhau, nhanh chóng kích hoạt ký ức của cô.

 

“Anh...”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhẹ nhàng mở miệng, mới nói một chữ, Hạ Tàng Phong lập tức giải thích: “Trên mặt cô có vết son môi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu chậm chạp kéo gương chiếu hậu xuống, ngồi dậy nhìn, má trái có một vết son môi màu cam, một góc bị thiếu, hẳn là vừa bị Hạ Tàng Phong lau.

 

Cô nhận lấy tờ giấy từ tay Hạ Tàng Phong, soi gương lau nốt vết son còn lại.

 

Trong lúc cô lau vết son, nghe thấy Hạ Tàng Phong hỏi: “Cô ăn Tết ở đây sao?”

 

“Không phải, về Mật Thành ăn Tết với ba mẹ.”

 

“Vậy khi nào cô trở lại?”

 

“Khoảng một tháng sau.”

 

“Lâu vậy sao?”

 

“Tôi muốn đi nước M, năm sau Ograve có mấy buổi hòa nhạc, tôi đi hỗ trợ.”

 

“Vậy... Tôi sẽ rất lâu không được gặp cô.” Giọng Hạ Tàng Phong trầm xuống, ngữ khí lộ rõ vẻ mất mát.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe những lời này, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không có thời gian nghĩ lại, bởi vì sau đó anh nói tiếp một câu: “Lần sau xuất hiện trên chương trình, có thể là em trai tôi.”

 

Động tác tay Tạ Ngôn Chiêu khựng lại, quay đầu nhìn anh.

 

Hạ Tàng Phong thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, cho rằng cô không biết người em trai này là ai. “Tôi chưa nói với cô sao, Hạ Thừa Dục là em trai tôi.”

 

“Tôi biết, Phương Hảo đã nói với tôi rồi.”

 

“Cô đã gặp Phương Hảo? Cô ấy đã nói gì?”

 

“Nói về quan hệ giữa anh và Hạ Thừa Dục, còn có lý do anh và cậu ấy dùng chung một thân phận.”

 

“Có phải cô ấy nói, là bởi vì khi còn nhỏ tôi bị bọn buôn người bắt cóc, người lớn trong nhà vì bảo vệ tôi, không để tôi công khai thân phận không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Nghe ý của anh, đây là một câu trả lời từ phía chính chủ?

 

Hạ Tàng Phong không đi sâu vào vấn đề này, chỉ hỏi cô: “Vậy cô thấy tôi thế nào?”

 

“Cảm thấy anh có chút đáng thương.” Tạ Ngôn Chiêu không cần suy nghĩ.

 

Từ bỏ bản thân, sống như một người khác, xóa bỏ hết tất thảy của mình, còn dùng vẻ ngoài ôn hòa vô hại bao bọc mình, chẳng phải là rất đáng thương sao.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thấy người mù không nói đến ánh sáng, trước mặt người khác nói họ đáng thương, kỳ thật là tổn thương lòng tự tôn. Tạ Ngôn Chiêu phản ứng lại, muốn sửa lời.

 

Lúc này lại thấy vẻ mặt anh phiền muộn thở dài một hơi: “Thật ra đó là lý do thoái thác của bố mẹ tôi với bên ngoài, nguyên nhân thật sự không phải như họ nói.”

 

Tiếng thở dài kia đến đúng lúc, lòng hiếu kỳ của Tạ Ngôn Chiêu lập tức bị khơi gợi, “Vậy nguyên nhân là gì?”

 

“Tôi bị bọn buôn người bắt cóc, là do Hạ Thừa Dục thiết kế, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn ở trong một mối quan hệ gia đình rất ác liệt.”

 

Lý do này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Ngôn Chiêu, cũng cách xa thế giới mà cô tiếp xúc, cô kinh hãi mở to hai mắt nhìn anh.

 

“Chuyện này nói ra thì có hơi phức tạp, nhưng căn bản, là bởi vì em trai ruột của tôi.” Giọng Hạ Tàng Phong rất nhẹ, nhưng mang theo rất nhiều bất đắc dĩ.

 

Tạ Ngôn Chiêu ở cả hai thế giới đều cảm nhận được tình yêu thương từ ba mẹ, cho dù là nghiêm khắc hay bao dung, cô xác định đó đều là tình yêu, mà hiện tại cô lại có thêm một phần tình thân ràng buộc với Đường Tô.

 

Cô không thể tưởng tượng nổi mỗi ngày Hạ Tàng Phong phải sống trong hoàn cảnh như thế nào.

 

Cô lại nhớ đến khi ở nước L, anh bình tĩnh kể lại trải nghiệm đi mua đá quý khi chiến tranh nổ ra, lúc đó anh nhất định rất bất lực và tuyệt vọng.

 

Lúc đó Tạ Ngôn Chiêu đã cảm thấy anh đáng thương, bây giờ biết nguyên nhân, càng thêm cảm thấy anh đáng thương.

 

Mắt thấy vẻ kinh hãi trong mắt Tạ Ngôn Chiêu nhanh chóng chuyển thành đáng thương, Hạ Tàng Phong rũ hàng mi xuống, che lấp đi một thoáng vui sướng không dễ phát hiện.

 

Đáng thương và đau lòng đều có thành phần của tình ái, ai nói đồng cảm sinh tình không phải là một con đường.

 

Tạ Ngôn Chiêu cố gắng tiêu hóa bí mật đột phá thế giới quan của mình, bỗng nhiên không biết nên nói gì với Hạ Tàng Phong.

 

Hạ Tàng Phong lại biểu hiện ra bộ dáng như không có chuyện gì, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười rất nhạt: “Thật ra tôi rất ngưỡng mộ quan hệ giữa cô và Đường Tô, lần sau có ngày lễ, cô có thể gọi tôi đi cùng không, tôi muốn cùng mọi người đón lễ.”

 

Anh càng tỏ ra như không có chuyện gì, Tạ Ngôn Chiêu càng cảm thấy chua xót, trong miệng rất tự nhiên lên tiếng: “Được.”

 

Ý cười trên mặt Hạ Tàng Phong rõ ràng hơn một chút. “Phương Hảo còn nói gì với cô?”

 

“Cô ấy...” Từ chủ đề này nhảy sang một chủ đề hoàn toàn không liên quan, đầu óc Tạ Ngôn Chiêu khựng lại một chút, bắt đầu hồi tưởng lại lúc đó.

 

“Cô ấy nói, khi mọi người còn rất nhỏ, anh từng bảo vệ Phương Gia Nguyệt. Cô ấy còn nói, từ đó về sau, Phương Gia Nguyệt liền đi theo sau anh làm cái đuôi nhỏ.”

 

Hạ Tàng Phong đột nhiên rất hối hận vì mình đã nhiều lời hỏi câu này.

 

Tuy rằng Phương Hảo là trần thuật sự thật, nhưng ngữ khí khác nhau nói ra ý tứ chắc chắn không giống nhau.

 

“Cái gọi là bảo vệ, chính là để cô ấy tránh bị đánh một trận mà thôi.” Anh lấy ví dụ nói: “Nếu là Quan Thắng Thắng sắp bị đánh một trận, cô chắc chắn cũng sẽ ngăn lại không cho đánh đúng không.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn anh một cái thật sâu, sau đó liếc nhìn thoáng qua gương, trên mặt mình còn sót lại một nửa vết son môi, thầm nghĩ, cái ví dụ này thật đúng là hợp với tình hình.

 

Hạ Tàng Phong chú ý đến động tác của cô, vội vàng sửa lời: “Không phải Quan Thắng Thắng, cô ấy không thích hợp. Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc thích hợp hơn.”

 

“Vậy sao giống nhau được, tôi và Nghiêm Mặc mới quen, còn mấy người là quen nhau từ nhỏ.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nói rất nghiêm túc, Hạ Tàng Phong hoảng hốt giải thích mà không lựa lời: “Đó là bởi vì người lớn hai nhà chúng tôi qua lại gần gũi, nên giữa bọn trẻ chúng tôi thật ra chỉ có thể tính là quen biết, ngay cả bạn bè tâm sự cũng không phải nữa là. Cô xem tôi và Phương Hảo cũng quen nhau từ nhỏ, nhưng mà rất xa lạ...”

 

Anh phát hiện mình càng giải thích càng nói không rõ.

 

May mà nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu nói: “Tôi biết, Phương Hảo đều nói với tôi rồi.”

 

“Cô ấy nói hết rồi sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu gật đầu, “Sao anh căng thẳng vậy, cho dù các người có gì đó, tôi cũng sẽ không để ý.”

 

“Nhưng tôi để ý, bởi vì cô sẽ xa lánh tôi, tôi không muốn cô xa lánh tôi.”

 

Hạ Tàng Phong nhìn chằm chằm cô, tựa hồ có điều gì muốn nói. Tim Tạ Ngôn Chiêu vô cớ đập nhanh hơn, cô tháo dây an toàn, nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.

 

Hạ Tàng Phong cũng xuống xe theo, gọi cô lại: “Ngôn Chiêu.”

 

Tạ Ngôn Chiêu quay đầu lại, nghe thấy anh nói: “Chúc em năm mới vui vẻ.”

 

Tạ Ngôn Chiêu đáp lại một câu: “Anh cũng năm mới vui vẻ.” Sau đó liền nhanh chân đi vào cổng chung cư.

 

Cô về đến nhà, mới hậu tri hậu giác nhận ra, xưng hô của anh với mình đã thay đổi.

 

*

 

Đêm giao thừa hôm đó, điện thoại Tạ Ngôn Chiêu reo không ngừng, cô nhận được rất nhiều lời chúc mừng năm mới, từ đồng nghiệp trong ban nhạc, tổ tiết mục《Hoa Lộ 》, thôn Thắt, còn có cả Tân Sa từ bờ bên kia Ấn Độ Dương gửi lời chúc của hắn và Paran tới, đương nhiên cũng nhận được lời chúc từ những người kết duyên nhờ 《 Hoa Lộ 》. 

 

Ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ, trong phòng ấm áp hòa thuận, Tạ Ngôn Chiêu nhìn những tin nhắn đó, cảm giác như mình đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này. 

 

Thời gian Tạ Ngôn Chiêu ở nhà rất ngắn, mùng ba Tết cô đã lên máy bay đi nước M. Nghiêm Mặc đi cùng cô. 

 

Nghiêm Mặc đi cùng, Tạ Ngôn Chiêu có thể hiểu, nhưng cô không hiểu, vì sao Quan Thắng Thắng cũng muốn đi theo. 

 

“Cô cũng rảnh thật nhỉ, từ năm ngoái đến năm nay đều không có lịch làm việc.” Tạ Ngôn Chiêu không nhịn được chế giễu. 

 

“Người ta đang đau khổ đây, cô không những không an ủi tôi, còn chê cười tôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Thắng Thắng ỉu xìu, trông rất tủi thân. 

 

“Cô đau khổ cái gì?” 

 

“Ôn Nam Trúc anh ta quá đa tình, một chút cũng không chuyên nhất.” 

 

Tạ Ngôn Chiêu giật mình: “Hai người đang yêu đương? Ở bên nhau?” 

 

“Không có mà.” 

 

“Vậy ý cô là gì?” 

 

“Aiz! Ý tôi là anh ta lại nhận thêm một học viên, vốn dĩ chỉ có một mình tôi học, bây giờ thành hai người rồi!” Quan Thắng Thắng giơ lên hai ngón tay, đầy căm phẫn nói: “Cô biết hai người là khái niệm gì không?! Chính là tôi không phải là học sinh duy nhất của anh ta nữa!” 

 

Tạ Ngôn Chiêu liếc xéo cô ta một cái: “Cô bình thường chút đi, người ta có bản lĩnh đó, cô quản người ta nhận bao nhiêu người làm gì, dù sao anh ta cũng không phải không dạy cô.” 

 

“Nhưng mà! Nhưng mà học viên anh ta nhận là Thẩm Liên Chi đó! Bắt tôi với cô ta học cùng nhau, cô có biết tôi khó chịu như thế nào không?!” Quan Thắng Thắng vặn vẹo người đứng dậy, như thể cả người ngứa ngáy. 

 

Tạ Ngôn Chiêu bất ngờ: “Anh ta nhận Thẩm Liên Chi?” 

 

“Đúng! Cô cũng thấy rất kỳ lạ đúng không!” 

 

Vốn dĩ Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy với tư lịch của Ôn Nam Trúc, nhận thêm mấy học viên cũng không có gì, nhưng hắn nhận Thẩm Liên Chi, thật sự khiến cô có chút bất ngờ. 

 

“Thẩm Liên Chi không biết từ đâu mà cô ta biết được sở thích của Ôn Nam Trúc, nào là tặng anh ta giấy cắt hoa ngày xuân, nào là tự tay khắc gỗ, còn thêu cả túi tiền cho anh ta nữa. Cứ như đang đóng phim cổ trang ấy, thời buổi này rồi mà còn tặng túi tiền!” 

 

“Cô theo anh ta học lâu như vậy mà không biết sở thích của anh ta sao?” 

 

“Cái này làm sao tôi biết được, anh ta cũng không bao giờ nói chuyện này với tôi, hơn nữa anh ta rất ít khi để lộ chuyện riêng tư.” 

 

Ôn Nam Trúc thích các loại đồ thủ công truyền thống, nhưng rất ít người biết. 

 

Thẩm Liên Chi biết, là vì cô ta có được “tài liệu công lược” trực tiếp. 

 

Những lần trước cô ta thiết kế “vô tình gặp gỡ” không có chút hiệu quả nào, nhưng dựa theo nội dung trong tiểu thuyết mà gãi đúng chỗ ngứa, chỉ năm ngày sau, Ôn Nam Trúc đã đồng ý dạy cô ta kỹ năng diễn xuất. 

 

Tuy rằng phải cùng Quan Thắng Thắng học, nhưng thế thì sao chứ, Thẩm Liên Chi nghĩ, cô ta là nữ chính, còn Ôn Nam Trúc là nam chính, trái tim hắn ta nhất định sẽ hướng về cô ta. 

 

 

Tâm trạng Quan Thắng Thắng không tốt, nhân lúc đầu năm không có việc gì, muốn ra ngoài giải sầu. 

 

Tạ Ngôn Chiêu mua một căn chung cư ở nước M, Quan Thắng Thắng liền ở cùng cô. 

 

Ban ngày Tạ Ngôn Chiêu đi làm trợ lý cho Ograve, Quan Thắng Thắng tự đi chơi. 

 

Một buổi tối, sau khi Quan Thắng Thắng trở về hỏi Tạ Ngôn Chiêu: “Cái người đứng đầu đoàn lính đánh thuê đến nước L cứu cô trước đây, anh ta có ở nước M không?” 

 

Tạ Ngôn Chiêu thuận miệng nói: “Chắc là không đâu, loại người này không có chỗ ở cố định, cô tìm anh ta làm gì?” 

 

Chẳng lẽ ban ngày ở bên ngoài đụng phải khủng bố? Không thể nào, cô cảm thấy mấy ngày nay rất thái bình. 

 

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh ta rất đẹp trai, muốn gặp thôi.” Quan Thắng Thắng nói. 

 

Tạ Ngôn Chiêu cạn lời: “Cô là thật sự quá nhàm chán, hay là bảo Âu Dương Lam đặt vé máy bay cho cô, về nước đi.” 

 

“Không được, tôi còn chưa chơi đủ đâu!” 

 

Nhưng mà Quan Thắng Thắng quả thật rất nhàm chán, một mình chơi không vui, đi dạo phố cũng không có hứng thú. Muốn tìm Nghiêm Mặc, cậu ta ngày nào cũng nói bận bận bận. Ở trong nước không thấy cậu ta bận như vậy, vừa ra nước ngoài thì lại bận hơn cả thủ tướng quốc gia. 

 

Lúc sắp đi ngủ, Quan Thắng Thắng lại nghĩ tới cái gì: “Hay là ngày mai tôi đi nghe buổi hòa nhạc của mọi người?” 

 

“Được thôi, cô đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra đón cô.” Tạ Ngôn Chiêu đồng ý ngay. 

 

“Được, quyết định vậy nhé!” Quan Thắng Thắng đầy lòng vui mừng đi ngủ, kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, phát hiện người đến đón mình là Nghiêm Mặc. 

 

Cô ta cuối cùng cũng biết mỗi ngày cậu ta bận rộn những gì. 

 

“Hóa ra mấy ngày nay cậu luôn ở bên Chiêu Chiêu?” 

 

“Em cũng không phải đến đây để chơi.” Nghiêm Mặc nói rất chính đáng: “Đó là đàn chị của em, chỉ huy ban nhạc là hiệu trưởng của em, em đến đây để học hỏi hai người họ.” 

 

Quan Thắng Thắng trợn trắng mắt.

 

Tạ Ngôn Chiêu để cho Quan Thắng Thắng chỗ ngồi ở trong góc, vì cảm thấy cô ta nghe không hiểu, để cho chỗ tốt cũng chỉ lãng phí. 

 

Quan Thắng Thắng quả thật nghe không hiểu, buổi hòa nhạc mới diễn ra được một phần tư, cô ta đã ngủ rồi. 

 

Sau khi xong, Ograve nghe Tạ Ngôn Chiêu nói Quan Thắng Thắng muốn gặp Spirit, ông ấy nói với cô: “Khéo thật, Spirit mấy ngày nay không nhận được yêu cầu, đang ở câu lạc bộ.” 

 

Quan Thắng Thắng còn tưởng là câu lạc bộ giải trí, đến nơi mới biết là câu lạc bộ bắn súng thật. 

 

Hắn thuê người quản lý, người ngoài không biết ông chủ đứng sau là hắn. 

 

Spirit không có ấn tượng với Quan Thắng Thắng, sau khi nghe cô ta nói chuyện ở nước L, hắn mới nhớ ra. 

 

Lần này Spirit không đeo khăn quàng cổ màu đen, cả khuôn mặt lộ ra ngoài, có thể thấy ngũ quan sâu sắc và đôi mắt màu xanh xám cực kỳ thu hút. 

 

Quan Thắng Thắng bị sắc đẹp mê hoặc, trực tiếp mua gói trải nghiệm đắt nhất, để Spirit tự mình dạy cô ta bắn súng. 

 

Đáng tiếc cô ta không có phúc hưởng thụ, trong lúc luyện tập ngắm bắn, phát súng đầu tiên cô ta đã làm gãy xương quai xanh của mình. 

 

Khi Tạ Ngôn Chiêu nhận được tin tức chạy đến bệnh viện, thì thấy trên người Quan Thắng Thắng đang đeo đai vải hình số tám cố định xương quai xanh chuyên nghiệp, nhìn có chút buồn cười. 

 

Spirit không tiện lộ diện, là quản lý câu lạc bộ đưa cô ta đến bệnh viện. 

 

Hắn nói với Tạ Ngôn Chiêu: “Cô ấy giữ súng ngắm không vững, lực giật quá mạnh, đập vào xương quai xanh. Nhưng mà vết thương không nặng, gãy xương nông, không cần phẫu thuật, chú ý nghỉ ngơi, không nên vận động mạnh, sau đó sẽ hồi phục.” 

 

Súng ngắm phải dùng sức tì vào vai, nếu không sẽ bị thương. Quan Thắng Thắng chưa từng bắn súng thật, không biết lực giật lại lớn đến như vậy. 

 

Tạ Ngôn Chiêu chất vấn: “Cô ấy còn chưa đụng vào súng thật bao giờ, sao vừa vào mà các anh đã cho cô ấy dùng súng ngắm?” 

 

Quản lý rất bất đắc dĩ: “Cô ấy tự mua gói đắt nhất, hơn nữa súng ngắm Type 97 đã là loại có lực giật nhỏ nhất ở câu lạc bộ chúng tôi rồi.” 

 

Tạ Ngôn Chiêu không nói gì nữa, Type 97 quả thật đã là loại có uy lực nhỏ nhất, bằng không cũng sẽ không chỉ là gãy xương nông, uy lực lớn hơn một chút sẽ trực tiếp làm vỡ xương quai xanh của Quan Thắng Thắng. 

 

Những ngày sau đó, Quan Thắng Thắng chỉ có thể ngốc ở chung cư lướt điện thoại. 

 

Lướt được mấy ngày, cô ta không chịu ngồi yên, về nước. Lại bắt đầu đi học lớp của Ôn Nam Trúc, với Thẩm Liên Chi. 

 

Khoảng 1 tháng sau, Tạ Ngôn Chiêu kết thúc công việc ở nước M, trở về nước. 

 

Lúc này, kỳ tiếp theo của chương trình cũng sắp bắt đầu quay. 

 

Nhưng có một tin bất hạnh là, kỳ này Quan Thắng Thắng không thể tham gia quay được. Tạ Ngôn Chiêu sau đó mới biết là cô ta nhập viện. 

 

Khi đến bệnh viện liền thấy cô ta ốm yếu nằm trên giường, nhìn bề ngoài thì không thấy có gì, nhưng vừa mở cổ áo ra, liền thấy xương quai xanh bên phải khâu mười mấy mũi. 

 

Âu Dương Lam ở trong phòng bệnh chăm sóc Quan Thắng Thắng, cô ấy giải thích bệnh tình cho Tạ Ngôn Chiêu: “Xương quai xanh bên phải bị gãy xa, lệch vị trí, phải nẹp thép cố định xương quai xanh, ngày kia là có thể xuất viện, nhưng phải ba tháng sau mới có thể hoàn toàn hồi phục.” 

 

Tạ Ngôn Chiêu: “Sao lại bị như vậy? Lúc trước không phải nói gãy xương nông sao?” 

 

Âu Dương Lam nói: “Đi học lớp của Ôn Nam Trúc, Ôn Nam Trúc dạy bọn họ cách sử dụng góc quay đặc biệt để quay cảnh đánh người. Lúc luyện tập với nhau, Thẩm Liên Chi không khống chế được lực, đã...” 

 

“Đã tát tôi đến mức không đứng vững! Tôi ngã ra ngoài, xương quai xanh đập vào cạnh bàn trà, đúng ngay cái xương quai xanh bị gãy của tôi!” Quan Thắng Thắng vừa kể ra bản thân mình chịu tội, vừa tủi thân khóc lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.