Sau đó Tạ Ngôn Chiêu vẫn nôn ra, nhưng không phải trên trò ngựa gỗ xoay, mà là ở trò chơi tiếp theo —— nhà ma.
Tư thế chỉ định là hai người ôm nhau ở khu vực trung tâm. Khi Hạ Thừa Dục đưa tay lại, Tạ Ngôn Chiêu liền hất tay ra, cảnh cáo hắn: "Anh đừng đụng vào tôi, tôi đang muốn nôn."
Hạ Thừa Dục không tin, nheo mắt lại, hỏi cô: "Cô lại giở trò gì đấy?"
Hắn mạnh mẽ kéo Tạ Ngôn Chiêu lại, dạ dày Tạ Ngôn Chiêu quay cuồng không chịu nổi, lại không đẩy ra được.
Chụp ảnh xong, Hạ Thừa Dục không buông tay, tiếp tục ôm cô. Hai giây sau, hắn cảm giác có một dòng chất lỏng ấm áp chảy dọc từ cổ xuống tận lưng.
Toàn thân hắn cứng đờ như tượng đá.
Ngay sau đó, một tiếng gào nghiến răng nghiến lợi vang lên trong nhà ma: "Tạ Ngôn Chiêu!!"
Tạ Ngôn Chiêu được đưa đến khu vực y tế của công viên, vừa mới tìm được giường bệnh nằm xuống, Nhạc Khang và Lãnh Xu cũng được nhân viên công tác dìu vào, nằm ở hai giường bên cạnh cô.
Mặt Nhạc Khang tái mét, hai mắt ngơ ngác, nghe nói là ngồi tàu lượn siêu tốc bị dọa, Lãnh Xu thì đi vòng quay 360 độ sợ quá nên nôn mửa.
Không lâu sau Đường Tô đến, nghe nói Tạ Ngôn Chiêu nôn ở nhà ma, cậu đến xem cô.
Thấy mặt cô không một giọt máu nằm ở đó, khẩn trương nói: "Chị, chị không sao chứ?"
Tạ Ngôn Chiêu yếu ớt nói: "Không sao, bị dị ứng chút."
"Dị ứng? Dị ứng cái gì?"
Đường Tô cho rằng cô bị dọa ở trong nhà ma, không ngờ lại là bị dị ứng.
"Nicotine."
Tạ Ngôn Chiêu vừa nói xong, Thẩm Liên Chi bước vào phòng bệnh. Cô ta đến thăm cộng sự lâm thời và người đại diện của mình.
Đường Tô vẫn tiếp tục hỏi: "Trong nhà ma có người hút thuốc sao?"
Tạ Ngôn Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, không nói gì thêm.
Nếu cơ thể hấp thụ nicotine, trên người Tạ Ngôn Chiêu sẽ nổi mẩn đỏ và khó thở. Nhưng nếu chỉ ngửi phải mùi thuốc lá, đầu cô sẽ choáng váng và buồn nôn, đồng thời hốc mắt sung huyết.
Đường Tô nghi hoặc hỏi: "Là đột nhiên bị bệnh này sao? Em nhớ rõ hồi còn đi học trung học, chị thường xuyên nói thầy chủ nhiệm trong lớp nồng nặc mùi thuốc lá, lúc đó chị cũng đâu có bị dị ứng gì đâu."
Tạ Ngôn Chiêu không biết phải giải thích như thế nào, dù sao cũng không thể nói trước kia không bị dị ứng là bởi vì người đó không phải cô.
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân, nghe Đường Tô nói liền trả lời cậu: "Dị ứng có hai loại, bẩm sinh và bị mắc phải. Nó liên quan đến môi trường xung quanh, thói quen sinh hoạt và sức đề kháng của mỗi người. Rất nhiều người vốn không dị ứng với thứ gì đó, nhưng sau đó lại bị, chuyện này rất bình thường."
Trong lòng Tạ Ngôn Chiêu thầm cảm kích vì vị bác sĩ này đã giúp cô giải thích.
Tạ Ngôn Chiêu không muốn làm nhiệm vụ, nói đúng hơn là không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Thừa Dục, cho nên cả buổi chiều cứ nằm lì trong phòng y tế. Hai "bệnh nhân" còn lại là bị nhiệm vụ làm cho sợ, nên cũng áp dụng giống cô.
Buổi tối, tại khách sạn, công bố tình hình hoàn thành nhiệm vụ trong ngày của các nhóm, chỉ có nhóm của Đường Tô và Ngu Chu là hoàn thành nhiệm vụ.
"Ngày mai hai nhóm khách mời này có thể nghỉ ngơi, các khách mời còn lại tiếp tục cố gắng."
Lời Tần Y vừa dứt, mấy khách mời liền kêu r.ên.
"Đạo diễn, tôi thật sự không làm được, có thể bỏ cuộc không?" Nhạc Khang phát ra âm thanh thống khổ.
Tần Y gật đầu: "Có thể, nhưng anh và đồng đội của anh phải cùng nhau chịu phạt."
"Hình phạt là gì?" Lãnh Xu hỏi.
"Kết quả phiếu bầu của nghệ sĩ kỳ này sẽ chỉ tính một nửa." Tần Y đặc biệt nhấn mạnh: "Là nghệ sĩ được ghép với cô thông qua bốc thăm, không phải nghệ sĩ ban đầu của cô."
Nói cách khác là, có thể lựa chọn bỏ cuộc, hơn nữa còn có thể khiến cho đối thủ cạnh tranh gánh chịu hậu quả. Nhưng không ai dám làm như vậy. Làm như vậy không chỉ bản thân mình bị mắng mà cả nghệ sĩ của mình cũng bị mắng, mất nhiều hơn được.
Ý định bỏ cuộc của Tạ Ngôn Chiêu cũng tan biến vì quy tắc này.
Ngày hôm sau đến đu quay đứng để ghi hình, khi một khoang hành khách hạ xuống, Hạ Thừa Dục không nhúc nhích. Tạ Ngôn Chiêu tưởng hắn muốn ngồi một cái khác, nhưng khi khoang hiện tại sắp quay lên, hắn ta đột nhiên kéo Tạ Ngôn Chiêu chạy lên đó.
Các camera man hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì, nên không ai kịp vào, chỉ có thể ngồi một cái khoang khác.
【 Tình huống gì vậy? Sao lại không cho camera man theo!! 】
【 Muốn có không gian riêng cho hai người đó mà. 】
【 Không phải đâu, đây là đang nói thật đó hả?? Thao tác trắng trợn táo bạo như vậy, đúng là nhân vật số một trong giới giải trí…】
【 Tưởng hôm qua ăn ngon lắm rồi, không ngờ hôm nay lại là mãn hán toàn tịch!】
Tạ Ngôn Chiêu và Hạ Thừa Dục ngồi đối diện nhau, cô cố ý nín thở, lại nghe hắn nói: "Tôi đã tắm rồi, hôm nay cũng không hút thuốc, cô không cần phải phòng ngừa tôi như ôn thần vậy đâu."
Tạ Ngôn Chiêu thở bình thường, phát hiện trong khoang kín thật sự không có mùi nicotine.
"Vậy nên cô dựa vào mùi để phân biệt hai người chúng tôi à? Cô là chó hả, Tạ Ngôn Chiêu?"
Hắn vừa dứt lời, giây tiếp theo, "Bốp" một tiếng, má trái ăn trọn một cái tát mạnh.
Camera man ngồi ở khoang phía sau bọn họ đang quay, nên màn ảnh cũng có thể nhìn thấy cảnh Tạ Ngôn Chiêu tát Hạ Thừa Dục một bạt tai.
Fans CP vừa rồi còn đang vui vẻ cắn đường thì bị cái tát bất thình lình này làm cho ngơ ngác:
【 Má ơi! Tạ Ngôn Chiêu tặng cho Hạ Thừa Dục một cái tát trời giáng??? 】
【 Không phải chứ, sao lại đánh nhau rồi?? Xảy ra chuyện gì vậy?? 】
【 Hôm qua còn tốt mà! 】
【 Vừa nãy cũng tốt mà! 】
【 Có khi nào là tình thú không? Nhìn Hạ Thừa Dục kìa, anh ta đang cười, chẳng lẽ là sướng quá rồi? 】
【 Hả?? Thì ra Dục Dục thích kiểu này… 】
Không kịp phòng bị gì bất ngờ ăn một cái tát vào mặt, phản ứng đầu tiên của Hạ Thừa Dục là ngây ngẩn cả người, sau đó mới cảm thấy mặt nóng rát. Trong mắt lóe lên ánh nhìn giận dữ, nhưng chợt cười.
Hắn nhìn Tạ Ngôn Chiêu, mặt âm trầm: "Tạ Ngôn Chiêu, không nói lại được thì động thủ, đây không phải là thói quen tốt đâu."
Mặt Tạ Ngôn Chiêu căng lại, ánh mắt cũng lạnh lẽo: "Nghênh ngang đụng chạm vào người lạ không thân quen cũng chẳng phải thói quen tốt đẹp gì."
Ý cười của Hạ Thừa Dục càng gia tăng: "Chúng ta quả thật không thân, nhưng tôi rất tò mò, cô và anh trai tôi thân quen lắm sao? Quen thuộc đến mức nào?"
Tạ Ngôn Chiêu không đáp lời hắn.
Hạ Thừa Dục không cho là đúng, tự mình đi xuống nói: "Anh ta đã nói với cô những gì? Gia thế của chúng tôi? Quan hệ của chúng tôi? Hay là, chuyện trước đây anh ta bị bọn buôn người bắt cóc như thế nào cũng nói cho cô?"
Hắn thấy lông mi Tạ Ngôn Chiêu khẽ rung động, nói: "Anh ta quả nhiên đã nói hết mọi chuyện cho cô, xem ra quan hệ của hai người còn thân thiết hơn tôi tưởng. Vậy có phải anh ta đã nói... Anh ta bị tôi thiết kế hãm hại không?"
Tạ Ngôn Chiêu nhấc mí mắt nhìn hắn.
Ánh mắt của cô là đang chờ hắn nói tiếp, cái này làm cho tâm trạng của Hạ Thừa Dục tốt hơn một chút.
"Đúng, không sai, quả thật là tôi thiết kế."
Hắn thừa nhận rất nhanh, lại thản nhiên vô cùng, vẻ mặt Tạ Ngôn Chiêu sững sờ, không hiểu tại sao lại có người mặt dày như vậy, còn vô sỉ đến thế.
Rõ ràng trên người cùng chảy một dòng máu, gần như đồng thời đến với thế giới này, cùng nhau làm bạn lớn lên, sao hắn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với anh trai ruột của mình.
Hạ Thừa Dục cười hỏi lại cô: "Cô cũng có em trai, có khi nào cô cảm thấy, cậu ta không nên xuất hiện trên đời này không?"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Ánh mắt Tạ Ngôn Chiêu dần dần khiếp sợ.
So với chuyện hắn thiết kế để Hạ Tàng Phong bị bọn buôn người bắt cóc, những lời Hạ Thừa Dục vừa nói càng khiến người lạnh tâm.
Hạ Thừa Dục cười nói: "Cô không thể lý giải được cũng bình thường, dù sao cô và Đường Tô cũng cách nhau hai tuổi. Tôi và Hạ Tàng Phong lại đồng thời sinh ra, có khuôn mặt giống hệt nhau."
"Tôi nhìn gương mặt kia, thường thường sẽ giật mình nhận ra, anh ta thế mà cũng là một người có tư tưởng độc lập."
"Nhưng anh ta rõ ràng càng giống như một bộ phận tách ra từ người tôi hơn, giống như bản sao của tôi, giống như cái bóng của tôi, anh ta không nên có tư tưởng riêng, cũng không nên là một con người."
Tạ Ngôn Chiêu bị lời nói này của hắn làm cho cả kinh giật mình tại chỗ, cô liên tưởng đến chuyện 5 năm trước Hạ Tàng Phong gặp nạn ở nước L, cùng với thói quen mỗi lần ra ngoài đều phải điều tra rõ ràng nơi đến, thường xuyên treo hai chữ "giữ mạng" ở trên miệng.
Cô bắt đầu ý thức được, Hạ Thừa Dục không phải là một người bình thường, tư tưởng và mạch não của hắn không thể dùng logic thông thường để lý giải.
Hắn càng giống một bệnh nhân tâm thần bị rối loạn nhận thức và tình cảm hơn, một kẻ điên.
Đu quay lên đến vị trí cao nhất, bọn họ được yêu cầu tạo dáng chụp ảnh trước ống kính, nhưng Tạ Ngôn Chiêu đã sớm quên mất còn có nhiệm vụ này.
Đón nhận ánh mắt kinh sợ của Tạ Ngôn Chiêu, Hạ Thừa Dục tựa hồ như tiếc nuối nói: "Xem ra chúng ta lại phải ngồi thêm một vòng nữa."
Trong khoang an tĩnh đến cực điểm.
Đến đỉnh của vòng thứ hai, Tạ Ngôn Chiêu miễn cưỡng giơ tay vẫy về phía ống kính làm động tác, sau đó lại tiếp tục ngồi im lặng.
Khi khoang hành khách chuyển xuống nửa vòng dưới, Hạ Thừa Dục lại nói một câu với Tạ Ngôn Chiêu.
"Tôi và anh ta là sinh đôi cùng trứng, khi đi học, chúng tôi luôn có thể đạt được thành tích giống nhau, sở thích cũng giống nhau. Chúng tôi vô cùng ăn ý, mọi ý tưởng gần như tương thông. Vậy cô đoán xem, nếu tôi nghĩ về anh ta như vậy, anh ta có nghĩ về tôi như thế hay không?"
Môi Tạ Ngôn Chiêu giật giật: "Anh ấy không giống anh."
"Không giống sao?" Hạ Thừa Dục nhếch khóe môi, cười đến dữ tợn: "Tôi quên nói với cô, chuyện 11 năm trước là do tôi thiết kế, nhưng anh ta vẫn luôn biết."
Tạ Ngôn Chiêu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của mình lúc đó chắc chắn rất khó coi, nếu không Hạ Thừa Dục sẽ không cười vui vẻ đến như vậy.
Cả ngày sau đó, cô không nói thêm một câu nào nữa.
Hạ Thừa Dục rất vừa lòng với phản ứng của cô, tâm tình thoải mái vô cùng, trong quá trình làm nhiệm vụ có thể nói là mặt mày hớn hở.
【 Tiểu Hạ thật sự cười rất vui vẻ nha. 】
【 Hạ Thừa Dục, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của anh kìa. 】
【 Giờ phút này tôi là Vương Mẫu: Lâu rồi chưa thấy thiếu gia cười vui vẻ như vậy! 】
*
Ba nhóm khách mời còn lại đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ một cách thuận lợi vào ngày hôm sau.
Khách mời ở tầng sáu của khách sạn, tổ chương trình ở tầng bảy.
Phòng của Tạ Ngôn Chiêu và Hạ Thừa Dục ở cùng một phía. Buổi tối Tạ Ngôn Chiêu trở về phòng, trước khi đẩy cửa bước vào, dư quang liếc thấy Hạ Thừa Dục đang đi về phía này. Cô dừng động tác, quay đầu nhìn hắn ta.
Hạ Thừa Dục nhướng mày về phía cô: "Sao? Muốn mời tôi vào phòng à?"
Tạ Ngôn Chiêu làm lơ lời hắn, hờ hững nói: "Anh nói với tôi những cái đó, có phải là do anh không có bạn bè, nên cũng không thể chấp nhận việc anh ấy có bạn bè hay không?"
Quan hệ giữa cô và Hạ Thừa Dục không thân, rất không thân, trước kỳ này thậm chí chưa từng nói qua một câu nào. Chuyện 11 năm trước, Hạ Tàng Phong cũng chỉ nói với cô một cách đại khái, nhưng hắn lại trực tiếp phơi bày mặt âm u của mình ra cho cô xem, còn nói với cô, Hạ Tàng Phong và hắn là cùng một loại người. Tạ Ngôn Chiêu bình tĩnh lại một chút là có thể ra đoán được nguyên nhân.
Thấy ánh mắt Hạ Thừa Dục chợt trầm xuống, Tạ Ngôn Chiêu cong môi cười: "Tôi đoán đúng rồi."
Tính cách con người sẽ không ngừng hoàn thiện trên con đường trưởng thành, những lựa chọn khác nhau đại diện cho những quan điểm sống khác nhau. Tạ Ngôn Chiêu tin rằng, cho dù nền tảng ban đầu của bọn họ là giống nhau, nhưng con đường sau này sẽ hoàn toàn khác biệt.
Buổi tối Tạ Ngôn Chiêu nhận được điện thoại của Hạ Tàng Phong, anh nói rất nhiều chuyện phiếm trong điện thoại, đến khi Tạ Ngôn Chiêu sắp mất kiên nhẫn, anh hỏi: "Cậu ta đã nói hết cho cô rồi đúng không?"
Âm cuối run rẩy, nghe có chút bất an.
Tạ Ngôn Chiêu trả lời một chữ: "Ừm."
Trong ống nghe vang lên giọng nói có chút vội vàng: "Tôi và cậu ta không giống nhau, tôi không phải..."
Tạ Ngôn Chiêu nói: "Tôi biết."
Hai chữ cực nhẹ, nháy mắt liền trấn an cảm xúc của Hạ Tàng Phong.
Anh hỏi: "Vì sao?"
"Tôi tin tưởng chính mình." Tạ Ngôn Chiêu nói.
Cô tin tưởng hai mắt của mình, tin tưởng vào phán đoán của cô đối với một người. Từ lúc ở nước L, khoảnh khắc mà Hạ Tàng Phong nói muốn đi thay cô, cô đã nhận thức được anh là người như thế nào.
"Ngôn Chiêu." Anh gọi tên cô trong điện thoại, "Đợi lần sau gặp mặt, có một chuyện anh muốn nói với em."
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Ngôn Chiêu nghĩ, anh sẽ nói cái gì đây?
Dường như cô đã có thể đoán ra được.
*
Buổi tối hot search Weibo vô cùng xuất sắc, đầu tiên là đề tài CP của Tạ Ngôn Chiêu và Hạ Thừa Dục bạo, khi fans CP đang liều mạng cắn, cắn đến quên mình thì một tài khoản marketing tung ra một quả bom lớn —— là ảnh chụp Tạ Ngôn Chiêu và Tần Y lén gặp mặt. Hai lần, hai lần hẹn ở hai địa điểm khác nhau.
Anti-fans và fans của địch kết minh, nói Tạ Ngôn Chiêu lăng nhăng giữa hai người đàn ông, một bên lợi dụng Hạ Thừa Dục để xào nhiệt, một bên dựa dẫm đạo diễn, để đạo diễn giúp cô ta đi cửa sau trong chương trình.
【 Chị gái này cũng giỏi ghê, có thể dạy tôi được không, làm sao câu được cá chất lượng cao như vậy không? Lại còn là đồng thời thả câu. 】
【 Cô ta không dạy được đâu, đây là do mặt. 】
【 Tôi nói sao mà sau này Đường Tô lại thuận lợi như vậy, thứ hạng cứ thế đi lên, là Tạ Ngôn Chiêu khơi thông quan hệ cho cậu ta hả? 】
【 Bản thân có nhiệt độ, thứ hạng em trai cũng lên, thủ đoạn này thật sự rất trâu bò. 】
【 Vậy ra vẻ thanh cao như cúc là giả vờ? Rõ ràng là rất để ý danh lợi. 】
Những cư dân mạng không rõ chân tướng rất dễ bị dẫn dắt, danh tiếng trên mạng của Tạ Ngôn Chiêu lại một lần nữa bị tổn hại.
Buổi sáng Đường Tô nhìn thấy hot search, tức đến nổ phổi. Nhưng cậu cũng không biết Tạ Ngôn Chiêu đã lén đi gặp Tần Y, muốn tìm cô hỏi rõ nguyên nhân.
Tạ Ngôn Chiêu lại tạm thời không có ý định nói với cậu.
"Đợi sau khi trở về rồi nói."
"Còn trở về?" Đường Tô gấp đến mức ‘lửa sém lông mày’: "Chị còn không mau làm rõ đi, có thể bình yên trở về hay không còn chưa biết!"
"Chị có thể, chị chắc chắn có thể, em cũng có thể." Tạ Ngôn Chiêu chắc chắn nói.
Tạ Ngôn Chiêu khuyên Đường Tô xong, điện thoại của Quan Thắng Thắng gọi đến ngay sau đó, bảo cô nhanh chóng làm rõ, còn nói Âu Dương Lam đã giúp cô nghĩ xong bản thảo làm rõ.
"Cô cứ dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác, hai người đừng động vào, tôi có thể tự mình xử lý."
Quan Thắng Thắng hỏi lại: "Cô có thể? Cô chắc chắn cô có thể chứ?"
Tạ Ngôn Chiêu: "Ừ, tôi chắc chắn tôi có thể."
Cô đương nhiên có thể giải quyết, bởi vì hai bức ảnh kia chính là do cô tìm người bán cho đoàn đội của Thẩm Liên Chi.
*
Gần đến giữa trưa, Tần Y tuyên bố hoạt động và chủ đề của ngày hôm nay.
"Nhiệm vụ chụp ảnh trước đó là hòa giải với đối thủ cạnh tranh của mình, mọi người đều đã hoàn thành rất tốt, chủ đề hôm nay là hòa giải với chính mình trong quá khứ."
Lời nói cao thâm khó đoán, khiến cư dân mạng nghe mà không hiểu ra sao.
Sau đó hắn giải thích nói: "Hôm nay chúng tôi đã mời đến một vài anti-fans của các nghệ sĩ, muốn cho mọi người đối mặt trực tiếp, thẳng thắn trò chuyện, không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, bình tĩnh hòa nhã mà thảo luận một chút ý kiến của nhau."
Lời này vừa nói ra, dấu chấm hỏi tràn đầy màn hình.
【 ??? Anti-fan?? Ngồi xuống nói chuyện với anti-fan, nói chuyện kiểu gì chứ? 】
【 Còn không mang theo cảm xúc cá nhân, bình tĩnh hòa nhã? Sao có thể chứ! Tôi thấy anti-fans của idol nhà tôi, chỉ muốn đấm cho một phát, bản thân họ sao có thể bình tĩnh được. 】
【 Hơn nữa anti-fan sở dĩ là anti-fan, là bởi vì bọn họ căn bản sẽ không công bằng khách quan mà đối đãi với nghệ sĩ đó, bọn họ chính là đồ não tàn, bệnh tâm thần! Không có tư tưởng riêng, thích hùa theo đám đông. 】
Ngô Hãn nghe xong nhiệm vụ hôm nay, nghĩ đến một vấn đề: "Mọi người chọn anti-fan như thế nào vậy? Bắt ngẫu nhiên trên quảng trường sao?"
*Quảng trường là gì? Khi bạn lên weibo tìm kiếm một minh tinh nào đó trang đầu lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.
Có một số anti-fan không thể nói lý, chỉ nói những lời vô nghĩa, hơn nữa còn vô văn hoá, nói toàn những lời thô tục. Nếu phải đối mặt với loại anti-fan này, hắn ta không chắc Hạ Thừa Dục có thể kiềm chế được không.
Tần Y trả lời: "Bọn họ tự tiến cử, sau đó nhân viên công tác sàng lọc. Yên tâm, những người tố chất kém đã bị loại ra ngoài, ít nhất là nói chuyện văn minh."
"Nếu không có vấn đề gì khác, bây giờ chúng ta có thể sắp xếp anti-fan đầu tiên đến."
Ngô Hãn: "Không phải tiến hành đồng thời sao?"
Tần Y: "Không phải, mỗi nghệ sĩ giao lưu với anti-fan theo thứ tự. Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy quá trình trò chuyện, các khách mời khác cũng có thể xem."
【 Nói cách khác, khi một nghệ sĩ giao lưu với anti-fan, các khách mời khác đều là người quan sát? 】
【 Bị công khai xử tội trước mặt đồng nghiệp? Quá tàn nhẫn! Ai nghĩ ra cái phương pháp này vậy? 】
【 Đây là để chúng ta vừa xem phản ứng của nghệ sĩ khi giằng co với anti-fan, vừa xem phản ứng của các khách mời khác sao? Rất có ý tứ, có chút giống chương trình quan sát xã giao. 】
【 Hay hay, tôi muốn xem! 】
【 Vậy ai dám làm người đầu tiên chứ? Người đầu tiên chắc chắn sẽ sợ chết khiếp】
Tần Y lập tức trả lời câu hỏi được quan tâm nhất trong khu bình luận, ai là người đầu tiên.
"Đường Tô..."
Đường Tô bị gọi tên, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Các khách mời khác thở phào một hơi, nhưng lại nghe Tần Y tiếp tục nói: "Trong nhiệm vụ ngày hôm qua, nhóm của Đường Tô là nhóm hoàn thành đầu tiên, cho nên cậu ấy có thể quyết định thứ tự đối mặt với anti-fan."
"Mẹ kiếp!" Có người thầm mắng một câu ở trong lòng.
【 Đạo diễn, anh đúng là biết cách câu dẫn người xem mà. 】
【 Có thể nói hết một hơi không! 】
【 Đường Tô chắc chắn sẽ chọn thứ 5, hot search đêm qua chắc chắn có ảnh hưởng đến cậu ấy. 】
【 Không biết anti-fan của cậu ấy có đề cập đến vấn đề trên hot search không, tôi khá tò mò về mối quan hệ giữa Tạ Ngôn Chiêu và đạo diễn.】
【 Cũng tò mò! 】
Giống như mọi người đoán, Đường Tô chọn đối mặt cuối cùng.
Không phải vì ảnh hưởng của hot search tối qua, mà là những tin đồn tiêu cực hơn một năm trước vẫn luôn là bóng ma trong lòng cậu, cho dù danh tiếng đang dần dần tốt lên, nhưng cậu vẫn còn nhớ như in những công kích mà mình đã phải chịu đựng lúc đó.
Cậu không dám đối mặt, nếu có thể, cậu muốn trốn tránh mãi mãi.
Vì Nhạc Khang, Thẩm Liên Chi lại một lần nữa bị đẩy vào một vị trí vô cùng kém, trở thành nghệ sĩ đầu tiên phải đối mặt với anti-fan.
Nhạc Khang đặc biệt áy náy, liên tục xin lỗi cô ta.
Thẩm Liên Chi cười cười nói: "Không sao đâu, Nhạc lão sư hôm qua đã rất dũng cảm rồi, anh đã vượt qua chính mình, rất tuyệt! Đối mặt với anti-fan, thanh giả tự thanh, tôi không sợ."
Vừa thấu hiểu lòng người lại tự tin hào phóng, ai nhìn mà không thích chứ.
【 Tính cách của Thẩm Liên Chi tốt! Người thật sự không tồi.】
【 Chúng ta phải bảo vệ Chi Chi thật tốt! Anti-fan liệu hồn đấy, không được mắng! 】
【 Nhạc Khang chắc cảm động chết. 】
Nhạc Khang quả thật vừa cảm động vừa áy náy, trước đây thấy người đại diện của cô ta có vẻ rất thủ đoạn, còn nghi ngờ cô ta có phải cũng có vấn đề gì không, bây giờ xem ra, cô ta và người đại diện hoàn toàn khác nhau!
Địa điểm tổ tiết mục sắp xếp cho nghệ sĩ và anti-fan gặp mặt là nhà hàng của khách sạn, có ánh nắng mặt trời, có mỹ thực, còn có âm nhạc, tạo ra một bầu không khí tương đối ấm áp nhẹ nhàng.
【 Nếu nói chuyện vui vẻ, ly rượu vang đỏ và đĩa thức ăn sẽ thuận lợi đi vào dạ dày. Nếu nói chuyện không vui vẻ, mấy thứ này có khả năng sẽ xuất hiện trên mặt đối phương. 】
【 Nói như vậy, tôi còn rất chờ mong nhìn thấy tình huống phía sau đấy, ha ha ha ha ha. 】
【 Tổ tiết mục cố ý chọn giữa trưa đấy, hoặc là ăn no rồi, hoặc là tức no. Tóm lại, đều sẽ làm bạn no. 】
Anti-fan của Thẩm Liên Chi là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo cặp kính gọng đen dày cộp, diện mạo bình thường không có gì nổi bật.
Phát sóng trực tiếp sẽ bảo vệ quyền riêng tư của người không nổi tiếng, cho nên phía màn hình bên kia chỉ quay tay của anti-fan, nghệ sĩ thì được quay chính diện phóng to hoàn toàn, mọi biểu cảm nhỏ đều không bị bỏ sót.
Thái độ của Thẩm Liên Chi từ đầu đến cuối đều rất thản nhiên, chủ động hỏi anh ta từ đâu đến, có xa không, tiền đi lại có đắt không, biết anh ta từ nơi khác đến, lập tức lấy điện thoại ra muốn chuyển tiền khách sạn và tiền đi lại cho anh ta.
Anti-fan vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tổ tiết mục đã chi trả rồi."
"Vậy hôm nay anh ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Hay là chúng ta ăn chút gì trước nhé? Ăn no bụng, anh mới có sức mắng tôi."
【 Ô ô, Chi Chi của chúng ta dịu dàng quá, thế này mà còn mắng được nữa, đúng là quá nhẫn tâm. 】
【 Tôi nghi ngờ anti-fan muốn yêu luôn rồi. 】
Biểu hiện của anti-fan không khác gì người đang yêu, giọng nói trực tiếp nghẹn ngào: "Tôi không ngờ tính cách của cô lại tốt như vậy, tôi không muốn mắng cô, chỉ muốn nói với cô một chút, kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn còn có không gian phát triển..."
Thẩm Liên Chi gật đầu: "Tôi biết, tôi đã tìm thầy dạy tôi rồi. Tôi sẽ cố gắng học tập, bộ phim tiếp theo chắc chắn sẽ cho anh thấy sự thay đổi của tôi."
【 Thầy là Ôn Nam Trúc đúng không? Có thể mời được ảnh đế, chứng tỏ bản thân cô ấy cũng không phải dạng vừa. 】
【 Vừa nỗ lực vừa khiêm tốn, không hổ là thần tượng tôi thích! 】
Sau khi Thẩm Liên Chi xuống sân khấu, trở về phòng nghỉ của khách mời, nhìn thấy biểu cảm của Lãnh Xu, biết mình đã thành công.
Cô cầm trong tay "kịch bản", đã sớm biết quy trình của kỳ này, liền chuẩn bị trước "anti-fan" cho mình, bao gồm cả anti-fan của mấy khách mời khác cũng đã tìm xong.
Cuộc trò chuyện giữa Thẩm Liên Chi và anti-fan diễn ra nhẹ nhàng hài hòa ngoài dự đoán, điều này khiến Nghiêm Mặc, người lên sân khấu thứ hai, không còn căng thẳng như vậy.
Nhưng tình huống của cậu ta hoàn toàn khác với Thẩm Liên Chi, người đến là fan từ thời trung học của cậu ta, lúc đó cậu ta được coi là thần đồng violin trẻ tuổi, vì vậy có rất nhiều fan hâm mộ.
Người này từ fan chuyển sang anti, lên sân khấu phê bình cậu ta một hồi, nói cậu ta bỏ cuộc quá nhanh, lãng phí tài năng của mình, dù phía trước có núi cao, cũng phải cố gắng vượt qua. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả đi học cũng không, chạy đến đây quay chương trình giải trí, vi phạm lời hứa không gia nhập giới giải trí của chính mình.
Cuối cùng phát ra một câu hỏi chất vấn lương tâm: "Cậu còn nhớ sơ tâm theo đuổi học vấn của mình không?"
Nghiêm Mặc bị cô ta nói đến mức cúi đầu khóc, anti-fan phê bình bao lâu, cậu ta khóc bấy lâu.
【 Nhìn không giống anti-fan, giống bố cậu ấy hơn. 】
【 Anti-fan là ông nội à, coi đối phương như cháu trai mà mắng. 】
【 Cô ta nói nghe có vẻ đúng, lại cũng không đúng. Nguyên nhân Nghiêm Mặc từ bỏ violin rất rõ ràng, ngọn núi kia không phải muốn vượt là có thể vượt, hơn nữa thành tựu soạn nhạc hiện tại của cậu ấy cũng rất cao mà, giúp Nghiêm Bạch giành bao nhiêu giải thưởng rồi, sao lại xem nhẹ ưu điểm của người ta, đây thật sự là fan từng hâm mộ sao? 】
【 Tham gia cái chương trình này chẳng phải là để giúp Nghiêm Bạch thu dọn cục diện rối rắm thôi sao? Cũng không phải ham danh lợi giới giải trí, lần này cậu ấy cũng chỉ xin nghỉ một tuần thôi mà, bị cô ta nói cứ như bỏ học đi quay chương trình vậy. 】
【 Phê bình sai sự thật, là một kiểu chửi rủa. 】
【 Nghiêm Mặc, đừng khóc, hãy như một người đàn ông dũng cảm đứng lên phản bác cô ta đi! 】
Nghiêm Mặc không đứng dậy nổi, bị một tràng phủ nhận này làm cho đầu óc choáng váng, bây giờ chỉ có thể khóc.
Sau đó anti-fan đã rời đi rồi, cậu ta vẫn còn ngồi ở đó, cuối cùng được Nhạc Khang kéo về.
Tiếp theo là Hạ Thừa Dục, hắn ta và anti-fan của mình là cặp duy nhất hôm nay ăn cơm xong một cách ngon lành.
Bởi vì anti-fan vừa muốn mở miệng, Hạ Thừa Dục liền liếc mắt sang, áp suất không khí giảm mạnh, hắn căn bản không dám mở miệng.
Tiếp theo là Ngu Chu, anti-fan là fan của đồng đội hắn khi còn ở đội bơi lội. Chướng mắt cái loại gà mờ như hắn, xả một tràng công kích trình độ bơi lội của hắn.
Ngu Chu là người giữa đường gia nhập vào giới giải trí, chưa học qua cách quản lý biểu cảm và quản lý cảm xúc. Hắn không chịu nổi việc bị một người ngoài nghề chỉ vào mặt mắng trình độ kém, lập tức hét lên đáp trả: "Anh giỏi như vậy, sao anh không đi thi bơi luôn đi? Chỉ biết nói suông thôi sao?"
Đối phương cũng là người nóng tính, thế là hai người cãi nhau. Rượu vang đỏ suýt chút nữa đã đổ ra ngoài, may mà người đại diện Lữ Thao kịp ngăn lại.
Cuối cùng phải đối mặt với anti-fan là Đường Tô.
Cô gái ngồi đối diện bàn ăn trông khoảng ba bốn mươi tuổi, da dẻ có vẻ hơi lão hóa, hai bên thái dương đã có tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn ổn, sau khi nhìn thấy cậu còn cố gắng mỉm cười với cậu.
Đường Tô nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Người đối diện đồng dạng muốn mở miệng nhưng nước mắt đã rơi ra trước, chậm rãi nói một tiếng: "Đã lâu không gặp, Tiểu Tô."