Tạ Ngôn Chiêu ngoài ý muốn giành được một điểm từ Ngu Chu, cho nên thật ra hôm nay cô không nhất thiết phải thắng.
Nhưng nếu Hạ Thừa Dục không biết sống chết mà khiêu khích cô, vậy cô đương nhiên không thể làm hắn thất vọng.
Tạ Ngôn Chiêu không đáp lại trực tiếp, chỉ hỏi ngược lại hắn một câu: “Thi đấu tôi chọn kiếm chém, anh không có vấn đề gì chứ?”
Hạ Thừa Dục nhíu mày: “Kiếm chém?”
Hắn cho rằng Tạ Ngôn Chiêu sẽ chọn kiếm liễu.
Đấu kiếm có ba loại: Kiếm liễu, kiếm chém, kiếm ba cạnh. Kiếm liễu rất nhẹ, chú trọng vào sự linh hoạt và phối hợp của cơ thể; kiếm ba cạnh uy lực lớn, lấy tấn công làm chủ, là loại kiếm nặng nhất trong ba loại, rất tốn thể lực;
Kiếm chém đòi hỏi cả kỹ xảo và thể lực, tốc độ ra tay là nhanh nhất trong ba loại kiếm, yêu cầu rất cao về khả năng tư duy phản ứng và sức bật của cơ thể.
Tạ Ngôn Chiêu hỏi xong, không đợi hắn trả lời đã tự mình đi trước vào phòng thay đồ.
Hạ Thừa Dục nhìn bóng lưng cô rời đi, một lần nữa đánh giá kỹ cô, thân hình gầy yếu đến mức dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhìn thế nào thì cô cũng không giống người có thể đấu kiếm chém.
15 phút sau, hai người mặc đồ đấu kiếm, áo giáp kim loại, mặt nạ bảo hộ kim loại, cầm kiếm chém gặp nhau ở sân đấu kiếm.
Trước trận đấu, Tạ Ngôn Chiêu và Hạ Thừa Dục dùng tay trái ôm mặt nạ, tay phải cầm kiếm, đồng thời giơ kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, hướng đối phương hành lễ.
【 Nhìn chuyên nghiệp thật! Hài hòa thật! Xứng đôi thật! 】
【 Lúc này thì hài hòa, lát nữa đánh nhau thì một mất một còn. 】
【 Tạ Ngôn Chiêu đấu với Hạ Thừa Dục, tương đối bất lợi nhỉ. 】
【 Thể lực của nữ không bằng nam, bất lợi là chắc chắn, nhưng đấu kiếm thuộc về môn thể thao kỹ xảo, không giống cầu lông là môn thiên về sức mạnh. 】
【 Hy vọng Tiểu Hạ ra tay nhẹ chút, tôi sợ chị tôi bị thương. 】
【 Họ mặc đồ bảo hộ rồi, sẽ không bị thương đâu. 】
【 Nhưng tôi nhớ kiếm chém có thể chém mà? Cái đó đánh xuống không đau sao?】
【 Đau! Nhưng phải xem đối thủ có nương tay không, nếu dùng sức chém thì vẫn rất đau. 】
【 Thật ra chỉ có kiếm chém mới được chém, hai loại kia thì không, không biết chị tôi sao lại chọn cái này. 】
Để không ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của khách mời, bọn họ sẽ không đeo mic khi thi đấu, vì vậy cư dân mạng không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Sau khi làm xong lễ nghi trước trận đấu, Hạ Thừa Dục nhìn thân hình thon gầy và thấp hơn mình không ít của Tạ Ngôn Chiêu, nói: “Thật sự khi bắt đầu đấu, tôi sẽ không nhường cô đâu. Không thì bây giờ cô cầu xin tôi đi? Thái độ tốt một chút, tôi sẽ nương tay cho cô.”
Tạ Ngôn Chiêu lễ phép mỉm cười: “Trước tiên anh hãy làm sạch nước trong đầu mình đi.”
Hạ Thừa Dục: “……”
Miệng rất cứng, không biết lát nữa thi đấu, thân thể cô có cứng được như vậy hay không.
*
Tổ tiết mục quy định trong vòng chín phút ai giành được 15 điểm trước sẽ là người chiến thắng, nếu quá chín phút mà vẫn chưa có ai được 15 điểm, sẽ kéo dài thời gian, nhưng tối đa không quá 20 phút. Nếu lúc này vẫn chưa có bên nào được 15 điểm, thì người có điểm số cao hơn sẽ thắng.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Hạ Thừa Dục không vội tấn công, hắn quan sát động tác của Tạ Ngôn Chiêu trước.
Hắn phát hiện các bước di chuyển của cô không hợp lý, tốc độ di chuyển cũng không đều, tay cầm kiếm run rẩy, tay chân phối hợp không có nhịp điệu, điển hình là trọng tâm không vững cộng thêm cơ tay yếu.
Nếu không có mặt nạ bảo hộ che chắn, màn hình hẳn đã quay được vẻ mặt chế giễu của hắn.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên di chuyển nhanh chóng bước về phía trước nửa bước, sau đó dừng gấp và chém tới. Tốc độ chém quá nhanh, Hạ Thừa Dục suýt chút nữa không kịp phản ứng, cũng may phản xạ cơ thể khiến hắn ta kịp thời tránh được kiếm chém, nhưng Tạ Ngôn Chiêu cũng không thu tay về, mà áp sát về phía trước khi hắn ta né tránh, khởi xướng tấn công liên tục, động tác quyết đoán, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Cuối cùng Hạ Thừa Dục không chống đỡ nổi đợt tấn công liên tục bất ngờ này của cô, bị Tạ Ngôn Chiêu một kiếm bổ vào đầu, lực đạo vừa tàn nhẫn vừa mạnh. Trong khoảnh khắc đó, hai tai Hạ Thừa Dục đều ù đi.
Hắn hoảng hốt ý thức được, những động tác vừa rồi của Tạ Ngôn Chiêu đều là động tác mê hoặc, diễn quá thật, khiến hắn ta khinh địch.
Đèn màu của Tạ Ngôn Chiêu sáng lên, cô giành được một điểm trước.
【 Chời ạ, chị tôi ghi điểm rồi? Tấn công mạnh mẽ quá! 】
【 Gì gì gì! Tôi còn chưa nhìn rõ, có quay chậm lại không?! 】
【 Tiểu Hạ, anh không được rồi, cảm giác không có chút sức chống cự nào, chậc chậc chậc. 】
【 Vừa rồi Tạ Ngôn Chiêu dùng chiến thuật đánh lạc hướng đấy, Tiểu Hạ chắc chắn tin là thật rồi. 】
Đột nhiên không kịp phòng bị ăn một kiếm của Tạ Ngôn Chiêu, Hạ Thừa Dục cũng liền biết “bộ mặt thật” của Tạ Ngôn Chiêu. Hắn điều chỉnh trạng thái, khôi phục tư thế chiến đấu, từ phòng thủ chuyển thành tấn công.
Đại khái là tức giận đến choáng váng đầu óc, hoặc là cảm thấy đối phó với nữ thì không cần nhiều kỹ xảo như vậy, hắn tấn công rất rõ ràng, đơn giản, trực tiếp, mang tính mục đích rất mạnh, đâm thẳng vào thân thể của Tạ Ngôn Chiêu.
Tạ Ngôn Chiêu làm động tác phòng ngự, chặn kiếm của hắn, thân kiếm trượt trên kiếm của hắn, phản công về phía cánh tay hắn.
Đòn áp kiếm phản kích rất tiêu chuẩn, nhưng bị Hạ Thừa Dục xuyên qua, nhanh chóng lùi về sau né tránh, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.
Có rất nhiều người đến xem, bao gồm cả Đường Tô, hai lần xem quyết đấu, cậu thở mạnh cũng không dám. Toàn trường mọi người đều giữ im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng “tranh” phát ra khi hai thanh kiếm va chạm nhau.
Để tránh cho Tạ Ngôn Chiêu có cơ hội nghỉ ngơi, Hạ Thừa Dục rất nhanh khởi xướng đợt tấn công thứ hai, trăm triệu lần cũng không ngờ tới, lần này Tạ Ngôn Chiêu không hề di chuyển một bước nào, cũng không có bất kỳ chiến thuật né tránh nào, trực tiếp đứng ở đó đối diện đánh trả hắn.
Mũi kiếm đối đầu mũi kiếm, không biết là Tạ Ngôn Chiêu sơ suất hay như thế nào, từ khi Hạ Thừa Dục luyện tập đấu kiếm đến nay, lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Trong lúc hắn ngạc nhiên, cảm giác tê dại và đau xé rách da đột ngột từ vai truyền thẳng đến tim.
Hắn xác định được sụn khớp ở tay mình bị rách, đồng thời vai cũng bị lực đối kháng mạnh mẽ làm tổn thương nghiêm trọng, và cũng xác định được Tạ Ngôn Chiêu cố ý làm như vậy.
Đây là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, trong thi đấu kiếm căn bản sẽ không ai dùng chiêu này. Tạ Ngôn Chiêu dùng, là vì cô nhất định muốn Hạ Thừa Dục thua.
Cô biết vai và cánh tay của hắn chắc chắn đã bị thương trong trận cầu lông và tennis mấy ngày trước, chỉ cần lần này cô nhắm thẳng vào cánh tay đó tấn công, hắn chắc chắn sẽ thua.
Thật ra ba loại kiếm đấu Tạ Ngôn Chiêu đều biết, cô giỏi kiếm liễu hơn. Vì sao lại chọn kiếm chém? Bởi vì kiếm liễu chỉ có chém phần thân mới được điểm hợp lệ, còn kiếm chém thì nửa thân trên, bao gồm thân, đầu và cánh tay.
Để đảm bảo có thể làm hắn ta bị thương, vừa rồi Tạ Ngôn Chiêu gần như nghiến răng, liều mạng đâm ra một kiếm đồng quy vu tận.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm đối đầu, cánh tay Tạ Ngôn Chiêu cũng chịu một lực rất lớn, suýt nữa không giữ được chuôi kiếm.
Sau khi thành công làm cánh tay phải của Hạ Thừa Dục bị thương, tiếp theo, Tạ Ngôn Chiêu thế như chẻ tre, đâm vào tim hắn, chém vào đầu hắn, mạnh mẽ đâm vào cánh tay phải của hắn.
Trận đấu vượt quá chín phút, kéo dài đến hai mươi phút. Kết thúc hai mươi phút, Tạ Ngôn Chiêu dẫn trước giành được mười lăm điểm.
【 Oa!! Chị tôi thắng rồi, chị tôi giỏi quá!!! 】
【 Tiểu Hạ nửa trận sau bị đè đánh suốt, Tạ Ngôn Chiêu thật sự có bản lĩnh. 】
【 Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm giác lúc thi đấu Tạ Ngôn Chiêu muốn lấy mạng Tiểu Hạ [đầu chó]. 】
【 Cô ấy chắc chắn đang trả thù vụ cầu lông. 】
【 Đáng đời! Ai bảo ở trận cầu lông anh ta ra tay nặng như vậy!! Hừ!!! 】
【 Nếu không mặc đồ đấu kiếm, Tiểu Hạ trận này xuống sân, trên người không bầm tím bầm mới là lạ, ha ha ha ha ha ha. 】
Trận đấu kết thúc, theo nghi thức sau trận đấu, hai đối thủ phải bắt tay thăm hỏi.
Hạ Thừa Dục tháo mặt nạ bảo hộ ra trước, không đưa tay ra, chỉ lạnh giọng chất vấn Tạ Ngôn Chiêu: “Cô cố ý đúng không? Muốn làm bị thương cánh tay này của tôi.”
“Đúng thì thế nào, chẳng phải anh quen dùng loại kỹ xảo này lắm sao? Thế nào, bây giờ bị người khác dùng lại, cảm giác thế nào?”
Hạ Thừa Dục cười lạnh một tiếng, như là không thèm để ý, nhưng lại rất không tình nguyện đưa tay trái ra.
Tạ Ngôn Chiêu lẳng lặng nhìn bàn tay đó, tầm mắt lại theo bàn tay đó hướng lên trên.
Cô thậm chí không tháo mặt nạ bảo hộ, nhếch cằm, mí mắt hơi rũ xuống, dùng tư thế nhìn xuống nói với hắn bốn chữ: “Thủ hạ bại tướng.”
Dáng vẻ kiêu ngạo đó, cùng với ánh mắt khinh thường xuyên thấu qua mặt nạ kim loại truyền đến người hắn, khiến ngọn lửa trong lồng ngực Hạ Thừa Dục bùng cháy lên tận đỉnh đầu.
Khi Tạ Ngôn Chiêu nói xong chuẩn bị rời sân, hắn ném kiếm trong tay, tay trái nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh lại, tay phải vừa nhấc lên hất một cái, mặt nạ bảo hộ của Tạ Ngôn Chiêu theo tiếng rơi xuống mặt đất.
Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, khi mặt nạ bảo hộ bị xốc lên, mái tóc dài ướt át mềm mại rối tung rơi xuống, có vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, dính vào mặt. Chóp mũi, trán, thậm chí cả lông mi đều lấm tấm mồ hôi, cả khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, đến cả môi cũng trắng bệch.
Không có vật cản che chắn, nhìn cô, Hạ Thừa Dục mới phát hiện cô đã tiêu hao thể lực quá mức đến cực hạn.
Cô không còn chút sức lực nào, Hạ Thừa Dục vừa túm một cái, cả người cô đã bị kéo theo đi. Đối diện với hành động bất ngờ của hắn và ánh mắt căm thù gần kề, Tạ Ngôn Chiêu giơ tay tát hắn một cái.
Cũng không có chút sức lực nào, bàn tay mềm như bông, đầu Hạ Thừa Dục thậm chí không động đậy.
“Anh bị bệnh à, có phải không?” Tạ Ngôn Chiêu mắng.
Hạ Thừa Dục nhìn cô như vậy, không giận mà cười: “Tôi không bệnh, nhưng mà cô, đúng là có bệnh.”
Để khiến hắn thua, thế mà liều mạng đến mức này.
Đây là lần thứ hai Tạ Ngôn Chiêu tặng cho Hạ Thừa Dục một cái bạt tai, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã thấy nhiều nên không lạ.
【 Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại túm người ta về phía trước? 】
【 Dựa gần như vậy, còn nhìn người ta cười, đây là chính chủ phát đường sao? Đáng sợ thật! Cho thêm nữa đi! 】
【 Càng đáng sợ là, bị đánh mà vẫn cười, a!!! 】
Không đợi Đường Tô xông lên, Hạ Thừa Dục đã buông Tạ Ngôn Chiêu ra.
Hạ Thừa Dục liếc mắt ra hiệu cho Ngô Hãn ở một bên, Ngô Hãn lập tức đi theo hắn.
Người của tổ tiết mục hỏi thăm tình trạng cơ thể Hạ Thừa Dục, có muốn gọi bác sĩ kiểm tra không, Hạ Thừa Dục lắc đầu.
Tạ Ngôn Chiêu thay quần áo xong đi ra, chủ động để bác sĩ kiểm tra cánh tay phải của mình.
Bị căng cơ rất nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức phải phẫu thuật, chỉ là thời gian rất lâu sau này không thể dùng lực. Bác sĩ kê cho cô thuốc mỡ bôi ngoài và thuốc kháng viêm uống, bảo cô sau khi về thì luân phiên chườm lạnh và chườm nóng, có rảnh thì mát xa nhẹ nhàng cánh tay.
Đến đây, các hạng mục của Tạ Ngôn Chiêu chỉ còn lại chèo thuyền đêm.
Hạng mục này được đặt vào buổi tối hai ngày sau, là hạng mục cuối cùng.
Ở giữa, các khách mời khác còn phải tham gia thi đi bộ hai người ba chân và lắc vòng.
Nghe thì đều là những trận thi đấu nghiêm túc, nhưng hiện trường thi đấu lại liên tục xảy ra những tình huống hài hước.
Tham gia hai người ba chân có Nghiêm Mặc, Nhạc Khang và Lữ Thao. Hạng mục này so độ ăn ý, nhưng bạn đồng hành của họ đều là sinh viên được tổ tiết mục chọn ngẫu nhiên.
Người mới quen thì làm sao có độ ăn ý được, trên đường thi đấu, ba đội thi đấu, người này ngã người kia, bò dậy đi được hai bước lại ngã. Khi công bố kết quả, mặt mày ai nấy đều bầm dập.
Tham gia thi đi bộ lắc vòng chỉ có Nhạc Khang và Lữ Thao, cư dân mạng luôn theo dõi phát sóng trực tiếp cũng không biết có hạng mục này. Bởi vì khi luyện tập hai người này đều trốn đi luyện.
Thẩm Liên Chi lắc vòng rất giỏi, có thể lắc cả tiếng cũng được, nếu cô ta tham gia hạng mục này, chắc chắn thắng. Nhưng cô ta không chọn, bởi vì tư thế thi đấu này không được đẹp mắt cho lắm.
Khi lắc vòng, bản thân eo và bụng đã vặn vẹo không ngừng, còn phải kết hợp với tư thế đi bộ kỳ lạ như vậy, cả người nhìn rất quái dị và hài hước.
Quả nhiên, khi trận đấu này diễn ra, bình luận trên màn hình đều là 【 ha ha ha ha ha ha ha ha 】.
Cô ta là một ‘ngọt muội’ tràn đầy sức sống, làm sao có thể dính dáng đến hai chữ “hài hước” này.
Sáng ngày cuối cùng thi nhảy, chỉ có Thẩm Liên Chi và Lãnh Xu đăng ký, mặc kệ nhảy thành cái dạng gì, một điểm này đều thuộc về Thẩm Liên Chi.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô ta thể hiện sự nổi bật trong suốt cuộc thi này, cho nên cô ta rất nghiêm túc luyện tập trước một bài vũ đạo tương đối thể hiện được sức sống thanh xuân, màn hình tràn ngập lời cổ vũ.
Từ kết quả mà nói, hiệu quả vũ đạo của cô ta cũng không tệ lắm.
*
Buổi tối phải tiến hành hoạt động chèo thuyền đêm, địa điểm không phải ở trường học, mà ở một hồ tự nhiên gần ngoại ô. Hồ đó dài hơn 800 mét, tổ tiết mục thiết kế khoảng cách thi đấu 400 mét.
Bởi vì đều biết kết quả nên không còn gì hồi hộp, Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu chỉ là đi ngang qua sân khấu, để tăng tính thú vị cho hoạt động, tổ tiết mục mời rất nhiều sinh viên cùng tham gia, ngoài ra những khách mời cảm thấy hứng thú cũng có thể tham gia.
8 giờ tối, tất cả tập trung ở bên hồ.
Đêm khuya vốn yên tĩnh trở nên vô cùng náo nhiệt, ven hồ chật ních người xem, đèn đường và đèn chiếu bờ sông đều sáng rực, ánh đèn chiếu xuống, mặt hồ tựa như bảng màu lấp lánh, năm sắc rực rỡ, lung linh huyền ảo.
Những người khác tự chuẩn bị thuyền chèo, Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô được tổ tiết mục chuẩn bị cho.
Khi họ đến địa điểm, bên hồ đã chuẩn bị sẵn hai chiếc thuyền bơm hơi. Họ chỉ cần ngồi lên và chèo đến điểm cuối là được.
【 Trông có vẻ rất vui. 】
【 Đúng là rất vui! Nếu người xem ít một chút thì tốt hơn, đông người quá ồn ào. 】
【 Đúng vậy, tôi chẳng nghe thấy tiếng của khách mời gì cả. 】
【 Có khách mời khác không? 】
【 Có chứ, hình như ngoại trừ Hạ Thừa Dục và người đại diện của anh ta ra thì những người khác đều đến. 】
【 Hạ Thừa Dục không đến, là vì hôm qua thua, ngại gặp Tạ Ngôn Chiêu sao? 】
【 Không có đâu! Tiểu Hạ cũng đến, vừa rồi hình như tôi thấy anh ấy trong đám người, có điều phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của anh ấy không mở. 】
【 Có khi nào lầu trên hoa mắt không? 】
*
Trước khi bắt đầu thi đấu, mọi người phải mặc áo phao cứu hộ.
Chiếc áo phao cứu hộ màu cam làm bằng xốp vừa ngắn vừa xấu, Tạ Ngôn Chiêu nhìn một cái liền quay đầu đi.
“Tôi biết bơi, không cần mặc cái này, vừa nãy tôi cũng không mặc!”
Đường Tô mạnh mẽ khoác lên người cô: “Vừa nãy ít người, bây giờ nhiều người như vậy, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì sao? Chị, chị phải biết rằng rất nhiều người chết đuối đều biết bơi, biết bơi không có nghĩa là tuyệt đối an toàn. Chị xem Thẩm Liên Chi lúc trước……”
Đường Tô định nói chuyện Thẩm Liên Chi bị chuột rút chân khi thi bơi, nói được một nửa liền nhớ ra người ta đang ở bên cạnh, lập tức im lặng. Cậu quay đầu nhìn cô, liền thấy cô bĩu môi, vẻ mặt hậm hực.
Chắc là không vui, Đường Tô không nói thêm nữa.
Mặc xong áo phao, mỗi người còn phải đeo một cái còi, bởi vì buổi tối tầm nhìn hạn chế, người tham gia lại rất đông, phòng ngừa có người gặp sự cố, có thể thổi còi báo hiệu cho nhân viên cứu hộ.
Thực ra áo phao đã có sẵn một cái còi, cái còi được phát thêm là để đảm bảo an toàn gấp đôi.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người phải lên thuyền, chờ tuyên bố bắt đầu thi đấu.
Tạ Ngôn Chiêu không thể lên được, cái thuyền kia quá hẹp, chân cô vừa đặt lên, thuyền bơm hơi sẽ lật đi. Cho nên khi cô lên, phải có hai nhân viên công tác giữ chặt thuyền, Đường Tô đỡ cô lên.
Tần Y đến trường học tìm một trọng tài chuyên nghiệp, trọng tài bắn súng bắt đầu thi đấu, trên mặt hồ mọi người lập tức ra sức chèo.
Tạ Ngôn Chiêu ngồi im không động đậy, nhưng sóng nước bốn phía lay động khiến thuyền bơm hơi của cô lắc lư sang trái sang phải.
Bị không khí náo nhiệt lây nhiễm, Đường Tô cũng tham gia thi đấu, mái chèo khua xuống mặt nước, người liền lao đi.
Tay phải Tạ Ngôn Chiêu rất đau, nghỉ ngơi gần hai ngày rồi, vẫn không nhấc lên được, cho nên cô chỉ dùng tay trái chậm rãi chèo về phía sau.
Dù sao cũng không cần thi đấu, ngắm cảnh cũng rất tốt.
Sau khi vào xuân, thời tiết dần ấm lên, gió buổi tối cũng mang theo hơi ấm, liễu rủ bên bờ hồ lay động, trên trời có vầng trăng non, mây trôi chậm rãi, cảnh thật và bóng ngược dưới nước hòa quyện chiếu sáng lẫn nhau, khung cảnh vô cùng lãng mạn và huyền ảo.
【 Khung cảnh quả thật không tệ, Tạ Ngôn Chiêu lúc trước chọn cái này, không phải thật sự muốn thi đấu đâu, là muốn đi chơi thôi. 】
【 Cô ấy đương nhiên không phải đến thi đấu, lầu trên xem cô ấy chèo hời hợt thế kia, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với trò này. 】
【 Hay quá! Lần sau có cơ hội tôi cũng muốn chơi! 】
【 Chúng ta xem thôi là được, vạn nhất rơi xuống nước, đêm hôm khuya khoắt đáng sợ lắm. 】
【 Thật muốn đi thì đừng đi một mình, đợi có thi đấu chính thức, cùng mọi người, như vậy còn có thể giúp đỡ nhau. 】
Tạ Ngôn Chiêu ở cuối đoàn, cô cũng không vội, để thuyền bơm hơi của mình trôi từ từ theo dòng nước.
Không biết bao lâu sau, những người vừa lao ra đã quay đầu lại, mặt nước rung chuyển dữ dội, thuyền bơm hơi của Tạ Ngôn Chiêu mất kiểm soát bắt đầu xoay tròn.
Đầu Tạ Ngôn Chiêu choáng váng, nhưng không biết làm thế nào để ổn định lại, chỉ có thể cầm mái chèo, tay chân luống cuống.
Lúc này một nam sinh chèo đến bên cạnh cô, vẻ mặt rất nhiệt tình, nói: “Chị đừng sợ, em đến giúp chị.”
Hắn dùng mái chèo chống vào thuyền của cô, dường như muốn giúp cô cố định thuyền.
Nhưng hắn dùng lực quá mạnh, trực tiếp ép thuyền bơm hơi nghiêng xuống mặt nước.
Ván bơm hơi mất thăng bằng, lập tức lật úp, cùng lúc đó, Tạ Ngôn Chiêu cũng bị lật xuống nước.
Cô biết bơi, nhưng vừa rồi đầu bị choáng váng, đột nhiên rơi xuống nước, đầu óc không phản ứng kịp, chỉ có thể dựa vào bản năng cơ thể, vùng vẫy lung tung trong nước.
【 Hình như có người rơi xuống nước! Tôi không nhìn rõ, là ai? Hình như là một nữ sinh? 】
【 Là Tạ Ngôn Chiêu!!! Là chị tôi!!! Tổ tiết mục mau xuống nước cứu người đi!!!】
【 Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, cô ấy biết bơi, lại mặc áo phao, xung quanh còn có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không sao. 】
Tạ Ngôn Chiêu vùng vẫy một hồi, cuối cùng nhớ ra mình biết bơi, cô nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở và tư thế, chuẩn bị bơi vào bờ.
Nhưng lúc này, cô nghe thấy tiếng rơi xuống nước từ bốn phương tám hướng truyền đến, giống như có vài người xuống nước, hơn nữa đều hướng về phía cô.
Cô cho rằng có người đến cứu cô.
Trên thực tế đúng là có mấy người đến cứu cô, nhưng người bơi nhanh nhất, gần cô nhất, sau khi vớt được cô, không đưa cô lên mặt nước, mà lại nhấn cô xuống nước.
Dưới nước vốn đã cố hết sức, cánh tay Tạ Ngôn Chiêu lại chưa hồi phục, sức giãy giụa có hạn, đối phương vững như thái sơn, tay giữ gáy cô không hề lay động.
Cô sặc rất nhiều nước, không kêu được thành tiếng, lại không đẩy người ra được, ý thức dần dần rơi vào hôn mê.
*
Giữa lúc hỗn loạn lóe lên một đạo ánh sáng, trong tầm mắt lại lần nữa xuất hiện cái hộp gỗ chật hẹp đó.
Tạ Ngôn Chiêu không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô mơ thấy mình bị nhốt trong hộp gỗ, cũng chính vì cái hộp này mà cô tin rằng mình đang ở trong mơ.
Lần này không giống như những lần trước đây, không phải một màu đen kịt, xung quanh có ánh sáng mỏng manh. Nhờ ánh sáng này, cô nhìn thấy trên đỉnh đầu mình treo vài bộ quần áo, đều là những chiếc váy công chúa làm bằng thủ công được cắt may tinh xảo, tỉ mỉ.
Tạ Ngôn Chiêu chuẩn bị đưa tay cầm lấy quần áo xem, vừa duỗi tay ra, ống tay áo trượt xuống, cô phát hiện cánh tay mình gầy bất thường.
Cô tuy gầy, nhưng không đến nỗi gầy như vậy, mức độ này giống như khung xương của một thiếu nữ vị thành niên chưa phát triển đầy đủ hơn.
Tạ Ngôn Chiêu đang muốn cẩn thận xem xét cơ thể mình, thì bên ngoài chiếc hộp đột nhiên truyền đến tiếng một người.
Là Đường Tô.
Mỗi lần cô bị nhốt trong hộp, đều có thể nghe thấy tiếng Đường Tô ở bên ngoài nói chuyện với cô, bảo cô đừng lên tiếng, bảo cô đừng nói chuyện.
Lần này tầm nhìn hơi sáng hơn một chút, cho nên Tạ Ngôn Chiêu xuyên qua khe hở của hộp gỗ thấy được Đường Tô, nhưng chỉ là một bóng dáng mơ hồ.
Cậu đi về phía cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi nơi này, Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như có người bóp cổ cô, lại như nắm lấy trái tim cô, dùng sức bóp nghẹt, như muốn bóp nát trái tim cô.
Cô không biết vì sao, trong đầu chỉ có một ý niệm, muốn kêu Đường Tô đừng đi, đừng rời bỏ cô, đừng đi đến nơi đó.
Nhưng nơi đó là nơi nào, thực ra cô cũng không biết.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy Tạ Ngôn Chiêu, nhưng ở giây phút cuối cùng, cô đột nhiên mở bừng mắt.
Trần nhà trắng tinh, bên tai có tiếng nói chuyện rất nhẹ, trong cánh mũi tràn ngập mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, mình đang ở đâu, liền nghe thấy bên tai có một giọng nói rất kích động: “Cô tỉnh rồi!”
Giọng nói có chút quen thuộc, Tạ Ngôn Chiêu quay đầu qua, thấy được mặt của Hạ Tàng Phong.
Lần này không phải thông qua mùi hương, mà là thần sắc.
Dù sao Hạ Thừa Dục cũng sẽ không lộ ra loại biểu cảm và ánh mắt phảng phất như vừa sống sót qua tai nạn này với cô.
Tạ Ngôn Chiêu nhìn kim tiêm trên mu bàn tay và bình truyền dịch treo trên giá đầu giường, trong lỗ mũi giống như cũng chọc thứ gì đó, cô sờ thử, phát hiện là ống dẫn oxy.
Cô hỏi: “Tôi làm sao vậy?”
“Cô rơi xuống nước.” Hạ Tàng Phong giải thích.
Một câu rất ngắn gọn khiến cho Tạ Ngôn Chiêu nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Tạ Ngôn Chiêu bị chết chìm trong nước, sau khi phát hiện cô bất động, bàn tay ấn gáy cô cuối cùng cũng buông ra, cùng với nhân viên cứu hộ xung quanh đưa cô lên bờ.
Nhưng dù cứu chữa thế nào, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Nhân viên cứu hộ phát hiện tim cô ngừng đập, không có hô hấp, lập tức đưa cô đến bệnh viện cấp cứu bằng thiết bị máy móc.
Biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với mình, Tạ Ngôn Chiêu hỏi: “Vậy sao anh lại ở đây? Đường Tô đâu?”