Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 89: Chọc giận





Thẩm Liên Chi thấy Tạ Ngôn Chiêu tức giận, không có ý tứ dừng lại, ngược lại càng dùng những lời lẽ gay gắt hơn để k.ích thí.ch cô.

 

“Tôi không biết cuốn tiểu thuyết kia của cô từ đâu ra, nhưng nếu cô đã xem qua, thì liền biết tôi là nhân vật chính trong truyện. Chúng ta xem cùng một văn tự, biết cùng một thế giới, vì sao cô lại muốn thay đổi nó? Rõ ràng tôi có thể sống rất tốt! Tất cả đều là tại cô! Tại cô và Đường Tô!”

 

Nếu không có Tạ Ngôn Chiêu xuất hiện, lúc này cô ta đã là người được hạng nhất trong chương trình, sẽ nắm được những tài nguyên tốt nhất, đạt được rất nhiều lưu lượng và độ hot, cũng sẽ mượn danh sách ở Vĩnh Vô Hương kia để mở rộng mức độ nổi tiếng.

 

Điều khiến người ta không cam lòng nhất, là thứ vốn có thể có được, lại phải trơ mắt nhìn nó rời xa mình.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe vậy, lạnh lùng nói: “Ý của cô là, chúng tôi bị viết thành vai phụ, thì nên phục tùng sự an bài của số phận vô điều kiện?”

 

“Đương nhiên! Thế giới này vốn nên như thế.”

 

Thế giới này vận hành cần có một hệ thống quy tắc, mà trên đời này, bất luận là loại chế độ hệ thống nào cũng sẽ ban ơn cho một số quần thể xã hội nào đó, và để những quần thể khác trả giá.

 

Thẩm Liên Chi là người được hưởng lợi từ chế độ, chắc chắn sẽ cực lực ủng hộ, và muốn nỗ lực duy trì hiện trạng trong sách.

 

Nhưng “hiện trạng” này đã bị Tạ Ngôn Chiêu phá vỡ, cô ta tự nhiên hận cô thấu xương.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe cô ta dùng những lý do ngụy biện này để biện hộ cho mình, một lúc sau, sắc mặt hòa hoãn đi xuống. Cô ngồi xuống một chiếc ghế mây khác, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài ban công.

 

Thấy cảm xúc của cô khôi phục bình thường, Thẩm Liên Chi đột nhiên khẩn trương lên: “Cô đây là đồng ý với tôi hay không đồng ý?”

 

Tạ Ngôn Chiêu từ từ nói: “Tôi là người bị hy sinh dưới chế độ, sao có thể đồng ý với cô được? Cho nên cô là vì tôi thay đổi tình tiết trong sách, mà ghi hận tôi và Đường Tô? Hôm nay tìm tôi đến đây, cũng là muốn truy cứu trách nhiệm của tôi?”

 

“Bằng không thì sao! Cuộc sống tốt đẹp của tôi, dựa vào cái gì mà bị các người phá hỏng! Nếu không phải cô xuất hiện, giờ này tôi hẳn đang ở phim trường quay phim, chứ không phải ngồi đây lãng phí thời gian với cô!”

 

“Tôi hủy hoại cuộc sống của cô?” Tạ Ngôn Chiêu khẽ a một tiếng, ngữ khí mang vẻ khinh miệt: “Cô nói đùa sao, mỗi người chúng ta đều chỉ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Cô không thành công, đó là bởi vì chính cô không có bản lĩnh.”

 

Năng lực nghiệp vụ không giỏi, không am hiểu thể dục thể thao, lại tiếc buông bỏ mặt mũi để lao động, luôn muốn chơi những trò khôn vặt trên chương trình, mượn chút gió đông, trên đời này lấy đâu ra nhiều gió đông như vậy để mượn.

 

Tạ Ngôn Chiêu tiếp tục nói: “Tôi là người, không phải cỗ máy được lập trình sẵn. Cô cũng có lúc không cam lòng, vậy dựa vào cái gì tôi và Đường Tô phải chấp nhận sự an bài tồi tệ này? Tất cả những gì tôi làm chẳng qua là tự cứu mình, không liên quan gì đến cô cả?”

 

“Cô nói nghe hay lắm, cô dám đảm bảo cô chưa từng dùng thủ đoạn bỉ ổi với tôi sao?”

 

Thẩm Liên Chi dùng từ ngữ chói tai, vẻ không vui hiện lên trên mặt Tạ Ngôn Chiêu: “Cô nói cái gì bỉ ổi?”

 

“Cái hot search mấy ngày trước, không phải cô mua sao?”

 

Thẩm Liên Chi nói chính là cái hot search #《 Hoa Lộ 》 vô nhân đạo # mà Tạ Ngôn Chiêu nhờ Quan Thắng Thắng mua.

 

Tạ Ngôn Chiêu dừng một chút, bỗng dưng cười: “Hot search liên kết chính là cái Weibo của cô, cái Weibo đó là cô tự nguyện đăng, không ai ép cô đúng không? Cô nói nghe tình cảm chân thành như vậy, sao mọi người đáp ứng tâm ý của cô, cô ngược lại lại không vui?”

 

“Hơn nữa, nếu cái này gọi là bỉ ổi, vậy cô mua bao nhiêu lần hot search, chẳng phải là bỉ ổi vô biên rồi sao?”

 

Thẩm Liên Chi mắng người khác bị “bắn ngược” lại chính mình, sắc mặt đột biến.

 

“Cho nên……” Tạ Ngôn Chiêu trầm ngâm một tiếng: “Cô dài dòng ra nhiều chuyện như vậy, chỉ là muốn hỏi cái này?”

 

Thẩm Liên Chi không hé răng.

 

Mục đích hôm nay tìm cô đến đương nhiên không phải cái này.

 

“Vậy nếu cô hỏi đã hỏi xong, nên đến lượt tôi hỏi cô rồi.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

Lời này nói trúng lòng dạ kẻ dưới của Thẩm Liên Chi, cô ta nóng nảy nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

 

Tạ Ngôn Chiêu: “Chuyện thứ nhất, khi chúng ta ở thôn Thắt, có phải cô gọi người đánh Đường Tô bị thương không?”

 

Tuy rằng Thẩm Liên Chi đã đoán được đại khái, nhưng không ngờ cô vừa lên tiếng đã đi thẳng vào trọng điểm.

 

“Không phải tôi.” Thẩm Liên Chi nói thật: “Tôi quả thật đã làm rất nhiều chuyện bất lợi cho các người, nhưng chuyện của Đường Tô, tôi chẳng qua chỉ muốn gọi người làm bị thương tay cậu ta, tôi không bảo họ đánh người.”

 

“Làm bị thương tay? Chẳng qua?” Tạ Ngôn Chiêu nghe cô ta nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này, quả thực khó tin.

 

Thẩm Liên Chi bình tĩnh gật gật đầu, “So với những chuyện khác, cái này quả thật không tính là gì.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe Thẩm Liên Chi tiếp tục nói: “Đánh Quan Thắng Thắng một tát kia, là tôi cố ý, cố ý chọn góc độ tốt, đảm bảo xương quai xanh của cô ta có thể đập vào cạnh bàn. Tôi còn châm ngòi mối quan hệ của các người, nhưng mà không thành công. Sau đó vào đêm trước hạng mục chèo thuyền của cô, là tôi tìm đến Ngu Chu, nói vài lời, lúc này mới khiến anh ta nảy sinh ý định trả thù.”

 

“Nhưng mà anh ta rất thành thật, người đã bị bắt vào tù, mà cũng không nhắc đến bất cứ một câu nào không tốt về tôi. Cuối cùng……”

 

Thẩm Liên Chi mang theo vẻ khiêu khích nói: “Cái danh sách kia là tôi cố ý để lộ ra ngoài ánh sáng, trên mạng cũng là tôi cố ý dẫn dắt, chỉ là không ngờ, các người thế mà có thể tìm được chứng cứ rửa sạch. Cô thật lợi hại Tạ Ngôn Chiêu, đã bị bắt đến cái nơi đó, thế mà vẫn có thể chạy ra được.”

 

“Nhưng mà tôi khá tò mò, chẳng phải cô luôn chán ghét việc tự chứng minh sao? Lần này vì sao lại muốn tự chứng minh? Có phải cô cũng cảm thấy trinh tiết của một người rất quan trọng? Cho nên ở trong mắt cô, những đứa trẻ bất hạnh đó thật sự rất thảm, đúng không?”

 

“Cô đang nói cái gì?!”

 

Mỗi một câu của Thẩm Liên Chi đều đang làm mới tam quan của Tạ Ngôn Chiêu, nghe đến câu cuối cùng, hoàn toàn không thể kìm nén được lửa giận trong lòng.

 

“Để đối phó với tôi, không tiếc để lộ những đứa trẻ vô tội đó, gây ra tổn thương cho chúng lần thứ, bây giờ còn dùng bạo lực ngôn ngữ vũ nhục chúng? Cô có biết chúng tôi đã trải qua những gì ở bên trong không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu trước sau cũng không thể quên cậu bé tên Theodore kia, lần đầu thấy cậu bé, cậu bé tràn đầy sức sống, ngây thơ đáng yêu, còn cố gắng an ủi cô  đang lo lắng bất an, sau này lặng lẽ nằm trên giường, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

 

Đó không phải là những dòng chữ viết trên giấy, đó là mạng người sống sờ sờ, Tạ Ngôn Chiêu tận mắt nhìn thấy những sinh mệnh tươi sống đó biến mất trước mặt cô như thế nào, bản thân cô cũng đã trải qua mười một lần.

 

Cô không rõ, Thẩm Liên Chi rốt cuộc ôm tâm lý và mục đích gì mà nói ra những lời này.

 

Tạ Ngôn Chiêu bưng ly cà phê trước mặt cô ta lên, dùng sức hắt thẳng vào mặt cô ta.

 

Sau khi cà phê bị hắt tới, lồng ngực Thẩm Liên Chi chợt phập phồng dữ dội, đó là phản ứng của sự tức giận. Cô ta đột nhiên đứng dậy, giơ tay trái lên, lòng bàn tay hướng về má phải Tạ Ngôn Chiêu rơi xuống.

 

Nhưng ngay trước khi chạm vào mặt Tạ Ngôn Chiêu một giây, động tác khựng lại —— Tạ Ngôn Chiêu kịp thời nắm lấy cổ tay cô ta, không để bàn tay cô ta đánh tới mặt mình.

 

Cô đứng lên trở tay đẩy, Thẩm Liên Chi một lần nữa ngồi trở lại ghế.

 

Tay Thẩm Liên Chi không có sức lực, trọng tâm cũng không có.

 

Tạ Ngôn Chiêu giơ tay chuẩn bị tát trả cô ta một cái, nhưng ngay sau đó, dư quang của cô thấy được một chậu cây xanh trên bàn trà trong phòng khách.

 

Dưới ánh mặt trời, giữa chậu cây xanh phản xạ ra một tia sáng, rất mỏng manh, chợt lóe lên trong tầm mắt Tạ Ngôn Chiêu.

 

Tạ Ngôn Chiêu ý thức được, chậu cây đó có camera theo dõi.

 

Cô đột nhiên hiểu ra mục đích thực sự mà Thẩm Liên Chi tìm cô đến đây hôm nay.

 

Không phải để tính sổ với cô, cũng không phải thật sự muốn biết cái hot search kia có phải cô mua hay không, mà là lại một lần nữa thiết kế cô, hãm cô vào bất nghĩa.

 

Vậy nên hôm nay Thẩm Liên Chi vẫn luôn cố tình chọc giận cô, thông qua nhiều lời lẽ kích động đến cảm xúc của cô, từ đó đạt được mục đích khiến cô ra tay.

 

Chỉ cần cô động thủ, vậy thì giây tiếp theo, trên mạng xã hội nhất định đâu đâu cũng là video cô đánh Thẩm Liên Chi.

 

Đến lúc đó, cô làm thủ tịch ban nhạc Hoa Quốc, lại vướng vào scandal đánh người tai tiếng này, chắc chắn sẽ bị ban nhạc khai trừ, danh dự của cô trong giới âm nhạc cũng sẽ không còn lại chút gì. Mà Đường Tô sẽ bị cô liên lụy, không thể tái xuất sau hai năm rưỡi.

 

“Cô hận tôi đến vậy sao?”

 

“Đúng!”

 

Thẩm Liên Chi cảm giác Tạ Ngôn Chiêu đã phát hiện ra mục đích của mình, cô ta có chút hoảng hốt, nhưng lại không muốn từ bỏ, vì thế cố tình nói những lời độc ác hơn để nguyền rủa cô: “Cô vì thay đổi vận mệnh của mình mà hủy hoại cuộc đời tôi, loại người như cô đáng chết, cô và Đường Tô đều đáng chết! Các người đáng lẽ phải chết ở Vĩnh Vô Hương, vĩnh viễn không bao giờ trở về!”

 

Những lời mắng chửi không có điểm dừng của cô ta không khiến Tạ Ngôn Chiêu nổi giận, ngược lại làm cô bình tĩnh lại.

 

“Tuy rằng cô không để bụng, nhưng tôi vẫn phải nói cho cô biết, trước sinh mệnh, trinh tiết là thứ vô dụng nhất. Nhưng mà, trong sạch rất quan trọng, xin cô đừng cố tình đánh tráo khái niệm.”

 

Lúc này đầu óc của Thẩm Liên Chi khẩn trương nghĩ cách nói những lời có thể chọc giận Tạ Ngôn Chiêu, căn bản không có tâm trí nghe Tạ Ngôn Chiêu đang nói cái gì.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ thương hại, nói với cô ta: “Cô thật đáng thương, nhưng mà tôi nguyện ý thành toàn cho cô.”

 

Vì thế, khi cảm xúc của Thẩm Liên Chi còn đang trong trạng thái hoảng loạn, bàn tay Tạ Ngôn Chiêu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà giáng xuống.

 

Không phải một bạt tai, mà là liên tiếp bốn cái, hơn nữa là cùng một bên má.

 

Thẩm Liên Chi không biết sức lực của Tạ Ngôn Chiêu khi nào trở nên lớn như vậy, một cái tát giáng xuống, cô ta đã thấy ù tai, người cũng trực tiếp ngây dại, bốn cái tát liên tiếp, trong miệng toàn mùi tanh của máu, khóe miệng như rỉ máu.

 

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu đánh xong, xoa cổ tay lắc lắc tay, nhấc chân đi về phía phòng khách.

 

Khi trở về, trong tay cô có thêm một con dao gọt trái cây tinh xảo, là lấy từ đĩa trái cây bên cạnh chậu cây xanh.

 

Tạ Ngôn Chiêu dùng tay trái nắm cằm Thẩm Liên Chi, lưỡi dao dán lên má cô ta.

 

Má phải cô ta đã sưng cao vù, vừa đau vừa tê, bị lưỡi dao lạnh lẽo dán vào, còn giảm bớt được một ít đau đớn.

 

Nhưng những lời tiếp theo của Tạ Ngôn Chiêu làm cho Thẩm Liên Chi không rét mà run.

 

“Cô đoán xem, một nhát dao này của tôi đi xuống, với trình độ thẩm mỹ hiện tại có cứu được khuôn mặt này của cô không?”

 

Đồng tử Thẩm Liên Chi co rút mạnh: “Tạ Ngôn Chiêu! Cô điên rồi!!”

 

Cô ta cho rằng Tạ Ngôn Chiêu đánh xong bốn cái tát kia là xong, không ngờ chọc giận cô lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

 

Ngày thường cô ta trông bình tĩnh tự chủ như thế, thế mà lại là người điên?!

 

“Đây chẳng phải là điều cô muốn sao? Tôi cho cô, cô lại chê tôi cho nhiều?”

 

“Không thể! Cô không thể hủy hoại mặt tôi!!” Thẩm Liên Chi hoảng sợ tột độ, thậm chí bắt đầu cầu xin Tạ Ngôn Chiêu: “Xin cô, cầu xin cô tha cho tôi!”

 

Thẩm Liên Chi rất yêu quý khuôn mặt của mình, cô ta chỉ là không biểu hiện ra ngoài như Tạ Ngôn Chiêu.

 

Cô ta yêu cái đẹp, một là xuất phát từ bản năng, hai là khi năng lực nghiệp vụ của một nữ minh tinh không đủ để chống đỡ mộng tưởng của mình, thì khuôn mặt trở nên đặc biệt quan trọng, huống chi bản thân cô ta chính là dựa vào khuôn mặt này mới có thể làm minh tinh. Cô ta vẫn luôn xây dựng hình tượng ngọt ngào đáng yêu, không có khuôn mặt này, cô ta cũng chỉ có thể trở thành người bình thường.

 

Cô ta không muốn làm người bình thường!

 

Tạ Ngôn Chiêu nghiêng đầu, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau nói: “Được thôi, tha cho cô một lần.”

 

“Một lần cuối cùng.”

 

Nhìn Tạ Ngôn Chiêu đưa lưỡi dao rời xa mặt mình, tim Thẩm Liên Chi từ cổ tụt xuống bụng.

 

Khi Tạ Ngôn Chiêu rời đi, đi ngang qua chậu cây xanh trong phòng khách, tầm mắt vội vàng lướt qua chiếc camera theo dõi kia, không có dừng lại.

 

Đợi Tạ Ngôn Chiêu vừa đi, Thẩm Liên Chi bất chấp xử lý khuôn mặt sưng đỏ của mình, trước hết lấy camera ẩn giấu ra khỏi chậu cây, bởi vì dây leo quấn quanh, khó lấy, cô ta trực tiếp nhổ cả cây lên. Sau đó mở máy tính, lấy đoạn theo dõi vừa rồi, cắt ra đoạn ngắn quan trọng xử lý cách âm, chế tác xong gửi đến hộp thư của một loạt tài khoản marketing.

 

Tạ Ngôn Chiêu ra khỏi cổng chung cư, gọi điện thoại cho Đường Tô, bảo cậu đến đón mình.

 

Cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó chờ cậu, trong quá trình chờ đợi cậu, điện thoại của cô đã sắp bị nổ tung.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe tiếng chuông cuộc gọi đến reo gần như không ngừng, thầm nghĩ, động tác của cô ta thật nhanh.

 

Tiếng chuông làm Tạ Ngôn Chiêu phiền không chịu nổi, trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.