Khi Tạ Ngôn Chiêu từ quán cà phê đi ra, nhìn thấy xe của Hạ Tàng Phong dừng ở bên ngoài.
Là đến đón cô.
Sau khi lên xe, cô nói với Hạ Tàng Phong: “Nếu anh có nhiều việc thì không cần đến đón tôi cũng không sao. Bây giờ giao thông thuận tiện như vậy, tôi không đến mức không về nhà được.”
“Anh biết.” Hạ Tàng Phong nói thẳng: “Là anh muốn đến đón em.”
Anh nói xong nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu, thấy mi mắt cô cong cong, khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi cũng mỉm cười theo cô.
“Đưa em đi ăn cơm nhé?”
Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, “Đưa tôi đến nhà hát đi, được không?”
“Đến nhà hát?”
“Ừm, đồng nghiệp tìm tôi có chút việc.”
Bởi vì Tạ Ngôn Chiêu nhấn mạnh mình cần ở lại nhà hát rất lâu, lát nữa sẽ có đồng nghiệp đưa cô về nhà, Hạ Tàng Phong đành phải đi về trước.
Nhưng mà trước khi đi, Tạ Ngôn Chiêu nói lần sau sẽ mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn hôm nay đã làm tài xế cho cô, khiến tâm trạng hơi thất vọng của anh trở nên tốt hơn.
Trong thời gian Tạ Ngôn Chiêu bị đình chỉ công việc, những người khác trong ban nhạc vẫn tiếp tục luyện tập hàng ngày, chỉ là sau khi cô không ở đó, không có người chỉ đạo và chỉnh âm cho bọn họ, đặc biệt là những đồng nghiệp chơi bè violin thứ hai, sau khi cô rời đi thì thực sự không quen.
Gần đây bọn họ đang tập bản nhạc 《 Vũ điệu của lũ yêu tinh 》 của Bazzini, bản nhạc này nổi tiếng là khó như địa ngục, bởi vì toàn bộ khúc nhạc bao gồm kỹ thuật nhảy cung, thang âm nhanh, quãng âm nhảy lên kỳ lạ, cung pháp phức tạp, hòa âm đôi, đòi hỏi kỹ năng diễn tấu cực cao.
Khi Tạ Ngôn Chiêu không có ở đó, người phụ trách bè violin thứ hai làm thủ tịch chỉ đạo, nhưng cô ấy phát hiện mình diễn tấu cũng có chút gắng sức, vì thế muốn gọi Tạ Ngôn Chiêu trở về hỗ trợ.
Đồng nghiệp trong ban nhạc đều rất thân thiện với Tạ Ngôn Chiêu, cũng không bàn luận chuyện trên mạng, bọn họ dường như không thèm để ý, nhìn thấy cô chỉ tiếc nuối vì cô không có mặt, khiến việc tập luyện của bọn họ tăng độ khó.
Ra khỏi nhà hát sắc trời đã nhá nhem tối, Tạ Ngôn Chiêu chuẩn bị cùng đồng nghiệp ăn bữa tối rồi về, nói trùng hợp cũng trùng hợp, ở cửa nhà hàng gặp được Thẩm Liên Chi.
Tạ Ngôn Chiêu đi vào trong, Thẩm Liên Chi là đi ra ngoài, đi theo sau Lãnh Xu.
Lãnh Xu và một người phụ nữ lạ mặt vừa nói vừa cười, nhìn dáng vẻ hơi khom lưng của cô ta có thể đoán ra, người phụ nữ lạ mặt kia hẳn là một đại gia “tư bản” nào đó, cho nên Tạ Ngôn Chiêu đoán, hôm nay Thẩm Liên Chi ra ngoài gặp gỡ nhà quảng cáo hoặc nhà làm phim.
Thẩm Liên Chi cũng chú ý đến Tạ Ngôn Chiêu, nhìn thấy cô còn có chút giật mình, đợi đến khi phát hiện cô chỉ là ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp ban nhạc, không tiếng động câu môi cười lên, nụ cười rất khinh miệt.
Đi theo phục vụ vào phòng riêng ngồi xuống, Tạ Ngôn Chiêu bảo đồng nghiệp gọi món trước, nói mình gặp một người quen, đi chào hỏi một chút.
Buổi tối Yến Thành lên đèn neon rực rỡ, xe cộ đi trên đường như nước chảy, ánh sáng lập loà, người đi đường như dệt. Sau khi Tạ Ngôn Chiêu ra ngoài, thấy Lãnh Xu ở phía trước cách đó không xa vẫn đang nói chuyện với người phụ nữ lạ mạt kia, Thẩm Liên Chi không đi cùng qua, cô ta đứng ở bên ngoài nhà hàng, tư tháidù bận vẫn ung dung, tựa như đang đợi người.
Cô ta đúng là đang đợi người, đang đợi Tạ Ngôn Chiêu.
Thẩm Liên Chi thấy Tạ Ngôn Chiêu ra ngoài, chủ động tiến lên chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, thật không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Tạ Ngôn Chiêu cười cười: “Cũng không lâu lắm, tám ngày thôi.”
“Cô nhớ rõ ràng như vậy, chắc là sống một ngày bằng một năm nhỉ? Cũng phải, bị ban nhạc tạm thời đình chỉ công việc, dư luận trên mạng lại tệ như vậy, không có cách nào lại nhận được một chương trình không để ý danh tiếng của khách mời như 《 Hoa Lộ 》 nữa, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, chắc chắn rất nhàm chán.”
Tạ Ngôn Chiêu không phản bác: “Thời gian của tôi quả thật rất nhiều.”
Nghe cô nói như vậy, trên mặt Thẩm Liên Chi lộ vẻ đắc ý hiện lên, tiếp theo trong miệng kỳ dị than một tiếng: “Aiz, thật ngưỡng mộ cô. Dạo này tôi nhiều việc vô cùng, hôm nay gặp phóng viên truyền thông, ngày mai gặp nhà quảng cáo, thời gian đều không đủ dùng, nếu có thể chia đều thời gian của cô cho tôi thì tốt rồi.”
Bị cô ta nói một tràng giọng điệu âm dương quái khí như vậy, Tạ Ngôn Chiêu không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta: “Gần đây cô sống không tệ nhỉ?”
Người ta nói hồng khí dưỡng người, câu này được minh chứng rõ ràng nhất ở trên người Thẩm Liên Chi. Mới qua tám ngày, mặt đã hết sưng không nói, hơn nữa còn trở nên có tinh thần hơn lần trước gặp mặt, khí chất và trạng thái cả người đều được cải thiện không ít.
“Đó đều là nhờ cô cả, vài ngày nữa, tôi còn phải gặp một nhà làm phim của một dự án phim điện ảnh nữa đấy.” Lời nói của Thẩm Liên Chi không giấu nổi vẻ khoe khoang.
“Vậy tôi thiện ý nhắc nhở cô, cô phải nhớ cảm giác hiện tại cho kỹ.” Tạ Ngôn Chiêu nói.
Trên mặt Thẩm Liên Chi khinh thường: “Tôi không cần nhớ kỹ, ngày tháng sau này của tôi chỉ có càng ngày càng tốt hơn.”
“Phải không?”
Lời nói của Tạ Ngôn Chiêu có ẩn ý, Thẩm Liên Chi theo bản năng hỏi thêm một câu: “Cô có ý gì?”
“Hôm nay tôi gặp một người.” Tạ Ngôn Chiêu nói.
“Cô gặp ai, có liên quan gì đến tôi?”
“Có liên quan chứ, là cậu của cô.”
Nghe được Tạ Ngôn Chiêu nói người cô gặp là Hoàng Tân Kiến, tim Thẩm Liên Chi hẫng một nhịp, thần kinh lập tức căng chặt lên.
Rất rõ ràng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự căng chặt, nhưng cô ta vẫn ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Tôi với ông ấy chỉ có quan hệ thân thích, công việc chúng tôi không có bất cứ liên quan gì, cô đừng hù dọa tôi.”
Tạ Ngôn Chiêu thích hù người, là kinh nghiệm Thẩm Liên Chi rút ra từ chuyện trong sân bắn tên. Rõ ràng sân bắn tên không phải của nhà cô, nhưng giọng điệu của cô rất có thể hù dọa người khác.
Cho nên cô ta đoán, hiện tại cô cũng đang hù dọa mình.
Nỏ mạnh hết đà thôi, để trước mặt cô ta không bị mất mặt.
Nhưng chợt, Tạ Ngôn Chiêu từ trong túi lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho cô ta.
Trên ảnh chụp là một cái bật lửa, được đựng trong túi kín, hình hộp vuông màu đồng cổ, trên mặt có phù điêu. Thẩm Liên Chi nhìn có chút quen mắt, nhưng không có ấn tượng gì.
“Không nghĩ ra cũng không sao, coi như món quà tôi tặng cô, về nhà từ từ nghĩ.”
Tạ Ngôn Chiêu đưa xong ảnh chụp, xoay người vào nhà hàng.
Thẩm Liên Chi “a” một tiếng: “Cố làm ra vẻ huyền bí.” Sau đó liền chuẩn bị tiện tay ném đi.
Nhưng sau khi ném xong, trong lòng cô ta mơ hồ có chút bất an, vì thế đi vòng trở lại, nhặt tấm ảnh chụp lên nhét vào túi áo.
*
Sau khi về nhà, Tạ Ngôn Chiêu dùng máy tính đăng nhập tài khoản Weibo của mình.
Mấy ngày nay cô đều không lên mạng, tuy rằng cô tự nói với mình, không cần để ý đến những bình luận trên mạng. Nhưng văn tự chung quy vẫn có trọng lượng, giống như một bông tuyết, nhẹ nhàng bay bổng, chạm vào liền tan, nhưng khi nó tích tụ đến một số lượng nhất định, cũng có thể đè sập một tòa nhà. Tạ Ngôn Chiêu không chắc mình có bị những dòng chữ đổ ập xuống đó làm nhiễu loạn tâm trạng hay không, cho nên cô dứt khoát không xem.
Hôm nay cô gặp một vài người, biết mình vẫn được rất nhiều người quan tâm. Cô nghĩ, có lẽ trên mạng cũng có một nhóm người đang quan tâm cô. Cô không thể vì không muốn nghe những âm thanh tiêu cực đó mà bỏ qua những âm thanh tốt đẹp.
Sống trên đời này, có người yêu thương mình là chuyện tốt, nhưng có người ghét mình cũng bình thường. Có người hôm nay thích mình, có lẽ ngày mai sẽ chán ghét mình. Có một số người sẽ luôn tốt với mình, nhưng đồng thời cũng có người hận không thể để mình chết ngay lập tức. Tạ Ngôn Chiêu hiểu rõ, nhân tính phức tạp, những tình huống này đều có thể xảy ra.
Cô đăng nhập Weibo, xem tin nhắn, phát hiện tình hình không tệ như mình tưởng, ít nhất hàng ngàn hàng vạn tin nhắn, lướt qua một lượt, vẫn có thể thấy rất nhiều bình luận nói tin tưởng cô.
“Mộ Mộ” ở trên top cố định của siêu thoại: Trước khi chân tướng được vạch trần, chúng ta phải tin tưởng người mình đã chọn.
Phía dưới có rất nhiều người đáp lại.
Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc cảm thán trước tình yêu của fans, rõ ràng là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, lại nguyện ý vì cô trả giá thời gian, công sức và tình cảm. Cô biến mất nhiều ngày như vậy, một lời cũng không để lại, bọn họ không chỉ không rời đi, còn vì cô đối mặt với những bình luận ác ý đó, còn nỗ lực tiêu hao những cảm xúc tiêu cực mà chúng mang lại.
Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy mình rất có lỗi với bọn họ, cho nên cô hồi đáp một câu: Xin hãy cho tôi thêm mấy ngày nữa, tôi sẽ giải quyết tốt vấn đề này. Mấy ngày nay hy vọng mọi người có thể nghỉ ngơi thật tốt, tin tưởng chờ đến khi tôi trở lại mọi thứ sẽ tốt hơn.
Hồi đáp xong Weibo này, cô tiếp tục xem tin nhắn, hồi đáp những fans chân thành bày tỏ sự tin tưởng với cô, sau đó liền đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Tình yêu của fans không cầu hồi báo, chỉ hy vọng có thể trao đổi chân tình. Tạ Ngôn Chiêu biến mất mấy ngày nay, trong lòng bọn họ kỳ thật cũng có chút bất định, cãi nhau với người khác cũng căng thẳng không tự tin, bây giờ nhìn thấy cô hồi đáp, trong lòng tức khắc liền kiên định.
Trước mắt Tạ Ngôn Chiêu là tiêu điểm của toàn mạng, chỉ cần cô online, tùy tiện nói một lời, là có thể leo lên đỉnh hot search.
Câu trả lời này của cô rất nhanh đã bị các tài khoản marketing chụp màn hình đăng tải, khu bình luận ngay từ đầu đều là những lời châm biếm:
【 Thêm mấy ngày nữa là mấy ngày? Cũng không có lời nào chắc chắn, phỏng chừng là kéo dài thời gian, lừa gạt fan não tàn. 】
【 Còn không phải sao? Chắc chắn cô ta sợ fans chạy hết không ai bênh vực mình. 】
【 Không phải sợ không ai bênh vực, là sợ hết nhiệt độ rồi, con đường giới giải trí này không đi được nữa chứ gì? 】
【 Cô ta vốn dĩ cũng không tính toán lăn lộn trong giới giải trí mà? Người ta kéo đàn violin. 】
【 Thế mà có người không biết sao? Cô ta đã bị ban nhạc Hoa Quốc sa thải rồi. 】
【 Cái gì??? Vậy xem ra cô ta bắt nạt Thẩm Liên Chi là sự thật, người này sao lại như vậy chứ?! Thật độc ác! 】
Sau đó dần dần có fans phản công trở lại:
【 Đã nói mấy ngày nữa sẽ trả lời, chẳng lẽ mấy ngày mà các người cũng không sống nổi hay sao? 】
【 Cút xéo! Chỉ là tạm dừng công tác thôi có được không! Lũ anti, biến đi cho khuất mắt! 】
【 Chúng tôi có mắt, biết mình hâm mộ ai, không giống các người, người khác nói gì liền hùa theo nói đó, toàn là lũ đầu óc rỗng tuếch gió chiều nào theo chiều ấy. 】
【 Nếu sự việc có đảo ngược, tất cả những ai đã mắng Tạ Ngôn Chiêu bây giờ đều phải xin lỗi tôi!! 】
Fans và anti-fan cãi nhau, người qua đường xem trò vui, bắt đầu đặt cược bên nào sẽ thắng.
【 Thắng thì thế nào? Phát lì xì sao? 】
【 Bên thua xin lỗi, bên thắng phát lì xì? 】
【 Tôi đồng ý! 】
【 Tôi cũng đồng ý! Mặt khác, có thể không cần biết bên nào thắng, đều phát cho tôi một cái lì xì được không? 】
【 Cái này là ăn cả ngã về không, không hay đâu…… Vậy tôi cũng muốn một cái! 】
……
Thẩm Liên Chi nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đăng nhập Weibo, lại một lần nữa gây ra làn sóng chế giễu và công kích của cư dân mạng, vốn dĩ hẳn là rất vui mừng, nhưng vì bức ảnh Tạ Ngôn Chiêu đưa cho cô ta vào buổi tối, thế nào cũng không thể vui vẻ nổi.
Cô ta đưa ảnh chụp cho Lãnh Xu, hỏi: “Chị có thấy cái bật lửa này bao giờ chưa?”
Lãnh Xu trả lời rất nhanh: “Thấy rồi, hình như là của Hoàng Tân Kiến.”
Khớp với lời Tạ Ngôn Chiêu nói, Thẩm Liên Chi nhớ ra, cô nói buổi chiều đã gặp cậu của mình.
*
Sáng sớm hôm sau, Tạ Ngôn Chiêu bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, quen tay tắt máy, tiếp tục ngủ.
Vài tiếng sau, Tạ Ngôn Chiêu từ từ tỉnh lại, chậm rì rì mà rời giường, đánh răng rửa mặt, tự chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong bữa sáng phơi nắng một lát, sau đó mới khởi động điện thoại.
Vừa khởi động một giây, điện thoại của Thẩm Liên Chi lại gọi đến rất nhanh. Lịch sử cuộc gọi, chỉ riêng sáng nay, cô ta đã gọi cho cô hơn hai trăm cuộc điện thoại.
Tạ Ngôn Chiêu trượt tay nhận cuộc gọi, lập tức đầu dây bên kia truyền đến giọng chất vấn: “Tạ Ngôn Chiêu, cái bật lửa kia rốt cuộc cô tìm thấy ở đâu?!”
Thái độ hoàn toàn khác với đêm qua, xem ra đã nói chuyện với Hoàng Tân Kiến và biết rõ tình hình.
Tạ Ngôn Chiêu trực tiếp nói cho cô ta: “Trong núi, nơi Đường Tô ngất xỉu.”
“Chỉ là một cái bật lửa mà thôi, lại không phải đồ đặt làm riêng, ai cũng có thể mua, chứng minh được cái gì!”
“Ừm……” Ngữ khí Tạ Ngôn Chiêu từ từ: “Nhưng hình như trên đó có vân tay.”
Cô vừa dứt lời, bên kia im lặng hồi lâu, khi lại nghe Thẩm Liên Chi mở miệng, giọng cô ta không còn vẻ trấn tĩnh vừa rồi, nhưng vẫn cố gắng tìm ra “sơ hở” của Tạ Ngôn Chiêu.
“Cô đừng hù dọa tôi, ngày hôm đó trời mưa!”
Sáng hôm đó trời mưa, cho dù có vân tay cũng có thể rửa sạch sẽ.
“Quả thật trời mưa, nhưng tôi lấy về trước khi mưa.”
Thẩm Liên Chi không biết, bởi vì sau khi cô ta thức dậy bên ngoài đã bắt đầu mưa, mà Tạ Ngôn Chiêu cũng đã sớm trở về, cũng tắm rửa ở chỗ Trần Tĩnh Hảo xong , rồi đi ngủ.
“……Vậy thì sao? Ai biết cái bật lửa đó có phải cô trộm đi hay không, sau đó ném đến đó”
“Quá trình chúng tôi lên núi tìm Đường Tô đều có phát sóng trực tiếp, tôi kiến nghị cô xem kỹ lại đoạn phát lại. Mặt khác, ngoài cái bật lửa này, tôi còn có chứng cứ khác, bao gồm cả nhân chứng. Nếu cô rất tò mò, tôi có thể chia sẻ cho cô xem.”
Thẩm Liên Chi còn có chút nghi ngờ, Tạ Ngôn Chiêu đã đem chứng cứ gửi qua, là ảnh chụp các điểm theo dõi giao thông ghi lại chiếc xe của Hoàng Tân Kiến xuất hiện ở các vị trí khác nhau.
Ngày theo dõi ảnh chụp là cùng ngày bọn họ xuất phát đi thôn Thắt quay chương trình, lộ trình di chuyển một đường, cũng chứng minh bọn họ đã đi thôn Thắt, mà lộ trình trở về là một ngày sau khi Đường Tô gặp chuyện.
Biển số xe Thẩm Liên Chi rất quen thuộc, là của cậu cô ta, Hoàng Tân Kiến.
Những bức ảnh này chỉ có cảnh sát giao thông mới có thể điều tra được, điều này có nghĩa là sau khi Đường Tô xảy ra chuyện trong núi, Tạ Ngôn Chiêu đã thuê luật sư và báo cảnh sát.
Sau khi ý thức được điểm này, Thẩm Liên Chi loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững được.
Như là biết phản ứng của cô ta, Tạ Ngôn Chiêu “an ủi” cô ta: “Lúc đó tôi quả thật đã ủy thác luật sư giúp tôi điều tra lấy chứng cứ, nhưng mà sau này đã rút đơn kiện, cho nên cô yên tâm, cô sẽ không phải chịu cảnh tù tội. Nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy, có lẽ tôi đã quá mềm lòng với cô.”
“Tôi……” Tay Thẩm Liên Chi cầm điện thoại run rẩy, giọng cũng run theo: “Sao tôi có thể phải chịu cảnh tù tội! Chuyện không phải do tôi làm, tôi không bảo ông ấy làm như vậy! Là ông ấy tự tiện làm chủ, tôi và Hoàng Tân Kiến bây giờ không có bất cứ quan hệ gì!”
Như thể cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt để phản bác, Thẩm Liên Chi chắc chắn nói: “Tạ Ngôn Chiêu, cô chỉ có thể chứng minh chuyện đó có liên quan đến Hoàng Tân Kiến, nhưng cô không lấy ra được chứng cứ chứng minh chuyện đó là do tôi làm!”
“Vậy thì sao?”
Tạ Ngôn Chiêu thờ ơ không thèm để ý, Thẩm Liên Chi lại từ câu hỏi ngược lại của cô rút ra một kết luận —— cô quả thật không có chứng cứ có thể trực tiếp chứng minh mình.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu ở đầu dây bên kia điện thoại nói: “Thẩm Liên Chi, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng tôi nguyện ý cho cô một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô thừa nhận cô đã thực hiện những thủ đoạn đó, bao gồm mua các loại hot search dẫn dắt dư luận, tìm Hoàng Tân Kiến đối phó Đường Tô, làm Quan Thắng Thắng bị gãy xương quai xanh, cố ý để lộ danh sách Vĩnh Vô Hương. Chỉ cần cô thừa nhận, tôi có thể tha cho cô một con đường sống.”
Sau khi Thẩm Liên Chi phát hiện cô không có chứng cứ, trong lòng liền có đế.
Ở đầu dây bên kia cô ta gần như bật cười: “Tạ Ngôn Chiêu, đây không phải là tha cho tôi một con đường sống, mà là muốn ngũ mã phanh thây tôi đấy. Hơn nữa, cô vừa mới nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì cả, những chuyện đó, một chuyện tôi cũng chưa từng làm!”
Thẩm Liên Chi cho rằng Tạ Ngôn Chiêu đang cố gài bẫy mình, cô ta sẽ không mắc mưu. Hơn nữa cho dù không phải khách sáo, nếu cô ta thật sự đồng ý, vậy thì cô ta còn lăn lộn được trong ngành này sao? Thừa nhận mình đã làm những chuyện đó chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, cái này gọi là tha cho cô ta một con đường sống sao?
Ba ngày sau cuộc điện thoại đó, Thẩm Liên Chi tuy rằng bất an, nhưng thấy tài khoản mạng xã hội của Tạ Ngôn Chiêu không còn có động tĩnh gì, cô ta dần dần tin tưởng, cuộc điện thoại đó của Tạ Ngôn Chiêu chỉ là cố làm ra vẻ để hù dọa cô ta.
Một con hổ giấy.
Vào ngày thứ sáu Thẩm Liên Chi hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tài khoản Weibo của cô ta bị sập rồi.
Lúc đó cô ta đang quay quảng cáo ngắn cho một nhãn hiệu mỹ phẩm, Lãnh Xu là người đầu tiên nhận được thông báo, khi cô ta nhìn thấy nội dung Weibo đồng nghiệp chụp lại trong nhóm, máu cả người nháy mắt đông cứng lại.
Sau khi kết thúc buổi quay quảng cáo, Lãnh Xu nhanh chóng đưa Thẩm Liên Chi về.
Thẩm Liên Chi còn không biết chuyện gì đã xảy ra, ngữ khí vui vẻ hỏi Lãnh Xu: “Chị Xu, hôm nay em thể hiện có được không? Có tiến bộ hơn lần trước một chút không?”
Lãnh Xu không nói gì.
Lúc này có nhãn hàng quảng cáo đồng thời liên hệ với cô ta, dò hỏi những chuyện trên Weibo có phải là thật không, yêu cầu một câu trả lời chắc chắn.
Hiện tại hợp đồng thương mại đều có quy định, nếu vấn đề của nghệ sĩ gây tổn hại đến lợi ích nhãn hiệu hoặc dẫn đến hủy hợp đồng, bên nghệ sĩ phải bồi thường.
Lúc này cả người Lãnh Xu lạnh toát, sắc mặt khó coi cực độ.
“Chị Xu, chị làm sao vậy? Sao không để ý đến em?” Thẩm Liên Chi đẩy đẩy cô ta.
Lãnh Xu phiền lòng bực bội, theo bản năng quát lên với cô ta: “Có chuyện lớn rồi, cô có biết không hả!!”
Thẩm Liên Chi bị cô ta quát đến ngây người, vừa định nổi cáu, Lãnh Xu đưa điện thoại giơ lên trước mặt cô ta.
Trên màn hình hiển thị, một bài Weibo.
Cô ta nhận ra người đăng là Hoàng Tân Kiến, văn án rất ngắn gọn: Đây là một số chuyện tôi đã làm cho Thẩm Liên Chi trong khoảng thời gian này.
Hình ảnh rất nhiều, mười tám tấm.
Khi Thẩm Liên Chi nhấp mở tấm ảnh đầu tiên, trong đầu “Ong” nổ tung một tiếng, máu huyết nháy mắt dồn lên não, đầu óc căng trướng nóng bừng. Cứ thế lật từng tấm từng tấm, đến tấm cuối cùng, trước mắt trời đất quay cuồng, giống như một tòa nhà lớn đổ sụp trước mặt cô ta.
Có lẽ sụp đổ không phải toà nhà lớn, mà là chính bản thân cô ta.
Trong lúc Thẩm Liên Chi bị bài đăng Weibo này đánh sâu đến mức suýt ngất đi, cô ta ý thức được một sự kiện.
Hoàng Tân Kiến đâm sau lưng cô ta!!!
Hoàng Tân Kiến đem một ít việc Thẩm Liên Chi bảo hắn làm trong khoảng thời gian này, cùng với một ít việc hắn biết công khai ra ngoài.
Bao gồm ngay từ đầu thuê thủy quân dẫn dắt dư luận nói Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô là quan hệ tình nhân, tạo CP siêu thoại giữa các khách mời nam trong chương trình và xúi giục fans cuồng cắn CP, ở thôn Thắt trộm vali hành lý của Tạ Ngôn Chiêu, bảo hắn xử lý, để đoàn đội điều tra chủ sở hữu sân bắn tên, vì cô ta cắt bao tay bảo vệ của Tạ Ngôn Chiêu ở sân bắn tên, sợ bị tố giác, sau đó mua hot search cố tình nói đại fan của Tạ Ngôn Chiêu dẫn đầu cắn CP của cô và Hạ Thừa Dục, cuối cùng còn có bảo hắn đối phó Đường Tô.
Những việc hắn nói, cơ bản đều có lịch sử trò chuyện làm chứng minh.
Phía sau hắn còn tung ra rất nhiều đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Thẩm Liên Chi hoặc Lãnh Xu với hắn khi gọi điện thoại, hắn đã bí mật ghi âm lại.
Chứng cứ thật đến không thể thật hơn, cơ bản đem Thẩm Liên Chi nghiền chết.
Phải biết rằng hình tượng trước công chúng của Thẩm Liên Chi từ trước đến nay là người đẹp thiện tâm ngọt muội, fans cũng thường xuyên khen ngợi cô ta như vậy. Mấy bài Weibo này của Hoàng Tân Kiến đã xé nát tất cả lớp ngụy trang của cô ta, vạch trần một con người chân thật, ích kỷ, đầy mưu mô và vô cùng độc ác.
Tính cách tương phản quá lớn, gây khiếp sợ toàn mạng.
Weibo bị sập hai lần, đến lần thứ ba mới hoàn toàn sửa được. Điện thoại của Thẩm Liên Chi từ khoảnh khắc đó trở đi, âm báo tin nhắn hoặc nhạc chuông điện thoại không ngừng reo.
Cô ta chưa từng nghĩ Hoàng Tân Kiến sẽ đâm sau lưng mình, rõ ràng trước đó đã thỏa thuận xong, cô ta đưa tiền, hắn sẽ gánh hết mọi chuyện.
Thẩm Liên Chi phẫn nộ đến cực điểm, ném thật mạnh điện thoại xuống đất, những đồ vật có thể đập trong nhà đều bị cô ta đập phá.
Cô ta biết chính mình xong rồi, vừa hận vừa giận vừa sợ hãi.
Hiện tại Lãnh Xu không có tâm trạng an ủi cô ta, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của các nhãn hàng thôi cũng đủ khiến cô ta phiền chết rồi.
Lãnh Xu phải đi, Thẩm Liên Chi bám chặt lấy cô ta, khóc lóc cầu xin: “Chị Xu, chị giúp em đi, em không muốn cứ như vậy kết thúc, em không thể mất đi công việc này!”
“Tôi giúp cô thế nào? Tôi đến bản thân mình còn khó bảo toàn, cô có biết chúng ta bây giờ phải bồi thường bao nhiêu tiền không hả?!”
“Cái con Tạ Ngôn Chiêu đó……” Thẩm Liên Chi nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là nó mua chuộc Hoàng Tân Kiến! Bọn họ cấu kết hại tôi!”
“Đúng, bọn họ chắc chắn có liên quan, nhưng vấn đề là, những chuyện Hoàng Tân Kiến tung ra, chúng ta quả thật đã làm mà! Cái này làm sao tẩy trắng cho cô được?”
Cô ta đã bị nghiền chết rồi, chứng cứ như núi, muốn tẩy trắng thế nào?
“Không phải…… Chuyện cuối cùng, cái cuối cùng em không có làm! Chị biết mà, chị Xu, em không có làm! Em không bảo ông ta đánh Đường Tô bất tỉnh!”
Hoàng Tân Kiến trên Weibo nói, khi ở thôn Thắt, Thẩm Liên Chi bảo hắn đi đối phó Đường Tô, nhưng nội dung trò chuyện không nói rõ phương thức “đối phó” cụ thể. Dù sao kết quả thực tế là, Đường Tô đã bị đánh ngất xỉu trong núi.
Cư dân mạng lúc này mới biết thì ra khi đó Đường Tô bị người khác làm hại, không phải tự mình bất cẩn ngã xuống núi.
Khi đó cậu và Tạ Ngôn Chiêu còn bị mắng rất nhiều, nói bọn họ bắt nhân viên công tác tăng ca đêm, suýt chút nữa gây họa cho toàn bộ tổ tiết mục. Bây giờ chân tướng nổi lên mặt nước, mới biết bọn họ đã bị oan.
“Tôi biết!” Lãnh Xu bất đắc dĩ nói: “Nhưng cô muốn giải thích thế nào, nói cô vốn chỉ muốn làm bị thương tay cậu ta?”
Giải thích như vậy, sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm tức giận.
*
Mấy bài Weibo của Hoàng Tân Kiến, nhấc lên một cơn “sóng thần Internet”.
Fans của Đường Tô hiện tại kiên cường lên, của Tạ Ngôn Chiêu cũng vậy, bây giờ đều thẳng lưng bắt đầu “đòi nợ” với cư dân mạng.
【 Những người trước đó mắng bọn họ, lăn ra đây! Xin lỗi!!! 】
【 Từ khi chương trình phát sóng, hai người về cơ bản là không ngừng bị mắng. 】
【 Lúc hùa nhau bạo lực mạng thì luôn có mặt, lúc này sao lại câm như hến vậy? 】
【 Không phải, không ai cảm thấy Thẩm Liên Chi khủng bố sao…… Người trước và người sau hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau, mua hot search dẫn dắt dư luận, trộm vali hành lý thì thôi đi, chuyện của Đường Tô thật sự có chút nghiêm trọng đó! 】
【 Trong núi mùa đông lạnh như vậy, sau đó lại còn mưa, nếu buổi tối hôm đó không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy sẽ xảy ra chuyện đi? Cái này có tính là giết người chưa thành không? 】
【 Nếu là bởi vì chuyện này mà Tạ Ngôn Chiêu tức giận đánh cô ta, vậy tôi có thể hiểu được. 】
【 Mới bốn cái tát, ai dám hạ độc thủ đối với người nhà tôi, tôi có thể liều mạng với người đó đấy! 】
……
Sau khi Lãnh Xu đi giải quyết vấn đề thương mại, để lại Thẩm Liên Chi một mình ở chung cư, bảo cô ta suy nghĩ kỹ rồi tính sau.
Cô ta không thể bình tĩnh lại được, lo lắng, nóng nảy, phẫn nộ và hối hận đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đầu.
Cô ta lấy ra một chiếc điện thoại riêng khác của mình, gọi cho Tạ Ngôn Chiêu. Sau khi kết nối, cô ta gào rống hỏi cô: “Tạ Ngôn Chiêu! Đây là cô trả thù tôi sao?! Cô biết rõ tôi không có đối phó với Đường Tô như vậy! Vì sao cô lại làm như vậy?!”
Tạ Ngôn Chiêu cười hỏi cô: “Tôi hiện tại chẳng qua chỉ là dùng cách của cô đối đãi với cô mà thôi, như thế nào cô đã không chịu nổi rồi sao?”
Từ khi nào, cô ta dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, đặt cô và Đường Tô vào cùng một vị trí, bị cư dân mạng xuyên tạc không ngừng, bị oan uổng, bị sỉ nhục vô tận.
Đổi lại là chính cô ta thì đã chịu không nổi rồi sao?
“Cho nên cô đã sớm muốn làm như vậy phải không? Vậy vì sao không sớm ra tay, phải đợi đến bây giờ?!”
So với Thẩm Liên Chi khàn cả giọng, Tạ Ngôn Chiêu trả lời có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.
“Ngã từ trên mặt đất bằng phẳng và ngã từ trên cao xuống, cảm giác sao có thể giống nhau được?”
Con người muốn chân thật cảm giác được sự chênh lệch thật lớn, như vậy mới có thể hỏng mất. Giống như Thẩm Liên Chi cho rằng mình đã xuôi gió xuôi nước nghênh đón sự nghiệp thăng tiến, cũng cho rằng Tạ Ngôn Chiêu bị cô ta dẫm vào bùn, hoàn toàn suy tàn thất thế, không ngờ ở giây phút tiếp theo cô ta lơi lỏng tinh thần đã tàn nhẫn ngã xuống.
Trèo càng cao, ngã càng đau.
Thẩm Liên Chi rất hối hận, hối hận sáu ngày trước không coi trọng lời Tạ Ngôn Chiêu nói với cô ta đêm đó.
Phán đoán của mình không sai, Tạ Ngôn Chiêu quả thật không có chứng cứ, nhưng như lời cô nói, không có chứng cứ thì sao?
Một người làm 100 chuyện xấu, khi chuyện xấu thứ 101 xảy ra, cô ta chính là đối tượng đầu tiên bị nghi ngờ.
Thẩm Liên Chi thực sự tuyệt vọng, cô ta khẩn cầu Tạ Ngôn Chiêu: “Tôi biết tôi đã làm sai rất nhiều chuyện…… Lần này cô có thể tha cho tôi không? Coi như lần cuối cùng. Có thể giúp tôi giải thích, tôi không có làm như vậy với Đường Tô……”
“Trước đây tôi nói có thể cho cô một cơ hội, là chính cô không cần. Thẩm Liên Chi, nhân sinh có rất nhiều sự lựa chọn, duy chỉ không có hối hận để chọn.”
Giọng Tạ Ngôn Chiêu bình tĩnh ôn hòa, thậm chí mang theo ngữ điệu mềm mại quen thuộc của cô, nhưng mà từng câu từng chữ dừng trong tai Thẩm Liên Chi, lại mang một vẻ tàn nhẫn lạnh lùng.