Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 95: Lý tưởng (hai)




Ngày Tạ Ngôn Chiêu chính thức rời khỏi ban nhạc, hệ thống cũng nói lời tạm biệt với Tạ Ngôn Chiêu, nó nói cần phải trở về.

 

Nó đến nơi này là do trạm thời không triển khai một hoạt động mới, ghi lại quỹ đạo vận mệnh của NPC không tuân thủ cốt truyện, mỗi hệ thống chỉ có một suất tham gia.

 

Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc: “Vậy suất của cậu là giành cho tôi?”

 

Hệ thống không chút nào chột dạ nói: “Đương nhiên rồi! Tôi đối xử với cô tốt chứ!”

 

Thực ra nguyên nhân thật sự khiến nó đưa suất này cho Tạ Ngôn Chiêu là, khoảng thời gian đó Tiểu Chiêu vẫn luôn khóc với nó, nói cô ấy muốn về, ở đây chịu không nổi nữa. Hệ thống bị cô ấy khóc phiền, lúc này mới tìm lại Tạ Ngôn Chiêu, một lần nữa đổi lại vận mệnh cho hai người bọn họ.

 

“Tiểu Chiêu nói, nếu cô trở về, nhìn thấy Đường Tô suy sụp chắc chắn sẽ rất khổ sở, cho nên bảo tôi thiết lập một nhiệm vụ giả cho cô.”

 

“Vậy nếu cuối cùng tôi không nhớ ra những điều này, vẫn muốn trở về như cũ thì sao?”

 

“Cô thật sự nỡ bỏ lại tất cả ở đây để trở về sao? Cô đừng tự lừa dối mình, ký chủ, tôi biết cô sẽ không trở về.”

 

Bộ dáng tự tin kia của hệ thống, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay nó.

 

Nghĩ sau này có lẽ sẽ không gặp lại, Tạ Ngôn Chiêu liền không trêu chọc nó nữa.

 

Lúc này cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Ở thôn Thắt, tôi có thể nghe được giọng của Kim Tuệ, đó không phải là ảo giác chứ?”

 

“Không phải.” Hệ thống giải thích: “Linh hồn của mỗi NPC khi rời khỏi thế giới gốc, đều có thể giao tiếp với nhau.”

 

Không phải ảo giác, cũng không phải liên kết với cây cầu kia, mà là bọn họ đều từng là NPC của thế giới này.

 

Nếu Tạ Ngôn Chiêu biết quy tắc này, khi đó cô nên hiểu rằng, cô vốn dĩ thuộc về nơi này.

 

Trước khi rời đi, hệ thống hỏi Tạ Ngôn Chiêu một vấn đề cuối cùng: “Bây giờ buổi tối cô ngủ ngon không? Còn mơ nữa không?”

 

“Vẫn mơ, nhưng mà……” Tạ Ngôn Chiêu nhấp môi cười nói: “Đều là mơ đẹp.”

 

Trong giấc mơ của cô đã từng là sự lặp lại của quá khứ, là những cơn ác mộng tuần hoàn vô tận; bây giờ trong giấc mơ, phần lớn là những tưởng tượng về tương lai, là giấc mơ ngọt ngào.

 

*

 

Hai năm thời gian thoáng chốc trôi qua, sau khi Đường Tô về nước đã tổ chức 2 buổi biểu diễn.

 

Mà lúc này Tạ Ngôn Chiêu đã đi qua 14 quốc gia tổ chức hơn 100 buổi biểu diễn công ích, thậm chí cô còn bắt đầu thành lập ban nhạc của riêng mình, đã có không ít nghệ sĩ độc tấu ưu tú gia nhập. Bọn họ đến từ khắp các nơi trên thế giới, vì sự nghiệp âm nhạc và lý tưởng chung.

 

Khi Tạ Ngôn Chiêu kết thúc buổi hòa nhạc thứ 121, cô nhận được điện thoại của Đường Tô, hỏi cô có thời gian về nước tham gia buổi biểu diễn thứ 3 của cậu không.

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa vặn có thời gian, vì thế lập tức bay về nước.

 

Vốn tưởng rằng chỉ cần làm một khán giả, ở dưới sân khấu vỗ tay cho cậu là được, không ngờ còn được sắp xếp “nhiệm vụ”, bảo cô đệm đàn violin cho cậu.

 

Cũng không phải không có tiền mời nhạc công đệm đàn, ra nước ngoài kéo đàn, về nước cũng phải kéo đàn, trong lòng Tạ Ngôn Chiêu phun tào.

 

Nhưng là khi đứng ở hậu trường chờ đợi lên sân khấu, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên có một cảm giác khác lạ.

 

Cô không biết, nhân khí của Đường Tô thế nhưng khôi phục nhanh đến như vậy, thậm chí so với thời kỳ đỉnh cao khi mới ra mắt chỉ có hơn chứ không kém.

 

Cậu hiện tại lại một lần nữa ký hợp đồng với một công ty quản lý mới, có người đại diện chuyên nghiệp dẫn dắt, người đại diện nói với Tạ Ngôn Chiêu, trình độ hiện tại của Đường Tô ở trong nước cơ bản là không tìm được đối thủ, ngoại hình, giọng hát, vũ đạo đều cực kỳ xuất sắc.

 

Tạ Ngôn Chiêu từ góc hậu trường nhìn xem Đường Tô, dưới sân khấu bốn phương tám hướng là biển người vây quanh cậu, vô số gậy huỳnh quang giơ cao còn lộng lẫy hơn cả bầu trời mùa hè đầy sao.

 

Khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy em trai mình biến thành một đại minh tinh khí phách hăng hái ngời ngời, cậu đứng ở trung tâm sân khấu rực rỡ nhất, hứng trọn ánh hào quang thuộc về cậu.

 

Đoạn nhạc đêm mà Đường Tô tìm Tạ Ngôn Chiêu đàn là được sáng tác riêng cho cô, ở giữa có một đoạn độc tấu violin.

 

Hai luồng ánh sáng cùng lúc chiếu vào trên người bọn họ, Tạ Ngôn Chiêu nhìn Đường Tô bên cạnh, Đường Tô cũng nhìn lại cô.

 

Trên đỉnh đầu là ánh đèn sân khấu chói lóa, dưới sân khấu là biển người kích động cùng tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai như sóng triều. Tạ Ngôn Chiêu bừng tỉnh nhớ lại lời nguyện ước năm ấy trên thảo nguyên Mật Thành, cùng với những giấc mơ về tương lai mà cô đã ấp ủ trong những năm qua.

 

Thì ra đây gọi là được như ước nguyện.

——————————

( Chính văn hoàn )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.