Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 97: Ngoại truyện 2




Khi Đường Tô còn ở nhà trẻ đã là giọng ca chính trong đội hợp xướng của trường, cô giáo nói với Tạ Du rằng nếu bồi dưỡng tốt một chút, sau này có thể trở thành một ngôi sao ca nhạc lớn.

 

Tạ Du nghe lọt tai, về nhà liền đăng ký cho cậu một lớp luyện thanh, để không thiên vị bên nào, cũng đăng ký cho Tạ Ngôn Chiêu một lớp học chụp ảnh.

 

Hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi, học cũng không để tâm, lúc đó cũng không biết mình thích gì, đi học như chim non chờ được mớm, qua ngày nào hay ngày đó.

 

Dần dần sau khi lớn lên, Đường Tô đạt được thành tích và vinh dự trong các cuộc thi ca hát, cảm nhận được cảm giác thành tựu, bắt đầu học tập nghiêm túc. Trái lại Tạ Ngôn Chiêu, tuy rằng tác phẩm nhiếp ảnh cũng có thể dự thi đoạt giải, nhưng cô không cảm thấy hứng thú với nó, cô lại thích lớp học đấu kiếm bên cạnh.

 

Hai vợ chồng Tạ Du và Đường Đình luôn theo đuổi ý niệm giáo dục vui vẻ, vì vậy Tạ Ngôn Chiêu thích cái gì, bọn họ liền cho cô đăng ký cái đó.

 

Hứng thú của Tạ Ngôn Chiêu mỗi ngày một kiểu, hôm nay thích đấu kiếm, ngày mai thích cầu lông, ngày kia thích bắn tên, lớp học năng khiếu thay đổi liên tục, nhưng mà cũng may cô đều có thể học ra thành tích.

 

Đường Đình ra ngoài nói về Tạ Ngôn Chiêu, luôn là cười nói, con bé làm gì cũng chỉ được ba phút nhiệt tình, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, nhưng không hiểu sao cứ đến lúc thi đấu, trong lớp đều cử nó đi, còn đều có thể đoạt giải về. Trong lời nói tràn đầy vẻ kiêu ngạo và khoe khoang đáng ghét.

 

Trước kia khi việc học còn nhẹ nhàng, bọn họ thường xuyên đi du lịch, sau này đăng ký các lớp học năng khiếu, cuối tuần phải đi học còn chưa nói, thời gian nghỉ đông và nghỉ hè cũng bị một đống cuộc thi lấp đầy. Bọn họ chỉ có thể tranh thủ những dịp Đường Tô hoặc Tạ Ngôn Chiêu đi thi đấu ở thành phố khác, tiện đường cùng nhau đi chơi mấy ngày.

 

Mùa hè năm Đường Tô mười một tuổi, cậu muốn đi Hải Thành, một thành thị mới tham gia thi đấu ca hát. Tạ Ngôn Chiêu không muốn đi, nói mùa hè đi biển sẽ bị đen da. Cuối cùng Đường Tô phải năn nỉ cô rất lâu, nói khi thi đấu nhất định phải nhìn thấy cô mới được, vì thế Tạ Ngôn Chiêu miễn cưỡng đồng ý với cậu.

 

Cuộc thi diễn ra suôn sẻ, Đường Tô giành được giải nhất. Khi đứng trên bục nhận giải, cậu cầm giấy chứng nhận và cúp hướng về phía Tạ Ngôn Chiêu cười ngây ngô, đôi mắt đều híp lại, miệng toe toét cười rộng khoe hàm răng trắng đều tăm tắp.

 

Tạ Du và Đường Đình thuê một căn biệt thự ở bờ biển, mỗi ngày không cần ra cửa cũng có thể nhìn thấy biển, như vậy Tạ Ngôn Chiêu cũng không sợ bị đen da. Đường Tô tràn đầy năng lượng, mỗi ngày như con khỉ hoang chạy nhảy trên bờ biển, tối đến còn học ngư dân địa phương đi biển bắt hải sản.

 

Ngư dân thấy cậu hoạt bát rộng rãi, lại biết ăn nói, đều thích dẫn cậu theo, còn thường xuyên cho cậu những thứ tốt mà bọn họ bắt được.

 

Bọn họ ở bờ biển nửa tháng, ngày trước khi về là sinh nhật Đường Tô, buổi chiều Đường Đình đi mua bánh kem và rau dưa tươi trở về, lại mua rất nhiều hải sản của ngư dân, bày một bàn đầy ắp đồ ăn.

 

Buổi tối rất có không khí mà tắt đèn thắp nến, chúc mừng sinh nhật Đường Tô.

 

Phòng khách thông với ban công, ban công không có cửa, bên ngoài là biển đêm tĩnh lặng, trong phòng khách bốn người ngồi quây quần bên nhau.

 

Mặt trời lặn xuống từ đường chân trời, màn trời màu xanh cobalt hòa cùng mặt biển. Nơi xa có vài chiếc đuôi thuyền nhỏ trôi, phân không rõ là trôi trên biển hay trên màn trời, một vầng trăng non nhô lên, giống như một chiếc thuyền giấy được cắt dán.

 

Sợ gió biển thổi tắt nến, Tạ Ngôn Chiêu dùng hai tay che chắn ngọn lửa.

 

Ngay sau đó, trên đầu đột nhiên không kịp phòng bị đội một thứ gì đó, hóa ra là Đường Tô đem chiếc vương miện giấy từ bánh sinh nhật của cậu đội lên đầu cô.

 

Cô nhăn mặt hỏi Đường Tô: “Em làm gì vậy?”

 

Đường Tô cười hì hì nói: “Lần này em đoạt giải nhất, đã có giải thưởng, cho nên muốn tặng điều ước cho chị.”

 

“Em tặng thì tặng, cái đồ xấu xí này chị không cần.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nói chính là chiếc vương miện giấy trên đầu cô.

 

Cô muốn gỡ xuống, nhưng vừa nhấc tay lên, ngọn nến lập tức lay nhẹ, cô lại liền hạ tay xuống.

 

“Chỉ vài phút thôi mà chị, chị tạm chấp nhận một chút.” Đường Tô nói: “Đợi sau này em đi làm kiếm được tiền, em nhất định sẽ mua cho chị một cái vương miện thật! Loại làm bằng vàng thật bạc trắng đính kim cương!”

 

Ánh nến chiếu vào đôi mắt cậu, cậu trông đặc biệt nghiêm túc.

 

Tạ Du và Đường Đình đứng bên cạnh nghe cười, Tạ Du nói: “Nếu con muốn tặng chị vương miện thật, mẹ có thể giúp con mua trước.”

 

“Không.” Đường Tô nghiêm túc nói: “Con muốn tự mình mua!”

 

“Con biết vương miện thật bao nhiêu tiền không?” Đường Đình trêu ghẹo nói.

 

“Con sẽ mua được!” Đường Tô lời thề son sắt.

 

Cậu thay thế Tạ Ngôn Chiêu, dùng tay che chắn ngọn nến, thúc giục Tạ Ngôn Chiêu ước nguyện. Tạ Ngôn Chiêu đành phải đội “đồ xấu xí” trên đầu, nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, bắt đầu ước nguyện.

 

Nguyện ước của cô rất đơn giản, hy vọng mỗi năm vào thời điểm này, bốn người bọn họ đều có thể ở bên nhau.

 

Đường Tô không nuốt lời, sau khi ra mắt đã dùng khoản thu nhập từ hợp đồng quảng cáo đầu tiên mua cho Tạ Ngôn Chiêu một chiếc vương miện hình lá nguyệt quế bằng bạch kim và kim cương trắng.

 

Chỉ là ở góc nhìn của cậu, lúc đó bọn họ vẫn còn là sinh viên, hơn nữa Tạ Ngôn Chiêu tốt nghiệp xong liền ra nước ngoài, số lần bọn họ có thể gặp mặt trong một năm đếm trên đầu ngón tay.

 

Nhưng mà may mắn thay, chiếc vương miện đó vẫn thành công được cậu tặng đi, hơn nữa lúc đó bốn người bọn họ đều có ở đó.

 

Tuy rằng buổi tối hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau này nhớ lại, vẫn cảm thấy tốt đẹp giống như một giấc mơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.