Trong lúc Diệp Lục và Thương Lộc vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, lại vô tình tạo ra tác phẩm khiến nhiếp ảnh gia cực kỳ hài lòng.
Ban đầu nhiếp ảnh gia có vẻ không vui, nhưng ngay khi nhận được những tấm ảnh ưng ý, anh ấy lập tức thay đổi thái độ, tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn khen ngợi: "Hai vị đúng là có tài làm người mẫu, nắm bắt ý tưởng quá nhanh!"
Diệp Lục và Thương Lộc chỉ biết nhìn nhau mờ mịt: "..."
(Anh vừa rồi đâu có biểu cảm như thế này đâu!)
Tuy cả hai chẳng thể nào hiểu nổi câu chuyện "rùa và thỏ" mà nhiếp ảnh gia yêu cầu, nhưng nhờ có sự xuất hiện bất ngờ của Âu Dịch, họ tạm thời hoàn thành buổi chụp một cách khá suôn sẻ.
Sau khi buổi chụp kết thúc, tạp chí còn tổ chức một buổi phỏng vấn nhỏ, hỏi những câu hỏi đơn giản về sở thích hàng ngày và công việc thường nhật của họ.
Cho đến khi câu hỏi cuối cùng xuất hiện.
Phóng viên hỏi: "Hai vị có muốn gửi lời cảm ơn đến ai sau buổi chụp hôm nay không?"
Thương Lộc và Diệp Lục cùng lúc chìm vào suy nghĩ.
Cả hai liếc nhìn nhau một chút, rồi đồng thanh trả lời: "Âu Dịch."
Phóng viên: "???"
Không hiểu, phóng viên liền hỏi lại: "Tại sao?"
Diệp Lục nghiêm túc đáp: "Không có cậu ấy, sẽ không có buổi chụp này."
Thương Lộc cũng gật đầu tán thành.
Rõ ràng, cả hai vẫn còn đang trong cuộc "so tài" ngầm. Phóng viên cũng không truy hỏi thêm, dù sao chỉ với phần phỏng vấn này thôi đã có thể tạo một cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng rồi.
Thời gian cũng không còn nhiều, Thương Lộc nhanh chóng thu dọn rồi cùng trợ lý chuẩn bị rời đi.
Diệp Lục, thậm chí còn chưa kịp thay trang phục, đã lập tức chạy theo hỏi: "Cô đi đâu?"
Thương Lộc đáp ngắn gọn: "Đi làm việc, đóng phim."
Diệp Lục tiếp tục truy hỏi: "Đoàn phim của đạo diễn Nhạc Tề phải không?"
Thấy Thương Lộc gật đầu, Diệp Lục lập tức tiến lại gần, nói: "Vậy thì tôi cũng đi cùng."
Thương Lộc khó hiểu hỏi lại: "Anh theo tôi đến đoàn phim làm gì?"
Diệp Lục nghiêm túc trả lời: "Tôi đã xem lịch trình của Âu Dịch rồi. Sáng nay cậu ấy tham gia đại hội thể thao, chiều nay sẽ đến đoàn phim của cô."
Thương Lộc càng cảm thấy khó hiểu, tự hỏi: "Hai người các anh thân thiết đến vậy sao?"
Diệp Lục lại tỏ vẻ phủ nhận ngay, thậm chí có chút ghét bỏ: "Cô đang nói gì thế? Hôm nay vì tôi không có ở đó nên cậu ta mới may mắn thắng. Tất nhiên tôi phải đến hiện trường để thi đấu nhảy xa với cậu ta chứ!"
Thương Lộc: "..."
Làm sao trên đời lại có người rảnh rỗi như Diệp Lục vậy nhỉ?
Dù nghĩ như thế, nhưng cuối cùng cô vẫn đành mang Diệp Lục đi theo.
Khi Thương Lộc đang hóa trang trong phòng, Diệp Lục thì đứng ngoài cửa, thò đầu ngó nghiêng, chờ đợi Âu Dịch xuất hiện.
Có người ở cửa hỏi: "Tên ngốc này từ đâu ra vậy?"
Đó là tiếng của Nhạc Tề.
Ngay sau đó, giọng Diệp Lục pha lẫn sự tức giận lẫn ấm ức: "Anh đang nói cái gì thế?"
Nhạc Tề tập trung nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra đó là Diệp Lục. Ngay lập tức, anh ấy lại nhớ đến lúc ở buổi ghi hình lần trước, khi anh ấy ngồi trên "mai rùa" Diệp Lục, bị tiếng động dọa đến mức ngã lăn xuống đất. Nghĩ đến chuyện đó, mặt Nhạc Tề đen lại.
Diệp Lục ở đây làm gì???
Diệp Lục dường như chẳng nhận thấy sự khó chịu của Nhạc Tề, quay đầu nhìn Thương Lộc, hỏi: "Âu Dịch đâu? Khi nào cậu ta tới?"
Nhạc Tề: "..."
Thì ra là Thương Lộc đã dẫn cậu ta đến đây.
Thương Lộc cũng đành hỏi: "Nhạc đạo, Âu Dịch khi nào đến vậy ạ?"
"Không biết, hôm nay cậu ấy không có cảnh quay," Nhạc Tề đáp, rồi tiến vào phòng, trao đổi với Thương Lộc về các yêu cầu cho buổi diễn sau đó. Sau khi xem Thương Lộc diễn thử, thấy không có vấn đề gì, anh ấy lập tức tỏ vẻ hài lòng.
Thương Lộc cũng hơi tò mò: "Hôm nay Âu Dịch không có cảnh quay, sao anh ấy lại phải đến đoàn phim vậy?"
Nhạc Tề trả lời: "Bên đại diện của cậu ấy yêu cầu, nói là đến sớm vài ngày để học tập."
Sau khi nói xong, Nhạc Tề định rời đi, nhưng khi thấy Diệp Lục vẫn đứng thò đầu ra cửa, anh ấy lặng đi vài giây, ai oán liếc nhìn Thương Lộc.
Thương Lộc cảm thấy mình và Nhạc Tề không hẳn là quá thân thiết, ít nhất không phải là kiểu tâm đầu ý hợp, nhưng trong khoảnh khắc đó, qua ánh mắt ấy, cô chợt hiểu được điều Nhạc Tề muốn truyền đạt:
"Đừng dắt Diệp Lục đến đoàn phim nữa."
Thương Lộc không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ hai người này có thù oán gì sao?
Nghĩ mãi cũng không rõ, cuối cùng cô quyết định không bận tâm nữa.
Nhạc Tề cũng không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Lúc Thương Lộc quay xong cảnh vào buổi sáng, Âu Dịch cùng người đại diện và trợ lý cuối cùng cũng đến, còn kéo theo bao lớn bao nhỏ đến đoàn phim.
Diệp Lục vẫn chưa chịu rời đi, thậm chí còn ăn ké bữa trưa. Vừa ăn vừa kinh ngạc nói: "Một, hai, ba... Tám trợ lý? Sao cậu ta lại có phô trương như vậy?"
Thương Lộc nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là đãi ngộ của đỉnh lưu?"
Diệp Lục nhả một miếng sườn ra khỏi miệng: "Cậu ta mà tính là đỉnh lưu sao?"
Trước đây Hạ Duyên còn chẳng có nhiều trợ lý như vậy.
Diệp Lục vốn không thích có người theo sau làm phiền, việc gì tự làm được thì đều tự làm, không nhờ đến trợ lý. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy mình cần đến chín trợ lý, nhất định phải hơn Âu Dịch mới được.
Khi Âu Dịch vừa đến, ánh mắt lập tức tìm kiếm khắp nơi. Thấy Thương Lộc, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Trên đầu gối của anh ấy vẫn đeo băng, từ xa, anh ấy giơ lên tấm huy chương đang đeo trên cổ, gọi to: "Chị Thương Lộc!"
Có lẽ vì đã cùng trải qua nhiều việc, hình tượng của Âu Dịch trong mắt Thương Lộc cũng trở nên đáng tin cậy hơn so với Diệp Lục. Thương Lộc cũng không làm khó, vẫy tay chào anh ấy.
Còn Diệp Lục thì mở to mắt, nhìn chằm chằm tấm huy chương mà trong mắt như đang viết rõ hai chữ "khiêu khích".
Đáng ghét! Đáng lẽ huy chương đó phải là của anh ấy!
Sang năm anh nhất định sẽ đăng ký tham gia lại Đại hội Thể thao, giành lại những gì đã mất!
Thương Lộc không nhịn được hỏi Âu Dịch: "Sao anh lại mang nhiều trợ lý như vậy?"
"Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim," Âu Dịch vừa nói vừa gãi đầu, giải thích: "Ba tôi nói số tám là số may mắn, lần đầu tiên phải mang theo tám trợ lý, sau này mới có thể phát triển thuận lợi."
Thương Lộc: "..."
Dù không hiểu lắm, cô cảm thấy Âu Dịch và ba mình có hơi mê tín.
Sau khi nói xong, Âu Dịch mới chú ý đến người ngồi bên cạnh Thương Lộc là Diệp Lục. Anh ấy giật mình: "Cái gì vậy! Sao cậu ta lại ở đây?"
Thương Lộc nhún vai: "Diệp Lục muốn gặp anh."
Âu Dịch: "???"
Mặt anh ấy đầy vẻ hoang mang.
"Gặp cái quái gì chứ!" Diệp Lục bật dậy, nghiêm túc: "Được rồi, Âu Dịch! Nếu là đàn ông, hãy quyết định thắng bại bằng nhảy xa đi!"
Không rõ vì lý do gì, hai người thực sự tìm được một bãi đất trống gần đó và bắt đầu thi đấu nhảy xa.
Thương Lộc tiếp tục ngồi bưng hộp cơm lên ăn, lặng lẽ chờ đợi xem miễn phí màn thi đấu kịch tính trước mặt.
Âu Dịch và Diệp Lục không ngừng khiêu khích lẫn nhau, rồi cùng nhau chỉnh lại mặt đất cho phù hợp để thi nhảy xa.
Diệp Lục lịch sự hỏi: "Tôi nhảy trước hay cậu?"
Âu Dịch chẳng hề khách sáo: "Cậu trước."
Diệp Lục đáp: "Không được, cậu nhảy trước đi."
Âu Dịch vặn lại: "Vậy cậu hỏi tôi làm gì?"
Diệp Lục lúng túng: "Cậu nhảy trước."
Âu Dịch nhấn mạnh: "Không, cậu trước."
Thương Lộc cầm hộp cơm mà tay run nhẹ, nghĩ thầm hai người này thật sự lắm tật xấu. Rốt cuộc có thi được không?
Có lẽ nhận ra ánh mắt khó chịu từ Thương Lộc, cả hai đột nhiên quay sang nhìn cô, đồng thanh hô: "Thương Lộc! Cô/Chị tới quyết định đi!"
Mặc dù nói vậy, nhưng vẻ mặt của họ rõ ràng mong đợi Thương Lộc sẽ đứng về phía mình.
Sau một khoảnh khắc trầm ngâm, Thương Lộc nói: "Sao hai người không cùng nhảy một lượt?"
Đề xuất của cô không có vẻ đáng tin, nhưng vì cả Âu Dịch và Diệp Lục đều không phải người bình thường, họ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cùng nhau bắt đầu.
Cả hai đứng cùng trên vạch xuất phát, âm thầm quyết tâm đánh bại đối phương.
Ngay khi Thương Lộc ra hiệu lệnh, hai người đồng loạt bật nhảy, nhưng giữa không trung lại đâm sầm vào nhau, rồi cùng nhau té ngã trên mặt đất (눈 _ 눈).
Kết quả... cả hai chỉ nhảy chưa được nửa mét, tay còn sắp chạm lại vạch xuất phát. Nếu tính kỹ, thành tích này là âm điểm. Cả hai ngồi bệt trên đất, đổ lỗi cho đối phương đã va vào mình, rồi vừa ôm eo, vừa xoa mông, trông cứ như thể hai ông lão đang cãi nhau.
Thương Lộc nhắm mắt, phẩy đi những hạt cát bám lên mặt do họ gây ra, rồi cúi nhìn hộp cơm của mình.
Quả nhiên, bữa ăn đã không còn cứu vãn được.
Vì thế, cô đặt hộp cơm xuống, tiến tới chỗ hai người, rồi nhẹ nhàng bật nhảy ——
Một mét.
Dù cú nhảy này không xuất sắc, nhưng cũng đủ để "nghiền nát" thành tích của hai đối thủ.
Thương Lộc vỗ tay, bình thản nói: "Ồ, không ngờ, tôi thắng rồi."
Diệp Lục ngước lên nhìn cô: "?"
Cô ấy nhục nhã người khác một cách nhẹ nhàng như vậy được sao?
Dù đang đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng Âu Dịch vẫn nể tình mà vỗ tay tán thưởng: "Oa! Thương Lộc chị quá lợi hại!"
Nói xong, Âu Dịch lập tức từ dưới đất bò dậy, chạy tới nhặt chiếc huy chương nhảy xa của mình cách đó không xa, rồi đem trao tận tay cho Thương Lộc: "Đánh bại hai người đứng đầu, chị mới là người xứng đáng với hạng nhất!"
Thương Lộc: "..."
Không hiểu vì sao, nhìn thấy Âu Dịch như thế, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một chút cảm giác tội lỗi.
Diệp Lục đứng bên cạnh cũng cảm thấy mờ mịt: "Người này... không phải là ngốc thật đấy chứ?"
Mặc dù nghĩ vậy, Diệp Lục cũng không chịu thua kém, anh bò dậy, tìm trong túi của mình, rồi cũng lấy ra chiếc huy chương từ giải thi đấu nào đó rồi trao cho Thương Lộc.
Thương Lộc càng không thể lý giải: "Tại sao anh lại mang theo thứ này bên mình?"
Việc Âu Dịch mang theo huy chương có thể hiểu được vì vừa mới thi đấu xong, nhưng còn Diệp Lục, mang huy chương theo để làm gì?
Diệp Lục hắng giọng đáp: "Bởi vì đây là ——"
"Bởi vì đó là vinh dự! Đương nhiên phải luôn mang theo bên người!" Âu Dịch bất ngờ cướp câu trả lời.
Cả hai người lập tức ngẩn ra, nhìn nhau đầy bối rối.
Ánh mắt giao nhau.
Diệp Lục: "... Cậu hiểu?"
Âu Dịch tự tin đáp: "Tôi đương nhiên hiểu!"
Ánh mắt của hai người nhanh chóng từ thù địch thành tôn trọng, như thể vừa tìm được tri âm tri kỷ cùng nhau tận hưởng chiến công.
Thương Lộc: "..."
Cảnh tượng này thật sự quá quái dị, khiến cô nổi cả da gà.
Không thể chịu đựng được nữa, Thương Lộc nhanh chóng lấy huy chương nhảy xa của Âu Dịch đeo lên cổ Diệp Lục, rồi lấy huy chương của Diệp Lục đeo lên cổ Âu Dịch, bình thản nói: "Hai vị đã trao đổi huy chương, từ hôm nay trở đi, dù nghèo khó hay giàu sang, hai người đều là huynh đệ tốt của nhau."
Diệp Lục: "?"
Âu Dịch phấn khích hô lên: "Hảo huynh đệ!"
Nếu Thương Lộc đã nói vậy, chắc chắn không thể sai!
Diệp Lục vẫn chưa hết ngơ ngác: "... Gì cơ? Ai mẹ nó làm huynh đệ tốt với cậu?"
Nhưng Âu Dịch lại nhớ đến lời ba mình từng nói, quý nhân sẽ mang đến cho anh ấy những người bạn tốt, đây chính là cơ duyên khó cầu, cần phải biết trân trọng, giống như việc anh ấy được gia nhập đoàn phim Nhạc Tề cũng là nhờ Thương Lộc.
Vì thế, Âu Dịch suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Nghe nói trước đây visual chính của nhóm cậu là Hạ Duyên? Nhưng tôi thấy hắn không đẹp trai bằng cậu đâu."
Diệp Lục ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ, tay run lên vì kích động, cố giữ vẻ bình tĩnh hỏi lại: "Vậy tôi so với Dụ Tô thì sao?"
Âu Dịch ngẫm nghĩ rồi đáp: "À... Anh ấy cũng không bằng cậu."
Diệp Lục vô cùng phấn khích, lập tức khen lại Âu Dịch: "Mọi người nói cậu giống Hạ Duyên, nhưng tôi thấy cậu đẹp trai hơn hắn nhiều!"
Thương Lộc đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng bất lực. Hai người bọn họ chê bai Hạ Duyên thì được, nhưng tại sao lại lôi cả Dụ Tô vào?
Cuối cùng, Thương Lộc không nhịn được nói một câu: "Dụ Tô đẹp trai hơn anh nhiều," rồi quay người bỏ đi.
Diệp Lục, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng, nhìn về phía Âu Dịch: "Hảo huynh đệ!"
Nhưng Âu Dịch cau mày suy nghĩ, nhớ lại rằng quý nhân luôn nói đúng, nên chắc chắn lời nói của Thương Lộc phải quan trọng hơn.
Vì thế, Âu Dịch không chút do dự sửa miệng: "Không, tôi sai rồi, Dụ Tô đẹp trai hơn cậu."
Diệp Lục: "???"
Mối quan hệ yếu ớt, mới chớm hình thành giữa hai người bỗng chốc sụp đổ.
Diệp Lục liền nghiến răng đề nghị: "Nếu đã thế, thì chúng ta tiếp tục đấu tay đôi đi!"
---
Trong hai ngày tiếp theo tại đoàn phim, dù Âu Dịch không có suất diễn, nhưng anh ấy luôn nghiêm túc theo sát Thương Lộc, không rời nửa bước. Thương Lộc chỉ đông, anh ấy không dám đi hướng tây. Dù bản thân mang theo tám trợ lý, nhưng cuối cùng lại biến thành chín trợ lý giúp đỡ Thương Lộc, không hề gây ra chút phiền phức nào cho đoàn phim. Trái lại, cả đoàn lại có thêm người hỗ trợ nhiệt tình.
Nhạc Tề ban đầu cảm thấy việc mời Âu Dịch đến có phần rủi ro. Đặc biệt, khi nghe nói ngay ngày đầu tiên, Âu Dịch đã cùng Diệp Lục tham gia một loạt trò thi đấu như nhảy xa, kéo co và vật tay, Nhạc Tề càng ngầm hối hận.
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" mà, Nhạc Tề lo lắng rằng não của vị này cũng không khác vị kia là mấy.
Nhưng sau khi chứng kiến thái độ nghiêm túc của Âu Dịch trong quá trình học hỏi, Nhạc Tề dần thay đổi cái nhìn.
Khi thấy Âu Dịch ngồi trên chiếc ghế nhỏ không xa, chăm chú đọc kịch bản, lần đầu tiên Nhạc Tề chủ động đến trò chuyện: "Tiểu Âu, đang xem kịch bản à?"
"Nhạc đạo?" Âu Dịch lập tức đứng dậy chào hỏi.
Nhạc Tề trong lòng càng hài lòng hơn, rồi hỏi: "Lần đầu tiên đóng phim, không hiểu cũng là chuyện bình thường. Nếu có gì thắc mắc, đừng ngại hỏi những diễn viên khác, hoặc hỏi tôi và biên kịch cũng được."
Âu Dịch cúi đầu lật lại kịch bản, suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: "Thật ra, có một chỗ tôi có một chút... ý kiến nhỏ, à không, kiến nghị."
Nhạc Tề rất khích lệ Âu Dịch: "Cậu cứ mạnh dạn nói ra."
Âu Dịch thẳng thắn đáp: "Trong rất nhiều cảnh quay, tôi đều diễn với chị Thương Lộc mà lại chỉ có vài câu thoại? Còn lại toàn là diễn với Trình Triết tiền bối."
Nhạc Tề: "?"
Nhìn Âu Dịch, Nhạc Tề bỗng hỏi: "...Cậu thích Thương Lộc?"
Nếu đúng vậy, anh ấy có thể cân nhắc cho họ thêm vài cảnh diễn chung. Người trẻ tuổi mà, những chuyện này đôi khi lại tạo nên những giai thoại đáng nhớ, thậm chí có thể trở thành điểm nhấn quảng bá cho phim!
Âu Dịch vội giải thích: "Không phải! Tôi chỉ là muốn diễn với chị Thương Lộc nhiều hơn một chút. Ngài có nghe qua về khí vận không? Chị Thương Lộc chính là quý nhân của tôi. Chỉ cần ở gần cô ấy nhiều, khí vận của tôi sẽ tốt hơn. Tôi không cần thêm vai diễn, chỉ cần cắt bớt các cảnh khác để được diễn với chị Thương Lộc thôi..."
"Phịch!"
Nhạc Tề liền cầm kịch bản gõ xuống đầu Âu Dịch: "Còn phong kiến mê tín gì nữa đây? Đừng có mà mơ! Buổi chiều Trình Triết không diễn, cậu mau đi tìm hắn để đối diễn đi!"
Âu Dịch: "OAO Hic."
---
Cứ như thế, cuối tuần đã đến.
Chương trình "Người Tôi Ghét Nhất" tiếp tục quay vào thứ bảy, nhưng hôm nay lại thiếu vắng một người.
Khán giả cảm thấy rất kỳ lạ.
【Ủa? Diệp Lục đâu rồi? Sao đạo diễn bảo đủ hết mà không thấy anh ấy?】
【Bên Diệp Lục cũng không thấy phát sóng trực tiếp. Hôm nay không tham gia à】
【Tin nóng! Đại hội thể thao minh tinh vừa phát sóng trực tiếp, Diệp Lục xuất hiện trên sân khấu!】
【Sao thế nhỉ? Diệp Lục hôm nay tham dự đại hội thể thao nên không tham gia "Bé Đáng Ghét" sao?】
【Không thể nào, Diệp Lục không phải điên rồi chứ? Đại hội thể thao minh tinh đông người như thế, được bao nhiêu thời lượng mà bỏ lỡ chương trình này? Hơn nữa hai chương trình này không cùng đẳng cấp để so sánh mà!】
Cư dân mạng bối rối, mà các khách mời tại trường quay cũng vậy, vì không ai nghe nói Diệp Lục sẽ vắng mặt hôm nay.
Lâm Nhan Nhan là người đầu tiên hỏi: "Diệp Lục đâu rồi? Hôm nay anh ấy không đến à?"
Đạo diễn đoàn trả lời thắc mắc của mọi người: "Diệp Lục sáng nay phải tham dự đại hội thể thao minh tinh, nên không thể đến được, nhưng ——"
"Chúng ta có thể đến đó!"
Mọi người: "?"
Tổ đạo diễn tiếp tục giải thích cho mọi người:
Hóa ra tập hôm nay kết hợp với đại hội thể thao minh tinh, yêu cầu một nhóm người đến để đảm nhận vai trò bình luận viên. Khi Diệp Lục kết thúc phần thi bắn tên, mọi người mới chính thức bắt đầu quay.
Vì vậy, cả nhóm cùng nhau ngồi xe hướng về hiện trường đại hội thể thao.
Nửa giờ sau, họ đã đến nơi, tiến vào sân vận động một cách thuận lợi qua lối đi dành cho nhân viên.
Diệp Lục và Âu Dịch ngồi ở hai ghế song song, nhưng mỗi người nhìn về một hướng khác, có vẻ như không quá quan tâm đ ến phản ứng của đối phương.
Điều kỳ lạ là ——
Cả hai đều mang một bộ bảo vệ đầu gối, một màu đen và một màu xanh, giống hệt nhau.
Người xem trên mạng cảm thấy khó hiểu.
【Rốt cuộc hai người đang làm gì? Tại sao lại mang bảo vệ đầu gối khi bắn tên? Chắc không phải để bảo vệ chân chứ?】
【Ha ha ha, đó là món quà mà Thương Lộc và Hứa Tắc tặng cho họ!】
【À, mình nhớ rồi, Âu Dịch đã nhắc đến miếng bảo vệ đầu gối trong buổi phỏng vấn hôm qua mà!】
【Trạng thái giữa hai người này sao mà lạ thế nhỉ? Có phải đang có mâu thuẫn không?】
【Các bạn hữu à, hôm qua Diệp Lục có xem Weibo với hashtag #bắn_tên# và #con_trai_bắn_tên#, nhớ theo dõi nhiều đề tài liên quan nha (điều này rất quan trọng).】
【Có ai biết Âu Dịch đã phá kỷ lục nhảy xa ở đại hội thể thao nam hôm qua không? Chắc là do Diệp Lục tạo ra chứ gì?】
【À, giờ tôi hiểu rồi. Diệp Lục chắc chắn muốn thắng ở đây để khẳng định bản thân hahaha giờ thì dễ hiểu rồi】
Có người còn nhắc đến việc Diệp Lục khi mới ra mắt đã tham gia thi bắn tên ở nước ngoài, còn từng giành vị trí quán quân. Âu Dịch cũng không hề kém cạnh, từng chơi bắn súng ở công viên giải trí và được gọi là "tay súng thiện xạ".
Cộng đồng mạng từ việc xem náo nhiệt giờ đã thật sự bắt đầu mong đợi.
【Ôi, lần này là cuộc chiến giữa các cao thủ sao?】
【Tôi bắt đầu thấy hào hứng rồi đấy! Diệp Lục cố lên!】
【Âu Dịch, quý nhân của cậu sẽ tới xem biểu diễn! Cậu nhất định có thể thắng!】
Các tuyển thủ bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Trong sân vận động, mọi người đã ngồi ngay ngắn, trước mặt mỗi người đều có bản thảo diễn thuyết. Họ lần lượt đọc qua vài đoạn quảng cáo tài trợ từ các ông lớn, rất nhanh, đến lượt tổ thi đấu bắn tên lên sàn.
Người chủ trì cố ý tuyên bố: "Hôm nay, chúng tôi đặc biệt mời các bình luận viên đến từ chương trình "Người Tôi Ghét Nhất" đến đây, cùng chào đón các vị khách quý và các lão sư nào!"
Diệp Lục và Âu Dịch đồng thời mở to mắt, liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ "sát ý".
Đối với Âu Dịch, việc tiết mục này xuất hiện chứng tỏ Thương Lộc có mặt, anh ấy không thể để mình thua Diệp Lục trước mặt cô được. Còn với Diệp Lục, hai tiết mục phát sóng cùng lúc, số lượng người xem anh ấy sẽ gấp đôi bình thường, nếu thật sự thua thì quá mất mặt!
Ngồi bên cạnh Diệp Lục, Dụ Tô cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng ánh mắt anh ấy chỉ hơi nheo lại, không lộ rõ biểu cảm.
Trong thời gian thi đấu, Diệp Lục và Âu Dịch đều nỗ lực hết mình, cuối cùng bước vào top ba. Ngoài hai người, Dụ Tô dù lần đầu tham gia nhưng cũng cực kỳ nổi bật, chiếm được vị trí cuối cùng.
Ba người họ sẽ cùng tham gia trận chung kết, đến lúc này thì chắc chắn mỗi người đều sẽ nhận được huy chương, chỉ khác nhau về màu sắc: vàng, bạc, đồng.
Những khán giả trong sân bắt đầu hét to cổ vũ.
Tưởng Tinh nói nhỏ: "Tôi dĩ nhiên sẽ ủng hộ Diệp Lục." Dù sao, họ cũng cùng tham gia một chương trình, cô lại không quen biết những người còn lại cho lắm.
Hứa Tắc cũng lựa chọn ủng hộ Diệp Lục. Tống Trạch Khiêm thì bỏ phiếu cho Âu Dịch, có lẽ vì anh ấy không thích Diệp Lục.
Lâm Nhan Nhan chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Chỉ cần không phải Diệp Lục thì ai cũng được."
Thương Lộc cũng gật đầu tán đồng.
Người chủ trì hỏi một cách kỳ quái: "Cô Lâm và cô Thương đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Nhan Nhan tỏ ra đau khổ: "Lần trước đạt giải nhất, anh ta đã đăng lên vòng bạn bè 18 lần, tôi không muốn trải qua cơn ác mộng đó lần nữa đâu."
Thương Lộc thì bình tĩnh hơn: "Lúc đăng lần thứ tư, tôi đã tạm ẩn anh ấy, không ngờ hôm sau tỉnh dậy anh ấy vẫn tiếp tục đăng."
Các khách quý khác tại hiện trường ngay lập tức cũng đồng cảm với Lâm Nhan Nhan, lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
【Bộ trang phục khổng tước lần trước của Hứa Tắc lẽ ra phải cho Diệp Lục mặc mới đúng chứ hahaha】
【Mười tám lần, thật là... Diệp Lục ơi mẹ biết con thích khoe mẽ, nhưng không biết con có thể khoe đến mức này, thật sự xấu hổ quá】
【Hóa ra anh ấy đăng liền 5 bài trên Weibo là để thu hút sự chú ý à】
【Tối hôm đó, bạn bè trong giới đều biết cậu ấy đã giành được hạng nhất】
【Diệp Lục còn đăng lên Weibo nói về việc thi đấu nhảy xa cùng Âu Dịch, Thương Lộc đã nhảy 1 mét rồi còn chế giễu họ nữa ha ha ha.】
Diệp Lục đã viết: "Trong lúc thi đấu, chợt xuất hiện một chiến thắng kỳ lạ O.o"
Trước khi thi đấu, Thương Lộc nói: "Nói đùa thôi, tôi dĩ nhiên sẽ ủng hộ Dụ Tô, Dụ Tô cố lên!"
Dụ Tô cười đáp lại.
【Ha ha ha, tôi biết ngay mà! Thương Lộc chắc chắn sẽ chọn Dụ Tô】
【Âu Dịch à, thay vì tìm cách làm Thương Lộc chú ý thì hay là cậu đi cắt mí đi 🐧】
【Không cần phải làm vậy, mắt Âu Dịch rất to, cho dù có chỉnh sửa cũng không thể nhỏ hơn Dụ Tô được đâu hahaha】
Lúc này, Diệp Lục và Âu Dịch đều có vẻ bất mãn, trong lòng thầm nghĩ lần này nhất định phải nghiền ép Dụ Tô! Phải giành lấy quán quân! Để Thương Lộc thấy được thực lực của mình!
Dựa vào điểm số từng vòng trước đó, Dụ Tô có vẻ yếu thế hơn, khả năng anh ấy phát huy cũng không ổn định, nên Diệp Lục và Âu Dịch quyết định sẽ thi đấu trực tiếp với nhau trước, mọi người đều đồng ý với việc này, Dụ Tô chỉ có thể nhận huy chương đồng, tức là "kết thúc" sớm trong trận thi đấu này.
Trận chung kết chính thức bắt đầu.
Diệp Lục và Âu Dịch đứng cạnh nhau, theo mệnh lệnh, Âu Dịch bắt đầu thi đấu trước.
Âu Dịch cảm thấy vô cùng hồi hộp và kích động. Lúc này không thể so sánh với lần nhảy xa hôm qua, bởi vì hôm nay Thương Lộc đang ở đây, nên bất luận thế nào, vị trí số một hôm nay nhất định phải thuộc về anh ấy!
Trong đôi mắt Âu Dịch bùng cháy lên một ngọn lửa chiến thắng. Hắn giơ cung lên, nhắm mắt lại.
"Bình tĩnh, bình tĩnh," anh tự nhủ.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng cười nhạo của Diệp Lục: "Cậu đang sợ thua tôi à?"
Âu Dịch theo phản xạ nhìn về phía Diệp Lục, nhưng quên mất mình vẫn đang thi đấu. Cơ thể của anh ấy nghiêng sang bên, mũi tên vô tình bay ra ngoài!
"Mười điểm hoàn hảo! Âu Dịch đã bắ n ra một thành tích hoàn mỹ, xin chúc mừng... Ơ, từ từ đã, bia mà Âu Dịch vừa bắn trúng chính là bia của Diệp Lục sao?"
Sân khấu im lặng vài giây, cả sân vận động chợt cười ầm lên.
Mọi người đều không thể hiểu được.
Diệp Lục cũng không hiểu nổi Âu Dịch, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Âu Dịch chỉ biết câm nín. Anh ấy không thể nói đây là một sự cố được! Bắn trúng bia của người khác mà còn bắn được mười điểm, Thương Lộc sẽ nghĩ anh ấy ngu ngốc mất?!
Không được, tuyệt đối không thể để như vậy.
Vì thế Âu Dịch liều mình suy nghĩ và rồi ra vẻ kiêu ngạo trả lời: "Bắn trúng bia trước mặt mình là điều quá đơn giản. Thi đấu đến trình độ này, thắng thua còn quan trọng gì nữa? Đương nhiên phải thêm chút thử thách!"
Diệp Lục: "?"
Diệp Lục nhìn Âu Dịch với vẻ nghi ngờ.
Âu Dịch bắt đầu toát mồ hôi lạnh vì xấu hổ. Anh không giỏi nói dối, nếu để Diệp Lục phát hiện ra sự vụng về trong lời nói của mình, hình tượng trước mặt Thương Lộc sẽ giảm xuống...
Khi Âu Dịch đang chìm đắm trong sự đau khổ thì thấy Diệp Lục giơ cung lên, nhắm ngay vào bia của mình!?
Anh ấy thả tay ra, mũi tên lại bay đi, cũng là một mười điểm hoàn hảo.
Trọng tài và người chủ trì đều ngỡ ngàng.
Người chủ trì lắp bắp: "Chúng tôi xin chúc mừng Diệp Lục cũng đạt được mười điểm hoàn hảo, nhưng anh ấy cũng không bắn bia của mình mà là bia của Âu Dịch."
Lần này, cả khán giả lẫn phòng phát sóng trực tiếp đều không thể nhịn được, cười lớn thành tiếng.
【Tôi thật sự không chịu nổi! Tôi muốn nói! Hai người bọn họ đều có vấn đề!】
【Dụ Tô: Xin hỏi có ai tôn trọng trận thi đấu này không? Có ai tôn trọng tôi không?】
Dụ Tô nhỏ nhẹ, trong ánh mắt đầy sự nghi hoặc, khiến mọi người không khỏi bật cười.
Lâm Nhan Nhan dựa vào vai Thương Lộc, cười đến chảy cả nước mắt: "Hai người này đang làm gì vậy? Thật là ngớ ngẩn ha ha ha..."
Thương Lộc cũng không thể nhịn được, bả vai run lên vì nhịn cười.
Mỗi vòng thi đấu tiếp theo, hai người đều "không quên mục tiêu", kiên quyết nhắm vào bia của đối phương.
Mặc dù cả hai đều có tham vọng chiến thắng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể hòa.
Bởi vì ——
Mũi tên bay về phía hồng tâm của đối phương thì đương nhiên là không trúng bia! Không được tính điểm!
Trọng tài bàn bạc một hồi, tuyên bố cả hai đều đạt được hai cái trứng ngỗng.
Người chủ trì, mặc dù đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng không thể nhịn cười. Khi thông báo thành tích của hai người, thấy hai con số 0 trên màn hình, anh ấy thật sự không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống đất mà cười to.
Tiếng cười từ khán giả vang vọng khắp nơi.
【Ha ha ha, người chủ trì đang diễn kịch à!】
【Người chủ trì trong lòng nghĩ: Trừ tiền lương cũng không sao, ngày mai có việc hay không cũng chẳng quan trọng! Ai có thể nhịn nổi chứ!】
Diệp Lục thì hoàn toàn không quan tâm đ ến những điều đó, anh ấy thẳng thắn nói: "Mặc dù không có điểm, nhưng tôi nhớ số hoàn, tôi cao hơn cậu một điểm! Tôi thắng!"
Âu Dịch xoa xoa mũi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Diệp Lục thật sự quá ngu ngốc, như vậy người xấu hổ không chỉ riêng mình anh ấy.
Mọi người đều cười nhạo Âu Dịch và Diệp Lục, Thương Lộc vui vẻ nói: "Dụ Tô! Chúc mừng anh lấy được huy chương vàng! Chỉ cần anh bắn trúng một điểm là thắng!"
Thương Lộc nói không sai, hai người bọn họ đều có thành tích bằng không, tức là Dụ Tô đã ngay lập tức đạt được hạng nhất.
Khi nhận ra điều này, cả hai người đều rơi vào im lặng.
Cộng đồng mạng: "?"
【Ha ha ha, sao lại như vậy, trên thế giới này có thể thắng dễ dàng như vậy sao?】
【Cuộc tranh chấp của Âu Dịch và Diệp Lục đã giúp Dụ Tô có được huy chương vàng một cách dễ dàng】
【Trận thi đấu này quá điên rồ, nhưng tôi vẫn chờ mong Dụ Tô có thể thể hiện trình độ của mình, ít nhất để chúng tôi xem một trận bắn tên bình thường】
Mọi người đều suy nghĩ như vậy.
Nhưng Dụ Tô giơ cung lên, trong bộ đồ thể thao màu đen, thân hình cao gầy, nhắm một mắt lại, chuẩn bị bắn trúng bia giữa đám đông đang chờ mong.
Người chủ trì ngây ra một lúc, sau đó tuyên bố: "Một... Một điểm?"
Mặc dù Dụ Tô không có màn trình diễn ổn định, nhưng sao lại có thể đến mức này? Tất cả mọi người đều mờ mịt.
Dụ Tô cầm mũi tên còn lại, động tác rất lưu loát, trực tiếp nhắm xuống mặt đất.
Sau đó, anh ấy buông cung và thông báo kết quả: "Tôi bắn trượt rồi."
Mọi người: "?"
Cậu cố tình bắn xuống đất mà nói bắn trượt? Ít nhất cũng phải diễn một chút chứ?!
Nhưng Âu Dịch và Diệp Lục thì lại thờ ơ, bởi vì Dụ Tô bắn trúng một điểm, cho dù các mũi tên còn lại không vào, anh ấy vẫn là người chiến thắng trong cuộc thi bắn cung này.
Cộng đồng mạng thì cười vui vẻ.
【Dụ Tô, cậu thắng rồi mà sao lại hành động như vậy hả như vậy là nhục nhã người khác đó? Nhưng mà tôi thích xem ha ha ha】
【Hành động này thật không giống Dụ Tô, mà có chút quen mắt】
Có người nhớ lại: 【Phải chăng là hôm trước nhìn Diệp Lục trên Weibo? Thương Lộc cũng từng làm như vậy!】
Nói đến Thương Lộc, nhiều người liền hiểu ra.
【Thương Lộc vừa mới nói 'Chỉ cần anh bắn trúng một điểm là thắng', sau đó Dụ Tô thực sự chỉ bắn trúng một điểm】
【Đúng là lời vàng tiếng ngọc mà hahaha】
Cả đám người cảm thấy hài hước, nhưng Diệp Lục và Âu Dịch, chỉ trong vài ngày đã bị hai người dùng cùng một cách để trêu chọc, tâm trạng lập tức trở nên ảm đạm.
Càng vô lý hơn, bởi vì họ hòa nhau, nên việc phân định huy chương đồng lại dùng cách cực kỳ tùy tiện là kéo búa bao. Có lẽ vì Thương Lộc có mặt, Âu Dịch cũng gặp chút may mắn, cuối cùng đạt được huy chương bạc.
Diệp Lục nhìn huy chương đồng trong tay, mặt đen không thể tả.
Anh ấy cảm thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối đều có gì đó không đúng lắm, nhưng không thể tìm ra (# 'Д').
Cho đến khi lên xe buýt của chương trình, Diệp Lục vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng anh chỉ có thể cố gắng tự dối mình. Dù sao cũng không cần phải gặp Âu Dịch và Dụ Tô, có thể quên chuyện này——
Chờ chút, sao hai người bọn họ cũng có mặt trên xe thế này?
Nhìn nhân viên đã đông đủ, thấy Âu Dịch cùng Dụ Tô cũng lên xe, Diệp Lục lập tức nghi ngờ về cuộc sống.
Anh ấy nhìn Dụ Tô, hỏi: "Buổi chiều không phải cậu sẽ đến phòng luyện thanh sao?"
Dụ Tô không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Hơi đau họng."
Diệp Lục: "?"
Đau họng mà không về nhà nghỉ ngơi, đến đây làm gì????
Đạo diễn đã tạm dừng phát sóng trực tiếp để giải thích, vì kế hoạch vốn không có điều này, nhưng Dụ Tô và Âu Dịch vẫn muốn tham gia. Họ hoàn toàn tự nguyện bỏ thù lao (Âu Dịch đi đầu), mà kết quả hưởng ứng của họ cũng rất tốt, nên tổ tiết mục không từ chối.
Chẳng bao lâu sau, Âu Dịch lại cảm thấy hối hận, bởi vì chủ đề của kỳ này là ——
"Trốn thoát khỏi mật thất."
"Trời ơi?" Âu Dịch mặt mày trắng bệch.
Thương Lộc cũng cảm thấy rất tò mò, hỏi: "Các anh mê tín, có phải đều rất sợ quỷ không?"
"Tôi... tôi đương nhiên không sợ." Âu Dịch trả lời, nhưng trong tay lại rút ra một quyển《Kinh Kim Cương》và một cây kiếm gỗ đào.
Mọi người: "?"
Cậu nói không sợ mà lại mang theo những thứ này sao?
【Miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật haha】
【Có người ngoài miệng nói không sợ nhưng lại có nhiều đồ trừ tà như vậy ha ha ha】
Diệp Lục thì trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
【Sao tôi lại cảm thấy Diệp Lục đang hâm mộ nhỉ?】
【Hâm mộ Âu Dịch làm gì? Hâm mộ anh ấy trang bị đầy đủ hết sao?】
【...... Ôi, sao tôi có cảm giác Diệp Lục sẽ làm gì đó nhỉ】
Thương Lộc trầm mặc vài giây, rất tốt bụng khuyên nhủ: "Dù sao hôm nay cũng không ký hợp đồng, thế nào cũng không tính là vi phạm. Nếu anh sợ thì cứ đi đi."
Nhưng Âu Dịch rất quật cường, muốn ở lại tham gia Thương Lộc cũng không khuyên nữa.
Tuy nhiên, trước khi bắt đầu ghi hình, nhân viên công tác đã chuẩn bị trang phục khác cho họ, tách riêng các khách quý ra từng phòng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Nhân viên công tác vào, nói: "Cô Thương, vì tác phẩm thêu bán đấu giá trên mạng của cô đã thu về 520.000 tệ, số tiền này được dùng để làm từ thiện. Theo nguyên tắc, cô sẽ được nhận một đặc quyền, chính là một thân phận đặc biệt. Những người khác sẽ trở thành kẻ đào tẩu, còn nhiệm vụ của cô là gia nhập nhóm NPC để hù dọa bọn họ."
Thương Lộc sửng sốt, chỉ có thể nói một chữ: "Hả???? (・ ・)?"
Nhân viên công tác tiếp tục: "Đúng vậy, cô lại một lần nữa trở thành nằm vùng của chương trình."
Thương Lộc xua tay: "Không phải, nằm vùng hay không không phải trọng điểm, anh có thể lặp lại câu đầu tiên không, có người bỏ ra năm trăm nghìn tệ mua tác phẩm của tôi sao?"
520.000 tệ??? Đây là fan cuồng lắm tiền ở đâu ra vậy?
Thương Lộc trong lòng không khỏi nghĩ: "Đùi gà của tôi thật sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"
Cô bắt đầu đoán, liệu người mua tác phẩm thêu thùa này có phải là Tiểu Điềm Điềm không? Cô ấy mỗi tháng đều dùng danh nghĩa của Thương Lộc trên Weibo để làm từ thiện.
"Đúng vậy." Nhân viên công tác gật đầu, cũng thấy ngạc nhiên. "Chắc là fan của cô, không chỉ 520 nghìn tệ, còn có hai tác phẩm khác được ra giá 150 và 300 nghìn tệ. Tác phẩm của cô thật sự rất được săn đón!"
Thương Lộc: "......?"
Cô cảm thấy thẩm mỹ của người này thật kỳ lạ.
À không, tất cả những người này đều có gu thẩm mỹ rất kỳ lạ!