Trong nháy mắt, Thương Lộc hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là chỉ cần mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Tống Trạch Khiêm thoáng sững sờ, có vẻ không ngờ rằng Thương Lộc sẽ nói ra kịch bản điên rồ đến vậy.
Anh ấy vừa tức vừa buồn cười, quay qua nhìn Dụ Tô, hỏi: "Tống... Dụ... Tô?"
Ba chữ này được nhấn mạnh từng từ một.
Thương Lộc cũng nhìn Dụ Tô với ánh mắt đầy mong đợi. Đôi mắt của cô lúc này vẫn đỏ hồng, tạo nên nét yếu đuối khiến người khác khó lòng từ chối.
Dụ Tô chần chừ một lúc, nhưng rồi cũng phải bại trận trước ánh mắt như vậy của Thương Lộc, không từ chối được: "... Đúng vậy."
【Dụ Tô, sao cậu lại thừa nhận thật vậy chứ! Chúc mừng đạo diễn Tống vừa được lên chức cha!】
【Dụ Tô, cậu hãy nghĩ kỹ lại xem, liệu tổ đạo diễn có thực sự muốn cậu đóng vai con trai không, nghĩ lại đi nào!】
【Đúng là chuyện này ngày càng lố bịch hơn rồi!】
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Âu Dịch đang quan sát màn hình cười đến mức ngã lăn lên sofa: "Ha ha... Tống Dụ Tô... Ha ha ha!"
Ba chữ này đúng là chạm đúng điểm khiến Âu Dịch bật cười.
Sau đó, giọng nói của tổ đạo diễn vang lên.
"Con trai số 2... À không, người thứ 2 chuẩn bị lên sân khấu."
Âu Dịch cười càng lớn, cảm thấy màn diễn này càng ngày càng thú vị: "Ha ha ha, hóa ra còn có người thứ 2 nữa hả!"
Ngay giây tiếp theo, nụ cười của anh ấy bỗng dưng đông cứng lại.
Vì anh ấy nhìn thấy hai nhân viên tổ đạo diễn đột nhiên tiến về phía mình, mở một chiếc hộp giấy trước mặt và nói: "Anh Âu Dịch, mời anh lên sân khấu, đã đến lượt anh rồi."
Âu Dịch: "?"
Khán giả trên mạng: "!"
【Ha ha ha, chết cười mất! Số 2 lại chính là cậu đó!】
【Đúng là tôi đã thắc mắc sao tổ đạo diễn chỉ đùa mỗi Dụ Tô, hóa ra là đang chờ Âu Dịch!】
【Âu Dịch đừng khóc, để mẹ cười trước đã! Ha ha ha!】
Ở bên kia, không khí có phần căng thẳng.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hai nhân viên tổ đạo diễn bê một chiếc rương tiến vào, đặt xuống rồi rời đi mà không nói gì.
Tống Trạch Khiêm nhìn về phía Thương Lộc, hỏi: "Em mua thứ gì thế?"
Thương Lộc tự nhiên trả lời: "Em đâu có biết gì đâu."
"Rầm ——"
Bỗng dưng có tiếng động từ trong chiếc rương vang lên.
Vì vậy, Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm tạm thời không quan tâm đ ến cậu con trai Dụ Tô này nữa, mà cùng nhau bước tới mở chiếc rương ra.
Chiếc rương được mở ra, họ chợt thấy Âu Dịch đang nằm cuộn tròn bên trong.
Lại là diễn biến gì đây?
Âu Dịch: "......"
Tổ đạo diễn định bắt cóc mình thật sao? Đây rõ ràng là bắt cóc!
Thấy ba người trước mặt đều đang đồng loạt nhìn mình, Âu Dịch cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như thế được.
Âu Dịch nhìn về phía Thương Lộc bằng ánh mắt cầu cứu, như đang kêu gọi "Quý nhân cứu tôi với!"
Thương Lộc cũng không còn lời nào để nói, nhưng mọi chuyện đã tới nước này rồi, cô đành buông xuôi nói: "Thật ra, chúng ta có tới hai đứa con trai."
"Đúng, đúng, đúng, con tên là Thương Âu Dịch. Con và Tống Dụ Tô cùng xuyên không trở về, chỉ là lúc rơi xuống bị lệch địa điểm, nên con phải tự tìm đường về nhà." Âu Dịch nhanh chóng nhận lấy lời dàn xếp của Thương Lộc, còn tự cho mình thân phận mới, rồi nhìn một vòng và gọi to: "... Ba, mẹ, em trai!"
Mọi người: "?"
Tống - Dụ Tô - em trai đính chính lại: "... Không phải xuyên không, mà là du hành thời gian."
Âu Dịch gật đầu vội vàng: "Đúng, đúng, du hành thời gian, cũng như nhau thôi."
Âu Dịch cảm thấy mình vô cùng thông minh, có thể biến tình thế từ bị động sang chủ động! Anh ấy đã nắm chắc cục diện trong tay.
【Thương Âu Dịch, tỉnh lại đi nào! Đã thành con nhà người ta rồi, là anh trai hay em trai có còn quan trọng không chứ】
【Âu Dịch: Nếu đã "ăn hành" hai lần rồi, mình phải tìm cách nào đó để có lợi chứ!】
【Nhưng Dụ Tô đúng là cũng buồn cười ghê, chuyện xuyên không hay du hành thời gian cũng chẳng khác gì nhau cả mà ha ha ha】
Tống Trạch Khiêm giọng mang chút châm chọc: "Ba cảm động quá, chúng ta đúng là một gia đình bốn người gắn kết yêu thương thật sự nhỉ."
Nhưng Thương Lộc vẫn nhớ rõ trọng tâm, lại nhẹ nhàng khuyên Tống Trạch Khiêm: "Anh xem, chúng ta đã có tới hai đứa con, mà cả hai đều lớn thế này rồi, chứng tỏ tương lai chúng ta chắc chắn vẫn là sẽ tái hợp, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, không có cửa đâu."
Tống Trạch Khiêm vẫn kiên quyết phản đối, nói: "Nếu bọn họ quay về để nhắc nhở anh phải tránh việc tương lai phải kiệt sức vì gia đình này, thì cuộc hôn nhân này nên kết thúc ở đây thôi."
Thương Lộc không hài lòng: "Nếu chúng ta ly hôn, thì hai đứa sẽ ra sao? Cả hai đều chỉ mới là những đứa trẻ hai mươi mấy tuổi thôi mà!"
"Yên tâm đi, nếu hai chúng ta ly hôn, cơ bản là sẽ không có bọn chúng sinh ra." Tống Trạch Khiêm nói xong, lại có chút không hài lòng liếc nhìn Âu Dịch đang ngồi xổm trong thùng giấy.
Thương Lộc: "......"
Cô chỉ thuận miệng nói thế, quên mất người này vốn không biết nói lời hay ý đẹp.
Khuôn mặt Âu Dịch bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhận ra nếu họ ly hôn thì bản thân mình sẽ không thể xuất hiện trên thế giới này, anh lập tức bò ra khỏi thùng giấy.
Anh ấy vươn tay như Nhĩ Khang: "Không được! Hai người không thể ly hôn! Tất cả đều là nhân duyên tiền định! Nếu chúng con đã từ tương lai trở về, điều đó có nghĩa là chuyện này đã xảy ra rồi, hai người phải thuận theo tự nhiên! Phải chấp nhận sự sắp đặt của số phận!"
Nói xong, Âu Dịch lại nắm lấy tay Dụ Tô: "Em trai! Em cũng nói gì đi chứ!"
Dụ Tô: "...... Hai người đừng ly hôn mà."
【Sao tự nhiên, người kích động nhất lại là Âu Dịch thế này ha ha ha】
【Anh chàng Âu Dịch ngốc nghếch ơi, thử suy nghĩ kỹ xem, có thể nào Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm không phải ba mẹ ruột của cậu không, có khi cậu được nhặt từ thùng rác về đó (nói nghiêm túc)】
【Dụ Tô đúng là qua loa với Âu Dịch thật, nhưng hai cậu con trai lại đều đứng về phía mẹ ha ha ha】
Ngay lúc này, màn hình trong phòng đột nhiên sáng lên, chiếu hình ảnh cuộc sống hàng ngày của những đứa trẻ ở một ngôi làng vùng núi.
Ở cái tuổi ấy, trong khi bạn bè đồng trang lứa vẫn còn ngây thơ núp dưới sự bao bọc của cha mẹ, thì đôi vai của các em đã phải gánh lấy những trách nhiệm nặng nề. Những dáng người nhỏ bé chuẩn bị vài món ăn đạm bạc rồi cất từng bước trên con đường núi để tới trường. Phần lớn bố mẹ các em đều không ở bên cạnh, nên các em đã phải tự lập ngay từ khi còn nhỏ.
Ngôi trường ở đó có thể đơn sơ, nhưng với những đứa trẻ nghèo ở vùng núi, việc được đi học đã là một niềm may mắn lớn lao.
Ánh mắt các em nhìn vào màn ảnh đều tràn đầy sự chân thành. Khi được các phóng viên hỏi về nguyện vọng năm mới, các em hầu hết đều có chung một ước muốn.
"Ăn Tết ạ? Em chỉ mong ba mẹ có thể về, đã hai năm rồi em chưa gặp lại họ."
"Em muốn được gặp ba mẹ, muốn mẹ đưa em đi học."
"Ba mẹ một tháng chỉ gọi điện về một lần, ông nội bảo họ đang làm việc vất vả ngoài kia để kiếm tiền lo cho gia đình, họ cũng rất vất vả."
Những người cha người mẹ làm việc vất vả nơi xa để hỗ trợ kinh tế cho gia đình, họ đã phải đánh đổi quá nhiều khoảng thời gian quý báu bên cạnh các con trong lúc chúng trưởng thành.
Chủ đề thiện nguyện lần này vẫn hướng đến hỗ trợ trẻ em vùng núi, nhằm giúp các bậc cha mẹ đang phải làm việc xa xứ có thể yên tâm hơn, để nhiều em nhỏ hơn có thể đến trường, và một ngày nào đó có thể bước ra khỏi vùng núi cao.
Mặc dù chủ đề này có vẻ đột ngột ở đây, nhưng ——
Âu Dịch đã rưng rưng nước mắt.
Âu Dịch quay sang nhìn Thương Lộc, rồi nhìn Tống Trạch Khiêm: "Con sẽ học thật giỏi, vì nếu hai người ly hôn, con sẽ không có ba mẹ ở bên cạnh nữa."
Mọi người: "......?"
【Tôi là fan của Âu Dịch, xin chia sẻ với mọi người rằng cậu ấy thật sự rất dễ dàng nhập vai vào nhân vật. Hồi nhỏ, khi xem hoạt hình "Cừu Vui Vẻ và Sói Xám", cậu ấy đã nghĩ mình là chú cừu con trong thôn Cừu, và phải cùng mọi người chống lại vợ chồng nhà Sói Xám... Đến bây giờ, mỗi tháng cậu ấy vẫn phải lên mạng kiểm tra xem liệu Sói Xám có thành công ăn được các anh em cừu của mình hay không. 】
【Còn có lần trong buổi biểu diễn thứ hai ở cuộc thi tuyển chọn, Âu Dịch bị chọc ghẹo vì đôi mắt sưng húp. Nguyên nhân là tổ chương trình hôm trước đã chiếu một bộ phim buồn khiến cậu ấy khóc đến tận 3 giờ sáng, cuối cùng còn bị bạn cùng phòng càm ràm vì khóc ướt cả gối. 】
【Người có vẻ nhập vai: Tống Trạch Khiêm, Thương Lộc. Người thật sự nhập vai: Âu Dịch. Người muốn rời khỏi chỗ này: Dụ Tô. 】
【Vừa ngưỡng mộ vừa buồn cười, sự ngây thơ của Âu Dịch thật sự rất đặc biệt! 】
Tống Trạch Khiêm không hề muốn phản ứng lại với Âu Dịch, thật sự đấy.
Nhưng khi chân anh ấy bị ôm chặt, đối mặt với vẻ mặt đầy nước mắt của Âu Dịch mà không thể né tránh, anh ấy cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi đáp: "Không ly hôn, bỏ tay ra, không ly hôn là được chưa?"
Vừa dứt lời, chiếc vòng tay trên tay Tống Trạch Khiêm sáng lên, phát ra tia điện giật, trừng phạt liên tục đến mười lần.
Thương Lộc hơi há miệng, đưa tay che lại.
Sau đó cô nói: "Ơ? Vậy là xong rồi sao."
【Ha ha ha Thương Lộc: Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi rất choáng ngợp 】
【Cảm ơn Âu Dịch 】
Và thế là câu chuyện tình yêu đầy ngộ nghĩnh này cuối cùng cũng kết thúc bằng một cách hết sức hoang đường. Dù sao cả cái chương trình này vốn cũng đã rất kỳ lạ rồi, tùy ý vậy, miễn là các fan thấy vui là được.
Cùng ngày đó, khi sự kiện kết thúc, các fan ủng hộ đã thay tên Âu Dịch và Dụ Tô thành "Thương Âu Dịch" và "Tống Dụ Tô," khiến bầu không khí trở nên vô cùng hài hước.
Người duy nhất cảm thấy vui lúc đó là Diệp Lục, bởi các fan đã thực hiện đúng yêu cầu của anh ấy, hết lòng "thổi phồng" theo những gì các bạn sinh viên đã nói lúc trước.
***
Ở một góc khác, chương trình "Tình Yêu Sét Đánh" cũng kết thúc một ngày "khổ lao" với thử thách tại nhà hàng cùng nhiệm vụ tráo đổi giới tính.
Ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ có duy nhất Yên Tử Kiêu là cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay tâm trạng của Yên Tử Kiêu rất tốt, vì anh ấy đã nhớ kỹ lời khuyên của Thương Lộc từ hôm qua. Hôm nay anh ấy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, phớt lờ sự châm chọc của tên trà xanh và không gây ra thêm chuyện nào.
Quả nhiên, lời dạy của Thương Lộc thật hữu ích.
Yên Tử Kiêu tháo bộ tóc giả vướng víu ra khỏi mặt, chỉnh lại kiểu trang điểm đã che hết tầm nhìn của mình, chuẩn bị ăn bữa khuya do tổ chương trình chuẩn bị. Khi cầm điện thoại kiểm tra thời gian, anh ấy phát hiện ra Weibo vừa gửi thông báo đến cho mình ——
[Tập hôm nay của "Người Tôi Ghét Nhất" quá đỉnh]
[Thương Lộc sử dụng tuyệt chiêu để loại Diệp Lục, Diệp Lục dù thua nhưng vẫn thấy mãn nguyện.]
[Hứa Tắc đứng dưới nắng ba tiếng để mua bánh bông lan cho Thương Lộc, một miếng khoai nướng thôi mà khiến bao người xúc động nhiều năm nay hahahaha.]
[Lớp học tình yêu online của Thương Lộc, bài học hôm nay dành cho các cặp đôi thường xuyên cãi nhau, cô ấy đúng là chuyên gia tình yêu mà haha, hãy đến nghe cô Thương đây!]
Yên Tử Kiêu ban đầu định xóa hết mấy tin này đi, nhưng khi nhìn thấy tin cuối, anh ấy lại dừng lại, rồi bấm vào xem.
Đoạn video chỉ ngắn gọn vài giây.
Giọng nói dịu dàng của Thương Lộc vang lên: "Về sau gặp vấn đề thì phải chịu khó trao đổi với nhau nhé, hai người đều thích nhau thì đừng dùng cái kiểu cãi nhau rồi nói chuyện với người mình thương, rất dễ làm người kia bị tổn thương đó."
Yên Tử Kiêu ngẩn người.
Đừng dùng giọng điệu cãi nhau để nói chuyện với người mình thương, rất dễ làm người kia bị tổn thương.
Tính tình của anh vốn nóng nảy, ăn to nói lớn từ trước đến giờ đã quen rồi nên đôi khi không để ý giọng điệu của mình khi nói chuyện lắm. Hình như vì vậy mà dù không có ý giận thật nhưng cũng dễ làm người ta hiểu lầm thì phải?
Anh đột nhiên nhớ lại, hôm nay có nói gì nặng lời với cô ấy không nhỉ?
Đúng rồi! Hôm nay anh đã làm cô ấy giận vì cái bát bị vỡ. Anh bảo cô ấy đừng chạm lung tung vì sợ cô ấy bị thương, nhưng nếu cô ấy hiểu lầm là anh nghĩ cô ấy vướng víu thì sao?
Yên Tử Kiêu đứng bật dậy, quyết định lập tức đi tìm cô ấy giải thích. Tuyệt đối không thể để cô ấy nghĩ linh tinh!
Sau khi Yên Tử Kiêu rời đi, cửa phòng anh ấy bị người ta gõ nhẹ.
Đường Khinh Khinh bước vào, tay cầm bảng nhiệm vụ, phía sau là người quay phim.
Trong phòng không thấy ai, điện thoại của Yên Tử Kiêu đặt trên bàn, video vẫn tự động phát.
Đường Khinh Khinh bước tới, định giúp anh ấy tắt màn hình điện thoại.
Sau đó, cô thấy sau khi video hiện tại kết thúc, màn hình đang chuyển sang video tiếp theo —
[Thương Lộc hướng dẫn Lâm Nhan Nhan diễn xuất, kỹ thuật tinh tế khiến Tống Trạch Khiêm gật gù khen ngợi.]
Đường Khinh Khinh lập tức tắt điện thoại của Yên Tử Kiêu, rồi quay sang máy quay với vẻ bất đắc dĩ: "Nam số ba không có mặt, chắc chúng ta đợi lát nữa quay lại thôi."
Nói xong, Đường Khinh Khinh bảo người quay phim tạm dừng ghi hình rồi bước nhanh về phòng nghỉ.
Ngay khi cửa đóng lại, cô ấy vội lấy điện thoại của mình ra, tìm từ khóa trên Weibo để xem lại video vừa nãy.
Đường Khinh Khinh chưa từng xem Thương Lộc diễn, ban đầu chỉ xem qua loa cho biết, nghĩ rằng chắc cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng bất ngờ là, nhân vật mà Thương Lộc đang diễn cùng Lâm Nhan Nhan lại chính là vai của cô?
Ban đầu trong lòng Đường Khinh Khinh khá thờ ơ, bởi để diễn tốt nhân vật này, cô ấy đã mời hẳn thầy diễn xuất nổi tiếng và đội ngũ chỉ đạo riêng, đạo diễn cũng luôn dành lời khen ngợi cho cô ấy. Chẳng lẽ Thương Lộc có thể dễ dàng diễn tốt đến thế?
Nhưng càng xem, biểu cảm trên mặt Đường Khinh Khinh dần thay đổi.
Đường Khinh Khinh cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra rằng Thương Lộc không đặt quá đặt nặng vào diễn xuất mà tập trung vào việc hướng dẫn Lâm Nhan Nhan. Nhưng chính nhờ thái độ thoải mái đó, Thương Lộc lại diễn rất tự nhiên, mang đến một cảm giác lạnh nhạt, pha lẫn nỗi đau và sự kiềm nén. Cách thể hiện tinh tế của Thương Lộc khiến nhân vật sống động hơn, tự nhiên hơn so với cách diễn của Đường Khinh Khinh.
Sự đối lập rõ ràng này giúp Đường Khinh Khinh cuối cùng cũng hiểu lý do mà thầy dạy diễn xuất luôn nhắc nhở rằng cô ấy thường dùng quá nhiều sức khi diễn. Sau một thời gian dài không thể hiểu hết những gì đã học, đến lúc này cô ấy mới hiểu ra.
---
《Người Tôi Ghét Nhất》 có tổng cộng 12 tập. Khi ký hợp đồng ban đầu đã định hình là 7+5, tức là bảy tập đầu sẽ được quay mỗi tuần, giúp giữ độ nóng cho chương trình, trong khi năm tập cuối sẽ chuyển sang định kỳ quay hai tuần một lần.
Thương Lộc thấy lịch quay như vậy cũng khá ổn. Dù sao, vui chơi đến giờ cũng đã đủ rồi, giờ cô muốn tập trung quay lại với công việc đóng phim. Nhưng trước hết vẫn là phải... đi ăn đã.
Hôm sau, khi hoàn thành công việc quay phim, Thương Lộc tranh thủ hỏi Trì Yến có rảnh không, khi nhận được câu trả lời, cô lập tức tìm đến để "xin ăn".
Vừa vào phòng của Trì Yến, Thương Lộc đã thấy trên sofa có hai chú chó – một lớn, một nhỏ.
Chú chó nhỏ nằm rúc vào góc, chỉ để lộ đầu ra, trông rất đáng thương. Bên cạnh nó là một chú chó Samoyed trông vui vẻ, lạc quan.
Vừa nhìn thấy Samoyed, Thương Lộc lập tức quên hết mọi chuyện, ánh mắt sáng rực lên. Samoyed chính là loài chó mà cô yêu thích nhất, bởi chúng luôn mang vẻ ngây thơ như những thiên thần nhỏ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tâm trạng trở nên vui vẻ rồi áaaa!
Thương Lộc bước vào, đôi dép hồng nhạt yêu thích của cô ở cửa bị Trì Yến nhặt lên và để lên tủ giày. Cô vội hỏi: "Chú chó này từ đâu mà có vậy?"
"Của tớ đấy." Trì Yến trả lời, cúi xuống nhặt đôi dép của Thương Lộc rồi tiếp tục, "Dạo gần đây nó bị bệnh, tớ bận quá nên nhờ người khác chăm sóc hộ một thời gian."
Thương Lộc thích thú vuốt v e chú Samoyed này, chú chó cũng rất ngoan, tự nhiên giơ chân lên đặt vào tay cô, như thể hai người đã thân quen từ lâu.
"Dễ thương quá, yêu quá đi!" Thương Lộc ôm lấy chú chó Samoyed, rúc mặt vào bộ lông trắng của nó, cười hạnh phúc. Sau đó, cô quay sang hỏi Trì Yến: "Tên nó là gì?"
Trì Yến không trả lời ngay mà chỉ nhìn qua chú chó Teddy nhỏ bị bỏ lơ bấy giờ rồi nhướng mày hỏi lại: "Cậu đoán xem?"
Thương Lộc chớp mắt ngạc nhiên, rồi dường như hiểu ra điều Trì Yến ám chỉ, cô ngập ngừng hỏi: "...Bé Cưng Lớn?"
Trì Yến mỉm cười, khen ngợi: "Thông minh lắm."
Thương Lộc hơi cạn lời: "Cậu đặt tên qua loa thế này sao?"
"Lười nghĩ tên," Trì Yến thành thật đáp lại như thường, rồi từ bếp mang ra một đĩa xoài đã cắt sẵn đưa cho cô, còn lấy thêm đồ ăn vặt cho hai chú chó.
"Trì Tổng đúng là công bằng, người và chó đều có phần ha" Thương Lộc nói đùa, sau đó đưa một miếng xoài cho Trì Yến, ý muốn nhường anh ăn trước.
Nhưng thay vì cầm lấy, Trì Yến cúi đầu ăn trực tiếp từ tay cô. Hơi thở của anh chạm nhẹ lên mu bàn tay khiến cô thoáng giật mình, theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng Trì Yến đã ngước nhìn lên trước đó.
Anh nhìn cô một cách rất tự nhiên, khiến Thương Lộc cảm thấy có lẽ cô đã nghĩ nhiều. Dù sao, chỉ là đút ăn một miếng xoài thôi mà, cũng không có gì quá thân mật.
Trì Yến đi vào bếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa dặn: "Ăn vài miếng thôi, chừa chút bụng, cơm sắp xong rồi."
Lời Trì Yến vừa nhắc, Thương Lộc mới nhớ ra lúc vào nhà mình định nói điều gì.
Vậy nên cô đặt đĩa xoài xuống, chạy vội vào bếp, hai tay bám vào khung cửa, nhắm mắt lại, hít hà.
"Lại ngửi thấy món gì rồi à?" Trì Yến nhìn dáng vẻ ấy của cô mà không nhịn được cười.
"Không phải là món mặn, mà là mùi thơm chua chua ngọt ngọt, hình như có cả mùi bơ nữa." Thương Lộc nói xong thì mở bừng mắt, hít một hơi sâu rồi tiến đến chỗ lò nướng.
Cô quay lại nhìn Trì Yến với vẻ nghi hoặc, ánh mắt ngầm dò hỏi.
Trì Yến liền tránh ánh mắt của cô.
Thương Lộc hỏi thẳng: "Ở đây có bánh bông lan đúng không?"
"Nhàn rỗi không có gì làm, thử một chút thôi mà."
Trì Yến nói, giọng càng lúc càng nhỏ, sau đó lúng túng chuyển đề tài: "Rửa tay rồi ăn cơm."
Thương Lộc không để ý đến anh mà mở lò nướng trước mặt.
Bên trong là một chiếc bánh bông lan tỏa hương thơm ngào ngạt. Mặc dù lớp bơ phủ bên ngoài có vẻ không đẹp mắt lắm, nhưng mùi thơm thì cực kỳ hấp dẫn.
Vì vậy, Thương Lộc quay lại nhìn Trì Yến và hỏi: "Tớ thấy ngon mà, có thể ăn được không?"
"Làm chơi thôi, cậu muốn ăn thì cứ lấy." Trì Yến vừa nói vừa bưng đĩa thức ăn ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Tớ tự làm thôi, không đảm bảo ngon như ngoài tiệm đâu."
Nói là vậy.
Nhưng Thương Lộc thấy Trì Yến không chỉ có tài nấu nướng, mà ngay cả làm bánh cũng giỏi, chiếc bánh bông lan này trừ vẻ ngoài không được đẹp mắt lắm thì chẳng có vấn đề gì cả, thậm chí còn ngon đến mức có thể mở cửa hàng bán luôn ấy chứ.
Vì thế, bữa tối nay Thương Lộc đã ăn hai bát cơm đầy, còn ăn thêm trái cây và một miếng bánh bông lan lớn. Ăn xong, nhìn bát đĩa trên bàn, Thương Lộc thấy hơi hối hận.
Trì Yến để ý thấy, liền hỏi: "Sao thế, đồ ăn không ngon à?"
Thương Lộc lắc đầu, ánh mắt toát lên vẻ vừa hạnh phúc vừa có chút phiền muộn: "Không, ngon lắm, nhưng tớ lại quên mất mình là diễn viên."
Mấy ngày nay cô sống quá thoải mái rồi!!!
Nhưng may mắn là sáng mai không có cảnh quay của cô, cô có thể tập luyện một chút, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng từ giờ trở đi, cô phải cố gắng kiềm chế cái miệng của mình lại mới được.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, nói là có chuyển phát nhanh cho cô, người gửi là Thương Mộ.
Thương Lộc thấy lạ, không hiểu Thương Mộ định làm gì, liền bảo nhân viên chuyển phát gửi trả món hàng lại.
Nhân viên chuyển phát tỏ vẻ khó xử.
Nghĩ đến việc nếu mình từ chối có thể ảnh hưởng đến công việc của người khác, Thương Lộc đành nhượng bộ: "Vậy gửi lên đây đi, tôi sẽ ký nhận."
Một chiếc hộp giấy, nhẹ tênh, bên trong không rõ chứa gì.
Trì Yến đứng ở cửa, thẳng thắn nói: "Cần tớ giúp cậu vứt đi không?"
Thương Lộc liền đưa cái hộp cho anh, cười nói: "Được thôi, cảm ơn cậu."
Dù không biết trong đó có gì, nhưng bất kể là gì, cô cũng không mấy bận tâm.
Thương Lộc ngáp một cái, chuẩn bị về nhà đắp mặt nạ, luyện yoga một lúc rồi đi ngủ sớm.
*
Dưới lầu.
Trì Yến đứng trước thùng rác, chuẩn bị vứt bỏ chiếc hộp.
Đúng lúc đó, có một bà cụ đi qua nói với anh: "Chàng trai trẻ, cái thùng giấy này nếu không dùng nữa thì cho bà nhé."
Phía sau bà cụ là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi cậu nhé, mẹ tôi nhiều năm nay quen thế rồi, dù cuộc sống giờ đã khá hơn nhưng vẫn giữ thói quen cũ, cứ thấy bìa cứng hay chai nhựa là nhặt về nhà. Nếu không phiền, cậu cho bà ấy nhé."
Vốn cũng định bỏ đi nên Trì Yến chẳng ngại gì, liền đáp: "Được thôi, để cháu mở ra cho bà nhé."
Trì Yến nhặt một viên đá sắc cạnh ven đường, dùng nó cắt lớp băng dính dán trên hộp giấy. Khi mở nắp hộp ra, anh thấy bên trong là một con gấu bông.
Là một chú thỏ con đáng yêu.
Chú thỏ vốn màu trắng, nhưng qua nhiều năm, đôi tai dài đã ngả màu vàng, váy nhỏ trên thân cũng bị rách một miếng lớn, còn có những đường chỉ vá chằng chịt vụng về.
Đôi mắt Trì Yến thoáng vẻ trầm ngâm.
Anh lấy con gấu bông ra khỏi hộp rồi đưa chiếc hộp giấy lại cho bà cụ.
*
Ba ngày sau, tài khoản Weibo chính thức của bộ phim "Đường Đời" đã tung ra trailer đầu tiên.
Tài khoản phim truyền hình "Đường Đời": Cuộc đời trăm năm, biết bao gian nan, cứ thế bước về phía trước, ánh sáng vẫn rọi đường.
Đoạn trailer dài ba phút, được dẫn dắt từ góc nhìn của nữ chính, kể lại những câu chuyện xâu chuỗi với các cung bậc cảm xúc khác nhau, đan xen giữa tình thân, tình bạn và tình yêu, cùng những bí ẩn và từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời đan xen ngay tại khoảnh khắc này.
Vì là vai phụ, thời lượng lên hình của Thương Lộc không nhiều, các cảnh của cô xuất hiện chỉ chừng mười mấy giây, nhưng mỗi khung hình hậu kỳ đều được lựa chọn kỹ lưỡng để tôn lên nét đặc trưng của nhân vật.
Thương Lộc V: Háo hức~ hy vọng Tống Nhạn Tuyết sẽ sớm gặp gỡ mọi người.
Bài đăng này nhanh chóng được các fan ấn thích và bình luận, chỉ với mười mấy giây xuất hiện nhưng các fan đã kịp chụp ảnh thành ảnh động, điên cuồng ngắm nhìn từng khoảnh khắc đẹp mắt.
【 Aaaa! Mong chờ Thương Lộc trong vai Tống Nhạn Tuyết! Đẹp quá đi! 】
【 Quá cảm động quá cảm động! 】
【 Nghe nói "Đường Đời" là một dự án trọng điểm của đài năm nay, khả năng công chiếu sẽ sớm hơn dự kiến đấy 】
【 Thật sao? Tôi muốn xem bộ phim này ngay hôm nay luôn á chiếu dùm coiiii 】
Buổi tối.
Ngay khi thấy trailer được tung ra, Tiểu Điềm Điềm lập tức mở máy tính, chuẩn bị sẵn cà phê và trà để giữ tinh thần tỉnh táo, chuẩn bị thức trắng đêm để hoàn thiện video mới.
Nghĩ đến lần gặp gỡ trước với Thương Lộc, cô quyết tâm tạo ra một video thật hoàn hảo, để không phụ lòng những lời khen ngợi mà Thương Lộc đã dành cho cô!
Sáng hôm sau, Tiểu Điềm Điềm dùng cặp mặt thâm quầng như gấu trúc đăng tải video mới.
【"Cô ấy là đóa hồng cuối cùng của cuộc đời, tươi đẹp nhưng đã tàn úa" / Thương Lộc x Tống Nhạn Tuyết】
"Đường Đời" cung cấp rất ít tư liệu, nhưng Tiểu Điềm Điềm đã khéo léo lồng ghép các đoạn âm thanh từ video thử vai của Thương Lộc, kết hợp với những cảnh từ các bộ phim khác, tạo nên đoạn video kéo dài đúng một phút.
Hình ảnh mở đầu là cảnh Thương Lộc trong khuôn viên biệt thự hoa hồng. Đoạn tư liệu này trước đó được Trích Nguyệt Lượng quay lại khi quay vlog theo yêu cầu của Tiểu Điềm Điềm, từ góc toàn cảnh khu biệt thự tràn ngập sắc hồng rực rỡ cho đến đặc tả một bia mộ vô danh. Tiếp đó là cảnh cánh hoa hồng rơi lúc hoàng hôn, nối tiếp với hình ảnh một giọt máu nhỏ xuống từ lưỡi dao, đỏ thẫm đến gai người.
Ngay sau đó, hình ảnh chuyển đến khoảnh khắc trao giải Nữ Chính Xuất Sắc Nhất, máy quay dần tiến lại, hé lộ gương mặt của Thương Lộc trong vai Tống Nhạn Tuyết – nụ cười hoàn mỹ nhưng trống rỗng, như một cỗ máy vô hồn.
"Nếu sự mong đợi của các người dành cho tôi là vô tận, vậy thì liệu có cách nào kết thúc tất cả không?"
Đó là câu thoại cuối cùng, nhưng cũng chính là một khởi đầu.
Hình ảnh chuyển tiếp tới một bé gái, với tứ chi bị bó lại, phải di chuyển như một búp bê bị điều khiển bằng những sợi dây thô, mô phỏng động tác con người.
Tiếp theo là những cảnh diễn xuất của Thương Lộc từ các đoạn phim khác và một số cảnh mới trong trailer, được lồng ghép tinh tế để bổ sung cho những đoạn còn thiếu, tái hiện cuộc đời bị kiểm soát của Tống Nhạn Tuyết.
Ở cuối video, Tống Nhạn Tuyết sau khi sát hại người cha bạo ngược đã ngồi co ro bên cạnh thi thể của mẹ, tìm chút hơi ấm từ người mẹ chưa từng yêu thương mình khi còn sống. Hình ảnh ấy vừa đáng thương lại vừa bi ai.
Hình ảnh ngày càng tối lại, đi kèm với giọng nói ôn nhu nhưng bất lực vang lên.
"Suốt đời này, tôi mãi mãi chẳng thể có được tình yêu thật sự từ các người. Vậy thì, tôi từ bỏ."
Đoạn video chỉ một phút ngắn ngủi, nhưng đã làm cho các fan của Thương Lộc lập tức điên cuồng.
【 A a a! Tác phẩm nào của Tiểu Điềm Điềm cũng đều đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới hết! Tôi phải tu mấy kiếp mới được xem đoạn video này đây hảaa 】
【 Trước đây tôi còn có thể kiên nhẫn chờ đợi phim chiếu, nhưng sau khi xem xong video này thì tôi thật sự phát cuồng rồi! Mau cho tôi xem Tống Nhạn Tuyết đi! Nhanh lên coi! 】
【 Video này buồn quá hic, thương cảm cho nhân vật này vô cùng. Thương Lộc thật sự diễn quá đỉnh! 】
Video do Tiểu Điềm Điềm cắt và biên tập đã đạt hơn 500 nghìn lượt xem ngay trong ngày, và lượng xem vẫn tiếp tục tăng mạnh. Đoạn thử vai của Thương Lộc trước đó cũng đã gây chú ý nhờ một số sự kiện bên lề, diễn xuất của cô cũng được đánh giá khá cao, trailer lần này càng không làm ai thất vọng. Dù chưa chính thức ra mắt nhưng nhận vật này đã tạo nên một hiện tượng hiếm thấy, thu hút vô số fan và người qua đường mong đợi.
Các tài khoản chuyên phân tích cũng bắt đầu thảo luận về kỹ năng diễn xuất toàn diện trong "Đường Đời", và kỹ năng của Thương Lộc đã đạt đến mức nào.
Một fan đã trả lời:
【 Kỹ thuật diễn của Thương Lộc? Rất tệ luôn á! Cô ấy chỉ là thể hiện hoàn hảo trong trailer mà không hề bị lu mờ dù đứng cùng dàn diễn viên kỳ cựu. Từng thử vai cùng Ninh Lâm với đoạn ngắn công khai, lại nhận được hàng chục nghìn phiếu bầu áp đảo, biên kịch Dư Kỳ và đạo diễn Hàn Thành cũng công khai bày tỏ mong muốn hợp tác lại. Đạo diễn Nhạc Tề gặp cô ấy một lần đã chọn vào vai nữ số 2 trong phim điện ảnh mới, còn Tiết Tử San và Vương Vinh chỉ nhiều lần khen ngợi sau khi hợp tác cùng cô ấy thôi mà. Trong một đoạn độc thoại của chương trình, Tống Trạch Khiêm còn nhận xét cô ấy gợi nhớ đến Tưởng Tinh trước đây, tiền bối Trình Triết cũng chia sẻ rằng diễn xuất của Thương Lộc trong "Kế hoạch Cứu Rỗi" đã hỗ trợ ông ấy rất nhiều. Có gì đặc biệt đâu chứ! 】
【 Lại một lần nữa định nghĩa "rất tệ" và "chẳng ra gì" hahaha】
【 Ban đầu tôi còn định chuẩn bị mắng, nhưng đọc tới phần sau thì khóe môi lại cong lên. Đúng là miệng lưỡi fan trên mạng! Khen khéo thế chứ! 】
【 Đây là niềm vui khi hâm mộ đúng người sao? Lộc Lộc thật đỉnh! Tôi tự hào quá! 】
***
Trước khi trailer "Đường Đời" ra mắt, không ai ngờ rằng nhân vật được bàn tán nhiều nhất trên mạng lại là Thương Lộc – một nữ số 6 không thuộc phe chính diện, cũng chẳng phải nhân vật mang ý nghĩa truyền thống.
Chính nhờ đội ngũ sản xuất chất lượng cao, chủ đề hiện thực của phim đã nhận được vô số lời khen ngợi trong những năm gần đây, càng làm tăng sự mong đợi của cư dân mạng dành cho bộ phim.
Thương Lộc không để tâm quá nhiều đến các cuộc thảo luận trên mạng, cô trở lại đoàn phim "Kế hoạch Cứu Rỗi" để tiếp tục các cảnh quay của mình.
Cuộc sống vẫn trôi qua nhẹ nhàng.
Tiết Tử San và Vương Vinh đến để thăm dò xem Thương Lộc và Đoạn An Quốc đã chuẩn bị những gì, còn mang theo rất nhiều đồ ăn sáng.
Tiết Tử San vừa lấy đồ ăn từ hộp ra vừa nói chuyện với Thương Lộc: "Chị nhớ là em không thích ăn dâu tây đúng không? Vậy bánh quy việt quất thì sao?"
"Có thể ăn ạ." Thương Lộc gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy.
Tiết Tử San lại không đưa ngay mà tiếp tục hỏi: "Vậy em có thích không?"
Thương Lộc mím môi: "Em ăn được nhưng cũng không phải quá thích ạ."
"Không thích thì đừng ăn, chị cũng đâu có ép em đâu hả, chị còn chuẩn bị cả sô-cô-la và bánh quy vị trà nữa, lần sau sẽ thử khẩu vị khác." Tiết Tử San nói xong liền nhét hộp bánh việt quất vào tay Vương Vinh, nói: "Anh ăn cái này đi."
Vương Vinh tỏ vẻ đáng thương: "Thương Lộc không ăn em mới cho anh hả!"
"Có vấn đề gì sao?" Tiết Tử San hỏi lại, rồi tiếp: "Nếu không phải Lộc Lộc không thích ăn, thì anh đừng mong chạm vào một miếng nào."
Vương Vinh lộ rõ vẻ mặt ủy khuất, rồi nhìn về phía Thương Lộc: "Haiz cũng may được dính tí ánh sáng của em mới có lộc ăn, bình thường ở nhà cô ấy không cho anh ăn đâu. Đúng là kết hôn rồi thì tình cảm sẽ phai nhạt mà."
Tiết Tử San có chút xấu hổ: " Thường ngày em không cho anh ăn bao giờ hả? Không có việc gì làm thì chạy tới đây tố cáo hả? Tối nay anh không được ăn cơm!"
Cả hai người thường xuyên gây gổ lúc ở bên nhau khiến Thương Lộc không nhịn được cười, nhưng rồi cũng có chút ngại ngùng, cúi đầu và cầm một miếng bánh quy sô-cô-la cho vào miệng.
Vị ngọt và đắng đan xen nhau vừa vặn, thật sự rất ngon.
Ngay lúc này, Vương Vinh hỏi: "Đoạn An Quốc đâu? Sao không thấy người khác?"
"Đi đón Trình Bảo Kiều rồi, sắp về đến nơi." Tiết Tử San nói xong rồi nhìn về phía Thương Lộc, nói tiếp: "Trình Bảo Kiều là vợ của Đoạn An Quốc, cô ấy rất nghiêm túc, không mấy quan tâm đ ến giới giải trí. Hàng ngày cô ấy dạy học ở trường đại học, nên khi gọi cô ấy thì cứ gọi là chị Trình, đừng có kêu cô như Đoạn An Quốc nhé."
"Dạ." Thương Lộc đáp ứng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Cô không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với người lớn, thường thì Đoạn An Quốc và mọi người cùng lứa tuổi, còn Vương Vinh và Tiết Tử San lại đối xử với cô rất tốt. Bây giờ phải đối mặt với một người lớn mà cô không quen biết, Thương Lộc cảm thấy có phần căng thẳng.
Bởi vì đó là vợ của Đoạn An Quốc, và cũng là bạn tốt của Tiết Tử San và Vương Vinh, nên Thương Lộc rất mong đối phương có thể thích mình.
Rất nhanh, Đoạn An Quốc cùng vợ đi đến, giọng nói vui vẻ vọng lại từ xa: "Bảo Kiều giá lâm, mọi người tránh ra nào!"
Các nhân viên bên ngoài đều bị Đoạn An Quốc chọc cười, lúc này ai nấy đều cười lớn.
Trình Bảo Kiều, chính là vợ của Đoạn An Quốc, cũng đùa lại: "Người lớn như vậy rồi mà mỗi ngày không thể đứng đắn một chút sao?"
Dù lời nói như vậy, nhưng giọng điệu của cô ấy nghe không hề có vẻ gì là tức giận. Đáp lại cô ấy chỉ là tiếng cười của Đoạn An Quốc.
Thương Lộc vốn cảm thấy hơi lo lắng, đột nhiên lại thấy bớt căng thẳng, không nhịn được mà bật cười, nhưng khi nhìn sang người đứng bên cạnh Đoạn An Quốc, cô lại ngây người ra.
Thấy ánh mắt của Thương Lộc trở nên hoảng hốt, Tiết Tử San tưởng rằng cô cảm thấy không lễ phép khi cười trước mặt người lớn, nên nói: "Nếu muốn cười thì cứ cười đi, không có gì đâu."
Thương Lộc nuốt nước miếng, dù biết Trình Bảo Kiều có lẽ không nhận ra mình, nhưng cô vẫn không dám nói gì.
Trời ơi. Trái đất lại bé vậy sao?
Cô nhớ khi Tiết Tử San nói về Trình Bảo Kiều, rằng chị ấy thường dạy học ở trường đại học, nhưng giờ đây cô vẫn cảm thấy thật kỳ diệu.
Bởi vì Trình Bảo Kiều chính là người đã giảng dạy trong lớp học sáng tác phim ngắn mà cô đã ngồi dự thính lần trước! Cô còn suýt trở thành đại biểu môn học mà!!!
Cùng lúc đó, Thương Lộc cuối cùng cũng hiểu ra lý do vì sao Trình Bảo Kiều lại đưa ra một vấn đề ít được chú ý cho Tiết Tử San và Vương Vinh, nguyên nhân là bởi vì họ là bạn bè!
Thương Lộc cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng vì người đã đến rồi, cô vẫn đứng dậy chào hỏi: "Chị Trình ạ."
Tiết Tử San vui vẻ kéo Thương Lộc lại giới thiệu với Trình Bảo Kiều: "Đây là Tiểu Lộc, người mà tôi thường nói với cậu đó."
Trình Bảo Kiều nheo mắt lại, giọng điệu có chút nghi ngờ hỏi: "Lục Thương?"
Thương Lộc: "???"
Hả? Sao chị ấy lại nhận ra được nhỉ?
Đoạn An Quốc có vẻ bất ngờ khi nhìn vợ mình: "Dạo này em bắt đầu tìm hiểu về giới giải trí hay là bắt đầu hiểu về anh rồi, tuy rằng em gọi nhầm tên người ta, nhưng cũng có tiến bộ, giữ vững phong độ nhé!"
Trình Bảo Kiều nhìn chằm chằm vào Thương Lộc, hỏi: "Tại sao em lại không đến trường học? Có phải không có thời gian để đi học không?"
Mọi người xung quanh: "?"
Tiết Tử San nhìn Trình Bảo Kiều rồi lại nhìn Thương Lộc, ánh mắt hiện rõ vẻ bối rối.
Thương Lộc đành phải thành thật thuật lại sự việc lần trước, thừa nhận mình không phải là học sinh của trường, chỉ là đến thăm bạn bè đang đóng phim, lúc đó nói mình là sinh viên cũng chỉ là lời nói dối.
Cô cúi đầu thật thấp, giọng nói ngày càng nhỏ.
Bởi vì Tiết Tử San đã nói rằng Trình Bảo Kiều là một người nghiêm túc, còn có phần cứng nhắc, nên hành động nói dối này dù xuất phát từ lý do gì cũng có vẻ không hay lắm.
Đoạn An Quốc bỗng nhiên cười lớn: "Thật sự có duyên phận như vậy sao?"
Sau đó, Trình Bảo Kiều vỗ vai Thương Lộc và khen ngợi: "Thật là một cô bé ngoan, lần trước biểu hiện trong lớp cũng rất xuất sắc. Chị còn tưởng rằng em không có ý định đến nghe chị giảng, thật là đáng tiếc. Giờ thì chị yên tâm rồi, về sau nếu có thời gian em có thể đến tham gia nữa."
Thương Lộc ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ, sau đó lộ ra nụ cười ngại ngùng, gật đầu nói: "Dạ, được ạ."
Cùng lúc đó, Thương Lộc cũng hỏi câu mà cô thắc mắc: "Nhưng mà, làm sao chị nhận ra em?"
Trình Bảo Kiều chỉ vào chiếc mũ của Thương Lộc, nói: "Huy hiệu mà em mang, trừ việc khác nhau về gương mặt, giọng nói và hình thể đều giống hệt như ngày hôm đó."
Đoạn An Quốc thì thầm với Thương Lộc: "Người này quan sát rất kỹ, chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện ra tất cả những chỗ giấu diếm của anh. Anh không dám mang bất cứ thứ gì về nhà cả."
Thương Lộc bừng tỉnh nhận ra: "Hèn chi anh lại thường tránh ở nhà vệ sinh công cộng để hút thuốc."
Nói xong, Thương Lộc và Đoạn An Quốc nhìn nhau, cùng rơi vào im lặng.
Đoạn An Quốc đeo lên mặt nạ đau khổ, biểu cảm trên mặt như muốn nói: "Sao em cứ nói lung tung như vậy?"
Thương Lộc: "......"
Này thì nhanh mồm nhanh miệng.
Trình Bảo Kiều nhìn chồng mình một cái: "Để em cho anh một cơ hội."
Đoạn An Quốc lập tức làm quá lên: "Cảm ơn ân huệ của chủ nhân!"
Tiết Tử San cười vui vẻ, một tay ôm lấy vai Thương Lộc và tự hào nói với Trình Bảo Kiều: "Tôi đã nói với cậu rồi mà, cậu mà gặp em ấy nhất định sẽ rất thích. Cô bé này rất nghiêm túc trong việc diễn xuất, ngày thường cũng rất ngoan ngoãn, nếu thực sự là con của mình thì tốt quá."
Vương Vinh sờ đầu, rồi nhìn về phía Thương Lộc, nói: "Tiểu Lộc, em thấy chúng ta thế nào?"
Thương Lộc hơi mờ mịt, trong chốc lát không hiểu ý của câu hỏi của hai người.
Tiết Tử San và chồng đã bên nhau nhiều năm, nên lập tức hiểu được ý mà Vương Vinh muốn nói.
Họ đã từng nói về chuyện này, nhưng mãi chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói. Giờ vừa đến lúc, Tiết Tử San dứt khoát nói: "Anh ấy ngại ngùng, để chị nói cho. Bọn chị không có con cái, mà cả hai anh chị đều rất thích em. Nếu em muốn, anh chị rất mong được nhận em làm con gái nuôi."
Một người vẫn luôn bình tĩnh như Vương Vinh giờ đây cũng tỏ ra hồi hộp, li3m môi và nói: "Anh chị biết điều kiện nhà em khá tốt, mà anh chị cũng chỉ là những diễn viên bình thường, không kiếm được nhiều tiền, hơn nữa hầu hết đều dùng để làm từ thiện. Nhà anh chị còn có hai phòng trống nếu em muốn đến ở, anh chị cũng có một ít mối quan hệ trong ngành. Nếu em muốn học diễn xuất, anh chị cũng có thể giới thiệu thầy cho em."
Nói đến đây, anh ấy lại chà xát hai tay, đột nhiên cảm thấy thật khó nói, thậm chí có chút hối hận vì đã xúc động mà nói những điều này.
Họ muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô con gái tương lai này, nhưng giờ đây, họ nhận ra những gì mình có cũng không nhiều, hình như chẳng có gì tốt để tặng cô cả.
Thương Lộc không trả lời, mà chỉ cúi người ôm lấy Tiết Tử San, chôn mặt vào vai bà.
Tiết Tử San phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, vội vàng ôm lại Thương Lộc.
Thương Lộc ôm Tiết Tử San, nghe nhịp tim mình đập mạnh, đầu óc hỗn loạn, lúc này cô thậm chí cảm thấy có chút trống rỗng.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Cô hình như...... có một gia đình.