Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 60: Chương 55:Vòng tay 30 vạn




Thương Lộc ám chỉ nhưng Lâm Nhan Nhan không hiểu, nên cô đành phải nói thẳng ra.

 

Lâm Nhan Nhan sững sờ vài giây mới phản ứng lại, ngay sau đó hoảng hốt đến mức suýt đánh rơi củ cải cuối cùng đang ôm trong lòng, kinh ngạc hỏi: "Cậu nói là... chúng ta vừa nãy thực sự đang trộm đồ sao?"

 

Thương Lộc gật đầu, sau đó tiếp tục bước về phía ruộng củ cải.

 

Lâm Nhan Nhan đứng phía sau vội hỏi: "Lộc Lộc, cậu định... quay lại đó sao?"

 

Thương Lộc nghiêm túc đáp: "Nếu đã theo đuổi cảm giác k1ch thích, vậy thì phải làm đến cùng."

 

Vừa dứt lời, cô lập tức lợi dụng lúc Diệp Lục kéo nam chủ nhà đi xa, nhanh chóng lao về phía ruộng củ cải.

 

Cảm giác mô phỏng chân thực việc trộm đồ như thế này, có khi cả đời cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm!

 

Lâm Nhan Nhan: "?"

 

Cộng đồng mạng: "?"

 

【 Thương Lộc, cô gan quá rồi đấy! 】

 

【 Có người đến giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, có người hoàn thành rồi mà vẫn quay lại để tìm cảm giác k1ch thích hahahaha 】

 

Thương Lộc nhanh chóng xuất hiện giữa ruộng, thò tay bới đất, nhổ liền hai củ cải rồi ôm chạy về ngay.

 

Cô thành công rồi! Dưới ánh mắt ghen tị của Diệp Lục, cô ôm củ cải định quay lại, nhưng không may... nam chủ nhà đã nhìn thấy!

 

Nhìn thấy trong ruộng nhà mình lại xuất hiện thêm một tên trộm—mà còn là con gái?! Nam chủ nhà càng không thể hiểu nổi.

 

Diệp Lục lúc này đã gần như kiệt sức, nam chủ nhà cũng chẳng còn đủ hơi sức để đuổi theo nữa, vì vậy lập tức đổi kế hoạch.

 

Hắn không bắt được thằng nhãi kia, nhưng chẳng lẽ lại không bắt nổi một đứa con gái sao? Chỉ cần bắt được một người, mấy người còn lại chắc chắn cũng không thoát!

 

Thế là hắn lập tức chuyển mục tiêu, lao về phía Thương Lộc.

 

Diệp Lục thở phào nhẹ nhõm khi thấy nam chủ nhà đổi hướng đuổi người khác, lập tức khom lưng, quẳng củ cải sang một bên, hai tay chống gối thở d ốc.

 

"Hu hu hu! Cuối cùng cũng thoát rồi!"

 

Bên kia, phát hiện mình trở thành mục tiêu mới, Thương Lộc cũng điên cuồng bỏ chạy.

 

Cộng đồng mạng chỉ biết cười nhạo cô.

 

【 Hahaha, Thương Lộc! Cuối cùng cũng đến lượt cô nếm mùi đau khổ! 】

 

【 K1ch thích không? Thích chưa? Có hài lòng không? 】

 

【 Đây chính là hậu quả của việc đùa với lửa có ngày chết cháy đúng không? Hahaha 】

 

May mà nam chủ nhà đã bị Diệp Lục vắt kiệt sức hơn nửa, tạm thời không đuổi kịp Thương Lộc.

 

Thương Lộc đang chạy trối chết thì bắt gặp Tống Trạch Khiêm đang vội vã thu hoạch củ cải cuối cùng.

 

Tình huống có chút... khó xử.

 

Tống Trạch Khiêm lập tức đổi hướng chạy, Thương Lộc lại càng bám theo, thậm chí còn có chút tự hào hét lên: "Anh còn chưa xong nhiệm vụ à? Tôi đây đã lấy đến cái thứ năm rồi!"

 

Tống Trạch Khiêm không thể hiểu nổi: "... Cô trộm nhiều vậy làm gì?"

 

Thương Lộc còn chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy giọng của nam chủ nhà phía sau vang lên:

 

"Các người còn có tổ chức, có mục tiêu? Mỗi người quy định phải trộm bao nhiêu à?"

 

Thương Lộc lớn tiếng đáp: "Đúng vậy! Vì chúng tôi đều thích ăn củ cải!"

 

Nam chủ nhà: "...?"

 

【 Hahaha, là vì đam mê sao? 】

 

【 Câu trả lời của Thương Lộc thật thẳng thắn và mạnh mẽ 】

 

【 Nam chủ nhà trông có vẻ đang hoang mang về thế giới này, mấy thanh niên nửa đêm không ngủ lại kéo nhau đi trộm củ cải rẻ tiền, mà còn có chỉ tiêu riêng hahaha 】

 

【 Đây là một tổ chức trộm có kế hoạch bài bản! 】

 

Tống Trạch Khiêm hơi giảm tốc độ để đợi Thương Lộc, sau đó nói: "Hắn trông có vẻ cũng không trụ được bao lâu nữa."

 

Thương Lộc quay sang hỏi Tống Trạch Khiêm: "Muốn chơi vui một chút không?"

 

Tống Trạch Khiêm cảnh giác nhìn cô: "... Cậu định làm gì?"

 

Thương Lộc siết chặt đống củ cải trong tay, hạ giọng: "Tôi đã quan sát rồi, đạo diễn đang ở phía sau đống củi hướng 8 giờ, còn phó đạo diễn thì trốn sau bụi cỏ hướng 3 giờ."

 

Tống Trạch Khiêm lập tức chọn ngay: "Đạo diễn."

 

Cộng đồng mạng: "???"

 

【 Ha ha ha, hai người các ngươi đúng là trai tài gái sắc, cấu kết với nhau làm chuyện xấu mà! 】

 

【 Xin mời cả nhà cùng phiên dịch: Thương Lộc hỏi, "Anh ghét đạo diễn hay phó đạo diễn hơn?" Tống Trạch Khiêm đáp, "Đạo diễn." 】

 

【 Mời mọi người đón xem màn phản công đến từ tổ khách mời! 】

 

Vậy là Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm đột nhiên đổi hướng, lao thẳng về phía đạo diễn.

 

Cả hai dốc toàn lực, trông hệt như đang tham gia một cuộc thi đấu Olympic, quyết tâm mang vinh quang về cho đất nước.

 

Nam chủ nhân nhìn thấy bọn họ lại lao về phía khu đất trồng củ cải của mình thì sốt ruột hẳn lên. Cứ dây dưa mãi thế này sao được!

 

Nhưng còn chưa kịp chạy đến nơi, hắn đã thấy hai tên đạo tặc chuyên trộm củ cải kia bất ngờ kéo một người từ sau đống củi ra!

 

Trời ơi! Quá vô lý! Rốt cuộc ruộng nhà hắn có bao nhiêu người trốn trong đó vậy? Mấy củ cải rẻ bèo này đáng để tụ tập đông như thế sao?

 

Thương Lộc dứt khoát dúi hai củ cải vào tay đạo diễn, còn ấn vai hắn lại không cho chạy. Tống Trạch Khiêm thì càng triệt để hơn, bịt luôn miệng đạo diễn, không cho hắn cơ hội giải thích.

 

Đến khi nam chủ nhân đuổi tới nơi, hai kẻ kia lại đồng loạt buông tay chạy mất, để lại đạo diễn ôm hai củ cải, ngơ ngác nhìn nam chủ nhân.

 

【 Tôi biết ngay mà! Hai người đó không bao giờ làm chuyện tử tế! Đạo diễn à, ông thật đáng thương, tôi cười muốn rụng cả hàm đây! 】

 

【 Từ tổ đạo diễn đến tổ khách mời, ai ai cũng là xấu xa cả ha ha ha! 】

 

【 Mặt đạo diễn viết rõ ràng: "Tôi rất sợ hãi, anh đừng lại gần tôi mà!" 】

 

【 Tự làm tự chịu nhé! Đến lượt ông rồi! Đây có lẽ là đạo diễn đầu tiên trong lịch sử tự đào hố chôn chính mình! 】

 

Ban đầu, nam chủ nhân vốn định, nếu tóm được kẻ trộm củ cải nhà mình, nhất định phải cho chúng mấy cú đá ra trò để hả giận.

 

Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể đứng đó, đối diện với người đàn ông trung niên hơi béo với vẻ mặt đầy hoang mang, chẳng biết nói gì.

 

Nam chủ nhân nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, rốt cuộc đám người này bị cái gì?

 

Nếu bọn họ trộm thứ gì đáng giá thì còn tạm chấp nhận. Đằng này, đống củ cải đó hằng năm chẳng ai mua, để héo cả ra đấy, nói thẳng một câu không phải xong sao? Hay mấy đồng bạc lẻ đó cũng đáng để đi trộm à?

 

Lúc này, Thương Lộc đã chạy xa, thật sự nhịn không nổi nữa, liền chỉ tay vào đạo diễn mà cười ha hả.

 

Có Thương Lộc khởi xướng, các nhân viên giấu mặt xung quanh cũng bị chọc cười, tiếng cười lan khắp nơi.

 

À mà, người cười to nhất không ai khác chính là phó đạo diễn, hoàn toàn không nhận ra rằng nếu chuyện này chệch đi một chút nữa thôi, người xui xẻo đã là hắn rồi.

 

Nam chủ nhân nhất thời không dám động vào đạo diễn nữa. Hắn thậm chí còn chẳng dám hỏi câu "Ông từ đâu chui ra thế?" bởi vì...

 

Nghe tiếng cười không ngừng hết đợt này đến đợt khác xung quanh, hắn bỗng hoang mang. Rốt cuộc trong ruộng nhà hắn có bao nhiêu người đang trốn thế này?

 

Cảm giác như không chỉ mười mấy người đâu! Thật sự quá đáng sợ!

 

Vậy là nam chủ nhân và đạo diễn nhìn nhau trong im lặng vài giây, sau đó hắn ném lại một câu: "Các người bị thần kinh à?" rồi quay đầu chạy thẳng về nhà.

 

【 Giơ tay chịu trói đi! Nam chủ nhân, ngươi đã bị bọn trộm bao vây rồi! 】

 

【 Ai rơi vào tình huống này mà không sợ hãi chứ? Một đám người điên giữa đêm chạy đi trộm củ cải ha ha ha! 】

 

【 Xin hỏi, cảm giác khi giữa đêm phát hiện hơn chục tên trộm trong ruộng nhà mình là thế nào? Có phải như đang nằm mơ không? 】

 

Nam chủ nhà sau khi trốn về đến nhà, nghe vợ giải thích mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Chẳng bao lâu sau, cả đoàn quay phim cũng kéo nhau vào nhà anh ấy để tiếp tục ghi hình trong đêm nay.

 

Khi biết mình bị trêu chọc, nam chủ nhà vừa xấu hổ vừa khó chịu, cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu, rõ ràng là vừa tức giận vừa ngượng ngùng.

 

Nhưng khi vợ nói rằng chương trình sẽ trả tiền gấp mấy lần giá trị của toàn bộ số củ cải, anh ấy lập tức thay đổi thái độ, nụ cười hớn hở không thể che giấu nổi: "Các cô cậu thích thì cứ nhổ thêm đi! Nhà trồng đấy, tươi ngon lại sạch sẽ!"

 

【Nam chủ nhà: Tôi giận rồi!
Nữ chủ nhà: Họ trả tiền.
Nam chủ nhà: Hay là cứ nhổ thêm đi?】

 

【Cao thủ đổi sắc mặt: Có tiền? Vậy thì không sao. Đúng là quá thực tế.】

 

Cuối cùng, chỉ có Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan và Hứa Tắc hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Lục không kịp nhổ ba củ, còn Tống Trạch Khiêm thì kém may mắn, suýt nữa mang được củ cuối cùng về đích nhưng lại thất bại.

 

Hình phạt dành cho họ: sáng mai phải tự tay chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

 

Thương Lộc tỏ vẻ khó xử: "Đây là trừng phạt họ hay là trừng phạt chúng ta vậy?"

 

Diệp Lục căn bản không biết nấu ăn, còn kỹ năng bếp núc của Tống Trạch Khiêm từng được chứng kiến một lần, trình độ cũng không khá hơn cô là bao.

 

Diệp Lục lại vô cùng tự tin: "Yên tâm, không đến mức ăn xong mất mạng đâu."

 

Tống Trạch Khiêm: "......"

 

Cũng đúng.

 

Buổi quay hình đêm nay cuối cùng cũng kết thúc. Ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi, cả đoàn phim lẫn khách mời hầu như ai cũng nhanh chóng đi tắm rồi ngủ.

 

Thương Lộc nằm trên giường, nhìn trần nhà nhưng lại cảm thấy không ngủ nổi.

 

Cô xỏ dép, khoác một chiếc áo mỏng rồi đi ra ngoài, tìm một góc khuất không có camera để ngồi.

 

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô có cảm giác như đã trải qua một quãng thời gian rất dài.

 

Cơ thể thì rã rời, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

 

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút nghi hoặc: "Cô ngồi đây làm gì?"

 

Thương Lộc quay đầu, thấy Tống Trạch Khiêm đang cầm trên tay một ly nước. Có vẻ anh vừa xuống bếp rót nước, chuẩn bị quay về.

 

Cô mím môi, hàng mi khẽ rũ xuống, nhẹ giọng đáp: "Cảm thấy hơi khó chịu."

 

Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy bọn họ vất vả quá."

 

Có những chuyện, khi tận mắt chứng kiến mới hiểu được, hoàn toàn khác với những gì mình từng nghĩ.

 

"Chỉ là người bình thường thôi." Tống Trạch Khiêm nói, nhưng không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Thương Lộc. Hiếm khi anh chủ động quan tâm: "Tôi nghe nhân viên hậu trường nói chuyện, có nhắc đến việc cô cũng đã đến nhà Gạo Kê?"

 

"Ừm." Thương Lộc gật đầu, sau đó kể lại tất cả những gì cô đã thấy và nghe hôm nay. Cuối cùng, cô có chút tiếc nuối nhìn Tống Trạch Khiêm: "Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu anh cũng có mặt thì tốt rồi. Đây là tư liệu đời thực quá quý giá. Hơn nữa, anh chắc chắn nhanh miệng hơn tôi, kiểu gì cũng cãi lại họ đến mức không nói được câu nào luôn."

 

"Chắc là không đâu." Tống Trạch Khiêm bình thản nói, "Nếu tôi ở đó, tôi cũng sẽ lựa chọn giống cô thôi. Tranh luận với những người như vậy chỉ là lãng phí thời gian, chỉ khiến bản thân bực bội mà chẳng được gì."

 

"Cũng đúng."

 

Thương Lộc cảm thấy hơi lạnh, nhưng tạm thời chưa muốn quay về. Cô vòng tay ôm đầu gối, tựa cằm lên đó, ánh mắt dừng trên những viên đá vụn cách đó không xa, im lặng không nói gì nữa.

 

"Cô thấy như vậy là khổ cực lắm sao?" Giọng Tống Trạch Khiêm trầm xuống, mang theo một chút xa cách: "Cô đã từng chứng kiến những nơi còn nghèo đói, lạc hậu hơn chưa? Ở những vùng quê đó, đàn ông không có tiền cưới vợ thường phải dựa vào những gia đình nghèo khó khác để gả con gái đi. Những gia đình có người tàn tật hoặc kém trí lực, thường là cha mẹ già phải rời quê đi làm thuê, để dành được vài ngàn tệ rồi mua phụ nữ bị lừa bán từ bọn buôn người. Thậm chí..." Anh khẽ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có nơi còn góp tiền chung để mua vợ, chỉ để có một tử cung, một đứa con. Một ngôi làng giống như một quốc gia, đã bước vào thì mãi mãi không thoát ra được. Những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như vậy, cô biết chúng sẽ ra sao không?"

 

Thương Lộc từng đọc qua những câu chuyện như thế trên báo chí, trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn không kìm được mà nhìn Tống Trạch Khiêm, nhẹ giọng hỏi: "Sẽ ra sao?"

 

"Vòng đi vòng lại, chúng trở thành những kẻ tiếp tục duy trì quy tắc méo mó ấy—bị áp bức, hoặc lợi dụng kẽ hở để trục lợi. Nhưng dù theo cách nào, bọn họ cũng không thể gọi là con người theo đúng nghĩa."

 

Tống Trạch Khiêm nói xong, đưa ly nước giấy trong tay cho Thương Lộc: "Sạch đấy."

 

Thương Lộc nhận lấy, nhấp một ngụm nước ấm, cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.

 

Tống Trạch Khiêm lại nói: "Nhìn thấy sự khổ cực thì nên hiểu, nên tôn trọng nó. Nhưng với tư cách người ngoài, cô không nhất thiết phải chìm đắm vào đó. Cô chỉ là một người đứng bên lề, có thể cứu được một người thì tính là một người, nhưng không thể cứu tất cả, đó không phải trách nhiệm của cô, cũng không phải lỗi của cô."

 

Thương Lộc hơi do dự: "Tống Trạch Khiêm, anh đang an ủi tôi sao?"

 

Tống Trạch Khiêm liếc nhìn cô một cái: "...Chẳng phải chuyện rõ ràng rồi sao?"

 

"Cảm ơn anh." Thương Lộc uống thêm một ngụm nước, không nói gì thêm.

 

Lần này lại là Tống Trạch Khiêm chủ động hỏi cô: "Nghe nói cô muốn đưa Gạo Kê về à?"

 

Thương Lộc gật đầu, trả lời: "Ừm, tôi thật sự rất thích con bé."

 

Tống Trạch Khiêm tiếp tục hỏi: "Cô đã nghĩ xem làm thế nào để ông bà nội của nó chịu buông tay chưa?"

 

Thương Lộc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ba Âu Dịch có văn phòng luật sư, tôi định đi theo con đường pháp lý."

 

"Nếu hôm nay tôi có mặt ở đó, nhất định tôi sẽ ngăn cô lại. Càng để họ nhìn ra được cô muốn đưa Gạo Kê đi, thực ra cô sẽ càng khó có thể đưa con bé rời khỏi." Tống Trạch Khiêm nhìn Thương Lộc, bình tĩnh nói tiếp: "Với loại người này, điều không nên làm nhất chính là nói lý lẽ."

 

Khi nói câu này, vẻ mặt Tống Trạch Khiêm cực kỳ thản nhiên, như thể anh đã từng gặp quá nhiều người như vậy, đủ để hiểu rõ sự đáng ghê tởm và lòng tham của họ.

 

Thương Lộc ngước nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: Vậy phải làm thế nào?

 

Mặc dù xung quanh không có người ngoài, nhưng để phòng trường hợp có máy quay lén đặt ở góc khuất nào đó, Tống Trạch Khiêm ghé sát tai Thương Lộc, hạ giọng nói một câu.

 

Đôi mắt Thương Lộc lập tức sáng lên, cô nói: "Nghe cũng có lý đấy."

 

Ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra bình thường.

 

Sáng sớm, Thương Lộc thức dậy vì ngửi thấy mùi cơm thơm nức, khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

 

Bụng đói réo lên, cô nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra phòng khách.

 

Trên bàn tròn, có bánh bao nóng hổi, màn thầu thơm lừng, còn có cả một nồi cháo lớn vừa nấu xong.

 

Thương Lộc không tin nổi nhìn Diệp Lục, người đang bưng một đĩa rau nhỏ đi ra, liền hỏi: "... Đây là anh và Tống Trạch Khiêm làm sao?"

 

Diệp Lục tự tin đáp: "Chuyện nhỏ."

 

Nhưng ngay sau đó, Tống Trạch Khiêm từ bếp đi ra, tay cầm mấy cái bát, liền thẳng thừng vạch trần: "Bọn tôi gần như chẳng làm gì cả, tất cả đều là Gạo Kê dậy sớm nấu hết."

 

Thương Lộc càng ngạc nhiên hơn, đi thẳng vào bếp, quả nhiên thấy Gạo Kê đang chiên bánh củ cải, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Gạo Kê không ngoảnh lại mà nói luôn: "Chị lấy đĩa bánh đã chiên xong mang ra đi."

 

"Được." Thương Lộc đáp lời, cầm đĩa bánh mang ra bàn, không quên khen ngợi: "Vừa nhìn đã thấy thơm quá rồi."

 

Gạo Kê còn tưởng là Diệp Lục hoặc Tống Trạch Khiêm đến, nhưng khi nghe thấy giọng Thương Lộc thì có chút bất ngờ, ngay sau đó chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừm."

 

Đến khi ăn sáng, mọi người mới biết cả bàn đồ ăn này đều do một tay Gạo Kê chuẩn bị, ai nấy đều kinh ngạc.

 

"Giỏi quá đi mất, mà còn ngon nữa." Lâm Nhan Nhan vừa nói vừa gắp thêm một miếng, cảm nhận hương vị thơm ngọt của món ăn.

 

Tưởng Tinh cũng không tiếc lời khen: "Gạo Kê vừa ngoan lại vừa giỏi nữa."

 

Diệp Lục thì nói thẳng: "Thương Lộc, đổi đi, đổi người đi."

 

Thương Lộc liếc anh một cái rồi đáp ngay: "Đừng mơ, Gạo Kê là của tôi."

 

【 Gạo Kê vừa hiểu chuyện thế này làm tôi thấy xót xa 】

 

【 Bé ấy mới mười hai tuổi sao? Tôi hai mươi rồi mà so với bé còn như phế nhân 】

 

【 Tôi bốn mươi tuổi mà cũng chẳng làm nổi một bàn ăn thế này 】

 

Nghe mọi người trò chuyện, thậm chí còn tranh nhau khen ngợi mình, Gạo Kê cảm thấy tim đập nhanh hơn hẳn, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui âm thầm vì được công nhận.

 

Ngay sau đó, cô bé cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.

 

Thương Lộc nhân cơ hội giành chiến thắng trước Diệp Lục, gắp miếng bánh củ cải cuối cùng bỏ vào bát Gạo Kê: "Đừng ngẩn người ra nữa, mau ăn đi."

 

Không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, bởi vì ai cũng cảm thấy biết ơn cô bé mười hai tuổi này đã chuẩn bị bữa sáng cho họ.

 

Chỉ trừ một người.

 

Ngày thường thích ăn nhất là Tiểu Cầu, vậy mà khi mọi người đều ăn gần xong và lần lượt đặt đũa xuống, cậu mới chỉ uống được mấy ngụm cháo, một cái bánh bao cũng chỉ cắn một miếng nhỏ.

 

Hứa Tắc nhận ra sự khác thường, liền hỏi: "Sao vậy?"

 

"Không... không có gì." Tiểu Cầu lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng ngẩng lên, lén nhìn Thương Lộc một cái.

 

Thương Lộc: "......"

 

Những người khác: "?"

 

Thương Lộc hỏi thẳng: "Nhìn mặt tôi khiến cậu ăn không ngon à?"

 

Đúng lúc này, Diệp Lục vừa bưng một bát cháo quay lại, không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhìn chén cháo gần như còn đầy của Tiểu Cầu thì kinh ngạc nói: "Trời ạ, Tiểu Cầu, quyết tâm giảm cân của cậu cũng mạnh quá đi! Xem ra những lời hôm qua anh nói với cậu, cậu đều ghi nhớ trong lòng rồi! Không tệ! Nhanh lên, uống thêm vài ngụm nữa, nghỉ một lát, lát nữa tôi dẫn cậu ra ngoài chạy bộ!"

 

Tiểu Cầu: "QAQ."

 

Cậu không muốn giảm cân, cũng không muốn chạy bộ.

 

Tiểu Cầu nhớ lại tối qua, mệt đến rã rời mà vẫn không ngủ được, sau đó lại nghĩ đến lúc xem TV.

 

Hình như có một câu thế này:

 

[ Cậu nhìn thấy ma à? Nếu cậu còn sống, chứng tỏ cậu không phải mục tiêu của nó. Ngàn vạn lần đừng sợ hãi, đừng để con ma biết cậu nhận ra nó, như vậy nó sẽ tự rời đi. ]

 

Chỉ cần cậu không để lộ rằng mình đã nhận ra nữ quỷ kia, cậu sẽ an toàn.

 

Không được khóc! Không có gì đáng sợ!

 

Cậu là nam tử hán, cậu có thể nhịn được!

 

Nhịn... nhịn không nổi nữa rồi!

 

Cậu thật sự sợ quá đi! Tại sao nữ quỷ tỷ tỷ kia cứ nhìn chằm chằm cậu thế này?!

 

Tiểu Cầu không chịu nổi nữa, nhưng lại sợ nếu khóc ra sẽ khiến nữ quỷ phát hiện ra mình đã nhận ra cô ta, nên chỉ còn cách đặt thìa xuống rồi lao thẳng ra ngoài.

 

Diệp Lục vừa uống được một ngụm cháo: "?!"

 

Diệp Lục đặt bát xuống, tiện tay chộp lấy một cái bánh bao rồi đuổi theo, vừa chạy vừa hô: "Cậu nhóc này làm sao vậy? Sao tự nhiên lại thích vận động thế? Thôi thôi, đáng khen ngợi! Tiếp tục giữ vững phong độ! Tôi chạy cùng cậu!"

 

Mọi người: "?"

 

Không hiểu gì cả, nhưng bị dọa không ít.

 

Các cư dân mạng cũng không thể lý giải nổi.

 

【 Tiểu Cầu chạy nhanh thật đấy... Một cậu nhóc mập mà lại lanh lợi như vậy sao 】

 

【 Là ảo giác của tôi sao? Sao tôi cứ có cảm giác Tiểu Cầu chạy trốn như thể đang bị ma đuổi vậy 】

 

【 Diệp Lục: Tôi đâu phải ma quỷ gì đâu mà! 】

 

Dưới góc nhìn của Tiểu Cầu, rõ ràng có khả năng có ma đang đuổi theo mình, nhưng con ma đó chắc chắn không phải Diệp Lục.

 

Còn Diệp Lục thì hoàn toàn không hiểu tại sao Tiểu Cầu đột nhiên lại hăng hái vận động như vậy, nhưng anh lại thấy vô cùng vui mừng. Vừa đuổi theo cậu nhóc, anh vừa tưởng tượng cảnh Tiểu Cầu gầy đi vài vòng. Đến lúc đó, công lao này chắc chắn là của anh, anh đã cứu rỗi tuổi thanh xuân của một đứa trẻ mũm mĩm rồi!

 

Nửa tiếng sau.

 

Sau khi Diệp Lục lôi Tiểu Cầu, người đã chạy đến mức kiệt sức sắp ngã quỵ, về lại chỗ cũ và nghỉ ngơi một lát, thử thách của hôm nay cũng chính thức bắt đầu.

 

Ban tổ chức sẽ hỗ trợ cải tạo lại khu giảng dạy của ngôi trường này, đồng thời xây dựng thêm một thư viện. Tuy nhiên, số lượng sách trong thư viện sẽ phụ thuộc vào màn thể hiện của các khách mời.

 

Ban tổ chức công bố nhiệm vụ đầu tiên: Tìm kiếm thẻ sách.

 

Tổng cộng có 50 thẻ sách được giấu trong khuôn viên trường. Mỗi tấm thẻ tương ứng với 200 quyển sách, tối đa có thể đổi được 10.000 quyển.

 

Thời gian giới hạn là 100 phút. Số lượng sách mà thư viện nhận được sẽ phụ thuộc vào số thẻ sách mà khách mời tìm thấy.

 

Đây là một nhiệm vụ khó khăn nhưng vô cùng ý nghĩa.

 

Thế nhưng, sau 20 phút tìm kiếm, khi mọi người đã thu thập được 20 tấm thẻ, nhiệm vụ này gần như rơi vào bế tắc.

 

Bởi vì những thẻ sách đặt ở những nơi dễ tìm đã bị lấy hết, còn 30 thẻ còn lại thì chẳng ai biết nó ở đâu.

 

"Chả trách người ta lại cho chúng ta nhiều thời gian như vậy, mấy tấm thẻ này giấu kỹ quá!" Diệp Lục vò đầu, lồm cồm bò ra từ dưới một chiếc bàn dài, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

 

Lúc này, Thương Lộc liếc mắt nhìn tổ chương trình rồi hỏi thẳng:

 

"Có được phép nhờ trợ giúp từ bên ngoài không?"

 

Đạo diễn: "?"

 

Trợ giúp từ bên ngoài? Ở đâu ra trợ giúp?

 

Nhưng với tư cách là một đạo diễn giàu kinh nghiệm, ông ta sẽ không từ chối một yêu cầu hợp lý từ Thương Lộc. Dù sao thì cô ấy có thể mang lại nhiều lượt xem hơn cho chương trình.

 

Đạo diễn gật đầu: "Tùy các cậu."

 

Thương Lộc quan sát một vòng, sau đó vẫy tay gọi:

 

"Tiểu Cầu, lại đây!"

 

Lúc này, Tiểu Cầu đang định lười biếng trốn vào một góc: "!"

 

Sợ hãi Thương Lộc, cậu bé chỉ có thể ngoan ngoãn bước tới, cố tỏ ra như không có chuyện gì, hỏi:

 

"Có... chuyện gì thế ạ?"

 

Thương Lộc đi thẳng vào vấn đề:

 

"Ông bà ngoại của em ở Thượng Thôn phải không? Trước cổng thôn thường có một đám nhóc con chơi đùa, em gặp qua rồi đúng không?"

 

"Dạ đúng ạ." Tiểu Cầu gật đầu: "Em cũng hay chơi với bọn nó nữa."

 

"Tốt lắm." Thương Lộc vỗ vai cậu: "Em chạy nhanh qua đó, gọi tất cả bọn trẻ tới đây, nói với chúng nó rằng các anh chị thắng bọn chúng ba lần hôm qua đang tìm bọn chúng. Chỉ cần tới đây, buổi tối sẽ có một đống đồ ăn vặt miễn phí. Hiểu chưa?"

 

Tiểu Cầu gật đầu, trên mặt có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng chưa kịp để Thương Lộc nhận ra thì cậu đã quay đầu chạy vội đi.

 

Ô ô...

 

Chạy nhanh nhất có thể á? Cậu thật sự không còn sức mà chạy nữa!

 

Nửa tiếng sau.

 

Tiểu Cầu thở hổn hển chạy trở về, phía sau còn kéo theo một đám nhóc con cũng đang thở d ốc không kém.

 

Từ xa, cậu hét lên:

 

"Nữ quỷ tỷ tỷ! Em mang người tới cho chị rồi!"

 

Thương Lộc, người đang lục tung mấy ngăn kéo: "?"

 

Nữ quỷ tỷ tỷ? Ai là nữ quỷ hả?!

 

Diệp Lục, người đang cố leo lên cây: "?"

 

Diệp Lục đang leo cây đến nửa chừng thì bật cười lăn lộn, ôm chặt lấy thân cây rồi trượt thẳng xuống đất. Ngã xuống rồi mà vẫn cười sặc sụa không ngừng:

 

"Nữ quỷ tỷ tỷ? Ha ha ha!"

 

Tiểu Cầu vội đưa tay bịt miệng, đến khi nhận ra mình vừa buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng thì cả người đơ cứng.

 

Giây tiếp theo, cậu ta đứng ngay tại chỗ gào khóc:

 

"Nữ quỷ tỷ tỷ, nghe em giải thích! Em không nhận ra chị, em thật sự không biết chị là nữ quỷ! Xin đừng ăn em mà!"

 

Thương Lộc: "......"

 

Cuối cùng, sau khi nghe rõ đầu đuôi sự việc, Diệp Lục lại càng cười dữ dội hơn, như thể có ai đó ấn trúng huyệt cười, hoàn toàn không dừng lại được.

 

Thương Lộc không thể nào ngờ được rằng Tiểu Cầu từng xem bộ phim kinh dị cô đóng hồi trẻ, thậm chí vai diễn đó còn để lại một bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng bọn trẻ. Cô chỉ có thể giải thích suốt nửa ngày rằng đó chỉ là diễn xuất, cô thật sự không phải quỷ.

 

【 Ha ha ha, trên mặt Thương Lộc viết rõ ba chữ "Thật vô lý" 】

 

【 Đổi góc độ mà nói, đây cũng là minh chứng cho kỹ năng diễn xuất của Thương Lộc! Đóng một vai phụ mà có thể trở thành nỗi ám ảnh tuổi thơ của trẻ con, lợi hại ha ha ha 】

 

【 Thương Lộc: Có fan như mấy người, tôi cũng phục 】

 

Mãi mới dỗ xong Tiểu Cầu và chứng minh được mình là con người, Thương Lộc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra điều gì đó không ổn ——

 

Khoan đã, sao lại có nhiều trẻ con như vậy?!

 

Thương Lộc quay sang Diệp Lục: "Đừng có cười nữa."

 

Diệp Lục cố gắng nhịn: "Ha ha ha —— Ờ, được rồi, ha ha ha, chị nói đi."

 

Thương Lộc nghi hoặc hỏi: "...... Hôm qua chúng ta có gặp nhiều trẻ con như vậy không?"

 

Diệp Lục cũng mơ hồ nhìn sang: "Ít nhất nhiều hơn chục đứa đấy."

 

Lúc này, một đứa bé ngượng ngùng giơ tay lên: "Hôm qua em không có mặt, nhưng Tiểu Cầu bảo là có đồ ăn vặt, nên em chủ động đến."

 

Những bàn tay khác cũng lần lượt giơ lên, hiển nhiên tất cả những đứa trẻ xuất hiện thêm này đều vì cùng một lý do.

 

Tiểu Cầu lí nhí nói: "Em tưởng chị là nữ quỷ, em sợ nhiệm vụ làm không tốt chị sẽ tức giận, nên em gọi thêm nhiều người tới giúp..."

 

Thương Lộc: "......"

 

Thôi được rồi, dù sao người đông thì sức mạnh cũng lớn hơn.

 

Vì vậy, cô lấy ra một tấm thẻ sách báo cho bọn trẻ xem:

 

"Nhớ kỹ tấm thẻ này, tìm trong trường, càng tìm được nhiều thì tối nay càng có nhiều đồ ăn vặt, được không?"

 

"Được ạ ——!!!"

 

Đám trẻ đồng thanh hô vang.

 

Ngay sau đó, bọn nhỏ lập tức tản ra, hào hứng lục tung khắp nơi để tìm kiếm.

 

【 Thương Lộc, chị thuê lao động trẻ em bị tôi bắt tại trận rồi nhé! Mau nhận lỗi và chịu trách nhiệm làm vợ tôi đi! 】
【 Ha ha ha, hay là chúng ta sống chung ba người đi! 】
【 Bốn người nhé! Nhớ thêm tôi vào! (cười tà mị tự tin bá tổng) 】

 

......

 

Một cậu bé đang cúi xuống lật một tảng đá lên kiểm tra bên dưới. Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Lục có chút cạn lời:

 

"Ở chỗ thế này thì đâu cần phải lật tung mọi thứ lên mà tìm......"

 

Câu còn chưa dứt, cậu bé kia đã lôi ra một tấm thẻ từ dưới tảng đá.

 

Diệp Lục: "?!"

 

Hắn im bặt. Xem ra đội ngũ chương trình chọn chỗ giấu thẻ còn tinh vi hơn hắn tưởng.

 

Nhưng mà ——

 

Sao mấy đứa trẻ chạy về phía nhà vệ sinh lại hào hứng đến thế? Tổ chương trình cũng không đến mức biến thái đâu...... Mà cũng chưa chắc.

 

Diệp Lục quay đầu nhìn về phía nhóm nhân viên hậu trường.

 

Phó đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán: "Không có đâu, chúng tôi không giấu thẻ trong nhà vệ sinh."

 

Cuối cùng, dưới sự cố gắng hết sức của bầy trẻ, chỉ trong vòng nửa tiếng, chúng đã tìm đủ tất cả các tấm thẻ, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, không bỏ sót cái nào.

 

Tổ đạo diễn: "......"

 

Thật sự không ngờ lại có kết quả như thế này.

 

【 Ha ha ha ha, đám nhóc này lợi hại quá! Chúng nó đúng là tìm kiếm triệt để, không bỏ sót bất cứ thứ gì, lật tung mọi ngóc ngách theo đúng nghĩa đen! 】

 

【 Đây là trẻ con à? Đây là những nhân tài đặc vụ của tổ quốc thì có! 】

 

【 Nói ngoài lề chút, tụi nhỏ này mà chơi trốn tìm chắc lợi hại lắm nhỉ? 】

 

【 Hơn ba mươi đứa trẻ, mỗi một chỗ ít nhất cũng bị lục soát mười mấy lần, căn bản không có chuyện lọt lưới ha ha ha! 】

 

......

 

Tất cả những tấm thẻ được lũ trẻ tìm thấy đều được đưa cho Thương Lộc, sau đó cô gom lại thành một chồng dày rồi giao cho tổ đạo diễn, nhiệm vụ chính thức hoàn thành √.

 

Lâm Nhan Nhan, người vẫn luôn kiên trì tìm kiếm tấm thẻ trên sân thể dục, lúc này ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Thương Lộc.

 

Tổ đạo diễn cũng rất tôn trọng quy tắc, lập tức tuyên bố sẽ bổ sung thêm mười nghìn cuốn sách vào thư viện.

 

Lũ trẻ tham gia hỗ trợ hầu hết đều là học sinh của ngôi trường tiểu học này. Khi nghe tin, cả đám vui mừng reo hò.

 

Tiếng ồn bên ngoài quá lớn khiến cô giáo Tề Cầm cũng phải bước ra xem. Khi biết được kế hoạch của tổ chương trình, bà vô cùng phấn khởi, nụ cười tươi đến mức đôi mắt gần như híp lại thành một đường nhỏ.

 

Thật tốt quá, từ nay bọn trẻ sẽ có một môi trường học tập tốt hơn, cùng với đó là kho sách phong phú để mở rộng thế giới tinh thần.

 

Cho đến khi kỳ tổng hợp của chương trình kết thúc, gần như tất cả phụ huynh của lũ trẻ đều cho điểm số cao nhất khi đánh giá những người phụ trách chăm sóc con em mình.

 

Việc đầu tiên Thương Lộc làm sau khi nhận được phong bì tiền chính là đưa ngay cho Tiểu Cầu, bảo cậu ấy dẫn đám trẻ đi quầy tạp hóa mua đồ ăn vặt.

 

Sau đó, cô cầm tay Gạo Kê, nhẹ giọng hỏi: "Có sợ không?"

 

Gạo Kê gật đầu, rồi lại lắc đầu, đáp: "Không sợ."

 

Ngược lại, cô bé còn cảm thấy rất vui và mong chờ.

 

Nửa giờ sau, trước cửa nhà Gạo Kê.

 

Thương Lộc không gõ cửa ngay mà cùng cô bé đứng bên lề đường chờ đợi.

 

Không lâu sau, một chiếc xe lao tới, Tống Trạch Khiêm bước xuống. "Lấy được rồi."

 

Nói xong, anh ta ném một chiếc túi vải đỏ xuống đất, nhặt lên rồi mở ra. Bên trong là mấy chiếc vòng ngọc đã bị đứt gãy.

 

Sau đó, Tống Trạch Khiêm đưa túi cho Thương Lộc, rồi nhìn sang Gạo Kê, hỏi: "Nhớ những gì chị dạy không?"

 

Gạo Kê gật đầu thật mạnh: "Nhớ rồi."

 

Tống Trạch Khiêm tiếp tục dặn dò: "Nếu không thể diễn tiếp thì cứ khóc."

 

Thương Lộc đã từng diễn rất nhiều vai, nhưng lần này lại có chút căng thẳng, bởi vì đây là một cảnh chỉ có thể quay một lần.

 

Tống Trạch Khiêm nhận ra điều đó, liền nói:

 

"Kỹ thuật diễn của cô thế là đủ rồi. Chuẩn bị xong thì gõ cửa đi."

 

Thương Lộc hít sâu một hơi, liếc nhìn Gạo Kê để chắc chắn cô bé cũng đã sẵn sàng, sau đó mới nói: "Đi thôi."

 

Khi bọn họ gõ cửa nhà Gạo Kê, người ra mở cửa vẫn là bà Tề.

 

Vừa nhìn thấy Thương Lộc, bà cụ lập tức rạng rỡ, quay đầu gọi lớn: "Ông nó ơi, ra đây, bọn họ tới rồi!"

 

Tiếng bước chân của ông Tề nhanh chóng vang lên. Ông nắm tay đứa cháu đích tôn của mình, vừa nhìn vừa cười nói: "Khách quý đến rồi."

 

Sự niềm nở này, thực chất chỉ là để chuẩn bị bán Gạo Kê với một cái giá tốt.

 

Bà Tề còn rót nước mời khách, sau đó quay sang nhìn Gạo Kê, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng trước: "Chúng tôi tuổi tác đã cao, không muốn làm chuyện thất đức, nên cũng chẳng đòi hỏi nhiều. Cô đưa cho chúng tôi một khoản tiền dưỡng già, 300 nghìn, đứa trẻ này từ nay sẽ là của cô."

 

300 nghìn – một con số đủ để một gia đình nghèo khó bán đi đứa cháu gái không đáng giá của họ. Có khi họ còn cảm thấy mừng rỡ như thể nhặt được vàng trên trời rơi xuống.

 

Thế nhưng, Tống Trạch Khiêm lại nhìn Gạo Kê bằng ánh mắt đầy chán ghét, thẳng thừng nói: "Cái giá này mà cũng đòi bán à? 300 nghìn? Sao các người không đi cướp luôn đi?"

 

"Người trẻ tuổi, lời này của cậu không đúng rồi." Ông Tề trông có vẻ rất "lịch sự", thậm chí còn chỉnh lại cách nói: "Cháu gái chúng tôi có thành tích học tập rất tốt, lại có ngoại hình xinh xắn. Giáo viên của nó nói rằng chắc chắn có thể thi đỗ đại học. Nếu không phải vì hy vọng nó có thể có một tương lai tốt hơn, không phải vất vả như chúng tôi, thì đừng nói là 300 nghìn, dù có là 1 tỷ cũng không thể bán đi được."

 

Trước đó còn xem nhẹ chuyện học hành, nhưng đến lúc cần "rao bán" cháu gái thì lại vội vàng khoe khoang thành tích như một lợi thế để tăng giá.

 

"Vậy thì đúng lúc rồi, ai chịu bỏ ra 1 tỷ thì các người cứ tìm họ đi." Tống Trạch Khiêm tỏ ra cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Nói thẳng ra cho các người biết, trước đây là vì tôi không có mặt, vợ tôi nhất thời xúc động nên mới nói vậy. Xem như chuyện này chưa từng xảy ra, đứa trẻ này chúng tôi từ bỏ."

 

Hai vợ chồng già lập tức đờ đẫn.

 

Giấc mộng đẹp suốt hai ngày nay, đến phút cuối lại thành công cốc sao?

 

Ban đầu nghĩ có thể lợi dụng đứa cháu này để đổi lấy một khoản tiền, thế mà chỉ trong chớp mắt lại chẳng được gì.

 

Lúc này, giọng của Tề Lực vang lên đầy bất mãn, như thể lửa gặp thêm dầu: "Bọn họ không cần chị sao? Vậy chúng ta còn tiền không?"

 

Ông Tề khựng lại một chút, nhưng phản ứng cũng khá nhanh, lập tức làm vẻ mặt khó xử: "Nếu các người nói sớm một chút thì tốt rồi. Sáng nay, người bên thôn bên cạnh – nhà Kiến Quốc – vừa tới hỏi cưới, còn nói sẽ đưa 100 nghìn tiền thách cưới. Chúng tôi vì các người bảo muốn đón đứa nhỏ này đi nên mới từ chối. Các người đều là người thành phố, có học thức, sao có thể nói đổi ý là đổi ngay như vậy được?"

 

Bà Tề cũng phụ họa theo: "Đúng đó! Các người như thế chẳng phải là chơi xấu sao? Bắt nạt ông bà già chúng tôi à! Chúng tôi lỗ to rồi!"

 

Giọng Tề Lực vang lên đầy ngờ vực: "Anh Kiến Quốc đến lúc nào vậy?"

 

Trên mặt ông Tề lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên, đáp: "Lúc con đang ngủ."

 

Nhưng Tề Lực lại tiếp tục hỏi: "Nhưng con ngủ cùng ông mà?"

 

Ông Tề lập tức cáu kỉnh: "Trẻ con biết cái gì mà hỏi nhiều thế! Đừng nói nữa!"

 

Ông Tề rất hiếm khi mắng Tề Lực, nên đứa bé lập tức mím môi, ôm lấy bà nội mà khóc òa lên.

 

"Oa oa... Bà ơi, sao ông lại hung dữ với con vậy... oa oa..."

 

Bà Tề cũng hơi xấu hổ, vội vàng ôm cháu trai dỗ dành.

 

Thực ra, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, tất cả chẳng qua chỉ là cái cớ mà ông Tề bịa ra để vòi tiền thôi.

 

"Được rồi, chúng tôi có thể bù lại cho các người 100 nghìn tiền thách cưới." Tống Trạch Khiêm ra vẻ chẳng mấy bận tâm. Nhưng khi thấy hai vợ chồng già mắt sáng rực lên vì vui mừng, anh ta lại quay sang nhìn Thương Lộc.

 

Thương Lộc lấy từ trong túi vải đỏ ra một chiếc vòng tay vỡ, rồi đặt lên bàn.

 

Tống Trạch Khiêm chậm rãi nói: "Đây là quà tôi tặng vợ, một chiếc vòng tay trị giá 300 nghìn. Coi như trừ đi 100 nghìn tiền thách cưới, vậy còn 200 nghìn nữa, các người định bù thế nào?"

 

Thương Lộc cũng làm ra vẻ xót xa, quay sang mắng cô bé: "Ban đầu, tôi định đưa em theo vì nghĩ em là một đứa ngoan ngoãn. Kết quả, tay chân lại vụng về đến mức này? Dám làm hỏng món đồ quan trọng như vậy của tôi, khiến chồng tôi suýt nữa thì đòi ly hôn! Số tiền này các người nhất định phải đền!"

 

Bà Tề lập tức phản bác: "Vòng tay gì mà đắt thế? Các người chỉ đang bắt nạt ông bà già chúng tôi không hiểu chuyện thôi!"

 

"Nếu không thì hôm nay giải quyết riêng, còn không thì để cảnh sát xử lý, các người không tin vòng tay có giá trị như vậy thì có thể để cảnh sát giám định." Tống Trạch Khiêm ung dung nói: "Khi đó có rất nhiều người chứng kiến, chính là Gạo Kê làm hỏng, các người có chối cũng vô ích."

 

Nói xong, anh ta lấy từ trong ba lô ra một tờ hóa đơn mua sắm, giơ lên trước mặt họ: "Đây là bằng chứng mua hàng của chúng tôi, có nhìn rõ con số không? Các người có thể xem thử."

 

Tề nãi nãi và Tề gia gia liếc nhìn nhau, sắc mặt cả hai lộ rõ vẻ hoảng hốt.

 

Nợ thì phải trả, làm hỏng đồ thì phải đền, lý lẽ đơn giản này bọn họ vẫn hiểu.

 

Nhưng Tề gia gia vẫn không cam lòng, chạy ra ngoài tìm một hàng xóm biết chữ quay về nhờ đọc hóa đơn này. Hàng xóm nhìn một lúc, vẻ mặt cũng có chút phức tạp rồi nói: "Lão gia tử, bọn họ là minh tinh, có tiền thật đấy, vòng tay này đúng là đáng giá 30 vạn."

 

Nói xong, như sợ bị liên lụy, hàng xóm vội vã rời đi.

 

Tề nãi nãi giận dữ, chộp lấy cuốn lịch bàn bên cạnh rồi ném thẳng vào người Gạo Kê: "Con sao chổi này! Chúng ta cực khổ nuôi mày bao nhiêu năm, ba mẹ mày chết cũng do mày hại, giờ mày còn muốn dồn chúng ta vào đường cùng đúng không? 30 vạn đấy! Đúng là nghiệp chướng mà!"

 

Thương Lộc hừ lạnh một tiếng: "Phiền chết đi được, thật là xui xẻo."

 

Ngoài mặt thì làm ra vẻ tiếc nuối nhìn chiếc vòng tay vỡ vụn trên bàn, nhưng móng tay cô đã bấu chặt vào lòng bàn tay đến mức gần như bật máu.

 

Nhưng cô phải nhịn xuống, vở kịch này nhất định phải diễn cho thật trọn vẹn.

 

Gạo Kê cũng cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng không nhịn được mà bật khóc: "Tôi đâu có cố ý! Tôi làm sao biết được cái vòng tay đó đáng giá 30 vạn chứ!"

 

Nói xong, cô bé òa lên nức nở.

 

Càng nghĩ đến việc sắp thoát khỏi ngôi nhà này, nước mắt Gạo Kê càng không thể ngừng rơi.

 

Tề nãi nãi lúc này cũng không nhịn được nữa, vừa khóc vừa lau nước mắt, tay thì đánh liên tục vào người Gạo Kê, miệng không ngừng mắng: "Đồ súc sinh! Có bán cả hai ông bà già chúng tao đi cũng không đủ 30 vạn mà đền! Mày muốn hại chết chúng tao đúng không? Mau nói gì đi!"

 

Nói rồi, như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà ta nắm chặt lấy cánh tay Gạo Kê, kéo xềnh xệch về phía trước, liều mạng đẩy tới: "Chuyện này là do nó gây ra, không liên quan đến chúng tôi! Chúng tôi với Tiểu Lực còn chưa hề đụng đến cái vòng tay đó, các người đừng có đòi tiền chúng tôi! Nếu không thì... thì lấy nó mà bồi thường cho các người! Đừng thấy nó nhỏ tuổi, nó biết nấu cơm, biết làm việc nhà, làm bảo mẫu cũng được đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.