Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 62: Chương 57:Muốn cho cậu một bất ngờ




Ngồi yên trong nhà, hợp đồng đại diện bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

 

Thương hiệu SY nhanh chóng liên hệ với đội ngũ của Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan để bàn bạc về việc ký hợp đồng.

 

Lâm Nhan Nhan thì chẳng mấy bận tâm, thản nhiên đáp: "Có Thương Lộc thì tôi cũng tham gia."

 

Thực ra cô không quá để ý đến chuyện này, nhưng nếu được hợp tác cùng Lộc Lộc, cô sẵn lòng nhận lời.

 

Ngược lại, Thương Lộc có chút do dự. Cô không thích công việc làm đại diện thương hiệu hay chụp ảnh tạp chí, nhưng số tiền họ đề nghị thực sự quá hấp dẫn.

 

Bên phía SY cũng khẳng định rõ ràng rằng dù làm đại diện, cả hai vẫn có quyền đưa ra ý kiến trung thực về sản phẩm mà không bị ràng buộc bởi hợp đồng.

 

Các hoạt động đi kèm cũng được liệt kê cụ thể, số lần quay chụp không quá nhiều, không ảnh hưởng đến lịch trình hàng ngày.

 

Cuối cùng, Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan quyết định cùng nhau nhận công việc này.

 

Hợp đồng nhanh chóng được ký kết, nhưng cách thức quay chụp quảng bá của SY lại vô cùng độc đáo và mới mẻ.

 

Thay vì những bộ ảnh truyền thống, họ chọn hình thức phát sóng trực tiếp. SY thu thập toàn bộ sản phẩm trang điểm và dưỡng da đang bán trên thị trường, mang vào phòng livestream để Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan trực tiếp dùng thử, đánh giá và chấm điểm từng sản phẩm. Cuối cùng, mỗi người sẽ chọn ra món yêu thích nhất để thực hiện một bộ ảnh truyền thông.

 

Ý tưởng này nghe có vẻ khá thú vị.

 

Vì vậy, hai ngày sau, Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cùng nhau xuất hiện trên sóng livestream của SY.

 

Cả hai ngồi trước bàn, tóc dài được kẹp lên gọn gàng bằng kẹp cá mập, để mặt mộc nhưng trông vẫn rạng rỡ và đầy sức sống.

 

Lâm Nhan Nhan lục lọi trong chiếc giỏ nhỏ trên bàn, ngạc nhiên nói: "Nhà này còn sản xuất nước hoa sao? Nhìn lọ mini lạ ghê, chưa từng nghe ai nhắc đến."

 

Thương Lộc im lặng vài giây rồi đáp: "Đó là nước tẩy trang của họ. Tôi còn thắc mắc sao mùi hương của nó kỳ quái đến vậy."

 

【 Ha ha ha, mở màn đã cười thế này rồi à? 】

 

【 Lâm Nhan Nhan: Nhà này có nước hoa sao? Thương Lộc: Đó là nước tẩy trang. 】

 

【 Tôi còn tưởng SY mời hai người họ để "tẩy trắng", ai ngờ họ "bôi đen" còn dữ hơn hôm qua nữa ha ha ha 】

 

【 SY có hai người phát ngôn này đúng là phước phần của họ ha ha ha 】

 

"Được rồi, phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi." Thương Lộc nói, rồi nghiêng đầu nhìn Lâm Nhan Nhan. Cả hai nhanh chóng ngồi ngay ngắn trước bàn, trước tiên chào hỏi khán giả trong phòng livestream.

 

Sau đó, Thương Lộc thẳng thắn lấy điện thoại ra, giơ lên bức ảnh chụp điều khoản trong hợp đồng và nói với mọi người: "Mọi người xem đây, điều khoản ghi rất rõ ràng. Tuy chúng tôi là người phát ngôn, nhưng chúng tôi có quyền nói thật."

 

Lâm Nhan Nhan cũng gật đầu theo: "Tôi không đánh giá thì chưa chắc sản phẩm đó tốt, nhưng nếu tôi chê thì chắc chắn là dở, còn nếu tôi khen thì đảm bảo đáng mua."

 

【 Tôi đã thắc mắc vì sao họ lại nhận hợp đồng này, giờ thì rõ rồi, hóa ra SY cũng rất có tầm! 】

 

【 Ha ha ha, tôi đến ghi chép đây! 】

 

【 Tôi cũng vậy! Đã bỏ một đống đồ SY vào giỏ hàng, giờ ngồi hóng bài giảng của hai người đây! 】

 

Phần đầu tiên: Các sản phẩm dưỡng da.

 

Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan mỗi người một bên, không ngừng "bóc phốt" một loại nước hoa hồng nổi tiếng của hãng.

 

Lâm Nhan Nhan thẳng thắn nói: "Vừa bôi lên là nóng rát, ai mua thì đúng là xui xẻo. Mọi người có thể xem vlog mỹ phẩm tập đầu tiên của tôi, tôi đã chê nó từ lâu rồi, lười nói lại."

 

Thương Lộc còn không nể nang hơn: "Tôi thật sự không hiểu kiểu quảng bá kỳ lạ này. Nổi tiếng nhất mà lại là sản phẩm tệ nhất, muốn khách hàng nhớ đến sản phẩm theo cách này sao?"

 

Nói xong, cô dừng lại vài giây rồi bổ sung: "À, giờ thì đúng là tôi đã nhớ đến nó rồi."

 

【 Thương Lộc: Mới làm người phát ngôn, còn chưa quen, xin lỗi nha 】

 

【 Bên ngoài chắc người phụ trách của SY đang cười, nhưng trong lòng chắc muốn cắn người rồi ha ha ha 】

 

【 Cách để thương hiệu này tiếp nhận lời phê bình trực diện từ người tiêu dùng thật mới mẻ, mà hai người tiêu dùng này lại chính là người phát ngôn của họ ha ha ha 】

 

【 Livestream của các thương hiệu khác: Không ngừng khen đồ nhà mình tốt. Livestream của SY: Hai người phát ngôn thi nhau bóc phốt xem ai chê dữ hơn. 】

 

Vì SY và LK đều là những thương hiệu cực kỳ nổi tiếng trong nước, các cô gái yêu thích dưỡng da và trang điểm chắc chắn đều biết đến sản phẩm của họ. Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cũng không ngoại lệ, rất nhiều món đã từng dùng qua, nên bây giờ chê bai cũng chẳng nể nang chút nào.

 

Mãi cho đến khi Thương Lộc cầm lên một hũ kem dưỡng: "Cái này thì tôi hay dùng thật. Ngoài việc độ thẩm thấu không cao ra thì không có khuyết điểm gì khác. Nhưng kết cấu hơi dày và nặng, chỉ hợp dùng vào mùa thu đông. Mùa này thì ổn, nhưng hè thì đừng mua."

 

"Loại này tôi cũng thường xuyên dùng." Lâm Nhan Nhan bổ sung: "Da tôi hơi dầu một chút, ai có da giống tôi thì đừng thoa lên trán. Tốt nhất kết hợp với một loại kem dưỡng nhẹ nhàng, mát mẻ hơn thì sẽ ổn hơn."

 

Sản phẩm này xem như được cả hai đánh giá khá tốt, cuối cùng chấm điểm 90.

 

Nhân viên của SY thở phào nhẹ nhõm, thậm chí mắt còn hơi đỏ hoe.

 

Cuối cùng! Cuối cùng sản phẩm của họ cũng được khen! Nếu Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc chê từ đầu đến cuối thì chắc họ khỏi cần làm nữa!

 

Nhưng Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan không dừng lại, tiếp tục đánh giá từng sản phẩm.

 

"Kem mắt có hơi vón cục, nhưng hiệu quả giảm quầng thâm khá rõ, tạm chấm 70 điểm."

 

"Loại tinh chất cũ thực sự rất tốt! Năm ngoái tôi dùng hết hai chai, bản cũ 90 điểm. Nhưng bản mới thì bết dính, khó thấm, không đạt tiêu chuẩn. Mọi người đừng mua vội, chờ xem họ có đổi lại không."

 

"Sữa rửa mặt này hơi căng da quá mức... Tôi nói thẳng nhé, ai mà mua thì nửa đêm chúng tôi sẽ đứng cạnh giường chửi 'có tiền không biết tiêu vào đâu hay gì mà mua cái này''."

 

"Nước tẩy trang thì rất ổn, làm sạch dễ dàng, không cần rửa lại lần hai. Với tôi, điểm 95, ai chưa dùng thử thì có thể cân nhắc."

 

Chẳng mấy chốc, hai người đã đánh giá hết toàn bộ dòng dưỡng da mà SY đang quảng bá.

 

Còn những sản phẩm cần sử dụng lâu dài mới thấy hiệu quả, vì chưa có kinh nghiệm dùng thử nên cả hai lập tức ghé đầu vào thảo luận thành phần.

 

"Đừng mua, toàn chiêu trò quảng cáo cả."

 

"Phần này có quá nhiều chất dễ gây kích ứng. Bảo sao tôi chưa từng nghe qua. Loại này chắc ngay cả họ cũng không dám quảng bá mạnh."

 

"Cái này có vẻ cũng không tệ lắm... Tôi hơi động lòng rồi, lấy về thử xem, chưa vội đánh giá, vài ngày nữa sẽ chia sẻ cảm nhận với mọi người."

 

【Cứu với! Có ai đang vừa nghe hai người họ giới thiệu vừa ghi chép lại không vậy? Chính là tôi đây!】

 

【Nhìn nguyên một trang giấy chi chít ghi chép của mình mà rơi vào trầm tư, hồi còn đi học tôi cũng chưa bao giờ nghiêm túc thế này...】

 

【Hôm qua tôi vừa đặt mua sữa rửa mặt của hãng này... Cũng may còn chưa giao, phải hủy nhanh thôi, không thì sợ hai cô ấy nửa đêm đứng cạnh giường mắng (đầu chó) mất!】

 

【Tôi từng dùng mấy sản phẩm của SY, cảm nhận cũng tương tự như đánh giá của hai người họ, được khen thì càng muốn mua hơn!】

 

【Các tỷ muội đừng nghĩ mua thêm! Hai cô ấy khen nhất là mặt nạ dưỡng ẩm và nước tẩy trang cao cấp thôi đấy! Đừng vội mua lung tung!】

 

Nhân viên SY từ trạng thái lo lắng căng thẳng ban đầu đến khi nhìn thấy doanh số sản phẩm bỗng chốc vui mừng như phát cuồng.

 

Những sản phẩm được Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan khen ngợi đã bán hết sạch hàng tồn kho hàng chục nghìn chiếc, thậm chí các sản phẩm họ chấm điểm cao cũng bị tranh mua điên cuồng. Còn những món họ chê...

 

SY đã nhận được hơn một nghìn yêu cầu hoàn hàng QAQ.

 

Cùng lúc đó, SY cũng hoàn toàn nhận ra, sức ảnh hưởng của hai người này trong lĩnh vực mỹ phẩm thực sự đáng sợ đến mức nào.

 

Một cuộc trò chuyện chia sẻ bình thường giữa các nữ minh tinh, mỗi người đánh giá từ góc độ da khác nhau, thẳng thắn đến mức dám chê ngay cả sản phẩm do thương hiệu mình đại diện, điều này đủ để thu hút sự quan tâm mạnh mẽ của cư dân mạng, đồng thời khơi dậy sự tò mò về các sản phẩm của hãng.

 

Tiếp theo là đến lượt mỹ phẩm trang điểm.

 

Thương Lộc thẳng thắn nói: "Tôi rất thích trang điểm, mọi người có thể xem Weibo của tôi, thỉnh thoảng sẽ thấy một phần bàn trang điểm. Son kem của hãng này là thứ tôi dùng thường xuyên nhất, màu sắc thực sự rất đẹp, bút kẻ lông mày cũng không bị vón cục, trong túi trang điểm của tôi bây giờ vẫn có đấy."

 

Nói rồi, Thương Lộc giơ tay để trợ lý mang túi trang điểm đến, lấy ra hai cây bút kẻ lông mày của SY đã dùng hơn một nửa, giơ lên cho mọi người xem.

 

Lâm Nhan Nhan cũng gật đầu: "Về phần đồ trang điểm, tôi cũng thích, chỉ trừ kem lót dễ bị trôi và đầu bút kẻ mắt hơi to, khó vẽ đẹp, còn lại thì cơ bản có thể yên tâm dùng."

 

Tuy nhiên, ở điểm này, Thương Lộc lại có ý kiến khác: "Bút kẻ mắt của hãng này tuy hơi khó dùng lúc đầu, nhưng hoàn toàn không bị lem, chống nước cực kỳ tốt."

 

Vừa nói, Thương Lộc vừa tiện tay vẽ thêm vài nét lông mi dưới cho mình, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

 

Nửa phút trôi qua, cô cúi đầu, hốc mắt ngập nước, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má.

 

Nhưng dù cô có khóc thế nào đi nữa, hàng mi dưới vừa kẻ vẫn không hề nhòe đi.

 

【 Ôi trời! Tôi cứ tưởng Thương Lộc sẽ vẩy chút nước lên mặt để kiểm chứng hiệu quả cho chúng ta xem, ai ngờ cô ấy thật sự khóc luôn rồi! 】

 

【 Livestream đánh giá mỹ phẩm đột nhiên biến thành lớp học diễn xuất (không đùa đâu) 】

 

【 Mọi người chú ý! Thương Lộc đã lau nước mắt! Nhưng hàng mi cô ấy kẻ vẫn còn nguyên vẹn! 】

 

【 Thương Lộc vừa dùng hành động thực tế để chứng minh, cây bút kẻ mắt này thực sự siêu chống nước! Tôi mua ngay lập tức đây! 】

 

Nhân tiện, Thương Lộc cũng bổ sung thêm: "Đầu bút kẻ mắt này thực sự rất to, không thích hợp để vẽ mi dưới. Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy rõ hơn khả năng chống nước của nó thôi. Nếu dùng để kẻ eyeliner thì vẫn ổn, nhưng đúng như Nhan Nhan nói, khá khó thao tác. Ai mới tập kẻ mắt thì đừng mua nha."

 

Nói xong, Thương Lộc lấy một miếng bông tẩy trang mắt môi, đổ một ít nước tẩy trang của SY lên rồi lau thử mi dưới của mình. Ngay sau đó, biểu cảm cô thoáng cứng lại.

 

Cô nhìn vào màn hình, kéo khóe môi nở nụ cười mang chút châm biếm: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng nước tẩy trang mắt môi của SY. Nghe nói sản phẩm này có slogan 'dịu nhẹ như nước, không gây kích ứng da', chắc mọi người có thể thử lau bằng nước lọc luôn cũng được đấy, vì dù sao cũng chẳng tẩy trôi được gì cả."

 

【 SY: các người làm ăn kiểu gì thế, vừa mới được khen xong giờ đã bị chê rồi, có thể giữ phong độ ổn định hơn chút không? 】

 

【 Tẩy trang mắt môi của hãng không tẩy nổi bút kẻ mắt của chính hãng, tôi cười xỉu luôn! 】

 

【 Thương Lộc phũ ghê! 'Dịu nhẹ như nước', mà đúng là chỉ như nước thật ha ha ha 】

 

【 Tôi cũng có chai nước tẩy trang này, dùng đúng một lần rồi để xó, thật sự chả tẩy được gì hết! 】

 

Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan tiếp tục lần lượt đánh giá từng sản phẩm tẩy trang, chấm điểm cho tất cả các sản phẩm, cuối cùng bước vào phần lựa chọn.

 

Mỗi người sẽ chọn ra ba món yêu thích, sau đó chọn tiếp hai sản phẩm mà mình yêu thích nhất để giới thiệu kỹ hơn. Cuối cùng, họ sẽ chọn sản phẩm được yêu thích nhất để quay chụp một bộ ảnh trang điểm chuyên sâu.

 

Nước tẩy trang của SY khá mạnh, nên Thương Lộc đã chọn hai sản phẩm yêu thích nhất của mình: son kem và bút kẻ mắt. Cuối cùng, sau một chút do dự, cô đưa tay về phía bảng phấn bắt sáng—

 

Bàn tay cô chạm vào tay của Lâm Nhan Nhan.

 

Hai người thoáng bất ngờ nhìn nhau, không ngờ lại có suy nghĩ giống nhau đến vậy, cuối cùng lại chọn cùng một món đồ.

 

Thương Lộc nhận xét: "Tuy điểm số đánh giá riêng lẻ không quá cao, nhưng màu sắc của nó lại không có sản phẩm nào thay thế được. Tôi cảm thấy đây là sản phẩm đáng mua nhất trong loạt mỹ phẩm của SY lần này."

 

Lâm Nhan Nhan gật đầu lia lịa đồng tình: "Tôi có hàng trăm hộp phấn bắt sáng, nhưng hộp này là thứ tôi không bao giờ có thể thiếu!"

 

【 Khoảnh khắc tay hai người họ chạm vào nhau, tôi biết ngay hộp phấn này chắc chắn là hàng xịn! May mà tôi nhanh tay! Đặt hàng ngay lập tức! 】

 

【 Tôi còn đang vui vẻ, định vào mua thì thấy hết hàng, khóc mất thôi 】

 

【 Các chị em ơi, ai mua dư không? Nhượng lại cho tôi một hộp với huhuhu! 】

 

...

 

Phòng livestream tràn ngập tiếng kêu than vì không kịp đặt hàng.

 

Trong khi đó, Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đã bước vào giai đoạn quay chụp chuyên sâu cho sản phẩm.

 

Thương Lộc chọn son kem có tông màu thiên về sắc đất nhẹ nhàng, tôn da và phù hợp với trang điểm hằng ngày. Còn Lâm Nhan Nhan chọn một bảng phấn mắt có tới chín màu đa dụng, dễ phối hợp với nhiều phong cách.

 

Hai sản phẩm này vừa mới bắt đầu quay chụp đã nhanh chóng hết hàng.

 

Sau khi hai sản phẩm đặc biệt do Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đề cử được mở bán, số lượng người đặt cọc nhanh chóng vượt xa dự tính ban đầu của SY. Thậm chí, thương hiệu không kịp chuẩn bị đủ hàng, đến mức phải tạm thời đóng đơn đặt cọc chỉ sau vài giờ mở bán.

 

SY thông báo: "Cảm ơn mọi người đã yêu thích hai người phát ngôn của chúng tôi! Nhà máy đang gấp rút tăng ca để sản xuất thêm. Đợt bổ sung đơn đặt cọc cho sản phẩm đặc biệt sẽ mở lại sau ba ngày. Hàng sẽ được giao trong vòng một tuần."

 

【 A a a! Tôi còn kịp bấm vào nhưng đến lúc thanh toán thì thấy đã đóng đơn! 】

 

【 Tôi cũng muốn mua! Làm ơn hãy để tôi tiêu tiền! Cầu xin đấy! 】

 

【 Đây là đợt đầu tiên sao? Khi nào đợt hai mở bán vậy? 】

 

【 Ôi không! Tôi đến chậm mất rồi! Tôi cũng muốn mua! 】

 

【 Hối hận quá! Hôm qua thức khuya xem phim, sáng dậy thấy thế giới đã nhộn nhịp mà chẳng còn phần cho mình. SY ơi, tôi vẫn còn cơ hội không? 】

 

Một buổi phát sóng trực tiếp đơn giản lại đạt được hiệu quả chưa từng có. Rất nhiều blogger và KOLs cũng tranh thủ cơ hội này để bắt sóng, chia sẻ cảm nhận khi sử dụng sản phẩm mà trước đây họ đã cất giữ, vô tình tạo nên một chiến dịch quảng bá tự nhiên mà không tốn thêm bất kỳ chi phí nào.

 

Còn về những sản phẩm mà Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cảm thấy kém hiệu quả nhất, trước đó vốn đã không được đánh giá cao trên mạng, thì giờ đây lại càng khó bán hơn.

 

Nhận thấy tình hình này, SY đã nhanh chóng đưa ra chiến lược mới: chọn ra những sản phẩm bị chê nhiều nhất, mỗi loại 500 sản phẩm, và tổ chức chương trình quay số trúng thưởng trên Weibo. Người tham gia chỉ cần chia sẻ bài viết là có cơ hội nhận quà và sau đó đánh giá sản phẩm. SY mong muốn thông qua ý kiến của những người có làn da khác nhau để cải thiện sản phẩm tốt hơn.

 

Dù sao thì SY cũng là một thương hiệu nội địa có tiếng, sản phẩm miễn phí không nhận thì hơi phí, thế nên rất nhiều cư dân mạng hào hứng tham gia, đẩy mức độ thảo luận lên cao không ngừng.

 

【 Thật ra dung dịch săn da đó cũng không tệ lắm đâu, nhưng da mình là siêu dầu, mấy chị em da khô có thể thử vận may xem sao 】

 

【 Mình tham gia quay số chỉ để xem nó tệ đến mức nào, biết đâu mong đợi thấp quá lại thấy cũng không đến nỗi 】

 

【 Không thể phủ nhận, đội ngũ truyền thông của SY làm rất tốt, thái độ thế này thật sự gây thiện cảm 】

 

【 Có góp ý thì lắng nghe, có vấn đề thì sửa, tốt thì khen, dở thì bị chê, chuyện rất bình thường thôi. Nhưng lạ là bao nhiêu thương hiệu khác chẳng ai làm được như SY 】

 

【 Nhân tiện, kéo LK xuống một chút nào! Tôi không có chút tư thù cá nhân nào nhé! Nhưng sản phẩm của họ thật sự quá bình thường! Trong 500 sản phẩm thì 400 cái chỉ có logo! Quá chán! 】

 

Kẻ vui người buồn.

 

Vốn dĩ việc một thương hiệu bác bỏ tin đồn là chuyện hết sức bình thường. Nhưng do cách xử lý của SY quá tốt, phản ứng của LK khi bị so sánh lại có phần kém linh hoạt, khiến danh tiếng của thương hiệu này nhanh chóng giảm sút trong vài ngày. Doanh số cũng bị ảnh hưởng đáng kể.

 

Bộ phận truyền thông của SY chờ đợi khoản thưởng cuối năm được tăng gấp đôi, trong khi bên phía LK thì chẳng ai dám hó hé gì, sợ chọc giận cấp trên.

 

Ba Thương, đương nhiên, vì chuyện này mà tâm trạng vô cùng tồi tệ.

 

Mỹ phẩm vốn là một trong những lĩnh vực kinh doanh mang lại lợi nhuận cao nhất cho nhà họ Thương. Dù số tiền hao hụt này với gia tộc không đáng là bao, nhưng nếu cứ tiếp diễn, ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu và gây ra tổn thất lâu dài thì hậu quả mới thực sự khó lường.

 

Mà người đứng sau tất cả chuyện này, không ai khác lại chính là con gái ông.

 

Việc Thương Lộc ký hợp đồng với công ty đối thủ khiến Thương phụ vô cùng tức giận.

 

Nhưng đồng thời, ông cũng nhận ra rằng con gái mình không hề vô dụng như ông từng nghĩ.

 

Là một doanh nhân, ông hiểu rõ tính toán đằng sau những lợi ích này.

 

 

Với Thương Lộc, ngoài việc kiếm được một khoản từ SY, cô còn nhận thêm một tin vui khác.

 

Không biết từ khi nào, giới con nhà giàu ở Đế Đô đã không còn theo kiểu "Anh yêu em thì mua nhà, mua xe cho em" nữa, mà thay vào đó là "Anh yêu em thì hãy mua khu mộ hoa hồng cho em". Hoa hồng vốn là biểu tượng của sự lãng mạn, còn những khu mộ được thiết kế tinh xảo thì được họ diễn giải thành tình yêu vĩnh cửu ngay cả khi đã qua đời.

 

Giữa lúc có vô số người tìm đến, tranh giành suất đặt chỗ, Thương Lộc lại cố ý tạm dừng việc bán ra, khiến cho "một chỗ mộ cũng khó mà mua được".

 

Thứ càng dễ có được thì càng không được trân trọng. Đã là tình yêu đến chết không phai, vậy thì đương nhiên phải có số lượng giới hạn.

 

Nói một cách khoa trương, đến một mức độ nào đó, việc sở hữu một phần mộ trong khu hoa hồng này dần trở thành biểu tượng của đẳng cấp và địa vị.

 

Tâm trạng Thương Lộc rất tốt, vì mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

 

Cho đến khi Mạnh Trí Xuyên gọi điện cho cô, thông báo rằng phía LK cũng có ý định hợp tác với cô.

 

Thương Lộc im lặng một lúc rồi hỏi: "Bọn họ điên rồi à?"

 

Giọng Mạnh Trí Xuyên nghe cũng đầy phức tạp: "LK không định công khai ký hợp tác với em, mà chỉ muốn em đặt thêm một số sản phẩm của họ trong nhà. Sau đó, khi quay video thì 'vô tình' để lộ ra, rồi bọn họ sẽ tuyên truyền theo hướng 'Đây mới là những món đồ mà Thương Lộc thực sự yêu thích và sử dụng hằng ngày'."

 

Thương Lộc: "......"

 

Chiêu này thực sự quá thâm. LK muốn dùng cách này để marketing, đồng thời kéo SY xuống.

 

Dù Thương Lộc là đại diện thương hiệu của SY, nhưng nếu thực tế cô vẫn lén dùng sản phẩm của LK, điều đó chẳng khác nào khẳng định rằng hàng của LK mới thực sự tốt hơn.

 

Hơn nữa, lần trước trong buổi livestream, vấn đề chính mà cô chê bai LK là độ tương thích giới tính. Nhưng cô là người nổi tiếng, cũng không thiếu tiền, ngoài mặt tuy phàn nàn nhưng thực tế vẫn sẵn sàng bỏ tiền mua sản phẩm của họ.

 

Cứ như vậy, mọi logic đều hợp lý. LK lại có thể tận dụng cơ hội để xây dựng hình ảnh thương hiệu: "Ngoại trừ giá hơi cao, sản phẩm này hoàn toàn không có khuyết điểm", tiếp tục dùng SY làm bàn đạp để quảng bá.

 

Mạnh Trí Xuyên nói: "Chuyện này đáng lẽ nên từ chối thẳng, nhưng số tiền họ đưa ra thực sự quá lớn, nên tốt nhất vẫn để em tự quyết định."

 

"Dù họ có đưa bao nhiêu cũng không được." Thương Lộc dứt khoát từ chối: "Đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu chúng ta đồng ý những chiêu trò mờ ám thế này, sau này ai còn dám hợp tác với chúng ta?"

 

"Được, vậy anh sẽ giúp em từ chối." Mạnh Trí Xuyên lập tức đồng ý, sau đó nói thêm rằng trong hộp thư của cô có một số lời mời công việc mới, bảo cô tự xem xét.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi—

 

Để phòng ngừa bất trắc, dù cô không hợp tác, LK vẫn có thể tự tung tin đồn.

 

Thương Lộc cẩn thận kiểm tra lại bàn trang điểm của mình, tìm ra mấy món đồ của LK rồi ném hết vào thùng rác.

 

Tốt lắm, thế này là an toàn.

 

Cô phủi tay đầy hài lòng, sau đó mở email mà Mạnh Trí Xuyên gửi đến để xem qua các lời mời công việc.

 

Mấy kịch bản lần này đều không tệ, nhưng cô cũng chẳng có mong muốn mãnh liệt để nhận vai ngay lập tức.

 

Dù sao thì Kế Hoạch Cứu Vớt cũng vừa mới đóng máy, cô không vội gia nhập đoàn phim mới. Thay vì vậy, cô quyết định từ từ chọn lựa, đợi đến khi gặp kịch bản thực sự phù hợp rồi mới nhận. Cũng vừa hay có thể tranh thủ thời gian này để ở bên Gạo Kê, giúp con bé học hành, đồng thời tự cho bản thân một khoảng nghỉ ngơi.

 

Thế nên, trong lúc Gạo Kê làm bài tập, Thương Lộc liền trang bị như một chiến binh thực thụ rồi tiến vào bếp.

 

Sau một hồi thái rau, rửa rau, cuối cùng ——

 

Gạo Kê thò đầu ra từ trong phòng, tò mò hỏi: "Có cái gì bị cháy sao?"

 

Sau đó, cô bé liền thấy trong nồi một đống... sườn heo cháy đen như than.

 

Hai người nhìn nhau, không nói nên lời.

 

Cuối cùng, Thương Lộc lấy điện thoại ra và đặt cơm hộp.

 

Chuyện nấu ăn đối với cô, bắt đầu một cách đột ngột, mà từ bỏ cũng nhanh chóng không kém.

 

Mỗi ngày đều là gọi cơm hộp hoặc để Gạo Kê nấu, tuy rằng mùi vị cũng tạm ổn, nhưng Thương Lộc luôn cảm thấy có gì đó không quen.

 

Giống như thiếu mất thứ gì, thiếu một điều gì đó, thế nên cô mới muốn tự tay vào bếp.

 

Nhưng rõ ràng, thà không làm còn hơn.

 

Vì vậy, bữa tối hôm nay của hai người vẫn là cơm hộp.

 

Nhìn thấy Thương Lộc chỉ gắp một chút cơm, Gạo Kê thắc mắc: "Sao chị ăn ít vậy?"

 

"Không ăn nổi." Thương Lộc ủ rũ đặt đũa xuống, dứt khoát ôm lấy ly nước, uống để lấp đầy dạ dày.

 

Lúc Gạo Kê nấu ăn, Thương Lộc sẽ cố gắng ăn nhiều một chút để nể mặt con bé, nhưng hễ là cơm hộp thì cô lại hoàn toàn không nuốt nổi.

 

Gạo Kê khó hiểu nhìn bữa tối đầy ắp trước mặt, rõ ràng món nào cũng rất ngon, tại sao chị ấy lại chẳng có hứng ăn?

 

Thương Lộc bỗng nhớ lại rất nhiều thứ.

 

Ví dụ như món tôm rang muối tiêu, sườn xào chua ngọt, cá kho mà Trì Yến từng làm, còn vô số món ngon khác nữa.

 

Còn có con chó của anh ấy, Bé Cưng và Bé Cưng Lớn, đã lâu rồi cô chưa gặp chúng.

 

Còn có...

 

Còn có cái gì nữa nhỉ? Không biết.

 

Thương Lộc nhìn bữa ăn trước mặt đầy bất mãn. Quán này trước đây là nơi cô thích nhất, nhưng tại sao bây giờ hương vị lại chẳng còn như trước?

 

Là nhà hàng đổi bếp trưởng? Hay khẩu vị của cô đã trở nên khó tính hơn?

 

Cô không kìm được mà suy nghĩ vẩn vơ, rồi dứt khoát đứng lên đi cân.

 

Ba ngày giảm ba cân, trước đây cố tình giảm cân còn chẳng có hiệu quả tốt như thế này.

 

Thương Lộc mở lịch ra tính toán thời gian, nếu không nhầm thì Trì Yến sẽ về vào ngày kia.

 

Nửa đêm, cô đói đến mức không ngủ được.

 

Cô đành uống một chút nước ấm rồi đăng một bài lên mạng xã hội.

 

[Trong mơ được uống bát canh sườn ngon ngọt, tỉnh dậy bụng lại réo ùng ục. Tan nát cõi lòng.]

 

Lâm Nhan Nhan là một cú đêm chính hiệu, lập tức để lại bình luận:

 

[Ở phía Bắc thành có một quán lẩu xương hầm siêu ngon! Đợi tôi về cùng đi ăn nhé!]

 

Hôm nay là sinh nhật mẹ Lâm Nhan Nhan, nên từ sáng sớm cô đã bị ép phải theo gia đình bay ra nước ngoài.

 

Tối đến, Thương Lộc nhắn tin lại: [Được thôi, chờ cậu về! Đói quá đây này.]

 

Sau đó, Hứa Tắc thả một dấu chấm bày tỏ sự có mặt. Trì Yến cũng nhấn thích bài đăng của cô.

 

Nhưng lúc đó, Thương Lộc đã ngủ mất rồi, chẳng thấy được gì.

 

*

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy tin nhắn từ Hứa Tắc:

 

[Ngày mai Gạo Kê đến trường làm vài bài kiểm tra đầu vào. Nếu không có vấn đề gì thì có thể nhập học ngay.]

 

Cô của Hứa Tắc làm trong ngành giáo dục, nên khi biết Thương Lộc đang tìm trường học cho Gạo Kê, anh đã chủ động giúp đỡ.

 

Thương Lộc lập tức bật dậy khỏi giường.

 

[Thật tốt quá! Cảm ơn anh nhé!]

 

Hứa Tắc gửi lại một tấm ảnh chụp tại siêu thị, trước mặt anh là quầy thực phẩm:

 

[Tôi đang ở siêu thị đây. Nếu cô muốn uống canh sườn thì nói sớm nhé, tôi mua nguyên liệu rồi mang qua nấu. Tiện thể tôi cũng có sách giáo khoa cần đưa cho Gạo Kê.]

 

Thương Lộc: "!"

 

Có chuyện tốt thế này sao?

 

Cô lập tức gửi địa chỉ nhà cho Hứa Tắc, rồi quay sang gọi Gạo Kê dậy. Nhưng hóa ra cô bé đã dậy từ sớm, đang chăm chú đọc thư.

 

Thương Lộc lấy hộp bánh mì và sữa đưa cho Gạo Kê, dịu dàng nói: "Ăn chút lót dạ đi, trưa nay sẽ có bữa ngon."

 

Gạo Kê bóc bánh mì, nhớ đến dạo gần đây Thương Lộc cứ hay than thở vì ăn không ngon miệng. Cô bé bèn hỏi: "Là vì anh trai nhà bên cạnh sắp về cùng với cún con của anh ấy sao?"

 

"Không phải đâu. Anh ấy ngày mai mới về. Là Hứa Tắc, em gặp rồi đó, lúc thu chương trình. Anh ấy giúp chuyện nhập học cho em." Thương Lộc cười tươi, tiếp tục nói: "Hôm nay anh ấy mang sách giáo khoa qua, ngày mai chúng ta đến trường thi đầu vào. Nếu ổn thì có thể nhập học ngay."

 

"Thật ạ?!" Gạo Kê vui sướng gật đầu, cắn một miếng bánh mì mà trên mặt không giấu được niềm hạnh phúc.

 

Chị Thương Lộc đã từng kể về ngôi trường này cho cô bé, còn cho xem rất nhiều ảnh. Ở đó có ký túc xá vô cùng đẹp, còn có bạn cùng phòng để sống chung.

 

Lớp học rộng rãi, sáng sủa, bàn ghế đều mới tinh. Bảng đen không giống ở làng quê, mà là bảng điện tử, có máy tính, máy chiếu, và nhiều thiết bị cô bé chưa từng thấy bao giờ.

 

Gạo Kê chưa từng trải nghiệm những điều này, nhưng chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng biết đó là một môi trường tuyệt vời để học tập.

 

Ngồi trong một lớp học đẹp như thế, viết từng nét chữ trên trang giấy, sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

 

Trong những bức ảnh đó, có rất nhiều bạn học mặc đồng phục sạch sẽ, xinh đẹp, đang chăm chú nghe giáo viên giảng bài. Họ đã lớn lên và học tập trong môi trường như vậy từ nhỏ. Và giờ đây, cô bé cuối cùng cũng có cơ hội trở thành một phần trong số họ.

 

Gạo Kê mím môi, rõ ràng rất vui, nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

 

Những điều cô bé từng khao khát, những giấc mơ từ thuở bé, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực.

 

Thương Lộc vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an: "Đừng khóc. Đây là chuyện vui mà."

 

Mãi đến khi cảm xúc của Gạo Kê dần lắng xuống, Thương Lộc mới quay về phòng lấy ra một hộp bưu kiện và đưa cho Gạo Kê, nói:

 

"Đây là quà cô Tề Cầm gửi cho em. Cô dặn chị nói với em rằng, sau này thi đậu đại học thì nhất định phải về thăm cô ấy. Mau mở ra xem nào!"

 

Gạo Kê mở hộp giấy, bên trong là một chiếc cặp sách mới tinh.

 

Cô bé nghẹn ngào nói: "Chị, khi em còn học ở trong thôn, cô Tề Cầm đã bỏ tiền túi ra để lo học phí cho em. Nhưng cô cũng rất khó khăn, còn đang giúp đỡ một bạn gái khác đi học. Chị có thể..."

 

Nói đến đây, Gạo Kê bỗng cảm thấy vô cùng khó xử, vì dường như cô bé lại đang "xin" Thương Lộc giúp đỡ.

 

"Chị hiểu ý em rồi." Thương Lộc mỉm cười nói. "Yên tâm đi, chị đã đến gặp cô Tề Cầm. Cô ấy nói rằng ước mơ của mình là xây dựng một khu nội trú dành riêng cho các bé gái ở vùng núi có thể học trung học. Vì vậy, chị và Nhan Nhan tỷ tỷ đã góp một chút tiền để thuê hai giáo viên mới đến giúp cô Tề Cầm. Mấy bé gái ở các thôn lân cận, chỉ cần muốn đi học thì sẽ không phải lo lắng về bất kỳ khoản chi phí nào, tất cả đều được miễn phí."

 

Nhưng thực ra, đằng sau chuyện này vẫn còn rất nhiều khó khăn. Ví dụ như dù có cơ hội học tập miễn phí, không phải gia đình nào cũng ủng hộ con gái đi học. Không phải cứ có trường lớp là ai cũng có thể đến học.

 

Những điều này, Thương Lộc không cần nói cho Gạo Kê biết.

 

Giống như lời Tống Trạch Khiêm từng nói: "Cứu được một người là một người, giúp được ai hay người đó."

 

Dù chỉ thay đổi số phận của một cô bé, chuyện này vẫn vô cùng ý nghĩa.

 

Nghe vậy, Gạo Kê càng vui mừng hơn.

 

Đúng lúc này, điện thoại của Thương Lộc đột nhiên reo lên. Là Trì Yến gọi đến.

 

Vừa bắt máy, giọng Trì Yến vang lên: "Cậu đang ở nhà phải không?"

 

"Ừ, mấy ngày nay tớ không đi làm, đang nghỉ ngơi." Thương Lộc đáp, rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Thương Lộc cảm thấy bên kia điện thoại Trì Yến hơi ngập ngừng một lúc rồi mới nói:

 

"...Tớ vốn nhờ một người bạn trông giúp con chó, nhưng đột nhiên anh ấy có việc gấp phải rời khỏi Đế Đô. Giờ tớ cần đưa nó về nhà, cậu mở cửa giúp tớ nhé?"

 

Dù ở cùng một khu chung cư, nhưng cửa nhà Trì Yến không có mật mã mà dùng khóa vân tay. Ngoài Trì Yến ra, chỉ có Thương Lộc là người duy nhất được thêm dấu vân tay vào hệ thống.

 

Đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng tốn công sức gì, nên Thương Lộc lập tức đồng ý.

 

Chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Thương Lộc mở cửa, trước mặt cô là một thiếu niên tóc bạc. Cậu ta có dáng vẻ tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại như đang mang theo sự oán giận với cả thế giới. Đôi mắt màu nhạt của cậu vừa mở ra đã lập tức nhắm lại, như thể không thể kiểm soát được.

 

Thương Lộc: "......?"

 

Người này trông có vẻ kiệt quệ thế này, nhìn sao cũng không giống người đang vội rời khỏi Đế Đô?

 

Thiếu niên nhìn Thương Lộc, vừa định mở miệng nói gì đó thì lại ngáp một cái thật dài.

 

Cuối cùng, cậu ta không nói nữa, chỉ đơn giản đưa dây dắt chó cho Thương Lộc.

 

Bé Cưng và Bé Cưng Lớn từ khe cửa chen vào trong, một con còn cọ cọ vào chân Thương Lộc.

 

Thương Lộc nhận lấy dây dắt chó, nói: "Cảm ơn nhé."

 

Thiếu niên vẫy tay, rồi đi về phía thang máy.

 

Lúc này, Thương Lộc mới để ý, cậu ta mặc một chiếc hoodie trông khá nghiêm chỉnh ở phần trên, nhưng nửa th@n dưới lại là quần đùi đen, chân đi dép lê.

 

Kiểu kết hợp này có vẻ khá... cá tính.

 

Thương Lộc đang định đóng cửa thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của thiếu niên vang lên. Cậu ta cầm điện thoại, có vẻ đang gửi tin nhắn thoại.

 

"Hôm trước là cậu nhờ tôi trông chó, sáng sớm hôm nay lại không nói không rằng gọi điện dựng tôi dậy để mang chó đến cho người khác. Hôm qua tôi chơi game đến tận bốn giờ sáng mới ngủ, giờ tôi sắp đột tử rồi đây, rốt cuộc cậu muốn gì......"

 

Thiếu niên cúi nhìn màn hình điện thoại, giọng nói bỗng chốc im bặt, như thể đến tận lúc này mới nhận ra điều gì đó.

 

Cậu ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thương Lộc.

 

Thương Lộc vẫn chưa đóng cửa, chỉ đứng đó, vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn cậu.

 

Khoảnh khắc thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt Thương Lộc, cậu ta bỗng mở to mắt, như thể từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức bừng tỉnh.

 

Ngay sau đó, hắn nói: "Chào cô, tôi là bạn thân của Trì Yến. Tôi tên là Văn Nhân Ngôn, nhà tôi kinh doanh bất động sản, có lẽ cô đã từng nghe qua."

 

Thương Lộc suy nghĩ một chút. Khu biệt thự ở phía tây thành đều thuộc về gia đình Văn Nhân, nghe nói con trai út nhà họ cũng lớn lên ở nước ngoài.

 

Vì vậy, cô gật đầu: "Tôi biết."

 

"Trì Yến nói không sai, tôi bây giờ cực kỳ sốt ruột muốn rời khỏi Đế Đô, tôi không thể ở lại thêm dù chỉ một giây! Tôi muốn ra nước ngoài! Làm ơn, cô hãy chăm sóc chó giúp tôi! Tạm biệt!"

 

Nói xong, Văn Nhân Ngôn lập tức xoay người lao về phía thang máy, nhưng không hiểu sao suýt nữa vấp ngã.

 

"Văn Nhân......"

 

Thương Lộc gọi tên hắn, không ngờ điều này lại khiến hắn hoảng sợ đến mức điên cuồng bấm nút thang máy liên tục.

 

Cửa thang máy đóng lại, con số hiển thị bắt đầu giảm xuống.

 

Thương Lộc trầm mặc.

 

Cô nhìn xuống lối vào thang máy, nơi có một chiếc dép lê màu đen bị rơi lại. Ban nãy, cô chỉ định nói với hắn một câu: "Anh làm rơi dép."

 

Nhưng dáng vẻ chạy trốn hối hả của hắn cứ như thể có ma quỷ đuổi theo phía sau. Cảnh tượng này khiến cô đột nhiên nhớ đến Tiểu Cầu, nhưng dù có thế nào thì bóng ma thời thơ ấu của Văn Nhân Ngôn cũng không đến mức là do cô đóng phim kinh dị chứ?

 

Bỗng dưng, Thương Lộc nhớ lại những lời lẽ mập mờ của Văn Nhân Ngôn trước khi rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Bé Cưng Lớn đã ôm lấy chân cô, đuôi vẫy vẫy đầy thân thiết.

 

Bé Cưng cũng kêu "Ư ử" bên cạnh, tỏ vẻ bị bỏ rơi.

 

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Thương Lộc như bị tan chảy bởi sự đáng yêu của chúng. Cô lập tức vứt hết những nghi ngờ sang một bên, hào hứng quay vào nhà gọi lớn:

 

"Gạo Kê mau ra đây! Cún con đến rồi!"

 

Dù sao Trì Yến cũng không có ở nhà, hai chú chó này trở về lại càng thêm cô đơn, vậy thì để chúng chơi với cô một lúc vậy!

 

Gạo Kê đặc biệt thích cún con, liền ôm lấy Bé Cưng chơi đùa.

 

Không lâu sau, Hứa Tắc cũng đến.

 

Anh đưa sách giáo khoa mới mang đến cho Gạo Kê. Bình thường anh không giỏi ăn nói, nhưng theo thời gian cũng đã có chút tiến bộ. Sau khi dặn dò Gạo Kê chăm chỉ học tập, anh liền đi vào bếp.

 

Bé Cưng cuộn tròn trên đùi Gạo Kê, còn Gạo Kê thì ôm chặt quyển sách giáo khoa mới tinh, yêu thích không rời. Cô bé nhỏ giọng nói:

 

"Bạn của chị, ai cũng là người tốt."

 

Anh Tống Trạch Khiêm diễn cùng cô bé trước mặt ông bà nội, cô vẫn nhớ rất rõ. Cô bé cũng biết chính anh chàng hay gọi điện cho chị gái rồi lớn tiếng gọi "Quý nhân" đã giúp cô bé cắt đứt quan hệ với gia đình.

 

Anh Hứa Tắc liên hệ với trường học, gửi sách vở cho cô bé. Chị Nhan Nhan mua cho cô bé mấy chiếc váy xinh đẹp. Chị Tưởng Tinh còn đặc biệt dặn dò cô bé rằng ở độ tuổi này, nếu lần đầu có kinh nguyệt thì phải nhanh chóng báo ngay, đồng thời hướng dẫn cô bé cách xử lý và những điều cần chú ý. Anh Diệp Lục thì bảo muốn dạy cô bé cách tự vệ, chỉ là tạm thời anh ấy cũng chưa biết, nên phải đi học trước rồi mới có thể dạy cô bé.

 

Vì Thương Lộc đã lựa chọn cô bé, nên cô bé cũng cảm nhận được thật nhiều sự ấm áp.

 

Trước giờ chưa từng có nhiều người đối xử tốt với cô bé đến vậy.

 

Thương Lộc mỉm cười đáp: "Bởi vì mọi người đều rất thích em mà."

 

Gạo Kê khẽ nói: "Em thích chị nhất."

 

Bị ánh mắt chân thành của đứa nhỏ nhìn chăm chú, Thương Lộc có chút ngại ngùng, nhét một viên kẹo vào miệng, hai người nhìn nhau cười.

 

Ngay lúc ấy, chuông cửa đột ngột vang lên.

 

Thương Lộc đứng dậy ra mở cửa, nhưng khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, cô liền sững sờ.

 

Trì Yến vậy mà đã trở về.

 

Anh mặc bộ vest màu nhạt, đứng trước cửa với chút mệt mỏi không che giấu được. Nhưng khi nhìn thấy Thương Lộc, ánh mắt anh lập tức ánh lên ý cười. Anh giơ tay phải, cầm một chiếc túi và hỏi: "Đoán xem đây là gì?"

 

Thương Lộc cúi đầu nhìn qua.

 

Bên trong là sườn non và thịt bắp tươi, chiếc túi trong suốt căn bản không che được gì, nhưng rõ ràng Trì Yến cũng không thực sự muốn cô đoán.

 

Thương Lộc kinh ngạc, buột miệng nói: "Không phải ngày mai cậu mới về sao?"

 

"Lừa cậu đấy, muốn cho cậu một bất ngờ." Trì Yến vừa nói vừa thay giày đi vào phòng, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, ý cười trên mặt anh liền nhạt đi vài phần.

 

Anh biết rõ Thương Lộc không biết nấu ăn, mà đứa bé cô đang chăm sóc lúc này lại đang ngồi trong phòng khách, nhìn anh chằm chằm.

 

Đúng lúc đó, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng nắp nồi va chạm.

 

Trì Yến nhìn qua.

 

Người đàn ông cao gầy đang mặc chiếc tạp dề hồng nhạt mà Thương Lộc mua – cũng là thứ duy nhất chỉ mình anh từng dùng – bận rộn nấu ăn trong bếp.

 

Không khí tràn ngập mùi thơm. Trong nồi hiển nhiên đang nấu món canh sườn mà Thương Lộc từng đăng lên mạng nói rằng muốn uống.

 

Mà lúc này, người đàn ông kia đang sơ chế tôm, có lẽ định làm món tôm muối tiêu mà Thương Lộc thích nhất.

 

Buồn cười nhất vẫn là con chó của anh. Giờ phút này, nó đang quanh quẩn bên chân người đàn ông đó, không ngừng ngẩng đầu vẫy đuôi, trông như đang chờ được cho một miếng thịt, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến anh– chủ nhân thực sự – đã quay về.

 

Đúng là con chó ngốc!

 

***

 

Cả hai sắp có bước tiến mới rùiiiiii


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.