Khi Thương Lộc trở về nhà, cô tiếp tục đọc kịch bản mà Dư Kỳ đã gửi cho cô từ trước.
Đọc suốt hai ngày mà vẫn chưa đưa ra quyết định, Thương Lộc bèn gọi cho Tiết Tử San để xin lời khuyên.
Tiết Tử San khuyên nhủ: "Nếu con không thực sự thích thì có lẽ đó không phải là lựa chọn phù hợp nhất. Đừng ép bản thân phải đưa ra quyết định vội vàng. Cuộc sống diễn xuất còn dài, dù có một lần lựa chọn không đúng cũng chẳng sao cả. Nhưng mà về kịch bản, mẹ cũng không chuyên nghiệp lắm, tốt nhất là nhờ Bảo Kiều xem giúp con đi."
Thương Lộc đồng ý rồi đi xuống lầu.
Tiết Tử San nhanh chóng liên hệ với Trình Bảo Kiều, Trình Bảo Kiều liền chủ động hẹn gặp Thương Lộc. Hai người thống nhất sẽ ăn tối cùng nhau vào ngày hôm sau, tiện thể xem qua kịch bản giúp Thương Lộc.
Vì buổi chiều Trình Bảo Kiều có tiết học, Thương Lộc nghĩ rằng mình cũng rảnh rỗi nên quyết định đi theo học ké cho vui.
Nghe vậy, Trình Bảo Kiều lập tức đồng ý.
Vẫn là lớp học lần trước.
Thương Lộc như thường lệ ngồi ở một góc, lại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm đi vào lớp muộn, khom lưng lén lút tiến vào.
Thương Lộc: "......"
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ? Bây giờ mà chạy lên ngồi hàng ghế phía trước thì còn kịp không?
Tiểu Điềm Điềm lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Thương Lộc, thậm chí còn nhận ra cô: "Cậu học cùng lớp à? Lại đến nghe giảng ké sao?"
Thương Lộc: "......"
Tại sao cô ấy lúc nào cũng có thể nhận ra cô chứ, cô đã cố tình che giấu gương mặt rồi mà?
Ngay lúc đó, Thương Lộc chợt nhớ ra... cái mũ.
Hỏng rồi, cô lại vô tình đeo cái huy hiệu mà Lâm Nhan Nhan tặng.
Không còn cách nào khác, Thương Lộc đành miễn cưỡng "Ừm" một tiếng.
Tiểu Điềm Điềm nhìn Thương Lộc với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi: "Cơ mà, sao tôi cứ cảm thấy cậu trông quen quen nhỉ?"
Thương Lộc chỉ có thể gượng gạo thốt ra hai chữ: "Ha ha."
Lúc này, cô thậm chí không dám mở miệng nói gì thêm, sợ bị nhận ra, chỉ biết ngước mắt cầu cứu Trình Bảo Kiều.
Trình Bảo Kiều cũng nhận ra có người đang "nhắm" vào Thương Lộc, liền lên tiếng giải vây: "Đạm Đài Ngọc Toàn, đến muộn rồi thì đừng làm phiền bạn học bên cạnh nữa."
"Em hiểu rồi, thưa cô giáo!" Tiểu Điềm Điềm ngoan ngoãn đáp lại, ngồi thẳng lưng, hướng mắt lên bảng đen, bỗng chốc trở thành học sinh gương mẫu.
Một phút sau...
Một cuốn sổ tay được đẩy về phía Thương Lộc.
Thương Lộc đã quá quen thuộc với tình huống này rồi, đây đúng là "thao tác cũ" mà.
Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, Thương Lộc thực sự không thể nhịn được nữa.
Bởi vì Tiểu Điềm Điềm chỉ viết đúng một câu:
[ Bạn gái cậu đâu? Sao không đi cùng cậu? ]
Cái "bạn gái" mà cô ấy nhắc tới, đương nhiên là Lâm Nhan Nhan.
Thương Lộc đành phải trả lời:
[ Cô ấy có tiết học. ]
Tiểu Điềm Điềm lại đẩy cuốn sổ về phía Thương Lộc lần nữa.
[ Vậy sao cậu không có tiết? Hai người không học cùng ngành à? Mà học ngành gì vậy? Sao mình chưa từng gặp các cậu ở trường? ]
Thương Lộc: "......"
Tại sao Tiểu Điềm Điềm lại có nhiều câu hỏi đến vậy? Rõ ràng trước đây cô ấy là một người trầm lặng, lạnh lùng cơ mà.
Để tránh bị hỏi thêm những câu mà bản thân không biết trả lời, Thương Lộc quyết định dùng một câu để chấm dứt cuộc hội thoại này.
[ Chia tay rồi. ]
Nhìn thấy câu trả lời này, Tiểu Điềm Điềm giật mình: "!"
Trời ạ! Cô ấy không cố ý đâu! Chỉ là thích "đẩy thuyền" CP thôi, ai ngờ hai người họ đã chia tay rồi. Thật tội lỗi quá!
Vì vậy, Tiểu Điềm Điềm vội vàng viết:
[ Xin lỗi nhé!!! ]
Thương Lộc đáp lại: [ Không sao. ]
Nhưng vì cảm thấy xấu hổ, Tiểu Điềm Điềm tự cho rằng mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của người khác, nên từ đó không dám nói chuyện với Thương Lộc nữa. Thậm chí đến tiết học thứ hai, cô ấy còn lặng lẽ đổi chỗ ngồi, sợ làm phiền Thương Lộc thêm lần nữa.
Buổi chiều với bốn tiết học liên tục khiến nhiều sinh viên cảm thấy mệt mỏi, nhưng Thương Lộc lại ngày càng tập trung, thậm chí viết ghi chú càng lúc càng nhiều.
Muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất, ngoài việc học diễn, còn có thể học thêm về biên kịch. Đứng từ góc độ của người sáng tác sẽ giúp hiểu rõ động cơ của nhân vật hơn.
Một ngày học tập hiệu quả, tâm trạng của Thương Lộc cũng tốt hơn hẳn, những lo lắng trước đó cũng vơi đi phần nào.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Các sinh viên khác lục tục thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp, còn Thương Lộc thì chậm rãi chờ mọi người đi hết mới tiến về phía giảng viên.
"Chị Bảo Kiều." Thương Lộc gọi.
Bởi vì cô đã quen gọi Đoạn An Quốc là "Anh Đoạn", nên với Trình Bảo Kiều, cô cũng gọi là "chị" cho phù hợp, không thể để vợ chồng người ta lệch bối phận được, dù rằng...
Trình Bảo Kiều nhìn Thương Lộc, biểu cảm cũng không còn nghiêm túc như thường ngày, mà trở nên ôn hòa hơn: "Hôm nay em học rất nghiêm túc đấy."
"Đương nhiên rồi, bài giảng của chị thực sự rất thú vị." Thương Lộc ôm cuốn sổ tay của mình, sau đó hỏi hai vấn đề mà lúc nãy cô chưa hiểu rõ trong bài giảng.
Trình Bảo Kiều kiên nhẫn giải thích cho Thương Lộc, nhưng trong lúc đó, cô phát hiện Thương Lộc liên tục giơ tay lên gãi mặt.
Trình Bảo Kiều hỏi: "Sao vậy, mặt em không thoải mái à?"
"Thời tiết lạnh thế này mà vẫn có muỗi." Thương Lộc nhỏ giọng nói: "Mặt em hơi ngứa."
Trình Bảo Kiều thấy vậy, liền lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ trong túi, nói: "Đúng lúc, chỗ chị có thuốc bôi chống ngứa, em tháo khẩu trang xuống, chị bôi cho."
Thấy trong phòng học không còn ai, Thương Lộc liền tháo cả khẩu trang lẫn mũ xuống.
Trình Bảo Kiều giúp cô bôi thuốc lên má, nói: "Chờ khoảng hai phút cho thuốc khô rồi hãy đeo lại."
"Dạ." Thương Lộc gật đầu.
Trình Bảo Kiều cúi xuống thu dọn đồ đạc, trong khi Thương Lộc cũng bỏ cuốn sổ ghi chép vào cặp.
Đúng lúc này, từ phía cửa vang lên một giọng nói phấn khích ——
"Cô ơi! Phim ngắn của em đạt giải rồi!"
Giọng nói này... nghe quen quen.
Thương Lộc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một cô gái tóc hai màu vui mừng lao vào từ cửa, hớn hở nói với Trình Bảo Kiều: "Cô ơi cô ơi! Bộ phim ngắn tháng trước! Em đoạt giải nhất rồi ạ!"
Tiểu Điềm Điềm vui sướng nhảy nhót tại chỗ, tiến lên định ôm lấy Trình Bảo Kiều.
Khuôn mặt nghiêm túc của Trình Bảo Kiều sau khi nghe tin cũng nở một nụ cười: "Kịch bản em viết rất tốt, tôi biết em nhất định làm được. Nếu đã có tài năng như vậy, sau này đi học đừng đến trễ nữa, chăm chỉ nghe giảng và đầu tư thêm thời gian vào việc học, được không?"
Tiểu Điềm Điềm là học sinh mà Trình Bảo Kiều vừa yêu quý vừa đau đầu. Cô bé thường xuyên đi học muộn, không tập trung nghe giảng, cách viết kịch bản cũng hay mắc lỗi, nhưng tư duy sáng tạo lại rất độc đáo, những gì viết ra đều đầy thú vị.
"Dạ được, cô ơi! Sau này em sẽ đặt thêm mấy cái báo thức để dậy sớm!" Tiểu Điềm Điềm giơ tay thề, sau đó ánh mắt vô tình lướt qua Thương Lộc đang đứng bên cạnh.
Tiểu Điềm Điềm: "?"
Thương Lộc? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thương Lộc: "!"
Mải xem kịch vui mà quên mất mình là người trong cuộc!
Trình Bảo Kiều cũng nhận ra tình huống, nhưng vẫn giới thiệu: "Đây là học sinh của tôi, tên Đạm Đài Ngọc Toàn. Còn đây là Thương Lộc, em chắc cũng biết rồi."
Trong lòng Tiểu Điềm Điềm gào thét ——
Không chỉ biết! Đây là thần tượng của em!
Nhưng vấn đề là, tại sao Thương Lộc lại xuất hiện ở đây?
Nhìn chiếc mũ trên bàn, Tiểu Điềm Điềm cuối cùng cũng nhận ra, người "thính giả bí ẩn" mà cô gặp hai lần đều là Thương Lộc!?
Còn chuyện gì kỳ lạ hơn chuyện này không?
Theo đuổi thần tượng mà không ngờ lại cùng học hai tiết, thậm chí còn truyền giấy cho nhau?
Tiểu Điềm Điềm cảm thấy mình như đang mơ.
Thương Lộc chỉ có thể chủ động giải thích: "Tôi chỉ đến nghe ké thôi. Xin lỗi, không cố ý lừa cậu."
"... Không sao."
Lần này, đến lượt Tiểu Điềm Điềm nói "Không sao" với Thương Lộc. Cô nhìn Thương Lộc với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thương Lộc là một diễn viên, vậy mà lại chủ động đến học lớp biên kịch của bọn họ, vừa nhìn là biết cô ấy đang chuẩn bị cho việc diễn xuất.
Nhưng còn cô thì sao?
Là một sinh viên chuyên ngành, thích thần tượng đến mức này mà lại lần nào cũng đi học trễ, không biết trân trọng giờ học.
Trong khoảnh khắc, Tiểu Điềm Điềm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Người ta nói fan sẽ học theo thần tượng, mà cô làm fan thế này thật không xứng đáng với sự nỗ lực của Lộc Lộc.
Không được, cô cũng phải chăm chỉ học hành!
Đúng lúc này, một giọng nói đầy thắc mắc vang lên từ cửa.
"Tiểu Điềm Điềm, em đang làm gì vậy? Chẳng phải đã hẹn tối nay đi tặng Thương Lộc vòng cổ bản giới hạn sao? Chị và người phụ trách bên xưởng sản xuất đã hẹn giờ rồi, bọn chị đợi em ở cửa mãi mà chẳng thấy đâu. Các chị em trong fanclub cũng đang chờ đấy. Lần trước khi đi cổ vũ, chúng ta vậy mà lại thua fan nhà Diệp Lục, lần này nhất định phải gỡ lại!"
Thương Lộc quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói này, biểu cảm bỗng trở nên ngơ ngác hơn.
Bởi vì người đó cô cũng quen – chính là Trích Nguyệt Lượng.
Khoan đã.
Thương Lộc cảm thấy mình có lẽ đã ở bên Lâm Nhan Nhan, Diệp Lục và Âu Dịch quá lâu, nếu không thì tại sao đầu óc lại quay cuồng thế này.
Trích Nguyệt Lượng quen biết Tiểu Điềm Điềm, hai người thậm chí còn cùng nhau đi tặng quà cho cô.
Biết Tiểu Điềm Điềm là fan của mình, vậy còn Trích Nguyệt Lượng thì sao...?
Thương Lộc quay sang nhìn Trích Nguyệt Lượng.
Trích Nguyệt Lượng nhìn Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm nhìn Thương Lộc.
Ba người cùng lúc rơi vào một khoảng lặng chết chóc, trong đầu đều hiện lên cùng một câu:
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ là đang mơ sao?