Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 79: Chương 72:Hiện thực và Kịch bản




Chủ nhà đã giải thích như vậy, bọn họ chỉ là khách, đương nhiên cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

 

Mông Lý vừa há miệng định nói nhưng khi nhận ra bầu không khí có phần kỳ lạ thì cũng chọn cách im lặng.

 

Cháu trai lớn khoảng mười mấy tuổi của trưởng thôn đứng dậy. Cậu bé trông khá ngoan ngoãn, nói: "Ông nội và ba hôm nay đã làm việc đồng áng rất vất vả rồi, ông và ba mau ăn cơm đi. Con mang cơm lên cho bà nội."

 

Trưởng thôn tươi cười rạng rỡ: "Đại Minh, nghe con trai con nói kìa, mau nghỉ ngơi đi. Trong thôn không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ nhà ta có đứa con hiểu chuyện thế này, biết quan tâm đ ến cha, đúng là phúc phần của nhà ta mà!"

 

Dường như chỉ là ảo giác của Thương Lộc.

 

Tống Trạch Khiêm khi nãy trông có vẻ hơi căng thẳng, nhưng lúc này lại thoáng lộ ý cười nhàn nhạt, nói: "Đúng vậy, A Chí ngoan thế này, sau này nhất định có tiền đồ."

 

Cậu bé tính cách trầm lặng, không nói gì thêm, chỉ nhận lấy bát cơm từ tay cha rồi đi lên lầu.

 

Về phần trưởng thôn, tuy ông không rõ những vị khách trước mặt có thân phận cụ thể ra sao, nhưng Tống Trạch Khiêm đã đưa một khoản tiền lớn để ở nhờ, chắc hẳn phải là một thương nhân có năng lực. Cháu trai ông được người như vậy khen ngợi, đây cũng coi như một chuyện đáng tự hào.

 

Nếp nhăn trên mặt trưởng thôn giãn ra, tâm trạng vô cùng vui vẻ, còn bảo con dâu lấy rượu quý ra để chia sẻ với mọi người. Bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên hòa hợp hơn.

 

Mọi chuyện tưởng như đã qua, nhưng hai chữ "kỳ quái" lại đồng thời xuất hiện trong lòng tất cả mọi người.

 

Dù không ai lên tiếng nói thêm điều gì, nhưng ai nấy đều mơ hồ nhận ra rằng chuyện này có điều không ổn.

 

Ngoại trừ—

 

Lâm Nhan Nhan.

 

Cô ấy không uống rượu, chỉ lấy cơm chan canh trước mặt mình rồi bất giác hỏi con dâu trưởng thôn: "Cơm mềm thế này là không cần nhai cũng nuốt được sao?"

 

Nụ cười trên mặt con dâu trưởng thôn thoáng chốc có chút cứng đờ nhưng vẫn gật đầu.

 

Thương Lộc thấy lạ bèn hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

 

"Không có gì đâu, chỉ là gần đây ăn nhiều đồ cứng, cảm giác cơ hàm như nở ra ấy." Lâm Nhan Nhan vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bên mặt, rồi nghiêm túc nhìn Thương Lộc hỏi: "Cậu nói xem, mình có nên đi tiêm thon gọn mặt không?"

 

Thương Lộc còn chưa kịp trả lời thì Tống Trạch Khiêm đã lạnh lùng buông một câu: "Thịt nhiều độc tố nhỉ? Nếu mặt cô cứng đờ ra, dù có quay được nửa chừng, tôi cũng sẽ đổi người khác ngay."

 

Lâm Nhan Nhan: "QAQ."

 

Cô ấy chỉ mới nghĩ thôi mà, không tiêm nữa, không tiêm nữa!

 

Sau bữa tối là thời gian họp nhóm.

 

Thay vì gọi là họp, chi bằng nói giống một tiết học Ngữ văn hơn.

 

Tống Trạch Khiêm giao nhiệm vụ cho họ, mỗi ngày phải viết một bài nhật ký ghi lại những điều nhìn thấy, nghe được và cảm nhận trong thời gian sống ở nông thôn.

 

Xem xong "nhật ký" nộp hôm nay, anh chỉ dặn Lâm Nhan Nhan và Mông Lý ngày mai viết cụ thể hơn, ngoài ra không nói thêm gì nữa.

 

Tống Trạch Khiêm thẳng thừng nói: "Đi ngủ hết đi."

 

Mọi người lục tục rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.

 

Nhưng Tống Trạch Khiêm không lập tức rời đi mà nhìn về phía cửa.

 

Nửa phút sau, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Thương Lộc ló đầu vào.

 

Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Tống Trạch Khiêm, cô lập tức bước vào, cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: "Tại sao lại chọn gia đình này?"

 

Tống Trạch Khiêm không đáp mà hỏi lại cô: "Trưởng thôn có uy tín trong thôn, chúng ta mượn danh nghĩa ông ấy sẽ dễ hành động hơn, không bị bắt nạt. Hơn nữa, nhà họ đang cần người, chúng ta có thể hòa nhập với thân phận này, còn lựa chọn nào tốt hơn sao?"

 

Thương Lộc lắc đầu: "Lý do anh nói không sai, nhưng vấn đề là ở anh."

 

Tống Trạch Khiêm cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừm?"

 

Thương Lộc nghiêm túc phân tích: "Nếu anh không có gì muốn che giấu, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không giải thích nhiều như vậy với tôi. Đạo diễn Tống, anh hiểu rõ cách tôi diễn xuất, tôi cũng hiểu rõ anh. Anh càng trả lời chi tiết, càng chứng tỏ anh có khả năng đang nói dối."

 

Tống Trạch Khiêm vốn là người kiêu ngạo, xưa nay không thích giải thích nhiều với người khác. Nếu đây chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, đáng lẽ bây giờ anh ta đã mỉa mai cô ngu ngốc rồi, chứ không phải đặt câu hỏi đơn giản như thế này.

 

Phản ứng của anh ta lúc này, ngược lại càng chứng minh suy đoán của cô là đúng.

 

Thương Lộc không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói ra phán đoán của mình: "Người phụ nữ kia có vấn đề, trưởng thôn cùng con trai và con dâu ông ta cũng vậy. Tống Trạch Khiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đưa chúng tôi đến đây với mục đích gì?"

 

Trong đáy mắt Tống Trạch Khiêm hiếm khi lộ ra chút bất đắc dĩ, anh nói: "Tôi không nói cho các cô biết ngay từ đầu vì nghĩ rằng biết quá sớm sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mọi người. Nhưng cuối cùng cô vẫn đoán được."

 

Anh cầm kịch bản lên, lật vài trang một cách tùy ý, cuối cùng vẫn nói: "Trong một tuần này, tất nhiên không thể chỉ để các cô dạo chơi trong thôn, như thế quá lãng phí thời gian. Nếu đã là học tập, thì không có cách nào tốt hơn việc tận mắt chứng kiến hiện thực. Chỉ có như vậy, các cô mới có thể thực sự hiểu được kịch bản."

 

Tận mắt chứng kiến hiện thực. Thực sự hiểu được kịch bản.

 

Hiện thực. Kịch bản.

 

Chính là kịch bản mà họ đang diễn, một phần nào đó của nó ở nơi này chính là hiện thực.

 

Những chữ ấy không ngừng xoay vòng trong đầu Thương Lộc. Ngay sau đó, cô bừng tỉnh hiểu ra Tống Trạch Khiêm muốn làm gì, lập tức đưa tay che miệng.

 

Một suy đoán hoang đường lóe lên trong tâm trí.

 

Người phụ nữ trên lầu kia... đang trải qua chính những gì đã xảy ra trong kịch bản.

 

Tống Trạch Khiêm hỏi cô: "Hiểu rồi chứ?"

 

Thương Lộc gật đầu, nhưng vẫn không thể lý giải nổi: "Sao anh biết được những chuyện này?"

 

Tống Trạch Khiêm xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bình thản nói: "Hai tháng trước, tôi đã đăng một bài viết trên Weibo về ý tưởng của bộ phim này. Sau đó, có một người nhắn tin cho tôi, chính là con trai thứ hai của gia đình này.

 

Anh ta nói rằng mẹ mình bị cha anh ta bỏ tiền ra mua về, trong vòng mười lăm năm đã sinh mười hai đứa con. Ba đứa trong số đó vừa sinh ra không bao lâu đã chết. Chỉ có anh ta và anh trai là được giữ lại, con gái đều bị vứt bỏ, con trai thì bị bán với giá rẻ cho những người đàn ông không có con trong thôn.

 

Sau khi trưởng thành, anh ta không thể chấp nhận được cuộc sống méo mó này, nhưng lại không thể bỏ rơi người mẹ đã mất đi lý trí. Chú của anh ta làm việc trong đồn công an, nhưng ngay cả khi báo cảnh sát cũng chẳng ích gì. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể tự mình bỏ đi, mỗi tháng gửi tiền cho anh trai, mong anh ta có thể chăm sóc mẹ tốt hơn.

 

Biết tôi đang thực hiện một bộ phim với chủ đề này, anh ta chủ động chia sẻ câu chuyện của mình, hy vọng xã hội có thể chú ý hơn đến những sự việc như thế này.

 

Theo tôi, không có tư liệu sống nào chân thực hơn để các cô quan sát, đúng không?"

 

Những gì Tống Trạch Khiêm nói hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Thương Lộc, khiến cô càng thêm kinh ngạc.

 

Thấy sắc mặt cô như vậy, anh tiếp tục: "Còn một chuyện có lẽ cô sẽ càng không ngờ tới—con dâu của trưởng thôn mà cô gặp hôm nay, trước đây cũng từng là một nữ sinh viên bị lừa bán đến đây."

 

Thương Lộc sững sờ, không thể tin nổi.

 

Người phụ nữ ấy, với nụ cười dịu dàng mà cô nhìn thấy ban sáng, cũng là một nạn nhân sao?

 

Giọng điệu của Tống Trạch Khiêm đầy sự châm biếm: "Cô ta tận mắt chứng kiến mẹ chồng mình bị đối xử thê thảm, bản thân cũng từng thất bại trong việc chạy trốn. Khi không thể làm người, cũng chẳng thể làm ma, cuối cùng cô ta lựa chọn sống như một kẻ tàn tạ.

 

Chồng cô ta trông khá ưa nhìn, ngoại trừ thỉnh thoảng đánh đập vợ, thì những lúc khác vẫn đối xử với cô ta 'rất tốt'. Phụ nữ trong thôn ai cũng ngưỡng mộ cô ta, cảm thấy cô ta có số mệnh may mắn. Tôi không biết cô ta đã nghĩ gì khi bị bán đến đây, nhưng bây giờ, cô ta đã hoàn toàn thích nghi, thậm chí còn hài lòng với cuộc sống này."

 

Toàn thân Thương Lộc khẽ run lên vì tức giận, cô hỏi: "Vậy còn người mẹ kia? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mà không làm được gì sao?"

 

Tống Trạch Khiêm hỏi ngược lại: "Ngay cả con trai ruột của bà ta còn bất lực, chúng ta có thể làm được gì chứ?"

 

Hai người lặng đi trong giây lát.

 

"Anh nói dối." Thương Lộc nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói: "Nếu anh thực sự là người như vậy, lúc trước anh hoàn toàn có thể đưa tôi ba trăm ngàn để mua Gạo Kê, chứ không cần mất công diễn chung với tôi vở kịch này. Anh đã từng nói với tôi rằng, muốn thấu hiểu nỗi khổ thì phải tôn trọng nó. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là để chúng tôi học tập, thậm chí còn giao học phí vào tay những kẻ bức hại người khác, thì đây không phải là tôn trọng nỗi khổ, mà là dung túng cho cái ác."

 

"Tuy cô nói không sai, nhưng chuyện này tạm thời cô không cần bận tâm." Lần này, Tống Trạch Khiêm không phủ nhận, chỉ khép lại kịch bản, đặt lên đầu giường rồi nói: "Nếu cô đã đoán được đến mức này, vậy tôi sẽ cho cô thêm một lời gợi ý nữa—hãy quan sát thật kỹ đứa cháu trai trong nhà này."

 

Anh ngước mắt lên nhìn cô: "Được rồi, mau về ngủ đi, đừng quên cô là diễn viên, phải làm tốt vai trò của mình."

 

 

Trở về phòng mình.

 

Thương Lộc vẫn đang suy nghĩ về những lời cuối cùng của Tống Trạch Khiêm, cũng như để ý đến đứa trẻ tên A Chí trong nhà này.

 

Cậu bé trông có vẻ ít nói, không có gì quá đặc biệt, thậm chí đến giờ cô cũng chẳng còn ấn tượng gì nhiều.

 

Đang lúc Thương Lộc mải suy nghĩ, cô chợt nghe thấy âm thanh đồ vật nặng rơi xuống đất từ phòng bên cạnh, hơn nữa còn liên tục vang lên.

 

Thấy lạ, cô bước ra ngoài, gõ cửa hỏi:

 

"Ai đấy? Có chuyện gì vậy?"

 

Cửa mở ra, Mông Lý đứng đó, trên tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng giờ đây đã dơ bẩn đến mức ngả sang màu xám.

 

Sắc mặt và tâm trạng anh ta trông chẳng tốt chút nào. Nhìn thấy Thương Lộc—người mà anh cảm thấy có chút thân quen—Mông Lý như tìm được người để trút bực dọc, lập tức phàn nàn:

 

"Nơi này bẩn quá đi mất! Cái ga giường kia nữa, nhìn là biết đã dùng rất nhiều năm, giặt đến bạc cả màu, không biết đã qua tay bao nhiêu người. Trên sàn còn có cả gián! Sao lại để bọn mình ở chỗ như thế này?"

 

Rõ ràng, anh ta vừa lấy áo sơ mi của mình làm giẻ lau và đang dọn dẹp phòng.

 

Nhưng Thương Lộc lại thấy cũng tạm ổn. Có lẽ vì Tống Trạch Khiêm đã trả tiền đầy đủ nên ít nhất đồ đạc trong phòng vẫn còn sạch sẽ. Cô liền an ủi:

 

"Nhà trưởng thôn đã là nơi có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi."

 

Mông Lý biết điều đó là sự thật, nhưng vẫn tiếp tục than thở:

 

"Mấy thứ khác thì không nói, nhưng cô không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ sao? Khó chịu quá!"

 

"Mùi gì cơ?" Thương Lộc khó hiểu.

 

Mông Lý mở cửa ý bảo cô vào trong.

 

Vừa bước vào, Thương Lộc cũng cảm thấy có một thứ mùi gì đó hơi lạ, bèn hỏi:

 

"Có khi nào trong góc có con chuột chết không?"

 

Vừa nói xong, cô chủ động kéo tủ và bàn ra kiểm tra những góc khuất trong phòng.

 

Mông Lý lắc đầu: "Tôi đã tìm hết rồi."

 

Không có gì cả. Căn bản không biết mùi hôi đó phát ra từ đâu.

 

Cho đến khi Thương Lộc đột nhiên nghe thấy tiếng gà gáy ngắn ngủi.

 

Cô mở cửa sổ, nửa người vươn ra ngoài nhìn, sau đó quay đầu nói với Mông Lý:

 

"Bên ngoài cửa sổ chỗ cậu có nuôi rất nhiều gà. Dưới đất toàn là phân gà."

 

Ngay lập tức, sắc mặt Mông Lý xanh mét.

 

Anh ta tiến lại gần xem thử, rồi ngay sau đó khom lưng, nôn khan dữ dội.

 

Vì cửa sổ đang mở, một con gà bất thình lình từ bên ngoài bay vào phòng.

 

Thương Lộc giật mình, lùi sang một bên.

 

Con gà trống vừa xông vào đã nghênh ngang đi một vòng, vỗ cánh vài cái, để lại một đống phân gà trên sàn, rồi tiêu sái rời đi.

 

Sắc mặt Mông Lý càng tái nhợt.

 

Chỉ một giây sau, anh ta không chịu nổi nữa, khom lưng nôn thốc nôn tháo.

 

Thương Lộc: "......?"

 

Phải mất một lúc lâu, Mông Lý mới ổn định lại, sau đó chạy ra ngoài như thể muốn thoát khỏi căn phòng của mình.

 

Anh đứng bên vòi nước ngoài cửa, không ngừng súc miệng, thỉnh thoảng lại nôn khan.

 

Thương Lộc đứng cách đó không xa, hỏi:

 

"Cậu ổn chứ?"

 

"Tôi mắc chứng sạch sẽ." Mông Lý rửa miệng xong, lấy trong túi ra một chai cồn sát khuẩn, lau tay cẩn thận. Sắc mặt anh vẫn trắng bệch, cứ như chỉ cần nghĩ lại cảnh vừa rồi là muốn nôn tiếp.

 

Thương Lộc sững người một lúc, rồi nói:

 

"Thế này mà cũng không chịu nổi? Nhưng trong kịch bản, cậu còn phải vào chuồng lợn cho lợn ăn đấy, tiện thể nói luôn, cậu còn phải cưỡi lợn nữa."

 

Mông Lý đờ đẫn: "Không phải mấy chuồng lợn đó sẽ được rửa sạch sẽ, rồi mới dắt lợn vào à?"

 

Thương Lộc nghĩ một lúc, rồi đáp:

 

"Ở đoàn phim khác thì có thể, nhưng Tống Trạch Khiêm nói, anh ấy sẽ tìm một cái chuồng lợn chân thực nhất, chọn con lợn phù hợp nhất, giữ nguyên trạng thái ban đầu. Dù sao trong kịch bản, mẹ của nhân vật chính bị bắt đi, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ, chúng có thể cho lợn ăn là tốt lắm rồi, ai rảnh mà dọn dẹp chuồng lợn sạch sẽ chứ?"

 

Mông Lý lộ vẻ đau khổ, trông như thể trời sắp sập đến nơi.

 

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên.

 

Cháu trai của trưởng thôn, cũng chính là đứa trẻ thường được gọi là A Chí, đi xuống. Trên tay cậu ta cầm một cái ly, dường như chỉ khi nhìn thấy Thương Lộc và Mông Lý thì mới nhớ ra trong nhà còn có người lạ.

 

Cậu ta thực sự trông rất ngoan ngoãn, không có chút gì mang tính đe dọa, thậm chí ngoan đến mức dễ dàng bị người khác xem nhẹ.

 

Nghĩ đến câu nói trước đó của Tống Trạch Khiêm, Thương Lộc chủ động chào hỏi:

 

"Chào em, muộn thế này rồi mà vẫn còn ra ngoài sao?"

 

"Ừm, rửa cái ly một chút." A Chí đáp như vậy, rồi đi tới chỗ vòi nước, rửa sạch phần sữa bò còn sót lại trong ly.

 

Đúng lúc này, con dâu của trưởng thôn vừa chơi mạt chược ở nhà hàng xóm trở về. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà có chút thắc mắc:

 

"A Chí, sáng nay không phải con đã uống sữa bò rồi sao? Sao buổi tối lại uống nữa?"

 

Bà nhớ rất rõ con trai mình vốn không thích uống sữa bò.

 

Gương mặt A Chí rõ ràng thoáng chút hoảng loạn, sau đó đáp:

 

"... Đột nhiên con muốn uống."

 

Con dâu trưởng thôn không nhận thấy có gì khác thường, thậm chí còn vui vẻ:

 

"Thích thì uống nhiều vào, tuổi này đang phát triển, phải bổ sung dinh dưỡng. Lần sau bố con đi chợ, mẹ sẽ bảo ông ấy mua thêm."

 

Người phụ nữ này dường như tên là Chương Thiến.

 

Thương Lộc bắt chuyện với bà:

 

"Chị Thiến à, con trai chị ngoan ngoãn hiểu chuyện quá, thật khiến người ta yêu mến."

 

Chẳng ai không thích nghe người khác khen con mình. Chương Thiến lập tức nở nụ cười, nói:

 

"Đúng vậy, nó không chỉ hiếu thảo mà còn học hành rất tốt. Có được đứa con như vậy, đời này tôi đã mãn nguyện rồi."

 

Thương Lộc gật đầu tán thành, khéo léo dẫn dắt câu chuyện:

 

"Nhìn anh chị có vẻ rất hòa thuận, gia đình thế này thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Nếu tôi cũng may mắn như chị, có thể lấy được một người chồng tốt, sinh một đứa con ngoan ngoãn thế này thì tốt biết bao."

 

Mông Lý đứng bên cạnh nghe vậy, cảm thấy có chút khó hiểu.

 

Một nữ minh tinh như Thương Lộc, lại ngưỡng mộ một cuộc sống bình thường như thế này ư? Hay thực ra, cô ấy là kiểu người mê đắm chuyện tình cảm?

 

A Chí ngước lên nhìn Thương Lộc một cái. Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng khuôn mặt cậu ta lại không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn mang theo vài phần trống rỗng. Cậu cầm chiếc ly đã rửa sạch rồi đi vào phòng.

 

Lúc này, Chương Thiến được Thương Lộc khen mà cười tít mắt, chẳng còn để ý gì đến con trai nữa, nhiệt tình trò chuyện với cô:

 

"Người trong thôn ai cũng nói tôi có số hưởng. Chồng tôi là người hiền lành, chịu thương chịu khó. Thực ra, sau khi sinh A Chí xong, tôi không thể có thêm con nữa. Nhưng anh ấy không chê trách gì tôi cả. Đôi khi tôi nghĩ... thôi, không nói nữa. Dù sao thì con trai tôi cũng đã lớn thế này rồi, cuộc sống hiện tại cứ thế này cũng không tệ. Con người ấy mà, quan trọng là biết đủ."

 

Chương Thiến rất nhiệt tình, sau khi biết phòng của Mông Lý có phân gà và mùi nôn, bà chủ động giúp dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, bà còn mang ít cam và chanh sang để trong phòng anh, giúp át bớt mùi. Bà trông có vẻ hơi áy náy, nói rằng mai sẽ chú ý dọn chuồng gà kỹ hơn.

 

Nếu không biết sự thật, Thương Lộc hoàn toàn không thể nhận ra người phụ nữ trước mắt cũng là một nạn nhân bị lừa bán. Cô chỉ thấy đây là một người phụ nữ hiền lành, có một đứa con ngoan ngoãn và một người chồng đối xử với mình không tệ. Bố chồng lại là trưởng thôn, nhà họ thậm chí còn không cần phải đi làm thuê kiếm sống như những người cùng lứa khác. Ở một nơi thế này, có thể coi như một gia đình hạnh phúc.

 

Chính điều này mới là đáng buồn nhất.

 

Những người bị hại gần như đã quên đi nỗi đau khi mới đặt chân đến đây, thậm chí còn tự nhủ rằng: "Anh ấy đối với mình cũng không tệ." Đặc biệt là khi có con, tình mẫu tử khiến họ càng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.

 

Tống Trạch Khiêm sẽ làm gì?

 

Còn cô có thể làm gì?

 

Tống Trạch Khiêm từng nói, cứu được một người thì tính một người.

 

Vậy, liệu họ có thể cứu người phụ nữ ở tầng ba không?

 

Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu Thương Lộc.

 

Dù trước đây đã được Tống Trạch Khiêm khuyên nhủ, nhưng cô vẫn không thể nào dửng dưng trước những cảnh đời khổ cực như thế này.

 

Một gia đình méo mó như thế này, có liên quan gì đến đứa con thứ hai của Tống Trạch Khiêm?

 

Và đứa trẻ tên A Chí kia... rốt cuộc còn che giấu bí mật gì?

 

Thương Lộc cảm thấy hơi đau đầu.

 

Giống như có một sợi dây liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được đáp án, chỉ cảm thấy trong đầu rối tung lên.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tống Trạch Khiêm đã cùng cô đi cứu Gạo Kê, vậy nên cô tin tưởng anh ấy.

 

Sáng hôm sau.

 

Mọi người đang ngồi trong phòng khách dùng bữa sáng thì phát hiện thiếu mất một người.

 

Lâm Nhan Nhan thắc mắc: "Mông Lý đâu?"

 

Tống Trạch Khiêm đáp: "Anh ta ra chuồng gà rồi."

 

Mọi người: "???"

 

Tống Trạch Khiêm giải thích sơ qua rằng do Mông Lý mắc chứng ưa sạch sẽ, nên anh ta đang cố gắng thích nghi và khắc phục.

 

Tưởng Tinh có chút lo lắng, nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Chúng ta đi tìm anh ấy đi, dù gì cũng nên gọi anh ấy vào ăn sáng chung chứ."

 

"Được thôi." Tống Trạch Khiêm thật ra rất tán thưởng thái độ của Mông Lý—gặp khó khăn liền nỗ lực vượt qua—nên anh ta cũng định nhân cơ hội này để mọi người cùng học hỏi.

 

Cả nhóm mới chỉ ăn được một nửa bữa sáng thì Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đã vội vàng chạy tới, mỗi người cầm trên tay một chiếc màn thầu.

 

Dưới sự dẫn dắt của Chương Thiến, tất cả kéo nhau đến chuồng gà.

 

Lúc này.

 

Một đàn gà đang vây quanh Mông Lý, mặt đất xung quanh đầy phân gà, thoạt nhìn có vẻ đã rất lâu chưa được dọn dẹp. Mông Lý đứng giữa bầy gà, nét mặt đờ đẫn.

 

Thấy mọi người kéo tới đông đủ, Mông Lý mở miệng hỏi: "Mấy người đến..."

 

Còn chưa kịp nói hết câu, dường như không thể tiếp tục nhịn nổi nữa, anh ta khom người liên tục nôn khan một trận.

 

Vốn dĩ bụng đã chẳng có gì, càng nôn lại càng chỉ phun ra chút nước bọt trong veo.

 

Ngay cả đám gà cũng tỏ vẻ ghét bỏ mà né anh ta ra thật xa, túm tụm vào góc chuồng.

 

Trước cảnh tượng này, tất cả đều im lặng.

 

Lâm Nhan Nhan đang ngậm miếng màn thầu trong miệng, nuốt không trôi mà nhả cũng không được, cuối cùng—

 

"Ọe!"

 

 

Bên kia.

 

Cuộc sống ở vùng quê của cả nhóm vẫn tiếp tục, mấy ngày nay gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Trong khi đó, tài khoản Weibo của chương trình Người Tôi Ghét Nhất bất ngờ cập nhật tin tức mới.

 

Người Tôi Ghét Nhất V: Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan, Tưởng Tinh, Hứa Tắc, Tống Trạch Khiêm đã nộp đơn xin vắng mặt trong tập này vì lý do công việc.

 

Cư dân mạng: "???"

 

Có người tinh ý đã nhanh chóng đoán ra.

 

【 Là vì phim "Ác" bắt đầu huấn luyện đúng không? Tôi thấy phòng làm việc của Lâm Nhan Nhan vừa đăng video. 】

 

【 Sáu khách mời mà vắng mặt đến năm người, có hơi quá đáng không vậy? Hahaha 】

 

【 Tôi thấy vui lắm nhưng không dám cười lớn đâu huhuhu 】

 

【 Ngày mai là ghi hình rồi, sao tổ chương trình vẫn chưa thông báo dời lịch vậy trời? 】

 

【 @Diệp Lục, xin hỏi anh có suy nghĩ gì không? 】

 

【 Tôi chợt nhớ trước đây Diệp Lục từng chế nhạo Lâm Nhan Nhan bị cô lập... hóa ra người thực sự bị bỏ rơi lại chính là anh ta à? (Bừng tỉnh đại ngộ) 】

 

Rất nhanh sau đó, Diệp Lục lại chia sẻ lại bài đăng trên Weibo.

 

Diệp Lục V: Vậy nên, mời mọi người theo góc nhìn của phóng viên lá cải để đi tìm bọn họ đi!

 

Không sai, chủ đề của kỳ này vẫn là "Thăm đoàn", chỉ có điều lần này chỉ có một mình Diệp Lục đi thăm mọi người.

 

Thông thường, chương trình ghi hình trong hai ngày một đêm, nhưng lần này rút gọn lại chỉ còn một ngày, phía trên cũng đã có sự điều chỉnh phù hợp.

 

Đây là kết quả sau khi Tống Trạch Khiêm thương lượng với ê-kíp chương trình, cố gắng cân bằng mọi thứ.

 

Chương trình sẽ ghi hình vào thời điểm mọi người kết thúc một vòng sinh hoạt trong thôn. Tống Trạch Khiêm cũng muốn nhân cơ hội này để các khán giả đánh giá sự thay đổi của mọi người, coi như một bài "kiểm tra".

 

Cho đến sáng hôm sau, khi các nhân viên ê-kíp đang trên đường xuất phát, Tống Trạch Khiêm mới thông báo tin này cho cả nhóm.

 

Mọi người: "?!"

 

Mông Lý chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi?"

 

Dù sao anh ta cũng không phải khách mời cố định của chương trình này.

 

Tống Trạch Khiêm: "Tôi đã liên hệ với công ty quản lý của cậu rồi."

 

Mông Lý: "......"

 

Bị ép buộc trở thành khách mời.

 

Lúc này, Diệp Lục đã lên đường.

 

Trên nền tảng phát sóng trực tiếp xuất hiện một bảng bình chọn chưa mở.

 

【 Sau một vòng huấn luyện, ai là người mà bạn cảm thấy thay đổi nhiều nhất? 】

 

Tống Trạch Khiêm cũng thay mặt ê-kíp chuyển bảng bình chọn này cho mọi người.

 

Cả nhóm theo đúng thời gian của chương trình, dậy sớm để chờ Diệp Lục đến.

 

Nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.

 

Lúc này, có hai đứa trẻ chạy qua trước cổng: "Ở cổng thôn có minh tinh kìa! Đại minh tinh luôn đó!"

 

Mọi người: "?"

 

Tống Trạch Khiêm: "...... Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chúng ta qua đó xem thử đi."

 

Thế là cả nhóm xuất phát, tiến đến cổng thôn tìm Diệp Lục.

 

Sau đó, bọn họ chứng kiến một cảnh tượng kỳ quặc.

 

Hơn chục bác trai bác gái đang vây quanh Diệp Lục, liên tục hỏi han đủ chuyện.

 

"Cậu trai này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Công việc có ổn định không?"

 

"Có bạn gái chưa?"

 

"Thích kiểu con gái thế nào?"

 

Còn Diệp Lục bị vây ở giữa, mặt đầy khó xử.

 

Nhìn thấy các đồng đội đến nơi, anh ta dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu: Cứu tôi với!

 

Do trước đó ê-kíp chương trình đã dặn Diệp Lục rằng thân phận của những người khác vẫn còn là bí mật, nên anh ta không thể trực tiếp nhờ họ giúp đỡ, thậm chí còn không thể để lộ mình quen biết họ.

 

Trong mắt các thôn dân, nơi này chỉ có một mình Diệp Lục là minh tinh.

 

Vốn dĩ ngũ quan của anh ta đã rất xuất sắc, gần đây còn thay đổi kiểu tóc, cạo đầu húi cua để dưỡng tóc, khiến diện mạo càng thêm trông "hiền lành", vô tình lại trở nên rất được lòng các bác trong thôn.

 

【 Nhìn Diệp Lục có vẻ bối rối ghê 】

 

【 Diệp Lục! Anh chàng hot nhất trên thị trường tình yêu và hôn nhân! 】

 

Lúc này, một bác gái cuối cùng cũng hỏi: "Đại minh tinh à, cháu tên gì?"

 

Diệp Lục không cần suy nghĩ liền đáp: "Cháu tên Âu Dịch."

 

Bác gái: "Ồ thế à? Cái tên này nghe may mắn ghê, không tệ không tệ."

 

Cả nhóm: "......?"

 

Thái quá thật rồi.

 

【 Âu Dịch? Ồ! Hả? 】

 

【 Nếu Thiên Vương mà xuất hiện, chắc Âu Dịch cũng sẽ trở thành người thứ bảy của nhóm mất 】

 

【 Âu Dịch: Làm ơn thanh toán phí lên sóng giúp tôi 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.