Máu tươi trông rất đáng sợ.
Trên tủ đầu giường và bàn tay bà ấy còn vương những giọt máu, từng giọt nhỏ xuống chiếc chăn trắng tinh, trông như một đóa hoa tàn nhẫn nở giữa đau đớn cùng cực.
Cảnh tượng này tác động quá mạnh đến thị giác, khiến tất cả những người có mặt nhất thời muốn lên tiếng nhưng rồi lại như nghẹn lời.
Tôn Minh có chút chột dạ, nhưng vẫn cố gắng ra sức chứng minh rằng mẹ mình là kẻ điên:
"Người bình thường nào lại dùng máu để viết chữ? Chỉ có kẻ điên mới làm vậy! Mà đã là kẻ điên thì có ai lại tự nhận mình điên chứ? Bây giờ bà ta còn dám rạch tay mình, đến nửa đêm có khi còn dám cắt cổ mấy người, đừng có mà cả tin rồi tỏ ra tốt bụng với bà ta!"
Những lời này khiến mọi người ở đó đều cau mày.
Không có lấy một chút quan tâm dành cho mẹ hắn, ngược lại, chỉ muốn tìm cách đưa bà đi ngay lập tức.
Các bác sĩ và y tá đồng loạt đứng chắn trước mặt bà cụ Tôn, thể hiện rõ thái độ không để Tôn Minh lại gần.
Bác sĩ thẳng thắn nói: "Thưa anh, trước hết mong anh bình tĩnh. Bệnh viện chúng tôi luôn tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân. Còn về vấn đề tinh thần mà anh đề cập, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng. Phiền anh đừng kích động."
Sắc mặt Tôn Minh càng trở nên hung ác: "Bớt xen vào chuyện nhà người khác! Bằng không, có chết thế nào cũng chẳng ai biết đâu!"
Lời lẽ mang đầy tính đe dọa, nhưng chỉ có một mình hắn nói, trong khi ở đây có rất nhiều người, chẳng ai e sợ hắn cả.
Thương Lộc khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn hắn rồi đáp trả thẳng thừng: "Cái thái độ này với mẹ ruột mình à? Làm súc sinh thì có chết cũng chỉ xuống địa ngục mà thôi."
Diệp Lục siết chặt nắm tay, gần như không thể nhịn thêm được nữa, quay sang hỏi: "Chúng ta thật sự không thể đập cho hắn một trận sao?"
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Một cảnh sát trong bộ đồng phục bước vào, lấy ra thẻ ngành: "Chúng tôi từ Cục Công an thành phố Thủ đô. Nhận được tin báo từ quần chúng về một vụ lừa bán người nghiêm trọng tại đây. Mong mọi người phối hợp điều tra."
Bên kia, trong phòng bệnh.
Trên đùi Tiểu Chí có dán băng gạc, cậu bé rụt rè ngồi trên giường, lí nhí nói: "Ông nội có một cuốn sổ nhật ký, bên trong ghi lại hết các khoản nợ, còn có thông tin của từng người."
Đây không phải một cuốn sổ ghi chép bình thường. Mỗi dòng đều là những khoản tiền mà ông ta nhận được khi làm trung gian mua bán người, ghi chép chi tiết thông tin của bọn trẻ và những kẻ mua bán. Mục đích của nó là để tránh nhầm lẫn và cãi vã sau mỗi giao dịch.
Nữ cảnh sát lập tức trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó nhẹ giọng hỏi Tiểu Chí: "Còn điều gì nữa không? Cháu càng nói nhiều, cảnh sát càng có thể cứu được những người giống như mẹ và bà của Tiểu Chí đấy."
Tiểu Chí gật đầu lia lịa.
Cảnh sát đến hiện trường, quá trình quay chương trình bị gián đoạn, những người không liên quan được yêu cầu rời khỏi sân khấu.
Những việc tiếp theo đều giao cho cảnh sát và pháp luật xử lý, không đến lượt họ phải lo lắng.
***
Thật ra mấy chương này viết khá nặng nề, ban đầu mình không nghĩ bộ này sẽ có nhiều tình tiết sâu đâu, nhảy hố chủ yếu vì có nhiều phân đoạn khá hài hước thôi. Đọc mấy chương này thấy hơi lặng người vì ở ngoài kia cũng đang diễn ra tình trạng tương tự mà không biết đến khi nào mới có thể nhổ tận gốc được, không phải ai cũng sẽ may mắn gặp được Tống Trạch Khiêm hay Thương Lộc, cũng không phải ai cũng sẽ dám đứng lên nắm lấy cơ hội như Gạo Kê và Tiểu Chí