Nhìn Mạnh Trí Xuyên lái xe đưa mình về nhà, Thương Lộc đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã, đừng về vội, ghé trước... ghé thành Tây đi."
Nói rồi, cô báo tên một tiệm bánh bông lan.
Mạnh Trí Xuyên không hiểu nổi: "Cửa tiệm đó giờ này đâu có mở cửa?"
Thương Lộc nghiêm túc đáp: "Biết chứ, nhưng khu đó cũng có nhiều chỗ ăn ngon, cứ đến xem sao."
Mạnh Trí Xuyên: "Em vừa mới ăn xong mà?"
Thương Lộc: "Em vẫn còn ăn được, em nhất định phải đi."
Mạnh Trí Xuyên: "......"
Đành chịu.
Thương Lộc lấy điện thoại ra, xem lại tin nhắn Tiết Tử San gửi, ánh mắt dừng lại trên giao diện trò chuyện với Trì Yến.
Những ngày qua, anh vẫn nhắn tin cho cô.
Có lúc kể về mấy chuyện thú vị của Bé Cưng và Bé Cưng Lớn, có lúc gửi ảnh món tráng miệng anh tự tay làm. Tin nhắn cuối cùng được gửi đến hai tiếng trước.
【Tối nay cậu về đúng không?】
Cô biết rõ Trì Yến đang đợi mình, nhưng vẫn chưa trả lời.
Hôm nay, là kỳ hạn cô đặt ra cho chính mình.
Rõ ràng trong lòng đã có câu trả lời, nhưng đến khoảnh khắc thực sự phải đưa ra quyết định, cô lại bỗng dưng thấy căng thẳng.
Thương Lộc không phải kiểu người hay trốn tránh, nhưng trong chuyện này, yếu đuối một chút cũng đâu có gì lạ. Cô tự an ủi bản thân như vậy.
Ngoài cửa sổ, xe đã đi vào một khu phố sầm uất.
Hai bên đường là những cửa tiệm san sát, những cặp tình nhân nắm tay nhau tản bộ, những gia đình cùng nhau dạo chơi. Một buổi tối bình thường nhưng trông lại ấm áp và đẹp đẽ biết bao.
Gió đêm thổi qua mặt, mát lành dễ chịu.
Thương Lộc nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Thấy cô có vẻ thực sự mệt mỏi, Mạnh Trí Xuyên bật một bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
Mí mắt Thương Lộc dần dần trĩu xuống.
Nhưng trong lòng vướng bận, cô lại không tài nào ngủ được.
Mãi đến khi xe đến khu thành Tây, dừng trước cửa tiệm bánh bông lan cô thích nhất.
Có lẽ vì Trì Yến hay mua bánh ở đây mà tiệm đã được tân trang lại, trông còn đẹp hơn trước.
Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Trước cửa tiệm bánh lại có một hàng dài người ngồi đợi. Họ mang theo ghế nhỏ, thậm chí còn quấn chăn, trông như đang chuẩn bị thức đến sáng.
Thương Lộc quay sang nhìn Mạnh Trí Xuyên, thắc mắc: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mạnh Trí Xuyên sờ cằm: "Trông giống như đám đầu cơ chuyên nghiệp thật."
Thương Lộc tất nhiên không tin. Quán này có nổi thật, nhưng đâu đến mức như thế chứ? Chẳng lẽ phải xếp hàng cả đêm, chuyện này có hơi quá rồi.
Thế là cô bước lên phía trước hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
"Đương nhiên là xếp hàng rồi." Một người đàn ông tốt bụng trả lời, còn nhắc nhở cô: "Cô bé, nếu muốn mua thì mau chiếm chỗ đi, quán này đang rất hot, ban ngày tới xếp hàng gần như chẳng mua được đâu."
Một người khác ngái ngủ, giọng có phần lười biếng nhưng vẫn xen vào than thở: "Đám fan chụp được cả đoàn của Âu Dịch đến đây xếp hàng, thế là quán này càng hot hơn nữa. Đám fan cuồng chuyên săn lùng những quán nổi tiếng như thế này, muốn ăn chung món với thần tượng cơ mà."
Người đàn ông đầu tiên lườm anh ta: "Kệ người ta làm gì, kiếm được tiền là tốt rồi!"
Thương Lộc vẫn chưa hiểu lắm: "Không phải quán này bán sẵn sao? Sao còn phải xếp hàng?"
Hai người đàn ông phá lên cười: "Cô bé mới đến thủ đô lần đầu à? Quán bánh bông lan này nổi tiếng lắm đấy, chúng tôi cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng giới trẻ thì đặc biệt mê mẩn. Ở đây làm gì có sẵn? Không chỉ bây giờ đâu, ngày thường cũng phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ mới mua được."
Không chỉ có bánh sẵn, quán còn có thẻ hội viên nữa mà...
Thương Lộc định nói gì đó, nhưng trong khoảnh khắc lại im lặng, chỉ khẽ mím môi.
Cô ngẩng đầu nhìn vào bảng hiệu của tiệm bánh, chú ý đến số điện thoại liên hệ bên cạnh, liền bấm gọi: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có thể làm thẻ hội viên không? Có dịch vụ giao hàng tận nơi không? ... Không có dịch vụ đó sao? Nhưng bạn tôi nói cô ấy có một chiếc thẻ hội viên đấy, số thẻ W1."
Đầu dây bên kia đáp ngay: "Nghe số thẻ là hiểu rồi đúng không? W1—duy nhất, chỉ có một thẻ đó thôi."
Thương Lộc sững người, một lúc sau mới nói: "Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn."
Lúc này, cô mới hiểu vì sao lần trước hỏi Trì Yến về thẻ hội viên cho mẹ anh ấy, anh ấy lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy.
Vì chiếc thẻ trong tay cô, là chiếc duy nhất.
Mạnh Trí Xuyên đứng bên cạnh, run lên vì sợ lạnh, vội vàng lên tiếng: "Tổ tông ơi, rốt cuộc cô muốn ăn gì? Chúng ta có thể nhanh nhanh mua xong rồi về được không?"
"Không cần." Thương Lộc lắc đầu, tiện tay mua cho anh ta một ly trà lê nướng ven đường, sau đó tự mình lấy hành lý từ trên xe xuống: "Anh về đi."
Mạnh Trí Xuyên sững sờ nhìn cô: "Cô định đi đâu?"
Thương Lộc thản nhiên đáp: "Chờ người khác đến đón em về nhà."
Mạnh Trí Xuyên: "?"
Mạnh Trí Xuyên sửng sốt: "Em không hài lòng với xe hay không hài lòng với anh? Anh biết ngay mà, chắc chắn em tìm được người quản lý mới bên ngoài rồi! Em có gì không hài lòng thì cứ nói với anh, anh sẽ báo lại với công ty, chúng ta đã đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm, giờ em nổi tiếng, anh cũng được thơm lây, sao có thể bỏ anh lúc này chứ..."
"Ngừng lại." Thương Lộc cắt ngang màn than vãn của anh ta, nói thẳng: "Em không định đổi công ty, em chỉ muốn yêu đương thôi."
Mạnh Trí Xuyên: "???"
Anh ta hoảng hốt suýt đánh rơi ly trà lê nướng trong tay: "Ai cơ? Diệp Lục, Hứa Tắc hay là Âu Dịch? Không lẽ là Mông Lý hoặc Trình Triết? Chẳng lẽ là..."
Mạnh Trí Xuyên suýt nữa thì gọi tên toàn bộ những người từng hợp tác với Thương Lộc trong giới giải trí, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cô đẩy thẳng lên xe.
Thương Lộc đứng bên đường, vẫy tay chào: "Xác nhận lại lần nữa, tạm biệt."
Mạnh Trí Xuyên thò đầu ra từ cửa sổ xe: "Em đùa à? Giờ đang là thời điểm thăng tiến sự nghiệp đấy!"
Thương Lộc đứng bên đường, vẻ mặt đăm chiêu: "Hôm nay người đại diện của Hứa Tắc còn hỏi em hợp đồng bao lâu nữa mới hết hạn kìa."
"Trời có sập cũng có anh chống đỡ, cô cứ thoải mái tận hưởng thanh xuân đi. Nếu không yêu đương bây giờ, chẳng lẽ chờ đến ba mươi tuổi mới yêu chắc? Tạm biệt, chúc hai người hạnh phúc!"
Nói xong, Mạnh Trí Xuyên đạp chân ga, xe phóng đi mất hút.
Thương Lộc bật cười thành tiếng, sau đó cầm điện thoại, gửi định vị cho Trì Yến.
[Tới đón tớ về nhà nha?]
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường.
Trì Yến bước xuống, giúp Thương Lộc đặt vali vào cốp xe, rồi quay lại hỏi cô: "Sao lại ở đây?"
"Chán quá, tiện đường ghé qua xem thử." Thương Lộc đáp, sau đó tò mò nhìn anh: "Sao cậu tới nhanh vậy?"
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đợi rất lâu.
"Yên tâm, không vượt đèn đỏ, không chạy quá tốc độ, chỉ là đi đường gần thôi." Trì Yến vừa trả lời, vừa có chút thần bí lấy một thứ gì đó từ trong xe, hai tay che kín đưa cho cô.
Thương Lộc dùng ngón trỏ chọc chọc mu bàn tay anh, hỏi: "Gì vậy?"
Trì Yến chậm rãi mở tay, để lộ ra một củ khoai nướng vẫn còn tỏa hơi nóng giữa trời đông giá rét.
Thương Lộc phì cười, hai tay nâng củ khoai lên, hỏi: "Cậu mang nó theo suốt đường à?"
Trì Yến gật đầu, "Trên đường thấy có bán, tớ nhớ cậu từng nói thích ăn."
Thương Lộc vừa định nói gì đó, bỗng hít hít mũi, rồi ghé đầu định nhìn vào trong xe, nhưng lại bị Trì Yến đột nhiên chặn lại.
Trông anh có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Sao thế?"
"Không đúng." Thương Lộc nghiêm túc nói: "Tớ ngửi thấy mùi, chắc chắn không chỉ có một củ, ít nhất phải là năm củ."
Trì Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi giải thích: "Ông cụ bán khoai lạnh đến mức tay sắp nứt hết, nên tớ mua hết số còn lại để ông ấy về sớm nghỉ ngơi."
Thương Lộc cười, mắt cong cong: "Được thôi, vậy mai sáng mình hâm nóng lại ăn."
"Ừ." Trì Yến gật đầu, đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi rối sang sau tai cô, rồi xoay người mở cửa xe: "Về nhà thôi."
Nhưng Thương Lộc không vào xe ngay mà chờ lúc Trì Yến vừa định vòng sang cửa bên kia, cô chủ động kéo tay anh lại.
Bước chân Trì Yến khựng lại, không quay đầu, nhưng cơ thể hơi cứng đờ.
Tay cô rất mềm, có hơi lạnh.
Thương Lộc hỏi: "Gạo Kê dạo này có khỏe không? Mọi thứ vẫn giống như trước chứ?"
Trì Yến đáp: "Ừm, vẫn như cũ."
Thương Lộc lại hỏi: "Còn Bé Cưng Lớn với Bé Cưng thì sao? Chúng vẫn như trước khi tớ rời đi chứ?"
"Vẫn vậy, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chờ cậu về nhà." Trì Yến vừa nói vừa xoay người lại, lùi một bước, hạ mắt nhìn cô.
Thương Lộc cũng cúi đầu, cố ý tránh ánh mắt anh.
Lần này đến lượt Trì Yến lên tiếng hỏi: "Sao cậu không hỏi về tớ?"
Thương Lộc rất hợp tác, hoặc có lẽ ngay từ đầu cô cũng muốn hỏi câu đó: "Vậy còn cậu? Cậu có như trước khi tớ rời đi không?"
"Vẫn vậy."
Không cần phải do dự, ngay khoảnh khắc Thương Lộc buông tay, Trì Yến nhẹ nhàng dùng ngón áp út quấn lấy tay cô. Giọng anh hạ thấp hơn một chút, nhưng lại càng thêm kiên định: "Tớ vẫn như trước khi cậu rời đi, vẫn chỉ thích..."
Trì Yến còn chưa nói hết câu thì đột nhiên khựng lại. Trong đôi mắt hẹp dài hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị niềm vui che lấp.
Thương Lộc cầm chặt củ khoai nóng hổi, áp mặt vào ngực anh, tay còn lại nắm lấy vạt áo anh.
Cô áp tai vào lồ ng ngực anh, nghiêm túc lắng nghe một lúc, sau đó ngẩng đầu nói: "Trì Yến, tim anh đập nhanh quá."
"Em đang ở trong lòng anh, sao mà không nhanh được?" Trì Yến ôm lấy eo Thương Lộc, kéo cô sát vào lòng hơn một chút, nửa đùa nửa thật: "Nếu có ngày nào đó em hôn anh một cái, có khi anh phải gọi xe cứu thương mất."
Thương Lộc nghiêm túc nhìn Trì Yến, bày tỏ suy nghĩ trong lòng: "Trì Yến, tim em cũng đập rất nhanh. Hơn nữa, em nghĩ... hình như em hơi nhớ anh."
Câu nói này của cô vừa thốt ra, dù Trì Yến có cố gắng che giấu thế nào cũng không thể giấu nổi nụ cười nơi khóe môi. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đuôi chân mày cô: "Chỉ một chút thôi sao? Đúng là càng ngày càng vô tâm, anh thì ngày nào cũng nhớ em."
Ánh trăng dịu dàng phủ xuống gương mặt anh.
Không còn dáng vẻ bất cần như thường ngày, giờ phút này, khi nhìn cô, ánh mắt anh như đang ngắm nhìn thứ quý giá nhất trên đời.
Mà lúc này đây, anh đang ôm cô vào lòng, không còn bất kỳ khoảng cách nào.
Cô hoàn toàn thuộc về anh.
Dù cô chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần nhìn anh như vậy, cũng đủ khiến trái tim anh tràn ngập yêu thương.
Bởi vì cô chính là nguồn cội của toàn bộ tình yêu nơi anh.
Bất chợt, Thương Lộc nhón chân, đặt một nụ hôn ấm áp lên má Trì Yến.
Cô khẽ nói: "Trì Yến, em rất nhớ anh."
***
Cuối cùngggggggg