Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 87: Chương 78:Anh trai, sinh nhật vui vẻ




Thương Lộc đặt điện thoại sang một bên, hiếm khi không trực tiếp trả lời Lâm Nhan Nhan mà giả vờ như chưa thấy tin nhắn.

 

Cô cầm miếng khoai nướng lên ăn, vị ngọt bùi lan tỏa trong miệng. Từng ngụm, từng ngụm, từ lúc đầu còn cắn miếng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

 

Là một cảm giác phiền muộn khó diễn tả thành lời.

 

Cô tưởng rằng sau khi nghe chuyện liên quan đến Thương Mộ, mình sẽ dửng dưng, nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ về những gì Lâm Nhan Nhan vừa nhắn.

 

Không được nghĩ nữa, chuyện này không liên quan đến mình.

 

Thương Lộc tự nhủ như vậy, rồi bỏ thêm một miếng khoai lớn vào miệng. Nhưng dạ dày cô lập tức cảm thấy khó chịu vì bị nhét quá nhiều thức ăn cùng lúc.

 

Cô dừng lại, rót cho mình một cốc nước ấm rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

 

Không được, phải tìm gì đó để làm.

 

Sau khi ném hết bộ vỏ chăn mới thay vào máy giặt, Thương Lộc bất đắc dĩ ngồi trở lại bàn, cầm điện thoại lên.

 

Cô tự nhủ với bản thân, cô không hề quan tâm đ ến tình trạng của Thương Mộ, sống chết của anh ta chẳng liên quan gì đến mình.

 

Cô chỉ đơn thuần xem náo nhiệt, nhân tiện bỏ đá xuống giếng mà thôi.

 

Vì thế, Thương Lộc nhắn tin lại cho Lâm Nhan Nhan.

 

【Thương Ngạn chưa từng đánh tôi. Anh ta bị thương nặng lắm sao?】

 

Từ "anh ta" ở đây, tất nhiên là chỉ Thương Mộ.

 

Thấy Thương Lộc phủ nhận, Lâm Nhan Nhan chợt nhớ lại mình từng thấy làn da của cô không ít lần, đều trắng trẻo mịn màng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

【Vậy thì tốt rồi.】

 

【Tôi cũng không rõ nữa, dù sao cũng không tận mắt thấy. Nhưng y tá nói nhìn vết thương giống như bị ngược đãi lâu ngày, nghe mà phát hoảng luôn. Ba tôi còn bảo anh trai cậu vài năm trước cũng từng nhập viện một lần. Hình như lúc đó yêu đương nhưng gia đình không chấp nhận, rồi bị đánh đến mức gãy xương sườn... Đáng sợ thật! Sao mà xương cốt anh ta chịu khổ hoài vậy? Quả nhiên cậu rời khỏi cái nhà đó là quyết định đúng đắn! Đúng là toàn kẻ cuồng bạo lực!】

 

...Bị đánh đến gãy xương sườn chỉ vì yêu sai người.

 

Câu nói này khiến Thương Lộc sững lại.

 

Cô cố lục tìm trong trí nhớ những mảnh ghép liên quan nhưng không có chút manh mối nào.

 

Lúc đó, cô và Thương Mộ chỉ gặp nhau vài lần, mà mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau. Ngoài điều đó ra, cô chưa từng để tâm đ ến anh ta.

 

Thương Lộc kéo lại đoạn tin nhắn trước.

 

"Trên người toàn là sẹo cũ, không có một chỗ nào lành lặn."

 

Vài chữ đơn giản nhưng cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

 

Một lúc lâu sau, cô nhắn tin lại.

 

【Thương Mộ còn ở bệnh viện nhà cậu không?】

 

Lâm Nhan Nhan nhanh chóng trả lời.

 

【Sớm xuất viện rồi, chỉ là gãy xương bình thường thôi, không có gì nghiêm trọng.】

 

Thương Lộc chậm rãi rê ngón tay trên màn hình, tìm đến một cái avatar đã bị kéo vào danh sách đen từ lâu, kéo nó ra khỏi danh sách chặn, rồi gửi một tin nhắn.

 

【Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh, có chuyện cần hỏi.】

 

Thương Mộ gần như lập tức phản hồi.

 

【Anh ở nhà.】

 

【Anh có thể ra ngoài, địa điểm do em quyết định.】

 

Lúc Thương Lộc dọn ra khỏi Thương gia, Thương Mộ từng đến tìm cô một lần. Khi đó, cô đã nói rằng nếu có ngày cô quay lại căn nhà đó, thì chỉ có hai khả năng: hoặc là Thương Ngạn chết, hoặc là cô chết.

 

Cô hiểu ý của Thương Mộ, liền nhắn lại.

 

【Ông ta không phải muốn chết sao? Cũng chẳng khác là bao, không cần phiền phức như vậy.】

 

Một giờ sau.

 

Trước cổng Thương gia.

 

Đây là nơi Thương Lộc đã sống hơn hai mươi năm, từng ngọn cây, cọng cỏ đều quen thuộc.

 

Lần trước rời đi, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày chủ động quay về.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Thương Lộc, quản gia già vui mừng thốt lên: "Tiểu thư? Tiểu thư thật sự đã trở về!"

 

Quản gia vốn đối xử không tệ với Thương Lộc, vì vậy giọng cô rất ôn hòa khi hỏi: "Thương Mộ đang ở đâu?"

 

Quản gia đáp: "Thiếu gia đang đợi cô. Nghe nói cô sắp trở về, cậu ấy vui lắm, đã bảo người hầu chuẩn bị rất nhiều món ăn cô thích."

 

Thương Lộc khẽ gật đầu rồi bước vào nhà.

 

Cô còn chưa vào phòng đã ngửi thấy mùi bánh ngọt thoang thoảng.

 

Trên bàn trà bày đầy các loại điểm tâm ngọt, trái cây cô thích ăn cũng đã được cắt sẵn. Trong khi đó, Thương Mộ ngồi một bên, trên đùi vẫn còn bó thạch cao, trông có phần nhếch nhác.

 

Họ đã rất lâu không gặp.

 

Với Thương Lộc, người trước mắt vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng cảm giác lại có chút xa lạ.

 

Ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trong ký ức của cô, mà mang theo vài phần chờ mong, thậm chí có chút dè dặt.

 

Thương Mộ nhìn cô, định nói gì đó nhưng chỉ thốt ra hai chữ: "Ngồi đi."

 

Thương Lộc đặt túi lên ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên chiếc chân đang bó thạch cao của anh, rồi lạnh nhạt nói: "Đúng là tình cha con sâu nặng thật."

 

Dù có cùng huyết thống, chỉ cần cô muốn, cô vẫn có thể dùng những lời lẽ lạnh lùng nhất để làm tổn thương anh.

 

Nhưng Thương Mộ không giận, thậm chí còn khẽ cười, đáp: "Chết cũng là lợi cho ông ta quá rồi."

 

Thương Lộc mím môi, nhưng vẫn lên tiếng: "Bây giờ ông ta thế nào rồi?"

 

"Đã gần như phát điên, thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng ít. Anh khuyên ông ta lo cho sức khỏe, đừng uống quá nhiều thuốc có tác dụng phụ gây ảo giác, nhưng ông ta không nghe." Thương Mộ chậm rãi nói, "Không biết ông ta nghe ở đâu rằng dùng m a túy cũng có thể tạo ra ảo giác. Nếu anh không ngăn cản, có khi ông ta đã thử từ lâu rồi. Nhưng anh cũng bận rộn nhiều việc, nếu có một ngày không để mắt tới, e là sẽ phiền phức lắm."

 

"Đó là lựa chọn của ông ta." Thương Lộc đáp, không mấy quan tâm.

 

Thương Mộ đột nhiên hỏi: "Em có muốn gặp ông ta không? Giờ trông chẳng ra người, chẳng ra ma, chẳng khác gì một con chó ghê tởm nằm rạp dưới đất."

 

Nghĩ đến cảnh đó, Thương Lộc chỉ cảm thấy rợn người.

 

Không phải vì thương hại, mà đơn giản là cô không muốn tận mắt nhìn thấy. Chứng kiến điều đó không thể mang lại chút khoái cảm nào cho cô.

 

Nói cô trốn tránh cũng được, yếu đuối cũng chẳng sao, nhưng so với việc quan tâm đ ến Thương Ngạn ra sao, cô thà không nghe gì về ông ta còn hơn.

 

Hôm nay cô đến đây không phải vì Thương Ngạn, câu chuyện này đã đi quá xa.

 

Thương Lộc nhìn thẳng vào Thương Mộ, đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây ông ta thường xuyên đánh anh à?"

 

Câu hỏi bất ngờ khiến Thương Mộ theo bản năng phủ nhận: "Không có."

 

"Nếu anh muốn nói dối, vậy chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục cuộc trò chuyện này." Thương Lộc dứt lời liền cầm lấy túi, thái độ rõ ràng không muốn dây dưa thêm.

 

Ánh mắt cô bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng trong đó lại như ẩn giấu cơn giận khó kiềm chế.

 

Ánh mắt đó khiến Thương Mộ không biết nên diễn giải thế nào—cô hình như đang quan tâm đ ến anh.

 

Anh cúi đầu, chậm rãi kéo tay áo lên, để lộ cánh tay chi chít những vết sẹo.

 

Trong đó, có một vết dài gần mười centimet, bề mặt gồ ghề, trông vô cùng đáng sợ.

 

Quả nhiên, tất cả là thật.

 

Thương Lộc khẽ nhắm mắt lại, rồi lặp lại câu hỏi: "Ông ta thường xuyên đánh anh à?"

 

"Phải." Thương Mộ buông tay áo xuống, giọng thản nhiên như đang kể một chuyện vặt vãnh. "Nhiều năm nay vẫn vậy, cứ làm sai chuyện gì là bị đánh, lâu dần cũng thành quen."

 

Không gian rơi vào tĩnh lặng.

 

Thương Lộc nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Anh lại nói dối. Thương Mộ, trừ chuyện yêu đương ra, tôi chưa từng thấy anh làm gì khiến ông ta không hài lòng cả."

 

Nếu chỉ đánh khi mắc lỗi, trên người anh đã không có nhiều vết sẹo như vậy.

 

Thương Mộ tránh ánh mắt cô: "Lúc ông ta tâm trạng không tốt, anh cũng trở thành nơi để trút giận."

 

Thương Lộc nửa tin nửa ngờ nhưng không truy vấn, chỉ lẩm bẩm: "Vậy bây giờ, đó là báo ứng sao?"

 

"Ừ, là báo ứng. Có lẽ mẹ trên trời đang trừng phạt ông ta."

 

Thương Mộ không chọn nói thật, vì anh biết dù thế nào đi nữa, Thương Ngạn vẫn là cha ruột của họ. Có những chuyện biết càng ít, Thương Lộc mới có thể sống thoải mái hơn.

 

Thương Lộc chấp nhận cách giải thích này, hoặc có lẽ cô cũng muốn tin như vậy.

 

Đúng lúc ấy, bác sĩ riêng đến kiểm tra lại cho Thương Mộ.

 

Hai người hầu vội vàng tới đỡ anh.

 

Thương Mộ không đồng ý lên lầu ngay mà nhìn Thương Lộc, hỏi: "Khi anh xuống, em vẫn còn ở đây chứ?"

 

Ý định rời đi của Thương Lộc bị nhìn thấu, nhưng cô vẫn nhượng bộ một bước: "Chờ anh xuống rồi tôi sẽ đi."

 

Lúc này, Thương Mộ mới chịu lên lầu.

 

Dưới lầu lại trở về yên lặng.

 

Thương Lộc nhìn quản gia đang rót trà cho cô, hỏi: "Ông biết chuyện gì đó, đúng không?"

 

Bàn tay quản gia khẽ run, làm nước trà tràn ra một chút, nhưng ông vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Tiểu thư muốn nói về chuyện gì?"

 

"Vết thương trên người Thương Mộ." Thương Lộc cắn một miếng bánh quy, cô vẫn không tin lời Thương Mộ nói.

 

Tính cách của anh luôn trầm ổn, không thể nào nhiều lần khiến Thương Ngạn bất mãn đến vậy.

 

Mà Thương Ngạn cũng không phải người mắc bệnh thần kinh, không thể cứ khi nào gặp chuyện không vừa ý trong công việc hay cuộc sống liền trút giận lên con cái. Nếu đúng như lời Thương Mộ nói, vậy lẽ ra ông ta phải đối xử công bằng, không thể chỉ đánh mình anh.

 

Sắc mặt quản gia càng thêm khó xử: "Tiểu thư, không phải tôi không muốn nói..."

 

"Nói đi, nếu không tôi sẽ đi ngay bây giờ." Thương Lộc đứng dậy, giả vờ muốn rời đi. "Nếu Thương Mộ xuống mà không thấy tôi, chắc anh ấy cũng đoán được phần nào. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi có thể xem như chưa từng nghe qua."

 

Trên mặt quản gia lộ ra vẻ do dự.

 

Ông hiểu tính cách của thiếu gia, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra sự thật. Ông cũng biết tiểu thư đã hứa thì sẽ không thất tín.

 

Thật ra... ông cũng mong thiếu gia và tiểu thư có thể hòa thuận hơn.

 

Vậy nên cuối cùng, quản gia thỏa hiệp. Ông nói: "Là vì tiểu thư đấy. Mỗi khi cô làm lão gia không hài lòng, ông ấy sẽ... trút giận lên thiếu gia. Tôi từng nghe họ cãi nhau một lần, lão gia cho rằng anh trai có lỗi khi không dạy dỗ em gái đàng hoàng. Vì tiểu thư trông rất giống phu nhân, lão gia không nỡ đánh cô, nên chỉ có thể làm vậy để thiếu gia ghi nhớ mà thôi."

 

Đây là câu trả lời ngoài dự đoán của Thương Lộc, nhưng lại rất hợp với tính cách của Thương Ngạn. Đúng là việc ông ta có thể làm.

 

Thương Lộc tin, nhưng vẫn không thể lý giải: "Mỗi khi tôi làm sai chuyện gì, người bị đánh lại là anh ấy? Lúc nào cũng vậy sao?"

 

Quản gia đáp: "Vẫn luôn như vậy."

 

Thương Lộc không nói gì, chỉ lặng lẽ nâng tách trà nóng lên nhấp một ngụm.

 

Dường như lúc này, cô mới thật sự hiểu được Thương Mộ.

 

Nếu cô là anh, không làm gì sai nhưng vẫn luôn phải chịu phạt thay em gái, từ nhỏ đến lớn đều bị giáo dục như vậy, thì cũng khó mà không nảy sinh chán ghét và mâu thuẫn trong lòng.

 

Quản gia lại nói: "Nhưng tiểu thư, cô không làm gì sai cả, thiếu gia cũng không có lỗi."

 

Ông đã chứng kiến Thương Mộ và Thương Lộc lớn lên, đối với ông, hai người như cháu ruột của mình.

 

Nhiều lúc ông rất đau lòng cho hai đứa nhỏ này, nhưng vì thân phận của mình, ông chẳng thể làm gì được.

 

Bây giờ họ đều đã trưởng thành, ông chỉ hy vọng cả hai có thể sống tốt.

 

"Con biết, cảm ơn bác." Thương Lộc cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

 

Đến khi Thương Mộ kiểm tra xong và xuống lầu, Thương Lộc liền đứng dậy, rõ ràng là muốn rời đi.

 

Thương Mộ tưởng cô sẽ lập tức bỏ đi, nhưng không ngờ cô lại hỏi: "Chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi."

 

Thương Mộ thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng sắp xếp tài xế để đưa cả hai đi.

 

Thương Lộc cũng không biết vì sao mình lại đưa ra lời mời này.

 

Có lẽ vì nghĩ rằng suốt bao nhiêu năm là người thân của nhau, nhưng họ chưa từng ngồi xuống ăn một bữa cơm thật tử tế.

 

Thương Lộc hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

 

Thương Mộ khẽ cười: "Gì cũng được, ăn món em thích đi."

 

Thương Lộc chọn lẩu.

 

Đối với Thương Ngạn mà nói, những món ăn đơn giản đến mức này vốn không được phép xuất hiện trong bữa ăn của Thương gia, nếu có thì cũng chỉ có thể là do đầu bếp sơ suất.

 

Vì chân của Thương Mộ vẫn còn bị thương, Thương Lộc chọn lẩu uyên ương.

 

Hai người gọi lẩu và yêu cầu một phòng riêng.

 

Rất nhiều nguyên liệu được mang lên.

 

Thật ra giữa Thương Lộc và Thương Mộ cũng không có nhiều chuyện để nói. Cả hai chỉ lặp đi lặp lại hành động thả đồ ăn vào nồi.

 

Thương Lộc cũng không quá để ý đến Thương Mộ, cô chỉ tập trung ăn những món mình thích. Khi Thương Mộ gắp cho cô hai miếng thịt, cô cũng không từ chối.

 

Thật ra Thương Lộc có chút hối hận. Sớm biết vậy, cô đã không mời Thương Mộ đi ăn lẩu, hoặc có thể để hai người hầu trong nhà cùng vào ăn chung thay vì ngồi ngoài cửa. Chỉ có hai người họ ăn cùng nhau thế này thật sự quá kỳ lạ.

 

Thương Lộc cảm thấy mình chẳng có gì để nói với Thương Mộ, nhưng anh ấy lại đột nhiên lên tiếng: "Tháng trước, tôi gặp A Âm."

 

Cái tên này—A Âm—chính là mối tình đầu của Thương Mộ, cũng là cô gái xinh đẹp dịu dàng trong trí nhớ của Thương Lộc.

 

Ngay lập tức, Thương Lộc buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Thương Mộ, trên mặt tràn đầy tò mò.

 

Cô thừa nhận, cô tò mò.

 

Mau nói tiếp đi!

 

Nhắc đến cái tên ấy, ánh mắt Thương Mộ càng trở nên dịu dàng. Anh ấynói:

 

"Lúc trước, khi em tham gia show đó, tôi đã ra nước ngoài một thời gian dài. Khi đó, vì nhận được tin tức về cô ấy, tôi đã tìm đến nhưng không gặp được. Tháng trước, tôi và cô ấy cuối cùng cũng liên lạc lại, hẹn gặp nhau. Cô ấy đến gặp tôi... mang theo con trai mình."

 

Sự thay đổi này thật sự quá bất ngờ!

 

Thương Lộc đưa tay che miệng, mất vài giây mới phản ứng lại:

 

"Cô ấy kết hôn rồi sao?"

 

"Ừ, ba năm trước."

 

Thương Mộ khẽ xoay đầu đũa giữa ngón tay, gương mặt lộ ra chút hoài niệm:

 

"Khi cô ấy ra nước ngoài, biết rằng bản thân không thể thay đổi thực tại nên đã tận dụng cơ hội không ngừng học tập để nâng cao chính mình. Cô ấy vẫn luôn xuất sắc như vậy. Cô ấy nói đã từng muốn đợi anh, nhưng rồi lại gặp một người đàn ông đặc biệt yêu cô ấy. Người đó theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, luôn đối xử rất tốt với cô ấy. Vì vậy, cô ấy đã chọn bước vào hôn nhân với anh ta.

 

Cô ấy nói xin lỗi. Anh bảo không sao cả, may mà cô ấy không thực sự đợi anh. Nếu không, đến tận năm nay anh mới tìm được cô ấy, chẳng phải đã lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân của cô ấy rồi sao?

 

Con trai cô ấy là con lai, tóc vàng óng, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng nửa dưới khuôn mặt lại giống cô ấy đến lạ, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay là con trai cô ấy.

 

Cô ấy nói với chồng mình rằng anh chính là mối tình đầu mà cô ấy từng nhắc đến. Người chồng có chút đề phòng nhưng vẫn rất lịch sự. Anh có thể nhìn ra anh ta rất yêu cô ấy, mà cô ấy cũng rất yêu anh ta. Chính vì thế, cô ấy mới có thể bình thản nói với anh về sự tồn tại của gia đình mình.

 

Anh còn đặc biệt tìm hiểu về chồng cô ấy. Anh ta sinh ra trong một gia đình gia giáo, cha mẹ đều yêu thương và trân trọng cô ấy. Bản thân anh ta cũng có học thức, có công việc ổn định, từng cứu một cụ già bị trượt chân rơi xuống nước. Đó là một người lương thiện, hoàn toàn xứng đáng với cô ấy."

 

Giọng của Thương Mộ ngày càng trầm thấp, dần dần mang theo sự kìm nén, như thể sắp nghẹn ngào, nhưng vẫn nói: "Cô ấy sống rất tốt, cô ấy đã tìm được một người tốt hơn anh để đi hết quãng đời còn lại, cô ấy trông rất hạnh phúc. Anh không có gì phải tiếc nuối."

 

Trong thực tế, không phải lúc nào gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách cũng sẽ giống như trong tiểu thuyết, không phải lúc nào gương vỡ cũng sẽ lành lại, mà đôi khi chỉ là cảnh còn người mất.

 

Thương Lộc cũng rất quý chị ấy, cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng chỉ có thể an ủi: "Điều này chứng tỏ anh cũng nên buông bỏ rồi, rồi anh cũng sẽ có một cuộc sống mới."

 

"Ừ." Thương Mộ không phủ nhận lời của Thương Lộc, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.

 

Có những điều, cả hai không nói ra, nhưng lại cùng nghĩ đến.

 

Giá như không sinh ra trong gia đình này thì tốt biết mấy.

 

Giá như không có người cha như vậy thì tốt biết mấy.

 

Đáng tiếc, trên thế gian này, chẳng có gì gọi là "giá như."

 

Đây chính là số phận của họ, dù có chấp nhận hay không, thì mọi thứ cũng đã định sẵn như vậy.

 

Bữa ăn kết thúc.

 

Thương Mộ đột nhiên đề nghị: "Trên tầng có một rạp chiếu phim, em có muốn đi xem một bộ phim không?"

 

Thương Lộc nhìn anh đầy khó hiểu, cảm thấy lời mời này có phần đột ngột.

 

Thương Mộ giải thích: "Là một bộ phim kinh điển của nước ngoài, chỉ chiếu giới hạn ba ngày ở trong nước, hôm nay là ngày cuối cùng."

 

Lời này khiến Thương Lộc có chút tò mò, nhưng đến khi cầm vé trên tay, cô lại không nhịn được mà bật cười.

 

Quả nhiên là phim kinh điển.

 

Trên thế giới này đúng là có những sự trùng hợp đến kỳ lạ, bộ phim họ sắp xem chính là bộ phim kinh dị mà cô từng xem cùng Diệp Lục.

 

Cô đã xem nó năm lần, lần trước cùng Diệp Lục xem lần thứ sáu, lần này tính ra đã là lần thứ bảy.

 

Khi Thương Lộc cùng Thương Mộ bước vào rạp, thấy bên trong đã chật kín người, cô liền hỏi: "Phim có vẻ rất hot, sao anh mua được vé, lại còn là chỗ ngồi đẹp như vậy?"

 

Thương Mộ thản nhiên đáp: "Muốn mời em, nên ba ngày nay suất chiếu nào anh cũng mua trước một vé."

 

Thương Lộc hiểu, nhưng lại không hoàn toàn hiểu.

 

Cô hỏi: "Sao anh lại muốn mời em xem bộ phim này?"

 

"Trong số đồ em để lại có rất nhiều đĩa phim kinh dị, anh đã xem hết tất cả các chương trình của em. Anh biết em từng xem bộ phim này cùng Diệp Lục, lúc đó em nói mình đã xem nó năm lần." Nói đến đây, Thương Mộ bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, liền dò hỏi: "Em không thích sao? Hay là xem quá nhiều lần rồi nên không muốn xem nữa?"

 

"Không phải." Thương Lộc lắc đầu, mắt hướng lên màn hình phía trước: "Đừng nói chuyện nữa, phim sắp bắt đầu rồi."

 

Bộ phim này quả thật rất đáng sợ.

 

Hầu hết những người có mặt ở đây đều đã từng xem nó ở nhà, nhưng vẫn tìm đến rạp để trải nghiệm cảm giác hồi hộp. Trong rạp liên tục vang lên những tiếng hét thất thanh.

 

Thương Mộ không hoàn toàn tập trung vào bộ phim, nhưng đôi khi vẫn bị tình tiết làm cho giật mình, sắc mặt có chút tái đi.

 

Còn Thương Lộc, dù đã thuộc làu từng cảnh quay, vẫn như những cô gái khác trong rạp, che mắt lại và giật mình hét nhỏ khi đến những đoạn cao trào.

 

Khi cảnh kinh khủng nhất sắp đến, Thương Mộ còn nhắc cô nhắm mắt lại.

 

Rõ ràng, anh đã tìm hiểu trước nội dung phim trước khi đến xem.

 

Thương Lộc nhắm mắt, nhưng bất giác cảm thấy hơi cay mắt, thậm chí có chút nhức nhối.

 

Nhưng may mắn thay, rạp chiếu phim rất tối, chỉ cần cô không lên tiếng, thì sẽ chẳng ai nhận ra.

 

Cơm cũng ăn xong, phim cũng xem xong, đã đến lúc nên chia tay.

 

Thương Lộc nhìn Thương Mộ. Cái dáng vẻ chống nạng đứng ngay bên cạnh cô trông thật buồn cười. Đột nhiên, cô hỏi: "Thương Mộ, trước khi em ra đời, anh có từng mong chờ em sẽ đến thế giới này không?"

 

"Có."

 

Câu hỏi ấy khiến Thương Mộ dừng bước. Anh trả lời: "Lúc đó anh đã nghĩ, nếu em là con trai, sau này chúng ta có thể cùng nhau học bơi, tập quyền anh. Còn nếu em là con gái, anh sẽ dẫn em đi khoe với bạn bè, để bọn họ phải ghen tị vì anh có một cô em gái."

 

"Vậy à..."

 

Thương Lộc khẽ nhếch môi, nở nụ cười. Dường như cô cũng đang tưởng tượng ra khung cảnh đó từ lời kể của anh. Sau đó, cô nhẹ giọng nói: "Thương Mộ, lần này em thật sự đã buông bỏ."

 

Thương Mộ sững lại, nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

 

Thương Lộc cắn nhẹ vào ống hút, ngừng một lúc rồi mới tiếp tục: "Lần trước, thực ra em nói dối. Không phải em thật sự không để tâm, mà chỉ là không muốn cãi nhau với anh nữa nên mới nói thế."

 

Thương Mộ chống nạng, thở dài: "... Anh biết."

 

"Nhưng lần này thì khác. Giờ em đã hiểu anh, vì vậy em thật sự không trách anh nữa."

 

Trong đáy mắt Thương Lộc ánh lên chút bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn mỉm cười: "Vừa nãy em đã nghĩ rất lâu về cách mà chúng ta nên ở bên nhau, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng ra được cảnh chúng ta cãi nhau như những anh em bình thường. Xin lỗi, Thương Mộ. Hay là chúng ta cứ như vậy đi, có chuyện cần giúp thì liên hệ, không có chuyện gì thì ai sống cuộc đời nấy, thật tốt."

 

Thương Mộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không né tránh ánh mắt của cô nữa.

 

Giọng anh khàn khàn, nhưng vẫn đồng ý: "... Được."

 

Đúng lúc này, điện thoại của Thương Lộc reo lên.

 

Nhìn thấy tin nhắn đến, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thẹn thùng rất điển hình của một cô gái đang yêu.

 

Thương Mộ lập tức nhận ra, liền hỏi: "Là Trì Yến sao?"

 

"Ừm."

 

Thương Lộc gật đầu, nhanh chóng nhắn tin trả lời Trì Yến. Nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định nói với Thương Mộ: "Anh ấy là bạn trai em."

 

"Rất tốt."

 

Đây hoàn toàn là câu trả lời nằm trong dự liệu của Thương Mộ. Anh biết cậu ta để tâm đ ến Thương Lộc thế nào, em gái chấp nhận tình cảm của cậu ta cũng là điều dễ hiểu.

 

Dẫu vậy, Thương Mộ vẫn dặn dò: "Nếu sau này Trì Yến không tốt với em, nhớ nói cho anh biết. Chúng ta không sợ cậu ta, cũng không sợ nhà bọn họ."

 

Dù Thương Lộc không nghĩ ngày đó sẽ đến, cô cũng không phản bác, chỉ gật đầu đáp: "Được."

 

Bọn họ đi thang máy xuống tầng dưới.

 

Xe của nhà họ Thương và xe của Trì Yến, một chiếc trước, một chiếc sau, đều đang đợi sẵn. Trước khi bộ phim kết thúc nửa tiếng, Thương Lộc đã nhắn tin cho Trì Yến.

 

Cô liếc nhìn Thương Mộ vẫn còn đang bó bột chân, hỏi: "Anh có cần em đỡ lên xe không?"

 

Còn chưa kịp trả lời, tài xế đã lập tức xuống xe đỡ Thương Mộ.

 

Thương Mộ cảm thấy hơi phiền, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Không cần đâu. Nếu Trì Yến tới rồi, em cũng về sớm một chút đi."

 

"Được."

 

Thương Lộc gật đầu, không nhìn anh nữa mà trực tiếp lên xe của Trì Yến.

 

Thấy cô đi tới, Trì Yến lập tức xuống xe mở cửa cho cô, tiện thể liếc mắt về phía Thương Mộ.

 

Hai người họ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

 

Nhưng Thương Lộc lại thò đầu ra. Như thể đã hạ quyết tâm, cô nói một câu: "Thương Mộ, chúc mừng sinh nhật."

 

Cô ném một chiếc móc chìa khóa qua, sau đó đóng cửa xe lại.

 

Đó là món quà cô tiện tay thắng được khi chơi game trong lúc anh đi mua bỏng. Ngoài thứ này ra, cô không có món quà nào khác để tặng.

 

Thương Mộ bắt lấy chiếc móc khóa, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh đỏ hoe, sau đó lặng lẽ lên xe.

 

Hai chiếc xe rẽ sang hai hướng khác nhau ở ngã tư phía trước. Chỉ chốc lát sau, biển số xe cũng không còn nhìn thấy nữa.

 

*

 

Đêm xuống.

 

Trì Yến không chủ động hỏi Thương Lộc vì sao lại gặp Thương Mộ, chỉ lặng lẽ nhận ra cô có vẻ buồn bực, rồi kéo cô ngồi xuống sofa ở nhà mình, cùng xem một bộ phim tình cảm dài tập.

 

Thương Lộc nhìn màn hình một cách vô thức, mặc kịch bản vẫn tiếp tục diễn ra. Đến khi quay đầu lại, cô bất ngờ thấy Trì Yến nước mắt rơi đầy mặt, ngồi ngay bên cạnh.

 

Trì Yến đưa tay lau nước mắt: "Cảm động quá."

 

Thương Lộc: "...?"

 

Trì Yến mắt đỏ hoe, quay sang hỏi cô: "Sao em không khóc? Tình yêu cảm động như thế này cơ mà."

 

Thương Lộc: "..."

 

Nếu cô nhớ không nhầm, bộ phim này là cô tiện tay chọn, trên một trang đánh giá nào đó còn bị chấm 3.7 điểm.

 

Ai mà khóc vì thể loại phim tệ như thế này chứ!

 

Quan trọng hơn là—

 

Thuốc nhỏ mắt còn để trên bàn kìa, giả quá!

 

Thương Lộc thừa biết Trì Yến chỉ đang cố tạo cho cô một cái cớ để khóc, bèn bất đắc dĩ nói: "Em không muốn khóc."

 

"Hả?" Trì Yến cúi đầu nhìn cô, trên mặt mang theo vài phần nghi hoặc, hiển nhiên là vẫn chưa tin.

 

Thương Lộc nghiêng đầu, tựa lên vai Trì Yến, khẽ nói: "Thật đấy, em thực sự rất vui."

 

Giọng cô dịu lại, chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

 

Trì Yến lặng lẽ gật đầu, lắng nghe từng câu một, tay cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

 

Thương Lộc mỉm cười nhìn Trì Yến, nhẹ giọng nói: "Em thực sự không trách anh ấy. Những năm qua, chắc anh ấy cũng rất khổ sở, có lẽ còn đau đớn hơn em. Lúc chia tay chị A Âm, có lẽ còn tuyệt vọng hơn nữa. Em nghĩ thử rồi, nếu từ bây giờ em không còn gặp lại anh nữa, em cũng không chắc mình sẽ có thể hoàn toàn bình tĩnh và tin tưởng. Có lẽ em cũng sẽ giận cá chém thớt, khiến người mà em yêu thương bị tổn thương."

 

Vậy nên, cô chọn buông bỏ những năm tháng ấy, cũng khép lại chương ký ức về khu vườn hoa hồng, nơi cô từng âm thầm khóc ướt cả gối vào vô số đêm khuya.

 

Đến cuối cùng, Thương Lộc khẽ thở dài, nói: "Dường như vẫn còn chút tiếc nuối. Em biết anh ấy đã cố gắng hết sức, nhưng em cũng đã cố gắng rồi. Em và anh ấy, có lẽ chỉ có thể như thế này thôi."

 

Thương Mộ muốn bù đắp, nên dẫn cô đi xem thể loại phim kinh dị mà cô thích nhất. Bởi vì anh ấy thật lòng nghĩ rằng cô sẽ thích nó.

 

Trong suốt bộ phim, cô đã nghĩ về vô số cái kết có thể xảy ra giữa mình và Thương Mộ, nhưng cuối cùng, cô vẫn đưa ra lựa chọn này.

 

Anh trai, sinh nhật vui vẻ.

 

Cô thầm nghĩ như vậy.

 

Chỉ có thể như vậy.

 

Cũng đành như vậy.

 

Bọn họ đều đã cố gắng hết sức.

 

Chỉ tiếc rằng, cuối cùng, không ai có thể vượt qua quãng thời gian hai mươi năm ấy.

 

***

 

Cả hai người đều rất đáng thương, mà cội nguồn mọi đau khổ của bọn họ lại đến từ cha ruột, ông ta đã hủy hoại 20 năm tuổi thơ của cả hai đứa trẻ, dù rằng giờ phải trả giá nhưng cũng không làm sao bù đắp được ToT Thương Lộc may mắn tìm thấy Trì Yến bên cạnh, nhưng Thương Mộ thì mãi mãi mất đi A Âm của anh ấy rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.