Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 90: Chương 79 (3):Nam nữ chính




Một góc khác.

 

Buổi chụp ảnh hậu trường của web drama.

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt – một đoàn làm phim bình thường như bao đoàn khác – trong đầu Ninh Lâm lại hiện lên những ký ức huy hoàng ngày trước.

 

Trước đây, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ phải diễn trong một đoàn phim hạng thấp như thế này, cùng với những diễn viên không tên tuổi. Bất kể cô ta đi đến đâu, đều phải được vây quanh như ánh trăng sáng. Nhân viên hậu trường, diễn viên khác tranh nhau chụp ảnh cùng cô, đạo diễn và biên kịch ra sức lấy lòng, chỉ mong cô ta hài lòng.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Trường quay thì sơ sài, rẻ tiền. Bạn diễn của cô thậm chí là một influencer hạng ba mà cô ta chẳng nhớ nổi tên. Nhân viên đoàn phim cũng lạnh nhạt với cô ta, thậm chí còn không bằng cách họ đối xử với influencer kia.

 

Ninh Lâm đương nhiên muốn nổi giận. Nhưng đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cô ta mới có thể quay lại đoàn phim. Dù hoàn cảnh có tệ thế nào đi nữa, ít nhất cô ta vẫn còn được diễn xuất.

 

Cô ta đành phải nuốt giận trở về phòng nghỉ, rồi quay sang trợ lý:

 

"Gọi điện cho Khương Diệc."

 

Trợ lý này là do Khương Diệc cử đến để chăm sóc cô ta. Lúc này, người đó chỉ có thể nhẹ giọng an ủi:

 

"Cô Ninh, tổng giám đốc Khương cũng rất khó xử. Anh ấy đã chịu áp lực lớn như vậy để bộ phim này có thể được khởi quay..."

 

"Bốp!"

 

Ninh Lâm không chút do dự giáng một cái tát lên mặt trợ lý. Cơn giận dữ khiến cả người cô ta run lên:

 

"Áp lực lớn như vậy sao? Vậy thì trong mắt anh, tôi chính là gánh nặng đó, có phải không?"

 

Trợ lý biết mình đã lỡ lời, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi."

 

Ninh Lâm cười lạnh, nhìn chằm chằm trợ lý:

 

"Anh là người của nhà họ Khương, là người của Khương Diệc. Anh chắc chắn nghĩ rằng tôi không biết điều, đúng không? Khương Diệc đã đối xử với tôi rất tốt rồi, vậy mà tôi còn muốn gì nữa? Có phải không?"

 

Cô hỏi, nhưng không chờ câu trả lời. Đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ, cô ta chỉ tay vào mặt mình:

 

"Nhìn kỹ đi, tôi là Ninh Lâm! Tôi từng là nữ diễn viên lưu lượng hot nhất, nổi tiếng nhất! Chỉ vì Khương Diệc tranh đấu với gia tộc mà tôi rơi vào tình cảnh này, tôi ở bên hắn mà mất đi tất cả! Mọi thứ hắn đều nợ tôi! Hắn phải bù đắp cho tôi! Hắn căn bản không hiểu điều đó! Hắn không đáng thương, người đáng thương là tôi! Anh có hiểu không?"

 

Trợ lý nào dám trả lời, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.

 

Người này là do Khương Diệc sắp xếp, đương nhiên không thể nói Khương Diệc sai, nhưng trong hoàn cảnh này, cũng chẳng thể phản bác lại Ninh Lâm.

 

Nhưng hắn cũng là con người, có suy nghĩ của riêng mình.

 

Trong lòng, hắn không cảm thấy ông chủ của mình đáng thương, cũng chẳng thấy Ninh Lâm đáng thương. Những chuyện bọn họ làm, bị mắng chửi cũng là đáng đời thôi, phải không?

 

Nếu thật sự có ai đáng thương, thì người đó chỉ có thể là Thương Lộc – người vô tội bị kéo vào vũng bùn này.

 

Trợ lý nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên, hắn không dám nói ra.

 

Ninh Lâm ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên định lướt Weibo cho vơi bớt bực tức. Nhưng vừa mở hot search, cô ta liền nhìn thấy tin tuyên truyền của bộ phim "Kế Hoạch Cứu Vớt".

 

"Rầm!"

 

Cô ta ném điện thoại xuống đất.

 

Dựa vào cái gì?

 

Thương Lộc có thể tham gia phim điện ảnh mới của Nhạc Tề, còn cô ta thì phải đóng trong một đoàn phim rẻ tiền thế này?

 

Một nỗi bi thương dâng lên trong lòng, nước mắt đột nhiên trào ra.

 

Cô ta cũng không biết mình đang khóc cho bản thân hay đang khóc vì những lựa chọn sai lầm trong quá khứ.

 

Cuộc đời cô ta không nên trở thành thế này...

 

Cô ta không cam lòng.

 

Nếu năm đó, cô ta không quen biết Khương Diệc, không yêu hắn, thì liệu những chuyện sau này có xảy ra không?

 

Cô ta từng tin tưởng Khương Diệc, từng ỷ lại vào hắn. Nhưng bây giờ thì sao?

 

Những lời hứa hẹn của hắn chưa bao giờ thành hiện thực. Còn cô ta? Cô ta đã nhận lại được gì chứ?

 

Khương Diệc đã phụ cô ta.

 

"Khương Diệc..."

 

Cô ta khẽ lẩm bẩm cái tên ấy.

 

Giữa những năm tháng tăm tối này, tình cảm ấy đã sớm không còn rõ ràng là yêu hay hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.