Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 93: Chương 82:Mười bảy năm trước




Thương Lộc rất mong chờ được về nhà, bởi vì Trì Yến nói đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đèn trong nhà sáng lên, Thương Lộc lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

 

Trên kệ giày, đôi dép đi một lần vốn có đã biến mất. Trên giá áo xuất hiện hai chiếc áo khoác lạ. Trên bàn trà còn có một chiếc túi xách... Đó là của Lâm Nhan Nhan, cô có ấn tượng.

 

Mấy ngày nay Lâm Nhan Nhan không đến nhà cô. Ít nhất trước khi ra ngoài, trên bàn trà tuyệt đối không có chiếc túi này.

 

Thương Lộc ôm bó hoa mà Trì Yến đã tặng chặt trong lòng, ánh mắt lướt khắp căn nhà, tìm kiếm những điểm bất thường.

 

Nhìn thấy nhiều dấu vết như vậy, Trì Yến cũng biết không thể giấu được nữa.

 

Thương Lộc không vội bước vào trong, mà trực tiếp quay đầu nhìn Trì Yến, trong mắt có chút hoang mang, lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi: "Bao nhiêu người?"

 

Trì Yến cũng đáp lại bằng khẩu hình: "Bảy." Sau đó, anh ngồi xuống, lấy đôi dép lê đặt bên chân Thương Lộc, ra hiệu cho cô vào nhà trước.

 

Trong lòng Thương Lộc đã ngầm đoán được số người có mặt, cô đi dép lê vào rồi tiến vào phòng khách.

 

Nơi cô có thể nhìn thấy, tạm thời vẫn chưa có ai.

 

Cho đến khi cô đến trước cửa phòng khách.

 

"Khụ!" Trì Yến cố tình ho một tiếng.

 

Cánh cửa phòng khách lập tức bật mở.

 

Lâm Nhan Nhan giơ cao chiếc bánh kem bước ra đầu tiên, lớn tiếng reo lên: "Sinh nhật vui vẻ, Lộc Lộc!"

 

Trên bánh cắm đầy nến đã được thắp sáng, ánh lửa lung linh. Những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng.

 

"Sinh nhật vui vẻ!" Diệp Lục tiến lên ôm chặt Thương Lộc, ngay sau đó cười to khoái chí: "Tôi là người đầu tiên ôm thọ tinh nha!"

 

Cậu ta hoàn toàn không để ý ánh mắt sắc lạnh của Trì Yến, chỉ bận khiêu khích Lâm Nhan Nhan.

 

Lâm Nhan Nhan trợn to mắt, lập tức dúi bánh kem vào tay Hứa Tắc, vừa cố gắng bế Thương Lộc lên vừa la lớn: "Lộc Lộc, sinh nhật vui vẻ!"

 

Cả đám nhốn nháo không thiếu một ai, thậm chí còn có Âu Dịch, trên tay ôm theo một chiếc hộp nhỏ đựng gạo kê.

 

Thương Lộc đếm lại số người, sau đó khựng lại.

 

Sao lại có tám người? Thừa ra một người là từ đâu ra?

 

Cô đếm lại lần nữa... Văn Nhân Ngôn?!

 

Có chút bất ngờ, cô nhìn Văn Nhân Ngôn rồi hỏi: "Anh cũng tới à?"

 

Trì Yến: "......?"

 

Văn Nhân Ngôn lập tức giơ hai tay lên, tỏ vẻ vô tội, nhìn về phía Trì Yến giải thích: "Tôi vốn định tìm cậu, kết quả gõ cửa không thấy ai, chuẩn bị đi rồi thì bất ngờ gặp cả nhóm người này. Tò mò hỏi một chút, không ngờ lại biết hôm nay là sinh nhật chị dâu. Chuyện náo nhiệt thế này sao tôi có thể không tham gia chứ?"

 

"Khoan đã!" Diệp Lục lập tức ngắt lời Văn Nhân Ngôn, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Thương Lộc là chị dâu của anh? Anh có anh trai à?"

 

Sao mỗi một chữ người này nói cậu ta đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại không còn là tiếng người nữa?!

 

Văn Nhân Ngôn chỉ vào Trì Yến, thản nhiên cười nhạo Diệp Lục: "Cậu mở to mắt ra mà xem, trong tay chị dâu đang ôm cái gì? Hoa hồng đấy! Nếu đây không phải là tình yêu thì là cái gì?"

 

"Hoa hồng?!" Lâm Nhan Nhan lập tức hét lên bằng giọng nữ cao, nhanh chóng giật lấy bó hoa từ tay Thương Lộc rồi hoảng hốt lùi về sau: "Cậu điên rồi sao?!"

 

Tưởng Tinh cũng vội vàng chạy tới kiểm tra: "Có ngứa ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?"

 

Gạo kê cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

 

Thương Lộc vội vàng xua tay, giải thích: "Hoa hồng này là giả, sẽ không dị ứng đâu, yên tâm đi."

 

Lâm Nhan Nhan nửa tin nửa ngờ cúi đầu, dùng tay chạm vào bó hoa kiểm tra. Sau khi xác nhận là giả, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đặt nó lên bàn trà.

 

Tống Trạch Khiêm ngáp một cái, cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này đã ảnh hưởng đến giờ giấc sinh hoạt của mình, bèn nhắc nhở: "Còn không thổi nến thì nó sắp tắt rồi đấy."

 

Mọi người: "!"

 

Mọi người cũng không quá náo loạn. Lâm Nhan Nhan lại lần nữa quay đầu tìm bánh bông lan, một lần nữa giật lại từ tay Hứa Tắc rồi mang đến đặt trước mặt Thương Lộc.

 

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Thương Lộc nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật.

 

Giữa tiếng hợp xướng của mọi người, Thương Lộc nhắm mắt, chắp tay trước ngực cầu nguyện.

 

Cầu nguyện... nhưng mà biết cầu gì đây?

 

Bài hát sinh nhật này thật sự khó nghe quá! Mọi người hát chúc mừng sinh nhật thôi mà tại sao còn phải kéo tông lên tận trời như thế chứ?

 

Ngoại trừ giọng của Âu Dịch là cô còn có thể nghe ra, mấy người khác hát một người còn khó nghe hơn một người. Diệp Lục thì cố tình gân cổ lên gào, còn Văn Nhân Ngôn... đúng là chẳng thể nào nghe nổi!

 

Nhưng dù vậy, không khí thế này, cô vẫn rất thích.

 

Thương Lộc cố gắng gạt hết những suy nghĩ chê bai trong đầu, tập trung ước nguyện.

 

Thực ra, cô cũng chẳng có nguyện vọng gì nhiều.

 

Những điều cô muốn, từ lâu đã có được cả rồi.

 

Vậy thì chỉ mong mọi người có thể mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc như thế này thôi.

 

Vẫn rất muốn nói lời cảm ơn.

 

Cảm ơn những người này đã luôn ở bên cô.

 

Bài hát sinh nhật dù có khó nghe thế nào vẫn tiếp tục vang lên. Âu Dịch thấy đánh không lại nên cũng gia nhập, bắt đầu thi hát với Diệp Lục xem ai hát dở hơn.

 

Giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, Thương Lộc thổi tắt nến, nhìn mọi người rồi nói: "Cảm ơn mọi người."

 

Sau đó, cô quay đầu nhìn Trì Yến, hỏi: "Bây giờ có thể nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?"

 

"Để tôi nói! Để tôi nói!" Lâm Nhan Nhan lập tức giơ tay giành phần giải thích: "Ban đầu bọn tôi định tổ chức sinh nhật cho cậu, nhưng không chắc cậu có muốn không, nên nhờ Trì Yến đi thăm dò tình hình. Nếu cậu không vui, anh ấy sẽ báo tin lại để bọn tôi rút lui ngay lập tức!"

 

Hôm nay tâm trạng của Thương Lộc rõ ràng rất tốt, vậy nên mọi thứ cứ thế diễn ra theo đúng kế hoạch.

 

Cô cắt bánh chia cho mọi người.

 

Nến đã thổi, bánh cũng đã ăn xong, lúc này Diệp Lục mới nhớ đến một chuyện quan trọng. Anh nhìn Thương Lộc, rồi lại nhìn Trì Yến bên cạnh cô, hỏi:

 

"Hai người đang hẹn hò à?"

 

Thương Lộc gật đầu, nhân cơ hội này chính thức giới thiệu: "Trì Yến, bạn trai tôi."

 

Gạo Kê nghe vậy chỉ im lặng, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

 

Diệp Lục nhìn Trì Yến với ánh mắt dò xét: "Gặp vài lần rồi, nhưng vẫn chưa quen lắm, hay là anh tự giới thiệu một chút đi?"

 

"Để tôi giới thiệu cho." Tống Trạch Khiêm cất giọng lười biếng: "Trì tổng, nhà đầu tư mới của đoàn làm phim chúng ta."

 

Diệp Lục trừng lớn mắt, ngay lập tức bật dậy bước đến bắt tay với Trì Yến: "Trì tổng, hân hạnh hân hạnh!"

 

Lâm Nhan Nhan giơ chân đá vào gót Diệp Lục: "Nhìn cậu kìa, đúng là chẳng có chí khí gì cả!"

 

Lúc này Diệp Lục mới cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Anh nhìn quanh một lượt, chỉ vào Thương Lộc và Trì Yến, hỏi: "Khoan đã... đừng nói với tôi là tất cả mọi người đều biết chuyện này từ trước rồi nhé?!"

 

Lâm Nhan Nhan cười tít mắt: "Lộc Lộc nói cho tôi đầu tiên đó! Chỉ nói cho tôi thôi!"

 

Tưởng Tinh cũng góp lời: "Lần trước ở tiệc đóng máy của chương trình thực tế, tôi thấy anh ấy đến đón Tiểu Lộc."

 

Tống Trạch Khiêm nhún vai: "Tôi thì biết sớm hơn một chút, ngay từ khi anh ấy tìm tôi để đầu tư, tôi đã đoán được rồi."

 

Hứa Tắc hơi rũ mắt, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười ôn hòa: "Xem như tôi cũng đã có chuẩn bị tâm lý."

 

Văn Nhân Ngôn thì đầy vẻ đắc ý: "Tôi là anh em thân thiết nhất của Trì Yến mà!"

 

Trước tình huống này, Gạo Kê lập tức giả vờ như không nghe thấy gì, không xen vào, mà mọi người cũng chẳng ai hỏi đến cô bé.

 

Diệp Lục rơi vào trạng thái hoang mang cực độ.

 

Cái gì cơ?! Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình anh là không biết chuyện này sao?!

 

Không! Còn một người nữa!

 

Diệp Lục quay sang nhìn Âu Dịch, ánh mắt đầy vẻ đồng cảm: "Hóa ra chỉ có hai chúng ta là không biết!"

 

"Cậu nói cái gì vậy?" Âu Dịch nuốt xuống một miếng bánh bông lan to, nói: "Hai người bọn họ chẳng phải đã bên nhau rất lâu rồi sao? Lần trước tới bệnh viện thăm tôi, chẳng phải nói anh ấy là bạn trai của Thương Lộc sao?"

 

Diệp Lục & Lâm Nhan Nhan: "?!"

 

Hôm đó bọn họ cũng có mặt, tuyệt đối không có chuyện như vậy xảy ra!

 

Âu Dịch lại gãi gãi đầu, chìm vào hồi ức: "Không đúng, hình như là phủ nhận? Tôi nhớ không rõ nữa."

 

Bởi vì không nhớ rõ, nên cứ mặc định như vậy, dù sao cuộc đời Âu Dịch vẫn luôn như thế, nếu không chắc chắn về điều gì thì liền tùy tiện tìm một đáp án để tự lừa mình một chút.

 

Gương mặt Âu Dịch vô cùng chân thành, cũng rất vô tội.

 

Thương Lộc & Trì Yến: "......"

 

Thôi kệ đi, dù sao bây giờ cũng đang ở bên nhau rồi.

 

Sau đó, mọi người lần lượt lấy ra món quà mà mình đã chuẩn bị.

 

Gạo Kê tặng một chiếc khăn quàng cổ tự tay đan, tuy rằng đơn giản nhưng sờ vào rất mềm mại, cô bé nói: "Là mẹ Tiết dạy em đan đấy."

 

Lâm Nhan Nhan lập tức quay sang nhìn Trì Yến bằng ánh mắt ghét bỏ, nói: "Chuyện này mà cũng để Gạo Kê giành trước, anh đúng là vô dụng mà."

 

Âu Dịch cũng lấy ra món quà mình đã chuẩn bị, một chiếc micro cực kỳ cao cấp, hình dáng cũng rất dễ thương.

 

Nhưng khi mở hộp quà ra, bên trong dường như còn có thứ gì đó.

 

Thương Lộc tò mò đưa tay định lấy, nhưng đã bị Âu Dịch nhanh chóng giành trước.

 

Âu Dịch mơ hồ nhớ lại, trước khi xuất phát từ công ty, Nhan Úc không hiểu sao lại chạy đến, hình như là nhờ hắn mang quà tặng Thương Lộc. Nhưng lúc đó anh vội quá nên chưa kịp xem qua, không ngờ Nhan Úc lại bỏ vào trong hộp một album của nhóm bọn họ.

 

Cầm album lên, nhìn thấy chữ ký của Nhan Úc ở mặt sau, Âu Dịch suýt chút nữa cắn nát răng.

 

Đúng là có bệnh mà!

 

Diệp Lục cũng cười nhạo Âu Dịch: "Lần đầu tiên thấy có người tặng quà sinh nhật mà lại tặng album của chính mình, sao lại còn tự luyến hơn cả tôi vậy?"

 

Thấy Âu Dịch mãi không đưa album cho mình, Thương Lộc khó hiểu hỏi: "Album này có gì sao?"

 

"Không có gì, có chút bẩn, tôi lau trước đã." Âu Dịch vừa nói vừa lấy khăn giấy ra, nhưng phát hiện mãi cũng không lau được chữ ký của Nhan Úc.

 

May mà anh cũng có chuẩn bị!

 

Âu Dịch lấy bút ký tên từ trong túi ra, ký thêm tên của tất cả thành viên trong nhóm lên album, sau đó mới đưa cho Thương Lộc: "Đây là lời chúc phúc của cả nhóm chúng tôi dành cho cô."

 

Thương Lộc: "......"

 

Cô đâu phải fan hâm mộ, mà mấy cái tên này chẳng phải đều do Âu Dịch mới vừa ký thêm sao?

 

Nhưng Thương Lộc cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nói: "Cảm ơn, tôi thật sự... rất thích."

 

Lúc này, mọi người đều đã tặng quà xong, chỉ còn lại Trì Yến.

 

Trì Yến đứng dậy đi đến trước cửa thư phòng, lấy ra món quà mình đã chuẩn bị.

 

Lần này vẫn là một bó hoa tươi, điểm khác biệt là nó được gói trong một chiếc hộp hình ống tròn, trông rất tinh tế.

 

"Không thể nào ——"

 

Lâm Nhan Nhan hoàn toàn không để tâm đ ến album, cô tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để diss Trì Yến, kéo dài giọng trêu chọc: "Anh chẳng phải đã tặng một bó rồi sao? Không thể sáng tạo hơn chút à?"

 

Vừa dứt lời, từ trong bó hoa trong lòng Trì Yến đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù—là một chú mèo Anh lông ngắn béo tròn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bọn họ, vươn một móng vuốt nhỏ đặt lên một bông hoa.

 

Nó dường như rất hiếu động, định bò ra khỏi bó hoa. Thương Lộc lập tức đứng dậy đón lấy.

 

Tiểu gia hỏa này lại rất có linh tính, vừa được bế liền trực tiếp trèo vào lòng cô.

 

"Đáng yêu quá!" Thương Lộc không nhịn được ôm chặt tiểu mèo vào lòng. Nó cũng rất ngoan ngoãn, kêu một tiếng "meo meo" rồi nằm ngửa trên đùi cô, để lộ chiếc bụng nhỏ.

 

Thương Lộc đương nhiên không kìm lòng được mà đưa tay vuốt v e nó, Lâm Nhan Nhan cũng chạy tới xoa đầu mèo, còn kéo Gạo Kê cùng chơi.

 

Thương Lộc vui đến không chịu được, vừa chơi với mèo vừa hỏi: "Trì Yến, sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng em mèo vậy?"

 

"Lần trước Văn Nhân Ngôn mang mèo của cậu ấy tới, thấy em rất thích." Trì Yến đáp, sau đó nói thêm: "Chú mèo này cũng là cậu ấy giúp anh mua từ một người bạn."

 

Văn Nhân Ngôn đầy kiêu ngạo nói: "Đây chính là con mèo con ngoan nhất trong lứa này đấy. Nghe lời dặn của Trì ca, tôi đã theo dõi chúng ngay từ khi mới sinh, cuối cùng chọn ra một con đặc biệt để dành riêng cho chị!"

 

"Cảm ơn anh." Thương Lộc đáp, ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Ngôn. Đôi mắt ấy cong lên, ánh cười trong veo, hồn nhiên mà lay động lòng người.

 

Mặt Văn Nhân Ngôn thoáng ửng đỏ.

 

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được hơi nóng lan lên tai, anh ta lập tức ý thức được rằng mình sắp tiêu đời. Vội vàng xua tay, anh ta quay sang Trì Yến giải thích: "Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp chứ! Tôi chỉ là thấy đẹp nên thưởng thức thôi! Bị mỹ nhân nhìn mà đỏ mặt là chuyện bình thường! Tôi thật sự không có hứng thú với kiểu người như chị dâu đâu! Trì ca, tin tôi đi a a a ——"

 

Kết cục của màn biện hộ này là một cú đạp thẳng vào chân từ Trì Yến. Văn Nhân Ngôn không dám nán lại lâu hơn, nhanh chóng viện cớ về nhà cho mèo ăn rồi chạy mất.

 

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.

 

Nhân viên giao đồ ăn mang tới một thùng bia lớn cùng đồ nhắm.

 

Lâm Nhan Nhan giơ tay hô lớn: "Tôi gọi đấy! Không say không về!"

 

Ngoại trừ Trì Yến còn tạm coi là uống được, tất cả những người còn lại đều chỉ cần ba ly là gục.

 

Lúc này, chiếc ghế sô pha lớn phía trước Lâm Nhan Nhan cuối cùng cũng phát huy tác dụng, giống như một chiếc giường khổng lồ thời cổ đại, đủ để mỗi người chiếm một góc.

 

Diệp Lục và Âu Dịch vẫn đang chạm cốc cụng ly dù chén rượu đã trống không từ lâu. Còn Lâm Nhan Nhan thì quỳ dưới đất, bò theo sau mèo con.

 

Thương Lộc ôm lấy cánh tay Tưởng Tinh. Dù đã say mềm, cô vẫn muốn nghiêm túc thảo luận về nhân vật với đối phương. Dáng vẻ của Tưởng Tinh khi say lại khá đoan trang, cô ấy ngồi thẳng trên sô pha, lắng nghe phân tích của Thương Lộc, liên tục gật đầu như cái máy.

 

Rõ ràng là Tưởng Tinh cũng đã ngấm men say, nhưng vẫn còn đủ lý trí để không phát điên lên.

 

Tống Trạch Khiêm sớm đã cảm thấy đau đầu, bèn chiếm lấy một góc sô pha, chọn cho mình một vị trí tốt rồi trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

 

Trì Yến quan sát một lúc, cảm thấy không còn gì để xem nữa, liền cúi người bế Thương Lộc lên: "Về phòng ngủ."

 

"Không cần......"

 

Thương Lộc lẩm bẩm trong cơn mơ màng, ngoài miệng nói không cần nhưng khi bị Trì Yến bế lên lại vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh.

 

Còn chưa kịp vào phòng, chiếc dép lê của Thương Lộc đã trượt khỏi chân khi cô lắc lư, bay thẳng xuống đất, rơi ngay trước mặt Âu Dịch và Diệp Lục đang ngồi bệt dưới sàn.

 

Âu Dịch nhặt chiếc dép lên: "Trời ơi... Dị vật từ trên trời rơi xuống! Đây là điềm báo xui xẻo!"

 

Nói xong, hắn lập tức ném chiếc dép sang bên cạnh, thẳng vào mặt Diệp Lục.

 

Diệp Lục: "?"

 

Cái gì đây? Hắn đâu có đáng phải chịu loại oan ức này!

 

Âu Dịch ngây ngô cười với hắn: "Ha ha, cậu bị đánh rồi! Tôi đã nói là điềm xấu mà!"

 

Thế là Diệp Lục cầm chiếc dép đứng dậy: "Để tôi xem ai mới là điềm xấu!"

 

Hai người ngay lập tức lao vào vật lộn. Đánh qua đánh lại, Diệp Lục đạp Âu Dịch một cú, thế là cả hai lăn ra hai bên phòng khách.

 

Từ đâu té ngã, thì ngủ luôn tại đó.

 

Cả hai đều có cùng suy nghĩ, vừa rời nhau ra một giây đã lập tức quên mất mình đang tức giận, copy-paste y hệt nhau: ngã xuống, ngủ luôn.

 

Ở bên kia, Lâm Nhan Nhan – vẫn đang bò theo mèo con – lại đập đầu vào tường. Cô nàng ngây ngẩn trong giây lát, rồi cố gắng tiếp tục xuyên qua bức tường như thể đó là điều hiển nhiên.

 

May mắn thay, Hứa Tắc chưa say đến mức mất kiểm soát, đứng dậy định đỡ lấy Lâm Nhan Nhan.

 

Nhưng Lâm Nhan Nhan lại nắm chặt ống quần của Hứa Tắc. Hứa Tắc hốt hoảng tránh đi, dẫn theo cả chiếc quần mà bỏ chạy, cuối cùng lựa chọn trốn chung với Tống Trạch Khiêm.

 

Sau khi đắp chăn cho Thương Lộc đàng hoàng, Trì Yến bước ra khỏi phòng, im lặng một lúc lâu. Ánh mắt anh chạm phải người tỉnh táo duy nhất còn sót lại trong căn phòng hỗn loạn này.

 

Gạo Kê bưng một ly nước, đứng ngay trước cửa phòng. Ban đầu cô bé chỉ định rót nước uống, nhưng bây giờ chỉ có thể thở dài.

 

Cô bé nói: "Đại nhân, hảo bổn." (*Câu này là câu mọi người hay nói khi xem kịch, đại ý là khen ngợi một vở kịch hay)

 

Trì Yến: "......"

 

Không thể phản bác được.

 

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy.

 

Mọi người ngầm hiểu với nhau rằng nên bỏ qua chuyện tối qua say rượu làm loạn. Trì Yến và Hứa Tắc cùng nhau chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn. Sau khi ăn xong, ai nấy đều trở về nhà.

 

Chỉ còn lại Thương Lộc ôm chú mèo con, nhìn Trì Yến dọn dẹp phòng khách:

 

"Mèo con này nên đặt tên gì nhỉ? Anh đừng có nói mấy cái tên kiểu 'bé ngoan', 'cục cưng' để qua loa với em đấy!"

 

Trì Yến nghĩ ra mấy cái tên, nhưng Thương Lộc đều không vừa ý.

 

Cô cũng chẳng nghĩ được cái tên nào hay hơn, liền quấn lấy Trì Yến bắt anh đặt tên.

 

Trì Yến rửa tay sạch sẽ, cầm một nắm quả đưa tới trước mặt Thương Lộc, nói:

 

"Nhắm mắt lại, lấy đại một quả đi."

 

Thương Lộc tuy không hiểu Trì Yến định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, mò trúng quả lớn nhất, rồi nói:

 

"Táo đỏ."

 

Trì Yến nhìn chú mèo con trong lòng Thương Lộc, nói:

 

"Từ hôm nay, nhóc sẽ tên là Táo Đỏ."

 

Mèo con: "Meo?"

 

Thương Lộc: "?"

 

Có phải hơi tùy tiện quá không?

 

Nhưng mèo con lại ngẩng đầu, cố với lấy quả táo đỏ khô trong tay Thương Lộc. Ăn xong, nó cảm thấy mỹ mãn, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

 

Thương Lộc bất ngờ ôm nó lên, nói:

 

"Em thích à? Vậy thì được rồi, Táo Đỏ, Táo Đỏ, Táo Đỏ ——"

 

Dù trong lòng vẫn cảm thấy Trì Yến đặt tên cho thú cưng quá tùy tiện, nhưng thấy mèo con có vẻ thích cái tên này, cô cũng chấp nhận.

 

Thế là Thương Lộc chẳng đi đâu cả, chỉ ở nhà chơi với mèo con suốt cả ngày.

 

Ngoài ra, cô còn nhận được một món quà sinh nhật đặc biệt.

 

Đúng vào ngày sinh nhật của cô, cảnh sát công bố kết quả điều tra về vụ của Tiểu Chí và bà nội.

 

Sau hơn một tháng điều tra chuyên sâu, toàn bộ ngôi làng đều biết và ngầm đồng tình với vụ buôn bán người này. Số lượng cán bộ làng liên quan không ít, thậm chí còn có sự bảo kê của một viên chức cấp cao trong Cục Cảnh sát – con trai thứ hai nhà họ Tôn. Những kẻ dính líu đến vụ việc còn bao gồm một số quan chức cấp cao hơn nữa.

 

Tất cả các cán bộ đảng viên và nhân viên chính phủ có hành vi thiếu trách nhiệm liên quan đến vụ việc đều bị xử lý thích đáng. Nhiều quan chức bị khai trừ khỏi Đảng, cách chức, và nhận hàng loạt hình phạt tương ứng.

 

Trưởng thôn và con trai không chỉ là "người mua", mà còn bị nghi ngờ có dính líu trực tiếp đến đường dây buôn bán người. Cuộc điều tra vẫn tiếp tục, dư luận theo dõi sát sao, chắc chắn vụ này sẽ không bị chìm xuồng.

 

Tiểu Chí cùng mẹ và bà nội đã được người chú thứ hai đón về thành phố sinh sống. Từ nay, họ có thể cùng nhau đón một năm mới ấm áp.

 

Không còn những lời gièm pha của dân làng.

 

Không còn xiềng xích giam cầm tự do.

 

Không còn những trận đòn roi vô cớ.

 

Càng không còn người chồng coi họ như súc vật.

 

Cuộc đời của họ, cuối cùng cũng đón nhận tự do.

 

Với Thương Lộc, đây là một món quà sinh nhật vô cùng ý nghĩa.

 

Ngoài ra, cô còn nhận được quà từ Thương Mộ gửi đến. Lần này vẫn là một trang viên, để cô có thể tự tay trồng những thứ mình thích.

 

Không chút do dự, Thương Lộc lập tức gọi điện cho Elvis. Sau khi xác nhận đất đai và các yếu tố khác đều phù hợp, cô quyết định tiếp tục trồng hoa hồng.

 

Dù bản thân bị dị ứng với hoa hồng, nhưng đó vẫn là loài hoa cô yêu thích nhất.

 

Tất nhiên, điều cô trân quý nhất vẫn là bông hồng mãi không tàn mà Trì Yến đã tự tay làm cho cô.

 

Hôm nay là sinh nhật của Thương Lộc, nhưng cũng chỉ là một ngày bình thường.

 

Một ngày bình thường trong thế giới này – thế giới mà cô ngày càng yêu thích.

 

Chớp mắt, Tết đã cận kề.

 

"Kế Hoạch Cứu Vớt" có lịch chiếu dày đặc, các suất chiếu tại rạp đều kín chỗ, từng buổi đều chật cứng khán giả. Trên mạng, danh tiếng của phim cũng khá tốt.

 

Doanh thu phòng vé đã nhanh chóng vượt mốc 3 tỷ, trực tiếp dẫn đầu phòng vé phim Tết Nguyên Đán, tạo áp lực lớn lên các bộ phim khác cũng như các nhà sản xuất. Điều đáng nói là số lượng khán giả xem phim Tết vẫn chưa thực sự bùng nổ, vì vậy có thể dự đoán doanh thu phòng vé của bộ phim sẽ còn tiếp tục tăng mạnh.

 

"Kế Hoạch Cứu Vớt" đã mở ra một khởi đầu thuận lợi cho điện ảnh trong nước trong năm mới. Với thành tích này, không chỉ trong mùa phim Tết mà thậm chí cả năm nay, khó có bộ phim nào có thể vượt qua doanh thu của nó.

 

Trong đó, nhân vật Thượng Quan Nghi do Thương Lộc thủ vai nhận được vô số lời khen ngợi. Cô đã thể hiện xuất sắc sự tương phản và đa chiều của nhân vật, chuyển biến cảm xúc vô cùng tự nhiên, luôn mang đến những bất ngờ cho khán giả.

 

Nhạc Tề cảm thấy vô cùng hãnh diện, liên tục nhắn tin khoe với Tống Trạch Khiêm và Hàn Thành. Không lâu sau, anh thấy Hàn Thành đánh giá bộ phim 4 sao.

 

Hàn Thành V: Phim không tệ, diễn viên ổn, nhưng đạo diễn thật sự rất phiền.

 

Kèm theo đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện khoe khoang của Nhạc Tề.

 

Cư dân mạng cười nghiêng ngả:

 

【Ha ha ha, Hàn Thành đạo diễn, phiền thì phải nói lớn lên!】

 

【Nhạc đạo: Oai phong lẫm liệt. Tống đạo: Bơ luôn. Hàn đạo: Im miệng đi!】

 

【Hàn đạo: Tôi làm phim truyền hình, anh đi khoe sai chỗ rồi!】

 

【Tôi cá 50 tệ rằng chắc chắn do Tống đạo không thèm trả lời Nhạc đạo nên anh ta mới tìm đến Hàn đạo để gây chuyện!】

 

Nhạc Tề tất nhiên không hài lòng với thái độ của Hàn Thành, nhưng lúc này anh ta cũng không bận tâm lắm, vì dù sao anh mới là người chiến thắng.

 

Cho đến khi Nhạc Tề đăng lại một bài viết riêng về Thương Lộc, kèm theo chú thích: "Có cơ hội lại hợp tác nhé."

 

Thương Lộc còn chưa kịp phản hồi thì Tống Trạch Khiêm đã nhanh tay chia sẻ bài viết của Nhạc Tề.

 

Tống Trạch Khiêm V: Chuẩn bị vào đoàn phim. @Thương Lộc // Chia sẻ bài viết.

 

Cư dân mạng lại được phen náo nhiệt:

 

【Tống đạo đã nhập cuộc!】

 

【Tống đạo: Ai hợp tác với anh chứ? Cô ấy sắp vào đoàn phim của tôi rồi!】

 

【Tống đạo luôn là người lý trí, ngoại trừ lúc cãi nhau với Nhạc đạo, ha ha ha】

 

【Giới đạo diễn cứ yêu nhau mà đấu đá thế này, tôi có thể xem mãi không chán!】

 

...

 

Lúc này, Thương Lộc hơi lo lắng, nắm chặt tay Gạo Kê, nhìn sang Trì Yến đang lái xe, xác nhận lần nữa:

 

"Chúng ta thực sự sẽ gặp mẹ anh sao?"

 

"Đâu phải chưa từng gặp." Trì Yến nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi lại: "Sao lại căng thẳng thế? Lần trước hai người nói chuyện còn rất hợp mà?"

 

"Lần này không giống." Thương Lộc mím môi, đáp: "Lần trước chỉ là tình cờ gặp, bác gái rất dễ nói chuyện nên không có gì căng thẳng. Nhưng lần này lại có cảm giác như... một buổi ra mắt gia đình chính thức vậy. Hơn nữa, ba anh cũng ở nhà. Em chưa từng gặp bác ấy."

 

Trì Yến thẳng thắn nói: "Em không cần để ý đến ông ấy. Trong nhà anh, mẹ anh mới là người quyết định. Mẹ anh thích em thì ông ấy cũng chẳng dám nói gì."

 

Nghe vậy, Thương Lộc cảm thấy yên tâm hơn một chút. Dù sao thì mẹ Trì thực sự rất dễ gần.

 

Lúc này, Gạo Kê giơ một viên kẹo lên trước mặt cô, nói: "Chị ăn kẹo đi, ăn kẹo là hết căng thẳng ngay. Em sẽ bảo vệ chị!"

 

"Được." Thương Lộc nhận viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng, rồi đưa tay xoa đầu Gạo Kê, cười dịu dàng: "Có Gạo Kê ở đây, chị không căng thẳng nữa."

 

Xe nhanh chóng dừng trước cổng nhà họ Trì.

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ xám cũ kỹ, ôm theo một bọc đồ, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, rồi đột nhiên hốt hoảng lao ra khỏi sân như thể đang chạy trốn. Khi nhìn thấy họ, ông ta giật mình đến mức lùi lại mấy bước liên tiếp.

 

Thương Lộc cũng hoảng hốt, theo phản xạ lùi lại một bước, rồi lẩm bẩm:

 

"Nhà anh... có trộm sao?"

 

Trì Yến thoạt nhìn có vẻ đã quen với cảnh này, liền hỏi thẳng: "Ba, lại làm gì nữa đây?"

 

Thương Lộc vội đưa tay che miệng, trong chớp mắt rơi vào trạng thái hoảng loạn.

 

Đây là ba của Trì Yến sao? Cô vừa mới gọi ông ấy là trộm ư? Cứu với!

 

Thế nhưng, ba Trì dường như chẳng mấy để tâm, ông thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta còn tưởng mẹ con đã về, làm ta giật cả mình. Dĩ nhiên là ta đi đánh mạt chược rồi."

 

Vừa nói, ba Trì vừa mở chiếc túi trong lòng ra, hào hứng khoe với Trì Yến: "Nhìn đi! Bộ mạt chược chạm ngọc tinh xảo, đây đúng là bảo bối đấy!"

 

Ông chỉ cho họ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng gói lại cẩn thận rồi bước ra ngoài.

 

Nhưng đi được vài bước, ông lại quay lại, nhìn chằm chằm vào Thương Lộc, kinh ngạc thốt lên: "Thương Lộc? Là con sao!"

 

Thương Lộc cúi đầu, lễ phép chào: "Chào bác ạ."

 

Nghĩ đến việc hai nhà Thương - Trì thường xuyên hợp tác làm ăn, không gặp mặt cũng khó, cô cảm thấy sắp tới chắc chắn sẽ bị kéo vào một cuộc trò chuyện dài về nhà họ Thương, bèn âm thầm nhức đầu.

 

Trái lại, ba Trì lại vui vẻ cười ha ha: "Trước đây bọn ta chơi mạt chược, nhất định phải đổi hình nền điện thoại thành ảnh của con, nghe nói con rất may mắn, là 'cẩm lý'! Quả nhiên, sau khi đổi ảnh con xong, ta thắng liên tục!"

 

Thương Lộc: "?"

 

Ba Trì đang nói gì vậy? Có phải tai cô có vấn đề rồi không?

 

Ba Trì liếc nhìn Thương Lộc, lại nhìn Trì Yến, rồi quay sang nhìn Gạo Kê, tò mò hỏi: "Các con đây là...?"

 

"Chúng con đang hẹn hò, mẹ bảo bọn con về nhà ăn cơm tất niên cùng nhau." Để tránh cha hiểu lầm, Trì Yến còn chủ động giới thiệu Gạo Kê: "Đây là em gái của Thương Lộc."

 

"Hai đứa hẹn hò? Tốt quá! Quá tốt!" Ba Trì càng thêm phấn khích, cười nói: "Đem cẩm lý cưới về nhà, sau này ta chơi mạt chược chắc chắn vô địch! Không thể chậm trễ được, nếu không mẹ con về là tiêu đời, ta phải đi ngay đây!"

 

Nói xong, ông ôm chặt bộ mạt chược yêu quý, bước đi nhẹ nhàng như trẻ lại hai mươi tuổi.

 

Thương Lộc không hiểu nổi, bèn hỏi: "Bác trai chơi mạt chược cược lớn lắm sao?"

 

Nếu không thì tại sao lại vui đến vậy, thậm chí còn phải trốn vợ?

 

"Bọn họ không đánh tiền." Trì Yến đưa tay xoa mũi, có vẻ hơi khó nói: "Thua thì phải ăn một vại cá trích đóng hộp, nên khi mẹ anh ở nhà, bà không bao giờ cho ông ấy đi."

 

Thương Lộc: "......"

 

Nhưng ba Trì vẫn không thành công đi đánh mạt chược. Ông chưa đi được bao xa thì đã gặp mẹ Trì đang vội vàng trở về, đành cam chịu ngoan ngoãn đi theo sau vợ, trông hệt như một người hầu nhỏ không tình nguyện.

 

Mẹ Trì vừa nhìn thấy Thương Lộc, vốn đang mắng chồng, lập tức đổi sang khuôn mặt rạng rỡ, vui vẻ nói: "Tiểu Lộc đến rồi à? Còn mang theo em gái nữa, sao còn đứng ngoài cửa? Mau vào nhà đi, ta và ba con có vài lời muốn nói, sẽ vào ngay."

 

Thấy mẹ Trì vẫn mặc váy mùa hè, Thương Lộc không nhịn được mà khẽ rùng mình.

 

Thật là... chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh.

 

Chợt nhận ra tay mình đã lộ ra ngoài trời một lúc lâu, có chút lạnh buốt, Thương Lộc theo thói quen muốn nắm tay Trì Yến để sưởi ấm, vì tay anh lúc nào cũng ấm áp.

 

Nhưng khi ý thức được còn có trưởng bối ở đây, cô cảm thấy không tiện, đang định rút tay về thì Trì Yến đã nắm lấy tay cô, đồng thời vươn tay kia về phía Gạo Kê, dịu dàng nói: "Đi thôi, cùng anh chị về nhà nào."

 

Gạo Kê ngoan ngoãn nắm lấy tay còn lại của Trì Yến, ba người cùng nhau bước vào nhà.

 

Ngoài cửa.

 

Ba Trì nhìn chằm chằm bộ mạt chược trong tay, gương mặt lộ vẻ đau khổ.

 

Còn mẹ Trì thì nhìn theo bóng lưng ba người, cảm thán: "Thật giống một gia đình ba người, thật tốt."

 

Nói rồi, bà quay sang trừng mắt nhìn chồng mình, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tết nhất mà làm cái mặt gì thế? Còn nữa, ông ăn mặc kiểu gì vậy? Vào nhà thay quần áo ngay!"

 

"Được rồi." ba Trì đành ngoan ngoãn đi theo vợ về nhà, thay bộ quần áo mới đã chuẩn bị sẵn để đón Tết.

 

Vào thời khắc này...

 

Mẹ Trì đang làm việc trong nhà thì người hầu mang Gạo Kê đến phòng nhỏ, còn bà thì bận rộn chuẩn bị đồ chơi cho công chúa nhỏ trong phòng. Sau đó, bà lấy ra một quyển album, mỉm cười nói:

 

"Trong này có rất nhiều ảnh chụp của Trì Yến hồi nhỏ, còn có cả ảnh mặc váy nữa đấy!"

 

"Mẹ!" Trì Yến có chút không tự nhiên, định đưa tay cản lại, ngăn bà làm điều này.

 

Thương Lộc nhìn Trì Yến, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt đầy tò mò:

 

"Em có thể xem không? Chỉ liếc mắt một cái thôi!"

 

Rõ ràng, cô rất muốn nhìn.

 

Mẹ Trì cũng không vội mở album, mà chậm rãi quay sang nhìn con trai, nhẹ giọng nói:

 

"Mẹ rất tôn trọng con, nếu con không muốn thì thôi vậy."

 

Vài giây sau, Trì Yến buông tay đang giơ ra chắn trước mặt, nhưng lại dùng hai tay che kín gương mặt mình, miễn cưỡng nói:

 

"Cứ xem đi."

 

"Tuyệt!" Thương Lộc reo lên vui vẻ, nhưng ngay khi nhận ra bản thân hơi quá khích, nàng liền đưa tay che miệng, có chút xấu hổ liếc nhìn mẹ Trì.

 

Mẹ Trì lại giơ cao album lên, trêu chọc Thương Lộc, cố ý bắt chước giọng cô:

 

"Tuyệt! Chúng ta cùng nhau xem ảnh xấu của Trì Yến nào!"

 

Thương Lộc bật cười, lại càng lớn tiếng hưởng ứng:

 

"Tuyệt! Con muốn xem!"

 

Hai người cùng ngồi trên sofa, đầu gần như chụm vào nhau.

 

Mỗi lần lật sang một tấm ảnh, mẹ Trì đều kể cho Thương Lộc nghe về bối cảnh chụp, ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Trì Yến lúc ấy ra sao.

 

Cho đến khi một bức ảnh hiện lên—một cậu bé Trì Yến lấm lem bụi bẩn, đứng phía sau một tảng đá với khuôn mặt đầy vẻ "không vui"—Thương Lộc ngạc nhiên hỏi:

 

"Anh ấy làm sao vậy? Đánh nhau với ai à?"

 

Mẹ Trì cười không ngừng:

 

"Nó hồi nhỏ nghịch lắm! Gặp một bé gái xinh đẹp liền đi kéo bím tóc người ta, kết quả bị cô bé đó đánh ngã xuống đất, đánh thua rồi còn khóc nữa."

 

Trì Yến lập tức phản bác: "Mẹ nhớ nhầm rồi, con không có khóc."

 

Thương Lộc liếc nhìn hắn, nửa đùa nửa thật hỏi:

 

"Cô bé đó đẹp đến mức nào mà anh lại giở mấy trò con trai hay làm, cố tình thu hút sự chú ý của người ta?"

 

Trì Yến không phủ nhận mà gật đầu: "Đúng vậy, rất xinh đẹp."

 

Thương Lộc sững người, theo bản năng cầm ngay chiếc gối ôm bên cạnh định ném vào Trì Yến, nhưng ngay lúc nhận ra đây là nhà anh, cô đành nhịn xuống.

 

Mẹ Trì lại chẳng chút do dự, trực tiếp giật lấy chiếc gối ôm từ tay Thương Lộc, giúp cô hoàn thành điều cô không dám làm—nện thẳng vào con trai mình:

 

"Nói cái gì vậy? Trên đời này làm gì có cô gái nào xinh hơn Lộc Lộc nhà chúng ta? Con đúng là giống y hệt ba con, cái miệng này chẳng bao giờ nói lời dễ nghe!"

 

Trì Yến cúi xuống nhặt chiếc gối đặt sang một bên, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

 

Thương Lộc vẫn không bỏ qua, trừng mắt nhìn anh, còn giơ nắm tay lên giữa không trung vẫy vẫy, mang theo chút uy hiếp.

 

Đúng lúc này, mẹ Trì đột nhiên lật nhanh album, vô tình lật luôn hai trang một lúc.

 

Sự chú ý của Thương Lộc lập tức bị thu hút, nàng lật lại trang trước, ngón tay chỉ vào bức ảnh:

 

"Ơ, con thấy có váy, chẳng lẽ Trì Yến mặc đồ nữ......?"

 

Câu trả lời là không.

 

Bởi vì trong bức ảnh đó, người mặc váy không phải Trì Yến—mà là cô bé đang đứng trên lưng hắn.

 

Cậu bé Trì Yến trong ảnh lộ rõ vẻ không phục, còn cô bé với mái tóc buộc hai bên hơi lệch, dáng vẻ ngang tàng, đang giẫm một chân lên...... à, chính là lên lưng anh.

 

Kỳ lạ quá, xem lại nào.

 

Không đúng, càng xem càng thấy kỳ quái!

 

Gương mặt cô bé này...... trông rất quen thuộc.

 

Thương Lộc cầm điện thoại lên, mở camera trước để soi mặt mình, sau đó lại nhìn vào bức ảnh, chỉ vào cô bé kia hỏi:

 

"Đây là ai?"

 

"Chúng ta cũng không rõ, hôm đó là sinh nhật Trì Yến, có rất nhiều khách khứa đến dự, nhưng sau này không gặp lại cô bé đó nữa." mẹ Trì vừa nói vừa vô thức cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Ngày thường bà chưa từng để ý kỹ gương mặt cô bé trong ảnh, nhưng hôm nay, khi Thương Lộc nhắc nhở, bà mới nhìn lại thật cẩn thận, lẩm bẩm:

 

"Trông thật quen mắt."

 

Mẹ Trì nhắm mắt lại, tay đặt lên bức ảnh, miệng lẩm nhẩm vài câu, rồi mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn sang Thương Lộc, không phải nhìn vào mặt cô mà là nắm lấy bàn tay cô.

 

Ngay sau đó, bà nở nụ cười, cảm thấy khó tin:

 

"Là Lộc Lộc! Cô bé trong ảnh chính là Lộc Lộc! Sao lại có chuyện trùng hợp như thế này?"

 

Thương Lộc cũng dần nhớ ra ký ức năm đó.

 

Hồi ấy, ba Thương ký được vài hợp đồng lớn, tâm trạng tốt nên đã dẫn cô đi dự tiệc vài lần.

 

Sinh nhật Trì Yến có lẽ là một trong số những lần đó.

 

Thực ra, Thương Lộc không còn nhớ rõ gương mặt cậu bé khi ấy, chỉ nhớ rằng có một cậu nhóc kéo tóc mình, hỏi cô:

 

"Sao cậu lại ở đây một mình? Ba mẹ cậu đâu?"

 

Lúc đó, Thương Lộc bị một cậu bé khác chỉ vào mặt mắng là đứa trẻ không có mẹ. Cô trốn trong góc phòng, nhưng khi có người cố ý lại gần và nhắc đến cha mẹ, cô lập tức căng thẳng, làm ra những hành động kỳ lạ, thậm chí còn đánh nhau với đối phương.

 

Thương Lộc thắng, hoặc có thể nói là đối phương chủ yếu tránh né nhường nhịn cô.

 

Khi cô bé Thương Lộc đẩy cậu bé kia ngã xuống đất, rồi cố ý giẫm lên mông cậu ta như một cách tuyên bố chiến thắng, mẹ của cậu bé liền chạy đến.

 

Lúc ấy, Thương Lộc vô cùng hoảng sợ, sợ rằng nếu ba biết chuyện, ông sẽ không bao giờ cho cô ra ngoài nữa, thế nên cô đã bỏ chạy.

 

Chuyện này may mắn không bị lộ, ba cô cũng không trách phạt cô vì điều đó. Nhưng trùng hợp thay, chỉ vài ngày sau, cô lại làm vỡ khung ảnh chụp của mẹ và bị phạt quỳ trong phòng tối. Từ đó trở đi, cô không còn được tự do ra ngoài chơi như trước nữa.

 

Không ngờ rằng, cậu bé ngày ấy lại chính là Trì Yến.

 

Hôm đó, khi nhận ra mẹ của cậu ta đã đến, cô vội vàng chạy trốn. Nhưng không ngờ, bức ảnh về vụ việc ấy đã bị chụp lại và còn được giữ suốt ngần ấy năm.

 

Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến. Anh trông rất bình tĩnh, như thể đã sớm biết chuyện này từ lâu.

 

Cô lập tức đoán ra: "Anh biết từ trước rồi, đúng không?"

 

Trì Yến ngồi dựa vào tay vịn sofa, một tay chống cằm, đôi mắt hơi cong lên khi nhìn cô: "Em đoán xem."

 

Thương Lộc: "?!"

 

Đáng ghét thật! Trước nay cô chưa từng thấy Trì Yến có kiểu tính cách đáng bị ăn đòn thế này!

 

Mẹ của Trì Yến dường như cũng chợt hiểu ra mọi chuyện, liền nói: "Nó biết đấy. Hồi đó chúng ta mắng nó một trận, nó bảo phải đi xin lỗi con, thế là bỏ đi luôn. Suốt một tuần liền, ngày nào cũng đi từ sáng đến tối."

 

Bà quay sang nhìn Trì Yến với vẻ không hài lòng: "Lộc Lộc sao lại không nhớ chuyện này nhỉ? Đừng nói với mẹ là hồi đó con chỉ viện cớ đi xin lỗi người ta, nhưng thực chất là lén trốn ra ngoài chơi cả ngày đấy nhé?"

 

Trì Yến không trả lời câu hỏi của mẹ mà khẽ nghiêng đầu như đang lắng nghe điều gì đó, rồi nói: "Hình như có ai đó đang cố ý nướng bánh bông lan thì phải."

 

Mẹ anh lập tức kêu lên một tiếng, vứt lại một câu "Đợi lát nữa mẹ tính sổ với con!", rồi vội vàng chạy vào bếp.

 

Trì Yến cầm một chiếc bánh quy trên bàn, ngồi xuống cạnh Thương Lộc, bóc ra rồi đưa đến bên môi cô, chậm rãi nói từng chữ: "Là anh."

 

Anh tiếp tục: "Nếm thử đi, đây là loại bánh quy anh thích nhất. Hy vọng em cũng thích."

 

Thương Lộc cụp mắt xuống, nhìn miếng bánh quy kia. Đó là một chiếc bánh quy vị truyền thống, thuộc một thương hiệu lâu đời, trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với cô, nó lại mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

 

Bởi vì suốt một tuần đó, mỗi ngày đều có một cậu bé lén gửi giấy cho cô qua cửa sổ, tán gẫu với cô, kèm theo một hộp sữa và loại bánh quy này.

 

Tờ giấy đầu tiên cậu bé ấy gửi cho cô có viết: "Đây là loại bánh quy tớ thích nhất. Hy vọng cậu cũng thích."

 

Thương Lộc hơi cúi đầu, cắn một miếng bánh quy trên tay Trì Yến, rồi hiểu ra hàm ý của anh. Cô trực tiếp nói: "Không phải cậu ấy, mà là anh."

 

Câu này, cả hai đều tự hiểu rõ.

 

Trì Yến gật đầu, rút tay về, ăn nốt phần bánh quy còn lại, rồi khẽ cười: "Quả nhiên, vẫn là hương vị anh thích nhất."

 

Thương Lộc bật cười. Đôi mắt cô không biết từ khi nào đã hơi đỏ lên. Cô hỏi: "Anh biết từ bao giờ? Biết rằng người đó có ý nghĩa quan trọng với em?"

 

Trì Yến không giấu giếm: "Là lúc giúp em xử lý đống thú bông Thương Mộ gửi tới."

 

Thương Lộc tiếp tục truy hỏi: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết?"

 

Cô chớp mắt khi hỏi, nhưng nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống gò má. Rõ ràng cô đang cố gắng mỉm cười, nhưng vẫn không thể kiểm soát được những giọt nước mắt ấy.

 

Trì Yến nhẹ nhàng đưa tay lên, lòng bàn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Giọng anh càng thêm mềm mại: "Vì anh không muốn em ở bên anh chỉ vì cảm kích, khi mà em chưa thích tôi. Sau này khi chúng ta ở bên nhau rồi, anh lại không tìm được thời điểm thích hợp để nói ra. Em giận anh sao?"

 

"Không." Thương Lộc lắc đầu, cô nắm lấy tay Trì Yến, đặt lòng bàn tay anh áp lên má mình, hơi nghiêng đầu, để những giọt nước mắt thấm vào lòng bàn tay anh.

 

Trì Yến hơi nhíu mày. Lòng bàn tay anh cảm nhận rõ ràng từng giọt nước mắt ấm nóng, khiến lồ ng ngực anh nhói đau.

 

Anh vốn không nỡ thấy cô khóc, nhưng lần này, cô lại rơi nước mắt vì anh.

 

Thương Lộc càng siết chặt tay anh hơn, nghiêm túc nói: "Trì Yến, em thật sự rất vui vì người đó là anh. Em cảm thấy mình thật may mắn."

 

Chàng trai đã từng mang đến cho cô sự dịu dàng và ấm áp năm ấy không hề trở nên xa lạ theo thời gian. Anh vẫn như trong ký ức của cô, thậm chí còn tốt đẹp hơn.

 

Mười bảy năm trước, anh đã giúp cô, sưởi ấm cô.

 

Mười bảy năm sau, anh vẫn lựa chọn yêu cô.

 

Mỗi lần họ gặp nhau, cô đều cảm nhận được tình yêu thương.

 

Thế nên, từ bây giờ, cô cũng muốn yêu thế giới này nhiều hơn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.