Năm thứ ba yêu đương.
Sáng sớm, Thương Lộc bị Bé Cưng Lớn cắn mép chăn đánh thức, lòng bàn tay hơi ngứa. Cô mở mắt ra liền thấy Trì Yến đang ngồi xổm bên cạnh, tay cầm một chiếc lông chim không biết kiếm từ đâu ra quẹt lên lòng bàn tay cô.
Thương Lộc vội vã lấy gối che mặt, r3n rỉ:
"Cho anh một phút, giải thích lý do chính đáng để quấy rầy giấc ngủ của em vào ngày nghỉ đi."
"Thế thì em cứ ngủ tiếp đi, anh tự mình đi gặp bạn trai của mẹ anh đây." Trì Yến vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Thương Lộc lập tức mở bừng mắt.
Cái gì cơ? Bạn trai của mẹ Trì Yến?!
Cô bật dậy như cá chép quẫy nước, mắt mở to:
"Thế còn ba anh thì sao?"
"Anh cũng không biết nữa." Giọng Trì Yến nghe có vẻ dửng dưng, nhưng vẫn thuật lại tình hình: "Ba anh vừa gọi điện nói mẹ dạo này có gì đó không ổn. Hôm trước còn dẫn một cậu trai trẻ đẹp trai về nhà, hai người quấn quýt như hình với bóng, đi sớm về khuya. Ba bảo anh về nhà nghe ông ấy than thở. Ban đầu định rủ em đi cùng, nhưng thấy em còn buồn ngủ nên thôi."
"Không! Em đi! Em nhất định phải đi!" Thương Lộc lập tức hất chăn xuống giường, xỏ vội dép rồi lao đi tìm quần áo: "Cho em năm phút, chúng ta cùng về xem náo nhiệt... À không phải, ý em là bảo vệ hạnh phúc gia đình anh!"
Thương Lộc theo Trì Yến về nhà họ Trì.
Thực ra, đây không phải lần đầu tiên ba mẹ Trì Yến cãi nhau. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, Thương Lộc vẫn thấy không thể bỏ lỡ màn kịch hay này.
Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa như thể mất hết sức sống, kính trễ xuống mũi, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm:
"Là do ba có chỗ nào không tốt sao? Mẹ con có còn yêu ba không? Có khi nào mẹ con muốn ly hôn với ba không? Ba không nỡ rời xa mẹ con, nhưng ba cũng không thể ngăn cản nếu mẹ con muốn chọn một người tốt hơn ba..."
Nói đến đây, ông bỗng nhìn chằm chằm Trì Yến, ánh mắt đầy mong chờ:
"Giả sử ba mẹ ly hôn, con sẽ ở với ai? Con thích ba hơn hay mẹ hơn?"
Trì Yến: "?"
Chuyện còn chưa đi đến nước đó mà?
Thương Lộc: "......"
Không thể cười, nhịn xuống, tuyệt đối không được cười!
Thực ra, ba Trì hỏi câu này cũng chẳng mong con trai trả lời, ngay giây tiếp theo ông đã tiếp tục lẩm bẩm:
"Con vẫn nên ở với mẹ con đi, mẹ con đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, con không thể không chọn mẹ... Không... Không được, con phải ở với ba! Chỉ khi con theo ba, mẹ con mới luyến tiếc mà quay lại! Nhưng... dùng con để giữ mẹ lại thì quá ích kỷ... Ba thật sự yêu mẹ con, ba nên tôn trọng quyết định của mẹ... Thôi được rồi, con cứ ở với mẹ đi..."
"Đủ rồi!" Trì Yến không thể chịu nổi nữa, cắt ngang màn độc thoại của ba mình: "Con đã trưởng thành, chuyện ba mẹ ly hôn không liên quan đến con."
Thương Lộc kéo tay áo Trì Yến, nhỏ giọng:
"Hay là anh an ủi ba một chút đi?"
"Không cần." Trì Yến thản nhiên nói, nắm lấy bàn tay Thương Lộc lật qua lật lại như đang chơi đùa, sau đó nhìn thẳng vào ba mình:
"Ba nói xong chưa? Khi nào ăn cơm trưa?"
Ba Trì đập mạnh xuống sofa:
"Đồ bất hiếu! Trong lúc này mà còn dám nắm tay âu yếm trước mặt một ông già sắp bị vợ bỏ như ta sao? Sao ta lại có đứa con như con chứ?!"
Đúng lúc đó, giọng một người phụ nữ vang lên từ cửa:
"Ông la hét cái gì vậy?"
Nhưng khi nhìn thấy Thương Lộc, giọng nói bỗng trở nên vui vẻ hẳn:
"Lộc Lộc cũng đến à!"
Ba Trì lập tức bật dậy, kích động hỏi:
"Sao bà lại dẫn hắn về đây?"
Thương Lộc và Trì Yến liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời đọc được hai chữ "hóng hớt" to tướng trong ánh mắt đối phương.
Lại dẫn người đó về sao?
Xem ra cậu tiểu bạch kiểm kia lại xuất hiện rồi!
Thương Lộc tò mò nhìn ra cửa, liền phát hiện phía sau mẹ Trì có một thanh niên cao gầy với đôi mắt bị bịt kín bởi một dải vải đen.
Người này vừa mới nhuộm tóc xám nhạt, trên người khoác một chiếc áo choàng đen kỳ quái, bên hông đeo đầy những vật dụng mà Thương Lộc không hiểu nổi, dường như đều liên quan đến huyền học.
Thế nhưng trớ trêu thay, anh ta lại đi một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn cực kỳ xa xỉ, có màu xanh lá rất bắt mắt.
Bộ đồ này phối hợp chẳng ra sao cả, nhưng dù có bịt mắt vẫn có thể nhìn ra anh ta là một chàng trai tuấn tú...
Khoan đã, người này trông có vẻ quen mắt.
Thương Lộc thử gọi một tiếng: "Âu Dịch?"
Người thanh niên bị bịt mắt không có phản ứng gì, nhưng bản năng lại nhanh hơn suy nghĩ, lập tức đáp lại: "Chị Thương Lộc!"
Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Thanh niên kia nhanh chóng tháo dải vải đen xuống, ngạc nhiên nhìn Thương Lộc rồi hỏi: "Sao chị lại ở đây?"
"Đây là nhà anh ấy." Thương Lộc chỉ vào Trì Yến, rồi lại nhìn Âu Dịch đang khoác áo choàng, nghi hoặc hỏi: "Lẽ ra cậu mới là người cần giải thích tại sao lại có mặt ở đây chứ?"
Lại còn trở thành... tiểu bạch kiểm của mẹ Trì Yến?
Mối quan hệ này đúng là rối rắm quá.
Thương Lộc quay sang nhìn Trì Yến, do dự rồi nói: "Hay là anh ngăn mẹ mình lại đi? Em sợ sau này phải gọi Âu Dịch là ba mất."
Trì Yến cũng nhìn cô, nhún vai với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cũng hết cách rồi, có khi em phải cùng anh đổi cách xưng hô thôi."
Thương Lộc lắc đầu nguầy nguậy.
Cô không muốn đâu!
Trong khi hai người đang nói chuyện, Âu Dịch lại chân thành cảm thán: "Không ngờ trên đời lại có sự trùng hợp như vậy. Sư phụ của em hóa ra lại là mẹ của Trì Yến! Trì Yến, chẳng lẽ anh cũng nghiên cứu huyền học sao?"
Thương Lộc: "?"
Huyền học? À đúng rồi, cả nhà Âu Dịch đều rất mê tín.
Vậy là đã rõ rồi.
Thực ra, Âu Dịch và mẹ Trì không có quan hệ gì đặc biệt cả. À... cũng có chút đặc biệt thật, bởi vì bây giờ Âu Dịch là đệ tử mà mẹ Trì nhận dạy riêng.
Vậy nên, Âu Dịch mới dọn vào nhà họ Trì, mỗi ngày theo mẹ Trì học hành, đi sớm về muộn mà thôi.
Sau khi biết hôn nhân của mình không có vấn đề gì, ba Trì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thương Lộc thì lại có chút bất ngờ, quay sang nhìn Âu Dịch: "Em không có lịch trình công việc sao?"
"Giả vờ bị bệnh, xin nghỉ một tháng." Âu Dịch tự tin đáp, sau đó nhìn Thương Lộc, hỏi: "Chị có muốn em bói cho một quẻ không?"
Thương Lộc: "?"
Âu Dịch chỉ mới học được mấy ngày, có thể xem bói được sao?
Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cậu ta, Thương Lộc cũng không nỡ làm cậu mất tinh thần, đành gật đầu: "Được, cậu bói đi."
Âu Dịch lấy ra một lá bùa, đặt vào lòng bàn tay cô rồi bảo cô nắm lại. Sau đó, cậu ta nhắm mắt, giơ tay lên xoay chuyển trong không trung như một nghi thức gì đó, rồi nói: "Dạo gần đây, chị sắp gặp một chuyện quan trọng."
Thương Lộc phối hợp hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện tình cảm của chị sắp có biến động lớn." Âu Dịch nói, sau đó quay sang nhìn Trì Yến, bảo: "Anh cũng đưa tay ra, nắm lấy nó."
Trì Yến làm theo.
Âu Dịch nhắm mắt, lẩm bẩm vài câu mà cả hai đều không hiểu, rồi đột nhiên nói: "Anh đang giấu chị Thương Lộc một bí mật! Khoảng ba tháng trước, anh đã lén đưa chị ấy đi đâu đó, chuyện xảy ra ở nơi đó sẽ làm thay đổi mối quan hệ của hai người trong tương lai!"
"Tôi có khả năng hồi tưởng lại hiện trường, để tôi xem thử... Anh vừa trò chuyện vui vẻ với vài cô gái xinh đẹp, lại còn trả tiền cho họ nữa!"
Lời của Âu Dịch nghe có vẻ quá hoang đường, ban đầu Thương Lộc chẳng hề để tâm.
Nhưng khi thấy sắc mặt Trì Yến có chút mất tự nhiên, cô lập tức nhận ra chuyện này có điều bất thường, liền truy hỏi ngay: "Anh thật sự giấu em chuyện gì à?"
"Không có gì to tát cả." Trì Yến vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy tay cô, dịu giọng: "Tin anh đi, về nhà trước đã."
Khi Thương Lộc và Trì Yến rời đi, Âu Dịch còn đứng phía sau lớn tiếng gọi với theo: "Chị Thương Lộc! Chị nhất định phải bắt anh ấy khai ra chân tướng đấy!"
Mẹ Trì nhìn Âu Dịch, đầy nghi hoặc: "Cậu thật sự có thể thấy được gì sao?"
Bà đồng ý nhận Âu Dịch làm đệ tử chỉ vì thấy cậu ta có đủ lòng thành kính, nhưng thực tế rất rõ ràng cậu ta chẳng có chút năng lực nào.
Khả năng hồi tưởng hiện trường đòi hỏi thiên phú nhất định, cho dù là vu nữ chân chính, nếu không có nghi thức hỗ trợ thì cũng khó mà thành công.
Bà biết rõ Âu Dịch chẳng thể nhìn ra gì cả, nhưng cũng vì phản ứng khác thường của con trai mà chọn cách im lặng.
Âu Dịch hớn hở đáp: "Tôi thấy mà, thật sự thấy đó! Ba tháng trước tôi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, thấy Trì Yến mua một chiếc nhẫn. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ không nên ép anh ta một chút sao?"
Mẹ Trì bỗng chốc lặng thinh.
Hóa ra là cái "thấy" này à... Thật sự là dùng mắt để thấy.
Còn cha Trì thì giọng dõng dạc vang dội: "Bà nó ơi! Chúng ta sắp được làm ông bà nội rồi!"
Mẹ Trì: "......"
Không phải chứ, con trai bà còn chưa lấy nhẫn ra, chuyện có đến mức này đâu?
*
Bên kia.
Trên đường về, Thương Lộc cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ Trì Yến nói gì cũng không đáp lại.
Dù cô tin rằng anh sẽ không làm điều gì có lỗi với mình, nhưng chuyện anh có bí mật giấu cô thì không thể bỏ qua được!
Mãi cho đến khi về nhà.
Trì Yến bước vào phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra rồi đặt trước mặt cô.
Bên trong là một chiếc nhẫn.
Một chiếc trông giống hệt nhẫn gạo kê từng làm cho cô.
Nhưng rõ ràng chiếc này sang trọng hơn nhiều.
Thương Lộc kinh ngạc thốt lên một tiếng, đưa tay che miệng vài giây rồi mới phản ứng lại, vui mừng hỏi: "Đây là đặt làm riêng sao?"
"Đúng vậy." Trì Yến lấy nhẫn ra khỏi hộp, kéo tay cô lại để đeo vào: "Thấy em vẫn luôn đeo chiếc kia mãi không rời, nên anh làm cái này để em có thể đeo hàng ngày."
"Em thích lắm." Thương Lộc giơ tay lên ngắm chiếc nhẫn, nhìn mãi không chán.
Cô còn cố ý chụp một bức ảnh định gửi cho Gạo Kê xem, nhưng chưa kịp gửi thì đã có người nhanh tay đăng lên nhóm bạn chung.
Mọi người gần như phản ứng ngay lập tức.
【 Lâm Nhan Nhan 】: Aaaaa! Tôi sẽ làm phù dâu! Không ai được giành với tôi đâu đấy!
【 Diệp Lục 】:?
【 Hứa Tắc 】: Chúc mừng chúc mừng [ icon cún con tung hoa ]
【 Tưởng Tinh 】: Định tổ chức đám cưới ở đâu vậy?
【 Tống Trạch Khiêm 】: Báo trước đi, chứ không là tôi không rảnh đâu.
【 Âu Dịch 】: Oa oa! @Trì Yến, nhanh lên! Không nhìn lầm anh rồi! Đúng chuẩn đàn ông! Rất xứng đôi với chị Thương Lộc!
Thương Lộc: "......?"
Khoan đã, có phải bọn họ đang hiểu lầm gì đó không?
Hay là do cô nghĩ quá đơn giản?
Trì Yến nhìn ra Thương Lộc đang rơi vào mớ suy nghĩ rối rắm, liền nói: "Không sao đâu, lần sau anh sẽ giải thích với họ."
Thương Lộc thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Trì Yến không có ý định kết hôn với cô, chỉ là do bọn họ nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà...
Ở bên nhau lâu như vậy, bây giờ còn tính chuyện dọn về sống chung, tại sao Trì Yến vẫn chưa cầu hôn cô?
Đã yêu nhau đến mức này rồi, cũng chẳng có gì phải ngại ngùng nữa. Nghĩ vậy nên cô liền hỏi thẳng.
Cô nhìn Trì Yến với ánh mắt như đang nhìn một tên đàn ông phụ bạc, anh chỉ bất đắc dĩ xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Anh nhớ em từng nói không muốn kết hôn."
Cho nên từ rất lâu trước đây, Trì Yến đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cả đời này anh chỉ yêu đương, chứ không bước vào hôn nhân.
Một chút tủi thân trong lòng Thương Lộc phút chốc hóa thành bối rối.
Hình như... cô thực sự đã từng nói như vậy. Nhưng đó là chuyện trước kia mà...
Từ khi ở bên Trì Yến, mỗi ngày với cô đều tràn ngập hạnh phúc. Thỉnh thoảng đi ngang qua cửa hàng áo cưới, nhìn những chiếc váy trắng muốt trong tủ kính, cô cũng thấy lòng mình xao động.
Thương Lộc vốn đang ngồi khoanh chân trên sofa, giờ khẽ nhích lại gần Trì Yến, quỳ gối lên sofa, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Trì Yến đưa một tay ôm cô, dịu dàng hỏi: "Quỳ làm gì vậy? Không đau đầu gối à?"
Thương Lộc khẽ lắc đầu, chỉ nhìn anh chăm chú.
Trì Yến vươn tay bế cô lên, điều chỉnh tư thế để cô có thể thoải mái ngồi trên đùi mình, rồi nói: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết chưa?"
Thương Lộc dụi mặt vào lồ ng ngực anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Trì Yến, nếu người đó là anh... thì em đồng ý."
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên định, nói rõ ràng từng chữ: "Nếu người em kết hôn cùng anh, em muốn thử một lần."
Trì Yến chưa từng nghĩ rằng chuyện kết hôn lại là do bạn gái mình chủ động đề nghị.
Chỉ trong vòng nửa tháng, cả hai đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết cho hôn lễ.
Bởi vì mẹ Trì từ lâu đã giúp họ chọn sẵn những ngày đẹp nhất trong mười năm tới để kết hôn.
Lần gần nhất có ngày đẹp là hai mươi ngày sau, nếu bỏ lỡ, họ sẽ phải đợi thêm gần một năm nữa.
Khi những tấm thiệp mời sắp được gửi đi, Thương Lộc nắm lấy tay Trì Yến, tay còn lại đặt lên lồ ng ngực, cảm nhận nhịp tim của chính mình, rồi khẽ nói: "Em có chút hồi hộp."
Bởi vì cô sắp kết hôn.
Từ ngày xác định ý định đó, cô và anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ. Đến giờ, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn năm ngày nữa, hôn lễ của họ sẽ chính thức diễn ra.
Trì Yến cúi xuống, dịu dàng hôn lên trán cô, nói: "Nếu em đổi ý, bây giờ vẫn còn kịp."
Anh vẫn luôn như vậy, luôn tôn trọng mọi quyết định của Thương Lộc. Ở bên anh, cô mãi mãi có quyền được tùy hứng.
Dù là đột nhiên muốn kết hôn nên mới gấp rút chuẩn bị mọi thứ, hay là đã chuẩn bị xong xuôi nhưng lại chần chừ không dám đối diện, tất cả đều không sao cả.
Chỉ cần cô vui, bất cứ điều gì cũng có thể.
Những bối rối trong lòng Thương Lộc dần lắng xuống trước sự dịu dàng của Trì Yến.
Cô tự hỏi bản thân: Cô có thực sự muốn kết hôn với Trì Yến không?
Câu trả lời chắc chắn là có. Nếu không, cô đã không chủ động nhắc đến chuyện này.
Những lo lắng lúc này chẳng qua chỉ là phản ứng tâm lý trước một sự kiện trọng đại. Nhưng ngoài điều đó ra, nhiều hơn cả vẫn là sự mong chờ đối với hôn lễ và tương lai phía trước.
"Em không hối hận." Thương Lộc siết chặt tay Trì Yến, giọng nói càng thêm kiên định: "Em muốn cùng anh xây dựng một gia đình."
Hôn nhân. Gia đình.
Vì có Trì Yến, hai từ ấy không còn là nỗi sợ hãi như trước, mà đã trở thành niềm mong ước mới của cô.
*
Hôn lễ của Thương Lộc và Trì Yến, vì được thông báo quá đột ngột, đã ngay lập tức lọt vào top tìm kiếm hot nhất trong ngày.
Vô số đơn vị truyền thông tìm đến, mong muốn hợp tác để có được quyền phát sóng trực tiếp buổi lễ.
Ban đầu, cả hai đều từ chối. Cho đến khi Thương Lộc vô tình nhìn thấy phần bình luận trên Weibo của cô và Trì Yến.
【 Ôi ôi ôi, con gái bảo bối của tôi thật sự sắp lấy chồng sao 】
【 Phải thật hạnh phúc nhé! Trì Yến, cậu phải chăm sóc bảo bối của chúng tôi thật tốt đấy! 】
【 CP của tôi kết hôn rồi! Kết hôn rồi! Vui quá! 】
【 Rất muốn được xem trực tiếp hôn lễ! 】
【 Viết huyết thư yêu cầu phát sóng trực tiếp lễ cưới 】
Phát sóng trực tiếp đương nhiên không tiện thực hiện, nên sau khi bàn bạc với Trì Yến, Thương Lộc quyết định đăng video quay lại hôn lễ lên mạng.
Văn Nhân Ngôn vốn đã yêu thích nhiếp ảnh, thế nên trọng trách này được giao cho anh ta.
Ngày hôn lễ.
Văn Nhân Ngôn dẫn theo cả một đội ngũ nhiếp ảnh đến địa điểm tổ chức, vừa đến nơi đã dụi mắt mấy lần, ngạc nhiên hỏi: "Tôi đang nằm mơ à?"
Anh ta đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự kiện lớn, nhưng chưa từng thấy ai tổ chức hôn lễ ở công viên giải trí bao giờ!
Quan trọng hơn, công viên này sao trông quen quá vậy?
Dường như là của nhà anh ta?
Công viên giải trí vốn có chủ đề động vật đáng yêu, hôm nay lại được trang trí theo phong cách lãng mạn và ấm áp, bỗng chốc như được nâng tầm lên một đẳng cấp mới.
Vì còn đến sớm, Văn Nhân Ngôn gửi ngay địa chỉ cho bố mình, sau đó gọi điện xác nhận: "Công viên này vẫn là của nhà mình chứ ạ?"
Bên kia, bố anh trả lời: "Được nhà họ Trì mua lại rồi. Nghe nói họ bỏ ra một khoản tiền lớn để cải tạo thành khách sạn theo chủ đề. Con cũng nên học hỏi đi."
Văn Nhân Ngôn: "......"
Thương Lộc và Trì Yến đúng là thú vị thật.
Giờ phút này, ai nấy đều có việc cần làm.
Tưởng Tinh đang cặm cụi học lời kịch dẫn chương trình, Diệp Lục thì bận rộn huấn luyện Bé Cưng Lớn ngậm hộp nhẫn mang lên sân khấu, đảm bảo không xảy ra sơ suất. Hứa Tắc đứng ngoài cửa, chơi với Tiểu Gạo Kê và Điềm Điềm, dỗ dành hai cô nhóc không quậy phá. Bên kia, Âu Dịch và Lâm Nhan Nhan đã thay xong trang phục phù dâu và phù rể.
Việc Âu Dịch trở thành phù rể của Thương Lộc và Trì Yến là điều hiển nhiên, đơn giản vì tửu lượng của anh ấy cực kỳ tốt.
Dù Âu Dịch không thích uống rượu, nhưng anh ấy lại sở hữu tửu lượng thần thánh—ngàn ly không say. Trong số bạn bè hai bên, không ai uống giỏi bằng anh ấy, thế nên chẳng ai phù hợp với vai trò phù rể chuyên chặn rượu hơn cả.
Âu Dịch rất tự hào về điều này, cảm thấy đây chính là sự "thiên vị" của ông trời dành cho mình!
Hôn lễ sắp chính thức bắt đầu, cả hội trường ai cũng tất bật, bầu không khí khẩn trương dần lan rộng.
Tống Trạch Khiêm mặc vest chỉnh tề, đi xuống hỏi: "Thương Lộc đâu? Không thấy cô ấy trên lầu, gọi điện cũng không liên lạc được."
Mọi người: "?"
Lẽ nào sự cố lại xảy ra ngay trên người cô dâu?
Lâm Nhan Nhan tròn mắt như cái bánh bao hấp: "Hình như trước đây Thương Lộc từng nói... cô ấy rất sợ chuyện kết hôn."
Âu Dịch lập tức tiếp lời, nghi hoặc hỏi: "Không lẽ Thương Lộc... bỏ trốn?"
Lâm Nhan Nhan nghiêm túc gật đầu: "Không thể loại trừ khả năng đó."
Mọi người: "!"
Tống Trạch Khiêm lập tức ra lệnh: "Dừng hết mọi việc lại, chia nhau đi tìm!"
Diệp Lục không biết kiếm đâu ra một đống dép lê dùng một lần, phát cho từng người: "Mọi người mang vào đi! Giày cao gót mà đuổi theo Thương Lộc thì không ổn đâu!"
Tưởng Tinh dở khóc dở cười: "Tôi thấy chắc không đến mức đó đâu."
Sự thật chứng minh, mọi người đúng là đã lo xa.
Khi tìm thấy Thương Lộc, họ thấy cô đang mặc váy cưới ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, còn Trì Yến thì đứng cạnh chụp ảnh cho cô. Văn Nhân Ngôn vừa kiểm tra máy quay vừa la lên: "Nhẹ tay thôi! Đừng có làm hỏng bảo bối của tôi!"
Mọi người: "......"
Cuối cùng, đống dép lê kia dĩ nhiên đều bay về phía Diệp Lục.
Đoán mò cái gì thế!
*
Trong toàn bộ khu vui chơi giải trí, địa điểm lý tưởng nhất để tổ chức hôn lễ chính là khu vực trước tòa lâu đài – nơi diễn ra màn bắn pháo hoa. Thực tế, tòa lâu đài này chính là một khách sạn theo chủ đề của công viên. Sau buổi lễ, các khách mời có thể tự do vào trong để dùng tiệc.
Ngay lúc này, cả khu vui chơi chìm trong sắc hoa hồng.
Dĩ nhiên, ai cũng biết Thương Lộc bị dị ứng với hoa hồng, nên tất cả hoa ở đây đều là hoa giả.
Mỗi vị khách nhận được thiệp mời đều phải hoàn thành một bông hồng thủ công ngay tại cổng vào như một lời chúc phúc gửi đến cô dâu chú rể.
Bông hồng trên sân khấu chính là do chính tay Trì Yến làm. Còn hàng vạn bông hồng trang trí khắp công viên đều là kết quả của một buổi phát sóng trực tiếp do Trì Yến tổ chức. Anh đã mở lớp hướng dẫn làm hoa, đội hậu cần chịu trách nhiệm thống kê danh sách và gửi nguyên liệu đến những người tham gia. Các fan của Thương Lộc từ khắp mọi miền đất nước đã tự tay làm hoa và gửi về bằng đường bưu điện, thay cho lời chúc phúc đến hôn lễ của họ.
Hôm nay, công viên giải trí không chỉ là một nơi vui chơi, mà còn trở thành một vườn hồng rực rỡ.
Dù đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu, hay cả những tình cảm không điều kiện mà người hâm mộ dành cho họ – mỗi bông hồng đều chất chứa tình cảm sâu sắc, và mỗi tình cảm ấy đều đáng được trân trọng mãi mãi.
Đây là một đám cưới đặc biệt. Và cũng là đám cưới đẹp nhất.
Vương Vinh và Tiết Tử San, mỗi người nắm một tay Thương Lộc, cùng cô bước trên thảm đỏ, tiến về phía Trì Yến.
Giây phút đó, Thương Lộc không kìm được mà đưa mắt nhìn xuống dưới khán đài.
Bạn bè, người thân đều đang vỗ tay chúc mừng. Nhưng giữa bầu không khí tưng bừng ấy, có một bóng dáng trầm mặc không hòa vào sự náo nhiệt xung quanh.
Thương Mộ cũng có mặt.
Là chính tay cô đã gửi thiệp mời đến Thương gia.
Thương Lộc thu ánh mắt về, quay sang thấy Tiết Tử San đã rơm rớm nước mắt. Cô khẽ cười, rồi lại nhìn về người đàn ông trước mặt – người cô yêu.
Cô đã có một gia đình thuộc về riêng mình.
Từ giờ, cô sẽ không còn cô độc nữa.
Bé Cưng Lớn ngậm hộp nhẫn, đung đưa chiếc đuôi rồi bước lên lễ đường, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Giữa muôn vàn lời chúc phúc, họ trao nhau nhẫn cưới.
Họ cũng mời ảo thuật gia từng phát kẹo cho trẻ con trong dịp Tết năm ấy. Nhưng lần này, khi ông ta vung tay, hàng ngàn cánh chim bồ câu trắng bay lên – tượng trưng cho hạnh phúc và hy vọng.
Trì Yến cúi xuống đặt một nụ hôn lên má Thương Lộc, khẽ nói:
"Từ hôm nay, anh và tất cả những gì thuộc về anh, đều chỉ dành cho em."
Thương Lộc nhớ lại khoảnh khắc mà mối quan hệ của cô và Trì Yến bắt đầu thay đổi.
Ngày ấy, cô đã để lộ hết những suy nghĩ ích kỷ và yếu đuối trong lòng mình, nhưng đổi lại, anh lại cam tâm tình nguyện đứng về phía cô, trở thành đồng minh của cô.
Ngày hôm đó, anh cũng đã nói những lời này.
Nhưng lúc ấy, vì sợ hãi, cô không dám thừa nhận tình cảm của mình, chỉ biết trốn tránh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô mỉm cười dịu dàng:
"Vậy thì, em sẽ không khách sáo mà nhận hết."
Bỗng nhiên, từ dưới khán đài vang lên một giọng nói hào hứng:
"Nào! Cùng chúc phúc cho cô dâu chú rể! Hát bài Hôn lễ khúc quân hành nào!"
Thương Lộc: "?"
Chẳng phải đó là một bản nhạc dương cầm sao? Hát kiểu gì được?
"À ~ A í a~~"
Giọng hát này... không lẫn vào đâu được, chính là Âu Dịch!
Lần đầu tiên tham dự lễ cưới của bạn thân, anh ấy xúc động đến mức vừa hát vừa nghẹn ngào, giọng điệu còn bị vỡ tông, nghe thật thảm họa.
Những người khác cũng không khá hơn, vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp, cuối cùng ai nấy đều bị kéo theo cơn náo loạn.
Chỉ có Diệp Lục là gào thét giữa bầu không khí hỗn loạn:
"Đây là lễ cưới đấy! Lễ cưới! Mọi người tỉnh táo lại giùm tôi với!!"
Đương nhiên, cô dâu chú rể cũng chẳng bận tâm lắm.
Khó nghe thì cứ khó nghe thôi, đâu phải lần đầu tiên.
...
Lễ cưới cuối cùng cũng khép lại.
Thương Lộc không ném bó hoa cưới mà cầm nó bước đến trước mặt Thương Mộ.
Cô đưa hoa cho anh.
Thương Mộ có chút sững sờ, nhưng vẫn đón lấy.
Thương Lộc mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Anh cũng phải sớm tìm được hạnh phúc của mình nhé."
Không chỉ riêng Thương Mộ.
Con đường mà tất cả mọi người đã đi qua đều chẳng hề dễ dàng.
Vậy nên, ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc.
— Toàn văn hoàn.
***
Kết thúc rồi, cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình trong bộ truyện này. Ban đầu nhận chỉ vì đọc thấy vui vui hài hài, nhưng càng về sau càng thấy được nhiều chi tiết cảm động.
Tuyến tình cảm của Lộc Lộc và anh Trì không nhiều, chủ yếu khai thác mối quan hệ bạn bè và gia đình của Lộc Lộc. Nhưng những người tưởng rằng sẽ ghét nhau lại trở thành vùng an toàn nhất của nhau, có lẽ thứ họ vẫn luôn thiếu là một cơ hội để chia sẻ và lắng nghe. "Người Tôi Thích Nhất" đã đem đến cơ hội đó cho họ. Mong rằng tất cả chúng ta đều sẽ có được hạnh phúc, và hạnh phúc bởi vì chính chúng mình.
Giờ thì mình sẽ bắt đầu beta lại toàn bộ truyện, vì chưa có kinh nghiệm nên đôi chỗ xưng hô khá loạn, mình sẽ chỉnh lại dần. Mong rằng mọi người đã có những kỷ niệm đẹp cùng Thương Lộc, Trì Yến, Tống Trạch Khiêm, Tưởng Tinh, Lâm Nhan Nhan, Hứa Tắc, Diệp Lục cùng các nhân vật khác. Hẹn gặp lại mọi người~
Vẫn còn 2 chương ngoại truyện, hơi giống thế giới xong xong, chúc mọi người đọc vui vẻ~~